Chap 6: Chiếc điện thoại cầu nối....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...Trong cuộc sống này đâu đâu cũng đã được ông trời định duyên, duyên đến duyên đi dường như cũng đều do số phận sắp đặt. Có những lương duyên từ khi bắt đầu đã chắc chắn như ván đóng thuyền, có những duyên phận từ khi bắt đầu đã định trước là sẽ phải ra đi. Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp nhưng tôi luôn khao khát sẽ tạo được kì tích...

.

.

Hắn không phản ứng gì cứ để nó kéo đi, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ngạc nhiên vừa khó chịu, ngạc nhiên là chưa có đứa con gái nào dám cầm tay hắn cả, khó chịu vì nó chẳng nói gì cứ thế lôi cậu đi dù gì đáng lẽ con trai phải nắm tay con gái lôi đi chứ có như cảnh tượng bây giờ một con nhỏ cầm tay dắt một thằng con trai như dắt trẻ đi công viên ý.

Nó kéo hắn ra sân sau của trường. Đó là một khoảng đất rộng với một cánh đồng hoa cúc dại rất đẹp, hắn tự nhủ trong lòng không ngờ ở đây lại có 1 nơi đẹp như vậy, ngủ ở đây thì còn gì bằng( bó tay luôn). Đang suy nghĩ thì tiếng nói của nó lôi hắn trở về:

-" ya! Tại sao cậu có điện thoại của tôi chứ hả?? Trả lại đây đi?" nó nói

-" cô nói với ân nhân đã cứu vớt cái điện thoại của cô với cái giọng vô ơn thế sao??" hắn hất giọng tra cứu về phía nó.

-" Này thế sáng nay ai đã nói cái giọng như thế với ân nhân cứu mạng hả?? Tôi mới là người phải nói như thế đấy. Tôi chưa thấy người nào như cậu đấy, ăn xong bát rồi đá bể. Biết trước tôi chả thèm cứu cậu để cậu bị mấy thằng côn đồ đó cướp giết hay bán cậu qua Trung Quốc cho rồi" nó tức giận quát lớn.

-"HAHAHAHAH" Hắn cười lớn. " Cô xem phim hài hành động hơi bị nhiều rồi đấy, cô nghĩ một người như tôi có thể bị bắt bởi bị mấy thằng nhãi ranh đó à. Đúng là những kẻ ngu thường tỏ ra nguy hiểm" hắn cười lớn không quên buông lời chế nhạo nó.

-" Cái gì đồ nhãi ranh miệng còn hôi sữa mà còn dám nói bố láo với đàn chị thế hả." nó quát

-" Cái đồ "NHÃI RANH"?" Hắn tức giận nhất mạnh những từ nó vừa nói. Nắm tay hình quả đấm hắn nghiến răng nói giọng nồng nặc mùi nguy hiểm : " Cô không muốn sống nữa??? Thằng này chưa để ai hạ nhục mình như thế mà còn sống sót vởn vơ trên đời đâu??" dừng lại một chút hắn nói tiếp "Thế là cái điện thoại này đành làm mồi cho cá ăn đc rồi nhỉ?" hắn nói xong cầm chiếc điện thoại lên đưa trước mặt nó.

Nó sợ hãi trước những lời đe dọa của hắn, biết mình lỡ lời nó nhanh chóng làm bộ mặt hối lỗi, nó hạ giọng;

-" Ối, cậu bớt nóng tui không cố tình nói như thế đâu. Cậu hạ quả nào, người ta nói nổi nóng sẽ bị già đi đấy huống hồ mặt cậu đã như Chí Phèo rồi nên biết kiềm chế nhé!" Nó cố ý châm chọc, mỉa mai hắn.

-" Cô đc lắm, coi như con lợn như cô còn biết chọn đúng loại cám mà ăn" hắn cũng không kém, mỉa mai nó

Cố gắng kiềm cơn giận đang dâng lên trong lòng nó tự nhủ nếu nó lấy lại đc đt của nó thì hắn chết chắc " Thế cậu trả đt lại cho tôi đc chưa ??" nó nháy nháy đôi mắt kiểu đáng yêu.

-" Cô cất cái bộ mặt như heo ăn ớt đó đi, trông buồn nôn lắm".

-" Hừ !!! Thế có trả không" nhăn mặt nó nói.

-"Đâu có dễ, cô biết tôi phải cực khổ thế nào mới có đc nó không hả"

-" Thế cậu muốn gì, làm ơi trả cho tôi đi mà" Chắp hai tay lại nó nói với giọng cực kì tội nghiệp.

-" Làm gì thì tôi chưa nghĩ tới, cô cứ chuẩn bị tinh thần đi. Khi nào nghĩ ra đc tôi sẽ trả nó cho cô"

- "CÁI GÌ" Nó quát lên " Thế là cậu không trả cho tôi" nó tức giận.

-" Thế cô không muốn nó" Hắn vừa nói vừa làm hành động như chuẩn bị ném cái điện thoại đi kèm với ánh mắt cực kì gian tà.

-"Á không!! Thôi được rồi cứ làm như anh muốn nhưng anh phải nghĩ nhanh lên đấy!!" nó ngậm ngùi nói. Chân liên tục chà nát đám cỏ dưới chân (* nó có tội tình gì đâu mà, giận cá chém thớt gê*)

-"Được" nói xong hắn quay đi. Nhìn thấy hành dộng của nó hắn khẽ cười trong lòng nghĩ ' Hơi lâu đấy heo già à'. Vừ bước đi thì đt hắn rung, bắt máy một tiếng rống thánh thót vang lên:

-" À nhon xê ô!!! Ra quán bar cũ đi" thanh niên đó nói.

Hắn không nói gì cúp máy rời đi.

" Chờ đó thằng con nít ranh, khi lấy lại điện thoại cưng sẽ chết với chị" nó nhìn theo bóng dáng của hắn đang rời đi, tự nhủ trong đầu rôi nhanh chóng bước vào lớp học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro