Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng cô tuyệt đối không hề tức giận, trái lại, chỉ cẩm thấy ngọt ngào một cách kỳ lạ.

Nàng nói đúng, công việc bận rộn không phải là một lý do, giống như lúc trước, cô không nên chỉ có làm việc mà bỏ quên một người.

Vừa nghĩ đến vấn đề đó, Triệu Tiểu Đường bỗng cảm thấy không yên lòng, cô lấy một điếu thuốc từ trong túi và đưa lên miệng.

Làn khói trắng nhẹ nhàng toả ra xung quanh, tạo thành những vòng tròn trên không trung...

Ngu Thư Hân nhẹ nhàng thở dài, nhìn làn khỏi uyển chuyển kia, tự hỏi làm sao có thể nắm được nó hay nói đúng hơn là nắm được lòng cô. 

"Đưa cho chị". Nàng đưa tay về phía cô.

Cô ngạc nhiên. "Đưa chị cái gì?"

"Thuốc." Nói xong, nàng không đợi cô kịp phải ứng, giật lấy điếu thuốc trên tay cô.

Cô giật mình nhìn nàng, chỉ thấy Thư Hân đưa điếu thuốc lên môi, hít vào một ngụm thật sâu.

"Chị đang làm gì vậy?" Tiểu Đường khiếp sợ, vươn tay muốn cướp lại điếu thuốc trên môi nàng.

Thư Hân vội xoay người, lại tiếp tục hít vào một hơi, lúc này, do không quen và không cẩn thận nên để khói thuộc làm nàng phải sặc sụa.

"Đáng đời chị, sặc rồi phải không?" Cô vừa tức lại vừa vội, một mặt thay nàng vuốt lưng, một mặt lại lớn tiếng mà trách cứ. "Nếu không biết hút thì đừng hút."

"Không, khụ ... khụ...có gì đâu? Chị có thể học nha" Nàng ngoái đầu nhìn cô, trên môi nở nụ cười làm người ta điên đảo tinh thần.

Triệu Tiểu Đường nhất thời không thể nói gì.

Nàng đùa giỡn với điếu thuốc trong tay. "Cùng với mỗi ngày hít khói thuốc của em, không bằng chị cùng em hưởng thú cái sự vui vẻ khi hút thuốc lá, em chịu không?"

"Không được!" Cô tức giận đoạt lại điếu thuốc. "Chị làm sao có thể hút thuốc?."

"Ai nói chị không thể hút thuốc?"

"Không đẹp mặt chút nào"

"Chị sẽ cố gắng tỏ ra nhã nhặn một chút."

Cô trừng mắt nhìn nàng. "Không phải chị nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe sao?"

"Em vẫn còn nhớ à?" Nàng nhíu mày hỏi lại. "Vậy sao em lại không chịu cai thuốc?"

Lần thứ hai cô lâm vào sự im lặng.

"Nói tóm lại, sau này nếu em hút một điếu chị cũng sẽ hút một điếu, tuổi thọ của hai chúng mình như nhau, được không?" Nàng nghịch ngợm đề nghị.

Triệu Tiểu Đường vẫn không nói gì, cô biết rõ nàng là đang uy hiếm cô, thế nhưng cô không biết làm gì khác hơn. Cô có thể không để ý đến sức khỏe của mình, nhưng không có khả năng để nàng chìm xuống cùng cô.

"Em nghe lời chị, em sẽ cai thuốc, như thế được chưa?" Đường đường là một người đỉnh thiên lập địa, lại dễ dàng để một người phụ nữa đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật là đáng giận mà?

"Đại trượng phụ, nói là phải giữ lời đó nha!" Nàng như là đổ thêm dầu vào lửa.

Cô liếc mắt nhìn nàng, sau đó dụi tắt điếu thuốc đang hút dở. Ngu Thư Hân mỉm cười, biết cô chính là bởi lo lắng cho nàng mới miễn cưỡng đồng ý cai thuốc, lòng nàng nhất thời rung động không ngừng. Quả thật năm tháng trôi đi đã giúp nàng học được biện pháp vừa nhẹ nhàng mà lại cứng rắn để thuyết phục cô.

"Đừng giận mà, chị gọt táo cho em ăn nha?"

Lúc này, đổi lại nàng dỗ dành cô. Nàng kéo cô ngồi xuống chiếc võng và đưa cô lon bia.

"Tiểu thư, mời uống rượu."

Cô tức giận mà cầm lấy, sau đó liền hớp một ngụm lớn. Nàng cười thật tươi, cầm lấy con dao nhẹ nhàng gọt vỏ trái táo trên tay, một đường uyển chuyển không hề đứt gãy.

Cô kinh ngạc mà quên cả giận. "Woa ... kỹ thuật gọt táo của chị tiến bộ rất nhiều nha!"

"Đương nhiên rồi." Nàng đắc ý, ngón tay chuyển động một cách khéo léo, đáng tiếc, đến gần hết lại bỗng nhiên bị đứt. "Thật đáng tiếc! Chỉ thiếu chút nữa thôi."

"Như vậy là đã tốt lắm rồi." Tiểu Đường nhận lấy trái táo vừa được cắt gọt khéo léo và ngắm nghía. "Gọt rất là khéo." Cô ngừng một chút, sau đó nắm lấy tay nàng, tỉ mỉ mà xem xét. "Cũng không có cắt vào tay."

"Chuyện đã lâu như vậy rồi mà em nhớ làm gì!" Nàng rụt ray về, hờn dỗi mà oán trách cô.

Cô mỉm cười, cắn lấy một miếng táo. "Đúng rồi, chiều mai em phải quay về Bắc Kinh một chuyến, có vài việc quan trọng cần em phải xử lý."

"Quay về Bắc Kinh?" Ngu Thư Hân kinh ngạc. "Cũng đúng, công ty của em trụ sở đặt ở Bắc Kinh mà!" Đôi mi thanh tú bỗng nhăn lại.

Cô nhìn thấy được dáng vẻ ủ rũ của nàng, trong lòng bỗng khẽ động. "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chị là chỉ muốn biết, sau này, khi em hoàn tất dự án tại Tập đoàn Hoàng Kinh, có phải sẽ không thường quay về Thượng Hải đúng không? Như vậy cơ hội đế chúng mình gặp nhau chẳng phải là rất ít sao?"

"Luyến tiếc em sao?" Cô vuốt ve lòng bàn tay nàng.

"Tất nhiên." Nàng thẳng thắn mà thừa nhận. "Bất quá, cũng không có cách nào khác, chúng mình ai cũng có công việc riêng, tất nhiên không thể mỗi ngày ở một chỗ cùng nhau được rồi."

Vì sao không được?

Tiểu Đường nhíu mày, cảm thấy chút bất mãn vối cái phản ứng thoải mái tự nhiên của nàng. Cô rất hy vọng nàng vẫn giống như trước đây, muốn dính lấy cô mọi lúc mọi nơi.

"Ngày mai chị theo em về Bắc Kinh đi!" Cô bỗng đề nghị.

"Chị theo em?" Nàng lắc đầu. "Thế nhà hàng làm thế nào?"

"Chị là chủ, muốn tự cho mình nghỉ mấy ngày cũng được, sợ ai nói gì sao? Nhà hàng thì có thể nhờ cô em họ của chị trông dùm cũng được mà"

"Giao cho Tuyết Nhi sao?" Ngu Thư Hân nhíu mày suy nghĩ vẻ rất nghiêm túc.

"Ở Bắc Kinh em cũng có một cái kính thiên văn, chúng mình có thể cùng nhau ngắm Kim tinh hợp Nguyệt. Chị có từng ăn ở nhà hàng Odaiba chưa? Nơi ấy buổi tối rất đẹp, còn có thể nhìn thấy cầu vồng." Cô dụ dỗ nàng.

Lòng nàng có chút dao động. "Ah, nghe ra cũng rất được nha!"

"Vậy cùng đi với em."

Thư Hân suy nghĩ một chút sau đó vẫn lắc đầu. " Không được đâu, chị nhớ là cuối tuần này nhà hàng chị muốn làm một buổi họp của giới văn nghệ sĩ, chủ nhân như chị không thể vắng mặt được."

"Thực sự không được?" Cô nheo mắt nhìn nàng đầy uy hiếp.

Thư Hân sợ mới lạ, nhẹ nhàng nở một nụ cười, nàng trả lời. "Đúng vậy, không được." Nói xong, nàng cúi cầu, cắn lấy miếng táo trên tay cô.

Tiểu Đường trong lòng bỗng rung động, cô vội vàng cắn lấy miếng táo trên môi nàng, hay đúng hơn, là cắn lấy đôi môi đỏ mọng như trái táo kia.

"Ah.." Nàng thốt ra tiếng phản đối, lấy tay đẩy cô tránh ra. "Em bị bệnh sao? Người ta đang ăn nha!"

Cô không trả lời, chỉ đưa tay lên luồn vào trong tóc nàng, âu yếm mà vuốt ve, ánh mắt hiện lên một ánh mắt bức người...

Nàng cảnh giác nhìn cô. "Em, em muốn làm sái gì?"

Tiểu Đường vẫn không trả lời, đôi môi tràn ngập dục vọng nhẹ nhàng mơn trớn trên gáy nàng, sau đó lướt đến phía vành tai.

Tai nàng bỗng nóng rần lên. "Ah, em ..."

"Hư" Cô đặt một ngón tay lên miệng nàng. "Chị không phải là đang ăn táo sao? Chị không biết đang ăn thì không nên mở miệng nói chuyện sao?"

Việc này, việc này là thế nào? Ngu Thư Hân dở khóc dở cười. Cô khiêu khích, làm càn như thế thì làm sao nàng có thể bình tĩnh mà nhấm nháp miếng táo được?

Nàng vội nuốt nhanh miếng táo trong miệng. "Chị ăn xong rồi em..."

"Ăn xong rồi sao?" Cô ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

Nàng ngượng ngùng mà đón nhận ánh mắt nóng rực của cô. Sau đó, cô thực sự hôn lên đôi môi nàng, nhẹ nhàng mà khiêu khích, nhấp nháp, cùng nàng ngọt ngào gắn kết.

Chiếc võng trong bóng đêm lắc lư giống như một chiếc thuyền nhỏ, lắc lư đến mức đầu nàng thật choáng váng, tim đập cuồng loạn, tinh thần điên đảo. Cô chậm rãi mà thưởng thức nàng, nhấp nháp nàng, yêu thương nàng từng chút, từng chút một....

Ngay lúc Thư Hân tưởng mình không thể hít thở được nữa thì tiếng nói khàn khàn của cô bỗng vang lên bên tai. "Ngu Thư Hân tiểu thư, chị có đồng ý việc theo em về Bắc Kinh không hả?"

"Chị... chị không phải là nói rồi sao... không được mà!"

"Chị chắc chắn?" Đôi bàn tay thô ráp của cô bỗng thâm nhập vào váy nàng.

Ngu Thư Hân thở gấp một hơi.

"Không được sao?" Cô hỏi, bàn tay nhẹ nhàng mà chơi đùa, mơn trớn, ve vuốt nơi nóng bỏng và mê hoặc nhất trên người nàng.

Nàng cố cắn răn, không muốn chịu thua. "Có người nào dùng cách đó để ép buộc người khác đâu? Em ...em ...như vậy thật sự quá đáng mà."

"Chị không thích sao?" Cô mỉm cười với nàng, gương mặt cúi thấp, vùi vào ngực nàng, ánh mắt vẫn nhìn nàng không có chút ý tốt nào.

Thư Hân bối rối mà trừng mắt nhìn cô. "Đúng vậy, chị không thích."

"Chị có muốn suy nghĩ lại lần nữa câu trả lời của mình không? Thật sự là không thích sao?"

"Không thích."

"Chắc không?" Nói vừa dứt, ngón tay cô đã cố ý chạm vào phần nữ tính sâu nhất trong người nàng.

"Chị không..."

Tiếng nói của nàng như bị cuốn trôi vào dục vọng mãnh liệt đang trào dâng giữa hai người.

"Thế nào?"

"Chị ...Được rồi, được rồi, chị thích đó, vậy được chưa?" Nàng đầu hàng rồi. "Em muốn sao cũng được."

Tuy là câu nói mang chút không cam lòng, nhưng cũng tràn ngập ngọt ngào và yêu thương.

Triệu Tiểu Đường thừa nhận, nó ngọt ngào đến mức khiến cô phải choáng váng.....

...

Cuối cùng, nàng vẫn không cùng cô đi Bắc Kinh.

Nàng nói không muốn quấy rầy cô xử lý công việc, sáng ngày hôm sau liền muốn rời đi, cô cũng không vội để nàng đi, thong thả mà giữ nàng lại, thà để cấp dưới chờ đợi cũng muốn massage cho nàng.

Tiểu Đường đặt nàng nằm trên giường, xoa lên người nàng chút tinh dầu hoa lan, tỉ mỉ mà massage đến từng cm, tất nhiên, cuối cùng cũng thắp lại ngọn lửa tình hừng hực giữa hai người. Đôi má Ngu Thư Hân  đỏ dần lên, nhớ đến hai người triền miên nhiệt liệt, vừa thẹn lại vừa ngọt ngào.

Nàng đang ngồi tại căn phòng thuỷ tinh trong ngôi biệt thự của cô, một tay cầm lấy chiếc kính thiên văn, tay còn lại nắm chiếc điện thoại di động, ngây ngốc mà chờ đợi điện thoại của ai đó... Chỉ mới vài giờ không gặp, nàng đã nhớ cô rất nhiều, nàng thật hối hận vì sao mình cứng rắn muốn ở lại mà không cùng cô đi Bắc Kinh.

Không biết là ... cô có nhớ đến nàng hay không?

Chắc là không nhỉ? Cô quay về Tổng công ty, một đống công việc đang chờ cô xử lý, một đống người muốn gặp mặt, làm gì có thời gian để nhớ đến nàng. Nói không chừng, bây giờ cô đang vui vẻ mà uống rượu cùng với khách hàng nữa!

Vừa nghĩ đến việc ấy, Ngu Thư Hân lại càng cảm thấy hối hận, trong ngực dâng lên một cơn ghen tỵ... nếu cô thực sự dám tìm đến những quán rượu hoa vui vẻ, nàng nhất định sẽ xử tội cô!

Tâm trí Thư Hân trở nên rối loạn, cứ miên man mà suy nghĩ, trong lòng nôn nóng đến mức không thể ngồi yên thì điện thoại di động rốt cuộc cũng đổ lên một tiếng chuông nhẹ nhàng.

Nàng vội vã tiếp điện thoại.

"A lô, em đây." Tiếng nói trầm ấm như trấn an tinh thần đang bất định của nàng.

Nàng thở một hơi dài thả lỏng người. "Rốt cuộc em cũng có thời gian gọi cho chị."

"Thế nào? Chị đang chờ điện thoại của em sao?" Giọng cô không dấu được sự kinh hỉ.

Nàng biết là cô sẽ rất đắc ý, nhưng nàng cũng không cần hẹp hòi, tặng cô thêm một phần lễ vật lớn hơn nữa. "Người ta rất nhớ em mà."

Nàng thẳng thắn thừa nhận làm cô vui vẻ, thế nhưng cô lại sung sướng đến mức kinh hoảng, hơi thở dồn dập, sau đó lâm vào im lặng.

Thư Hân lắng nghe tiếng hít thở không đều của cô, cảm giác được cô đang muốn nói gì đó nhưng lại do dự, trong lòng cảm thấy rất vui. "Em muốn nói gì sao?" Nàng lại thẳng thắn mà trực tiếp hỏi cô.

Tiểu Đường do dự vài giây, sau đó... "Có còn đau hay không?"

"Cái gì đau hay không đau?" Nàng ngạc nhiên hỏi.

"Gân cốt, có còn bị đau nhức nữa không?"

"Hết rồi." Sự quan tâm của cô làm tim nàng thật ấm áp, Thư Hân nhẹ nhàng cười. "Chị còng đang muốn cám ơn em sáng nay giúp chị massage, rất có hiệu quả nha!"

"Có hiệu quả là tốt rồi."

"Em gọi điện về chẳng lẽ chỉ để hỏi về việc gân cốt của chị thôi sao?" Thư Hân trêu chọc cô.

Triệu Tiểu Đường ngẩn người, nhớ lại dường như nàng đã từng hỏi vô với giọng điệu như thế, liền hừ nhẹ một tiếng. "Chị đang cười em sao?"

"Chị làm sao dám cười em?" Nàng vui vẻ phủ nhận, ánh mắt chăm chú nhìn qua chiếc kính thiên văn. "Đúng rồi, bây giờ chị ở đang trong phòng của em ngắm nhìn Kim tinh hợp Nguyệt đây!"

"Em cũng đang nhìn đây."

"Cho nên, hai chúng ta hiện tại vẫn là đang nhìn cùng một bầu trời, cùng một cảnh sắc đúng không?"

"Đúng vậy."

Kim tinh hợp Nguyệt, mặt trăng khuyết nhẹ nhàng đối diện với sao Kim sáng rực rỡ trên vũ trụ, giống như nàng và cô, tuy cách xa thật xa, nhưng tâm hồn vẫn gần kề cạnh nhau. Ngu Thư Hân mỉm cười, trong lòng bỗng cảm thấy tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Nàng vẫn nắm lấy chiếc điện thoại, cùng trò chuyện tâm sự với cô, thẳng đến một tiếng sau mới luyến tiếc mà cắt đứt. Mới vừa cúp máy, tiếng chuông lại vang lên, Ngu Thư Hân vội nhìn vào màn hình, thấy người gọi đến là người nào đó liền vội vàng bắt máy. "Làm sao vậy?"

"Em có chuyện quên nói với chị."

"Việc gì hả?"

Tiểu Đường im lặng.

"Rốt cuộc là việc gì?" Nàng ngạc nhiên. "Em nói mau đi."

"Em..."

"Thế nào?" Nàng nhẹ nhàng giục cô.

"Em cũng nhớ chị." Cô vội vàng nói, sau đó cũng vội vàng cúp máy.

Thư Hân giật mình ngây ngốc, một lúc sau, mới hiểu được cô là đang bày tỏ tình ý của mình, không khỏi bật cười.

Thật là một người kỳ lạ nha! Để nói ra những lời này, Tiểu Đường chắc chắn là sẽ bối rối một lúc lâu, nàng dường như có thể tưởng tượng được, câu nói đó cứ quanh quẩn trong lòng cô suốt một tiếng đồng hồ nha!

"Thực sự là một tên ngốc." Ngu Thư Hân mỉm cười ngọt ngào với chiếc điện thoại, phảng phất như người nàng yêu nhất đang ở ngay trước mặt.

Một lúc sau, nàng mới có thể lấy lại tinh thần, vừa mới đặt chiếc điện thoại xuống bàn, chuông điện thoại lại reo vang lần nữa.

Nàng nghĩ rằng cô gọi lại, vui vẻ mà tiếp máy. "Còn có chuyện gì muốn nói sao, đại tiểu thư của chị?"

"Hân tỷ!" Giọng nói mang vẻ vô cùng lo lắng của Khổng Tuyết Nhi cắt đứt lời nàng. "Không tốt rồi, trong nhà đã xảy ra chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro