Hiệu cầm đồ Mậu Xương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiệu cầm đồ Mậu Xương —— Cổ Huyền

Nguồn truyện: Phiêu Vân tỷ *ôm ôm*

~~~

Tất cả hiệu cầm đồ trong thiên hạ đều như nhau, khiến người khác trước khi bước vào sẽ phải e sợ ba phần.

Chưởng quỹ chuyên tâm dùng bàn tính để tính toán, trước mặt bỗng dưng nghe “phanh” một tiếng, một vật gì đó được thả xuống.

Triệu Nghi Phương đã làm chưởng quỹ hơn mười năm, từng gặp qua vô số vật phẩm đa dạng phong phú, lập tức bất động thanh sắc nói: “Khách nhân, đây chính là kiếm?”

Khách nhân đứng trước quầy hàng, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn, run giọng trả lời: “Ân.”

Triệu chưởng quỹ nhìn lướt qua, đây không phải là kiếm tốt. Chuôi kiếm cũ kĩ in dấu lòng bàn tay, màu gỗ cũng đã thâm nâu.

“Tam văn tiền, không hơn được.”

“…”

“Được không? Na, vậy thì thu được rồi.”

Chưởng quỹ cúi đầu, tiếp tục xem sổ sách.

Lai khách[khách vãng lai] không đi, cũng không lên tiếng trả lời.

Triệu chưởng quỹ thở dài, ngẩng đầu nói: “Thanh kiếm này, thứ nhất không phải là xuất phẩm từ danh gia, thứ hai không được chế tạo bằng huyền thiết[vật liệu quý*], thứ ba không nạm vàng. Tiểu điếm hảo tâm thu, cũng chỉ để làm phế liệu. Tam văn tiền, không hơn được.”

“… Đây là kiếm của Ngũ Hổ phái.”

Triệu chưởng quỹ trầm mặc một hồi, xoay người chỉ vào bố cáo được dán trên tường, nói: “Phật châu của Thiếu Lâm, không phải trụ trì thì không thu. Phá đạo bào của Vũ Đương, không phải chưởng môn cũng không thu.”

Quay người lại, vẻ mặt ôn hoà nói, “Côn Lôn, Không Động, Thanh Thành gì đó, danh khí tuy tốt, kỳ thực cùng rất thiếu thốn, dường như chỉ có tiếng tăm, danh hào không đáng tin cậy; nhưng thật ra có không ít bảo bối do đệ tử Cái Bang đưa tới; phái Nga Mi nếu còn có giấu mộc gối đầu của Hạ Sừng tiên sinh, tiểu điếm cũng nguyện ý thu một hai kiện. Những … này đều là danh môn chính tông được triều đình công nhận, các tiểu phái ̉ khác, xin thứ cho tiểu điếm không nhìn được bảo vật.”

Khách nhân phảng phất hít một hơi thở thật sâu, bỗng nhiên cầm kiếm lên, quay đầu rời đi.

Triệu Nghi Phương nhấp một ngụm trà, nhu nhu huyệt Thái Dương. Tay chưa chạm đến bàn tính, đã nghe bên ngoài phát ra một tiếng “đông”.

Võ khăn được buột quanh đầu, một thân đoản đả, thon dài khôi ngô, là một vị thiếu hiệp hảo nhất. Còn chưa rời khỏi được vài bước, đã ngã xuống trong hiệu cầm đồ Mậu Xương.

~~~

Triệu chưởng quỹ nhìn vị đại hiệp ở buồng trong vừa ăn bánh màn thầu vừa húp một ngụm canh lớn, khẽ thở dài một tiếng.

Giang hồ rộng lớn, môn phái san sát. Cái này trang, cái kia giáo, cái này sơn, cái kia cốc, phong phú đa dạng. Một môn phái mới lập thì có hơn mười người, lâu thì hơn một nghìn người, làm thế nào để nuôi sống ngần ấy người? Bán binh khí, luyện bí dược, cái nào mà không kiếm được bạc? Đầu năm nay, một binh một tai, môn phái trên giang hồ trở nên thực náo nhiệt, ngươi nói nguyên do là gì? Cũng giống như  hiệu cầm đồ, vì hảo kiếm.

Có nhiều phú hộ thường đưa tiểu đồng tử [con trẻ] của mình đến danh môn tập võ, nếu gặp gỡ kẻ xấu, chí ít có thể hét lớn một tiếng “Ta là đệ tử của XX môn, không muốn chết thì đừng làm bậy!”;

Nhiều kẻ ăn chơi trác táng cũng nguyện ý muốn có một thân phận giang hồ, để có thế mang biệt hiệu “ngọc diện đao khách”, nói ra không chỉ được mọi người tôn trọng, mà còn được nhiều cô nương ái mộ.

Triều đình mở khoa thi, thi võ cũng là một phương pháp, những người nhàn rỗi một chút đều không muốn bỏ qua, tương lai cho dù không đậu, xem như làm cái sinh ý để có thể cùng sư huynh đệ đồng môn tán gẫu cũng được.

Nói tóm lại, khéo tay thu đệ tử, khéo tay thu học phí. Danh khí được lan truyền, chào giá khắp thiên hạ thì không sợ không ai tới cửa.

Ngoài ra, còn có một loại đệ tử được nuôi trong nhà nhưng không cần phải đóng học phí. Hơn phân nửa là khi còn bé quá nghèo khó, bởi vì các loại lý do như “cốt cách thanh kỳ” [có tiềm năng luyện võ] nên bị kéo vào môn phái. Đệ tử được nuôi trong nhà có công dụng gì? Tất nhiên là khi xuống núi, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ; cướp của người giàu chia cho người nghèo, bắt mấy tên hái hoa tặc, tham dự những dịp luận võ chọn rể, hét lớn trước mặt mọi người: “Tại hạ mỗ mỗ phái mỗ mỗ mỗ!” Làm được như thế, danh khí của môn phái sao lại không trở nên nổi tiếng?

Triệu Nghi Phương liếc mắt liền nhìn ra, vị lang thôn hổ yết [tham ăn] trong phòng chính là loại đệ tử được nuôi trong nhà này. Khi xuống núi đều mang trên người nhiệm vụ phải dương danh môn phái, không có tự do của riêng mình.

Triệu chưởng quỹ có chút đồng tình, khẽ bĩu môi, bước vào phòng, tỏ chút nhân đạo: “Đại hiệp đã khỏe hơn phải không?”

Đại hiệp đưa tay chùi miệng rồi ôm quyền nói: “Tại hạ Hạ Liêm, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tương lai sẽ báo đáp, cáo từ.”

“Chậm đã.”

Hạ Liêm nói: “Thế nào?”

“Kiếm của đại hiệp …”

Hạ Liêm vội la lên: “Đừng lo, không sao cả.”

Triệu Nghi Phương hơi cười, nói: “Đều không phải. Những thứ đại hiệp vừa ăn vừa uống, đều là của ta.”

Hai tai Hạ Liêm lập tức đỏ ửng, nói: “Ân… Đúng. Cái kia, đa tạ.”

Triệu Nghi Phương nói: “Còn làm lỡ việc kinh doanh của ta.”

Hạ Liêm bỗng nhiên cảnh giác nói: “… Ngươi muốn kiếm của ta?”

Triệu Nghi Phương mỉm cười: “Để lại tiền cơm nước, cũng miễn cưỡng chấp nhận được.”

“… Không có thức ăn, chỉ có bánh màn thầu. Không phải, cái kia… Kiếm của ta, không thể sử dụng để gán nợ.”

“Đại hiệp đang muốn nói sẽ không trả?”

Mặt Hạ Liêm đỏ lên: “Ta sẽ trả. Thế nhưng, đưa cho ngươi, sẽ không lấy lại được.”

Triệu Nghi Phương khẽ xoa cằm nói: “Ta thương lượng cùng đại hiệp được không? Ngươi xem, ta mở hiệu cầm đồ, kim châu bảo bối vô số, thường xuyên có người mơ ước. Đại hiệp nếu nguyện ý, không ngại thì cả người và kiếm cùng nhau lưu lại.”

Hạ Liêm trầm mặc một hồi, cả giận nói: “Nam nhân tại giang hồ, tất nhiên phải phiêu bạt tứ hải, gặp chuyện bất bình, không thể ham an nhàn.”

Triệu Nghi Phương nói: “Đại hiệp không chịu bảo hộ kẻ yếu?”

“…”

“Một ngày hai bữa, mỗi bữa đều có thịt.”

“… Được rồi.” [uầy, giá bèo thế =)))]

~~~

Đêm tối không trăng.

Thân ảnh Hạ liêm chợt lóe, khẽ xoay người trên mái hiên, nhẹ nhàng mở cửa sổ, nhảy vào trước mặt Triệu Nghi Phương, thở gấp nói: “Đều đã đánh chạy.”

Triệu chưởng quỹ cười nói: “Lại khiến ngươi khổ cực. Đến đây, đại hiệp uống với ta một chén.”

Hai má Hạ liêm ửng hồng, ngồi xuống.

Rượu là Tiêu Diệp Thúy được ủ mười năm, tư vị mềm mại.

Hạ Liêm nói: “Chưởng quỹ, sao lại có rất nhiều đạo tặc? Hai năm qua, đây đã là  người thứ mười bảy.”

Triệu Nghi Phương nói: “Tất nhiên là vì thứ gì đó trong hiệu cầm đồ.”

“Na, trước khi ta đến, hiệu cầm đồ chẳng phải thường bị nguy hiểm sao?”

“Không chỉ vậy. Đêm Thất Tịch [mùng 7 tháng 7] năm ngoái, đại hiệp xin nghỉ mười ngày; trong khoảng thời gian ngắn này, ta đều ngày đêm bất an.”

“Rượu mừng của sư đệ đồng môn, không thể không đi. Ta… Ta sau này tận lực không đi nữa.”

Triệu chưởng quỹ khẽ cau mày, cười nói: “Đó thực sự là chuyện tốt, bất quá…” Tay nhanh nhẹn rót đầy một chén cho người kia.

Đêm tĩnh lặng, tiếng rượu được rót vào chén cũng trở nên rõ ràng.

“Sau này đại hiệp sẽ ở lại nơi đây sao?”

Hạ Liêm nghẹn lời, rốt cuộc lúng túng nói: “Cái này, sợ rằng cuối cùng cũng sẽ phải rời đi. Ta không làm rạng danh môn phái, sư môn sẽ không tha ta.”

Triệu Nghi Phương nói: “Thế nào, Ngũ Hổ phái của các ngươi năm nay còn chưa chiêu đủ người sao?”

Hạ Liêm cúi đầu nói: “Hiện tại môn phái nhỏ, rất khó.”

Triệu Nghi Phương khẽ mỉm cười, nói: “Đại hiệp, ta có một biện pháp. Ngươi đưa lỗ tai lại đây.”

Hạ Liêm ngây người ngẩn ngơ, hỏi: “Thế nào?”

Hiệu cầm đồ Mậu Xương, phòng ngủ của chưởng quỹ, trên giường.

“Ngô… không được… Giá, cái này gọi là biện pháp gì…”

“Hư.”

“A! Chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ… phải không…”

“Thắt lưng đại hiệp thực dẻo.”

“… Điều này không… A! Ô…”

“Không sao cả, thả lỏng một chút, đây là chuyện tốt mà.” [mẹ ơi =)))]

“Chưởng quỹ … Ngươi! Ô…”

“Hô, đại hiệp, không ngại tiếp tục một lần…”

“Đại hiệp, cảm thấy như thế nào?”

Một hồi lâu mới có tiếng trả lời:”… Nếu tối nay có đạo tặc đến, ta sợ rằng mình không quản được.”

“Không sao. Đại hiệp, ngươi còn chưa nghe ta nói biện pháp.”

Một lát sau: “… Là cái gì.”

“Thay sư môn dương danh, cũng không phải là chỉ có một cách gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ.”

Triệu Nghi Phương nhoẻn miệng cười, “Lúc này tiểu thuyết**trở nên phổ biến, có rất nhiều tiểu nhi nữ thích đọc. Đại hiệp nhàn lai vô sự, không ngại dùng cách này nghĩ biện pháp. Còn hơn cướp của người giàu chia cho người nghèo và vân vân, đơn giản hơn nhiều, cũng dễ dàng hơn nhiều.”

“… Ta, ta đã lâu không cầm bút.”

“Không sao không sao. Hiệu cầm đồ của ta thu rất nhiều tiểu thuyết không được xuất bản nữa, mỗi ngày ngươi hãy lật xem; còn có bí tịch của các đại môn phái —— cái này, đợi sau khi đại hiệp khỏe lại, ta sẽ nhất nhất nói tỉ mỉ.”

“Ân… Có thể viết về đại hiệp của Ngũ Hổ phái hạ sơn không?”

“Không sai, lên trời xuống đất không gì không làm được, vô số mỹ nhân nhung nhớ yêu thương.”

Nửa năm sau, một tiểu thuyết vừa xuất bản liền trở thành truyền kỳ, không thể phân loại nên không thể làm gì khác hơn là liệt vào “Võ hiệp”. Thanh danh của Ngũ Hổ phái trở nên nổi tiếng, trước cửa môn phái, xua người như xua vịt.

~Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro