Con gái của bố 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau cơn mưa mùa hạ chớp nhoáng, nắng lại lên làm bừng sáng cả không gian góc phố nhỏ. Không khí cũng dễ thở hơn rất nhiều so với ngày thường, vài con chim bắt đầu nhảy nhót trên cành cất tiếng hót.

Tôi nắm tay Nấm rảo bước trên con đường lát đá, thằng bé thì có vẻ không được ưng thuận mà xị mặt nhỏ ra. Chẳng là hôm nay tôi sẽ cho nó đi mẫu giáo, còn nó thì vẫn muốn bám tôi như lúc trước.

"Nấm ngoan , đến lớp phải nghe cô đấy" - Tôi xoa xoa cái mặt trực khóc của thằng bé nhắc nhở vài câu trước khi trao tay cho giáo viên mầm non. Nhìn bộ quần áo đã sờn bạc trên người Nấm, tôi không khỏi có chút thương xót, con nhà người ta có bao quần áo đẹp, được học trường tốt, còn tôi cố gắng hết sức cũng chỉ được như thế này.

Quay lưng khỏi ngôi trường cũ, tôi đi đến trường đại học mà lòng lại càng thêm trấn định, phải tốt nghiệp, phải có một công việc thật tốt, Nấm nhà tôi mới có thể vui vẻ.

"Hàng Nguyệt, cô đã làm xong luận án chưa?" - Phương Linh xoay xoay cái bút chán chường hỏi tôi. Nó là đứa bạn duy nhất vẫn còn ở bên tôi sau bao nhiêu chuyện sảy ra, cũng là người duy nhất tôi có thể dựa vào khi gặp khó khăn.
Tôi lấy trong cặp ra một chiếc usb nhỏ mà đưa cho nó :"Của cô cũng được sêm sêm rồi. Có gì tự bổ sung đấy"
Phương Linh đón lấy chiếc usb, vẻ mặt rạng rỡ như trúng lô giải bảy :" Tôi biết cô hiểu tôi nhất mà"
Tôi cười cười đồng thuận mà cúi xuống tiếp tục gõ bài. Cũng chỉ đi học mới mượn được laptop của Phương Linh để làm thêm được nên tôi lại càng tranh thủ hơn.
Phương Linh thấy tôi như vậy, lại suy nghĩ ra cái gì đó mà gợi ý :"Nghe nói đang có chương trình hỗ trợ sinh viên đấy. Hay cô thử nhờ đấy mà trả góp laptop đi, thế cũng thuận tiện hơn, khỏi phải ra quán Net"
Tôi vẫn thủy chung nhìn màn hình máy tính, bàn tay lướt nhanh hơi khựng lại một chút rồi lại tiếp tục :"Vậy hả? Thế để tôi thử... Nhưng mà chỉ sợ vấn đề của tôi..."
Cũng đúng thôi, chuyện của tôi không phải ai cũng hiểu cho được, 24 tuổi với một đứa trẻ lên 4, mà vấn đề là chính tôi cũng không biết cha của nó là ai?
Lại nói tới chuyện cũ, tâm tôi lại dao động một lần, mặc dù đã nhiều năm nhưng vẫn không quên sao cho nổi.

Khi đó, tôi 19 tuổi, thi đỗ đại học với niềm hân hoan vui sướng khôn tả mà từ thành phố về quê để báo tin mừng cho người mẹ đã tần tảo nắng mưa vì tôi. Kết quả, ông trời cũng thật biết tính toán, ngày tôi trở về, tiền vàng bay đầy trời, mẹ tôi đã mất được l ngày. Mẹ nói sợ ảnh hưởng đến tôi nên quyết bảo mọi người chờ qua ngày nhận kết quả mới được thông báo.

Trở về ngôi nhà đã xiêu vẹo, tôi khóc hết nước mắt trước quan tài gỗ của mẹ, lòng hận không thể lôi con người đáng ghét kia trở về để ông ta nhìn cho rõ hậu quả việc làm của bản thân. Phải! Lỗi lầm rõ ràng là của ông ta, tại sao mẹ con tôi phải gánh chịu đớn đau như thế này?

Nhìn gia cảnh nhà tôi từ huy hoàng bao nhiêu đến hiện tại, mọi người cũng chỉ tặc lưỡi một cái bảo số phận là như thế. Nhưng tôi không tin! Tôi thực sự không tin vào số phận. Nếu năm ấy, bố tôi không quá xốc nổi mà tin vào lời hay lẽ ngọt để rồi mất trắng cả công ty thì đâu đến nỗi thế này? Nếu năm ấy, sau khi mất tất cả như thế, ông ấy bằng lòng cùng mẹ tôi gây dựng lại thì đâu có ngày hôm nay? Nếu ông ấy không sa  đoạ vào những cuộc chơi thì tôi đâu phải khổ cực như bây giờ?

Tôi hận ông ta! Hận đến tận xương tuỷ!

Năm ấy, sau khi chôn cất mẹ, tôi như kẻ vô hồn lên thành phố, xiêu vẹo bước đi trong màn đêm, nước mắt đã khô, bản thân cũng không ý thức nổi mình đang đi đâu mà ngã quỵ xuống.

Cũng cùng ngày hôm đó, tôi có Nấm.

Đương nhiên, tôi không biết ba Nấm là ai, vì khi tỉnh dậy, ngoài mùi hương nhàn nhạt và căn phòng khách sạn xa hoa thì không còn gì để tôi biết về người đàn ông đó cả. Không còn gì...

Cố gắng im lặng trước mọi lời rèm pha, tôi dùng số tiền bán nhà dưới quê cùng tiền tiết kiệm ở thanh phố mà thuê một gian trọ nhỏ, sanh Nấm ra, tiếp tục đứng dậy mà đến trường đại học.

Và trong suốt quãng thời gian tưởng chừng muốn chết đi, Phương Linh là người duy nhất không bỏ lại tôi, nó nói :" Chỉ có cô là chịu được tôi. Bỏ cô tôi lại mất công tìm người khác, nhọc hơi"
.....
Luận án cũng đã hoàn thành, chúng tôi cuối cùng cũng tốt nghiệp mà làm nhân viên hợp đồng của một công ty có tiếng. Nói đến đây cũng một phần là nhờ quan hệ của gia đình Phương Linh giúp cho nên mới được như vậy.

"Nấm ra đây với bà nào" - Mẹ Phương Linh mở cửa thấy hai mẹ con tôi vui mừng trông thấy mà đón lấy Nấm.

Ba mẹ Phương Linh đều là đồng hương với mẹ tôi, nghe nói lúc trước họ là bạn cấp ba nên khá thân thiết. Cũng bởi vậy mà khi biết chuyện của tôi, bà liền vô cùng xúc động mà muốn tôi đến nhà bà ở. Nhưng bản thân tôi cũng nhận từ bà nhiều ân huệ nên cũng ngại ở gần mà chỉ lâu lâu cho Nấm về chơi.

"Con có bận gì không? Vào nhà luôn" - Mẹ Phương Linh đùa với Nấm rồi quay sang hỏi tôi.

"Con phải đến công ty rồi, bác giúp con trông thằng bé nhé" - Tôi đưa ba lô nhỏ cho bác, cúi chào rồi nhanh chóng đón xe buýt cho kịp giờ đến công ty.

Có công việc này, mẹ con tôi cũng bớt khổ về vấn đề tài chính đi nhiều nên nhất định không thể phạm lỗi cho được.

Một ngày từ khi nắng lên đến lúc tắt nắng cũng không mấy lâu la, đặc biệt là khi bạn tiếp xúc với máy tính cùng 4 bức tường nhỏ. Tôi nhanh nhẹn thu dọn đồ, mang thêm chút việc về nhà làm rồi rời khỏi công ty. Nghĩ đến việc hôm nay hình như có giảm giá ở cửa hàng trẻ em phía bên kia đường khiến tôi không khỏi nôn nóng. Nấm sẽ rất vui nếu tôi mua đồ cho nó.

"Này" - Đang vội vã sang đường thì tôi bị một lực đạo phía sau kéo về. Cả người rơi vào  lồng ngực rắn chắc, một mùi hương nhàn nhạt xộc vào mũi khiến tôi chấn động.

Không phải là...

Tôi ngước nhìn người đang ôm mình, mày kiếm thẳng, ánh mắt sắc bén, mũi cao cao, và bờ môi hẹp. Anh ta khoác trên mình bộ vest hàng hiệu, bàn tay vẫn còn nắm chặt vai tôi.

Người này... Là phiên bản lớn của Nấm! Tôi có thể khẳng định! Đơn giản vì tôi là mẹ của nó mà nó chẳng giống tôi chút nào.

Nhưng như thế thì sao?...

"Cô làm sao thế? Đường đang đông đấy! Cô không biết nhìn hay sao?" - Ánh mắt kia rời khỏi  đường phố mà quay sang chất vấn tôi. Vẻ mặt xem chừng vô cùng giận dữ, như thể anh ta suýt đâm vào tôi vậy!

Tôi lách người ra khỏi cánh tay anh ta, nói cảm ơn rồi quay đi.

Người này... Là ba của Nấm. Trái đất thật là nhỏ! Sau 5 năm tôi lại gặp người  đó. Giọng nói này với giọng nói đêm ấy, không có phần khác biệt...

Tôi không trách anh ta, có trách chỉ trách tôi ngu ngốc lại ngã gục giữa đường, thành ra con mồi ngon cho đám buôn người. Anh ta cũng chỉ là muốn một đêm ân ái, chứ đâu có biết gì?

"Tôi vừa cứu cô đấy, này, mà bỏ đi. Tôi vừa chạm vào cô đấy! Cô không định đòi trách nghiệm à?" - Thấy tôi sang đường anh ta cũng đi theo mà làm nhảm phía sau khiến tôi có chút đau đầu. Người này sao lại phiền phức tới vậy. Tôi chính là muốn tránh xa anh ta càng tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro