Chúng ta có thể không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

D-24

Suho đi lại không ngừng nghỉ tại cửa hàng trang sức nhỏ, một chiếc hộp nhung đỏ nắm chặt trong tay anh. Anh ấy đã đi đường vòng trước khi đến bữa tiệc của Seo-jun, một điểm dừng chân khiến trái tim anh ấy đập thình thịch với sự pha trộn giữa sự lo lắng và mong đợi.

Bên trong chiếc hộp đặt một cặp vòng tay, đơn giản nhưng thanh lịch, các dải bạc đan xen với sợi vàng duy nhất. Đó là một giao dịch mua ngớ ngẩn, bốc đồng, nhưng Suho không thể rũ bỏ cảm giác rằng nó rất quan trọng. Đó là một biểu tượng, một đại diện cho mối liên kết bất thành văn gắn kết anh ta với Sieun.

Anh ấy luôn thể hiện rõ hơn cả hai, cảm xúc của anh ấy đeo trên tay áo như một huy hiệu danh dự. Nhưng Sieun là một cuốn sách khép kín, cảm xúc của anh ấy được bảo vệ đằng sau một mặt tiền nghiêm túc. Suho hy vọng chiếc vòng tay sẽ đóng vai trò như một lời tuyên bố thầm lặng, một gợi ý tinh tế về chiều sâu tình cảm của anh ấy.

Sau khi cẩn thận nhét chiếc hộp vào túi, Suho chuyển sự chú ý sang vẻ bề ngoài của mình. Anh ấy đã bỏ đi những bộ đồ phù hợp điển hình của mình cho một bộ đồng phục khác - quần jean đen ôm đùi anh ấy và một chiếc áo sơ mi cài cúc màu đen làm nổi bật đôi vai rộng của anh ấy. Anh ta lướt một tay qua mái tóc của mình, tạo kiểu cho nó thành một cái nhìn lộn xộn nhưng có chủ ý mà anh ta hy vọng Sieun sẽ thấy hấp dẫn.

Một cơn rung thần kinh bùng phát trong bụng anh ấy khi anh ấy đi đến quán bar. Đó không phải là cùng một quán bar nơi anh ấy và Sieun đã tổ chức lễ tốt nghiệp trung học của họ, nhưng nó có một sự rung cảm tương tự - một nơi tràn ngập tiếng cười, những lời thú nhận say xỉn và lời hứa về một tương lai, ít nhất là đối với Suho.

Khi anh ta bước vào không gian thiếu ánh sáng, đôi mắt anh ta ngay lập tức tìm kiếm Sieun. Anh ấy tìm thấy anh ấy một cách dễ dàng, cao và tuyệt đẹp, nổi bật giữa đám đông ồn ào xung quanh anh ấy. Sieun đang nói chuyện với một nhóm y tá, bao gồm cả Seo-jun, khiến anh ấy rất vui.

Suho chuẩn bị đi qua thì ai đó chặn anh ta, nụ cười của cô ấy thân thiện và chân thành. "Này, cô ấy nói, giọng cô ấy ấm áp và chào đón. "Bạn có phải là bạn của Seo-jun không?

"Uh, không," một màu đỏ bò lên cổ anh ta. "Thực ra, tôi là bạn của Sieun.

Giọng điệu trong giọng nói của anh ấy hẳn là rõ ràng vì cô y tá nhướng mày. "Ồ thật sao? cô ấy nói, giọng điệu của cô ấy tò mò. "Tôi chưa từng thấy bạn với anh ấy trước đây.

Suho cảm thấy bị mắc kẹt. Anh ấy không thể bảo cô ấy để anh ấy yên và ngừng đặt câu hỏi cho anh ấy.

"Chúng tôi, uh, đã không thực sự bắt kịp trong một thời gian, anh ấy lầm bầm, hy vọng sẽ làm chệch hướng sự tò mò của cô ấy.

"Chà, rất vui được gặp bạn, y tá nói, đưa tay ra. "Tôi là Hwayoung. Tên bạn là gì? "

Suho gượng cười, bắt tay. "Suho, anh ấy nói, đôi mắt anh ấy quét căn phòng để tìm cách thoát khỏi cuộc trò chuyện. Cuộc trò chuyện tiếp tục thêm vài phút nữa, Hwayoung đặt ra cho anh ấy những câu hỏi về cuộc sống của anh ấy sau khi tốt nghiệp và kế hoạch tương lai của anh ấy. Suho trả lời một cách lịch sự, tâm trí anh bận tâm với việc tìm kiếm Sieun.

Anh ấy đã cố gắng bào chữa cho bản thân một vài lần, nhưng Hwayoung dường như thực sự quan tâm đến việc làm quen với anh ấy. Cuối cùng, anh ấy đã nhìn thấy cơ hội của mình. Một nhóm người mới bước vào quán bar, trong giây lát làm Hwayoung mất tập trung.

Ngay khi anh ấy chuẩn bị lịch sự bào chữa cho mình, một tiếng động lớn nổ ra từ giữa phòng. Những trò đùa và tiếng cười vui tươi đã được thay thế bằng một đoạn điệp khúc thở hổn hển và những tiếng la hét phấn khích.

Suho quay về phía nguồn gốc của tiếng ồn, trái tim anh chìm xuống khi anh nhìn thấy Sieun nằm trên Seo-jun trên một tấm thảm màu sắc rực rỡ.

Cơ thể của họ đan xen vào một vị trí khó hiểu, khuôn mặt của Sieun đỏ bừng vì xấu hổ, đôi mắt của Seo-jun rực rỡ với chiến thắng.

Cảnh tượng Sieun bị rối với Seo-jun trên tấm thảm Twister ngu ngốc đó đập vào Suho như một tấn gạch. Những nắm đấm của anh ta nắm chặt, muốn kéo Sieun đi, nhưng anh ta biết việc tạo ra một cảnh sẽ không giúp được ai.

Thay vào đó, anh ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu cơn bão đang ập đến bên trong anh ấy. Đôi mắt của anh ấy không bao giờ rời khỏi Sieun, một lời cầu xin thầm lặng để được công nhận. Sieun trông có vẻ giật mình, một tia hoảng loạn ngắn ngủi trong mắt anh ấy trước khi chiếc mặt nạ khắc kỷ thông thường của anh ấy ổn định trở lại vị trí.

Nhưng Suho biết anh ấy quá rõ. Anh ấy có thể thấy sự lo lắng xoáy đằng sau biểu hiện trung lập cẩn thận của Sieun, cùng một sự lo lắng mà anh ấy cảm thấy.

Một làn sóng quyết tâm tràn qua Suho. Anh ấy không định để một trò chơi tiệc tùng ngu ngốc nào đó, hoặc sự tán tỉnh rõ ràng của Seo-jun, phá hỏng những gì anh ấy và Sieun có. Đã đến lúc anh ấy phải di chuyển.

Anh ta đẩy qua đám đông, ánh mắt anh ta hướng về Sieun. Khi anh ấy đến tấm thảm Twister, anh ấy đưa tay ra, một lời mời im lặng.

Sieun do dự trong tích tắc, đôi mắt anh ta lao vào giữa Suho và Seo-jun. Sau đó, với một cái cằm nghiêng một cách thách thức, anh ta nắm lấy tay Suho. Các ngón tay của họ đan xen vào nhau, một cú chạm đơn giản đã gửi một làn sóng xung kích xuyên qua cả hai người họ.

Một tiếng thở hổn hển tập thể lướt qua đám đông, không khí dày đặc với sự ngạc nhiên và tò mò. Khuôn mặt của Seo-jun là một mặt nạ khó chịu hầu như không được che giấu khi Suho dẫn Sieun ra khỏi trò chơi.

+

Sieun hơi vấp ngã khi Suho kéo anh ta ra khỏi vòng tròn, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Một sự hồi hộp chạy qua anh ấy, một sự pha trộn giữa sự phấn khích và e ngại. Anh ta liếc lại Seo-jun, thoáng thấy biểu hiện khó chịu của anh ta

"Xin lỗi về điều đó, Suho lẩm bẩm, giọng anh ấy trầm và khàn khàn. Anh ta dẫn Sieun qua tầng thượng của quán bar, cơ thể họ cọ vào nhau. Hơi ấm của bàn tay Suho đã gửi một cho giật điện lên cánh tay của Sieun.

Họ đến phần tương đối yên tĩnh của sân thượng, không khí ban đêm mát mẻ là một sự giải tỏa đáng hoan nghênh từ cái nóng ngột nghí bên trong. Sieun kéo tay anh ta ra, má anh ta đỏ bừng.

"Tất cả những điều đó là về cái gì vậy? anh ấy hỏi, giọng anh ấy hầu như không thì thầm.

Suho dựa vào lan can, ánh mắt anh dán chặt vào đường chân trời của thành phố.

"Tôi sẽ không để anh ấy giữ cậu cho riêng anh ta, suho nói, giọng anh ấy thấp. "Không phải khi cậu được cho là đang hẹn hò với tôi.

Trái tim của Sieun đập nhanh. Những lời của Suho là một lời nhắc nhở về lời hứa bất thành văn giữa họ, một lời hứa đã mang đến một sự cấp bách mới kể từ khi Suho trở về.

Anh ấy muốn hỏi, làm rõ, yêu cầu Suho giải thích ý anh ấy thực sự muốn nói gì. Nhưng những từ đó sẽ không đến.

Thay vào đó, anh ta thấy mình đang hỏi một câu hỏi khác, một câu hỏi đã cằn nhằn anh ta kể từ khi Suho bước qua cửa.

"Tại sao cậu lại đến tối nay? anh ấy hỏi, giọng anh ấy hầu như không nói thì thầm. "Cậu biết Seo-jun sẽ ở đây, biết nó sẽ rất khó xử."

Suho quay sang đối mặt với anh ta, đôi mắt anh ta tìm kiếm khuôn mặt của Sieun trong ánh sáng mờ.

"Tôi đến vì cậu, Sieun-ah, anh ấy nói nhẹ nhàng. "Tôi muốn gặp người bạn thân nhất của mình.

Một làn sóng ấm áp tràn qua Sieun, một sự thoải mái quen thuộc đọng lại trong ngực anh. Anh ấy đã bỏ lỡ điều này, sự thân mật dễ dàng, sự hiểu biết không nói ra giữa họ.

Nhưng khoảnh khắc đó thoáng qua. Những lời tiếp theo của Suho đã phá vỡ ảo tưởng về sự đơn giản. "Và tôi muốn cho cậu thấy rằng tôi nghiêm túc về điều này, anh ấy tiếp tục, giọng trầm. "Về chúng ta.

Hơi thở của Sieun bị nghẹt thở. " chúng ta?" anh ấy vang vọng, giọng nói của anh ấy hầu như không nghe thấy.

Suho gật đầu, đôi mắt của anh ấy không bao giờ rời khỏi đôi mắt của Sieun. "Đúng vậy, chúng ta, anh ấy nói, giọng nói của anh ấy vững chắc và không lay chuyển. "Hiệp ước, hẹn hò thử, tất cả. Tôi nghiêm túc đấy. Tôi muốn kết hôn với người bạn thân nhất của tôi. Tôi thực sự muốn, Sieun-ah...? "

Trái tim của Sieun đập vào xương sườn của anh ấy, tâm trí anh ấy đập nhanh.

Suho thực sự nghiêm túc về hiệp ước?

Anh ấy muốn nói có, ném sự thận trọng vào gió, để ngừng coi đây là một trò đùa, và nắm lấy khả năng của một tương lai với Suho. Nhưng nỗi sợ hãi đã kìm hãm anh ta, nỗi sợ hãi về những điều chưa biết, về khả năng đau lòng.

"Suho, tôi... Giọng nói của Sieun bị kéo dài, những lời nói bị kẹt trong cổ họng anh ta. Tâm trí anh ấy là một cơn lốc, một mớ hỗn độn của những cảm xúc mâu thuẫn. Anh ấy muốn vươn tay và chạm vào Suho, để trấn an anh ấy, để thú nhận rằng ý nghĩ kết hôn với anh ấy dường như không còn vô lý nữa. Nhưng một đời kiềm chế cảm xúc đã kìm hãm anh ta.

Ánh mắt mãnh liệt của Suho không bao giờ dao động, đôi mắt anh ta tìm kiếm trên khuôn mặt của Sieun để tìm một dấu hiệu, bất kỳ dấu hiệu nào, về những gì anh ấy đang cảm nhận. "Nói đi, Sieun-ah, anh ấy thúc giục, giọng anh ấy hầu như không thì thầm. "Hãy nói cho tôi biết cậu đang nghĩ gì, làm ơn đấy...!"

Sieun nuốt chửng, tim anh đập mạnh vào xương sườn. Anh hít một hơi thật sâu, tự rèn luyện bản thân vì lời thú nhận mà anh đã tránh quá lâu. "Tôi... Tôi sợ," anh ấy thừa nhận, giọng nói của anh ấy hầu như không nghe thấy.

Lông mày của Suho nhíu lại, một cái nhìn lo lắng che mờ các đặc điểm của anh ấy. "về cái gì chứ?

"Về điều này, Sieun ra hiệu mơ hồ giữa họ, bao gồm lịch sử chung của họ, hiệp ước, những cảm xúc bất thành văn đã sôi sục dưới bề mặt trong nhiều năm. "Điều này có ý nghĩa gì đối với chúng ta.

Suho bước lại gần hơn, tay đưa tay ra nhẹ nhàng chạm má Sieun. "Tôi biết điều đó thật đáng sợ, anh ấy nói nhẹ nhàng, ngón tay cái của anh ấy lần theo đường cong của hàm Sieun. "Nhưng tôi ở đây, Sieun-ah. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ ."

Sieun nhắm mắt lại, dựa vào sự đụng chạm của Suho. Sự ấm áp của bàn tay anh ấy là một mỏ neo an ủi trong cơn bão cảm xúc xoáy trong anh ấy. Anh ấy muốn tin Suho, tin tưởng rằng mối quan hệ của họ có thể chịu được sức nặng của những cảm xúc bất thành văn của họ.

"Nhưng nếu... thì sao Sieun bắt đầu, giọng anh ấy hơi run rẩy. "Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta phá hỏng những gì chúng ta có? Chúng ta sẽ ngừng làm bạn sao...?

"Cậu sẽ luôn là người bạn tốt nhất của tôi bất cứ điều gì xảy ra Sieun-ah."

"Nhưng nếu cuộc hôn nhân này hóa ra là một sai lầm thì sao?"

Nụ cười của Suho là một đường cong buồn vui lẫn lộn. "Sau đó, chúng ta sẽ giải quyết nó, anh ấy nói, giọng nói của anh ấy cầu xin. "Nhưng nếu đó không phải là một sai lầm thì sao, Sieun-ah? Điều gì sẽ xảy ra nếu đây là những gì chúng ta có ý định trở thành? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có ý định trở thành nhiều hơn những người bạn thân? "

Sieun không nói gì về điều đó.

Suho thò tay vào túi, rút ra một chiếc hộp nhung nhỏ. Anh ta mở nó ra, để lộ một cặp vòng tay bạc lấp lánh, mỗi chiếc được đan xen bằng một sợi vàng duy nhất. "Tôi có cái này cho cậu , anh ấy nói, giọng anh ấy nhẹ nhàng. "Một biểu tượng nhỏ của những gì tôi đang hy vọng. Một cơ hội để chúng ta bắt đầu lại, để xem điều này sẽ đi đến đâu."

Hơi thở của Sieun bị nghẹt thở. Cử chỉ rất đơn giản, nhưng nó nói lên rất nhiều điều. Đó là một đại diện hữu hình cho cảm xúc của Suho, một lời hứa thầm lặng về một tương lai mà họ có thể cùng nhau xây dựng.

Anh ta đưa tay ra và lấy chiếc hộp từ Suho, những ngón tay của anh ta cọ vào anh ta. Sự đụng chạm đã gửi một tia điện qua anh ấy, một tia sáng của một cái gì đó mới mẻ và thú vị.

Sieun hướng mắt nhìn, bắt gặp ánh mắt của Suho với một sự rõ ràng mới tìm thấy. Anh ấy nhìn thấy vũ trụ trong mắt Suho, niềm hy vọng trần trụi phản chiếu chính anh ấy. Và trong khoảnh khắc đó, anh ấy biết.

Anh ấy biết rằng anh ấy sẵn sàng chấp nhận rủi ro. Anh ấy sẵn sàng mở lòng với Suho, để cùng nhau khám phá khả năng của một tương lai. Anh ấy sẵn sàng tin rằng có lẽ, chỉ có thể, hiệp ước này không chỉ là một lời hứa ngớ ngẩn được thực hiện trong phòng bệnh viện.

"Được rồi, Sieun nói, giọng anh ấy hầu như không thì thầm. "Được rồi, hãy làm điều này. Anh dừng lại, sau đó nhìn lên Suho, một chút không chắc chắn trong mắt anh. "Cậu có định đeo nó lên cho tôi không?

Khuôn mặt của Suho nở một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhõm và niềm vui tràn dạt trên anh. Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Sieun, những ngón tay của anh lạnh lùng trên làn da ấm áp của Sieun. Anh ta buộc chặt chiếc vòng tay, bạc và vàng lấp lánh.

"Tôi có thể... Suho do dự, giọng anh ấy gần thì thầm, "Tôi có thể hôn cậu không? Chỉ để... niêm phong thỏa thuận, cậu biết đấy ? Rằng chúng ta sẽ thực hiện điều này một cách nghiêm túc, không chỉ tôi, mà cả hai chúng ta. Bởi vì..." anh ta bỏ đi, đôi mắt anh ta tìm kiếm khuôn mặt của Sieun. "Bởi vì, tôi không biết-

Sieun đã không để anh kết thúc lời nói. Cậu cúi xuống, cắt lời của Suho bằng một nụ hôn nhẹ nhàng, đôi môi của họ gặp nhau dưới ánh trăng sáng ngọt dịu.



*wa giờ là 3h sáng nhưng t vẫn cố up tiếp vì sợ sẽ bận để rồi quên đi mất😭. Mong mọi người nhắc nhở t update đều đặn nhá. Chúc mọi người có ngày tốt lành💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro