CHAP 4: Nhảy lớp....không thể thế được !!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Nêú ông trời đã để mắt tới thì có chạy đằng nào cũng không thể trốn được...

.

.

.

.

Cổng trường Hoa Nam dần dần hiện trước mắt nó. Nó dừng lại thở dốc rồi chỉnh trang lại bộ đồng phục rồi liếc mắt nhìn vào phòng bảo vệ, xem có "Ông già xì tin" có ở trong đó không. Trong đầu nó hiện lên những hình ảnh khủng khiếp mà chỉ có học sinh trường Hoa Nam mới thấm đc. "Ông già xì tin" chính là ông bác bảo vệ trường nó, mỗi lần nhắc đến cái tên này đứa nào cũng rùng mình. Không phải vì ông ấy hung dữ hay bla ble mà những hình phạt của ông ấy thì dã man hết sức. Những đứa đi học trễ hay trốn học nếu bị ông ấy bắt đc thì chuẩn bị tinh thần chịu trận, nhẹ nhất xách nước tưới hết cây trong sân trường, trung trung thì quét sân, khổ nhất là vào từng lớp học quét khi nào sạch sẽ không còn hạt bụi thì mới đc tha tôi.ÔI cái trường này rộng bao la bát ngát thì dọn tới mai cũng chả xong. Nhưng thà chịu như vậy còn hơn bố nó biết chuyện nó nghĩ học, Hoa Nam là một ngôi trường tư lớn nhất trong thành phố nên việc quản lí học sinh rất nghiêm khắc, nên bố nó mà biết thì nó ăn no đòn. Nghĩ đến đấy nó rùng mình một cái rồi rốn rén bước thật khẽ vào cổng, đang vui mừng không bị phát hiện thì :

- " hừm hừm! Chụy đi đâu đấy??? Ngoan ngoãn thì thú tội để được khoan hồng !!" ông bảo vệ chạy ra chắn trước mặt nó. Hất giọng liếc nhìn nó.

- "ực" khẽ nuốt nước bọt, nhăn mặt như khỉ ăn ớt nó chuyển sang cái giọng đau khổ nhất: " Á! Bác bảo vệ dập choai... á lộn đẹp trai, thật ra thì cháu khổ tâm lắm mới đi học giờ này mà làm phiền bác. Hức Hức em cháu tự nhiên hôm nay bị đau đột xuất nên cháu phải chăm sóc nó cho nên.n.n.n" nó cố nặn vài giọt nước mắt lén nhìn lên xem thái độ của ông ta.

- " Hừ tôi mệt cho cô cậu lắm rồi, đủ lí do lí trấu. Được rồi" ông nói xong nhìn vào cái bảng tên trên áo nó " Thôi về lớp đi, Lê Trần Kim Ngân lớp 11a2 chạp ra về xách nước tưới hết cây rồi về." nói xong ông ta bỏ đi vào phòng bảo vệ quên không ném cho nó một cái liếc đắc ý.

- "Bác ơi.i.i.i.i.i" Nó gọi với theo trong vô vọng, lắc đầu rồi nó bước vào lớp trong lòng cứ lầm bầm chửi rủa ông trời sao cứ bất công vs nó (ông trời:" sao lại chửi ta hừ")

Bước vào lớp với gương mặt thảm hại cực kì, vứt cái cặp sang một bên nó gục mặt xuống bàn. Từ sáng tới giờ nó cực kì mệt định bụng đánh một giấc thì :

-" Ối chaaaaaaaaaaaa! Heo mập của tui tới rồi, đi đâu sáng giờ hả mày??" Từ trên bảng một con bé bay vèo đến bên bàn nó đánh một cái lên đầu nó rõ đau kèm theo một cái giọng cao vút trời xanh, không ai khác chính là Vân.

Uất ức từ sáng cộng thêm việc con Vân phá giấc ngủ nghìn vàn còn đánh nó, nó tức giận quát lớn

-" Con điên này hôm nay tao mệt lắm rồi. Mày có rãnh thì đi chỗ khác dùm tao cái!"

-" ơ tao giỡn thôi mà. Hức hức" con Vân nhỏ giọng như sắp khóc. Dù gì nhỏ cũng là một tiểu thư chuyện nó quát nhỏ khiến nhỏ bị tổn thương.

-"A.....a.....a tao xin lỗi mừ do tao do tao. Tao xin lỗi mày được chưa nín đi chạp tao dẫn mày đi ăn bánh được không". Nhìn con nhỏ như sắp khóc nó biết sai nhanh chóng dỗ dành con nhỏ.

-"Hức hức tao biết mày mệt nhưng đau cần phải quát tao như thế, ghét mày con lợn" Nhỏ nhõng nhẽo mè nheo vs nó.

-"ờ ờ tao lợn thế mày muốn ăn bánh ' FREE' không hả?"

Nghe đến hai chữ free nhỏ nhanh chóng cười một cái rõ tươi " Nhớ đấy nhé, đừng để tao leo cây nhá. À quên mà sáng nay có chuyện gì mà khiến con lợn của tui không vui vậy hè ???"

Lắc đầu trước vẻ trẻ con của nhỏ nó lắc đầu cười, rồi chậm rãi kể cho nó nghe tất cả chuyện.

-" Thứ nhất, chuyện mày cứu thằng nhóc đó là rất đúng, tao tự hào về mày lắm, cơ mà thằng nhóc đó sao có thể vô tình như thế chứ, thực sự không tin được, không chịu nổi đc" con nhỏ vừa nói vừ nghiến răng tức giận. Nó khẽ vui sướng vì có đc con bạn hiểu nó như thế nhưng được 2s thì....

-" Còn việc thứ hai thì...thì.... Hahahahaha! Không ngờ cuối cùng lợn chăm ngoan con cháu Bác Hồ nhà ta lại được ông bảo vệ tiếp đãi nồng nhiệt như vậy. Buồn cười thật" con nhỏ cười lăn lộn trên bàn mà không để ý đến khuôn mặt nó lúc này.

Vừa mới vui mừng cảm động được không lâu thì bị con nhỏ cho nó ăn một quả dưa bở cực lớn nó tức giận cốc một cái rõ đau trên đầu con nhỏ " Con điên mày dám chọc giận tao" nói rồi nó dí con nhỏ khắp lớp trong sự ngạc nhiên lẫn ngán ngẫm của mấy đứa khác trong lớp " Ngày nào 2 đứa nó chả vậy!!"

RENG....reng.....reng .

Tiếng chuông vào lớp vang lên trong sự tiếc nuối của nó, suýt nữa là bắt đc nhỏ rồi. Nó liếc con nhỏ cảnh cáo " Mày được lắm. NÔ BA CA CHI".Con Vân quay lại lè lưỡi rồi ngồi vào chỗ. Nhìn vẻ đắc ý của nhỏ nó khẽ cười rồi cũng ngồi vào bàn chuẩn bị cho tiết toán của bào cô sử tử hà đông "Ế CHỒNG".( mình gọi là mụ nhá)

Tiếng giày cao gót vang lên ngày một gần, bước vào lớp hôm nay mụ trông vui vẻ hẵn, luôn miệng cười tủm tỉm. 'Hôm nay chắc gặp được anh nào đẹp trai rồi chả nên' nó tặc lưỡi lẩm bẩm trong lòng.

Đột nhiên mụ dừng lại nhìn ra ngoài cửa rồi cất một giọng cực kì dẻo ngọt khiến nó nổi cả da gà

-" Vào lớp đi emmmmmm"

Đập vào mắt nó là một đứa con trai cực kì đẹp trai ( tác giả-*thế mà còn chê họ mê trai nữa haizzzz hết nói*- nó: kệ chui biến! tác giả:*chạy bảy đời*) mái tóc màu nâu càng làm nổi bật lên vẻ đẹp trai hút hồn của người đó. Nó thẫn thờ trong giây lát, bỗng giật mình nhận ra điều gì, nó nheo mắt nhìn người con trai đó, đôi mắt đó, gương mặt đó. Không ai khác là thằng "CON NÍT RANH" đó, nó mắt chữ A mồm chữ O nhìn chằm chằm vào hắn. Hình như biết có nhận ra hắn liếc mắt về phía nó khẽ nhếch môi.

Nó giật mình quay đầu đi chỗ khác tự nhủ trong lòng: ' Mình nhớ là thằng đó mới 16t mà sao vào lớp mình được'. Nó lén nhìn lên chỗ hắn một lần nữa.

-" Em giới thiệu về bản thân đi" mụ cô đề nghị.

-" Trần Minh Tuấn" Hắn lạnh lùng trả lời mắt vẫn không rời khỏi nó.

Nó mở to hai mắt ngạc nhiên'Không phải là hắn 'NHẢY LỚP' chứ!! Không thể thế được'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro