Chap 14: Tại ngu nên thế!!! ........

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huhu xin lỗi các bạn do mình bận quá nên bây giờ mới mò lên đăng truyện cho các bạn đây. Vừa viết xong luôn, định viết 3 chap đăng luôn lần nhưng thôi kệ đăng lên cho nóng luôn. Ccá bạn đọc xog cho mình xin bình luận với nha. Thật lòng xin lỗi các bạn :((((((((((((((((((((

..........................................................
RENG........reng...........reng......Heo ơi dậy đi nào...heo ơi... Tiếng chuông vang lên kéo nó tỉnh dậy sao một đêm dài dằng dẵn. Khẽ cựa mình nó cảm thấy một cơn đau kéo đến khiến nó ê ẩm cả mình. Thì là do cả đêm không ngủ, hôm qua nó cứ khóc ngồi tựa vào thành giường ngủ lúc nào không hay nên mới cảm thấy nhức mỏi như vậy. Uể oải nó nhanh chóng đi làm vscn. 5' sau nó đã thay xong bộ đồng phục, nó mệt đến nỗi chả còn hứng soi gương nên chỉ chải sơ tóc buộc lõng rồi xuống nhà. Vừa đi vào phóng bếp thì-" Ôi thần linh ơi! cô là ai mà vào nhà tôi thế này" bố nó từ đâu hốt hoảng chạy tới.-" Cái gì vậy bố, con chứ ai!"-" Con tôi chẳng lẽ tôi không nhận ra, cô ra ngoài đi. Ngân ơi! Ngân dậy đi con" Nó giật mình trước thái độ của ông, chẳng nhẽ chỉ một đêm không ngủ mà nó trong thảm hại lắm sao.-" Bố à con Ngân đây. Nguyễn Lê Kim Ngân đây" nó nhấn mạnh từng chữ"-" Là con sao??? Ôi mô thiên thần thánh ơi!"-" Bố cứ làm quá, bộ con trông gớm lắm sao?"-" Kinh khủng là đằng khác.Ôi mắt thì sưng mà còn thêm quầng thâm nữa, mặt con sao hốc hác thế"-" DẠ KINH KHỦNG THẾ SAO" NÓ hốt hoảng tột độ nhanh chóng nhìn vào cái gương của tủ lạnh. Oi thôi rồi trông nó dị dạng kinh khủng, bây giờ nói nó là họ hàng xa của gấu trúc thì chắc chắn 99.9999% ai cũng tin.-" Thôi ngồi xuống đây" bố nó ấn nó ngồi vào ghế rồi đi lại phía tủ lạnh lấy ra một củ khoai tây rồi sắc thành các lát mỏng .-" Này đắp vào chỗ mắt đi con"-"Ơ đắp vào gì hả bố" nó tò mò-" Thì để nó hết quầng thâm chớ chi"-" sao bố biết hay vậy?"-" Ờ thì mẹ con lúc xưa vẫn hay làm lắm" nói đến đây thì giọng ông trầm xuống hẵn.-" Bố vẫn còn nhớ sao?" nó thấy thế cũng buồn lây.-" Ờ nhớ chứ sao quên được con. Thôi bây giờ nói bố nghe sao con ra nông nổi này"-"à...à...à do trên lớp cô ra nhiều bài tập quá nên con ráng làm cho hết á mà"-" Cái con này dù gì cũng phải lo sức khỏe chứ"-" Không sao đâu bố con tự lo được mà. Thôi con đi học đây không trễ" Nó đánh trống lảng đứng dậy rửa mặt rồi phóng nhanh ra đường không quên hôn lên má bố nó. ................."Haizzzzzzzz mình lại như thế nữa rồi" tự lấy tay cốc mạnh vào đầu coi như là hình phạt cho nó. Dạo này tần số nó nói dối hình như tăng hơn nhiều thì phải, nhưng mà thà nói dối còn hơn để bố biết về mấy sự thật đấy. Không phải vì sợ ông mắng, ông đánh mà là nó không muốn thấy ông lo lắng, đau khổ thêm nữa. Từ ngày mẹ mất ông đã quá khổ vì lo lắng cho nó rồi.-" Ngân ạ từ nay mày phải cố gắng hơn nữa để sau này còn lo cho bố mày nữa. CHA DÔ" nó hít một hơi rồi hét lên với tràn đầy sự quyết tâm. Nhanh chóng lấy lại sự tươi vui nó nhanh nhảu bước đến trường................... Vứt chiếc cặp sang một bên, nó nhìn một lượt quanh lớp để tìm một bóng dáng nhí nhảnh thường ngày. Nhưng lạ thật từ hôm qua đến giờ nó chả thấy con nhỏ đâu, bình thường nó đi sớm nhất lớp nhưng hôm nay lại chả thấy. Buồn bã hậm hục ngồi xuống nó lầm bầm: ' thôi để chạp về ghé qua nhà nó thử xem đã, bạn bè thân thế đấy"-" Sao cô cứ lầm bầm suốt thế. Cứ như vậy thì người khác nhìn vào kẻo tưởng điên trốn trại" hắn từ đâu lên tiếng.-" Điên cái bố sư nhà cậu" nó chu mỏ cãi lại.-" Ôi cô là ai thế? Con heo đâu?" Bây giờ hắn mới nhìn đến mặt nó.-" Heo đầu cậu, tôi đây chứ ai"-" Cô tưởng tôi mù chắc, trông cô còn tởm hơn con heo kia nhiều"-" cái gì...." Nó điên tiết.-" Ôi không phải bố bảo đắp lên là hết mà sao đén nỗi hắn không nhận ra luôn vậy" nó lầm bầm.-" Cô lải nhải gì thế, cô biến đi dùm tôi cái nhức mắt quá" hắn cau mày.-" Đã bảo là tôi mà, Nguyễn Lê Kim Ngân đây" vâng đây là lần thứ hai nó nói cả họ lẫn tên nó ra.-" Ô là cô thật hả! thế mà tôi lại tưởng con gấu trúc điên nào lại xổng chuồng thì họa"-" sáng sớm anh không đánh răng hay sao mà mở mồm ra là bao nhiêu từ hôi thối bay ra thế"-" Thơm hơn mồm cô đấy, đồ con gái vô duyên"-" Đồ con nít ranh. Ờ thế đấy sao nào"-" Thì kệ cô" hắn thờ ơ nói rồi ngồi xuống.-" Hứ đúng là nói chuyện với cậu tôi thà nói với cái đầu gối còn hơn" nó hất mặt quay mặt sang phía cửa sổ chả thèm nhìn hắn, nó biết nếu còn đôi co với hắn thì chắc nó nhảy lầu cho đỡ tức quá.-" Này" hắn ném một tờ giấy sang phía nó,.- " cái gì thế???"-" Đọc đi thì biết"-" Bộ cậu mù chữ hay sao mà nói năng tiếc lời thế"-" Thích"-" Hứ" Nó tức muốn nổ máu, hắn làm như nói nhiều mất kalo lắm cứ kiệm lời, bộ nổi tiếng lắm chắc. Chả thèm quan tâm nó cầm tờ giấy lên xem-"Hợp đồng OSIN" Nó đọc lớn lên.-" Ơ cái này hôm qua tôi đọc rồi mà" nó thắc mắc.-" Thì cứ đọc đi"-" À bản sao dành cho bên B" nó gật gù hiểu ra vấn đề. Nó lầm bầm:-" Ừm để xem nào...... các điều lệ hai bên cần biết.."Nó há hốc mồm ra khi thấy hàng loạt những điều lệ mà hắn yêu cầu nó phải tuân theo. ÔI cha má ơi, cả một dãy đọc tới mai chắc cũng không xong quá.·Điều 1: Phải tôn trọng lẫn nhau.·Điều 2: Phải hoàn thành tất cả yêu cầu mà bên A đề ra·Điều 3: Không cãi lời, ương bướng·Điều 4: không lăng mạ bên A·Điều 5: phải ngoan ngoãn vâng lời·Điều 6: không trốn tránh nhiệm vụ·Điều 7: khi nào bên B gọi phải có mặt·Điều 8: Không tung tin đồn nói xấu bên A·.......................·Điều 99: không đụng chạm thân thể của bên A·Điều 100: không tiết lộ bản hợp đồng cho người nào khác.·Nếu vi phạm các điều lệ trên thì bên B phải chịu trách nhiệm bằng việc phục vụ cho bên B thêm một tháng nữa. BÊN B: Không có quyền nhiều lời.Khoảng khắc nó đọc xong bản hợp đồng nó cảm thấy như nó như mất tự do vậy. Chịu không nổi nữa rồi, nó tức giận hét lên:-" NÀY CŨNG VỪA VỪA PHẢI PHẢI THÔI CHỨ. Anh đâu phải ông nội tôi đâu mà có quyền ra lệnh cho tôi nhiều thế hả. Trong khi đó tôi chẳng có quyền yêu cầu gì hết. Whyyyyyyyyyyyyyy"-" Cô không im được giây nào sao" Hắn lấy tay giả bộ quáy quáy lỗ tai.-"cậu còn bảo tôi im được khi tôi bị đối xử như này sao?"-" Cô không nhớ tôi đã bảo cô đọc kĩ trước khi kí rồi mà"-" Cái đó..o....o" Lời hắn như tiếng sét vang bên tai nó, ôi cuộc đời.-" Tại cô ngu nên thế thôi" hắn nhếch môi.-" Anh " nó gầm gừ lấy chiếc dép đang mang ném thẳng về phía hắn."Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro