Tình Yêu Dối Trá (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạn Tuyết nhìn đồ ăn trên bàn, ngón tay hơi động đậy sắc mặt vẫn trắng nhợt hết sức khó coi. Qua vài lần gặp mặt cậu đã mơ hồ đoán ra, đêm qua càng thêm chắc chắn...

"Kế Dương, tôi có thể gọi cậu là Kế Dương hay không?"

Cậu đáp:"Tôi họ Tống"

Mạn Tuyết cắn môi ủy khuất hai mắt sóng sánh:"Nhưng mà Hạo Hiên không phải cũng... "

"Anh ta là anh ta, cô là cô chứ... "

"Nhưng tôi và anh ấy... "

"Đó là chuyện của hai người... "

"Cậu ghen tỵ với tôi đúng không...? "

"Đó là chuyện của tôi.. "

Mạn Tuyết nhếch miệng cười lạnh lùng khinh giễu lại không nói gì nữa. Cầm nĩa ăn chút đồ ăn trên bàn:"Đây không phải khẩu vị của tôi... "

"Tôi nấu theo khẩu vị của Hạo Hiên đấy" nghe cậu nói sắc mặt cô ta lại nhợt nhạt thêm, cậu thở dài:"Bệnh thì ăn nhạt một chút."

Cô ta mím môi hồi lâu, đột nhiên nước mắt rơi lã chã:"Tại sao cậu lại giành với tôi, tại sao...tôi chẳng có gì cả chỉ có mỗi anh ấy!. Tôi có thể vì anh ấy mà làm hết tất cả mọi thứ, còn cậu thì sao, cậu chỉ lợi dụng anh ấy mà thôi, tại sao... tại sao không buông tha anh ấy! Rõ ràng tôi và anh ấy rất hạnh phúc, là cậu đã chen ngang chúng tôi... "

"Thật ra tôi muốn nói cho cô biết một điều... cô diễn xuất rất tệ"

Mạn Tuyết "..."

Sắc mặt của Mạn Tuyết hơi nhợt nhạt,  lặng lẽ nhìn cậu trong ánh mắt ửng đỏ cùng dòng lệ tuông nhưng vẫn không che giấu đi sự mỉa mai và coi thường: "So về diễn xuất, tôi thua cậu rất nhiều.. "

Kế Dương khẽ cười đáp:"Biết thế thì nên lượng sức mình, chứ tôi nhìn chướng mắt lắm... "

Mạn Tuyết nghẹn họng:"Chúng tôi.. "

"Nghe đồn cô là thủ khoa trường điện ảnh? Sao kém vậy là trường không chất lượng hay cô không chất lượng...đừng nói bất cứ điều gì nữa thật sự rất chướng tai.. "

Mạn Tuyết nghẹn họng trừng mắt nhìn rất hung tợn, nhưng do cô ta quá yếu nhanh chóng lại thở hỗn hễn: "Dùng thủ đoạn để leo lên giường đàn ômg thì liệu có bền lâu, cậu chẳng qua là món đồ chơi của anh ấy mà thôi.. Cả nhà cậu điều là đồ chơi của anh ấy.. "

Nhà cậu thì sao?.. Liên quan gì cô ta..

Cậu dùng động tác nghiêng mặt đánh giá cô ta chốc lát, cảm thấy cô ta khá ổn mới  chế nhạo:"Cả việc leo lên giường anh ta còn không làm được thì cả món đồ chơi cô cũng không bằng..."

Sắc mặt cô ta lập tức xám ngoét như tro cảm giác như bị rút hết sức lực mà dựa vào thành ghế nhìn cậu không rời:"Cậu... cậu... " cô ta thều thào:"Cậu....cậu biết khi nào...?"

Tống Kế Dương chỉ mới nghi ngờ hôm qua mà thôi, Hạo Hiên cho dù cùng cô ta có quan hệ gì đó cũng không thể nào để cậu và cô ta ở chung một nhà được, đều này càng nghĩ cậu càng thấy quái lạ:"Tôi nhớ anh ấy nói May từng bị bắt cóc bán cho một gia đình hiếm muộn họ Đào, sau này nhà họ Đào có một cô con gái... " Mạn Tuyết chưa bao giờ nói họ mình cho cậu biết nhưng mà:"Cô là cô con gái đó đúng không...? "

Mạn Tuyết mặt trắng bệch..

"Cô chế giễu nhà tôi sao? Không phải cô cũng dựa vào sự thương hại của anh ta hay sao.. "

Kế Dương không muốn ăn nữa, đứng dậy dọn dẹp cũng không quan tâm cô ta nữa. Đi được mấy bước cậu quay lại nhìn bàn tay cô ta:"Đừng dùng dao tự làm bị thương mình đó...Nên nhớ không chỉ mình cô biết diễn xuất... "

Mạn Tuyết buông dao xuống gục xuống bàn khóc nức nở quản gia nghe thấy tiếng động chạy vào xem. Kế Dương thở dài cậu cũng không muốn chọc cô ta, dù sao cô ta cũng đang mang bệnh... dù sao cô ta cũng thật sự rất yêu anh, cô ta can đảm tranh đấu với tình yêu của chính mình, còn cậu, cậu không dám...

Cậu chưa từng dám bất chấp tất cả mà yêu anh.

Có người nói nếu thật lòng yêu một người thì dù bao nhiêu sóng gió cũng chạy đến bên anh ấy nói: em cần anh! Cả đời em chỉ cần mỗi anh!

Nhưng không, cậu không làm được..

Người ta có thể yêu bất chấp tất cả, hy sinh tất cả, có những người đã tổn thương đến mức không còn gì để mất nhưng họ vẫn điên cuồng mãnh liệt khi yêu...

Có người có thể yêu mà không cần nhận lại...

Nhưng không, cậu phải bảo vệ trái tim mình...cậu nhất định phải bảo vệ trái tim mình.

Ai nói cậu chưa từng rung động, lúc cậu cần giúp đỡ nhất vẫn là anh ấy ở cạnh cậu, che chở cậu, tin tưởng cậu, muốn cho cậu những điều tuyệt vời nhất, điều anh ấy cần chỉ là cậu ở bên cạnh anh ấy thôi, dù lừa dối cũng được...

Nhưng mà...

Cậu không làm được..

Người khác nói tại sao cậu lại có thể mạnh mẽ như thế, tại sao có thể vô tình như thế...

Tại sao ư? Tại cậu phải bảo vệ trái tim mình, chỉ có cậu mới đời này kiếp này không phản bội nó mà thôi...

Cậu không quên ước muốn ban đầu của mình, yêu một người thật bình thường, không cần giàu sang, không cần phú quý, chỉ nắm tay nhau đi qua năm tháng...là một người không chê gia cảnh của cậu, không chê xuất thân của cậu, không nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại... không cần dòm ngó ánh mắt người khác nhìn mình nói không xứng này nọ. Có lẽ sự ra đi của mẹ đã khiến cõi lòng cậu vĩnh viễn khép cửa, lúc anh xuất hiện, cậu từng hi vọng, nhưng mà...

Sự hi vọng đã lụi tàn mất rồi...

Giữa hai người cách biệc hết sức xa xôi.
----
Giới thiệu truyện sương sương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro