sông Hàn và em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ầm ầm của động cơ là một sự thoải mái quen thuộc khi Sieun ngồi vào phía sau xe máy của Suho. Anh vòng tay quanh eo Suho, sự ấm áp trên cơ thể anh tương phản hoàn toàn với không khí ban đêm mát mẻ.

"Ngày hôm nay của em thế nào? Suho hỏi, giọng anh bị bóp nghẹt bởi chiếc mũ bảo hiểm.

"Dài, Sieun trả lời, nghiêng người gần hơn để được nghe thấy qua gió. "Nhưng cũng tốt. Tôi đã có một cuộc phẫu thuật thành công cho một cậu bé bị dị tật tim bẩm sinh."

Suho ngân nga đáp lại, nhưng sự nhiệt tình thông thường đã biến mất khỏi giọng nói của anh ấy.

Sieun nghiêng đầu, cố gắng nhìn thoáng qua khuôn mặt của Suho trong gương chiếu hậu. Lông mày của anh ấy nhăn lại, hàm của anh ấy nằm cứng.

"Mọi thứ ổn chứ? Sieun hỏi, mối quan tâm len lỏi vào giọng nói của anh ấy.

"Ừ vẫn ổn , Suho trả lời cộc lốc, tăng tốc qua đèn vàng.

Sieun cau mày, một nút thắt khó chịu hình thành trong bụng anh ta. Có gì đó không ổn. Suho thường luôn đầy năng lượng, nói đùa và kể cho anh ấy những câu chuyện trong ngày của anh. Nhưng tối nay rất khác, suho chỉ im lặng, sự im lặng của anh ấy là một sức nặng rõ ràng giữa họ.

Họ đến một nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc nhộn nhịp, mùi thịt nướng và tỏi nóng hổi tràn ngập không khí. Đó là một trong những địa điểm yêu thích của Suho, một nơi mà anh ấy thường kéo Sieun đến những bữa tiệc đêm khuya sau khi học.

"chúng ta có thể thử món galbi ướp mới, Suho nói, giọng anh ấy vẫn dịu đi.

Sieun gật đầu, theo Suho vào nhà hàng. Họ đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ ở góc, ánh sáng ấm áp của lò nướng tạo ra những cái bóng dài trên khuôn mặt của họ.

Suho gọi như thường lệ , một bữa tiệc gồm thịt ướp, rau tươi và một loạt các món ăn phụ. Nhưng khi thức ăn đến, sự im lặng giữa họ ngày càng nặng nề hơn.

Sieun đã cố gắng bắt đầu một cuộc trò chuyện, hỏi Suho về ngày của anh ấy ở giảng đường võ thuật, nhưng những câu hỏi của anh ấy đã gặp phải những câu trả lời hơi lạnh lùng .

Anh ấy quan sát khi Suho nhặt một miếng rau diếp, cẩn thận quấn nó quanh một miếng thịt nướng và một miếng ssamjang.

Không nói một lời, Suho đưa tay phía Sieun, đôi mắt anh ấy nhìn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mãnh liệt. Sieun chỉ há miệng nhỏ đủ để suho cho anh ăn cuốn thịt đó, trái tim anh ấy đập nhanh trước cử chỉ nhỏ của suho.

Bất chấp sự im lặng, sự căng thẳng bất thành văn, có một sự dịu dàng trong hành động của Suho đã trấn an Sieun. Ngay cả trong sự nội tâm thầm lặng của mình, Suho vẫn đang chăm sóc anh ấy.

Có lẽ đây chỉ là một đốm sáng tạm thời. Hoặc có thể, đó là sự yên bình trước cơn bão.

+

Tiếng ồn ào nhịp nhàng của động cơ xe máy lấp đầy sự im lặng khi Suho hướng họ về phía sông Hàn. Anh ấy đậu xe ở vị trí thông thường của họ, nơi nhìn ra đường chân trời thành phố lấp lánh. Sieun xuống xe, những chuyển động của anh ấy duyên dáng bất chấp sự lúng túng kéo dài giữa họ.

Họ ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, cùng một chiếc ghế mà họ đã khắc tên viết tắt của họ nhiều năm trước. Ánh mắt của Suho vẫn cố định trên dòng sông, những ngón tay của anh ấy không yên vị mà luôn gõ nhẹ lên đùi anh.

Sieun, không thể chịu đựng được sự im lặng lâu hơn nữa, cuối cùng đã lên tiếng. "Suho, anh ấy bắt đầu, giọng anh ấy hầu như không thì thầm, "có chuyện với cậu vậy?"

Suho hít một hơi thật sâu, tự rèn luyện bản thân cho cuộc đối đầu không thể tránh khỏi. Anh ta quay sang đối mặt với Sieun, đôi mắt anh ta che mờ với sự pha trộn giữa đau đớn và bối rối.

"Seo-jun đã gặp em ở bệnh viện hôm nay, anh ấy nói, giọng trầm và khàn khàn. "Anh ấy nói em đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp.

Trái tim của Sieun đập nhanh. Vì vậy, đó là nó. Hạt giống nghi ngờ mà Seo-jun đã trồng đã bén rễ, phát triển thành một sự ghen tuông bất an trong tâm trí Suho.

"Đó là Ji-an, Sieun giải thích, giọng anh ấy bình tĩnh và đo lường. "Cô gái từ buổi xem mắt.

Hàm của Suho thắt lại, mắt anh hơi nheo lại. "Tại sao cô ta lại tới tìm em?

Sieun do dự một lúc, sau đó quyết định nói sự thật. "Cô ấy đến để nhờ tôi đi cùng đến đám cưới của anh họ cô ấy vào cuối tuần này, anh ấy nói, giọng anh ấy hầu như không thì thầm. "Mẹ tôi dường như đã đồng ý yêu cầu mà không cho tôi biết.

Đôi mắt của Suho mở to vì ngạc nhiên, một tia hiểu biết lóe lên thay thế cho nỗi đau trong ánh mắt anh. "Ồ. Vậy... em sẽ đi dự đám cưới với cô ấy à? " anh ấy hỏi, giọng anh ấy hầu như không nghe thấy.

Sieun thở dài, một sự pha trộn phức tạp của những cảm xúc xoáy vào trong anh. "Um, anh ấy thừa nhận, giọng nói của anh ấy hầu như không thì thầm. "Tôi... Tôi cảm thấy tồi tệ cho cô ấy. Đó không phải là lỗi của ai ngoài mẹ tôi, và cô ấy không có ai khác để đi cùng."

Biểu cảm của Suho cứng lại, một tia thất vọng lóe lên trên khuôn mặt anh. Nhưng trước khi anh ta có thể trả lời, Sieun đưa tay ra, tay anh ta nhẹ nhàng xoa má Suho, buộc anh ta phải nhìn thấy ánh mắt của mình.

"Không như những gì anh nghĩ đâu, Suho, anh ấy tiếp tục, giọng anh ấy trầm và mãnh liệt. "Đó chỉ là một đám cưới. Nó không có ý nghĩa gì cả."

Suho nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt anh ta mở to với nhiều cảm xúc mà Sieun không thể giải mã được. Anh ấy mở miệng để nói, nhưng không có lời nào phát ra.

Sieun, nhìn thấy lỗ hổng trong mắt Suho, đã đưa ra quyết định. Anh ta nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa họ. Anh áp môi vào Suho, một cái chạm nhẹ nhàng, ngập ngừng tràn những cảm xúc không lời.

Đó là một lời thú nhận thầm lặng về những cảm xúc mà anh ấy đã kìm nén quá lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro