🍬🐷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha..." Vương Hạo Hiên nhìn vào đề toán không thể giải được trước mặt, có ý định chính mình đánh một giấc. Trơ mắt nhìn người bên cạnh đang múa bút thành văn, trong mắt lóe ra đặc biệt trí tuệ chi quang Tống Kế Dương, bĩu môi một cái chính là nhỏ giọng một cái khinh thường "Hứ". Thanh âm này không có bao nhiêu, đúng là hoàn toàn không làm gián đoạn ngòi bút của Tống Kế Dương.

Một cái ngáp làm ngơ trước sự nhẫn nhịn của hắn, bên này đều bực bội mà ra tiếng, Tống Kế Dương vẫn là không hề phát giác, điều này làm cho Vương Hạo Hiên khó chịu. Hắn ở đây một bên nhe răng trợn mắt, miệng không ngừng lầm bầm, cái này học bá trước mắt nhìn cũng không nhìn hắn cái nào.

Vương Hạo Hiên hít lấy một ngụm khí khó chịu đang chuẩn bị đưa tay lên, Tống Kế Dương lại đột nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt cậu xuất hiện một nụ cười thuần khiết. Cậu chậm rãi nói ra: "Bài tập làm xong rồi...!"

Đây thật là lại để cho Vương Hạo Hiên ủy khuất mà. Chính mình rõ ràng nhìn chằm chằm cậu hơn nửa ngày, ai từng nghĩ muốn sự vô tâm này thật đúng không hiểu được, vẫn còn vui vẻ làm xong bài tập! ! !

"Ừm? Hạo Hiên, anh như thế nào giống như không quá cao hứng?". Bên này Vương Hạo Hiên trong nội tâm vẫn còn trình diễn tiểu kịch trường, bị Tống Kế Dương hỏi lên như vậy ngược lại là không kịp phản ứng, muốn không có muốn liền dứt bỏ một cái thẳng bóng: "Bài tập bài tập bài tập.. Làm bài tập về nhà thú vị lắm sao?"

"Hạo Hiên cậu đây là...Đang ghen với bài tập, phải không?"

Xem ra.... Vừa rồi Tống Kế Dương cũng không phải là thật không có chú ý đến sự bất mãn của Vương Hạo Hiên, chẳng qua là cái này lòng dạ hiểm độc ở bên trong phát giác, hôm nay Đại ca ca đây muốn trêu chết con heo ngốc này, nội tâm Tống Kế Dương đang cười thầm.

"Cái đó... Nào có a....Tớ xem cái này bài tập hai mắt liền ứa ra sao Kim, cái kia sao Kim còn hận không được cỡi chổi đi dạo trước mắt tớ.." Bị Tống Kế Dương nói chắn ra không chỗ che dấu, Vương Hạo Hiên đành phải mượn cái cớ này nhiệt tình tiếp tục nũng nịu. "Bạn tốt cậu lợi hại như vậy, mau mau qua dạy tớ đi"

Ai ngờ Tống Kế Dương phương này đúng là bị hắn chọc cười.

Quả thật mắc câu rồi. Tống Kế Dương trong nội tâm nghĩ thầm,nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng ngây thơ, bất quá là cầm lấy đối phương tiểu tâm tư, khóe miệng cũng nhếch lên hài lòng mỉm cười.

"Cái này bài tập... Cũng thật nhàm chán..", Tống Kế Dương dừng một chút, "Không bằng hôm nay, tớ đến dạy cậu cái khác, như thế nào?"

"Không dạy bài tập dạy cái khác? Cậu đây cũng có cái khác ngoài cái đó ra à?" Vương Hạo Hiên nghi ngờ gãi gãi cổ, thể như hắn vẫn còn đắm chìm vào tiểu tâm tư vừa bị bại lộ lúc nảy có chút thẹn thùng bên trong.

Tống Kế Dương hé mở đôi môi, nhỏ giọng nói thầm: "Hạo Hiên.. Cậu sang đây một chút"

Sau đó liền giật giật tay, bày hướng chính mình lúc nãy, làm như muốn cùng Vương Hạo Hiên nói bí mật gì đó không thể cho ai biết.

Vương Hạo Hiên hơi có nghi hoặc, rồi lại không có suy nghĩ nhiều, lập tức liền đem thân thể về phía trước, lỗ tai áp vào bên miệng Tống Kế Dương.

Nói đến, cái tư thế này thật đúng là mờ ám. Ngày bình thường Vương Hạo Hiên tự nhận hắn lưu manh đã quen, hôm nay đúng là chiếm được hạ phong. Vốn định thừa dịp lấy cớ đến nhà đối phương học tập thời gian, nhõng nhẽo cứng rắn bày ra đầy đủ chiêu trò, sao thông đồng không thành đã thua bởi bài tập! ! Như vậy kỳ quái thất bại ngược lại thật làm cho Vương Hạo Hiên kinh ngạc.

Tống Kế Dương những này qua đến nay như có như không làm bất hòa lấy chính mình, điểm ấy Vương Hạo Hiên đương nhiên là ý thức được. Có thể hắn càng nghĩ cảm giác mình giống như cái gì cũng không có làm sai a...! Vài ngày qua đi, hôm nay rốt cục lại gọi hắn đến để làm một hồi bài tập.

Vương Hạo Hiên trong lòng suy nghĩ những mầm mống của sự tình này, dĩ nhiên không có phát hiện trước mặt Tống Kế Dương đã thay đổi thần sắc.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mất tập trung của Vương Hạo Hiên, Tống Kế Dương thấp giọng nói ra: "Tớ nghĩ rằng.." Cái này dán bên tai đích thị là thoại ngữ, lại như là tại hướng bên tai Vương Hạo Hiên thổi khí. Hắn cảm giác được toàn thân đều nổi lên da gà, Tống Kế Dương nghiêng đầu, ngay trên mặt Vuơng Hạo Hiên rơi xuống một nụ hôn không nhẹ không nặng. Nụ hôn này cùng lông vũ giống nhau, nói là đảo qua càng thêm thỏa đáng.

Nụ hôn không rõ ràng này là không thể tin được. Vương Hạo Hiên đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Tớ?? Cậu?? Cậu?? Tớ??

Vương Hạo Hiên cảm thấy cả khuôn mặt có cảm giác khô nóng, nếu lúc này bên cạnh có một tấm gương, hắn đã sẽ nhìn thấy trên mặt cái kia cảnh tượng, nó thật sự trông giống như một ấm đun nước sôi, chỉ kém toát ra hơi nước.

Vương Hạo Hiên thoáng một phát sửng sốt thần, chân tay luống cuống bộ dáng đến mức Tống Kế Dương cười ra tiếng. "Vẫn là quá non rồi..."

Quá...Non rồi?

Hắn nói như thế nào cũng là Đại ca ca, rõ ràng ngày bình thường đều là hắn độc chiếm Tống Kế Dương vị trí thời gian bên người, đùa giỡn người ta chính là hắn, vụng trộm xem người ta chính là hắn, như thế nào đối phương chủ động thoáng một phát, chính mình đúng là bị cái này bức thành bộ dáng chưa từng trải qua sóng gió! !

"Cậu...Vì cái gì...?" Đến cùng vẫn là Vương Hạo Hiên mở miệng trước, đại khái là trấn tĩnh lại, lúc này mới nghĩ đến muốn chất vấn Tống Kế Dương một phen.

"Tớ biết rõ cậu yêu thích tớ a" Tống Kế Dương mở miệng chính là cái này làm cho hắn nghẹn họng. Từng chữ một, đánh chính Vương Hạo Hiên là trở tay không kịp a...! !

"Tớ hiện tại muốn cho cậu biết, tớ cũng rất thích cậu." Tống Kế Dương tiếp tục nói, nhìn xem vị thần "Ấm đun nước" này bên cạnh mình, cảm thấy cũng không cần che dấu tâm tình.

Vị thần "Ấm đun nước" lúc này mới thật sự là sôi trào. Một câu bên trên vẫn còn làm cho khẩn trương tâm tư của mình triệt để bị người nhìn thấu, đón lấy một câu thật là làm cho hắn cảm nhận được cái gì gọi là tâm tưởng sự thành, lưỡng tình tương duyệt.

Vương Hạo Hiên phương này không cần nghĩ ngợi giơ lên cánh tay, nhanh quay ngược trở lại hạ xuống đúng lúc đem Tống Kế Dương cả người nhấc lên ngã xuống đất. Tống Kế Dương tựa hồ cũng không có nghĩ đến Vương Hạo Hiên phản ứng lớn như vậy, sau lưng lại có chút ít đau đớn, đang nghĩ muốn vươn tay chạm vào phía sau lưng hắn, nghiêng nghiêng đầu định gọi Vuơng Hạo Hiên thì lại bí hắn véo hai bên má.

"!!A?"

Đây có lẽ là Vương Hạo hiên lần đầu tiên hôn người khác, đúng là có chút dùng sức cướp đoạt lấy cánh môi Tống Kế Dương. Mà Tống Kế Dương không hề chuẩn bị đã phải tiếp nhận nụ hôn thô bạo này Vương Hạo Hiên, chỉ một thoáng cảm giác mình như muốn mất đi không khí, đưa tay muốn kéo tiểu bằng hữu bốc đồng trước mặt ra.

"Ưm...Hiên...Vương Hạo Hiên??"

Tống Kế Dương chỉ muốn kích thích Vương Hạo Hiên một chút, lại để cho hắn thành thật bề ngoài cái trắng trẻo, không muốn người này tốc độ quá nhanh, nụ hôn đầu tiên của bản thân cứ như vậy bị tên điên này đoạt đi! !

Truớc mắt Vương Hạo Hiên như là rốt cục đã chờ đến cái cơ hội tốt này, trầm thấp con ngươi, thay đổi một bộ "Không phải lỗi của tớ" Giọng điệu, chậm rãi nói: "Vừa mới nói khả ái như vậy mà nói đã chuẩn bị sẵn sàng a..Cậu vừa rồi... Có phải hay không là muốn dạy tớ cái này?"

"Không.. Không phải a......" Thừa dịp Tống Kế Dương mở miệng giải thích, Vương Hạo Hiên liền đưa lưỡi vào tiến quân thần tốc, đảo một vòng bắt đầu mới cướp đoạt.

Vương Hạo Hiên động tác cường ngạnh, ngoài miệng cũng không để lại chỗ trống, thế nhưng người nhỏ kia bị kĩ thuật hôn môi cùng run nhè nhẹ cánh tay không thể nghi ngờ như nói, cậu thật sự đang lo lắng. Nai con này đi loạn giống như khẩn trương tràn đầy ở trong lòng chủ động thổ lộ khiếp sợ cùng cuồng hỉ.

Hắn cùng đối phương trong miệng cọ xát lấy, đuổi theo lưỡi người kia đang khẩn trương tránh né. Đúng lúc hôm nay đến Tống gia lại ăn được vài khối đường, giờ phút này Vương Hạo Hiên trong miệng tràn đầy mùi vị ngọt ngào. Hắn liên tục cựa quậy, có chút dập đầu đã đến hàm răng cũng không để ý, giống như là muốn đem cái này vị ngọt lưu lại trong miệng cậu, như thế nào cũng không chịu lui ra ngoài. Vương Hạo Hiên dường như không cho Tống Kế Dương một cơ hội để thở, liên tục quấn lấy đôi môi của cậu, giống như là muốn một hơi đem người trước mắt cho ăn xong lau sạch bình thường.

Tống Kế Dương đại khái là nghẹn lấy một hơi, bên môi dĩ nhiên rò rỉ ra một chút tơ bạc, chỉ cảm thấy hai bờ môi bị hôn đến phát sưng, liền đưa tay lên ngực hắn đẩy nhẹ Vương Hạo Hiên.

Đối Vương Hạo Hiên mà nói quả thực là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, như là một loại mời. Có lẽ là chính mình cũng cảm thấy sự khó thở. Liền tạm thời tha cho Tống Kế Dương.

Tống Kế Dương lập tức nhỏ giọng hô lấy khí, vô thức mở mắt ra trong con ngươi xuất hiện một tầng mỏng nước mắt, làm cho người nhìn sinh lòng thương tiếc.

Vương Hạo Hiên hết đến lại không để cho Tống Kế Dương cơ hội thở, tay trái theo hướng phía dưới cổ phác hoạ vài đường cong trên cơ thể Tống Kế Dương, đi đến chỗ cổ áo, lại nâng lên tay phải phối hợp cởi xuống từng cái cúc bên trên áo sơ mi Tống Kế Dương.

"...Ngày bình thường cũng không có cảm thấy mấy cái cúc trên bộ đồng phục này khó cởi đến vậy....." Dứt lời chính là không vui bĩu môi. Lý trí của hắn đang từng điểm từng điểm qua đi, kiên nhẫn tự nhiên cũng tan biến. Rốt cục cũng giải quyết đến cái cuối cùng, Vương Hạo Hiên không thể chờ đợi được mà xẹt qua cái bụng phẳng phía dưới của Tống Kế Dương, phác hoạ một vòng tròn nhỏ.

Nhưng mà, Vương Hạo Hiên tựa hồ ý thức được một cái gì đó quan trọng, dừng tay lại, bên trên động tác. Tống Kế Dương một mực từ từ nhắm hai mắt, nhưng người trước mặt cậu đột nhiên dừng lại, làm cho cậu cảm thấy kỳ quái.

Vương Hạo Hiên nhẹ nhàng cúi người, đặt lên bên tai Tống Kế Dương, bắt chước tư thái cậu vừa rồi kề tai nói nhỏ, đối Tống Kế Dương thấp giọng nói một câu mập mờ đến cực điểm, làm cho khuôn mặt Tống Kế Dương đỏ lên mà nói:

"Sofa và giường...Chọn một?"

Màn đêm buông xuống, nhưng đêm dài chỉ vừa mới bắt đầu.








___________________

helow các các cô ✌như vậy là hết ời á, không có H đâu nha =]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro