Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị vẫn luôn ở trên cao, cao đến mức em không thể với tay chạm đến, chị có biết rằng, có đôi lúc em rất hận chị vì điều đó hay không?"

"Chị muốn ly hôn thì cứ việc tự nhiên, em nói cho chị biết, em tuyệt đối không quan tâm!"

"Chúng tôi rất lấy làm tiếc, Ngu tiểu thư, đứa bé trong bụng cô đã không còn nữa!"

"Các người nói gì? Tôi có thai sao?"

"Đúng vậy, nhưng đáng tiếc..."

Đáng tiếc là đã bị sảy.

Bởi vì sự bất cẩn của nàng, bởi vì nàng quá vụng về cho nên đứa bé của cô và nàng chưa kịp thành hình đã vội mất đi.

Là lỗi của nàng!

Đều do nàng, tất cả đều do lỗi của nàng!

Nếu như cô biết được nàng không thể bảo vệ tốt đứa con của bọn họ, cô nhất định sẽ hận nàng, sẽ lại càng ghét nàng hơn nữa.

Cô nhất định sẽ không tha thứ cho nàng...

Ngu Thư Hân giật mình tỉnh giấc, nước mắt nàng ướt đẫm cả chiếc gối.

Giấc mộng này rất sâu và rất dài, năm năm qua nó vẫn được chôn vùi ở một nơi nào đó, cuối cùng hôm nay nó cũng quay trở lại tìm nàng.

Đó là một giấc mơ rất buồn, là một giấc mơ mà nàng không dám nhớ đến, nàng rất sợ, nàng sợ không thể chịu đựng sự hối hận và tự trách chính mình, nàng sợ chính mình không đủ can đảm để chấp nhận điều đó.

Nàng sợ bị thương, nàng càng sợ vết thương chưa lành kia lại bị đâm thêm một nhát nữa.

Nàng là một người hèn nhát.

Ngu Thư Hân bước xuống giường, bước đến cánh cửa sổ trong phòng, đưa mắt nhìn bên ngoài, ngoài trời đang dần sáng.

Từ lúc Tiểu Đường nhắc lại cho nàng biết những chuyện nàng quên đi đến nay đã được ba ngày, ba đêm qua, nàng đều giật mình tỉnh giấc giữa cơn mơ đáng sợ kia, nước mắt thấm đầy bên gối.

Lo lắng, bất an, hối hận, tự trách, những cảm giác của ngày xưa cứ từng chút, từng chút quay lại trong trí nhớ nàng, bắt nàng phải đối diện với nó một lần nữa. Khi ấy quả thật nàng rất khổ sở.

Một tình yêu quá mức cuồng nhiệt, một cuộc hôn nhân quá mức vội vàng, một cô gái đơn thuần như nàng, đối mặt với một người phức tạp như Tiểu Đường, giống như một con thỏ trắng bị mắc bẫy, càng giãy giụa thì càng bị vướng sâu hơn nữa.

Là do thời điểm sai lầm!

Tại một thời điểm không thích hợp lại gặp phải một người thích hợp, tuy rằng yêu rất sâu, rất cuồng, rất ngọt ngào, thế nhưng vẫn phải chịu đựng những vết thương đầy mình.

Thật là ngốc!

Ngu Thư Hân tựa đầu bên cửa sổ, trầm tư. Nước mắt dần khô dưới ánh nắng sớm mai, đôi mắt nàng như vừa được gạn rửa, trở nên thật trong suốt.

Nàng vẫn chìm đắm trong những ký ức và những suy nghĩ sâu xa, đến tận khi phía ngoài cửa truyền đến tiếng hai gõ mới giật mình.

"Mời vào."

Là Ngu Đình Huy, trên tay cậu ta là một chiếc khay, trong khay là một miếng bánh sandwich, một cái ly sữa nóng, còn có một bông hồng vừa được hái từ vườn nhà nàng.

Thư Hân kinh ngạc nhíu mày. "Sao em lại đến đây?"

"Em đến thăm chị." Ngu Đình Huy đem chiếc khay đặt lên bàn. "Em nghe quản gia nói hai hôm nay chị không ăn uống được gì nhiều, hầu như là không ăn gì, cho nên mới xung phong nhận việc mang bữa sáng đến cho chị."

Ngu Thư Hân chớp mắt, nhìn ra được sự quan tâm lo lắng trong ánh mắt của cậu em họ đẹp trai này, nàng mỉm cười. "Chị không sao, em đừng lo lắng."

Ngu Đình Huy đưa ly sữa, sau đó lại chăm chú nhìn nàng một cách đầy bí ẩn. "Em nghe Tiểu Đường nói, cô ấy đã đem toàn bộ những ký ức năm đó chị đánh mất nói cho chị biết rồi."

"Đúng vậy." Nàng cầm lấy ly sữa ấm áp, gật đầu

"Cho nên chị đã nhớ lại?"

"Đúng vậy." Nàng lại gật đầu. "Mấy hôm nay, mỗi ngày chị nhớ lại từng chút."

"Vậy sao?" Ngu Đình Huy ngưng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt như có ngàn điều muốn hỏi, thế nhưng cuối cùng, chỉ đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc thiệp. "Cái này là cho chị."

"Là gì vậy?" Nàng tò mò mà cầm lấy.

" Người nào đó "năn nỉ" em đưa nó cho chị." Ngu Đình Huy mỉm cười với chút châm chọc. "Em chưa bao giờ nhìn thấy cô ta ăn nói khép nép như vậy, em thực sự hoảng sợ nữa đấy!"

Ngu Thư Hân nghe vậy liền biết "người nào đó" mà cậu đang nói đến là người nào, tim nàng nhất thời loạn nhịp.

Nàng cúi nhìn chiếc thiệp trên tay, nhất thời có chút hoảng hốt, ngón tay do dự không biết có nên mở ra xem hay không.

"Chị không muốn xem trong đó viết gì sao?" Ngu Đình Huy nhẹ nhàng hỏi.

Nàng cười nhẹ.

"Cô ta cũng giống chị, mấy ngày hôm nay hầu như cũng chưa ăn gì."

"Cái gì?" Nàng chấn động, kinh ngạc mà truy hỏi. "Thật vậy sao?"

"Không chỉ không ăn không uống, cô ta còn tự nhốt mình trong ngôi biệt thự đó, điện thoại không tiếp, ngay cả mấy người đồng nghiệp trong công ty cũng không tìm được cô ta."

Cô tự đóng cửa nhốt mình sao?

Ngu Thư Hân ngơ ngẩn, ngực nàng bỗng dâng lên một cảm giác đau đớn. "Là em đến tìm Tiểu Đường sao?"

"Cô ta đến công ty tìm em." Ngu Đình Huy mỉm cười. "Chị ta nhờ em giúp, mang tấm thiệp này giao cho chị."

"Thế em ấy bây giờ thế nào? Ốm nhiều không? Em có mời em ấy đi ăn chút gì không?" Nàng liên tiếp truy hỏi.

"Chị ta có ốm hay không thì em không xác định được, bất quá, chị ta thoạt nhìn bộ dạng rất tiều tuỵ, hình như là vài đêm không ngủ."

Vài đêm không ngủ sao?

Nàng vừa nghĩ đến việc ấy, sắc mặt chợt trở nên tái xanh.

Ngu Đình Huy nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, chợt hỏi. "Chị hận chị ta sao, Thư Hân?"

Hận? Nàng ngước mắt nhìn Đình Huy một cách khó hiểu.

"Chị có hận chị ta đã làm hại cho chị bị mất đứa bé không?"

Hận cô hại nàng?

Ngu Thư Hân ngây người một lúc mới có thể lắc đầu. "Chị không có hận em ấy, làm sao chị lại có thể hận em ấy chứ?" Nàng thấp giọng tự mỉa mai chính mình. "Chị chỉ là sợ."

"Chị sợ việc gì?"

"Chị sợ..." Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt. "Chị sợ em ấy không tha thứ cho mình, sợ em ấy sẽ càng ghét chị hơn nữa, chị không có dũng khí để đối mặt với em ấy cho nên mới lựa chọn quên đi tất cả."

Ngu Đình Huy nhíu mày. "Ý chị là ..."

"Chị là một người hèn nhát." Nàng nói với giọng khàn khàn. "Bây giờ nghĩ lại, năm ấy thực sự chị không có đủ kiên cường, chị nên hiểu em ấy hơn nữa, khi đó em ấy nói hận chị, thực sự cũng không phải như vậy, chính là bởi vì em ấy cũng đang sợ hãi."

Hai người bọn họ đều sợ.

Bời vì tuổi còn quá trẻ, bởi vì yêu quá sâu, cho nên càng nhút nhát.

Nàng hẳn là phải hiểu, nàng phải hiểu được cô cũng giống nàng, cũng đều nếm trải những cay đắng và ngọt ngào của tình yêu.

"Chị thực sự rất yêu chị ta." Ngu Đình Huy đột nhiên kết luận.

Đúng vậy, nàng quả thật rất yêu cô, cho đến tận bây giờ vẫn không hề thay đổi, cô là người duy nhất nàng yêu, nàng hiểu rất rõ việc này.

Ngu Thư Hân nhẹ nhàng mỉm cười, nàng mở tấm thiệp, nhìn thấy hai dòng chữ vừa chân thành vừa sâu sắc trên thiệp, đôi mắt lại mờ lệ ...

"Em yêu chị".

"Nếu chị chấp nhận tha thứ em, chị sẽ biết tìm thấy em ở đâu."

...

Nơi nào đó ở núi Hoàng Sơn có một căn biệt thự được xây bằng gỗ và những mảnh thuỷ tinh.

Phía bên ngoài, hàng rào gỗ vừa được sơn lại màu trắng như bừng sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Bên kia hàng rào là một khoảnh sân vườn với một gốc cây cổ thụ thật to với chiếc võng kề bên, bên còn lại là một chiếc ghế dài màu trắng xanh.

Bãi cỏ cũng đã được người ta chăm sóc rất chỉnh tề nên trở nên xanh mượt, hai bên là những đoá hoa lung lay trong gió.

Trên chiếc cầu thang trước cửa, dưới mái hiên nhà là một chiếc phong linh cổ điển bằng đồng tạo nên những tiếng leng keng khi mở cửa, vừa đầy cửa vào sẽ nhìn thấy một chậu hoa bách hợp rất lớn trong sảnh.

Dọc theo hồ bơi đang chảy như dòng suối kia là những chậu hoa nhiệt đới đầy màu sắc, cùng với một chiếc bàn và hai chiếc ghế nằm được sắp xếp rất độc đáo.

Trên chiếc bàn cơm trong phòng bếp, hai bộ đồ ăn đẹp đẽ và quý giá được sắp xếp gọn gàng, nằm đối diện nhau , trong đại sảnh là một bộ sô pha mới tinh màu cam nhạt cùng những chiếc gối ôm đầy màu sắc làm mê hoặc lòng người.

Bước lên cầu thang, lầu hai vẫn không khác như trước kia là mấy, thế nhưng rèm cửa đã được thay mới, màu sắc nhìn có vẻ thật điềm tĩnh, đối lập với chiếc đèn bàn đang phát ra những tia sáng ấm áp ở phía đối diện.

Ngu Thư Hân chăm chú nhìn khắp nơi dưới ánh đèn dễ chịu, nàng cảm động đến mức ngây ngốc.

Nơi này đã hoàn toàn thay đổi, không còn cái không khí lạnh như băng, không còn cái dáng vẻ cự tuyệt bất kỳ những người khách đến thăm. Hôm nay, những món đồ dùng trong phòng, tất cả đều đã có đôi có cặp thành một bộ, điều đó chứng tỏ tâm tư của vị chủ nhân của ngôi biệt thự này cũng đã thay đổi. Cô ta đã mở rộng lòng mình, chào đón người phụ nữ cô yêu bước vào thế giới của riêng cô.

Nàng biết, cô là đang đợi nàng.

Ngu Thư Hân mỉm cười một cách dịu dàng, một tay chạm vào con tim đang đập rộn rang, một tay nắm vào chiếc tay vịn và bước lên cầu thang. Vừa bước đến bậc cuối cùng, ánh mắt nàng liền tìm thấy một người đang nằm trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ.

Cô dường như đang ngủ gật.

Nàng bỗng cảm thấy có chút căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn nhìn gương mặt vì quá mệt mỏi đến mức ngủ quên của cô.... Đình Huy nói không sai, cô nhìn có vẻ như là mấy đêm nay không có đêm nào ngon giấc, dưới mi mắt là một quầng đen thật đậm, gương mặt mệt mỏi khiến nàng không đành lòng đánh thức cô.

Chiếc kính thiên văn thoạt nhìn như vừa được cô dùng đến, bên cạnh đó là chiếc gạt tàn đầy ấp những đầu thuốc.

Lại hút thuốc nữa rồi, sao mà cô vẫn không chịu nghe lời nàng thế?

Nàng thở dài thật khẽ vì sợ đánh thức cô, bước thật nhẹ nhàng đến bên cạnh chiếc ghế, chăm chú nhìn cô.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi trong bầu không khí ngọt ngào giữa hai người, một lúc sau, cô bỗng nhiên giật mình thức giấc, cô vươn vai và đôi mắt đen cũng từ từ hé mở.

"Em tỉnh rồi sao?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.

Cô giật mình, chớp mắt mấy cái rồi trở nên ngây ngốc, dường như cô đang nghĩ mình vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mơ, một lúc sau cô mới xác định thật là nàng mới luống cuống bật dậy.

"Chị ... chị đến lúc nào vậy?"

"Chị đến cũng lâu rồi."

"Sao không gọi em dậy?"

"Chị thấy em đang ngủ rất ngon nên không muốn đánh thức." Nàng cười thật dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô lo lắng.

Cô chăm chú nhìn nàng, sau đó ánh mắt vừa hạ xuống, chạm đến chiếc gạt tàn bên người nàng, cô bỗng cảm thấy rối bời, vội vàng cầm lấy chiếc gạt tàn và thẳng tay ném vào thùng rác.

Nàng buồn cười nhìn cô đang vội vã phi tang bằng chứng. "Làm gì mà khẩn trương như vậy?"

Cô có chút xấu hổ. "Xin lỗi, em đã hứa với chị là không hút thuốc nữa."

"Đúng vậy." Gương mặt nàng vẫn giữ nét dịu dàng, thế nhưng nàng lại cố ý nhíu mày, làm ra vẻ muốn hỏi tội cô. "Vậy sao lại còn hút nữa?"

Cô im lặng không nói.

"Bởi vì tâm trạng không vui, đúng không?" Nàng thay cô tìm một đáp án, sau đó lại nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Chính vì thế, cô nhận ra rằng nàng không trách cứ cô, ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn nàng.

"Thế nhưng em phải đồng ý với chị, sau này phải thực sự cai thuốc, hút thuốc là không tốt cho sức khoẻ đâu." Nàng ra điều kiện với cô.

"Em biết rồi." Cô gật đầu, vẫn là kinh ngạc đến mức không thể nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nàng.

Ánh mắt tràn đầy sự bất an và hoang mang lo lắng của cô khiến trái tim của Ngu Thư Hân tan chảy. "Sao em lại nhìn chị như vậy?" Nàng nũng nịu hỏi, đôi gò má như phớt hồng.

"Chị ... chị chịu tha thứ cho em sao?" Cô khó khăn lắm mới cất giọng hỏi.

"Vấn đề không phải là tha thứ hay không." Nàng nhìn cô thật sâu. "Không có ai đúng ai sai, có trách thì chỉ trách chúng ta năm xưa đều còn quá trẻ mà thôi."

Cô không hiểu ý nàng là gì.

Nàng lại tiếp tục giải thích. "Chị lựa chọn quên đi một phần ký ức, không phải bởi vì chị hận em mà là sợ em hận chị, sợ em sẽ trách chị vì bất cẩn đánh mất bé con của chúng ta."

"Làm sao em lại có thể làm như vậy?" Tiểu Đường lớn tiếng phủ nhận. Cô tự trách chính mình còn không hết, làm sao lại có thể trách nàng? Nhớ đến lúc ấy, nàng một người chịu đựng sự đau khổ khi mất đứa bé, cô lại không thể tha thứ cho chính mình.

"Hiện tại chị biết em sẽ không như thế rồi." Nàng như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, giọng nói càng trở nên dịu dàng. "Chị nói rồi, là do chị khi ấy không hiểu được em, nếu như chị chịu nỗ lực thêm một chút, nếu chị quan tâm đến em một chút, chắn hẳn chị sẽ hiểu, em thực sự rất yêu chị."

Tiểu Đường bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô nhìn thấy được nàng đã hiểu và tha thứ trước tất cả những việc làm của cô.

"Kỳ thực em .. em vẫn là rất lo lắng." Cô cúi đầu nhìn nàng và cố gắng nói hết những tâm tư chất chứa trong lòng. "Em không hề tin tưởng vào việc sẽ có người yêu em, nhất là một tiểu thư cách xa em về bối cảnh và xuất thân, em không thể tin được rằng chị sẽ yêu em cả đời, em không thể ngăn được cái suy nghĩ, đến một ngày nào đó, nếu chị tỉnh táo trở lại, chị nhất định sẽ ly dị với em."

--------

Bùn nhìu chút....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro