Chúng Ta Từng Biết Nhau Sao? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cây hoa đang độ nở hoa rực rỡ, ráng chiều đỏ rực xuyên qua những cánh hoa mềm mại mỏng manh. Một chàng trai đang mải mê ngắm mây chiều.

Bầu trời rực rỡ ráng chiều.

Nhưng cậu không vui... 

Gia đình gặp khó khăn, đột nhiên hôm nay ba nói đã tìm được việc làm mới, chỗ này rất tốt rất ưu đãi, với điều kiện cậu phải chơi với con của ông ta. Thật quái gở

Kế Dương đứng dưới gốc cây anh đào hoa nở rực, mái tóc như ngọc đen óng ánh, làn da mềm mại mỏng manh như men sứ. Nghe tiếng bước chân cậu quay đầu lại, dáng người kia thật quen, cậu nhìn kĩ một lúc... 

Vương Hạo Hiên!

Trên môi hắn hình như thoáng nụ cười lạ lẫm, ánh mắt như thể đang nhìn nhưng lại như không, tựa có làn sương mờ bao phủ quanh người hắn. Anh vừa đi vừa nói chuyện với quản gia, kiêu ngạo...

Lạnh lùng!

Lúc anh nhìn thấy cậu, nụ cười đẹp tuyệt vời, một vẻ đẹp ma quái, lạ thường. Không ngờ là anh ta! 

Kế Dương, ngồi trong bàn ăn, rất kiên nhẫn gắp những thứ anh không thích ăn ra, gương mặt chăm chú đẹp đẽ như sứ. Quản gia thấy cậu chủ vui gương mặt tươi rói cười ha ha như thể chỉ đợi có thế, không nói gì mà đứng nhìn. Vương Hạo Hiên, lặng lẽ húp canh đôi mắt trong suốt pha chút dửng dưng lạnh lùng nhưng không hiểu sao vẫn có gì đó tan chảy. 

"Chuyển đến trường tôi đi" Anh nói như ra lệnh

Kế Dương sững lại, khẽ nói:"Tôi.. "

Vương Hạo Hiên:"Không cần lo, học phí tôi trả"

Kế Dương không nói, đó chỉ là một phần cậu không muốn xa bạn bè nhưng lại không có quyền lựa chọn.

Lúc Kế Dương đến trường mới cả trường ồn ào náo động hẳn. Một đồn mười, mười đồn trăm, đám học sinh nữ đỏ mặt chụm đầu truyền tai nhau. Trong hành lang, học sinh túm tụm từng nhóm thích thú bàn luận sôi nổi rất nhanh người ta biết có một học sinh mới chuyển tới người này vô cùng dễ thương, đôi mắt đẹp, người như men sứ, nhìn rất thích... 

Những đứa trẻ nhìn một lần là thích ngay. 

Lá cây xanh thẫm lạo xạo trong gió những đám mây trắng mỏng manh, bồng bềnh. Kế Dương ngồi trải khăn dưới gốc cây, chuẩn bị đồ ăn cho anh.. Vương Hạo Hiên tựa gốc cây, như đang ngủ gương mặt vẫn lạnh tanh như thế. Xung quanh nhiều người lấp ló nhìn ra, xem họ đang làm gì.. 

Sân trường yên lặng tới độ chỉ nghe thấy tiếng lá cây lao xao. Bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh khôi, ánh nắng rực rỡ như muôn vàn sợi tơ vàng quản gia không cho ai lại gần nơi này rất yên bình. 

Xong việc cậu ôm cặp ngồi một bên, ngắm mây trời. Vương Hạo Hiên nói:"Cùng ăn đi... "

Tống Kế Dương nói:"Không muốn ăn"

Vương Hạo Hiên im lặng, đồ ăn đưa ra trước mặt vẫn không thu lại, Kế Dương do dự cầm lấy, không nên chọc giận anh. Cậu luôn ý thức như thế... 

Khi hai người ra khỏi cổng trường, chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy theo sau. Chiếc xe luôn giữ khoảng cách với hai người chừng năm mét... Kế Dương tay cầm theo một cây dù, nắng buổi chiều rất nhạt, cậu bắt đầu nhớ nhà rồi.. Cuối tuần lại về nhà một lần, nay đã là thứ tư rồi. Vương Hạo Hiên nhìn cậu, luôn im lặng như thế rất ngoan ngoãn, không hiểu sao so với những đứa khác luôn đi theo anh với bộ dạng nghe lời, anh lại thích cậu, thích vô cùng. 

Tuần thứ ba sau khi cậu học ở đây, bên cạnh Kế Dương không còn bất cứ người bạn nào nữa, mọi người từ yêu thích chuyển sang sợ hãi thậm chí ghét bỏ, vì Vương Hạo Hiên ngăn cấm không cho ai lại gần cậu, không cho cậu chơi với ai.. dù đi trên hành lang có người thấy cậu cũng bỏ chạy không dám đi cùng. Kế Dương mới đầu không quen nhưng không dám ý kiến nhưng sau đó cũng thấy quen, tự mình lừa mình như thế sẽ tốt cho gia đình cậu. 

--

Năm cậu mười tuổi anh mười bốn tuổi đánh một nam sinh trong trường, đó là lần đầu tiên anh tự mình đánh người khác:"Những lời đó đừng để tôi nghe lần nữa.. Nếu không tôi sẽ khiến gia đình nó rơi xuống xuống vực thẳm.."  dứt lời liền kéo Kế Dương đi. 

Kế Dương rút khăn cho anh lau tay, không muốn nói..

Anh nói:"Sao thế, còn giận"

Kế Dương lắc đầu:"Tôi đói"

Anh cười dẫn cậu đi ăn

Kế Dương không quên, mãi không quên quan hệ giữa hai người cách biệt nhau bởi thân phận và địa vị xã hội rất lớn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro