Chap 12: Nỗi buồn không tên..........(P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/S: xin lỗi các bạn vì mình up chap hơi lâu nên các bạn thông cảm cho mình nha. Vì 12 rồi nên bài vở hơi nhiều. Nhưng mình sẽ cố viết thật nhanh để mấy bợn không phải chờ hehehe. À mà các bợn đọc xong thì cho mình cái nhận xét nhé cho mình tí động lực..:) Mình sẽ cố viết thật khác để các bạn không nhàm chán nha.

Chap 12: Nỗi buồn không tên..........(P1)

..............Đôi khi trong lòng muốn biết điều gì đó. Nhưng ngẫm lại ' À cứ để nó tự nhiên đi'.........

.

.

.

Những tiết học trôi qua trong sự mệt mỏi và chán nản, Nhưng may mắn là hắn lại cúp tiết chứ không nó mà thấy mắt hắn chắc nó tức nổ mắt mà chết mất. Vội cất hết sách vở trong cặp rồi bước ra khỏi lớp.

-" Ê con Vân đâu rồi???" nó liếc quanh chả thấy bóng con nhỏ đâu nên vội hỏi một đứa trong lớp.

-" Lúc nãy tao thấy nó đi về rồi, hình như có chuyện gấp" Con nhỏ đó nói.

-" Ờ cảm ơn nha, bye" nó mỉm cười vẫy tay.

-" Bye" con nhỏ đó cũng vẫy tay lại.

Nó lẩm bẩm "Tại sao hôm nay nó về sớm vậy nè??"

-" Thôi chết hôm nay mà đến trễ thì ăn cám" nó bỗng nhớ ra điều gì đó rồi nhanh chóng chạy thục mạng ra khỏi trường.

Nhưng ông trời đâu có đễ dàng để nó đi như vậy. Vừa chạy ra cổng trường chỉ còn vài bước nữa thôi thì một giọng nói vang lên :

-"Lê Trần Kim Ngân lớp 11A2. Đứng lại đó cho tôi" Từ đâu ông bảo vệ phóng vèo ra chặn trước người nó.

Kinh ngạc, nó đơ luôn, không ngờ ông già này lại nhớ dai đến như vậy. Nuốt đâu khổ vào trong nó ráng mỉm một nụ cười thân thiện nhất đáp:

-" A bác đẹp trai!!! Không ngờ bác lại biết cả tên cháu cơ đấy!! Thật quý hóa quá"

-"Đừng giả vờ giả vịt nữa, tôi đi guốc trong bụng cô rồi!!! Tưởng tôi quên hả mơ đi" Ông ta búng tay lên trán nó, mặt cực kì hình sự.

-"Ô bác nói gì cháu không hiểu???" Nó giả bộ ngây thơ con nai tơ hỏi lại.

-"Tơ nhễ!!! Đừng hòng mà lừa tôi. Đi làm đi" ông ta khoanh tay ra lệnh cho nó.

-" Làm gì mới được ạ cháu chả hiểu gì cả?? thôi cháu có việc bận rồi cháu đi trước đây ạ. Bye" nói xong nó vẫy tay tạm biệt ông rồi nhanh chóng chuồn.

-" Mau đứng lại" ông vừa hô vừa chụp tay nó kéo lại. " Trốn trách trách nhiệm, lừa dối thầy cô, không thể tha thứ được. Tưới nước hết khuuon viên rồi vào đến khóa cửa từng lớp." Ông ta nghiêm mặt.

-" Ơ!!! Bác ơi cháu xin lỗi mà!!!! Ui a nhưng hôm nay cháu thấy khó chịu sao ấy. A đâu bụng quá, nhức đầu nữa" Nó giả vờ nhăn mặt rồi lấy tay ôm bụng ôm đầu, giương đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn ông.

-" Thế bây giờ muốn dọn nhà vệ sing không thì bảo??" Ông ta chẳng lung lây gì mặt vân như sát thủ.

-"Dạ!!" Thở dài ngao ngán. Ròi nó lặng lẽ bắt đầu công việc.

.......................

3 tiếng đồng hồ cực hình trôi qua, sau khi được sự chấp thuận của ông bảo vệ nó mới được lết thân về nhà.

Nó bây giờ trong xơ sát kinh khủng, đầu tóc tì rối bù, quần aos thì xộc xệc. Người nó mệt lả đi trông như cộng bún thiu ý. Tuyệt vọng nó vừa lết về vừ than ' Tháng này coi như nhịn rồi.hức hức'

..........................

Ở nhà.

Vừa về đén nhà bố nó từ đâu chạy đến, gương mặt cực kì lo lắng.

-" Con nhỏ này đi đâu bây giờ mới về hả. Có biết bố lo lắm không. Thôi vào nhà đi" ông vừa hỏi vừa lấy tay đỡ chiếc cặp sách trên vai nó đẩy nó vào trong nhà.

-"Sao nào kể cho bố nghe hôm nay con đi đâu mà không đén chỗ làm thêm, con có biết là thằng long với ba điện mãi con không nbghe máy hả???" Ông vừa trách vừ đưa cho nó ly nước lạnh. Thật sự nó làm ông rất lo lằng, cả buổi chiều ông điện thoại cho nó mà chỉ nghe một tiết tút đáng ghét. Nó mà xảy ra chuyện gì chác ông không sống nỗi mất.

-" Không có chuyện đâu bố ạ!!" Nó uống hết ly nước bố nó đưa rồi trả lời.

-" Không có chuyện gì sao không đi làm hả??" Ông hỏi tiếp.

-"Dạ thì..thì....thì. À thì do hôm nay lớp con phải trực nhật nên hơi về trễ bố ạ" Nó ngập ngợi rồi lấy đại một lí do nào đó ra cho bố đỡ lo.

-" Thế sao không bắt máy, hay điện thoại cho bố đỡ lo chứ"

-" Hi con Vân nó mượn điện thoại của con, mà hôm nay nó lại về sớm nên con quên mất" Nó cười gượng.

-" Cái con hậu đậu này, sao cứ để bố lo mãi thế hả" Bố buồn bã nhìn nó.

Những vết nhăn ngày càng chi chít trên khouoonmawtj đã bị thời gian ăn mong. Nó thật sự rất đau khi nhing thấy bố như thế. Nó cảm thấy rất có lỗi, từ khi sinh ra tới giờ nó chưa bao giờ làm cho bố nó yên tâm cả. Nhưng nó phải bấm bụng mà nói dối bố lần này, nếu bố biết được nguyên nhân lần này chắc nó không sống nổi mất. Mỉm cười nó ôm chầm lấy bố nó giọng nhõng nhẽo:

-" Ôi con xin lỗi bố ạ!! Con hứa lần sau sẽ không phải để bố lo như thế này nữa đâu ạ"

Bố nó nhìn nó âu yếm tay, tay ông xoa nhẹ trên đầu nó:

-" Ừ ngoan"

'Ột......ột...ột' giật mình nó ôm bụng lại xấu hổ quá.

-" Con nhỏ này thế vẫn chưa ăn gì sao? Thôi lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm." Ba mỉm cười rồi nhắc nó.

-" Vâng ạ" Nhanh nhảo nó xách cặp chạy nhanh lên phòng. Nhìn thấy dáng nó bố nó chỉ biết lắc đầu mỉm cười.

Sau 15' vscn nó nhanh chóng bay vào xuống phòng bếp. Mùi thức ăn loan tỏa ra khắp phòng khiến cái bụng nó đánh trống liên hồi.

-" Ưm ngon quá bố ạ. Đúng món con thích luôn" Nó gắp ngay miếng thịt xào chua ngọt bỏ vào miệng.

-" Ngon thì ăn nhiều vào. Nhìn con dạo này ốm quá" Ông gắp đồ ăn bỏ vào chén nó rồi nhắc nhở.

-" Bây giờ ốm là mốt đấy bố ạ"

-" Không mốt miết gì cả, ăn mới có sức học chứ"

-" dạ hihihi bố cũng ăn nhiều vào đi ạ" nó mỉm cười rồi cũng gắp thức ăn cho bố nó.

-" À dạo này học hành sao rôi??" bố hỏi.

" À vẫn tốt bố ạ tuy có hơi nhiều bài tập thôi"

-" Thế thì ráng mà học cho giỏi rồi còn kiếm cái nghề kiếm sống con ạ" Bố ôn tồn nói.

-" Ôi xời bố khỏi lo con sẽ cố học để kiếm thật nhiều tiền nuôi bố suốt đời luôn" Nó bốc phét.

-" ÔI xời thôi co tôi xin!!! Cô cứ giỏi múa miệng. Tôi chỉ cần cô đủ nuôi cô được rồi. Tôi đâu có thể sống ben cô cả đời đc chứ"

-" Bố này bố sẽ ở bên con suốt đời luôn nên bố đừng nói như thế nữa" nó nhăn mặt.

-" Uừm thôi ăn đi không đồ ăn nguôi mất ngon" ông gật đầu.

Suốt buổi ăn ông hỏi nó bao nhiêu là chuyện hai bố con nói chuyện rôm rả bữa ăn thiếu thốn nhưng vô cùng hạnh phúc.

Sau khi ăn xong nó xung phong rửa bát nhưng bố nó quyết định không cho nên nó đành lẳng lặng lên phòng.

Đang bước nó bỗng nhớ đến cơn ác mộng lúc sáng nên nó quyết định hỏi bố thêm về mẹ.

-" Bố ơi con có chuyện này muốn hỏi" nó tiến lại gần bố cất giọng.

-" Con có chuyện gì"

-" À thì......." Định bụng nói thì mắt nó vô tình lướt qua mắt ông, sâu thẳm trong đôi mắt đó hiện lên một nỗi buồn không tên, một nỗi buồn vô hạn.

-" À thôi con quên mất tiêu rồi hehe. Thôi bố ngủ ngon con lên phòng đây" nó chọn không nói ra nó không muốn ông buồn thêm nữa, vội hôn lên má ông một cái rồi nó chạy phóng lên phòng.

-"cái con bé này" ông mỉm cười nhìn theo cái bóng nhỏ đáng yêu đó.

.........................

-" Haizzzzzzzz lại thất bại rồi" nó thở dài thật sự trong lòng nó bây giờ cực kì bức rứt. Mỗi lần định hỏi chuyện bố thì nó lại không đủ bản lĩnh. Nên mẹ nó vẫn là một cái dấu hỏi to đùng trong lòng nó mà dù cố gắng như thế nào nó vẫn không định nghĩa được.

Dẹp bỏ đi những suy nghĩ đó nó vào bàn cố làm xong hết bài tập rồi đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro