Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ cũng không quá đặc biệt.
Lúc hai người yêu nhau say đắm cũng không đặc biệt, chỉ là một chút nồng nhiệt và điên cuồng của tuổi trẻ, một chút triền miên dây dưa, một chút khám phá mới mẻ về tình yêu và tình dục.

Giống như trăm ngàn cặp đôi khác trên đời này, Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường thời trẻ tuổi yêu nhau rất thắm thiết.

Sau giờ học, nàng thích ở trong căn phòng chật hẹp của cô, dùng chiếc lò vi sóng be bé để nấu cho cô món mì gói đơn giản, nàng cũng học cách quét dọn căn phòng của cô, những ngón tay xinh đẹp của nàng đều đã bị trầy xước, thế nhưng nàng không hề đau đớn, chỉ hy vọng cô sẽ có một nơi ấm áp để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc bận rộn.

Đôi khi cô cũng sẽ có chút thời gian nhàn rỗi, lúc ấy hai người cùng nằm trên chiếc giường chật chội của cô, xem một bộ phim trên máy vi tính. Thư Hân thích phim tình cảm nhẹ nhàng, còn Tiểu Đường lại thích những loại phim về điều tra hành động, lúc nào cô cũng cười nhạo rằng chỉ có những người ngu ngốc mới xem phim tình cảm, nàng chỉ có thể tức giận và nhíu mày.

Buổi tối, hai người cũng sẽ ngồi trên giường ôm nhau, cùng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, nàng vẫn thích chỉ vào một ngôi sao sáng không rõ trên bầu trời sâu thẳm kia, làm nũng muốn cô kể cho nghe những câu chuyện xưa về ngôi sao đó.

Từ bé cô đã thích ngắm sao, nỗi mơ ước lớn nhất của cô là có thể sỡ hữu riêng mình một chiếc kính viễn vọng, nàng biết được điều đó cho nên trong lần sinh nhật cô đã mua cho cô một cái, thế nhưng cô có vẻ như lại không vui, nàng nói lắm cô mới miễn cưỡng đụng đến chiếc kính để ngắm nhìn ánh trăng một chút.

Đêm đó, Thư Hân ngủ trên giường cô, đến khi buổi sáng tỉnh lại, mới phát hiện acoo suốt đêm không ngủ, vẫn ngồi yên ở góc phòng, trên miệng là một điều thuốc, những vòng khói mịt mù vương vất ngoài cửa sổ.
"Em làm sao vậy?" Nàng nói, giọng khàn khàn, dùng ngón tay để chải lại những sợi tóc rối tung, đi đến phía sau, vòng tay ôm lấy cổ cô, cười và làm nũng với cô như một đứa trẻ.

"Ngủ không được sao?"

Tiểu Đường không nói gì, chỉ yên lặng nắm lấy bàn tay nàng, chơi đùa cùng những ngón tay thon dài.

"Có phải xảy ra việc gì không? Nhìn em hôm nay có vẻ như là tâm tình không tốt lắm." Thư Hân lo lắng hỏi.
Cô hút một hơi thuốc, vuốt ve đôi bàn tay bé nhỏ của nàng, bỗng nhiên phát hiện trên ngón tay trỏ có một vết thương.

"Đây là cái gì?"

"A.." Nàng vội rụt tay về, có chút bối rối. "Là do trong lúc gọt hoa quả, chị không cẩn thận nên mới cắt vào tay."

Cô quay đầu lại, nhìn nàng với ánh mắt đăm chiêu.

"Được rồi, chị biết là chị vụng về lắm." Nghĩ rằng Tiểu Đường muốn cười nhạo nàng nên Thư Hân tự giễu mình trước. "Thế nhưng mà chị cũng đã có tiến bộ nhiều lắm nha, hôm nay chị gọt vỏ táo, đã cắt được những đoạn rất dài nha, lợi hại không?"

"..."

"Em biết không, chị nghe nói nếu một cô gái ngồi gọt vỏ táo vào lúc nửa đêm, nếu như vỏ táo từ đầu đến cuối không bị đứt rời thì lúc ấy, nhìn vào trong gương sẽ thấy chân mệnh thiên tử của chính mình, chị cũng muốn thử xem."

"Chị sẽ không thành công đâu."

"Em xem thường chị đến vậy sao." Nàng giận dỗi nói.

Tiểu Đường xoay hẳn người, ôm lấy eo nàng, để nàng ngồi lên đùi của mình.

Thư Hân cười thật ngọt ngào, ánh mắt nhìn cô cũng ngọt ngào đến mức có thể chảy cả mật cả đường. "Em làm gì vậy?"

"Thư Hân." Cô nghẹn giọng mà gọi tên nàng, ánh mắt hiện vẻ u buồn không thể nói thành lời. "Chúng ta chia tay đi."

"Cái gì?!?" Nàng giật mình.

"Chúng ta chia tay đi." Cô lặp lại lần nữa.

Thư Hân không thể nào tin được, trong lúc cả hai đang yêu nhau rất ngọt ngào, say đắm, làm sao cô có thể nói ra những lời nói vô tình như thế.

"Vì sao?" Nàng kinh ngạc đứng thẳng dậy. "Tiểu Đường, em làm sao vậy? Vì sao bỗng nhiên lại nói như thế? Chị đã làm gì sai sao? Em giận chị ư?"

"Em không tức giận mà chị cũng không làm sai việc gì."

"Thế vì sao..."

"Bởi vì không thể." Cô nhẹ nhàng cắt đứt lời nàng.

"Cái gì không thể?"

"Em và chị là hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau, chúng ta không thể."

"Vì sao?" Tiếng nói nàng run run nhưng vẫn muốn tìm hiểu cho rõ.

"Chị còn không hiểu sao?" Tiểu Đường nhìn nàng một cách thâm trầm, ánh mát u ám như biển đêm khiến Thư Hân không thể thở nổi.

Nàng cố gắng hít thở thật sâu, nỗ lực không để cái cảm giác đáng sợ kia đánh mình gục ngã. "Em lại muốn nhắc đến cái vấn đề môn đăng hộ đối kia sao? Bởi vì em là một cô nhi, còn chị là một tiểu thư danh giá, cho nên chúng ta sẽ không thể ở bên nhau, đúng không?"

"Hoàn cảnh của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, cách nhận thức cuộc sống cũng không, em không thể hiểu chị mà chị cũng sẽ không có cách nào hiểu được con người của em."

"Vậy thì em có thể nói cho chị biết!" Nàng kích động mà nắm lấy vai cô. "Chị không hiểu cái gì thì em có thể nói với chị mà! Chịnsẽ cố gắng mà hiểu em, bất luận có tốn bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu công sức, chị đều chấp nhận, chỉ cần em có thể cho chị cơ hội."

"Vì sao chị lại muốn làm như vậy?" Cô hỏi nàngnmột cách hoài nghi.

Thế nhưng cô trả lời lại anh một cách tràn đầy kiên quyết. "Chính là bởi vì chịnyêu em."

"Có vẻ như chị rất dễ dàng để yêu một người." Cô bĩu môi.

Nàng không thể nhìn ra được rốt cuộc là cô đang mỉa mai mình hay chỉ đơn thuần là cô quá lạnh lùng.

"Có ý gì?" Nàng cảm thấy ngực mình như bị cánh tay nào đó bóp chặt. "Lẽ nào em... Em không thích chị?"

Triệu Tiểu Đường im lặng.

"Triệu Tiểu Đường!" Nàng hốt hoảng gọi, tay chân luống cuống. "Em... Em ghét chị sao?"

Cô lắc đầu.

"Không có cảm giác gì với chị sao?"

Cô lại một lần nữa lắc đầu.

"Không phải ghét, cũng không phải không có cảm giác, vậy, thích thì sao?"

Thư Hân chậm rãi lấy lại vẻ bình thĩnh, khóe môi cong lên nở một nụ cười.

"Không sao cả, chỉ cần có một chút thôi cũng tốt rồi, em cho chị chút thời gian, chị sẽ đảm bảo càng ngày em sẽ càng thích chị."

Triệu Tiểu Đường kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, lúc này đây, nàng hoàn toàn không giống như những người con gái khác, sẽ la hét như người bị điên, Thư Hân chỉ nở nụ cười, cười đến mức xán lạng.. haiz... Cô hoàn toàn chịu thua nàng.

"Chị ngốc à? Em đương nhiên là thích chị." Cô bối rối lấy thêm một điếu thuốc là. "Chị nhìn kỹ đi, hiện tại là chị đang ở chỗ nào, là phòng của em, em sẽ để cho một cô gái mình không hề có cảm tình bước vào nơi này sao?"

"Ah, chị biết là em thích chị, thế nhưng em không thể biết được là chị thích em nhiều đến cỡ nào đâu, bằng không em sẽ không thể nói ra những lời lúc nãy." Thư Hân vội vàng dụi đầu vào ngực cô, nụ cười vui vẻ tựa như ánh mặt trời của mùa xuân. "Tiểu Đường, chị biết là em không tin chị, thế nhưng... Chị yêu em, rất rất yêu em, chị đã quyết định sẽ ở cùng một chỗ với em, cả đời sẽ bám theo em!"

Lời tuyên bố của nàng đến một cách quá đột ngột, khiến cô có chút hoảng hốt, cô lo lắng kiếm một lý do. "Chị chỉ là nhất thời nồng nhiệt bởi tình yêu đầu đời mà thôi."

"Ngay cả như thế cũng chẳng sao cả, vì chị đã quyết định." Nàng từ bên bệ cửa sổ nhặt ra được hộp diêm quẹt, nghịch ngợm đưa trước mắt cô.

"Chị rất ngốc, Ngu Thư Hân, một ngày nào đó, chị sẽ hối hận." Cô đưa tay, muốn lấy lại hộp diêm.

Nàng giấu ra phía sau, không đưa cho cô.

"Chị sẽ không hối hận."

"Chị thật khờ!"

"Là chính em biến chị thành như vậy, ai bảo em làm cho chị yêu em?" Nàng nhăn mặt làm xấu với cô. "Chị mặc kệ, Tiểu Đường, em phải phụ trách việc này."

Dáng vẻ của nàng thật đáng yêu, giọng nói thật ngọt ngào, cô bối rối nhìn vào đôi môi hồng của nàng, một nỗi rung động bỗng tràn về như một cơn sóng triều.

"Em sẽ không để chị chịu khổ, Thư Hân." Cô đưa tay giữ lấy phía sau cổ nàng, đôi môi nóng rực nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thanh tú. "Một ngày nào đó, em nhất định sẽ thành công, sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

"Tiền không quan trọng." Nàng nói nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn cô với vẻ say mê.

Cô hừ nhẹ.

"Em lại như vậy nữa rồi!" Nàng bỗng nhiên đẩy cô ra, đôi má hồng lên vì tức giận. "Em rất là đáng ghét, vì sao luôn lầm bầm hừ như thế? Giống như người ta là một đứa ngu ngốc vậy."

"Chị vốn dĩ là rất ngốc." Cô gõ gõ vào trán của nàng. Nếu không ngốc nàng sẽ không thích cô.

"Chị giận quá đi! Tiểu Đường."

"Hừm"

"Lại hừm?! Em thật sự quá lắm rồi, Tiểu Đường, xem chị xử em thế nào!" Nàng nắm lấy áo cô, đôi bàn tay trắng như phấn đang giơ giơ lên vẻ uy hiếp cô.

Tiểu Đường không hề tránh né, chỉ nhàn nhã mà đùa giỡn với nàng. "Nhìn chị thô lỗ dã man như thế kìa, đây là dáng vẻ của một vị tiểu thư khuê các sao?"

"Em không phải đã từng nói em ghét nhất là những người con gái cố làm ra vẻ mình là một thiên kim tiểu thư sao? Cho nên chị sẽ không giả làm thục nữ, chị sẽ cho em mở rộng tầm mắt với bộ mặt thật của mình."

"Woa! Hóa ra con gái đều giả nai như vậy sao? Em thực sự là đã được một bài học rồi."

"Bây giờ em mới biết ư? Hừm." Nàng trừng mắt, học cô hừ lạnh một cái. "Hiện tại biết rõ cũng không tính như quá trễ."
Cô nhìn dáng vẻ dễ thương của nàng, nhịn không được mà mỉm cười một cái. "Thư Hân."

"Thế nào?"

Cô băng lại ngón tay đang bị thương của nàng. "Chị nói được thì phải làm được nhé."

"Cái gì?" Nàng không hiểu.

Lời hứa cả đời luôn bám theo cô, nói được thì phải làm được.
Cô dùng một cái ôm nồng nhiệt để trả lời nàng, nồng nhiết đến mức như muốn đem nàng trở thành một phần của cô, sau đó cô lại nở một nụ cười tự giễu mình.

Cho đến tận hôm nay, em chưa từng ôm một người phụ nữ nào như vậy."

"Nói như vậy là em dùng cách khác để ôm người phụ nữ khác đúng không?" Nàng cố ý xuyên tạc lời nói của cô. Đúng là lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ. "Là ai? Lúc nào? Em có thích cô ấy không?"

"Không có." Hai chữ rất đơn giản.

"Hả?"

"Chưa từng có người phụ nữ nào khác." Cô nhẹ nhàng cười.

"Em thậm chí còn nghi ngờ rằng cái người đã sinh ra em có ôm qua em hay không nữa là."

Thư Hân ngẩn ngơ ngưng mắt nhìn cô, tuy rất hài lòng khi biết được mình là người phụ nữ duy nhất của cô, nhưng khi nghe cô hờ hững nhắc đến mẹ đẻ của mình, nàng lại rất đau lòng.

Nàng si ngốc xoa xoa vào má cô. "Tiểu Đường, em... có muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình không?"

"Không cần đâu." Cô bỗng trở nên lạnh lùng. "Nếu như bọn họ đã lựa chọn vứt bỏ em, vậy cứ xem như đôi bên đều không tồn tại đi."

"Thế nhưng..."

"Em sống một mình rất tốt."

"Nhưng em không phải một mình." Nàng ôm lấy đôi má cô, nói với cô vẻ kiên quyết. "Em phải nhớ kỹ, từ nay về sau, luôn có chị ở bên cạnh em."

Có chị, em sẽ không cô độc nữa.

Dường như cô cũng nghe được lời chưa nói của nàng.
Tim đập rối loạn, trong người như có một cơn đau kỳ lạ.

"Đúng vậy." Cô cố gắng mỉm cười thoải mái. "Thiếu chút nữa em quên, có người đã nói muôn bám theo em cả đời mà."

"Em sợ sao?" Gương mặt đẹp đẽ của nàng hiện lên, đôi mắt trong suốt nhìn cô, đó dường như là ngôi sao sáng mà cô yêu nhất.

Tiểu Đường cười như không cười, lại muốn giả vờ lạnh nhạt.

"Hừm."

Lại hừm?

"Ahh...em thực sự khiến chị tức chết mà!" Nàng muốn phát điên. "Đáng ghét, không cho phép em hút thuốc nữa!" Nàng cầm lấy hộp diêm, cố sức ném thẳng vào thùng rác cho hả giận. "Em không có nghe nói sao, hút thuốc đối với thân thể sẽ không tốt, từ giờ trở đi chị muốn em cai thuốc."

"Chị không phải là đang nghiêm túc đấy chứ?"

"Em nghĩ sao?" Thư Hân nheo nheo mắt lại, chống hai tay lên hông, cố tỏ ra dữ dằn.

Cô không thể nén được nụ cười của mình.
...

Cô rất hiếm khi nở một nụ cười như thế.

Sau đó Thư Hân mới phát hiện, thực ra Tiểu Đường không thể nào mỉm cười, cũng không biết cười thế nào, tâm trí cô lúc nào cũng khép chặt, không hề mở rộng với ai bao giờ. Nụ cười đêm đó của cô, là một hình ảnh quý giá mà nàng cất dấu rất kỹ trong tâm trí của mình, mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, đều luôn nhớ đến nụ cười ấy, lưu luyến cả đời.

Vì sao cô lại không cười?

Ngu Thư Hân thở dài một cách yếu ớt, thu hồi suy nghĩ của mình, vừa đưa mắt nhìn, thình lình kinh ngạc vì nhìn thấy cô em họ Khổng Tuyết Nhi không biết đã ngồi cạnh mình từ lúc nào, chăm chú nhìn bằng vẻ hiếu kỳ.

"Làm sao vậy?" Thư Hân cố mỉm cười.

"Em mới là muốn hỏi chị làm sao vậy! Hân tỷ?" Khổng Tuyết Nhi tỉ mỉ quan sát nàng. "Rất ít khi thấy chị có tâm sự nhiều như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có việc gì."

"Thực sự không có?"

"Đúng vậy"

"Hân tỷ, chị không tin em sao?"

Nàng cả kinh. "Vì sao em lại nói vậy?"

Tuyết Nhi mỉm cười nhẹ nhàng, cầm lấy tay nàng một cách thân thiết. "Khi em và Giai Kỳ cãi nhau đến mức muốn ly hôn, chỉ có chị ở cạnh em, giúp em tìm được cách giải quyết, tất cả những tâm sự em đều nói cho chị nghe hết thế nhưng đến khi chị có tâm sự lại không hề nói gì với em, chị xem như vậy có công bằng không?"

Thật không công bằng.

Ngu Thư Hân nhìn cô em họ và mỉm cười một cách bất đắc dĩ. Tuyết Nhi là cô em gái cùng cha khác mẹ với Đình Huy, cậu ta thương cô em này còn hơn chính bản thân mình, bởi vì cô cũng rất thân thiết với Đình Huy, thế nên Tuyết Nhi chính là cô em gái yêu quý nhất của cả Thư Hân và Đình Huy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro