Lần Hợp Tác Thứ Hai (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"May có phải em.... "

May vừa ăn trái cây vừa nói:"Anh muốn nói gì thì cứ nói ra... sao cứ có phải em... có phải em mãi thế.. "

Vương Hạo Hiên không biết nói làm sao cho phải, đổi lại lời:"Em muốn ăn gì?"

Cô qua loa đáp:"Gì cũng được..." vừa ghim trái cây vừa coi tin tức trên điện thoại.

Anh nói:"Laughing đang tìm em kìa"

Cô aa một tiếng lại bắt uống thuốc chứ gì... Bác sĩ thật đáng sợ..hơn nữa còn đáng sợ hơn những bác sĩ khác

"Anh yêu... "

Vương Hạo Hiên:"Đừng gọi anh, anh không giúp được"

---

Cảnh quay thứ hai, anh và Hạo Hiên gặp nhau ở gần sân bóng, lúc này giữa  trưa ít người qua lại. Cậu ép anh vào góc tường:"Dao Dao, cậu làm gì em ấy rồi...?"

Anh ta thản nhiên đáp:"Làm gì đâu? A Dao dễ thương tôi là bạn chọc cô ấy một chút không được sao?"

"Thế nhưng gần đây tình hình A Dao không ổn lắm, nhất định do cậu gây ra"

"Anh bị bệnh nghề nghiệp quá rồi, tôi chẳng làm gì cả... "

Sau đó thì hai người đấu ánh mắt với nhau vô cùng gây gắt. May đóng chai nước suối lại bĩu môi:"Sặc mùi đam mỹ"

Mọi người "..."

Thông qua vai diễn... 

Cảnh quay không thống nhất, cảnh tiếp theo là cảnh sau khi Tề Dao nói với cậu (Lương Tường Lâm) cô ấy thích người khác rồi, cậu đi tìm Đường Khải Tuấn (anh) bảo là hãy nương tay với cô ấy. 

Thông qua vai diễn, cậu ngồi nghĩ mệt, anh cũng thế..không nhịn không được nhìn anh đến xuất thần.

Đến khi cậu hoàn toàn phục hồi tinh thần, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, biệt thự ở giữa sườn núi đã yên tĩnh, lúc này lại càng yên tĩnh hơn. Diễn viên nữ chính vẫn đang đóng phim, anh vẫn ngồi ở đó, sao xa xôi thế.

Bộ phim thứ hai này từ lúc khởi quay chưa mở tiệc lần nào, hôm nay suôn sẻ đạo diễn quyết định mời mọi người một bữa. Kế Dương vào nhà vệ sinh vỗ mặt cho tỉnh rượu một chút, đạo diễn này khá hăng, không uống không được nghĩ lại còn May, nên quay lại sớm, vừa ra đã nhìn thấy anh chống tay vào tường đi tới, có vẻ phờ phạc hơn thường ngày, lúc nãy anh đâu có bị đạo diễn ép, trợ lý đâu, sao để anh đi một mình.  Cậu đi đến khẽ chào, anh nghiêng ngả, cậu đỡ phát hiện người anh nóng bừng. Đã sốt cao, hôm nay toàn quay ngoài nắng. 

Anh gần như mê man, cậu nhìn quanh không có ai định tìm thì anh đã gục rồi, Kế Dương đưa anh về phòng cho anh uống thuốc cứ cách một lúc, sẽ cho thay khăn lạnh khác cho anh, cứ lặp đi lặp lại. Đợi đến tận đêm, nhiệt độ của anh không còn cao đến mức dọa người nữa, tâm tình giờ mới hoàn toàn buông lỏng, ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa vào bên giường. Nhìn anh... Bất giác lại đưa tay nghịch tóc anh như ngày trước đột nhiên anh nắm lấy tay cậu, kéo mạnh một cái. Cậu hốt hoảng giằng ra, anh lại ngã ra giường, cậu chồm người xem lại nhiệt độ của trán anh nhưng là cơ thể anh theo bản năng phản ứng càng ngày càng mãnh liệt, lại kéo cậu một cái hôn càng ngày càng sâu. Trong đầu cậu nghĩ, cậu không phải May. 

Anh mơ màng màng, cả nửa ngày cũng không cởi được áo của người kia liền xé. Tiếng vải "rẹt" vang lên trong đêm quen thuộc, nhiều năm trước đây... Cậu vô thức nghiêng đầu sang một bên nhìn khuôn mặt của anh đang mê mang, hiển nhiên là đang nghĩ mình đang trong giấc mộng đẹp đây.

Cậu không phải May

Cậu giãy giụa, tự đáy lòng chua chát, anh vươn tay bắt lấy hai tay cậu, dùng cơ thể nặng nề của mình đè áp trụ rồi cứ thế tiếp tục động tác của mình.

Cánh môi của anh chậm rãi từ cần cổ của cậu đi đến đôi môi...

Tống Kế Dương chỉ cảm thấy như bị điện giật theo đôi môi có chất dẫn điện của anh truyền khắp trái tim đau đến dằn xé tâm can ...

Cậu không phải May....

Cậu đè ép đáy lòng rung động, chỉ muốn lặp tức thoát ra buộc mình phải lơ đi cảm xúc mãnh liệt kia, dùng hết sức để thoát khỏi anh... Thỏa mãn được dục vọng, anh ôm chặt cậu chìm vào giấc ngủ. Tống Kế Dương toàn thân bủn rủn vô lực, mệt mỏi kiệt sức.

Đợi đến khi cậu hoàn hồn trở lại, ý niệm đầu tiên chính là rời khỏi vòng tay của anh. Tuy rằng cái ôm ấp của  làm cho cậu ham mê lưu luyến, khiến cậu rất muốn nằm lại lâu hơn chốc lát. Nhưng là cậu biết, cái ôm nay không thuộc về mình, này bất quá chỉ là anh đang mê sảng mà phạm phải sai sót thôi. Nghĩ thế dần dần cậu tỉnh ngủ hẳn, nhìn quanh một lát trong phòng đã không còn ai...trên giường có đồ mới, cậu mở ra xem từa tựa đồ cậu mặc tối qua. 

Cậu phải làm sao, giờ cậu phải làm sao đây... Làm sao đối diện với May đây!

Lúc ra ngoài, cậu nghe người ta nói anh đi tìm May rất vội, hẳn là muốn giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro