Tình Yêu Dối Trá (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kế Dương đi ra, quản gia đã chờ sẵn:"Thiếu gia bảo tôi đưa cậu Tống về" thiếu gia lúc đi là đi xe riêng, không hiểu sao giờ lại bảo ông đón cậu Tống? 

Kế Dương quay đầu nhìn Chales lại nhìn quản gia. Chales nói:"Anh còn có việc em đi cùng ông ấy đi"

Trong xe yên tĩnh, Kế Dương đưa mắt ra bên ngoài để tìm chút nhộn nhịp, nhưng trời sắp mùa đông, mọi người xem ra đi ra đường cũng lười ra ngoài hẳn. Chỉ có vài người đi bên đường mà thôi. Ba tháng, không tới một trăm ngày sau cậu lại thấy dài như thế, cậu bên anh từ năm tám tuổi, rời xa anh lúc hai mươi hai tuổi, trong mười bốn năm đó cộng lại cũng không thấy mệt mỏi như bây giờ. Thời gian khiến sự nhẫn nại của cậu bị mài mòn rồi hay sao? 

"Bác à, cháu muốn về nhà" muốn về để cảm nhận chút hơi ấm của gia đình, cậu thấy lạnh quá, rất lạnh

Quản gia nhìn cậu qua gương chiếu hậu thấy cậu mệt mỏi, gương mặt nhạt hẳn, khó xử:"Nhưng mà thiếu gia... "

"Cháu sẽ nói lại với anh ấy.. "

--

Authur thấy tâm trạng Vương Hạo Hiên không tốt, nhận được tin nhắm tâm trạng càng không tốt mặt giống như sắp tìm ai để trút giận cả bầu trời cũng đổi sắc luôn rồi, tìm cách dời sự chú ý.

"Không biết số mười tám sao rồi nhỉ, thách đấu xong lại lặn mất gần đây không thấy chút tin tức nào cả?"

"Số 18?" Vương Hạo Hiên có chút lơ đãng

"Cậu quên rồi sao, mới đua với Red vì số 18 xong"

Vương Hạo Hiên vỗ trán:"Thế thì cậu đừng nghĩ nữa, sẽ không có thêm trận đua nào nữa đâu.."

Authur không hiểu quay sang Tống Lam đang đọc báo:"Nói thế là có ý gì?"

Tống Lam:"Mình không biết" 

Nói xong lại lật sang trang. Authur thấy gần đây hai người cứ im lặng với nhau, chắc là cãi nhau gì đó chuyện này trước kia cũng không thấy xảy ra bao giờ:"Hai cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tống Lam và Vương Hạo Hiên đều không trả lời, không khí bế tắc Authur có chút túng quẫn, thấy Laughing vào thì như vớ được cọc đem vấn đề đá sang:"Hai người đó đã xảy ra chuyện gì?"

Laughing nhún vai:"Cậu không coi tin tức à?"

Tin tức? Gần đây có tin tức gì đáng bỏ vào mắt đâu? Lượt lại trong đầu cũng không thấy bỏ sót thứ gì,  Laughing thấy cậu ta ngô nghê liền nhỏ giọng:"Kiện Khang"

Authur thì thầm"Không phải đã giải quyết rồi sao?" chuyện dễ như trở bàn tay mà khiến hai người đó như thế à, thật không đáng tin:"À à tôi hiểu rồi.. vậy chuyện số 18..."

Laughing chuyện này cũng không rõ:"Chưa có hẹn rõ ràng nữa"

Authur thấy người kia chưa biết thông tin nóng hổi liền cập nhật:"Hạo Hiên vừa nói không đấu nữa"

Laughing nghệt mặt quay sang hỏi:"Không đấu? Anh ta rảnh quá hả?"

Vương Hạo Hiên có vẻ muốn rời khỏi, chỉnh lại cà vạt bước ra:"Thay vì hỏi tôi thì hỏi Tống Lam hay hơn "

Laughing nhìn Tống Lam, anh ta bỏ tờ báo xuống:"Mình về đây"

Laughing và Authur nhìn nhau, thật hết nói nổi. 

---

Vương Hạo Hiên đến thẳng nhà cậu, lúc này mọi người đang chuẩn bị cơm tối thấy anh thì sững lại đôi chút bì chưa chuẩn bị gì, khẩu vị của Vương Hạo Hiên rất kén chọn hơn nữa... 

Chales cầm bát dĩa ra giúp thấy anh ta đầu tin tin vài tiếng, thấy mình đến không đúng lúc, bản thân Chales cũng là tự ý đến chơi thôi,  tuy nhiên cả nhà tiếp đón rất vui vẻ và thoải mái, giờ đột nhiên đông cứng lại khiến Chales không biết làm gì, đứng cứng ngắt mà nhìn.

Tưởng Ngọc aa một tiếng vào bếp nói với Kế Dương. Kế Dương đang múc canh nghe thế hơi chênh vênh một chút lại khẽ nói:"Không sao.."

Không khí hết sức kỳ quặc...

Những năm trước đây, trong bàn ăn họ cũng một bầu không khí trầm mặt như thế, Kế Dương gắp đồ ăn cho A Lâm, anh không vui, gắp cho A Giang anh cũng không vui. Họ gắp cho cậu cậu không dám ăn, ăn hết cơm trong bát, đồ ăn họ gắp vẫn còn nguyên. Người trong nhà ăn cơm cũng chẳng ngon miệng, nhưng không nói tiếng nào, lẳng lặng ăn từng chút một, lâu lâu lại nhìn anh xem anh có hài lòng không? Mọi thứ đều đặt anh lên trước tiên. Nhiều năm nghĩ lại vẫn cảm thấy áp lực nặng nề như thế. 

Kế Dương sực tỉnh, mang canh ra ngoài xem như không thấy bầu không khí kỳ lạ diễn ra. Vương Hạo Hiên ngồi cạnh cậu, cậu giúp anh ấy gắp đồ ăn, sắc mặt anh hòa hoãn hơn chút cầm đũa. Kế Dương với tay gắp đồ ăn khác cho Chales, mọi người trong bàn khựng lại nhìn cậu, cậu xem như không thấy. 

Tưởng Ngọc quay sang nhìn chồng mình, hai người đều không biết nói thì đành cúi đầu ăn. 

"Kế Dương, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi" nói rồi anh ra ngoài trước. Cậu lẳng lặng ăn hết bát cơm mới ra. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro