Phần ngoại truyện 1: Roi và kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thalos

Đại kinh đô của Maurenlo

Nơi phồn hoa đô hội vào bậc nhất của Đế Quốc

Là thiên đường của người giàu

Nhưng là địa ngục của những người nghèo.

Khi nói về Thalos, không một nhà thơ, nhà văn hay bất kỳ một họa sĩ nào có thể miêu tả hết vẻ đẹp của nó. Chỉ riêng cung điện hoàng gia, và đền thờ Đấng Tối Cao, không có một cung điện hay đền thờ nào trong lục địa này có thể sánh được.

Tóm lại, có thể coi đó là một kỳ quan mà không thể diễn tả được bằng lời.

Và để có những kỳ quan đó, công sức và xương máu của những kẻ tạo ra cũng không thể diễn tả chỉ bằng lời.

Một số người coi vẻ đẹp của Thalos chính là tai họa, khi mà cung điện Hoàng Gia đã tạo nên một nạn đói dài cho rất nhiều người, Trong suốt mùa đông đó, người ta không thể chôn hết được những kẻ bị chết vì đói và rét ngoài đường. Và cho tới mùa xuân, thì họ phải vun đống xác chết lại và đốt,

Tương tự với cung điện Hoàng Gia, đền thờ Đấng Tối Cao là nguyên nhân khiến cho quân Phiến Loạn Zakuen lấy đó làm lí do để gây loạn. Họ đã thực hiện hàng loạt những hành động mang tính chất "dằn mặt" giới quí tộc và tăng lữ bằng cách cướp phá lãnh địa, ám sát, tống tiền, hành hung, phá hoại... Quân đội Nhà Vua được lệnh đàn áp, và dìm cuộc nổi loạn trong biển máu. Các quí tộc và Tăng Lữ bắt đầu phải thuê thêm cả lính ngoài, người dân không dám ra đường ban đêm. Trong một thời gian dài, Maurenlo rơi vào hỗn loạn.

Đó là những thông tin mà các tư liệu và nhật kí quốc gia được những người Thủ thư ghi chép lại trong Đại Thư Viện.

Trước Cổng Đại Thư Viện, đã xuất hiện một chàng trai.Tuôi khoảng chừng 18,cậu vẫn còn trẻ.Mái tóc đen cắt ngắn, và một khuôn mặt của một cậu trai mơ mộng, cậu tiến về phía Đại Thư Viện bằng những bước chân sáo.

Cậu mặc một bộ quần áo của lính hoàng gia, với chiếc áo chẽn của lính cận vệ khoác ngoài, tay áo xắn cao đầy mạnh mẽ.

Đó là người sắp trở thành Hiệp Sĩ, Song Ngư Tập Sự Hiệp Sĩ, Yukikaze.

Yukikaze khá bực. Cậu có một bài học Ứng xử quí tộc vào lúc chiều nay, Xong Yukikaze thực sự ghét những bài học kiểu này. Ứng xử quí tộc, Lễ giáo Hoàng gia, Khiêu vũ,... là những thứ mà theo Yukikaze nhận định"chỉ phí thời gian" và "Nhàm chán đến cùng cực". Vậy nên, Yukikaze luôn căn vào những lúc tới giờ học, để trốn ra khỏi nhà và lang thang tới Đại Thư Viện. Nhưng có lẽ càng đến ngày phong hiệp sĩ, những người hầu của nhà Yukikaze lại càng tăng cường giám sát an ninh và khắt khe hơn trong việc ngăn cậu chủ của họ ra ngoài.

Tất nhiên, Yukikaze không bao giờ chịu ngồi bó tay một xó rồi. Đã 2 tuần không được ra ngoài, cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt và mất tự do

Tránh khỏi tầm nhìn của những người giúp việc trong nhà, cậu nhẹ nhàng tuồn ra phía sau vườn. Sau vườn không có tường bao bọc, ngoài một hàng rào gỗ thấp với những cây dây leo quấn xung quanh. Chỉ bằng một động tác nhỏ, Yukikaze có thể nhảy qua nó dễ dàng, rồi chỉ cần chạy thẳng độ ba trăm bước chân là Đại Thư Viện đã xuất hiện trước mặt cậu

Yukikaze rất yêu thích đọc sách. Đó cũng là lí do khiến không có nơi nào ở cái kinh đô phồn hoa này gây hứng thú cho cậu nhiều như Đại Thư Viện. Đây là nơi mà lưu trữ một số lượng sách lên đến hàng triệu quyển với rất nhiều tầng khác nhau. Không có một âm thanh hỗn tạp hay bất cứ một kẻ lắm điều phiền phức nào ở đây. Một kho tàng tri thúc tĩnh lặng tuyệt đối

Điều khiến cho Đại Thư Viện ít người lui tới là bởi vì nó không có gì khác ngoài sách. Nói cách khác, đây là nơi nhàm chán và buồn tẻ, nếu không muốn nói là nó thực sự đáng sợ. Cộng thêm và lời đồn rằng nơi này tập trung nhiều ma quỷ lui tới, khiến cho Đại Thư Viện đã hiu quạnh lại càng thêm phần hiu quạnh

Mở cánh cổng sắt nặng chịch, cậu nhanh chóng trèo vào trong. Một ông già, tuổi chừng 60, đang ngồi tỉa những bông hoa cẩm chướng ở trong khu vườn của Đại Thư Viện.

Một mái tóc bạc phơ kéo dài xuống vai, một chiếc mũ chóp nhọn đội trên đầu, Đôi mắt rực sáng khiến bất kì ai nhìn vào cũng phải biết rằng đây là một con người hết sức khôn ngoan và tinh tế

Bên cạnh là chiếc gậy chống được chạm trổ tinh xảo. Phần đầu gậy to và tròn, khắc những biểu tượng cổ kì lạ

Hành động của ông mang sự nhanh nhẹn của một con người đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, ông lượn những đường kéo giống như chỉ huy một dàn nhạc giao hưởng vậy

Nhác thấy bóng Yukikaze, ông quay lại.

-Ồ, Song Ngư Hiệp Sĩ. Đã lâu không thấy ngài đến chơi.

-Fulgor, đừng gọi con là ngài, con không thích đâu. Con chỉ đáng tuổi cháu ông thôi, và con còn chưa chính thức làm lễ phong hiệp sĩ mà.-Yukikaze nói với vẻ mặt khó chịu.

Fulgor khẽ mỉm cười. Ông đứng lên và tiến lại gần Yukikaze.

-Ừ, cho lão xin lỗi nhé. Nhưng mà hai tuần không thấy con đến chơi, lão tưởng con chán nơi này rồi chứ.

-Con xin lỗi, con bị những người hầu canh chặt quá. Lấy lí do bảo vệ an toàn cho con, họ canh cổng và không cho con ra ngoài cho đến ngày được sắc phong Hiệp Sĩ

-Ta nghĩ họ không sai đâu. Những ngày này con cũng nên ra đường quá nhiều. Dù sao thì con cũng sắp trở thành Hiệp Sĩ rồi. Tốt nhất là không nên để xảy ra rắc rối chi

Yukikaze gãi đầu

-Nhưng ngày nào cũng ở nhà nên con cảm thấy nó thực sự nhàm chán. Cộng với những bài học kiểu "Ứng xử quí tộc" hay "Lễ Giáo Hoàng Gia nữa", Con cảm thấy chả thú vị gì cả.

Fulgor cười xòa. Nụ cười hiền hậu của một người già biết thông cảm.

-Đồ ngốc! sau khi trở thành Hiệp Sĩ, con sẽ phải tiếp xúc với rất nhiề người thuộc tầng lớp cao quý. Khi đó con phải tỏ ra tôn trọng họ. Ta biết con không muốn. Nhưng dù sao cũng là nghi thức xã giao, hơn nữa sau này con cũng đường đường là Hiệp Sĩ, không nên để người ta coi thường.

Ngừng một chút, Fulgor hướng về những bông hoa cẩm chướng, nói tiếp:

-Con nhìn những bông hoa kia xem. Con cũng giống như chúng, trong tương lai sẽ phải luôn tự chăm sóc và mài giũa bản thân mình. Một Hiệp Sĩ tốt là một Hiệp Sĩ luôn biết cách làm sao để mình trở nên tốt đẹp trong mắt mọi người.

Yukikaze gật đầu, mỉm cười:

-Con cảm ơn Fulgor. Mà sao Fulgor lam con cảm giác giống như một hiệp sĩ từng trải vậy thế ??

Một thoáng cảm xúc khó nhận ra trên gương mặt của ông lão. Nhưng không để Yukikaze nhận ra, ông nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vui vẻ:

-Cái thằng này! Dù sao ta cũng là thủ thư của Đại Thư Viện, nên những gì liên quan tới Hiệp Sĩ, ta đều có đọc cả. Thôi mau vào đi, rồi nhớ về sớm đó. Ta không muốn con về nhà quá muộn đâu.

- Dạ vâng! -Yukikaze đáp và mở cái cổng gỗ to đùng, nặng trịch của Đại Thư Viện, tiến vào bên trong

Một hằng hà sa số những dãy sách ở khắp mọi nơi. Đại Thư Viện Nhiều sách đến mức những cuốn sách bạt ngàn không đủ chỗ chứa trên những giá sách cao gấp mấy lần một người. Rất nhiều cuốn ở dưới đất, nhiều đến mức chỉ vừa đủ cho một lối đi vừa nhỏ vừa hẹp ,dẫn lên các tầng sách khác nhau.

Có tổng cộng 20 tầng sách trong đại thư viện. Mỗi tầng sách là một thể loại sách khác nhau.

Yukikaze thường hay lên tầng 6, nơi tập trung các thể loại sách về lịch sử , chính trị của một số quốc gia.

Thi thoảng cậu cũng hay lên tầng trên, nhưng chủ yếu là những cuốn sách đọc rất khó hiểu. Nếu không phải được viết bằng một ngôn ngữ lạ, thì nó được viết bằng những kí hiệu cổ đại.

Tóm lại, những cuốn sách đó được Yukikaze dự định sẽ đọc khi học được qua một số ngông ngữ cổ đại

Chạy lên tầng 6, cậu đảo mắt để tìm cuốn sách viết về tộc Tak mà cậu đang đọc dở. Dù nhớ rõ ràng cậu xếp nó vào ngăn sách thứ 2 của dãy tủ đầu tiên, nhưng khi tìm đến thì cậu thấy quyển sách mình cần tìm đã đi đâu mất

-Cái quái?? -Yukikaze tự hỏi

Chắc chắn không khó khoanh vùng vì nơi này từ khi Yukikaze tới đây gần như là một nơi hoang. Không một ai lai vãng ở nơi này vì những tin đồn thêu dệt.

Có thể là Fulgor chăng ?? Không thể nào. Fulgor chỉ thích đọc những quyển sách về cách chăm sóc các loài thực vật hay cây hoa cảnh thôi.

Yukikaze đành đi tìm. Dù biết có thể đọc quyển khác, xong cậu cũng không thích việc mình đọc dang dở một cuốn sách.

Tầng 6 khá rộng với một số lượng sách bạt ngàn. Đơn giản vì những cuốn sách về chính trị hay lịch sử chả bao giờ là ít cả.

Lách qua những núi sách chất chồng trên mặt đất, Yukikaze vẫn đi tìm. Chắc chắn cuốn sách chỉ ở trong này, vì luật của Đại Thư Viện là không được mang bất cứ cuốn sách nào ra khỏi đây.

Thình lình, cậu bỗng dừng lại

-??,Một con búp bê??

Yukikaze sững sờ. Khi đi hết dãy sách thứ 15, cậu bắt gặp một khu vực tương đối thoáng đãng

Chỗ đó không có một giá sách nào, và ở giữa là một khoảng trống.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, lộ nguyên hình một cô gái nhỏ bé

-Ma ?? không thể nào, Đại Thư Viện làm gì có ai vào đây chứ?? Yukikaze tự hỏi và nhớ lại các lời đồn đại cậu từng nghe

Yukikaze tiến lại gần, cái bóng dáng nhỏ bé trước mặt cậu lặng yên bất động, dựa lưng vào tường. Mái tóc bạch kim trải dài xuống đất, làn da trắng tuyết và một khuôn mặt bầu bĩnh. Đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Cô mặc một bộ váy màu đen, và đi một đôi giày búp bê, kèm tất chân kéo dài qua đầu gối

Trên người của con búp bê(hay là ma cậu cũng chẳng biết) chính là cuốn sách mà Yukikaze cần tìm.

-Nó đây rồi-Yukikaze khẽ reo lên

Cậu cúi xuống và nhặt cuốn sách, Nhẹ nhàng gỡ những ngón tay thanh mảnh đang giữ chặt cuốn sách ra , cậu nhấc cuốn sách ra khỏi người con búp bê

Thình lình, con búp bê mở mắt.

-Oasaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!-Yukikaze giật mình hét lên

Tiếng hét vang vọng cả khu Đại Thư Viện im lìm.

Cậu khẽ lùi lại. Con búp bê nhìn cậu bằng một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.

-Cậu là ai vậy??-Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên

"Đây là người sao ?" Yukikaze khẽ hỏi chính mình

-Vậy chứ cô là ai ??-Yukikaze khẽ hỏi.

-Thật là khiếm nhã-Cô bé trả lời với bộ mặt lạnh lùng vô cảm.-Tôi biết cậu là tên mọt sách ngày nào cũng trú chân ở bên dãy sách kia, xong liệu có thiếu sách tới nỗi cậu qua đây và giật cuốn sách tôi đang đọc không ??

Yukikaze muốn khóc quá. Đây là cuốn sách cậu đọc trước, và không phải cậu là người nói như thế với cô ta sao ?

-Đó là cuốn sách tôi đang đọc mà??-Yukikaze cãi- Thậm chí tôi còn đánh dấu nó nữa.

-Đánh dấu??-Cô bé ngạc nhiên- À phải rồi. cậu dùng một chiếc là phúc bồn tử phải không.

-Chính nó đấy-Yukikaze càu nhàu.

Cô bé khẽ đứng dậy. Mái tóc dài xõa xuống tận chân. Dù vậy, quả nhiên chiều cao của cô khá thấp, chỉ đến ngang ngực của Yukikaze

-Tôi xin lỗi.- Cô bé vẫn nói với vẻ mặt lạnh như tiền- Vậy thì chắc cậu là người đã đọc trước rồi. Nhưng dù sao thì, tôi cũng là thủ thư ở đây. Vậy nên tôi có quyền đọc nó trước cậu. Đó cũng là luật của Đại Thư Viện nhỉ ??

Có tiếng bước chân lại gần sau lưng Yukikaze trước khi cậu kịp đốp chát lại cô bé. Là Fulgor

-Ta nghe có tiếng hét. Yukikaze à, đây là Đại Thư Viện, nên cũng làm ơn giữ trật tự đi chứ. Ở đây vang lắm đấy-Fulgor khẽ càu nhàu.

-Cháu xin lỗi-Yukikaze nói- Cơ mà ở đây có luật thủ thư đọc trước người khác sao?? Ở đây không có luật bất thành văn nào cả, ngoại trừ luật rừng ông nói cho cháu.

Fulgor tỏ ra ngạc nhiên

-Ta cũng không nhớ có nói luật đó. Song có chuyện gì vậy?

Yukikaze kể lại toàn bộ chuyện khi nãy, trong khi cô gái kia chỉ yên lặng với vẻ mặt vô hồn của mình.

Fulgor có tỏ ra dở mếu dở khóc.

-Thiệt tình!! Vậy là chỉ tranh nhau cuốn sách thôi sao

-NHƯNG ĐÂY LÀ CUỐN SÁCH BỌN CHÁU CHƯA ĐỌC !

Cả Yukikaze và cô gái kia cùng gào lên một lúc

-Thôi được rồi. Không cãi nhau nữa- Fulgor thở dài- Nếu như không ai chịu nhường ai, vậy thì ...đọc chung đi ?

-Không thể nào-Cô gái nói- Cháu đã đọc vượt trước cậu ta một đoạn dài rồi. Làm sao có thể đọc chung được ??

Yukikaze cũng không chịu thua

-Thật sao. Vậy thì tôi sẽ tua qua từ đó tới đoạn cậu đọc là được chứ gì ??

-Cậu nghĩ cậu sẽ hiểu được nếu tua qua sao-Cô gái hỏi Yukikaze

Yukikaze cười lớn:

- Cậu hơi coi thường một Hiệp Sĩ Tập Sự nhỉ ??

-HIệp Sĩ Tập Sự ?? Một tên mọt sách như cậu, mà là một Hiệp Sĩ tương lai sao?-Cô gái bỗng biểu lộ cảm xúc ngạc nhiên. Nhưng chỉ một thoáng, nó lại trở về vô cảm như bình thường.

Ngay lập tức, cô gái nói tiếp

-Thôi được, cầm lấy mà tua đi-Cô gái nói với Yukikaze- Nhưng nhanh lên đó. Nếu tôi dùng xong trà, mà cậu vẫn chưa tua xong thì mất đoạn ráng chịu a.

Nói rồi cô gái nhặt lấy ấm trà để ngay dưới dất, cạnh chỗ cô dựa lưng vào tường khi nãy, rót vào tách của mình, và vừa uống, cô vừa ngẩng mặt lên nhìn vào một khoảng không vô định trên các giá sách.

Yukikaze cũng không để mất thời gian, Fulgor cũng chả muốn phân xử nữa, và đã quay trở lại khu vườn. Giờ cậu chỉ cắm mặt và tua thật nhanh mọi thông tin mình cần

Một lát sau...

-Oi... Tôi xong rồi này

-Nhanh vậy sao?? Đừng nói cậu không tua gì xong nói dối tôi nhé-Cô gái nói với giọng ngờ vực

Yukikaze cười:

-Tôi tua xong rồi, đọc chung đi. Tốc độ đọc của tôi cũng đâu phải dạng gà mờ chứ.Nhưng thực sự cô biết tôi luôn tới chỗ này sao ??

-Sao lại không chứ ??- Cô gái nói- Tại Đại Thư Viện này, ngoài Fulgor và tôi ra, thì có những người tôi trông thấy vào đây không bao giờ quay lại lần thứ hai. Fulgor nói rằng đó là những người hiếu kì muốn xem nơi đây có gì không, và bảo rằng tôi không cần phải quá quan tâm tới họ. Việc tôi cần làm là chuẩn bị tinh thần để tiếp quản Đại Thư Viện thay Fulgor, có vậy thôi.

Ngừng một lát, cô nói tiếp

-Khi cậu tới đây, tôi cũng đã nghĩ như vậy. Và cũng không quá để tâm. Vấn đề là cậu ngày nào cũng đến. Và thế nên.

Cô gái ngừng nói. Có lẽ cô cảm thấy mình nói hơi nhiều. Yukikaze không để ý tới cái đoạn ngưng thất thường của cô gái, lặng lẽ cầm quyển sách lên

- Đọc chung thôi

Cô gái gật đầu, rồi bỗng cô lại mở miệng

-Liệu cậu có thể để tôi ngồi bên phải không. Tại ngồi bên trái tôi đọc không được thuận mắt lắm.

-Tùy cô thôi. Tôi thì sao cũng được-Yukikaze mỉm cười.

Và thế là cô gái ngồi ngay bên cạnh cậu, ngồi sát rạt

Và cả hai người cứ thế đọc chung quyển sách

Theo phản xạ, sau khi Yukikaze đọc xong trang sách, lại đưa tay qua để lật

Bất thần tay của cô gái đó cũng đưa tay qua để lật trang sách

Và tay của Yukikaze chạm vào tay cô gái ấy

Mái tóc màu bach kim của cô gái khẽ vút qua mặt cậu. Yukikaze ngửi thấy mùi hoa tử trên tóc của cô

Yukikaze liền rụt lại, khẽ đỏ mặt. Cô gái quay sang phía cậu, hai khuôn mặt sát nhau tới mức chỉ cần thở mạnh cũng có thể chạm nhau.

-Tôi ngồi bên phải mà. Tôi sẽ giở cho. Mà sao nhìn mặt cậu đỏ vậy? Cậu ốm hả ?

Ốm cái gì chứ. Thực sự cô không cảm thấy xấu hổ sao. Tôi thì xấu hổ lắm đấy.

Yukikaze vốn chưa ngồi gần bất cứ người con gái nào ngoại trừ công chúa. Nhưng điều đó không tính, cô ấy là bạn thưở nhỏ của cậu

Còn cô gái này, là một người con gái mà cậu chỉ vừa mới quen.

Trời dần ngả về chiều tối

Yukikaze cũng đã đọc xong được cuốn sách đó

Cùng với cô gái ấy.

-Quả không lầm, cuốn sách thực sự thú vị mà.- Yukikaze nhận xét

-Có đúng thế thật-Cô gái cũng không phản đối.

Yukikaze khẽ nhìn ra ngoài trời. Màu hoàng hôn đã phủ đầy ngoài cửa sổ

-Có lẽ tôi phải về thôi. Dù sao 2 ngày nữa là cũng tới lễ sắc phong rồi.

-Cậu sẽ còn trở lại chứ?-Cô bé hỏi cậu.

Yukikaze mỉm cười.

-Chắc chắn. Tôi sẽ tới đây ngay sau khi sắc phong trở thành hiệp sĩ.

Yukikaze vẫy tay chào tạm biệt cô gái

- Vậy thôi, hẹn gặp lại cậu nhé

Và cậu nhanh chóng chạy ra tới cầu thang.

-Chờ, chờ đã.

Cô gái bỗng nhiên gọi cậu. Dừng lại ở chân cầu thang, Yukikaze ngước nhìn về phía cô

-Có chuyện gì sao ??

- Tên cậu là gì-Cô bé hỏi Yukikaze

- Tên tôi là Yukikaze.

- Tôi là Meiden. Dù sao cũng rất vui được gặp cậu.

Oi! dù sao rất vui xong cậu cũng nên cười đi chứ. Cái bộ mặt không cảm xúc của cậu làm khó tôi đấy-Yukikaze nghĩ thầm

Và rất nhẹ nhàng, cậu mở cửa bước ra.

-Cuộc gặp đầu tiên với con ma trong Đại Thư Viện thế nào?- Fulgor hỏi cậu với vẻ mặt tươi cười.

-Con ma ??-Yukikaze tưởng mình nghe nhầm

- Ủa, thế cháu nghĩ rằng từ dựng mà Đại Thư Viện có những lời đồn nhảm nhí vậy sao. Dù sao thì, con bé cũng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều. Cháu thông cảm cho nó nhé.

Không tiếp xúc với người ngoài nhiều sao?? Có lẽ đó là lí do khiến cho cô ấy có thể ngồi sát cạnh mình mà không chút ngại ngùng-Yukikaze đã hiểu.

- Mà dù sao cũng muộn rồi đấy. Mau về sớm đi Yukikaze.

Lời Fulgor nhắc làm cho Yukikaze chợt nhớ ra mình còn phải chuẩn bị cho lễ Sắc phong tới. Nguy rồi. phải về nhà mau thôi...

- Con chào ông... -Yukikaze tạm biệt ông lão, và chạy như bay về nhà, để lại trên mặt Fulgor một cảm xúc không rõ là vui hay buồn

***

Từ hôm đó cho tới ngày sắc phong, Yukikaze không thể chạy đi đâu được nữa.

Trước sự ngang bướng của cậu chủ, những người hầu được tăng quân số lên đột biến, và họ canh gác toàn bộ ngồi nhà.

Yukikaze cũng hoàn toàn bị cô lập tại phòng của cậu, trước cửa phòng và phía sau cửa sổ đều có người canh giữ. Điều này khiến cậu thực sự khó chịu.

Và rồi ngày sắc phong cũng đến.

Sớm ngày đó, Yukikaze tắm rửa và mặc vào một bô quần áo của quí tộc.

Không quen với kiểu ăn mặc thế này, Cậu thử ngắm mình trong gương và cảm thấy mình khá giống mấy viên đại thần bụng phệ vẫn hay vào chầu nhà vua .

Chiếc tay áo dài vướng víu quá-Yukikaze nghĩ vậy và xắn cao nó lên. Bỏ qua mọi lời khuyên can của những gia nhân và người hầu, cậu cảm thấy sự tự do từ 2 cánh tay trần. Vung vẩy tay mình, Yukikaze tỏ ra cực kì thích thú. Giá mà cậu được mặc chiếc áo lính mà cậu thường mặc, cậu còn thích thú hơn mình

Những người hầu và gia nhân bất lực nhìn cậu chủ của mình. Họ ngạc nhiên không biết tại sao Yukikaze lại có thể trở thành hiệp sĩ được.

Và rồi, cậu bước thẳng ra ngoài, nơi một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn, đưa thẳng cậu tới Cung Điện Hoàng Gia.

Như đã nói , Cung Điện Hoàng Gia vốn là một nơi vô cùng nguy nga tráng lệ

Bởi vì nó không phải là một cung điện bình thường

Nó chiếm tới 1/3 diện tích của cả kinh thành Thalos.

Và dát vàng toàn bộ.

Mội một bức tường của cung điện là một bức điêu khắc của một danh họa nổi tiếng trong đất nước. Ngoài vườn là một tập hợp đầy đủ mọi loại cây trên toàn đại lục,

Và không chỉ có mỗi cây, nó tập trung đủ mọi loại động vật, thậm chí cả những con vật không có ở Maurenlo, được các nước khác đem qua tặng tỏ lòng hữu nghị.

Con đường nền cung điện Hoàng Gia, nơi Yukikaze đặt chân xuống để tiến vào trong, được lát bằng đá cẩm thạch. Hai bên là những người lính Cận Vệ Hoàng Gia, và các Thánh Kị Sĩ, tuốt kiếm chào.

Đi sâu vào trong là một dãy những bức tượng người, được các nhà giả kim làm với kích thước thật. Tất cả chúng đều được làm từ Vàng nguyên chất.

Dưới ánh mặt trời, Cung Điện Hoàng Gia sáng chói như một ánh hào quang, tỏa sáng rực rỡ cả Kinh đô Thelos

-Hãy theo ta-Một viên quản cung nói với cậu.

Yukikaze đi theo người đó. Viên quản cung dẫn cậu đi thẳng tới chính điện.

Hệt như cái cảm giác đi vào một nơi gì đó quá linh thiêng. Hai bên, nhưng quí tộc danh giá đang đưa cặp măt theo dõi như muốn nhìn xuyên thấu cậu, khiên Yukikaze không dễ chịu chút nào.

Yukikaze chưa hề biết một nghi lễ sắc phong hiệp sĩ như thế nào. Thực tế thì cứ mỗi lần vào những ngày có tiết học về Ứng xử quí tộc hay nghi lễ Hoàng Gia thì cậu đều trốn biệt. Vậy nên cậu cũng chả hề hỏi được ai sẽ có gì trong nghi lễ đó.

Và tất nhiên, đối với Yukikaze thì lúc này cậu hoàn toàn bỡ ngỡ. Trong những cuốn sách cậu đọc tại Đại Thư Viện, thì có nói rằng trước khi một hiệp sĩ được sắc phong thì họ sẽ được chọn kiếm của họ. Nhưng không nói rõ là sẽ chọn kiếm thế nào.

Ầy, đừng có phải là chọn kiếm theo kiểu nhà vua sẽ cho mình một dãy kiếm trải trên bạt như một cái chợ nhé. Mình không thích thế chút nào cả-Yukikaze nghĩ thầm

Và tất nhiên, khi nghĩ ngợi linh tinh trong đầu, thì Đức Vua đã xuất hiện trước mặt cậu

Một bộ hoàng bào dát vàng

Chiếc vương miện cũng dát vàng đính đầy đá quý

Một không khí xung quanh trở nên thật tĩnh lặng

Yukikaze không dám thở mạnh, cậu nhìn lên nhà vua

Dù gặp nhà vua không biết bao nhiêu lần,song đây là lần đầu tiên cậu gặp được một nhà vua có biểu lộ trang nghiêm và đĩnh đạc của một nhà vua thế này.

Theo những gì được dặn lại từ các gia nhân, cậu cúi người xuống, một tay chắp sau lưng, một tay đưa ra phía trước

"Kính chào Bệ Hạ"

Nhà vua nói dõng dạc, sắc mặt của ông không thay đổi.

"Yukikaze, hãy mau quì xuống"

Yukikaze quì xuống theo lệnh của nhà vua

-Bắt đầu từ bây giờ, Ngươi sẽ thực hiện nghi lễ "Chọn kiếm". Sau khi ngươi"Chọn Kiếm" xong, thì ngươi đã trở thành Hiệp Sĩ. Lazarus, bắt đầu nghi lễ.

Lazarus là một phù thủy hoàng gia. Ông ta sẽ là người thực hiện nghi lễ "Chọn kiếm" cho Yukikaze.

Cảm thấy tim mình như ngừng đập, Yukikaze vẫn không dám ngước mặt lên.

Một người đứng trước mắt cậu, trong khi Yukikaze vẫn đang quì, mặt cúi gằm xuống đất.

"Yukikaze, hãy cầm lấy cây gậy này"

Người đó nói và đặt cây gậy đó ngay trước mắt cậu.Đó là một cây gậy phép. Không nhìn rõ hình dáng cây gậy, xong Yukikaze vẫn chạm vào cây gậy trước mặt mình.

Và bỗng nhiên, cậu cảm thấy như mình bị dịch chuyển đi. Mọi thứ trở nên tối đen, và Yukikaze tạm thời mất đi ý thức

***

Yukikaze tỉnh lại, xung quanh cậu là một vùng đất khác hẳn, không còn là Cung Điện Hoàng Gia nữa.

Xung quanh là một sa mạc. trống trải, hoang vắng.

Một sa mạc chết theo đúng nghĩa của nó.

À không hẳn là chết, vì nếu như xét theo một khía cạnh nào đó, thì có vẻ nó còn sống

Bởi vì trên không trung, trước mặt cậu là vô vàn các thứ vũ khí mà có lẽ Yukikaze chưa hề nhìn thấy bao giờ.

Kiếm, giáo , thương, quyền trượng, chùy, Đại đao, và vô vàn những thứ vũ khí mà Yukikaze không thể kể hết.

Hơn thế nữa, đó là những thứ vũ khí được chạm trổ tinh xảo. Mỗi một vũ khí dù cùng loại nhưng lại đều có một vẻ riêng mà Yukikaze không hề tìm thấy một thứ vũ khí thứ hai nào giống như vậy.

Vấn đề là quá nhiều thứ. Yukikaze không thể chọn được bất cứ thứ nào.

- Ngươi đang chọn kiếm sao

Giật mình, Yukikaze quay lại. Phía sau cậu là một người mặc áo chùm kín mít. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng qua giọng nói, cậu đoán đó là giọng của một ông lão trạc tuổi Fulgor.

-Dạ không... à nhưng mà...không t...ại...à..

Yukikaze thực sự cà lăm từ bao giờ không biết. Dù sao thì trông cái bộ dạng của cậu lúc này giống với tên trộm hơn là một Hiệp Sĩ đang làm nghi lễ Chọn Kiếm

Ông lão không nói gì cả. Ông đến gần Yukikaze, và vẫy tay. Tất cả những vũ khí xuất hiện trước mặt Yukikaze đều biến mất.

- Ngươi thật kì lạ. Nhìn ngươi không giống bất kì một hiệp sĩ nào thức hiện nghi lễ Chọn Kiếm trước đây cả.

Kì lạ?? Ý ông ấy có phải là trông mình giống một thằng ngớ ngẩn và dở hơi tới đây để chọn kiếm không nhỉ?? Yukikaze tự hỏi . Dù sao thì nếu mà ông ấy nghĩ mình như vậy, thì mình sẽ buồn lắm đấy.

-Nghe cho rõ lời ta này- Ông già nói tiếp- Đây là điều mà ta chưa bao giờ nói với các Hiệp Sĩ khác trong nghi lễ Chọn Kiếm, trừ cậu ra. Ngươi không chọn thanh kiếm, mà thanh kiếm chọn ngươi. Vậy nên, đừng cố quan tâm xem ngươi nên chọn cái nào. Cứ đi và đi, cho đến khí nào chúng chọn ngươi.

- Làm sao biết chúng sẽ chọn tôi chứ??

- Khi đó ngươi sẽ biết. - Người mặc áo trùm kín đầu biến mất, để lại Yukikaze lại cùng đống vũ khi.

"Thiệt tình, với cái đống này thì tìm đến bao giờ cho ra ??" Yukikaze tự hỏi.

Và cậu đi bắt đầu hành trình đi "Chọn Kiếm" của mình.

Có điều, cậu thực sự không hiểu những gì ông lão mặc áo choàng bí ẩn kia nói. "Cái quái gì mà kiếm sẽ chọn người chứ ? Không phải chúng chỉ là vật vô tri vô giác chịu sự điều khiển của con người để lấy mạng kẻ khác sao ??

Yukikaze đã tính tự nhặt quách lấy một thứ rồi ra khỏi đây. Trong suy nghĩ của cậu lúc này, có là vũ khí nào thì cũng dùng để lấy mạng người cả.

Bất thần, có cái gì đó rơi xuống đầu cậu đau điếng

Thứ đó chỉ rụng cái bộp vào đầu Yukikaze, rổi rớt xuống đất và tạo nên một tiếng"Keng"

-Một thanh kiếm??

Yukikaze nhặt lên. Trong chốc lát , cậu sững sờ

Không phải vì đây là một thanh kiếm đẹp hay có gì chạm trổ khác với các thanh kiếm khác

Hay nó tỏa sáng rực rỡ như Yukikaze tưởng tượng.

Mà bởi vì, khi cầm vào nó, cậu cảm giác có một hơi ấm truyền thẳng vào tay cậu, giống như có cảm giác một người bạn hữu đang chiến đấu bên cậu vậy.

Một thanh kiếm trông bình thường như bao thanh kiếm khác, trừ việc ở đốc kiếm có hình dạng khá đặc biệt

Đó là hình của một cái cân. Hai bên bàn cân đối xưng ở 2 bên đốc kiếm

Phía chuôi kiếm được khắc hoạ bằng những hoa văn cổ kì lạ.

Yukikaze vẫn đang cầm nó, thì bỗng nhận ra, phần má kiếm ngay cạnh chuôi kiếm có bỗng xuất hiện những chữ cái

"Song Ngư Hiệp Sĩ"

Những chữ cái được khắc chìm vào như một phép màu.

"Đây chính là Kiếm chọn người sao?", Yukikaze tự hỏi

-Người đã tìm được thanh kiếm của mình rồi chứ?

Ông già mặc áo choàng kín đầu, không biết từ chỗ nào xuất hiện ngay sau lưng cậu.

-Tôi đã tìm được thanh kiếm của mình rồi.-Yukikaze giơ thanh kiếm về chỗ ông lão

"Hả ? Thanh này..."

Ông lão cẩn thận ngắm nhìn thanh kiếm. Hồi lâu ông đưa nó lại cho Yukikaze.

- Kiếm đã chọn người. Nhưng ta thấy lạ đấy. Tại sao lại là thanh kiếm này được chứ ?

-Ý ông là thanh kiếm của tôi quá cùi hả...

"TA KHÔNG NÓI THẾ" . Ông già bí ẩn gắt lên.

Ông nói tiếp

-Người chưa hề biết sức mạnh của thanh kiếm này đúng không.??

Yukikaze gật đầu thừa nhận. Ông già cười ha hả.

- Ta định không nói cho ngươi, nếu người chọn nó. Nhưng không ngờ nó lại chọn người...Hà Hà, thôi được. Ngươi đã từng nghe về 2 món vũ khí được Đấng Tối Cao rèn ra bao giờ chưa.?

-Cái này tôi có nghe. Đó là một cây roi và một cây kiếm.-Yukikaze nhớ về truyền thuyết này khi câu đọc nó ở trong Đại Thư Viện- Cây kiếm là Crimson Dervish, cây kiếm của Công Lý, và cây roi là Scorliac, tượng trưng cho sự Trừng Phạt, có phải không??

-Có thể biết được về truyền thuyết này, xem ra ngươi cũng rất khá- Ông già gật gù- Vậy để ta nói tiếp. Thanh kiếm mà ngươi đang cầm, Crimson Dervish đó, có khả năng bảo vệ công lý. Tức là khi nhà ngươi Dùng thanh kiếm đó để chiến đấu vì công lý,nó có thể chiến thắng mọi kẻ thù. Tuy nhiên, còn phụ thuộc vào thể lực của nhà ngươi nữa. Ngươi không thể vung kiếm chém mãi được, phải không?? Và Scorliac, là cây roi của sự trừng phạt. Tuy nhiên, ta chưa bao giờ hiểu được sức mạnh của cây roi đó. Nghe nói nó đã mất tích từ rất lâu rồi, và chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

- Được rồi , được rồi. -Yukikaze cầm lấy thanh kiếm của mình-bây giờ tôi có thể rời khỏi đây rồi hẳn??

" Chưa được"

Lời ông già như sét đánh ngang tai, làm Yukikaze muốn khóc quá.

- Còn cái gì nữa vậy?? Không phải tôi đã chọn được kiếm rồi sao.

"Ngươi định xách một thanh kiếm trần đi về ấy hả?? Nói cho ngươi nghe. Crimson Dervish là một thanh kiếm hết sức đặc biệt. Nó có một bao kiếm của chính nó. Đi tìm tiếp đi. Thời gian ở không gian này khác với thế giới thực. ngươi không phải lo đâu"

Và ông già là biến mất. Tựa như một làn sương khẽ văng qua.

- Đùa sao. Với bạt ngàn vũ khí này, đi đến bao h để tìm được vỏ kiếm đây. Mà thằng ngu si nào tạo ra thanh kiếm này rồi vứt vỏ đi một nơi, kiếm đi một nẻo vậy ??

Và Yukikaze tiếp tục đi tìm của mình.

***

-Này, ông già, ông đâu rồi ??-Yukikaze gọi to.

-Ngươi tìm thấy rồi hẳn ??- Ông già đã xuất hiện, vẫn chiếc áo trùm kín đầu quen thuộc, tới trước mặt Yukikaze

Cậu đưa chiếc bao kiếm cậu tìm thấy cho ông già

"Đây rồi. Mi cũng khá nhanh đấy"

Ông ta xỏ mình sao ?? Yukikaze thầm nghĩ.

- Nhưng này, tôi đã tìm được thêm một thứ nữa. Nó quấn quanh bao kiếm.- Yukikaze đưa cái thứ cậu vừa kể cho ông già đó.

Đó là một cây roi.

Cây roi làm bằng xương trắng, chia thành từng đốt. Nó dài khoảng 10 tấc. Khi Yukikaze cầm trong tay, nó tỏa sáng rực rỡ, một ánh sáng màu đỏ chạy dọc cả cây roi.

Và trên thân roi, dòng chữ "Song Ngư Hiệp Sĩ" đã xuất hiện.

"KHÔNG THỂ NÀO" Ông già tròn xoe mắt nhìn cây roi " Ngươi nhặt được cả Scorliac ??"

-Nó là...Scorliac sao ??

-Chính là nó đấy.- Ông già nghiêm nghị- Quả là mi không hề bình thường. Ngươi lấy được một Crimson, h lại có thêm một Scorliac. Ta không biết là ngươi quá đặc biệt hay quá may mắn nữa

Yukikaze bật cười:

-Có thể là cả hai. Nhưng tôi không dùng roi bao giờ.

- Vậy thì học đi. Theo luật, mi chỉ được phép chọn một vũ khí. Song vì ngươi lấy được cả 2 vũ khí, và bản thấn Crimson Dervish và Scorliac, không hiểu sao lại có tên của ngươi, vậy nên ta sẽ đặc cách cho ngươi. Còn một điều nữa,khi chết vũ khí của Hiệp Sĩ sẽ trở về đây nhưng nếu như ngươi tìm lại một người để truyền lại vũ khí, hoặc nếu ngươi vứt bỏ nó đi, thì nó sẽ không thể trở về. Nhưng với tư cách một người trong coi thế giới này, ta mong muốn ngươi hãy để nó trở về nơi của nó.

Yukikaze gật đầu, ra chừng đã hiểu. Ông già cũng không nói gì nữa. Và ngay sau đó, Yukikaze lại cảm thấy một màu đen trong mắt cậu.

Cậu lại đang bị dịch chuyển.

Chỉ còn vang lại tiếng nói của ông già.

- Tạm biệt, Song Ngư Hiệp Sĩ.

***

Yukikaze vẫn đang quỳ.

Nhưng ở 2 bên cậu, chính là 2 thứ vũ khí. Roi và Kiếm.

Yukikaze nghe thấy tiếng xì xào của những người chứng kiến

" 2 thứ ư??"

"Một cây roi nữa? để làm gì?"

" Không phải một Hiệp Sĩ chỉ dùng kiếm sao?"

"Hắn ăn trộm thêm đó à..."

Có vẻ tảng lờ đi mọi lời xì xào của những người xung quanh, nhà vua tiến lại gần Yukikaze.

Viên quản cung như đã hiểu ý, vội cầm lấy cả cây roi và cây kiếm,dâng lên cho Nhà Vua.

Lấy cây roi quấn vào thanh kiếm, Nhà Vua nâng tới trước mặt của Yukikaze

- Song Ngư Hiệp Sĩ, ngươi có thề trung thành với Maurenlo, với Thalos, và với ta ?

- Xin thề

Yukikaze dõng dạc

Nhà Vua lại tiếp

-Song Ngư Hiệp Sĩ, ngươi có thề sẽ bảo vệ nhân dân của ta, bảo vệ kẻ yếu bằng chính sức mạnh của ngươi ?

-Xin thề.

-Song Ngư Hiệp Sĩ, ngươi có thề sẽ bảo vệ xứng đáng danh dự Hiệp Sĩ của mình?

-Xin thề.

Nhà vua nâng thanh kiếm của Yukikaze lên và đặt vào vai phải cậu,

- Vậy, nhân danh Đấng Tối Cao, Maurenlo và Thalos

Nhà vua tiếp tục đặt vào vai trái của cậu.

-Nhân danh ta và người dân của ta, Ta tuyên bố từ giờ, cậu là Hiệp Sĩ trụ cột của Maurenlo.

Nhà Vua lại đặt thanh kiếm vào 2 tay mình và để trước mặt của Yukikaze. Cậu nâng người lên và nhận lấy

Và mọi người xung quanh, theo phản xạ, hô vang "Vạn Tuế". Họ vỗ tay, và nhạc nổi lên.

Một không khí từng bừng, báo hiệu buổi lễ sắc phong Hiệp Sĩ đã thành công.

Yukikaze cầm lấy thanh kiếm. cả thanh kiếm và ngọn roi đều cùng tỏa ra một luồng khí ấm áp, và chúng phát sáng rực rỡ.

Cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh phía ngoài cung điện

"Vậy là, ta sẽ trở thành Hiệp Sĩ của Công Lý"

***

Tất nhiên, sau khi buối lễ sắc phong, thì là buổi tiệc linh đình được mở

Đồ ăn ngon, rượu chan chứa, xong Yukikaze không thấy thoải mái, cho dù hôm nay cậu là nhân vật chính của bữa tiệc

Đó là thói quen của cậu, bởi lẽ Yukikaze không thích những dạ tiệc linh đình kiểu này.

Cảm thấy nhàm chán vì phải gặp gỡ những người quí tộc tới làm quen, Yukikaze chỉ mong ước tiệc sớm tàn để chạy ngay vào Đại Thư Viện.

- Công chúa Điện Hạ tới.

Giọng nói dõng dạc của người truyền lệnh tại cửa cung điện. Yukikaze nhìn về phía cửa.cung điện.

Mái tóc màu vàng kim

Khuôn mặt thanh tú.

Cặp môi đỏ mọng màu mận chín, đôi mắt màu đen ẩn chứa sự tinh nghịch

Công chúa bước vào. Mặc một bộ váy dạ hội màu trắng lộng lẫy đính kim tuyến đen vẫn khiến cô thật sự nổi bật, cho dù các tiểu thư đài các khác diện những bộ trang phục lỗng lẫy.

Đi ngang qua những anh mắt trầm trồ thán phục của những người xung quanh, cô hướng về Yukikaze, lúc này đây đang thầm thì với người phục vụ gói ghém đồ ăn cho cậu để mang vào Đại Thư viện ngay khi cậu thoát được ra.

- Yuk... à không Song Ngư Hiệp Sĩ, hôm nay ta tới chúc mừng ngài đã trở thành một Hiệp Sĩ của Maurenlo.

- Đa tạ công chúa.-Yukikaze khẽ nhăn nhó khi công chúa gọi mình là Song Ngư Hiệp Sĩ

Nhưng có vẻ công chúa không để ý tới vẻ mặt của cậu. Cô đưa một bàn tay về phía Yukikaze.

-Liệu ta có thể mời Ngài nhảy một bài được không.

- Ơ, cái này ... Dạ vâng thưa Công Chúa.- Yukikaze lập tức đồng ý sau khi thấy cái nháy mắt ra hiệu của cô gái hầu cận Công Chúa với mình. Cậu nắm lấy bàn tay của Công Chúa và cô dẫn cậu ra sảnh chính. Đáng lẽ phải ngược lại chứ nhỉ ??

Nhạc nổi lên. Một bản nhạc truyền thống và nhẹ nhàng của Maurenlo.

Ngay giữa sảnh chính, các cặp đôi đã tiến vào và bắt đầu nhảy.

Người công chúa dựa sát vào Yukikaze. Cậu nói thầm với cô

- Cậu đang chơi tôi đó à? Tôi có biết nhảy đâu??

Yukikaze không nói dối. Những buổi dạy khiêu vũ đều bị cậu bùng và chuồn tới Đại Thư Viện

Và hậu quả là giờ Công Chúa lại rủ cậu nhảy. vậy nên có nói là Công Chúa xỏ cậu cũng chẳng sai.

Tuy vậy

" Nhảy theo bước chân của tôi. Chắc cậu làm được phải không?"

Cậu đùa tôi à ?? Bảo tôi múa kiếm thì được, bảo tôi nhảy thì có khác gì bảo một con cá trèo cây đâu chứ ??

Nhưng Yukikaze vẫn làm theo lời Công Chúa.

Và quả nhiên, đôi chân cậu đã hình thành nên cái định nghĩa gọi là" Bước nhảy"

Nhưng thần kinh của Yukikaze căng thẳng cực độ. Bởi vì cậu biết, lúc này cậu không thể phạm sai lầm nào cả.

-Bình tĩnh nào, Yukikaze. Cậu bám vai tôi chặt quá đấy

-Xin lỗi nhé. Nếu cậu không rủ tôi nhảy thì sẽ chả có chuyện này đâu.

-Thiệt tình. Cậu nghĩ rằng là nếu tôi không rủ cậu nhảy thì không có chuyện gì sao. Cơ mà cậu nhảy cũng khá tốt đấy chứ.

Cả hai sau đó đều im lặng. Dù sao thì lúc này, Yukikaze thấy khôn ngoan nhất là không nói gì cả. Nếu không cậu có thể giẫm chân công chúa vì phân tâm.

Nhưng cái cảm giác khi Công Chúa kề gần người cậu, Yukikaze cảm thấy một sự ấm áp. Sự ấm áp của một người bạn thưở nhỏ của cậu

Bài nhạc kết thúc,

- Cảm ơn vì đã nhảy với tôi, Yukikaze-Công chúa nói thầm vào tai cậu

Và 2 người rời nhau ra. Cả hai cùng cúi chào nhau theo phép xã giao của quí tộc.

Trong suốt buổi tối hôm đấy, Yukikaze không thể thoát được. Tới khi gần nửa đêm, tiệc mới tàn.

Ngay lập tức, cậu chạy ra phía ngoài cổng. Người phục vụ đã chờ sẵn, bên cạnh cậu là túi đồ ăn được gói cẩn thận. Yukikaze đưa cho ông 1 đồng vàng. Người phục vụ cúi đầu cảm tạ rồi bỏ đi.

Không gọi một xe ngựa, cậu lập tức lao thẳng tới Đại Thư Viện

Cậu đã hứa với Meidene, sẽ gặp cô ngay sau khi xong lễ sắc phong.

Xong có vẻ như cậu đến hơi muộn thì phải.

Cánh cổng gỗ nặng nề mở, Yukikaze chạy như bay lên tầng thứ 6

- Cậu đến muộn-Giọng Meidene cất lên.

Quả như cậu dự đoán, Meidene vẫn chờ cậu. Mặt cô gái hiện lên với vẻ trách móc.

-Cho tôi xin lỗi mà-Yukikaze nói. Cậu đưa túi đồ ăn ra và mở nó ra.

Người phục vụ đã chuẩn bị rất chu đáo, Bánh mì, thịt và những thứ có trong bữa tiệc. Mỗi thứ một ít. Thậm chí có cả nữa cả con gà quay nữa.

Có vẻ như có cả một chai rượu.

Yukikaze dọn tất cả mọi thứ ra đĩa. xong xuôi, cậu nói với Meidene

-Ăn thôi

-Cậu lấy trộm từ cung điện đó hả?

-Bậy nào. Tôi biết là tôi có lỗi khi tới muộn, xong làm ơn đừng có nói phũ phàng như thế với tôi chứ.

Meidene nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu,

Mái tóc Bạch Kim của cô trải dài trên mặt sàn.

- Vậy thì, chúc ngon miệng

-Chúc ngon miệng.

Yukikaze nói và bắt đầu ăn. Tuy nhiên cậu không thể nào ăn nổi

Vì Meidene thực sự lóng ngóng

Cô không biết dùng dao và nĩa.

-Khỏi lịch thiệp. Dùng tay luôn đi Meidene. Yukikaze bảo với cô.

Và cậu xé nhỏ con gà ra cho cô

-Cảm,...cảm ơn-Meidene cúi mặt xuống, trả lời bằng một giọng lí nhí

-Cô uống được rượu chứ ?? -Yukikaze hỏi Meidene

-Rượu ?

-Thực ra thì đáng lí tôi không nên mời một cô gái uống rượu. Cơ mà thực sự thì tôi cũng chẳng biết uống. Vả lại hôm nay tôi...

- Tôi uống được.- Meidene giật lấy chai rượu từ tay của Yukikaze, và rót vào 2 chiếc tách trà

" Oi, sao lại rót rượu ra tách vậy"

-Ở đây làm gì có cốc-Cô gái càu nhàu

Và cả 2 nâng 2 chén trà lên

-Nào, cạn.

Vừa ăn uống, cả Yukikaze và Meidene vừa tâm sự với nhau

- Cô sống tại đây sao?

-Có thể cho là thế, Ngay từ khi mới 7 tuổi, tôi đã được gửi cho Fulgor để huấn luyện trở thành một Thủ Thư

Yukikaze trầm ngâm. Vậy là Meideine tới Đại Thư Viện cùng thời điểm mình tới Kinh Đô. Nhưng khi tưởng tượng thời gian mà Meidene giam chân ở đây, không hề ra ngoài gặp gỡ bất cứ ai, khiến Yukikaze rùng mình. Như thế thì có khác quái gì nhà tù đâu.

- Vậy cô cứ sống ở đây sao?

- Đúng thế. Tôi bắt đầu làm quen với tất cả quyển sách ở đây từ năm 7 tuổi. Tuy nhiên, hiện giờ vẫn còn 3 tầng sách tôi chưa đọc

Cô ấy có thể nhớ được một số lượng sách đồ sộ như vậy sao ?? -Yukikaze kinh ngạc.

- Còn cậu. Cậu đến nơi này từ khi nào

- Bằng cậu thôi. Cha tôi là một kiếm sĩ giàu có. Ông gửi tôi tới Kinh Đô để trở thành một Hiệp Sĩ. Tôi đã phải học trong một học viện Hoàng Gia và sống một mình tại một căn nhà bố tôi mua ở Kinh Đô với một cơ số người được thuê để dạy tôi lẽ giáo, thư mà tôi cực nhàm chán

Và cứ thế, cuộc nói chuyện tưởng như không có hồi kết.

Chính xác thì thì nó kết thúc sau khi... Yukikaze lăn ra trước vì say

***

Yukikaze tỉnh dậy.

Cậu đang nằm trên sàn nhà.

Có ai đó đã đắp lên người cậu một cái chăn

Lắc đầu để định hình lại tinh thần, cậu đang nằm trong Đại Thư Viện.

"Thôi tiêu rồi. Mình ngủ quên mất đây mà. Fulgor mà đến thế nào mình cũng bị la cho coi"

Choàng dậy, cậu tính lao xuống nhà. Bất thần, cậu gặp Meidene đi tới

-Dậy rồi hả?? Thiệt tình, Tôi tưởng cậu bị trúng độc khi tự dưng đang nói chuyện mà lại lăn ra như vậy

"Cô đùa đấy à ? Mà không phải nếu như trúng độc thì cô cũng chết sao ??" Yukikaze nghĩ

- Mà thôi, đằng nào cậu cũng dậy rồi, đi theo tôi. Meidene nói và bước đi. Yukikaze bước theo sau.

Cả 2 đi lên tầng 13.

Đây là tầng mà Yukikaze chưa lên bao giờ,

Vì nó nằm trong luật rừng của Fulgor

"Không được lên đây dù thế nào đi nữa"

Yukikaze nghĩ rằng nó thực sự là một nơi vô cùng khủng khiếp, hoặc là rất xập xệ, nên Fulgor mới không cho cậu lên

Xong xem ra Yukikaze đã nhầm

Đó là một phòng với một cơ số những dụng cụ thí nghiệm, cũng như những đồ đạc không tên vương vãi trên mặt đất.

Trên chiếc bàn hướng ra ngoài cửa sổ thì chất đầy hàng đống những bình, lọ dung dịch.

Có 2 chiếc bàn ở trên cái tầng 13.

Một chiếc bàn đã đựng hàng đống lọ, bình dung dịch

Và tất nhiên chiếc bàn còn lại thì ...là kiếm và cây roi của Yukikaze

-Heh??

- Trong lúc cậu ngủ tôi có thử nghiên cứu về 2 thứ này. Thanh kiếm của cậu thì không có gì để bàn, xong về cái roi thì tôi đánh giá nó hơi dài. Vậy nên Tôi đã cải tiến nó một chút

"Cải tiến" ??

Yukikaze khác ngạc nhiên. Cô ấy vừa "dao kéo" của cậu sao ??

Cậu vào gần và nhặt cây roi lên.Và lặng người.

Cây roi chỉ còn lại 5 tấc. Chiều dài vừa đủ bằng thanh kiếm

Tức là cậu hoàn toàn có thể giắt vào người được

- Cô ...Cưa nó ra đó hả.

-Tôi không cưa. Giờ thử quăng nó xem nào.

Yukikaze quăng roi. bất ngờ nó giãn ra 10 tấc. Nhưng sau đó như một sợi dây rút, nó co ngắn lại chỉ còn một nửa.

- Tôi thí nghiệm bằng cách sử dụng một loại dầu gọi là "Dầu co rút" mà tôi sáng chế được qua mấy quyển sách ở tầng 14. Như cậu thấy đấy, nó đỡ bất tiện hơn khi cậu phải quấn nó nhiều vòng , phải không ??

Yukikaze không nói gì, cậu lặng lẽ giắt cây roi vào hông

Và đeo thanh kiếm ra sau lưng

-Cảm ơn cô.

"Không có gì. Coi như quà đáp lễ cho bữa ăn tối qua đi"

Chợt nhớ mình còn vài việc phải làm sau khi sắc phong, Yukikaze từ biệt Meidene và chạy vội đi.

Nhưng cũng từ đấy, cậu rất năng thường xuyên qua Đại Thư Viện hơn trước.

Thậm chí là ngồi lì cả ngày.

Cho tới ngày Yukikaze ra đóng tại doanh trại ngoài Kinh Đô, cậu mới không qua Đại Thư Viện thường xuyên như lần trước nữa.

Nhưng những ngày nghỉ cuối tuần thì cậu luôn đến.

Meidene cũng đã chế ra những thiết bị quân dụng cho đội quân của Yukikaze.

Trong số đó có 2 thứ đang phải kể đến là đèn quân dụng, có thể chiếu sáng được một khu vực rất xa và rộng và Cung Đặc Biệt, có thể nâng tầm tên đi xa gấp 5 lần cung thường.

Nhờ có vậy, trong các trận chiến, đội quân của Yukikaze luôn là một đội quân khiến kẻ thù phải đề phòng trước khi tấn công.

Cũng có thể nói, nhờ có Meidene, Yukikaze mới có những chiến thắng vang lừng.

***

-Meidene

Nghe thấy Yukikaze gọi, Meidene quay lại.

- Cậu sao vậy?? Trông cậu như một con chó con lạc mẹ vậy.

" Tại sao cứ mỗi khi tôi xuất hiện là cô lại tìm cách để nói móc vậy ??"

- Ngày mai tôi sẽ đi Laurenda. Có nguồn tin cho biết quân Tak xuất hiện ở đó.

Meidene im lặng. Hồi lâu cô mới cất tiếng

- Yukikaze, cậu mang bao nhiêu quân ??

-Khoảng vài nghìn. Tôi không hi vọng sẽ như ở Kronia đâu. Dù sao thì theo thám báo quân địch cũng không xuất hiện quá đông.

Meidene đến gần chỗ Yukikaze.

- Vậy thì hãy nhanh chóng trở về nhé. Tôi có điều cần phải nói với cậu.

- Nói luôn được không

- Không. vậy nên nếu muốn nghe thì hứa với tối sẽ nhanh chóng trở về nhé

-Được tôi hứa.

***

Ngay khi bóng Yukikaze khuất đi.

Meidene lại cầm cuốn sách. Cô cố gắng để tập trung đọc.

Nhưng cô không thể.

" Yukikaze, hãy trở về" Cô tự nói với mình như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro