Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huy nhận lấy chai nước: "Cảm ơn".

"Không có gì". Cô nàng cười, "Anh còn nhớ em không, lần trước ở gần thư viện em gặp chuyện phiền phức, là anh giúp em giải quyết ấy".

"Chỉ thuận tiện mà thôi, em không cần để ý quá đâu". Dù đang khát muốn héo, Huy cũng chỉ cầm chai nước nhưng không uống.

"Ừm... Em nghĩ em vẫn nên cảm ơn anh. Tối nay,... anh có bận việc gì không?".

Cô nàng còn chưa nói xong, một giây sau, một chai nước vận động chỉ còn hơn một nửa bị thả xuống chỗ bên cạnh Huy.

Một bàn tay lớn vòng qua bả vai của Huy, chủ nhân của chai nước dựa vào Huy ngồi xuống: "Mua cho anh nè, vị anh thích đó, đạt chuẩn huynh đệ ơi chưa?".

Huy cũng chẳng quan tâm Hiếu nói gì, cổ họng anh khát khô rồi, anh cầm chai nước của Hiếu đang định uống thì bỗng dưng trong đầu nảy ra một vấn đề.

Chai nước này Hiếu đã uống một nửa rồi, nếu anh uống chung không phải là hôn gián tiếp với Hiếu sao, lỡ lúc uống anh không khống chế được vẻ mặt, có phải hơi biến thái không?

Huy đang bị ý nghĩ này làm cho do dự thì liền bị một tay Hiếu choàng qua cổ kéo sát vào.

"Ghét bỏ nước bọt của em à? Xưa giờ anh nếm thử qua biết bao lần rồi mà có thấy anh chê đâu". Hiếu trầm giọng nói.

cổ kéo sát vào.

Âm thanh của Hiếu không lớn nhưng đủ để cô gái trước mặt hai người nghe thấy rõ ràng. Vẻ mặt nhỏ dại ra, hết nhìn Huy, lại nhìn Hiếu rồi đột nhiên như tỉnh thức, ngộ ra ánh sáng chân lý.

"Làm... làm phiền rồi. Chúc hai người hạnh phúc!"

Cô nàng nhanh chóng bỏ chạy, khóe miệng Hiếu bây giờ mới giương lên thành một nụ cười.

Huy: "Em lại bị hiểu lầm là gay kìa".

Hiếu thỏa mãn nhìn Huy đem nửa chai nước còn lại uống hết, bất cần nói: "Hiểu lầm thì thôi, dù sao cũng không phải là gay".

Sân bóng cách ký túc xá có chút xa, Huy không muốn đi bộ, Hiếu liền quét mã một chiếc xe đạp cả hai cùng đi chung.

Trên đường về, Huy ngồi phía sau ôm lấy eo của Hiếu, ngáp một cái.

Thật hiếm mới có khi Hiếu ở trước mặt Huy trầm tĩnh, mãi cho đến lúc đạp tới một chỗ hẻo lánh vắng người Hiếu mới mở miệng.

"Anh Huy, thành khẩn được tha thứ, chống cự thì bụng bự". Hiếu nói, "Đã có chuyện gì, em khuyên anh nên khai báo cho rõ ràng, nếu không thì đừng trách em vì sao nước biển lại mặn".

"Khai báo chuyện gì?". Huy khép mắt hỏi.

Giọng điệu Hiếu cứ quái quái: "Sao anh với con nhỏ kia quen biết nhau, có phải đủ lông đủ cánh rồi bắt đầu lén lút yêu đương sau lưng em rồi đúng không?".

"Không có". Huy trả lời: "Trước kia, có một lần em đi học, anh đi thư viện mượn sách, tình cờ gặp một đám người ngoài trường đang bắt nạt cô ấy, thế nên anh ra tay hỗ trợ".

Hiếu trầm mặt chốc lát: "Có phải là có lần trên người anh chỗ xanh chỗ tím, em hỏi mà anh gạt em là đụng vào cạnh bàn đúng không? Là vì chuyện này à?".

"ờ". Huy thừa nhận.

Hiếu lần nữa trầm mặc, cho đến khi sắp ra khỏi con đường hẻo lánh cậu mới mở miệng.

Âm thanh của Hiếu đè nén: "Vậy anh có thích nhỏ đó không?".

Nghe như thế, Huy cuối cùng cũng mở mắt lên, ngay cả sợi tóc tung bay sau gáy của Hiếu cũng thấy đẹp nữa.

Người anh yêu không hề biết gì về tâm sự của anh, còn bày đặt hỏi dò xem anh có tình cảm với cô gái khác hay không.

"Không có đâu Hiếu, em đừng có suy diễn tào lao". Huy chậm rãi trả lời, "Hồi trước anh cũng từng giúp em đấy, giờ sao? Chúng ta có phải một đôi không?".

Trái tim trong buồng ngực của Hiếu cuối cùng cũng buông lỏng, cậu lại mở miệng ba hoa: "Làm một đôi với em quá đơn giản, tối nay động phòng luôn không? Ngủ giường của em nhé?".

Huy vỗ bộp bộp lên lưng Hiếu cảnh cáo mấy lần, Hiếu cũng mặc kệ chỉ cảm thấy không khí dễ thở không ít.

Nhớ khi xưa, thời kì phản nghịch của Hiếu đến, cái gì cũng học được, chỉ có đọc sách là không chịu. Người nhà cứ thấy Hiếu là phiền, cuối cùng ném Cậu đến một thị trấn nhỏ ở phía Nam để sinh hoạt, với hy vọng cuộc sống khổ cực có thể mài dũa tính cách của Hiếu.

Sau khi chuyển trường, Huy là lớp trưởng của Hiếu, khi đó Huy ở trong mắt Hiếu chỉ là một học sinh bình thường không có gì thú vị, Hiếu chỉ cần nhẹ nhàng búng ngón tay là có thể chơi chết anh.
★________Hết________★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro