Trái Tim Sắt Đá (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"_Tuyên Tuyên đâu? _"

Tưởng Lâm và A Giang có chút không hiểu lỡ lời ngạc nhiên:"_Hả_"

"_Còn không hiểu sao, tôi hỏi bạn gái cậu là bạn gái cậu đấy_"

"_Sao ông Chu lại hỏi vậy?_" A Giang nhíu mày hỏi lại 

"_Nếu Tuyên Tuyên đến đây bàn hợp đồng tôi sẽ suy nghĩ lại chỉ ba ngày ba ngày sao tôi sẽ bán kiện hàng cho người khác_"

A Giang không vui:"Tuyên Tuyên không phải người của công ty"

"_Tuyên Tuyên không đến được sao?mất thời gian lâu như vậy để xoay vốn lẽ nào đến khi xảy ra chuyện lại không quan tâm chút nào sao? _" 

Ông nhất định phải gặp được Tuyên Tuyên:"_Tôi biết cô ấy đang ở Pháp ba ngày nhất định sẽ về kịp đúng không? Tôi chỉ nhân nhượng lần này thôi các cậu suy nghĩ nhanh đi có gọi hay không_"

Ông Chu quả quyết dù sao đối thủ của Kiện Khang cũng muốn có kiện hàng này,  ông ở giữa tha hồ mà nâng giá điều kiện Tuyên Tuyên đến đây đã là cho họ một cơ hội:"Cô ấy không phải người công ty, không phụ trách mấy chuyện này ông Chu có thể thông cảm một chút? _"

Ý đồ của ông ta không phải họ không biết, trong hoàn cảnh này chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng mà thôi:"_Tổng giám đốc giải thưởng này năm năm mới có một lần còn là quy mô toàn thế giới là một cơ hội lớn_"

Tưởng Lâm chỉ nói cho A Giang nghe trong tiếng nhạc ồn ào lời nói ẩn chứa sự lo lắng, anh không muốn bạn gái A Giang bỏ lỡ cơ hội lần này đây là công việc chị yêu thích, chị đã bỏ lỡ thời gian về. A Giang không phải không biết nhưng không có cách khác, kiện hàng này rất quan trọng với họ nhưng cô ấy cũng quan trọng.

"_Tôi có thể tăng thêm 10% nữa, ông Chu đừng làm khó chúng tôi, Tuyên Tuyên không thể đến được_"

"_Oh, xem ra cả điều kiện nhỏ như vậy các cậu cũng không làm được tôi chỉ muốn mời cô ấy ăn cơm thôi bộ khó như vậy sao? Bên ngoài có biết bao nhiêu ngôi sao điện ảnh muốn cùng tôi ăn cơm còn không được_"

A Giang nín lặng ông Chu này không phải hạng đàng hoàng có vợ rồi mà cứ ra ngoài ngoại tình, để Tuyên Tuyên ăn cơm cùng hắn chẳng khác gì giao trứng cho ác.

"_Tôi sẽ trả lời cho ông sớm nhất_"

Chút lí trí khiến A Giang biết mình nên làm gì?  Hắn không đồng ý cũng không thể trở mặt. Thấy A Giang không còn thái độ băn khoăn như trước, Ông Chu thầm phỏng đoán không biết thằng nhóc này giở trò gì?

"_Tổng Giám Đốc, có điện thoại cho anh không được_"

Bắt máy cuộc gọi Tưởng Lâm ghé sát tai A Giang

"_Tìm được người giở trò rồi_"

"_Đi giải quyết đi_"

Em đến một nhà kho cũ cùng với một vài người phát hiện ở đó là Lập Hổ trợ lí của Chu Bỉnh Kiêm sau đó thì có ai bất ngờ tấn công khi tỉnh dậy thì ông ta đã bất tỉnh người đầy máu con dao nằm trên tay em.... Cảnh sát cũng ập tới bản thân Tưởng Lâm cũng không biết trong cơn say mình có tấn công tên họ Chu kia không?

"_Anh hiểu rồi, anh đến gặp ông ta trước để xem ông ta muốn gì? _"

"Kẻ như hắn sẽ không từ thủ đoạn, anh đừng gặp ông ta_"

"_Giờ này chắc vợ ông ta đang chăm sóc, yên tâm ông ta sẽ không làm càn đâu_"Kế Dương khẽ liếc đồng hồ không biết ba đã bay chưa:"_Gặp Dì thì đừng làm Dì lo, giờ Dì chắc rối loạn lắm_"

Kế Dương đi ra ngoài, trời nắng đến chói mắt.

----

Tống Lam sải từng bước vào phòng, trợ lí Vương Hạo Hiên há miệng không nói câu nào thì người kia đã lướt qua đi thẳng vào trong:"Vương Hạo Hiên, cậu bị điên à?"

Vương Hạo Hiên tay cầm rượu vang, bàn tay có chút tái nhợt, môi cũng hơi tái:"Cậu đang tức giận cái gì?"

Tống Lam ném trên bàn mấy tấm ảnh,  một hồ sơ đã được xem qua:"Khang Kiện xảy ra vấn đề là do cậu giở trò?"

Vương Hạo Hiên ánh mắt lướt qua Tống Lam:"Cậu nhanh thật đó, mới đó đã tìm ra rồi"

Tống Lam vẻ mặt bất lực cùng mệt mỏi:"Rốt cuộc có chuyện gì? Cậu định làm gì?" vẻ mặt Tống Lam hoang mang:"Cậu nhớ ra rồi phải không?"

Bàn tay Vương Hạo Hiên cầm li rượu có thêm chút sức:"Ờ"

Tống Lam có chút khinh bỉ:"Hay lắm!  Nhiều năm như vậy cũng chỉ có một trò cũ rích này...không có sáng tạo gì thêm sao? Giờ thì hay rồi, tội tấn công người khác đó, có thể ở tù. Cậu hận Tưởng Lâm đến thế sao?"

Vương Hạo Hiên đặt li rượu xuống bàn:"Tôi tự có cách của tôi, Tống Lam cậu đừng xen vào"

Tống Lam cười khẩy:"Đến khi không giải quyết được thì đừng tìm tôi"nói rồi lại bỏ đi, trợ lý không biết bên trong có chuyện gì chỉ thấy lúc đi ra sắc mặt Tống Lam vô cùng tệ. Tống Lam cảm thấy hơi mệt mỏi, Vương Hạo Hiên cậu nhất định không được lầm đường lần nữa, không phải lần nào cũng may mắn tôi đủ sức và kịp sức giúp cậu đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro