Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 NĂM SAU

Cái ráng vàng của hoàng hôn nhuộm đỏ một tầng chân trời, trên đường vắng, một thiếu niên khoác áo trùm kín đầu đang sải bước về phía Lâu đài sát thủ. Bước vào phòng tắm, người con trai kia cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen to sụ, để lộ ra mái tóc màu đen óng ánh. Đó không ai khác chính là Thành Dương. Cậu trở về lâu đài sau một ngày huấn luyện. Cậu mệt mỏi nhìn mình trong gương. Mỗi ngày cậu đều ngắm nhìn bản thân thật kĩ. Cậu biết mình đã lớn lên từng ngày ở nơi đây, mọi thứ trong mười năm qua chẳng hề thay đổi đối với cậu. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ sống như thế này suốt thời gian qua. Ban đầu chính là kháng cự, cậu không biết vì sao mình phải luyện tập. Thế nhưng dần lớn, cậu dần nhận ra. Nếu cậu không luyện tập thật tốt, thì cậu sẽ phải đứng dưới chân bọn người ở đây.

Điều đó cậu không bao giờ được để nó xảy ra...

Vì cậu vẫn còn món nợ Trần gia chưa trả được!

Thả mình trong bồn nước ấm nóng, đôi mi dày khẽ khép lại. Sau khi tẩy rửa hết những thứ dơ bẩn trên người mình, Thành Dương nhanh chóng bước ra ngoài thay quần áo.

Ngã người ra giường, cậu mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cậu muốn ngủ, muốn thật nhanh đi đến ngày mai. Vì ngày mai, chính là ngày kết thúc mười năm luyện tập của cậu!

...

Sáng hôm sau, tại một vùng đất rộng lớn phía sau khu huấn luyện. Xung quanh được bao kín bởi lưới sắt. Thành Dương chậm rãi bước vào. Trên người trùm kín bởi một màu đen u ám. Cậu hướng đến phía bàn vũ khí, chọn cho mình một thanh kiếm sắc bén nhất sau đó đứng vào hàng ngũ. Ở bục, một người phụ nữ quyền lực đang ngồi ở đấy, yêu thương vuốt ve chú mèo trắng trên tay. Dương Lâm cúi đầu thông báo

"Cát tỉ, đã đến đủ hết rồi!"

Bà vẫn bình thản như không, hướng đến tất cả mọi người bên dưới, cất tiếng thật rõ ràng

"Sau quá trình luyện tập ta đã chọn ra được 10 người xuất sắc nhất. Và hôm nay, các ngươi sẽ đấu với nhau để tìm ra Tân sát thủ. Nên nhớ, khi vào trong lòng sắt kia, các ngươi không thể trốn chạy, không thể đầu hàng mà chỉ có thể hạ gục đối phương. Vì nếu không chiến đấu, người chết sẽ không ai khác chính là bản thân các ngươi. Vì vậy, hãy dùng hết tất cả những gì mà mình luyện tập trong thời gian qua để giữ lại mạng sống cũng như bước đến vị trí Tân sát thủ này! Và ai bước vào trước, người đó sẽ đấu với tất cả những người còn lại! Bây giờ thì, bắt đầu đi!"

Cả nhóm đứng yên lặng một lúc lâu, bỗng Thành Dương lạnh nhạt bước vào trong khu vực chiến đấu. Thấy cậu như vậy, mấy tên kia cũng hùng hổ bước vào. Mọi người bên ngoài chăm chú theo dõi trận chiến bên trong. Và chỉ một lúc, cậu đã hạ được năm người. Đôi mắt cậu sắc lạnh nhìn kẻ thất bại nằm dưới chân mình. Bên ngoài, 2 người nữa cũng nhanh chóng xông vào. Những tên kia luôn ra những đường kiếm chí mạng nhằm hạ gục cậu, nhưng thân hình nhỏ nhắn kia nhanh chóng né tránh và thuận thế vung một đường kiếm ngang yết hầu của đối thủ khiến hắn nhanh chóng ngã nhào ra đất và chết ngay sau đó. Sàn đấu lúc này đã tanh nồng mùi máu tươi xộc lên mũi. Hai tên cuối cùng cũng là hai tên mạnh nhất rất đắc thắng tiến đến bước vào, nhìn chằm chằm vào cậu. Khuôn mặt ấy vẫn như thường, chẳng có chút biểu tình, khóe môi vẫn cong lên, tâm tình như rằng tuyệt đối thoải mái, đấy chính là sự khinh thường cậu dành cho đối phương. Hắn nhanh chóng vung kiếm ngang thắt lưng cậu nhưng cậu đã nhanh chóng né đi. Do đối thủ quá mạnh nên sức cậu ngày một yếu dần. Tên kia nhân cơ hội chém thẳng một đường ngay lưng cậu. Máu cứ như thế mà tuôn ra ướt đẫm. Mày liễu khẽ cau lại. Cậu hét lên sau đó quay lại dùng tay đấm thẳng vào má khiến hắn ngã sổng soài dưới đất. Và trên cổ hắn ta đã xuất hiện một đường kiếm do cậu để lại. Do vết thương trên lưng mất máu khá nhiều khiến cậu có chút choáng váng. Tên còn lại nhân cơ hội lao đến đấm thẳng vào má cậu khiến cậu mất đà mà ngã xuống. Hắn liên tục đá vào bụng khiến cậu đau đớn mà chau mày. Máu cũng từ khóe môi mà chảy ra. Thấy cậu như vậy, tên kia đắc chí đứng cười to. Cậu dùng hết lực mà gượng dậy. Nhanh chóng nhặt cây kiếm dưới đất mà chém thẳng một đường ngay mi tâm của đối thủ khiến hắn lập tức ngã xuống.

Tiếng vỗ tay vang lên như chúc mừng cho Tân sát thủ mới. Cát tỉ ngồi ở bục cao cũng vừa ý mà kéo khóe môi thành một vòng cung hoàn hảo. Đúng là không làm ta thất vọng!

Thành Dương vì mất máu mà đầu óc bắt đầu choáng váng, chậm chạp lê bước đến đối diện bà. Máu từ lưng chảy xuống ướt đẫm cánh tay cậu.

Cát tỉ rất vừa lòng với kết quả này, rất nhanh đứng đối diện cậu mà tuyên bố

"Tốt lắm. Ngươi đã hạ gục được những người kia cũng đồng nghĩa với việc vị trí Tân sát thủ sẽ là của ngươi. Hiện tại ngươi cũng bị thương nặng rồi. Về phòng nghỉ đi! Ba ngày nữa đến gặp ta!"

Thành Dương không nói gì, chỉ cúi đầu rồi rời đi. Vừa đi, cậu vừa kéo áo khoác lên trùm kín đầu. Trở lại với dáng vẻ như lúc nãy bước đến đây. Về đến nhà cậu nhanh chóng đem áo cởi bỏ, phía sau là vết thương sâu hút vẫn còn âm ỉ rướm máu. Đứng trước gương, cậu cười nhạt nhìn ngắm Tân sát thủ. Từ khi về đây, đôi tay này mỗi ngày đều nhuốm một màu đỏ tươi của máu. Mặc dù cậu không muốn, nhưng cậu không có sự lựa chọn. Một phần vì mối thù năm xưa đã khiến cậu ở lại và tiếp tục với những bài huấn luyện khốc liệt ở đây. Mà đây cũng là một bước tiến tốt, cậu sẽ bắt đầu chuẩn bị cho một kế hoạch trả thù thật hoàn hảo khi thoát khỏi nơi này...

Sau khi rửa sơ sài vết thương, cậu mệt mỏi nằm ra giường mà ngủ. Những chuỗi ngày tới, điều gì sẽ đến với cậu nữa đây?

...

Biệt thự Hắc Long

Mọi người trong nhà tất bật ra vào chuẩn bị mọi thứ. Người đi kẻ lại nhộn nhịp. Trần Hoàng Minh đang ngồi thư thái ở ghế sofa, nhâm nhi tách trà nóng. Miệng liên tục nở nụ cười khiến mọi người ngồi phía dưới cũng nôn nóng theo.

Vì sao?

Vì hôm nay, con trai của Trần Hoàng Minh cũng là Thiếu chủ tương lai của Hắc Long đã trở về.

Theo như họ được biết là ngoài Trần Hoàng Minh và tên hậu vệ thân cận ra thì không ai biết mặt hắn cả. Và từ khi hắn ra nước ngoài đặc huấn thì dường như một chút tin tức gì cũng chẳng có. Đang mãi chìm trong sự đoán mò của mình thì một tên nam sát thủ chạy vào báo lớn

"Lão Đại, Thiếu chủ về rồi ạ!"

Trần Hoàng Minh sau khi nghe tin thì vội bật dậy khỏi ghế như một phản xạ tự nhiên. Ông nhanh chóng dẫn đoàn người ra khuôn viên rộng lớn để đón con trai quý tử của mình. Cánh cổng sắt lớn được mở ra và từ trên chiếc siêu xe đắt tiền kia, hai nam nhân chậm rãi bước xuống. Cả hai đều mang trên mặt nét lạnh lùng nhưng một người nhìn vào có vẻ khá dễ chịu, còn một người lại hàn khí đầy người khiến những người trong khuôn viên một đợt run sợ. Bàn tay kia không nhanh không chậm đưa lên gỡ bỏ chiếc kính râm để lộ ra khuôn mặt anh tuấn. Dáng người cao lớn mạnh mẽ, bờ vai vững chãi,... nhất cử nhất động đều mang đến một mị lực đặc biệt.

Những người đứng xung quanh cũng chăm chú đánh giá con người băng lãnh kia. Từ hắn toát ra một vẻ gì đó họ không rõ ! Chỉ là đứng trước con người này, họ lại có cảm giác phải cúi đầu. Mỗi phong thái đều mang đến sự uy nghiêm, quyền lực khiến người khác không muốn cũng phải vuốt mặt kính trọng. Khi hắn bước đến gần, cảm giác khó thở ngày một nhiều hơn

"Chào mừng Thiếu chủ trở về!"

Mỗi người đứng trong khuôn viên của Hắc Long đều hô to chào đón.

"Cha!" Hắn không quan tâm, chân bước thẳng đến đứng đối diện Hoàng Minh, nhìn ông vui vẻ ôm lấy mình

"Chào mừng con trở về, Trần Minh Hiếu"

Ông ôm lấy đứa con trai sau 10 năm xa cách. Đứa nhỏ này xuất chúng, từ khi nó còn nhỏ ông đã biết. Khóa huấn luyện vừa rồi, cũng chỉ là minh chứng năng lực của hắn đến mọi người trong bang mà thôi

"Chào Lão Đại!"

Người nam nhân bên cạnh nãy giờ im lặng cũng cất tiếng, hướng ông cúi đầu chào một cái

"À, Kiều Minh Tuấn! Thời gian qua vất vả cho con rồi!"

"Dạ, không có gì, con cũng đã học hỏi rất nhiều sau đợt đặc huấn này" Anh khách sáo đáp lại. Không khí rất thoải mái

Bước vào trong, ông quay sang hắn
"Hôm nay ta đã sai người làm buổi tiệc này mừng con trở về! Nào, nhập tiệc thôi!"

Buổi tiệc được bắt đầu. Trần Hoàng Minh và Minh Tuấn ngồi bên cạnh hắn. Ông không ngừng gắp thức ăn cho nam nhân ngồi bên cạnh, miệng cười vui vẻ nói

"Chỉ vài ngày nữa thì ta đã yên tâm nghỉ ngơi dưỡng già rồi."

Những người trong bang ngồi phía dưới cũng một phen lạnh gáy. Từ lúc về đến giờ, ngoài từ "cha" hắn gọi ông lúc nãy thì chưa một lời nói nào nữa được phát ra. Không gian bỗng chìm trong sự căng thẳng. Không ai dám hé một lời, sợ rằng nói ra điều gì đó không vừa lòng hắn thì ngay lập tức bị hắn ghim vào đầu một viên đạn thì toi đời. Bọn người mà mười năm trước đây hắn để lại cho một câu cũng không khỏi vuốt ngực, cố gắng lấy lòng tung hô khen ngợi. Hắn đưa mắt nhìn mọi người, chất giọng trầm khàn vang lên

"Mọi người sao vậy? Dùng tiệc đi!"

Những người phía dưới giật mình thay phiên nhau cầm đũa. Cha hắn bên cạnh nãy giờ quan sát, thấy vậy khẽ gật đầu hài lòng. Đến hôm nay, ông đã thật sự yên tâm giao lại Hắc Long cho hắn rồi! Tất cả mọi người cùng nâng ly rượu lên, trăm người như một nói lớn:

"Chúc mừng tân thiếu chủ của Hắc Long!"

Hắn không nói gì, tay cũng nâng ly rượu đỏ sóng sánh lên cao sau đó uống cạn.

...

Buổi tiệc xa hoa cuối cùng cũng kết thúc, Minh Tuấn cùng Minh Hiếu về biệt thự riêng của mình. Trên đường đi, không gian yên ắng chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe, hắn bên cạnh âm trầm nói

"Tuấn, cậu mệt mỏi rồi. Về nghỉ ngơi đi!"

"Cám ơn thiếu chủ!"

Sau đó, hắn không nói gì nữa. Chiếc xe vẫn mạnh mẽ lăn bánh, đỗ trước một ngôi nhà, à không... phải là một tòa lâu đài mới đúng. Hắn xuống xe, tiêu soái bước lên phòng. Minh Tuấn cũng nhanh chóng lui xe rời đi.

Bên ngoài căn biệt thự luôn có là vài tên nam sát thủ canh gác. Trần Minh Hiếu vừa lên chức, vẫn nên có người phòng thủ trước mọi nguy cơ.

Đêm thanh tịnh, trăng tròn vành vạnh chiếu xuống sân vườn một mảng sáng rực. Và chỉ trong nháy mắt, những tên áo đen kia đã ngã ra đất do kim châm độc cắm ngay mi tâm. Một thân ảnh áo đen đã nhanh chóng trèo qua thành tường kiên cố, tiến thẳng vào ngôi nhà rộng lớn kia....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro