#1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Oanh cảm kích nhìn vú em, chờ hai người kia đi xa rồi, mới chậm rãi nói :" Hồng Y, cô đâu cần phải thế? Làm phật ý họ, mai kia cô sẽ sống khó trong cái phủ này."
" Tôi rất ngứa mắt cái lối chua ngoa hống hách của họ. Mọi ngày hay bắt nạt người khác đã đành, ngay một đứa bé sơ sinh cũng không tha! Thật quá đáng! Xấu thì sao, hôi thì sao? Không phải là người chắc?"
Bé gái đang được bế, nhìn bộ dạng tức tối bất bình của vú em, nó chớp chớp mắt. Đúng! Bà này nói rất đúng!
Bọn người khốn kiếp kia châm biếm ta, chế nhạo ta? Được lắm. Diệp Khuynh Thành ta sẽ nhớ món nợ này của các người.
Mai kia ta trưởng thành ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là lợi hại.
Thời gian trôi nhanh như tên bắn, chớp mắt năm năm đã qua.
Diệp Khuynh Thành đã lên 5.
Cái vết bớt màu đỏ cũng lớn dần theo năm tháng.
Nhưng Khuynh Thành không hề bận tâm .
Khuynh Thành đã quen làm bạn với nó.
Mùi hôi trên người vẫn còn, nhưng đã bớt nặng mùi. Nếu không, Khuynh Thành chẳng cần tu luyện võ công các thế cũng thừa sức địch nổi trăm người.
Mặc kệ, nó bốc mùi cho chúng nó chết ngạt luôn!
" Khuynh Thành, Khuynh Thành! " Diệp Huyền Diệu dẫn theo con của Diệp Chấn Bắc là Diệp Mỵ Nhi, và thằng bé Diệp Thành Đức con trai của Diệp Chấn Nam đến trước mặt Khuynh Thành.
" Huyền Diệu bảo nó cùng chơi thả diều với chúng ta à?" Diệp Mỵ Nhi hỏi, khinh khỉnh nhìn Khuynh Thành.
" Đúng!"
" Tớ không thả diều với con danh xấu xí này đâu. Mẹ tớ dặn đừng chơi với con bé thối um này. " Nói rồi nó kéo tay Diệp Thành Đức:" Em Đức chúng ta đi thôi"
" Không em không đi. Em muốn cùng anh Huyền Diệu thả diều. Chị ơi, em thích thả diều. " Thành Đức kêu khóc, nhất định không đi.
Mỵ Nhi bí quá, nhìn nó, rồi lại nhìn Huyền Diệu, nói:" Không được, dẫn nó đi!"
Huyền Diệu bèn kéo Mỵ Nhi lại, ghé tai thì thầm mấy câu, nó mới nhoẻn miệng cười rồi bước đến trước mặt Khuynh Thành, gườm gườm nhìn, nói:" May cho mày đấy! Đi nào!"
Khuynh Thành nguýt nó, thầm nghĩ :" Ai thiết thả diều với mấy đứa quỷ sứ các ngươi? "
Nhưng Mỵ Nhi ngang ngược hóng hách như thế này, rất nên trừng trị nó!
Cả bốn đứa đi kên dốc núi. Huyền Diệu lúng túng hồi lâu vẫn không thể thả cho diều bay lên. Mỵ Nhi và Thành Đức tiu nghỉu nhìn cánh diều rớt trên mặt đất.
Khuynh Thành bước đến cầm cánh diều, cũng chẳng thèm nhìn ba đứa, rất nhanh nhẹn thả diều từ từ bay lên trời cao.
Chúng mừng rỡ chạy lại vây quanh Khuynh Thành.
" Khuynh Thành lợi hại thật!"
" Khuynh Thành mau thả thêm dây đi!"
" Khuynh Thành lùi lại, mau lùi lại"
Giọng Huyền Diệu và Mỵ Nhi lanh lảnh bên tai Khuynh Thành, Thành Đức thì vừa ngắm cánh diều bay lượn vừa nhảy nhót
Trẻ con vẫn là trẻ con.
Khuynh Thành vẫn nhớ hồi mình còn rất nhỏ cũng từng chơi thả diều, đó là hơn hai chục năm về trước.
Nay bỗng nổi hứng nên chơi với ba đứa.
Huyền Diệu và Mỵ Nhi luôn miệng bảo Khuynh Thành lùi lại nữa, Khuynh Thành không hề để ý phía sau nó là vách núi dựng đứng, dưới kia là vực sâu.
Huyền Diệu và Mị Nhi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đứa cười đùa chạy quanh Khuynh Thành ; Mỵ Nhi bỗng ngã ngửa kêu lên.
Khuynh Thành đã lùi sát vách đá, bị Mỵ Nhi xô phải, nên nó mất thăng bằng, người bị hất lên rồi chấp chới bay xuống dưới kia.
Mị Nhi vốn chỉ định dọa Khuynh Thành một phen , nào ngờ nó xô quá mạnh ,khiến Khuynh Thành bị ngã xuống vực.
  " Huyền Diệu phải làm gì bây giờ? Khuynh Thành có còn sống không? "
  " Không biết. SaoMỵ Nhi lại xô nó xuống? Đã nói là chỉ dọa nó kia mà?"
  " Tớ... nào ngờ chỉ huýt nhẹ một cái,mà nó lại ngã xuống? "
" Dưới đó là Thực Nhân Cốc ( Thung lũng ăn thịt người)! Nghe nói bất cứ ai đi vào đó đều không thể trở về. "
Khuynh Thành rơi xuống, liền sau đó cánh diều cũng rớt xuống.   Thành Đức khóc nhè, chạy lại:" Chị Mỵ Nhi! Sao diều lại rơi xuống? Mau bảo Khuynh Thành thả diều nữa đi,mau lên!"
Mỵ Nhi nhìn nó, nói:" Khuynh Thành bị cánh diều đưa đi mất rồi! "
Thành Đức mới 3 tuổi, miệng há hốc hồi lâu không sao hiểu nổi, rõ ràng là diều rớt xuống, sao có thể đưa Khuynh Thành đi đâu được?
Trẻ con vẫn là trẻ con, đúng thế. Mỵ Nhi vàHuyền Diệu dỗ dành, nói dối một hồi, nó cũng tin là thật.
Huyền Diệu và Mỵ Nhi bàn bạc một lúc, hai đứa cho rằng ngày mai mới cho mọi người mới biết tin Khuynh Thành bị ngã xuống vực. Chỉ cần Khuynh Thành đã chết, dù họ tìm thấy xác nó, thì cũng không thể đối chứng căn vặn gì, chúng cũng sẽ không bị trách phạt .
Huống chi con bé quái dị ấy ở phủ Thái úy vốn chẳng được ai ưa.
  " Mỵ Nhi tuyệt đối không được nói ra, nếu cha tớ biết, ông sẽ lột da tớ mất! Tớ không hiểu sao ông ấy lại thích con ranh  quái dị này đến thế? "
" Được! Thực ra nó chết cũng tốt thôi. Người như nó sống ở phủ Thái úy chỉ khiến chúng ta bẽ mặt. "
" Nói đúng. Nhưng, cha tớ...."
Huyền Diệu hễ nghĩ đến cha mình thì nó toàn thân bủn rủn. Nó còn nhớ hồi Khuynh Thành mới một tuổi, nó bị bắt nạt, chuyện bị lộ, sau đó Diệp Chấn Thiên đã đạn nó một trận nên thân,lại bắt nó phải úp mặt vào tường ăn năn suốt một tháng trời.
" Huyền Diệu sợ gì chứ? Nhị thúc dù dữ đến đâu cũng vẫn thua ông nội. Nếu Nhị thúc đụng đến cậu, cậu cứ giả vờ sắp chết, giả vờ đáng thương, rồi đi gặp ông nội. Diệp Khuynh Thành dù sống thì cũng như đã chết, ông nội sẽ che trở cho cậu. "
Diệp Mỵ Nhi rất tự tin, nhìn cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro