Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đang cười rất hạnh phúc.

Vừa bước vào câu lạc bộ đánh golf, từ đằng xa, Ngu Thư Hân kinh ngạc khi thấy Triệu Tiểu Đường cùng Hứa Giai Kỳ đang đứng cạnh nhau, hai người, cậu một đấm, tôi một đá, đùa giỡn rất vui vẻ.

Rất ít khi nhìn thấy được Triệu Tiểu Đường cười vui vẻ đến như vậy, càng khó hiểu hơn là cô cùng Giai Kỳ, chồng của Tuyết Nhi dường như là quen biết nhau rất rõ....nàng khó mà tin được rằng một người luôn dấu kín tâm tư của mình như cô cũng có bạn hay sao?

"Thư Hân, cậu đang nhìn gì vậy?" Miêu Thanh Tú vừa bước vào sau, nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của nàng liền tò mò mà nhìn theo ánh mắt Ngu Thư Hân. "Đó không phải là chồng của cô em họ của cậu, Hứa Giai Kỳ sao?"

"Đúng vậy, là Giai Kỳ." Nàng nhỏ giọng trả lời, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời khỏi Triệu Tiểu Đường.

"Người đàn phụ nữ bên cạnh cô ta là ai vậy?" Miêu Thanh Tú cũng đã chú ý đến người nào đó, hứng thú hỏi.

"Tiểu Đường."

"Triệu Tiểu Đường? Là cô ta sao? Quả nhiên là rất đẹp nha." Miêu Thanh Tú càng cao hứng hơn nữa, đôi mắt đẹp như sáng rực lên, càng thêm vài phần quyến rũ.

"Đúng vậy." Ngu Thư Hân gật đầu, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác khó chịu kỳ lạ.

Hôm nay nàng cùng Miêu Thanh Tú đến câu lạc bộ này dùng bữa là bởi vì biết được Ngu Đình Huy hẹn Tiểu Đường cùng đánh Golf ở đây, Thư Hân cố gắng tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ cho cả hai đối tượng, chỉ là không ngờ khi đụng đến thời khắc này thì tim nàng lại có chút dao động.

Ngu Thư Hân thở dài. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, nàng chỉ có thể cố gắng hoàn thành tốt vai trò bà mối này thôi.

"Chúng ta đến đó bắt chuyện với họ đi."

Hai người phụ nữ nhẹ nhàng bước đi, một người thanh lệ, một người xinh đẹp, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.

Hai người kia dường như cũng nhận thấy được chút kỳ lạ trong bầu không khí, không đùa giỡn nữa mà song song quay đầu lại nhìn.

"Giai Kỳ, Tiểu Đường." Ngu Thư Hân nở nụ cười tươi như một đóa hoa không chút bụi trần mà nhìn cả hai. "Không ngờ hai người cũng quen nhau."

"Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cũ." Triệu Tiểu Đường lập tức thừa nhận trước, Hứa Giai Kỳ kinh ngạc mà liếc mắt nhìn cô.

"Sao chị chưa từng nghe em nhắc đến việc này?"

"Không có cơ hội để nói."

"Thật không?" Ngu Thư Hân chăm chú nhìn Tiểu Đường, ánh mắt có chút hờn giận, cũng có chút bình tĩnh, giống như đã biết trước là như thế.

Haiz...chuyện gì cô cũng không nói với nàng, nàng cũng đã quen với việc ấy rồi.

"Được rồi, để chị giới thiệu mọi người với nhau một chút nhé. Thanh Tú, vị này chính là Triệu Tiểu Đường..."

"Mình biết, là Giám Đốc Quản Lý của Tập đoàn Đầu Tư Đới Thị, đúng không?" Miêu Thanh Tú nhẹ nhàng tiếp lời nàng, nụ cười cáng sang chói làm rung động lòng người. "Triệu tiểu thư, tôi là Miêu Thanh Tú, bạn của Thư Hân."

"Xin chào." Triệu Tiểu Đường mặt không hề có chút phản ứng mà nắm lấy tay cô ấy.

"Thanh Tú là một thiên tài trong lĩnh vực nghệ thuật, cô ấy có một phòng tranh, ông nội Thanh Tú chính là Miêu Lễ Hùng của Tập đoàn Vĩnh Nghiệp." Ngu Thư Hân cố ý bổ sung thêm bối cảnh gia thế của cô bạn.

Tài sản của Miêu Gia ở Thượng Hải có thể nói không đứng hạng thứ nhất thì cũng là thứ nhì, Miêu Lễ Hùng lại là người đứng đầu trong Hiệp hội doanh nghiệp tại Thượng Hải, rất có đầu óc kinh doanh, thế nên trong giới thương trường lẫn giới chính trị đều rất nổi tiếng.

Triệu Tiểu Đường nhướng mày, hiểu rất rõ những gì Ngu Thư Hân muốn ám chỉ. Miêu Thanh Tú tuyệt đối là người phù hợp với điều kiện mà cô đưa ra.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng. "Hóa ra Miêu tiểu thư có một phòng tranh sao, vừa hay gần đây tôi cũng đang có ý định tìm mua một vài bức tranh, hay là cô cho tôi một chút ý kiến đi."

"Không thành vấn đề! Khi nào Triệu tiểu thư rãnh rỗi thì cứ đến phòng tranh tôi bất cứ cứ lúc nào, đây là danh thiếp của tôi." Thái độ của Miêu Thanh Tú dường như rất tích cực.

Cô đưa tay nhận tấm danh thiếp, thế nhưng lại không hề lộ ra chút hành động đáp lễ nào, đôi mi xinh đẹp của Ngu Thư Hân chau lại, ánh mắt bảo cô phải tỏ ra phong độ của mình.

Thế nhưng cô lại không có bất kỳ phản ứng gì, cố ý giả vờ như không phát hiện, Ngu Thư Hân nóng nảy, bực bội mà nhíu đôi mắt.

Lúc này , khóe miệng cô chợt cong lên, không chút vội vã mà móc ra tấm danh thiếp đưa lại cho Miêu Thanh Tú.

(Trong giới kinh doanh, việc trao đổi danh thiếp là một phép lịch sự xã giao cơ bản nhất, thế nên khi Tiểu Đường giả vờ như không biết phép tắc đó thì Thư Hân mới bực tức như vậy) 

Người ngoài cuộc nhìn thấy dáng vẻ của Thư Hân và Tiểu Đường là Hứa Giai Kỳ vừa kinh ngạc lại có chút thú vị tò mò, ánh mắt nhìn hai người đầy ẩn ý.

Bốn người cùng trò chuyện với nhau vài câu, Ngu Thư Hân bỗng nhiên mượn cớ là có chút việc muốn thương lượng cùng Hứa Giai Kỳ, sau đó liền kéo cậu đi chỗ khác, để đôi nhân vật chính ở lại với nhau.

"Thư Hân, em đang làm gì vậy?" Nhìn mọi việc xảy ra như thế, Hứa Giai Kỳ tất nhiên là thật tò mò muốn biết. "Không phải là em đang làm mai cho Tiểu Đường đấy chứ?"

"Làm sao chị biết?" Nàng có chút kinh ngạc.

"Quá rõ ràng rồi, đơn giản là em đang tạo cơ hội cho hai người bọn họ, đúng không?." Giai Kỳ cười cười. "Khi nào thì em đổi nghề trở thành bà mai thế? Sao tôi lại không biết được việc này nhỉ?"

Cậu cho rằng nàng rất thích việc này sao?

Ngu Thư Hân liếc mắt nhìn Hứa Giai Kỳ. "Tôi còn chưa hỏi đến chị đấy! Chị quen Tiểu Đường từ khi nào? Làm sao mà tôi lại không biết được việc này?"

Hỏng bét! Cậu đã bị phản công.

Hứa Giai Kỳ có chút xấu hổ. "Tôi là bạn thời trung học của Tiểu Đường, quen biết nhau cũng được vài chục năm rồi."

"Vì sao lại không nói với tôi việc ấy?"

"Lúc tôi cùng Tuyết Nhi kết hôn, hai người đã ly hôn với nhau rồi, nếu lúc ấy tôi lại nhắc đến Tiểu Đường, chắc chắn sẽ làm em không vui đúng không?"

"Tôi cũng không phải có ý đó." Nàng lắc đầu. "Tôi là muốn nói, chị cùng Tiểu Đường là bạn tốt với nhau từ hồi trung học, vì sao lúc hai chúng tôi còn ở bên nhau, em ấy vẫn chưa từng một lần nhắc đến chị?"

"Có lẽ là lúc ấy tôi đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi lấy chức Luật sư, lại kiêm thêm cái chức trợ lý trong một văn phòng luật sư, chúng tôi rất ít khi gặp nhau cho nên em ấy mới không có cơ hội nói cho cô biết." Hứa Giai Kỳ vội vã thay bạn tốt giải thích.

"Cũng không phải là như vậy, nếu thực sự em ấy muốn nói thì có rất nhiều cơ hội để nhắc đến, đơn giản chỉ là em ấy không muốn cho tôi biết." Ngu Thư Hân buồn bã nói.

Vì sao cô luôn luôn không nói gì? Trong lòng cô rốt cuộc chất chứa bao nhiêu cái bí mật chưa từng nói với nàng?

"Em ấy thật sự rất khó hiểu." Nàng thì thầm nói, tâm sự của cô, vĩnh viễn giống như một hố đen của vũ trụ, mãi mãi không thể đụng đến đáy.

"Thực ra, cũng không phải là rất khó hiểu." Hứa Giai Kỳ như nhìn xuyên thấu tâm tư của Ngu Thư Hân, cậu nhẹ nhàng mỉm cười. "Em có muốn biết bọn tôi quen nhau thế nào không?"

Nàng giật mật ngước mắt nhìn, không tự chủ được mà gật gật đầu.

"Lúc ấy, chúng tôi học cùng một trường trung học, em ấy thì sống ở cô nhi viện, mà gia cảnh nhà tôi cũng rất khó khăn, bọn tôi đều phải làm thêm sau giờ học." Giai Kỳ buồn bã nói như đang nhớ về thời quá khứ. "Khi đó trường học không cho học sinh bọn tôi đi làm thêm, bọn tôi làm chung ở một trạm xăng dầu, không ngờ đến một ngày lại vừa vặn gặp phải một người học cùng trường, người ấy biết được thì vội báo ngay cho trường học bọn tôi đang lén đi làm ở bên ngoài, công việc của tôi tất nhiên cũng bị mất, mà cậu ấy cũng bị liên lụy."

"Thế lúc đó hai người đã làm gì?" Tuy là chuyện của quá khứ thế nhưng Ngu Thư Hân lại vô cùng khẩn trương và lo lắng.

"Tôi vốn nghĩ rằng cậu ta nhất định sẽ trách tôi, bèn chạy đi tìm cậu ấy để nói tiếng xin lỗi, thế nhưng không ngờ cậu ấy lại kín đáo đưa cho tôi một tờ giấy quảng cáo giới thiệu việc làm, đó là chức bảo vệ ban đêm tại một nhà xưởng, trùng hợp thiếu hai người, cậu ấy nói bọn tôi có thể đến làm thử."

"Cho nên hai người đều đến đó làm?"

"Đúng vậy."Hứa Giai Kỳ gật đầu, nhớ lại những chuỗi ngày vừa gian khổ lại vừa ảm đạm trong quá khứ, khóe miệng cong lên, hiện một nụ cười thản nhiên. "Cậu ấy là một người rất kỳ lạ, hai người bọn tôi đều làm việc chung tại nhà xưởng ấy, mỗi ngày đều gặp mặt nhau, thế nhưng cậu ấy rất ít khi trò chuyện, chỉ khi nào có việc mới há miệng vài chữ, còn không thì cả nữa ngày cũng không thốt ra một câu."

"Chính vì vậy mà hai người mới trở thành bạn." Ngu Thư Hân mỉm cười mà tiếp lời cậu, nghe Hứa Giai Kỳ  giọng vẻ oán trách, thực ra lại dấu một sự yêu thích rất sâu đối với người bạn tốt này.

"Là bạn tốt nhất." Hứa Giai Kỳ nhấn mạnh, dừng một chút, ánh mắt hài hước nhìn nàng. "Bất quá, tôi dám cá rằng, nếu như em đi hỏi cậu ấy, nhất định cậu ấy chỉ nói một câu duy nhất ... [Hừm, tình cảm của hai bọn tôi cũng bình thường]... Cậu ta chính là một người cố chấp và cứng đầu như thế."

Ngu Thư Hân bỗng bật cười.

Câu hình dung kia của Giai Kỳ quả thất rất khéo, rất tuyệt, không sai, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được Triệu Tiểu Đường lúc ấy đôi môi muốn cười nhưng không cười, dáng vẻ muốn hừ nhưng không hừ.

Dáng vẻ ấy, tuy rất dễ làm người khác phát hỏa, thế nhưng đôi khi cũng lại khiến người ta có cảm giác ... dễ thương .... không thể diễn tả.

Người phụ nữ kia... Vì sao luôn lại làm người khác khó xử như thế?

Ngu Thư Hân âm thầm mà cảm thán, đôi mi hơi cau lại, đôi môi anh đào lại có chút ngọt ngào, đôi mắt đẹp sâu thẳm như hồ nước mùa thu.

Hứa Giai Kỳ chăm chú nhìn dáng vẻ của nàng, tâm trí bỗng khẽ động ....

"Thư Hân, có phải là...em vẫn còn yêu cậu ấy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro