Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em hãy để cô ấy cùng em ngắm bầu trời đêm, để cô ấy có thể hiểu được em đang suy nghĩ gì, không nên nhốt cô ấy trong một thế giới mà cô ấy hoàn toàn không biết, đừng để cô ấy thấy em cô đơn tịnh mịch một người...."

Nàng nói nhỏ nhẹ nhưng nghẹn ngào, từng câu từng chữ như đánh thẳng vào lòng cô.

Cô chấn động đến mức không biết nói gì. "Trước đây...em đối xử với chị như vậy sao?"

Lẽ nào, chính cô đã nhốt nàng vào một thể giới mà nàng không hề biết sao? Đây là cảm giác thực sự của nàng sao?

Triệu Tiểu Đường trở nên gấp gáp, cô bỗng bước qua thân cây, nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của Ngu Thư Hân. "Thư Hân, em trước đây là một người như vậy sao? Em làm cho chị cảm thấy cô đơn tịnh mịch sao?"

"Người cô đơn là em, không phải chị." Nàng cúi đầu không chịu nhìn cô, thế nhưng, cô vẫn có thể một giọt lệ trong suốt trong đáy mắt của nàng. "Chị chỉ hận mình không có cách nào làm em không cảm thấy cô đơn nữa."

Tại sao nàng ấy lại nghĩ như vậy? Người sai rõ ràng là cô, nàng mới chính là người bị thương, vì sao đến bây giờ vẫn còn muốn bảo vệ cho cô?

Cô nhìn nàng bằng vẻ không thể tin được.

Thư Hân cố nén tiếng nấc nghẹn ngào, thế nhưng cuối cùng vẫn là không thể..

"Chị thực sự làm được rất ít cho em, Tiểu Đường, cho đến bây giờ, chị mới hiểu được, ngày ấy, những gì chị làm cho em là quá ít, chị nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức, thế nhưng không phải, chị vẫn còn có thể cố gắng thêm nữa. Xin lỗi, là chị quá yếu đuối, là chị thiếu kiên cường, là chị đã phản bội lại tình yêu của chúng ta, xin lỗi, xin lỗi, ..."

"Được rồi, được rồi!" Cô bỗng ôm lấy nàng, chăm chú mà nhìn nàng, đau lòng mà che chở cho nàng trước ngực mình. "Chị đã vì em mà làm rất nhiều, người làm sai chính là em! Là em đã làm tổn thương chị, là em đã làm chị đau khổ, đều tại em không tốt, em mới là người phải nói câu xin lỗi!"

Cô run run nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh lệ của nàng. "Là em không đúng, em không có thói quen nói ra tất cả mọi chuyện! Giai Kỳ nói đúng, tính tình của em thật sự rất xấu, là do em sai, là do em không tốt"

"Triệu Tiểu Đường." Nàng lắc đầu, nghẹn ngào mà gọi tên cô, lòng cô như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt lại.

"Em không thích Miêu Thanh Tú, tuyệt đối không, em hẹn hò cùng cô ấy chỉ là để chọc giận chị, khi cùng cô ấy khiêu vũ, người em suy nghĩ đến chính là chị, em, em..." Cô hít sâu, ánh mắt như vụt sáng, hai má dường như chuyển hồng, rõ ràng, một người hẳn là phải dũng cảm, thế nhưng đến lúc biểu lộ tình cảm của mình lại trở nên bối rối như vậy.

"Em thế nào?" Nàng chớp mắt, giọng nói run run

Cô không dám nhìn nàng, một lần nữa ôm chặt nàng vào ngực mình, để nàng tựa cằm trên đôi vai cô, che khuất đi đôi mắt đẹp long lanh làm cô tâm ý hoảng loạn.

"Em vẫn luôn nhớ về chị." Giọng cô nho nhỏ, nhẹ nhàng mà nói. "Năm năm qua, em vẫn nhớ...."

...

Nàng lại đi đến căn phòng thủy tinh trên tầng cao nhất của ngôi biệt thự kia...

Nàng lại đến cái nơi khiến nàng cảm thấy sợ hãi nhất, cũng chính là nơi làm nàng thấy yêu thích nhất, cùng cô yêu đương.

Ngu Thư Hân ngồi trên chiếc sô pha dài, ngóng nhìn người đang đứng dựa vào bức tường trong suốt bằng thủy tinh kia, cô biết nàng sợ độ cao, thế nên đã đặc biệt dời vị trí của chiếc ghế cách xa góc tường.

Mà cô, một tay đút vào túi áo, một tay đùa nghịch chiếc kính thiên văn, yên lặng mà đối mặt với nàng.

"Cái kính này ... không phải là cái mà chị tặng cho em đúng không?" Nàng nhỏ nhẹ hỏi cô.

Tiểu Đường gật đầu, đôi môi nở một nụ cười cay đắng. "Cái chị tặng cho em đã bị vỡ nát, xin lỗi"

"Vỡ nát?" Nàng kinh ngạc.

Cô đưa mắt nhìn xuống, không dám đối mặt với dáng vẻ kinh ngạc của nàng. "Cái ngày em nhận được đơn ly hôn của chị, em đã tức giận đến mức đập nát nó đi."

Thì ra là vậy.

Nàng chăm chú nhìn dáng vẻ thẫn thờ của cô, thêm chút hối tiếc, bất chợt một cảm xúc mãnh liệt chợt ùa vào lòng Ngu Thư Hân.

Lúc ấy, Tiểu Đường nhất định là rất đau, rất đau, cô trút giận vào nó không phải vì cô không quý trọng món quà của nàng, mà chính là cô không muốn thấy vật sẽ nghĩ đến người.

"Chiếc kính này là khi em ở Mỹ, vất vả làm việc hai năm trời mới mua được, ngày đó, công ty vừa thăng chức lại còn thăng lương cho em, cho nên em mới mua chiếc kính này, xem như tự mình chúc mừng chính mình."

Cô nói thật khẽ, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng, cẩn thận vuốt ve chiếc kính yêu quý. "Nó chính là mơ ước của em."

"Mơ ước?" Nàng chớp chớp mắt, như chợt hiểu ra điều gì. "Đúng rồi, em đã từng nói với chị, mua được một chiếc kính thiên văn chuyên nghiệp chính là mơ ước từ bé của em mà."

"Quả thật là như vậy, bất quá, khi thấy chị tiện tay thì đã có thể mua được nó làm quà sinh nhật em, lúc ấy em mới biết được, mơ ước đó của em, đối với chị mà nói, căn bản thật là một việc nhỏ nhặt không đáng kể." Cô nhẹ nhàng tự mình châm biếm.

Thư Hân cảm thấy sợ hãi, bỗng dưng hiểu rõ.

Hóa ra lúc ấy, cô mất ngủ một đêm, sau đó còn nói bọn họ là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, thậm chí còn muốn chia tay với nàng, đều là bởi vì lúc ấy, nàng vô tình giẫm lên mơ ước cũng như lòng tự tôn của cô.

"Xin lỗi, chị không nghĩ đến chị làm vậy lại khiến em bị tổn thương, chị chỉ là muốn em được vui..."

"Em biết là chị không có ý gì xấu." Cô dùng ánh mắt ôn nhu ngăn cản lời tự trách của nàng. "Bất quá, cũng chính vào ngày hôm ấy, em đã thề với lòng mình rằng, sau này, nhất định em phải cố gắng đến gần chị, thậm chí còn muốn cao hơn chị một bậc, như vậy, hai chúng ta mới có thể cùng nhau sống trong một thế giới."

Trời ạ!

Nàng hốt hoảng đưa tay che miệng, chậm rãi dần dần mà cảm nhận được nỗi lo lắng bất an và quyết tâm của cô khi đó, cô nghèo đến như thế, còn nàng lại sống trong giàu sang phú quý, cô cố gắng với đến ngôi sao trên cao thì nàng đã sớm cầm lấy nó trong tay.

"Những năm gần đây, em cố gắng nỗ lực công tác, cũng là bởi vì lời thề đó." Cô khàn giọng mà bộc bạch tâm sự. "Ngày đó, khi em mua được chiếc kính viễn vọng này, em thật sự rất vui vẻ, thế nhưng cũng rất giận dữ, bởi vì cuối cùng, em cũng đã bước lên cao thêm một bước, lại có thể đến gần chị thêm một chút."

Vui vẻ, là bởi vì càng bước gần đến nàng. Phẫn nộ, là bởi tức giận mình vẫn còn để ý đến nàng.

Nàng đã hiểu, hiểu được suy nghĩ giãy dụa lúc ấy của cô, hiểu được tâm sự mà cô đã chôn sâu trong đáy lòng biết bao năm qua thậm chí không dám thừa nhận cả tình cảm của mình.

Nàng rốt cục đã hiểu.

Ngu Thư Hân đứng dậy, dịu dàng mà bước về phía người vừa kiên cường nhưng cũng yếu đuối kia, nàng rưng rưng mắt nhìn cô, như muốn nhìn tận phía sâu bên trong lòng cô.

Tiểu Đường đưa tay chạm vào một giọt nước mắt trên má nàng. "Không phải là chị rất muốn biết trong lúc em ngắm sao, em suy nghĩ những gì sao? Trước đây có lẽ em không thể nói với chị, thế nhưng hiện tại, em sẽ , chị có muốn nghe không?"

"Có" Thư Hân vội gật đầu, thực sự rất muốn nghe.

Cô nắm lấy tay nàng, dắt nàng đi đến phía trước ống kính, nàng cúi người, tưởng rằng sẽ thấy một bầu trời đầy ánh sao, thế nhưng không nghĩ đến, lại chính là hình ảnh của nhà hàng Nguyệt Quế.

Nàng kinh ngạc đến nín thở.

"Kỳ thực, em ngắm không phải là ánh sao, em tìm kiếm, chính là hình bóng của chị." Cô bối rối giải thích phía sau nàng. "Em vẫn cứ suy nghĩ, vì sao chị lại cách xa em đến như thế? Em tự nói với chính mình, em không phải là vẫn còn quan tâm đến chị, em chỉ là muốn trả thù, muốn chị phải hối hận vì năm ấy đã rời bỏ em, thế nhưng ..."

Thế nhưng thế nào?

Thư Hân xoay mặt lại, đối diện với ánh mắt thâm thúy đến vô ngần của cô.

"Em chỉ là không biết nên làm sao mới tốt." Cô cười khổ. "Em hy vọng chị có thể yêu em lần nữa, thế rồi, em lại dám không tin cái ý nghĩ ấy."

"Em vẫn còn yêu chị?." Nàng đưa tay nhẹ nhàng vẽ lên chiếc trán của cô.

Tiểu Đường gật đầu, ánh mắt như bối rồi. "Em hy vọng chính mình có thể không yêu chị nữa, thế nhưng, em lại không làm được...."

Thư Hân nhẹ nhàng mỉm cười.

"Em có phải là một người rất không bình thường đúng không?" Cô ảo não hỏi.

"Em chỉ là do có lòng tự trọng quá lớn, em là một người rất cao ngạo, rất bướng bỉnh, đầu óc thực sự rất cứng, làm người ta cảm thấy rất an tâm, rất muốn dựa vào."

Lời khen của phụ nữ, nhất là người phụ nữ mình yêu, chính là phép thuật, có thể khiến cho một người trở thành một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, cũng có thể khiến một người mạnh mẽ trở nên yếu đuối.

Ánh trăng như rơi xuống từ trên nóc nhà, bên cạnh tường, ánh nến nhẹ nhàng chập chờn, bên trong căn phòng, tràn ngập hương thơm khiêu khích của những bông hồng.

Nàng cùng cô đứng dưới ánh trăng, cùng chăm chú nhìn nhau, nàng có chút chờ mong, thế nhưng cô lại có chút chần chừ, luồng điện cựa mạnh nào đó như xẹt thẳng vào thân thể của cả hai, cô đưa ngón tay hơi run rẩy của mình lên vuốt ve gương mặt nàng.

Cô muốn chạm vào nàng, thế nhưng lại không dám đụng vào.

Tim nàng bỗng thắt chặt, nàng chợt hiểu cô đang lo lắng việc gì ..... giấc mơ bao lâu nay đang hiển hiện trước mắt cô, thế nên cô không thể tin là thực.

"Tiểu Đường." Nàng nhẹ nhàng gọi tên cô, chủ động đến gần cô hơn.

Mà cô, không cần gì nhiều hơn thế, liền ôm lấy nàng.

Sóng tình bỗng ập đến một cách cuồng nhiệt, thật mãnh liệt, hai người hôn nhau và ôm nhau khắng khít đến mức gần như tuyệt vọng, hai thân thể cùng hòa quyện vào nhau, từng giọt, từng giọt mà tìm về tình yêu ban đầu.

Cô thô lỗ mà cởi bỏ quần áo của chính mình, rồi lại khẩn cấp cởi bỏ chiếc khóa kéo của bộ lễ phục trên người nàng, chiếc váy vừa chảy xuống, hiện ra một thân thể trắng noãn gợi cảm, hoàn chỉnh đến mức gây mị hoặc.

Triệu Tiểu Đường bỗng nín thở.

Nhiều năm qua đi, thân thể của nàng ngày càng trở nên thật thành thục, càng ...đầy đặn lên rất nhiều, bớt đi một phần ngây ngô của thiếu nữ, thâm vào đó là những đường cong quyến rũ thành thục đến mức người khác phải hoa mắt.

"Thư Hân." Cô đau đớn mà nỉ non, mồ hôi không nghe lời mà tràn ngập trên trán, cô đỡ nàng nằm xuống chiếc sô pha, vùi đầu một cách mê luyến vào phần gợi cảm nhất....

"Nhột quá!" Nàng khúc khích cười, da thịt nhẵn nhụi của nàng khiến cô không thể kiềm chế.

"Xin lỗi." Cô xin lỗi, thế nhưng vẫn là không buông tha cho cái nơi mềm mại kia, cô như đùa giỡn với nàng, cố gắng hít lấy mùi hương quen thuộc sau lớp ren mỏng manh kia.

"Thật đáng ghét..." Nàng yêu kiều, khó chịu mà lắc lắc đầu, bỗng nhiên rất muốn cô nhanh chóng vứt bỏ những "vật trở ngại"ngăn cách cả hai, hoàn toàn triệt để mà yêu nàng.

Nhưng dường như cô không vội, tuy rằng, cô vẫn giống như một con thú hoang, nhấm nháp từng ngụm, từng ngụm trên thân thể của nàng, thế nhưng lại không chịu nhanh chóng một lần ăn sạch....

Triệu Tiểu Đường lựa chọn cách thưởng thức từ từ.

Cô dùng đôi môi vừa gợi cảm nhưng tràn ngập khí phách của mình lưu lại trên người nàng những trận mưa sao băng, những nụ hôn nóng bỏng, tựa như nhưng ngôi sao băng trên trời, lạc vào từng chỗ trên thân thể nàng, thiêu đốt thành một vòng lửa thật sâu, thật sâu...

Nàng ngửi được hương thơm tình ái của hai người, ngửi được mùi vị tình dục nồng cháy, ngửi được mùi hương trên người cô, mùi hương mà nàng không thể nào quên được trong suốt năm năm xa cách ... được rồi, nàng nghĩ đến, cô cuối cùng vẫn sẽ yêu nàng theo cách này, tuy rằng rất gấp, rất muốn chiếm lấy nàng, rất bức thiết, thế nhưng cô cũng sẽ không thô bạo mà giữ lấy nàng, cô luôn luôn muốn nàng phải được thỏa mãn trước, sau đó mới đến cô.

Thực ra, cô là một người rất ôn nhu......

"Tiểu Đường." Ngu Thư Hân đưa tay nâng cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.

"Sao vậy?" Cô cảm nhận được nàng có chuyện muốn nói.

Nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười, nụ cười này còn đẹp hơn cả hoa anh đào vào mùa xuân, Thư Hân chăm chú nhìn cô rất lâu, rốt cuộc mới lên tiếng.

"Chị yêu em."

Triệu Tiểu Đường giật mình, không ngờ nàng lại thốt lên câu nói ấy, gương mặt cô nhẹ nhàng mà phiếm hồng.

"Chị tập trung một chút!" Cô nhíu mày, vẻ rất không hài lòng, cúi đầu mà bắt lấy đôi môi anh đào của nàng.

Đây là phản ứng gì? Cô không phải là đang xấu hổ đi?

Nàng cười.

"Chị cười cái gì?" Cô nghe ra được trong nụ cười nàng có chút ý trên chọc, lại cảm thấy bối rối, và rồi, nhẹ nhàng...cắn lấy nơi ngọt ngào nhất trên người nàng.

Có chút đau, thế nhưng cũng không phải là quá đau đớn, quả thật là một trừng phạt ngọt ngào.

Người này thật .... Đáng yêu!

Nàng đưa tay lên, bướng bỉnh mà vuốt ve mái tóc cô, sau đó kéo cô lại gần hơn, để cho sự ham muốn đang dâng tràn trong cô gắn kết với nơi ngọt ngào trong nàng....

Ngu Thư Hân thực sự, thực sự rất yêu Triệu Tiểu Đường!

===========

Tui vừa xem xong thanh 3, ngoài để ý Hân Hân thì còn để ý đến lọ sữa hoa quả các tts uống nữa (không biết có phải sữa hoa quả không nữa). Năm nay đào cho loại hộp cắm ống hút nên chắc chắn một điều là đoạn nháy mắt nhờ mở nắp chai huyền thoại là không có rồi 🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro