Chương 3:Nếu như những việc may mắn đến liên tiếp việc không may cũng sẽ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yukikaze vốn dĩ là một con người rất dễ ngủ . Bình sinh sau mỗi trận chiến mà cậu tham gia , cậu đều có thể dễ dàng kiếm một tảng đá , một cái xe bò , một đống rơm , một tán cây , mái nhà ,thậm chí là ở ngoài cánh đồng. Và mỗi khi cậu ngủ , thì có thể cả 1 ngày , thậm chí 2 ngày liên tục , chỉ ngủ , dậy ăn uống và...ngủ . Bởi khi những trận chiến kế tiếp , thường là cậu thức thâu đêm.và không bao h những người lính của Yukikaze thấy cậu chợp mắt , dù chỉ là một chút . Và rồi sau trận chiến , những người lính đôi lúc lại phải đi tìm , lục lọi khắp mọi nơi , để xem vị chỉ huy của mình nằm ở đâu mỗi khi có việc cần .

Nói cách khác , cơ chế sinh hoạt của Yukikaze không khác con lạc đà là bao nhiêu .

Vậy nên , chẳng hề ngạc nhiên khi chàng hiệp sĩ của chúng ta thức dậy từ rất sớm và đi ra khỏi giường . Khi cậu quay lại và đang tự hỏi tại sao cửa sổ lại mở ra trong khi rõ ràng mình đã đóng lại , thì một đứa bé trai chạy vào :

- Yukikaze ,anh mau xuống ăn sáng đi . Mọi người đã dậy cả rồi .

- Hểhhhhhh??? - Yukikaze ngạc nhiên - Mọi người dậy sớm vậy sao .Sao không gọi tôi ???

Đứa bé cười tươi rói ,nhe ra hàm răng ko có răng cửa :

- Chị Lim bảo để anh ngủ thêm một chút .

Yukikaze mỉm cười .

-Anh cười gì vậy ? - Đứa bé nhìn Yukikaze ,gương mặt lộ rõ vẻ tò mò .

-À , anh thấy Lim thực sự là một người rất tốt bụng và biết quan tâm người khác thôi .

-Đó là tính của chị ấy mà . Chị ấy nhận nuôi bọn em , vì bọn em là trẻ mồ côi . Trước thì anh Krill có ở nhà giúp , khi anh Krill mất , thì một mình chị Lim gánh tất cả mọi việc để nuôi bọn em .

Ánh mắt Yukikaze ánh lên vẻ đau xót . Dưng cậu cảm thấy có lỗi với Lim , với Krill và bao nhiêu người khác . Cậu nhớ lại lúc hôm qua , khi Lim khóc , cậu phần nào đã hiểu được cô bé đã phải chịu đựng nỗi đau mất mát này như thế nào .

Có tiếng chân người bước vào . Yukikaze nhìn ra cửa phòng . Đó là Lim . Yukikaze không còn cảm nhận được sắc thái u buồn trên gương mặt cô bé nữa , nhưng đôi mắt của cô bé vẫn đỏ hoe .

-Anh xuống ăn sáng đi , bọn trẻ ngồi vào bàn hết rồi . Chỉ chờ mỗi anh thôi đó .

-Sao mọi người không ăn trước ?

-Đó là luật của nhà em . Mọi người chỉ ngồi vào ăn khi đã vào bàn đông đủ .

Yukikaze không nói gì nữa ,lẳng lặng theo Lim xuống dưới nhà . Hôm nay cậu mới để ý nội thất bên trong . Tầng 1 không chia gian , ngay giữa nhà là một bàn ăn , trong cùng là bếp . Trên tường treo một số dụng cụ , tranh ảnh do lũ trẻ vẽ , và một cây nỏ to đùng ở chỗ lò sưởi có vẻ như là của Krill . Mọi thứ đều sạch sẽ và tinh tươm , có lẽ bởi Lim liên tục quét tước và dọn dẹp .

-Song Ngư Hiệp Sĩ , ngồi vào bàn đi anh .

-Nhanh lên anh , bọn em đói lắm rồi

Yukikaze mỉm cười và ngồi luôn vào bàn . Trên bàn có bánh mì và súp khoai tây , ngoài ra còn có một giỏ trái cây đặt bên cạnh .

Lim ngồi vào ghế , đưa một chiếc bánh mì cho Yukikaze , rồi nói :

- Được rồi mọi người , dùng bữa thôi .

Nhưng trước con mắt ngỡ ngàng của Lim và lũ trẻ , Yukikaze đã ... Đưa chiếc bánh của mình cho đứa nhỏ bên cạnh , và vồ lấy giỏ trái cây , lấy ra ở bên trong 2 quả táo , đút 1 quả vào túi , đứng dậy nói :

- Cảm ơn mọi người về bữa ăn nhé , giờ tôi đi đây .

- Ơ , chờ đã ... -Lim nói .

- Ồ , không sao đâu . Tối nay tôi không ăn cơm . Mọi người cứ ăn nhé . Hôm nay tôi sẽ có nhiều việc phải làm đấy

Và Yukikaze mở cửa ra ngoài , hướng thẳng về phía chỗ các công sự phòng thủ đang tiếp tục được hoàn thiện .

Vừa khi cậu đến nơi , thì 2 người lính chạy đến báo :

- Thưa chỉ huy , phát hiện một đạo quân Zakuen trang bị vũ khí đang tiến đến đây ...

- Zakuen ??? Thông tin cậu có chính xác chứ .

-Vâng, Zakuen. Chúng tôi đã nhìn thấy lá cờ hiệu của họ từ xa... Một cây kiếm chém đôi vương miện của nhà vua, chắc chắn là cờ của bọn họ.

Yukikaze ra hiệu báo động chuẩn bị chiến đấu, rồi chạy lên chiếc chòi quan sát đầu công sự trèo lên và hướng tầm mắt ra xa. Quả nhiên là Zakuen, vì lá cờ hiệu của đạo quân này quá dễ dàng để nhận biết. Với dân chúng, họ là nhóm nghĩa quân chống lại nhà vua. Với nhà vua, họ là lũ phiến quân "Chán sống thích nổi loạn". Bản thân Yukikaze cũng không hề ghét họ. Cậu biết họ đứng về phía người dân, song đối với một hiệp sĩ, việc thờ phụng đức vua là nghĩa vụ. Vậy nên khi có lệnh đánh nhau với Zakuen, Yukikaze luôn chấp hành không do dự. Tuy nhiên thường cậu không tấn công họ mà chỉ phòng ngự để họ đánh trước, và không bao h truy kích khi họ rút lui. Nghiã quân Zakuen luôn có tinh thần chiến đấu cao nhưng vũ trang và lực lượng của họ vô cùng tạp nham và thiếu thốn. Và cũng vì lí do đó, họ chủ yếu đánh những trận giáo tranh rất nhỏ với quân đội nhà vua, và tránh các cuộc giao tranh lớn.

Và giờ, đạo quân đó đang hướng về Laurenda. Yukikaze vốn không hiểu lí do tại sao họ lại tiến tới đây. Thực sự thì việc quân Zakuen tấn công vào một ngôi làng là điều khó tin hơn việc lũ Tak qua giúp Marelo qua xây dựng kinh tế mới vậy.

Bất thần, Yukikaze nhìn thấy mảnh băng màu trắng tung bay trên mũi giáo của người kị sĩ đi đầu.Có vẻ họ không đến đây để gây chiến.

Người kị sĩ phi ngựa tới trước công sự, miệng hét to :

-Song Ngư Hiệp Sĩ ,Song Ngư Hiệp sĩ

Yukikaze chạy xuống. Chàng dắt cây kiếm của mình vào hông , và đi ra ngoài cùng với 2 người lính

Chàng kị sĩ thúc thẳng ngựa về phía chàng, và bằng một động tác khéo léo,chàng kị sĩ hãm con ngựa này và tụt xuống trước mặt Yukikaze.Đó là một chàng trai trạc tuổi cậu, khuôn mặt thư sinh , mặc một bộ quần áo của người gác rừng , hông dắt một thanh đoản kiếm, trên đầu chàng trai quấn một dải khăn màu tím.

-Thưa hiệp sĩ, tôi là Clark. Tôi là chỉ huy trưởng đạo quân Zakuen số 1. Theo lệnh của thủ lĩnh Zakuen, chúng tôi tới tiếp viện cho ngài ...

Yukikaze tròn mắt ngạc nhiên

-Tiếp viện sao ???

-Thưa, vâng. Chúng tôi được biết ngài sẽ chống lũ Tak tại Laurenda, nhưng đồng thời cũng biết nhà vua và quan tể tướng không mang quân, và toàn bộ quân giữ ở đây chỉ có 3000 quân của ngài.

Yukikaze thở dài

-Mấy người còn chuyện gì chưa biết nữa không ??

-Ngài biết đấy, người dân có thể làm mọi thứ, nhà vua không phải là vô địch -Clark cười.-Thứ duy nhất mà tất cả các đầu lĩnh bọn tôi thắc mắc, là tại sao ngài lại chọn Laurenda là nơi phòng thủ mà thôi.

Yukiakze cười , nói

-Thật may nhỉ ... nếu các thủ lĩnh mà biết hết thì chắc tôi về quê chăn vịt mất. Vậy thì tôi cũng sẽ giải thích luôn, đây là ngã ba quan trọng nhất của vương quốc Maurenlo. nó án ngữ 2 con đường tới vùng Occur và cửa ngõ của kinh thành, Lamida. Nếu chỗ này thất thủ, thì đồng nghĩa kinh đô sẽ bị uy hiếp.

Clark thở dài

-Quả là Song Ngư Hiệp Sĩ. Giá như ngài theo chúng tôi, thì có lẽ chúng tôi đã chiến thắng từ lâu rồi.

Yukikaze mỉm cười :

-Những vẫn phải cảm kích các vị đầu lĩnh Zakuen. có lẽ đây là điều tôi không tưởng, khi mà quân triều đình và quân phản loạn hợp tác với nhau.

Clark có vẻ khá là khó chịu khi nghe Yukikaze nói về chữ "quân phiến loạn".Tuy nhiên, chàng vẫn giữ nụ cười lịch thiệp với Song Ngư Hiệp Sĩ

Yukikaze hỏi tiếp :

-Thế cậu mang theo bao nhiêu người.-Chàng hỏi khi thấy đạo quân Zakuen đã tới kịp chỗ chàng và Clark.

-70 quí ông được vũ trang-Clark nói với vẻ tự hào.-Chúng tôi đã kiếm được một số kha khá vũ khí từ Đạo quân của ngài tể tướng khi tràn vào rừng lần trước

Yukikaze cười đau khổ. Tể tướng, bất chấp lời ngăn cản của chàng, đã đem 15000 quân tiến thẳng vào khu rừng Miranda, sào huyệt của Zakuen, nhằm đập tan cái lũ phiến loạn mà ông ta cho là "Chỉ có một lũ nông dân cầm cuốc không quen đánh trận ". Và kết quả là 5000 quân triều đình đã bỏ xác lại đó. Có lẽ nghĩa quân đã kiếm được kha khá số chiến lợi phẩm ở đó.

Dù sao thì, nhìn cái số quân "tăng viện" từ một đồng minh "khó ưa" này, Yukikaze không biết nên khóc hay cười nữa... Tiến về phía họ, Yukikaze chỉ vào một người nghĩa quân

-Trước đây người làm gì ??

-Tôi là một nông dân

-Còn cậu-Yukikaze chỉ vào một cậu trai nhìn mặt còn búng da sữa

-Tôi là một người chăn cừu-cậu trai hồn nhiên đáp

Yukikaze lắc đầu chán nản.Ngừng một lát, cậu hỏi tiếp

-Tất cả những ai ở đây, đã từng đi lính hoặc có kinh nghiệm chiến đấu không ?

Không một ai trả lời.Yukikaze cũng đoán được ra. Cậu dám cá, những người này có khi còn không biết giết người.

Clark có vẻ khó chịu khi thấy Song Ngư Hiệp Sĩ đánh giá quân đội mình quá thấp. Chàng nói:

-Thưa Ngài, tôi tin là có thể họ không xuất thân là những con người chiến đấu, nhưng họ có tinh thần cao hơn bất cứ ai.

-Tôi cần những người có thể chiến đấu, chứ không phải là những người đem cái tinh thần của họ xuống mồ vô ích- Yukikaze thở dài-Mà thôi, có còn hơn không. Mọi người vào trong đi.

Và công việc lại tiếp tục. Với sự giúp đỡ của Zakuen, nhất là trong đó lại có thêm một số học sinh, thợ mộc, thợ rèn lành nghề, mà công việc được đẩy nhanh tiến độ đi đáng kể

Qua trưa, toàn bộ làng Laurenda đã được gia cố 3 lớp công sự bao quanh bên ngoài. Những lớp công sự bằng gỗ trát bùn đất để chống lửa ,và có bậc đứng để cung thủ có thể dễ dàng đứng bên trong bắn tên ra bên ngoài. Yukikaze rất hài lòng vì mọi thứ tốt hơn nhiều so với dự kiến của cậu. Dựa vào một chiếc xe bò ở cạnh khu tường rào, Cậu nha nhẩn ngồi cắn táo. Yukikaze rất thích táo, và cậu cho rằng nó giúp cậu có được nhiều ý tưởng. Giá như vào lúc này ở Kinh Đô, cậu có thể yên tĩnh ngồi thưởng thức chúng ở trong Thư Viện Hoàng Gia.

Tuy nhiên, giây phút nghỉ ngơi của Yukikaze không kéo dài được bao lâu.

-Chỉ huy, có một đoàn lưu dân từ phía trước đang tiến về phía chúng ta

-Lưu dân??

-Thưa, vâng. Họ rất đông, ước tính khoảng vài trăm người

-CÁI GÌ ???

Yukikaze bật ra nhanh như điện xẹt. Và quả là đúng thế thật. Đoàn lưu dân nhìn đặt kịt, lớn có, bé có, già có, trẻ có. Họ tràn ngập trong làng.

-Chuyện gì xảy ra đây-Yukikaze hỏi người đội trưởng đội bảo vệ

-Thưa chỉ huy ,họ tới từ các làng xung quanh, và chuẩn bị di tản xuống phía nam. Nghe nói chúng ta đóng ở đây nên họ kéo về, số khác thì là chạy khỏi làng. Họ nói rằng quân Tak đã tới và tấn công.

Yukikaze từ trước tới h luôn bình tĩnh

Nhưng lúc này thì cậu thực sự cảm thấy cái bình tĩnh mọi khi đi đâu cả.

-Báo cáo -Người lính cảnh giới hét xuống- Lại thấy một đoàn lưu dân nữa đang kéo về đây.

Clark, không biết từ khi nào đã tới bên cạnh cậu, mặt hiện lên vẻ căng thẳng :

-Vậy là bọn chúng đã tấn công?? tôi có cử một trinh sát do thám ở một ngôi làng cách đây 20 dặm. tôi vừa nhận được bồ câu đưa thư của cậu ta thông báo lũ xuất hiện bóng dáng lũ Tak. Tôi muốn xin phép ngài mang một ít quân để tới đó.

-Cứ thoải mái. Cơ mà tôi sẽ đi với cậu. - Yukikaze hờ hững

-Vậy việc trông nơi này để lại cho ai ??

-Lính của tôi luôn tự chủ được trong mọi vấn đề.-Yukikaze nhảy lên lưng con ngựa mà một người lính vừa dắt ra cho cậu.- Hãy đón toàn bộ tất cả lưu dân kéo tới đây. bảo vệ họ bằng tất cả tính mạng- Cậu dặn dò lại người đội trưởng

-Rõ ,thưa chỉ huy.

Và Yukikaze , và Clark, mang theo 20 người kị sĩ tinh nhuệ nhất, nhanh chóng hướng tới ngôi làng đó

- Ưu tiên việc do thám, chúng ta sẽ hạn chế việc chiến đấu trừ trường hợp bất khả kháng-Clark nói trên mình ngựa

Và chỉ khoảng nửa giờ sau, họ đã tới ngôi làng đó

Tuy nhiên, ngay khi họ tới, trông đó không còn giống ngôi làng

Khói đen bốc mù mịt, từng mảng nhà cháy rụi. Tiếng khóc, tiếng la hét ở khắp mọi nơi. Có thể nói trước mặt Yukikaze là một quang cảnh hỗn loạn.

Yukikaze, Clark cùng nhữn người kị sĩ đứng tại một góc đồi ngay cạnh làng để quan sát. Đứng từ đây, họ có thể nhìn thấy mọi thứ trong làng.

-Viên thám báo của cậu đâu ??-Yukikaze hỏi Clark

-Khả năng cậu ta đã đi chỗ khác rồi.

-Một con người linh động nhỉ-Yukikaze nói, nét mặt đă chiêu hướng về phía ngôi làng

Và cậu không tin vào mắt mình.

Xác chết ngổn ngang. Lũ Tak khắp mọi nơi. Ước chừng khoảng 40 tên. Bọn chúng gào thét những thứ ngôn ngữ như mọi khi, và tiếp tục thú giết chóc.Một tên Tak cầm thanh kiếm to bản của hắn và chặt đầu một cụ già đang chắp tay cầu xin hắn.Chàng hiệp sĩ của chúng ta và mọi người không khỏi rùng mình khi thấy cảnh đó. Tên Tak cầm chiếc đầu của ông cụ xấu số đó , và huơ lên trên. Một tràng tiếng reo hò man rợ."Oẹ",người kị sĩ bên cạnh Yukikaze bắt đầu nôn

-Coi kìa - Clark chỉ về phía trên- Lũ khốn...

Theo hướng của Clark chỉ, Yukikaze thực sự không tin vào mắt mình. Lũ Tak dồn những người dân còn sống sót vào trong nhà thờ, và chúng chất củi xung quanh khu nhà thờ đó. Trong số người dân bị dồn vào đó có cả trẻ em.

-Khốn kiếp - Yukikaze cầm chặt đốc kiếm

-Từ từ đã, Chúng ta không giúp gì được họ đâu.-Clark khẽ ngăn Yukikaze lại

Nhưng chàng ko ngăn được một Yukikaze đang tiếp diễn.Yukikaze lao từ trên xuống. 20 người lính của cậu cũng lao theo không chút thắc mắc

" Maurenlo" -Yukiaze lao tới.

"Ura" - Các kị sĩ đi theo cậu cùng hét.

Họ lao xuống ,hướng thẳng vào lũ Tak đang còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ura" Yukikaze lao vào tên Tak đứng gần nhất, và một kiếm xẻ hắn ra như người ta cắt gỗ

Những người lính của cậu cũng không hề tỏ ra thua kém. Họ lao vào tấn công bằng tất cả sự căm thù họ dồn nén lúc nãy

Kẻ địch có thể đông hơn, nhưng họ chả quan tâm. 1 cân 2 , thậm chí là 1 cân 3, họ cũng sẽ không hề run sợ. Và chỉ trong một chốc, Cuộc hỗn chiến đã bắt đầu.

Lũ Tak tuy có to khoẻ hơn những người lính của Yukikaze, nhưng xui cho chúng là chúng lại đụng độ với những người lính của cậu

Đó là những người lính có kĩ thuật chiến đấu, và hơn hết, họ đang điên máu trước hành động man rợ của chúng.

Yukikaze vung kiếm liên tục, vừa vung vừa hét. Mỗi đường kiếm cậu vung lên là một tên Tak đổ gục. Máu thấm đầy người cậu, và cả kiếm nữa. Lũ Tak có vẻ nhận ra cậu là kẻ nguy hiểm nhất, liền tập trung tấn công hiệp sĩ của chúng ta. Nhưng chúng đã phạm phải sai lầm. Yukikaze đã không còn chiến đấu bình thường nữa. miệng cậu lẩm nhẩm đếm xác kẻ địch đổ xuống. Những tên Tak lao vào một lượt đều bị cắt ngang chỉ trong một đường kiếm. Hoảng loạn trước sự tấn công của Yukikaze và các kị sĩ, chúng nhanh chóng bị đánh bại. Những kẻ còn sống sót tháo chạy, bỏ lại những tên bị thương và hấp hối. Những người kị sĩ và Yukikaze hoàn toàn làm chủ chiến trận. Họ nhanh chóng phá cửa và đưa những người dân sống sót ra ngoài. Yukikaze tóm lại một người, hỏi :

-Bọn chúng đến từ hướng nào ?

Người đó hoàn toàn bối rối. Gương mặt của anh hằn lên nỗi sợ sau khoảnh khắc tưởng bị thiêu sống vừa rồi.

-Phía...phi...phía Bắc

Yukikaze ra lệnh không chần chừ

-Hộ tống họ về Laurenda

Clark hỏi

-Ngài tính hộ tống người dân chạy thi với Tak sao ??

-Tôi sẽ đánh lạc hướng chúng...

-Ngài tính làm mồi nhử ... ?

Yukikaze gật đầu.Clark cười khổ :

-Quả nhiên, Song Ngư Hiệp Sĩ có khác

Và kế hoạch được thi triển. Những người lính của Yukikaze cùng Clark hộ tống người dân chạy về Laurenda. Và chàng hiệp sĩ của chúng ta thì đứng lại cầm chân.

Và chỉ trong một lúc, khi bóng của người dân và bên hộ tống khuất sau cổng làng thì lũ Tak kéo đến. Và số lượng đông đảo vô cùng. Nhác thấy bóng Yukikaze còn đứng tại nhà thờ, chúng lao đến.Yukikaze vạch cái áo phía trong ra. Một lưỡi dao găm nhỏ-hậu quả từ trận hỗn chiến với lũ Tak vừa nãy cắm vào hông cậu. Tuy chỉ dính vào phần thịt mềm không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó làm cậu di chuyển khó khăn hơn

Yukikaze đã tính trước. Nếu cậu ở lại đánh với chúng, thì với cái số lượng lấy thịt đè người kia, cậu nát xương là cái chắc. Và Yukikaze chạy sang hướng Tây của ngôi làng. Lũ Tak bám theo cậu rất sát. Tra kiếm lại vào vỏ, cậu rút cái roi xương ra.

2 tên Tak chạy hết tốc lực lao lên trước.Miệng chúng nhe đầy răng, tay cầm theo 2 cây thương còn nhuốm máu đầu mũi.Yukikaze vẫn chạy, và đột nhiên cậu dừng lại "Vút" một đường roi đánh vào đầu gối của tên Tak. Hắn khựng lại , đổ gập, làm tên đi sau ngã dúi theo vì vấp. Yukikaze lại chạy tiếp. Lũ Tak vẫn không chịu dừng lại ,đuổi riết.

Cứ như vậy, Yukikaze đã hoàn toàn chạy ra khỏi làng, cậu thở hồng hộc. Tiếp tục chạy bộ với cái lũ có khả năng đi ngày mấy trăm dặm này, thì chả khác gì thỏ chạy thi với rùa. Lúc này ,Yukikaze quay lại phía sau. Lũ Tak đã mang cung tên ra."Thôi ,xong rồi" Yukikaze nhủ thầm.

Nhưng số Yukikaze có vẻ chưa tới số chết.

Một tiếng ngựa hí rất to, và một con ngựa bạch lao về phía cậu. Không để lỡ cơ hội, Yukikaze nhảy phắt lên trên con ngựa và phi nước kiệu. Tên sau lưng cậu bắn rào rào. Nhưng không có mũi tên nào trúng cậu

Và cứ thế , con ngựa phi thẳng vào khu rừng trước mặt.

-Ê...Ê đừng lao vào cái chỗ đó.-Yukikaze hét lên. Cậu tính ghì cương lại, song con ngựa này không có cương.

Ngựa càng ngày càng ơhi sâu vào trong rừng, để cho người cưỡi ở trên đang la hét , chửi thề, van xin nó dừng lại. Bỗng nhiên con ngựa dừng gấp, hất Yukikaze lăn xuống đất

-Đùa mình à...-Yukikaze lồm cồm bò dậy.Vết thương bên hông cậu vẫn rỉ máu. Yukikaze nhìn lên, thì con ngựa đã biến mất ko dấu vết.

-Cái quái gì vậy??? con ngựa chết tiệt này...

-Bình tĩnh nào hiệp sĩ ...- một giọng nói phát ra từ sau lưng cậu

Yukikaze quay lại. Một người kì lạ mặc một chiếc áo choàng trùm mũ kín đầu. Mái tóc dài màu vàng chìa ra ngoài chiếc mũ. Phía sau lưng áo có thứ gì đó phồng lên, nhưng chàng hiệp sĩ của chúng ta không thực sự để tâm.

-Anh là ai ??? sao lại ở trong này?? anh có phát hiện thấy bọn Tak ở đây không ?? Giờ chúng ta cần phải tìm đường tới Laurenda, anh biết ngôi làng ấy chứ ??

Người đó không nói gì , chỉ lặng lặng gạt chiếc mũ của mình xuống, và tuột chiếc áo choàng ra khỏi người.Yukikaze tưởng như không tin vào mắt mình.

-Cô... cô...

Đó là một người con gái xinh đẹp nhất mà Yukikaze từng gặp. Một mái tóc dài màu vàng óng kéo xuống tận chân, được cột lại khéo léo bằng một cái ruy băng màu trắng. Đôi mắt của cô gái đó đủ để Yukikaze tin rằng nó có thể hút hồn bất cứ người đàn ông nào. Khuôn mặt thanh tú, nước da trắng ngần, và đằng sau lưng cô gái là một đôi cánh dài màu trắng, thứ mà phồng lên khi cô gái giấu nó sau chiếc áo choàng đó. Đó là một thiên thần. Một thiên thần đúng nghĩa.

-Ta là người nắm giữ số mệnh của ngươi, Song Ngư Hiệp Sĩ-Thiên thần nói với Yukikaze ,người còn đang dụi mắt không biết thật hay mơ

-Số mệnh của ... tôi ??

-Đúng vậy, và ta muốn đưa ngươi đi khỏi đây. Nếu ngươi tiếp tục cuộc chiến này, ngươi sẽ chết, vô ích mà thôi

Yukikaze thực sự khó hiểu.

-Cô biết được tương lai hay sao ??

Thiên Thần tiếp tục nói bằng một giọng nhẹ nhàng

-Yukikaze, ngươi là một người rất đặc biệt. Cũng chính vì vậy, mà ta không thể để ngươi chết. Việc ngươi chiến đấu ở Laurenda, dù thế nào đi nữa, ngươi sẽ chết.

-Đặc biệt?? tôi chỉ là một hiệp sĩ phụng sự cho nhà vua -Yukikaze nói

-Ông ta không quan tâm tới ngươi đâu. Mọi thứ đã được an bài rồi

-An bài cái gì chứ ??

Thiên Thần không trả lời, chỉ đưa bàn tay thon thả của mình ra

-Hãy đi với ta. Nhiệm vụ của ngươi đến đây là hoàn thành rồi.

Yukikaze đứng yên. Một hồi lâu, chàng nói

-Tôi sẽ đi với cô khi tôi xong việc. Bổn phận của Hiệp sĩ là phải hoàn thành sứ mệnh của mình. Đó là điều mà tôi đã thề.

Thiên Thần mỉm cười nhẹ

-Không thể thuyết phục được ngươi sao?? Ta nói rồi, ngươi sẽ chết. Đó là số mệnh của nhà ngươi. Ngươi đang từ bỏ mạng sống của mình đấy.

-Tôi không tin vào thứ được gọi là số mệnh -Yukikaze cười.- Nếu tôi chết , tôi tin đó sẽ là một cái chết đẹp.

Thiên Thần không nói gì nữa, chỉ lặng lặng nhìn Yukikaze. Gương mặt của Thiên Thần bỗng dưng trở nên buồn thảm. Sau đó...

-Vậy chúc ngươi may mắn.-Và chỉ trong chốc lát ,Thiên Thần mờ nhạt và dần dần biến mất.Tất cả xảy ra trước mặt Yukikaze như một giấc mơ.

Và Yukikaze, đứng một mình trong rừng, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Vết thương bên hông nhói đau, Yukikaze xé một mảnh áo ngoài,cắn răng rút lưỡi dao ra, rồi băng chặt lại.Lưỡi dao găm của bọn Tak có ngạnh, nên khi rút ra,sẽ gây vết thương lớn hơn. xong nếu cậu để yên, cậu sẽ bị nhiễm trùng.Yukikaze thở lấy lại sức rồi tìm đường đi ra khỏi rừng.Lại một lần nữa, cậu lại lạc vào cái nơi mà cậu ghét nhất.

Bỗng nhiên, con ngựa trắng vừa nãy, lại hiện ra trước mặt cậu. Yukikaze cười lớn...

-Đồ quỷ, mày chạy đi đâu thế... tao tìm mày mãi.

Và khi cậu ngồi lên ngựa một cách khó nhọc vì vết thương, con ngựa lại lao đi như tên bắn.

Yukikaze quá mệt, Cậu nằm trên lưng con ngựa và thiếp đi.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, con ngựa đã đưa cậu về tới Laurenda, mà không cần đến một sự chỉ đạo nào. Cứ như nó biết đường về vậy...

Khi con ngựa đưa cậu về tới cổng làng, những người lính ngay lập tức chạy ra. Họ đón lấy vị chỉ huy mềm nhũn từ trên lưng ngựa

-Chỉ huy??

-Song Ngư Hiệp Sĩ -Tiếng Clark gọi bên tai cậu. Yukikaze khẽ mở mắt. Trời đã chập choạng tối. Những ngọn đuốc đã được thắp sáng lên.

-Mọi người về an toàn cả chứ ?? Yukikaze thều thào hỏi??

-Không ai mất mạng cả. Nhưng tất cả đều lo là ngài đã chết rồi.

-Tôi không xấu số đến thế được đâu.-Yukikaze mỉm cười yếu ớt .

-Nhưng ngài đang bị thương đấy.-Clark nói. -Ngài đứng được chứ ??

Yukikaze mỉm cười:

-Thừa sức.

Và cậu đứng lên. Loạng choạng. Chân nam đá chân chiêu. Clark phải đỡ lấy cậu, dìu vào bên trong làng.

Dọc đường đi, trong khi mắt vẫn còn lờ mờ, Yukikaze nhận ra những người lưu dân đang nhìn cậu bằng ánh mắt biết ơn. Chà, Yukikaze nghĩ thầm"Danh dự của hiệp sĩ là đây"

-À quên thừa ngài, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với ngài. Clark nói khi vẫn dìu Yukikaze- ngài có một người đang nóng lòng gặp ngài đấy.

Yukikaze ngạc nhiên hỏi :

-Ai??

Và ngay say đấy, cậu lãnh một cái tát .

Một cái tát nhanh đến mức mà cậu không kịp nhận ra cú tát đó bắt nguồn từ ai

-Anh có biết anh làm em lo lắng lắm không ??? Đồ ngốc??

Đó là Lim

Cô bé vẫn còn giận run người. Khóe mắt cô bé ngấn nước.

-Bỏ ăn, đến trưa thì chạy đi đâu không rõ. Khi Clark về và kể lại mọi chuyện, anh biết em sợ thế nào không. Anh có thể đã chết. ANH NGHĨ MÌNH LÀM VIỆC ĐÓ THÌ NGON LẮM À. EM GHÉT CÁI CHỦ NGHĨA ANH HÙNG ĐÓ. NẾU KHÔNG CÓ NÓ THÌ ANH KRILL ĐÃ KHÔNG CHẾT. ANH ĐÂU HIỂU ĐIỀU ĐÓ, PHẢI KHÔNG.???

-Tôi xin lỗi, Lim

Yukikaze khẽ cúi đầu. Cậu hiểu cái cảm giác của Lim. Nhưng cậu không thể làm cách nào khác.Cậu không thể bỏ mặc ai cả.

-Nhìn em đi. -Lim khẽ nói

Yukikaze nhìn cô bé. Khuôn mặt Lim tỏ ra cực kì nghiêm túc

-Xin anh đừng bao h đánh cược mạng sống của mình vậy nữa.Anh có nghe em nói không ??

-Có , tôi hứa-Yukikaze nói, lấy tay vuốt má Lim. Trái tim cậu trở nên ấm áp lạ thường.

Lim lấy tay lau nước mắt, khẽ mỉm cười :

-Anh hứa rồi nhé

Bất thần, mặt cô bé tái nhợt

-Yukikaze, anh sao vậy ???-Cô bé hỏi khi thấy Yukikaze gục xuống.

-Tôi không sao, chỉ là quá mệt thôi

-Anh nói dối,... anh bị thương rồi. Nhìn cái hông của anh kìa.

Và Lim nhanh chóng tìm lấy băng gạc

Cũng chỉ một chốc sau, tự tay cô băng bó lại cho Yukikaze

-Anh là đồ ngốc. Việc này anh tính sẽ giấu em đến bao giờ nữa.

-Tôi xin lỗi-Yukikaze thở dài. Cậu chỉ không muốn làm Lim thêm lo lắng.

-May cho anh là vêt thương không gây nguy hiểm vào tính mạng do chỉ đâm qua phần mềm, nên về cơ bản là anh không đến nỗi phải nằm liệt giường.

Lim cắt băng, rồi ngồi bên cạnh Yukikaze.Chàng hiệp sĩ của chúng ta rút ra trong túi quả táo cuối cùng từ sáng và ăn một cách ngon lành.Lim cất tiếng hỏi

-Yukikaze, anh trai em khi còn là lính của anh, như thế nào ??

-Đó là một con người vui tính. Ở đâu có cậu ấy là ở đó rộn lên tiếng cười. Tôi thích cậu ta vì cậu ta luôn chọc tức tôi, nhưng không bao giờ để tôi có thể giận được. Đôi khi cậu ta còn nghĩ ra mấy mẹo láu cá để giúp đồng đội bùng khỏi giờ tập luyện hay điểm danh hành quân. Nhưng khi chiến đấu, cậu ta luôn là người dũng cảm nhất

Lim khẽ mỉm cười :

-Anh trai em vốn là một con người như vậy khi anh còn ở nhà. Lũ trẻ rất thích anh ấy, và hay gọi đùa anh ấy là Bố. Anh ấy luôn cố gắng hết mình trong mọi thứ, và không có gì có thể làm anh ấy buồn cả.

-Một con người đáng mến-Yukikaze thở dài.

Lim bỗng chợt hỏi cậu

-Còn anh thì sao, Yukikaze??

-Tôi ư ? Chả có gì để tự hào cả. Tôi vốn chỉ là một con người bình thường. Không, một con người ngu ngốc. Như em nói, tôi quá ích kỉ với bản thân.

-Nhưng em tin một điều-Lim bất giác dựa đầu vào vai cậu-Rằng anh sẽ luôn luôn vì mọi người mà chiến đấu phải không.

Yukikaze ngẩng đầu nhìn lên phía trên trời. Cậu đã từng thề lời thề trở thành một hiệp sĩ.Lời thề đầu tiên của cậu, đó chính là bảo vệ mọi người.

Và giờ, khi Lim dựa vào bờ vai của cậu ấm áp đầy tin cậy, Yukikaze càng vững niềm tin vào lời thề đấy

Cậu không biết rằng ở phía trước cậu, Thiên Thần đã xuất hiện. Yukikaze không thể nhìn thấy Thiên Thần

Thiên Thần vô hình trước cậu.

-Người sẽ chết đấy, Hiệp Sĩ, ngươi sẽ chết đấy.

Thiên Thần khẽ nói

Và chỉ ngay sáng hôm sau, khi Yukikaze tiếp tục hoàn thành công sự cuối cùng, thì một người người mà chàng không hề mong đợi, đã đến.

Đó là Sobek...

Một tên tướng cận vệ của quan tể tướng. Hắn vốn là kẻ mà Yukikaze, một con người tưởng chừng như không ghét ai bao giờ, lại không hề ưa hắn

Một kẻ chỉ giỏi nịnh hót và đánh giặc mồm. Hắn coi mạng người như cỏ rác

-Ái chà, Song Ngư hiệp sĩ, thật mừng là ngài có mặt ở đây. -Hắn nói bằng cái giọng mà Yukikaze không hề ưa chút nào

-Lâu lắm mới thấy tướng quân. Dám hỏi ngài qua đây có việc gì không - Yukikaze đáp lại bằng giọng nửa lễ phép, nửa chế nhạo

-À, thực ra là có.-Sobek cười khinh bỉ.- Ta muốn đưa ngài một mệnh lệnh của Đức vua.

Sobek rút từ trong túi ra một cuộn giấy da có phong ấn bằng dấu sáp Hoàng gia, và đưa cho Yukikaze bằng mấy cái ngón tay to phù như móng giò của hắn .

Yukikaze tháo dấu sáp niêm phong, đọc chúng

"Gửi Song Ngư Hiệp Sĩ

Sau khi ngươi nhận được mảnh giấy này, ngay lập tức giao lại cho Sobek 2000 quân của ngươi về Kinh đô ngay lập tức không được chậm trễ."

Mảnh giấy chỉ vỏn vẹn từng đấy chữ, cùng với dấu ấn và chữ ký của nhà vua

Yukikaze hỏi Sobek

-Ta đã để lại đó 400 quân rồi, còn lí do để Đức vua lấy thêm 2000 quân chứ??

-Thì ngài biết đấy-Sobek nói - Dân chúng dạo này muốn nổi loạn, và sự bảo đảm cho Đức vua là trên hết.

-Đức vua không biết rằng bảo đảm cho biên giới cũng là bảo đảm cho ngài sao?? Và toàn bộ quân của nhà vua không phải đóng ở Kinh Đô sao.

-KHÔNG LẰNG NHẰNG. NGÀI MUỐN CHỐNG ĐỐI NHÀ VUA SAO ?? SONG NGƯ HIỆP SĨ-Sobek gào lên.

Yukikaze thở dài, nói :

-Không

-Vậy thì làm theo lệnh đi. Ta không muốn ngài chần chừ nữa.-Sobek cười khảy-có lẽ là do ngài quá nuông chiều lũ sâu bọ đấy đấy, Song Ngư Hiệp Sĩ.

Và Yukikaze ngay lập tức làm theo lệnh. Chàng chọn lấy 1000 quân tinh nhuệ nhất của mình, và đưa số quân còn lại cho Sobek. Hầu hết những người lính của chàng đều bất bình và tỏ vẻ phản đối quyết định này. Nhưng Yukikaze đã áp đặt mệnh lệnh lên họ. Họ đành ra đi, đưa con mắt nhìn vị chỉ huy đầy trách móc.

Vậy là chỉ còn lại 1000 quân. 1000 quân và khoảng hơn 5000 lưu dân đang đổ về đây, và đang tiếp tục đổ về.

Yukikaze quyết định tổ chức cho di tản mọi người sang bên kia cầu, hướng về Occur. Chàng đã viết một bức thư cho quan tổng trấn của Occur- Vallye, và nhận được thư trả lời đồng ý.

Và theo kế hoạch , trong ngày hôm đó, tất cả những người dân bắt đầu di tản về Occur.

Yukikaze đã qua nhà và yêu cầu lũ trẻ cùng Lim đi khỏi đó. Nhưng cô bé trả lời :

- Em còn nhiều việc phải làm. Hãy cứ để lũ trẻ đi trước đi.

Và lũ trẻ đi hết. Trong nhà chỉ còn mỗi Lim, và chàng hiệp sĩ của chúng ta tới đó để ngủ.

Thấm thoắt ,chỉ còn 2 ngày nữa, là cuộc chiến sẽ bắt đầu theo dự tính của Yukikaze.

Dân số cũng đã di tản đi gần một nửa.

Những người lính ở lại, coi như không có gì xảy ra. Họ vẫn vui vẻ, và không ai quan tâm cuộc chiến sắp tới sẽ ra sao. Đối với những người lính của Yukikaze, họ đã quá tin tưởng vào vị chỉ huy trẻ tuổi của họ.

Kẻ thù đang chờ đợi họ, và họ cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro