CHAP 2: Chuyện hay sắp bắt đầu rồi ..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......Trong cuộc sống này đâu đâu cũng đã được ông trời định duyên, duyên đến duyên đi dường như cũng đều do số phận sắp đặt......

.

.

.

.

.

.

Quay về với nó, sau một lúc chạy bán sống bán chết, ngoái nhìn lại đằng sau chắc chắn không còn ai đuổi theo, nó mới dừng lại. Nhớ lại cảnh lúc nãy

tim nó vẫn còn đập thình thịch, vuốt nhẹ lồng ngực nó lầm bầm :

- "Haizz, haizzz, haizzz!! Mệt quá đi mất, may là mình nhanh chứ không thì toi mạng rồi, ngàn lần cảm ơn ông trời đã phù hộ cho con tai qua nạn khỏi, lần này con hứa ăn kiêng 2 ngày à không 1 ngày để đền đáp công ơn của người!!"

Đang lầm bâm một mình thì tự nhiên có một bàn tay lay lay lấy vai nó. Lúc nãy đến giờ bận ổn định lại tinh thần mà nó quên mất còn một sự hiện diện của một người, đó là thằng bé lúc nãy. Vội quay lại, giật mình nó mới nhận ra là tay nó vẫn còn nắm chặt lấy tay thằng nhỏ, nó lập tức rút tay ra. Nó luống cuống lấy tay sờ lên mặt, đầu toàn thân của hắn (*Từ nay mình sẽ kêu thằng nhóc đó là hắn nha*).

- "Cu có sao không? Có bị làm sao không? ổn định lại chưa? Có nhức đầu hay không? Sao Cu không nói gì hết thế? Em thấy không ổn ở đâu hả? trả lời đi chứ?" Nó tuông một tràng, sau đó nhanh chóng móc chiếc điện thoại ra để gọi cho cấp cứu.

- "Ơ đâu rồi? mình nhớ có đem theo mà! Oh no! Bi con đâu rồi??" Nó nói như khóc, mếu máo, nó nhớ là lúc sáng nó có bỏ trong cặp nhưng bây giờ lục tung cả túi áo, trong cặp thì không thấy đâu. Nó khụy xuống mặt đờ đẫn như sắp khóc tới nơi. Đó là chiếc điện thoại mà nó phải dành dụm mất biết bao mồ hôi, nước mắt mới kiếm tiền mua được. Nó thẫn thờ, chán nản một lúc rồi mới nhớ ra được 'à là lúc nãy chỗ bọn côn đồ. Haizzzzz' Nó tự lấy tay cốc lên đầu một cái rõ đau ' Bố mà biết được thì chết nge con'

- "Cô tỉnh chưa hả!" khuôn mặt của hắn kiểu đang dở khóc dở cười, ngẩn tò te chả hiểu gì sất.

- "Ê! Cu nói được rồi hả. Lúc nãy đến giờ chị tưởng cu không nói được chứ. Làm chị sợ vãi cả ra..." Nó giật mình bật dậy.

-" Cô có cho tôi nói được gì đâu mà tôi nói, cô lắm mồm thật, chắc lúc mới sinh ra đầu cô chui ra trước í"..Hắn nới với vẻ mặt cực kì khó chịu. ờ tất nhiên hắn phải khó chịu rồi,tự nhiên con nhóc nòa lạ hoắc dẫn hắn ra dây, rồi nói gì trên trời dưới đất khiến hắn ngẩn tò te, chả hiểu gì.

- " Này cu, thứ nhất chị là người đã cứa mạng cu thì cu phải tỏ ta một chút cảm tạ với chị chứ không phải tỏ ra cái giọng bực tức dó đâu và thứ 2 cu nhỏ tuổi hơn chị thì phải xưng hô ' chị em' mới đúng lễ chứ hả!!" Nó hất mặt nói với giọng cực kỳ bực tức.

- " Vậy tôi cũng muốn nói rõ với cô. Thứ nhất, lúc đầu tôi chả cần cô phải lao thân vòa cứu tôi như thế và thứ hai tôi với cô đâu có thân, cô hơn tôi bao nhiêu tuổi mà đòi tôi xưng ' chị chị em em' với cô?" hắn đáp trả ngay không cần suy nghĩ gì cả.

-" Này đừng có ăn cháo đá bát như thế chớ. Trời ạ có ai đời nào được người khác cứu mà còn dở cái giọng vô ơn bội nghĩa như thế chứ! Haizzzz. Vậy thưa 'CẬU' chị đây đã 17t rồi nhá!" Nó uất ức phản bác lại.

- " hahahaha" hắn cười lớn giống như mới trúng được vé số í.

-" Này cu bị gì ế sao cười" nó cực kỳ thắc mắc tại sao hắn lại cười như thế. Bây giờ nhìn lại thì hắn không nhỏ lắm ít gì cũng cao bằng nó như do cái mặt hén kiểu baby như con nít nên nó mới xưng hô như vây. 'Chẳng nhẽ mình nhầm' nó nheo mắt nhìn hắn mà trong lòng hơi lo lắng.

- " Cô chỉ mới có 17t mà làm như là bà cố của tôi í. Tôi chỉ thua cô có 1t thì xin hỏi 'CHỊ' tôi đây có cần thiết phải xưng hô kiểu nức cười ấy không" hắn nhìn trừng trừng vào nó, nhấn mạnh chữ "chị" với vẻ mặt hơi đắc í.

- " Ơ nhưng dù gì đi nữa cu cũng thua chị 1t thì phải xưng hô cho đúng lễ chứ, đến con nít cũng được dạy dỗ như thế, Chẳng lẽ không ai dạy dỗ cu sao??" Nó lắc đầu ngán ngẫm không ngờ trên đời còn tồn tại người như này. Haizzzzz.

-" Cô là cái thá gì mà lên án tôi, tôi còn chưa mắng cô là may lắm rồi đấy, đồ bà cô lắm mồm.À mà cô nói tôi không có giáo dục thì cô có chắc" Hắn tức giận hất mặt quát nó từ trước đến giờ chưa có ai dám xúc phạm đến cậu như thế cả.

-" Cái gì, cu nói ai là 'bà cô lắm mồm'. Đồ con nít ranh. À mà í của cu có í gì hả??.

-" Trên người cô mặc đồng phục. Theo tôi không lầm thì bây giờ cô nên ở trường rồi chứ ko phải ở đây mà múa miệng đâu nhỉ".

-" Cu vừ noí gì í nhỉ, Đồng phục! trường học!" Nó lặp lại từng từ mà hắn vừa nói. Sau 1 phút giải lao để sắp xếp lại đầu óc thì : "Aaaaaaaaaaaaaaaa! Chết con rồi!" Từ sáng đến giờ chỉ chú ý việc cứu hắn mà nó quên mất việc đi học. Nó nhìn vào chiếc đồng hồ, ôi trễ mất rồi. Đầu óc nó bây giờ trống rỗng chả còn nghĩ đc gì cả. 'Nhưng từ từ, hình như.... A hôm nay tiết một là tiết tự học, mình còn dư kha khá thời gian để đến kịp luôn mà' nó lầm bầm, khuôn mặt rõ tười, nó như người chết đuối vớt phải phao. Nó ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh không quên quay lại cảnh cáo hắn : " May cho cu đó, Sau này mà để chị gặp lại thì chị sẽ xé xác cu ra thành trăm mảnh đó. NU BA CA CHI!!!!" Rồi nó quay lại cắm đầu cắm cỗ chạy thật nhanh.

Nhìn theo dáng chạy của nó như bị chó rượt, hắn tự nhủ: 'Thú vị thật đấy! Đồng phục của trường Hoa Nam' Một đường cong hoàn hảo hiện lên trên khôn mặt lạnh lùng của hắn đẹp đến nao lòng. Nhưng chỉ thoát qua, hắn rút chiếc điện thoại trong túi quần rồi bấm số điện cho ai đó: "Trường Hoa Nam, tôi sẽ làm như anh muốn" nói xong hắn cúp máy, quay lưng bước đi 'Chuyện hay sắp bắt đầu rồi'. Bên đầu máy một người thanh niên thoáng chốc giật mình vì câu nói của hắn: ' Ngoan ngoãn đến vậy ư???' Gạt bỏ những khuất mắt trong lòng, người thanh niên đó cũng lạnh lùng bỏ đi.

· Các bơn iu dấu ơi, đây là lần đầu tiên mình viết truyện với cả mình viết văn cũng ko hay nên nếu bạn nào đọc truyện của mình í thì cho mình nhận x ét vs nha nha nha * cháp tay mắt lonh lanh*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro