Bạn thân cũng có thể cưới nhau mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi hương quen thuộc của tỏi và gừng tràn ngập không khí khi Sieun và Suho bước vào cửa hàng mì yêu thích của họ. Nhà hàng nhỏ, nằm trên một con phố gần trường đại học cũ của họ, đã không thay đổi một chút nào. Cùng một chiếc bàn Formica bị sứt mẻ, cùng một áp phích mờ nhạt của các ngôi sao K-pop, cùng một ajumma gắt gỏng phía sau quầy bếp .

"Cậu có nhớ lần chúng ta thách thức nhau ăn ramen siêu cay không? Suho hỏi, một nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt anh ta. "Cậu đã đổ mồ hôi như một em mèo ăn phải ớt vậy "

Đôi môi của Sieun co giật trong một nụ cười hiếm có. "Và cậu thực tế đã hít phải bột ớt, anh ấy lầm bầm. "Tôi đã nghĩ bạn sẽ bốc cháy vì nó mất.

Họ ổn định trong gian hàng thông thường, những chiếc ghế vinyl bị mòn ọp ẹp dưới sức nặng của họ. Suho đã gọi hai bát ramen đặc trưng, trong khi Sieun chọn một bát nhỏ hơn.

Khi họ ăn, Suho kể lại những câu chuyện về nghĩa vụ quân sự của mình, đôi mắt anh lấp lánh vì phấn khích khi anh mô tả các bài tập huấn luyện và trải nghiệm gắn kết với những người lính của mình. Sieun chăm chú lắng nghe, tâm trí anh ấy ghép lại những mảnh vỡ trong cuộc sống của Suho mà anh ấy đã bỏ lỡ.

Sau bữa trưa, họ lang thang qua công viên nơi họ từng học cùng nhau, những chiếc lá mùa thu xào xạc dưới chân họ. Họ dừng lại ở chiếc ghế dài yêu thích của họ, nơi họ đã khắc tên viết tắt của mình vào gỗ nhiều năm trước. Hay đúng hơn là Suho đã khởi xướng. Sieun thực sự không có lựa chọn nào khác trong vấn đề này.

"Họ sơn lại băng ghế rồi sao, Sieun quan sát, dùng ngón tay vạch ra bề mặt nhẵn. "Đoán xem một số ký ức có nghĩa là sẽ mờ dần.

Suho lắc đầu. "Không phải của chúng ta, anh ấy nói, giọng anh ấy trầm và mãnh liệt. "Những ký ức của chúng ta được khắc trên đá."

Trái tim của Sieun đập nhanh, ánh mắt anh ta bị khóa chặt với Suho. Anh ấy có thể cảm nhận được những lời không được nói ra lơ lửng trong không khí, sức nặng của lịch sử chung của họ đè nặng lên họ.

Họ tiếp tục đi dạo, kết thúc tại khu giải trí nơi họ đã dành vô số giờ ở trường đại học. Suho đã thách thức Sieun chơi khúc côn cầu trên không, tinh thần cạnh tranh của anh ấy vẫn bùng cháy. Suho, như mọi khi, không phù hợp với bộ não và phản xạ nhanh của Sieun.

Suho đảo mắt nhìn anh ta, nhưng không thể kìm nén nụ cười kéo căng môi anh ta. "Đồ lừa đảo, Suho giận dỗi buộc tội.

"Theo khả năng chơi tuyệt vời của cậu , cậu đã để tôi chiến thắng trong suốt nhiều năm qua. Đồ ngốc "

Suho quay đầu lại và cười, âm thanh vang vọng qua khu giải trí. Đó là cùng một tiếng cười vô tư luôn sưởi ấm trái tim của Sieun, một lời nhắc nhở về mối quan hệ mà họ đã chia sẻ.

Khi họ bước ra khỏi arcade, một giọng nói quen thuộc đã gọi tên Suho.

"Suho-yah!

Một phụ nữ trẻ, mái tóc dài xõa xuống lưng, lao về phía họ, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Cô ấy vòng tay ôm lấy Suho, ôm anh ấy trong một cái ôm ấm áp.

"Ya, Suho nói, đáp lại cái ôm với sự nhiệt tình như nhau. "Bạn đang làm gì ở đây vậy?

Eunbi kéo đi, nụ cười của cô ấy vẫn rạng rỡ. "Đáng lẽ tôi phải gặp một người bạn ở đây, nhưng cô ấy đã cho tôi leo cây, cô ấy nói, đôi mắt cô ấy lấp lánh vì nghịch ngợm. "Bạn có phiền không nếu tôi đi cùng với các bạn không ?

Dạ dày của Sieun quặn lên. Anh ấy đã nhận ra Eunbi từ trường đại học. Đó là một trong vô số người bạn của Suho, một khuôn mặt thân thiện mà anh ấy đã nhìn thấy xung quanh khuôn viên trường nhưng chưa bao giờ tương tác nhiều.

Suho, nhận thấy sự do dự của Sieun, quay sang anh ta và hỏi, "Có ổn không nếu Eunbi tham gia cùng chúng ta?"

Sieun gượng cười. "Ừ không sao, anh ấy nói, gật đầu cộc lốc. Anh ấy không chắc tại sao, nhưng sự hiện diện của Eunbi khiến anh ấy cảm thấy không thoải mái một cách kỳ lạ.

Anh ấy cảm thấy một cơn ghen tuông quen thuộc, một cảm giác mà anh ấy chưa bao giờ cho phép bản thân thừa nhận trước đây. Nhưng bây giờ, với Suho trở lại trong cuộc sống của anh ấy và hiệp ước treo lơ lửng trên đầu họ, anh ấy không thể bỏ qua sự thắt chặt trong ngực mình.

Chuyến đi dạo trong thành phố, từng là một chuyến đi hoài cổ xuống làn đường ký ức, đã rẽ ngoặt vào lãnh thổ xa lạ. Và Sieun không chắc anh ấy cảm thấy thế nào về điều đó.

+

Phần còn lại của buổi chiều mở ra trong một đám mây của những nụ cười gượng ép và những cuộc trò chuyện cứng nhắc. Eunbi, không biết gì về sự căng thẳng ngày càng tăng giữa hai người bạn đồng hành của mình, đã trò chuyện sôi nổi về công việc của cô ấy với tư cách là một giáo viên mẫu giáo, chuyến đi sắp tới đến đảo Jeju và nỗi ám ảnh gần đây của cô ấy với một bộ phim truyền hình Kdrama mới .

Suho, là quý ông, đáp lại với sự quan tâm lịch sự, nhưng sự chú ý của anh ấy cứ trôi về phía Sieun. Anh nhận thấy cách vai của Sieun hơi gập người, ánh mắt anh dán chặt vào vỉa hè phía trước, những câu trả lời của anh bị cộc lốc và nhạt tẻ hơi khó chịu.

Nhịp điệu quen thuộc một thời trong cuộc trò chuyện của họ đã bị gián đoạn, được thay thế bằng một staccato vụng về được nhấn mạnh bởi tiếng cười sôi nổi của Eunbi. Suho đã cố gắng thu hẹp khoảng cách, hỏi Sieun về việc học và kế hoạch cư trú của anh ấy, nhưng những nỗ lực của anh ấy đã gặp phải những phản ứng thờ ơ của Sieun ssi.

Sự căng thẳng đạt đến đỉnh điểm khi họ dừng lại ở một quán cà phê để nghỉ giải lao giữa buổi. Khi họ đợi đồ uống của mình, Eunbi quay sang Suho, một cái nhìn tò mò trên khuôn mặt cô ấy.

"Vậy, cô ấy nói, giọng cô ấy đầy tò mò vui tươi, "bạn có đang hẹn hò với ai không?"

Suho lắc đầu, tai nóng lên. "Không phải lúc này, anh ấy thừa nhận.

Đôi mắt của Eunbi mở to vì ngạc nhiên. "Thật sao? cô ấy kêu lên. "Nhưng bạn là một người hấp dẫn! Tôi luôn nghĩ rằng bạn sẽ là người đầu tiên trong số chúng ta ổn định cuộc sống."

Suho cười khúc khích một cách lúng túng, liếc nhìn Sieun từ khóe mắt. "Chà, mọi thứ không phải lúc nào cũng diễn ra theo đúng kế hoạch, phải không?

Trái tim của Sieun đập nhanh. Anh ấy chưa bao giờ thực sự nghĩ về cuộc sống hẹn hò của Suho trước đây. Anh ấy đã quá tập trung vào việc học và sự nghiệp của riêng mình đến nỗi anh ấy chưa bao giờ dừng lại để xem xét liệu Suho có thể có một người đặc biệt trong cuộc đời mình hay không.

"Tại sao không? Bạn cũng không hẹn hò chút nào ở trường đại học," Eunbi nhấn mạnh, sự tò mò của cô ấy khơi dậy. "Bạn chỉ không hứng thú với việc hẹn hò, hay có ai đó mà bạn đang chờ đợi?

Đôi mắt của Suho nhìn về phía Sieun, một câu hỏi thầm lặng trong sâu thẳm họ. Hơi thở của Sieun bị nghẹt, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Anh ta giữ ánh mắt của Suho, một hỗn hợp của nỗi sợ hãi và sự mong đợi xoay quanh anh ta.

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài giữa họ, những lời bất thành văn lơ lửng nặng nề trong không khí. Sau đó, Suho cuối cùng cũng nói, giọng anh ấy hầu như không thì thầm.

"Có lẽ tôi đang đợi ai đó, anh ấy nói, đôi mắt anh ấy không bao giờ rời khỏi Sieun.

Không khí dày đặc giữa họ, những lời bất thành văn vang vọng to hơn cả tiếng trò chuyện của quán cà phê.

Trái tim của Sieun đập một nhịp đập điên cuồng vào xương sườn của anh ấy, mọi dây thần kinh kết thúc ngứa ran với sự pha trộn của sự e ngại và... hy vọng?

Eunbi, chúc phúc cho trái tim lãng quên của cô ấy, lấp đầy khoảng trống bằng một tiếng cười khúc khích. "Vậy sao hah? cô ấy huých tay Suho, đôi mắt cô ấy lấp lánh với sự thích thú. "Tôi nhìn thấu bạn đó, Suho"

Ánh mắt của Suho vẫn hướng về Sieun, đôi mắt anh như hai vũng vàng nóng chảy. "Có lẽ, cuối cùng anh ta cũng thì thầm, giọng nói trầm thấp khiến Sieun rùng mình. "Có lẽ bạn đã đúng.

Một sự ấm áp, xa lạ và say sưa, lan tỏa qua ngực của Sieun. Anh ấy hầu như không thể thở được. Suho có thực sự nói...?

Anh ấy nghẹn ngào vì cà phê của mình, một cơn ho tung trào ra từ cổ họng. Suho,  người ân cần chăm sóc, đưa tay ra, tay ấm áp và xoa nhẹ trên lưng Sieun. "Đúng không, mèo con, anh cười khúc khích, nhưng đôi mắt anh giữ một sự dịu dàng khiến trái tim của Sieun như tan chảy.

Sieun trừng mắt, má anh ấy nóng bỏng. "Tôi không quan tâm, anh ấy cáu kỉnh, nhưng giọng nói của anh ấy ngại ngùng.

Eunbi, không biết gì về cuộc trò chuyện thầm lặng diễn ra giữa họ, đứng dậy. "Chà, tôi sẽ cho hai bạn không gian riêng để hẹn hò, cô ấy cười thích thú, một nụ cười hiểu biết trên khuôn mặt. "Thật tuyệt khi bạn đã về, Suho-yah. Và Sieun-ssi," cô ấy nói thêm với một cái nháy mắt, "chúc hạnh phúc với tình yêu của bạn."

Với làn sóng cuối cùng, cô ấy biến mất vào quán cà phê nhộn nhịp, để lại một sự im lặng ngượng ngùng.

+

Suho nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt anh ấy không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của Sieun.

"Vậy, Suho bắt đầu, giọng nói của anh ấy hầu như không thì thầm, "cậu có hoàn toàn không thoải mái khi tôi nhắc lại hiệp ước đó không?"

"Tại sao tôi phải như vậy? Rõ ràng là cậu chỉ đang nói đùa."

Suho thở dài, biểu hiện của anh ấy chuyển sang một biểu hiện nghiêm túc hơn. "Cậu đã nghe Eunbi nói rồi đó. Tôi không hẹn hò với bất kì ai trước đó. Và theo như tôi biết, cậu cũng vậy. Vì vậy, hiệp ước là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất chúng ta sẽ không giống như những kẻ thua cuộc trước mặt mọi người vì không kết hôn ở tuổi mà chúng ta nên. "

Sieun mím môi. "Khi nào mà cậu lại bắt đầu quan tâm đến cái nhìn của mọi người?"

Suho đã không trả lời.

Sieun thở dài trước sự im lặng của anh ấy. "Chỉ cần nói cho tôi sự thật, Suho. Tại sao cậu thực sự đưa ra hiệp ước này bây giờ? Không ai đề cập đến nó trong nhiều năm."

Suho do dự, vật lộn với cảm xúc của mình. "Tôi không biết, anh ấy thừa nhận, giọng anh ấy hầu như không thì thầm. "Có thực sự tệ đến vậy nếu tôi cưới cậu không? Cậu là người bạn tốt nhất của tôi...."

Sieun nhìn anh ta một cách hoài nghi. "Cậu có biết ai đã kết hôn với người bạn thân nhất của họ không?

Suho từ từ gật đầu. "Mẹ tôi.

Sieun đã im lặng về điều đó. Tai của Suho bắt đầu đỏ lên, một hơi ấm leo lên cổ anh. Anh ta hắng giọng, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Thấy đó , anh ấy tiếp tục, "ít nhất mẹ của cậu sẽ không làm phiền ép cậu đi xem mắt nữa. Đó là một tình huống đôi bên cùng có lợi mà."

Sieun cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh ấy vang lên một chút hoài nghi. "Nhưng, về mặt logic, chúng ta không phải nên kết hôn với người mà chúng ta yêu sao?

Trái tim của Suho đập nhanh. "Nhưng tôi yêu em, anh ấy thốt lên, những lời lơ lửng trong không khí giữa họ.

Đôi mắt của Sieun mở to vì ngạc nhiên, nhưng Suho nhanh chóng lùi lại, má anh ấy nóng bỏng. "Ý tôi là, rõ ràng, tôi yêu cậu như người bạn thân nhất của tôi, anh ấy lắp bắp, cố gắng chuyển nó thành một trò đùa. "Và tôi có thể gắn bó với cậu suốt đời nếu cậu muốn. Nghiêm túc mà nói, hiệp ước là sự lựa chọn tốt nhất."

Sieun vẫn im lặng.

"Vậy, Suho hỏi sau khi một phút im lặng đã trôi qua. "Cậu nghĩ sao?

"Tôi không biết, Sieun cuối cùng cũng thừa nhận, giọng nói của anh ấy hầu như không nghe thấy. "Tôi cần phải suy nghĩ.

Một tia thất vọng lóe lên trên khuôn mặt của Suho, nhưng nó nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười dịu dàng. "Hãy dành tất cả thời gian cậu cần, Sieun-ah, anh ấy nói nhẹ nhàng. "Tôi sẽ luôn ở đây khi cậu sẵn sàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro