Chương 1: Chấp nhận nỗi đau cho tiếng nói của niềm vui.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prunus persi, rượu mạnh có vị đào, một trong những loại đồ uống mà Hạ Tuấn Lâm luôn gọi mỗi khi đến quán bar này. Lần đầu tiên Tống Cách gặp Hạ Tuấn Lâm còn cười nhạo anh có khẩu vị ngọt như vậy, đến năm thứ năm thấy Hạ Tuấn Lâm uống, hắn đã nhìn mãi thành quen, cũng không còn thấy lạ nữa.

Hạ Tuấn Lâm mới từ đoàn phim trở về, hẹn Tống Cách gặp nhau chỗ cũ.

Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, đúng lúc trong quán bar bắt đầu phát nhạc, là bài hát vô cùng nổi tiếng gần đây 《Khi bình minh đến》do Tống Á Hiên hát.

Tống Cách theo giai điệu hừ một tiếng, hỏi Hạ Tuấn Lâm: "Không phải cậu cũng lăn lộn trong giới giải trí sao? Có gặp qua Tống Á Hiên không?"

Hạ Tuấn Lâm nhấp một ngụm rượu, chống tay lên quầy bar, nghiêng người liếc nhìn Tống Cách: "Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, làm sao có thể gặp được đại minh tinh?"

Hạ Tuấn Lâm uống rượu vào càng trở nên có mị lực hơn.

Ngay cả Tống Cách là một Beta, cũng bị cái liếc mắt của Hạ Tuấn Lâm làm cho da đầu tê rần. Nhìn xung quanh, đã thấy có không ít Omega muốn sang bên này.

Trong lòng Tống Cách có chút hâm mộ, rõ ràng cách ăn mặc của Hạ Tuấn Lâm chả ra làm sao, hôm nay cũng thế, từ đầu đến chân đều đen áo ngắn tay quần bò, trang sức duy nhất cũng chỉ là sợi dây chuyền được giấu bên trong áo.

Sợi dây chuyền kia Tống Cách đã thấy qua, là một chiếc nhẫn được làm thủ công không đáng bao nhiêu tiền, đơn giản đến mức dù có làm rơi trên đường cũng không ai thèm nhặt.

Hạ Tuấn Lâm đã đeo nó nhiều năm, thậm chí bởi vì chiếc nhẫn này mà không nhận bất kỳ quảng cáo trang sức nào, chị Hồng – người đại diện của anh đã bị chọc tức gần chết, truy hỏi nguyên nhân, Hạ Tuấn Lâm chỉ ném ra một câu: "Không muốn tháo."

Đáng lẽ với loại tính cách bốc đồng này của Hạ Tuấn Lâm đã sớm "nguội" từ lâu, nhưng không ai có thể chống cự lại khuôn mặt đẹp trai đến bất công mà Thượng Đế đã ban cho anh, đã thế trời sinh may mắn.

Mỗi lần chị Hồng nghĩ rằng con đường làm minh tinh của Hạ Tuấn Lâm sắp toang đến nơi rồi, thì sẽ có một chuyện tốt đẹp nào đó xuất hiện.

Ví dụ như gần đây nhất, một bộ phim truyền hình thanh xuân vườn trường mà Hạ Tuấn Lâm tham diễn vừa được phát sóng, sản xuất nhỏ, kinh phí thấp, nhưng lại trở thành đề tài bùng nổ, nhất thời tên của nam thứ do Hạ Tuấn Lâm thủ vai cũng trở thành chủ đề nóng trên Weibo.

Chị Hồng lập tức phát huy tác dụng người đại diện của mình, giúp Hạ Tuấn Lâm khống chế đề tài, tập trung lưu lượng, mấy ngày này bận tối mặt tối mày, thế nên không quản được Hạ Tuấn Lâm lén ra ngoài uống rượu.

Tống Cách không trông cậy vào việc Hạ Tuấn Lâm biết Tống Á Hiên: "Bạn gái tôi mê hắn lắm, show diễn nào cũng đều đến xem. Nghe nói Tống Á Hiên và Phương Thịnh Vân yêu nhau, cô ấy đã khóc rất nhiều."

Hạ Tuấn Lâm dừng tay một chút, tùy ý xoay xoay ly rượu: "Phương Thịnh Vân?"

Tống Cách: "Đúng vậy, Phương Thịnh Vân một nam diễn viên vừa xuất đạo, cũng là Omega, lớn lên đặc biệt thanh thuần, có người nói lai lịch của cậu ta không hề nhỏ, xuất đạo một năm đã ôm được vài bộ điện ảnh lớn, có vẻ như có quan hệ với Phương gia ở thành phố B. Cậu nói xem nếu Tống Á Hiên cùng Phương Thịnh Vân kết hôn, có tính là ở rể nhà giàu không?"

Hạ Tuấn Lâm sờ ly rượu, theo thói quen cho tay vào túi nhưng lại cảm thấy trống rỗng. Lúc này mới nhớ, anh đã bỏ hút thuốc rồi.

Rõ ràng đã bỏ thành công rồi, nhưng cổ lại khát khô giống như kiến bò từ bắp chân lên gáy, khiến da đầu anh run lên: "Có thuốc không?

Tống Cách kinh ngạc nói: "Cậu không phải bỏ rồi sao?" Một bên lẩm bẩm, một bên lấy thuốc lá từ trong túi nhét vào tay Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm ngậm vào miệng, châm lửa, nicotine nhanh chóng xâm chiếm khắp cổ họng anh, chậm rãi lan ra,làm dịu cảm giác khó chịu trong lục phủ ngũ tạng của Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm nhả điếu thuốc ra, không trả lời về vấn đề Tống Á Hiên.

Lúc này có người đi tới, là một Omega. Tin tức tố hương chanh nhàn nhạt dễ chịu toả ra, đây là cách thức xã giao thiện chí, mờ ám mà không quá phận.

Omega đỏ mặt chào hỏi: "Anh là Hạ Tuấn Lâm đúng không?"

Hạ Tuấn Lâm lạnh nhạt nói: "Có việc?"

Trên mặt Omega ẩn ẩn phấn khích: "Em rất thích Hạ Thừa Tùng anh diễn, không ngờ anh ngoài đời thật đẹp trai........lại còn là Alpha."

Hạ Tuấn Lâm còn chưa lên tiếng, Tống Cách đã bật lên chế độ bảo tiêu của mình, hắn đứng dậy che trước người Hạ Tuấn Lâm, trên mặt nở nụ cười nho nhã lễ độ: "Ngại quá, hôm nay Hạ tiên sinh đến đây uống rượu, không kí tên không chụp ảnh."

Vẻ hưng phấn trên gương mặt của Omega biến mất, thậm chí có chút không nói nên lời: "Cái gì ..."

Cậu lại liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm, chỉ thấy Alpha cúi đầu nghịch ly rượu như thể thứ chất lỏng màu đỏ ấy là thứ anh quan tâm nhất lúc này, Omega hiểu ra, lập tức rời đi.

Hạ Tuấn Lâm có chút buồn cười, anh ghé vào quầy bar: "Tống Cách, người ta hẳn là không phải muốn kí tên với chụp ảnh."

Tống Cách xoay người: "Tôi biết chớ, cậu ta là muốn xin số điện thoại của cậu, nói không chừng là muốn ngủ với cậu*."

(* "ngủ cậu" là muốn làm tình với cậu)

"Nhưng mà Hạ Tuấn Lâm, bộ phim kia của cậu quá nổi, nói không chừng về sau sẽ trở thành lưu lượng, bắt đầu nên quản lý sinh hoạt cá nhân của mình đi!" Tống Cách chẳng biết tại sao nổi lên trái tim của người đại diện.

Hạ Tuấn Lâm cười cười lấy điếu thuốc trên môi xuống, nhả khói trắng vào mặt Tống Cách.

Tống Cách xua tay để tản khói đi, ánh mắt vô tình rơi trên tay Hạ Tuấn Lâm. Chả trách chị Hồng lại hy vọng Hạ Tuấn Lâm nhận quảng cáo trang sức, bởi vì tay Hạ Tuấn Lâm thật sự rất đẹp, khuyết điểm duy nhất có lẽ là trên ngón áp út của anh có một vết sẹo, nhìn không rõ lắm.

Đây là sau khi làm diễn viên, anh đi xóa hình xăm nên lưu lại sẹo.

Giữa sân khấu có một màn hình lớn phát các video theo yêu cầu của khách.

Trong số khách đêm nay, chắc chắn có những người là fan hâm mộ trung thành của Tống Á Hiên, ngoài các bài hát, còn có video buổi biểu diễn, giọng hát của Tống Á Hiên, dáng vẻ của Tống Á Hiên, mọi thứ về Tống Á Hiên ở khắp mọi nơi.

Hạ Tuấn Lâm kéo cổ áo, gọi một ly rượu khác, lần này không phải Prunus persi mà anh thường chỉ dùng để khai vị, sau đó anh phải dùng loại rượu mạnh khác để che đi hương vị còn sót lại trong miệng.

Loại hành vi bướng bỉnh vô dụng này, chứng tỏ sự nghiện trá hình của anh.

Trên màn hình, Tống Á Hiên vừa hát vừa nhảy, giọng hát đặc biệt, sexy cuồng nhiệt. Ánh mắt quyết đoán, hắn mỉm cười mở một vài cúc áo, khiến khán giả phía dưới la hét ầm ĩ.

Tống Á Hiên có một món đồ trang sức đặc biệt, hắn đã cắt băng ghi âm từ cuộn băng đó ra. Băng đen quấn quanh cổ tay hắn vài vòng, đến cuối máy quay tập trung vào cơ thể hắn, trượt qua cơ bụng và eo, một phần của đường nhân ngư ẩn sâu trong quần áo.

Fans của Tống Á Hiên có rất nhiều, nam nữ đều có, đủ mọi giới tính, từ A đến O, không ai không phát cuồng vì hắn.

Bời vì bạn gái là fans hâm mộ, Tống Cách nhìn Tống Á Hiên đến chán luôn rồi. Hắn tấm tắc hai tiếng, quay đầu tiếp tục bát quái với Hạ Tuấn Lâm: "Bạn gái tôi nói Tống Á Hiên mỗi lần biểu diễn đều sẽ buộc cái băng kia, nghe đồn là của người yêu cũ đưa cho hắn."

Hạ Tuấn Lâm dập thuốc, nghe như không để tâm cho lắm.

Có lẽ không ai có thể hiểu được rõ được nội dung của đoạn băng đó hơn anh.

Đó là giọng của anh, thanh âm của anh lúc cao trào.

Như là cố ý, mỗi lần Tống Á Hiên lên sân khấu. Trên cổ tay thủy chung đeo sợi băng ghi âm đó, thứ mà chỉ trong lòng bọn họ hiểu.

Tống Á Hiên đã ghi âm nó trước mặt anh, Hạ Tuấn Lâm khi đó đã giãy dụa, tràn ngập vẻ không tình nguyện, thậm chí còn cắn môi mình đến bật máu, cố gắng chịu đựng tất cả âm thanh.

Nhưng người này là Tống Á Hiên, không ai sau khi chọc tới Tống Á Hiên mà có thể toàn vẹn trở ra.

Thanh âm của Tống Á Hiên trong trí nhớ, không giống thanh âm trầm thấp khàn khàn hiện giờ, nó gợi cảm hơn gấp trăm lần so với những gì được thể hiện trên sân khấu này.

Hắn trói buộc Hạ Tuấn Lâm, áp chế anh, ghé vào tai anh, thấp giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ, em tặng quà cho anh"

Đôi mắt Hạ Tuấn Lâm ướt át, khàn giọng đáp trả : "Đồ điên."

Anh bị Tống Á Hiên làm đến chảy máu, sau gáy bị cắn rách, tin tức tố Alpha mãnh liệt va chạm trong cơ thể anh, giống một trận chém giết, muốn người khác phải thần phục.

Tống Á Hiên nghe thấy chỉ mỉm cười dịu dàng như thể Hạ Tuấn Lâm đang nói yêu hắn vậy.

Đoạn ghi âm kia chỉ có Tống Á Hiên nghe qua, chỉ có Hạ Tuấn Lâm biết, đó là bí mật riêng tư nhất, chấp nhận nỗi đau, cho tiếng nói của niềm vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro