Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tia sáng đầu tiên của ngày hôm sau ló hiện, Vương Tuấn Khảitỉnh lại trước, trong ngực đang ôm thân thể của một người, ấm áp bóng loáng, cảm giác da thịt tiếp xúc cực kỳ thân mật.

Vương Tuấn Khải hơi hơi cúi đầu, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đem khuôn mặt mệt mỏi chôn ở trong chăn, nhịn không được đến gần hôn nhẹ lên thái dương y. Mái tóc dài của hai người tản ra trên gối dây dưa một chỗ, sợi tóc uốn lượn quấn lấy nhau thật là lưu luyến kiều diễm.

Tuy rằng đêm qua đã thỏa thích phóng túng, nhưng đến sáng sớm tinh thần lại phấn chấn lên. Vương Tuấn Khảigắng gượng đem hạ thân nhẹ nhàng cọ vào giữa hai chân Dịch Dương Thiên Tỉ, bàn tay cũng không quên phủ lên hạ thể của y.

Dịch Dương Thiên Tỉ bị hắn cường ép lộng tỉnh, trong lòng vô cùng khó chịu, lại bởi vì đồng sàng miên bị*(cùng giường cùng chăn) bị Vương Tuấn Khảidồn nén qua mức, muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu.

Một tay Vương Tuấn Khải áp chế y đang khó chịu giãy giụa, hôn hai má y, động tình nói: "Đừng nhúch nhích! Kẹp chặt hai chân." Nói xong có chút thô lỗ lấy tay mở chân Dịch Dương Thiên Tỉ ra, đem dục vọng nóng như lửa đặt vào nơi non mịn trên bắp đùi y, bắt đầu chuyển động phần eo.

Hạ thân Dịch Dương Thiên Tỉ bị hắn cầm hơi hơi ngẩng đầu, cũng đành bất đắc dĩ thôi giãy dụa, vẻ mặt không vui nhượng Vương Tuấn Khảiphát tiết, nhưng một lát sau chính mình không khỏi cũng bắt đầu ý loạn tình mê. Đến tận khi cảm thấy Vương Tuấn Khảicố sức không tiếp tục trừu động, một dòng ấm áp ở phần da thịt giữa hai chân tràn ngập, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng tiết trên tay Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải vẫn chưa thỏa mãn động thêm vài cái, mới lấy bố khăn lau đi dấu vết trên cơ thể hai người, lại ôm Dịch Dương Thiên Tỉ vùi vào trong giường.

Dịch Dương Thiên Tỉ bình phục hô hấp, không khỏi oán hận: "Trầm mê trong dục vọng như vậy, ngươi sớm muộn gì cũng tinh tẫn thân vong." Nghĩ nghĩ lại nói: "Còn có thể liên lụy ta." Vương Tuấn Khảibật cười ra tiếng, ôm y, trên vai y gặm gặm mấy miếng.

"Ngươi cười cái gì?" Dịch Dương Thiên Tỉ không vui nói.

"Không nói, nếu nói ngươi sẽ sinh khí." Vương Tuấn Khảimột bên gặm một bên phát âm không rõ đáp, "Ngươi chỉ cần biết rằng, ta thật sự là yêu chết ngươi."

"Không biết xấu hổ..." Dịch Dương Thiên Tỉ lẩm bẩm nhắm mắt lại, muốn nhân lúc trời còn chưa sáng ngủ tiếp.

Vương Tuấn Khảikéo chăn lên chùm kín đỉnh đầu hai người, một tay quấn quanh mái tóc rối rắm của cả hai, tiến đến gần bên tai Dịch Dương Thiên Tỉ thì thầm những lời yêu thương vô nghĩa. Dịch Dương Thiên Tỉ đã sớm tập thành thói quen với loại quấy rầy này, âm thanh trầm thấp tại nơi vô cùng quen thuộc nói ra những lời lẽ yêu thương, khiến y chậm rãi rơi vào mơ hồ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, thanh âm Tín Vân Thâm cách ván cửa truyền đến: "Đại sư huynh, huynh tiêu dao cũng đủ rồi a, đệ còn có việc phải trở về trên núi ngay. Huynh mau thức dậy chăm sóc Tiểu Kỳ Nhi."

"Ca ca....ca ca......ôm một cái, hôn nhẹ." Thanh âm nhuyễn nhu của Tiểu Thạch Đầu xen lẫn lời nói của Tín Vân Thâm, cũng tinh tế truyền tới.

"Ca cái gì mà ca, ta là thúc của ngươi." Trên hành lang ngoài cửa, Tín Vân Thâm ôm Tiểu Thạch Đầu, niết khuôn mặt nhỏ nhắn của bé giáo huấn.

"Niết niết." Tiểu Thạch Đầu cười khanh khách, cũng bắt chước đem bàn tay nhỏ bé đặt lên mặt Tín Vân Thâm rà qua rà lại, khiến Tín Vân Thâm dở khóc dở cười.

"Xú tiểu tử, ta không chơi cùng ngươi. Ta phải đi rồi, mau gọi cha ngươi ra đi." Tín Vân Thâm kéo tay Tiểu Thạch Đầu vỗ vỗ ván cửa phòng ngủ.

"Cha, đi ra! Cha! Ca ca muốn vào!" Tiểu Thạch Đầu vươn người ra, vừa vỗ vừa kêu, vẻ mặt hăng hái.

"Nói bậy, ai muốn đi vào a. Ngươi cao hứng cái gì nha." Tín Vân Thâm bất đắc dĩ lau lau cằm Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu hồi nhỏ hay chảy nước miếng, tuy rằng bây giờ đã không còn chảy nữa, nhưng do thói quen chăm sóc bé nên vẫn đưa tay lên sờ sờ kiểm tra.

Tiểu Thạch Đầu đang gõ cửa rất hăng say thình lình cánh cửa hướng phía bên trong mở ra. Vương Tuấn Khảikhoác một kiện áo choàng, lười biếng đứng trước cửa, cổ áo rộng mở lộ ra hơn phân nửa bờ ngực rắn chắc.

Một mắt Tín Vân Thâm phiêu ra phía sau Sở Phi Dương, nhưng hiển nhiên chẳng nhìn thấy gì, nhưng mà không khí kiều diễm vẫn chưa tan trong phòng, vẫn khiến cho khuôn mặt cậu đỏ lên.

"Hài tử cho huynh, đệ phải đi đây." Tín Vân Thâm nhét Tiểu Thạch Đầu vào lòng Sở Phi Dương, cũng không chờ Vương Tuấn Khảilên tiếng, xoay người rời đi.

"Ở lại ăn điểm tâm đi." Vương Tuấn Khảimột tay tiếp nhận Tiểu Thạch Đầu đang nhích tới nhích lui, ngáp dài chẳng chút thành ý hướng phía thân ảnh đã tiêu thất của Tín Vân Thâm nói một câu, nói xong giữ nguyên cửa đi về giường.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đã ngồi dậy, mặc tạm vài kiện quần áo bao lấy thân thể quang lỏa, thấy Vương Tuấn Khảiđem Tiểu Thạch Đầu đặt lên giường, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Về sau có thể hay không đừng tại thời điểm này, ôm Tiểu Thạch Đầu đi vào..."

Tiểu Thạch Đầu đã tự mình bò lên trên người Dịch Dương Thiên Tỉ, ghé vào lòng y, ngửa đầu, giương lên cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo như nước chăm chú nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, dùng âm thanh nhuyễn nhu của trẻ con liên miệng kêu: "A cha, a cha." Vương Tuấn Khảingồi vào bên giường xoa xoa đầu Tiểu Thạch Đầu, cười nói: "Thời điểm nào a? Ngươi hay nghĩ nhiều quá, sau khi xong việc ta liền giúp ngươi tẩy sạch sẽ, cái gì cũng không phát hiện."

Tiểu Thạch Đầu nhìn nhìn Sở Phi Dương, lại nhìn nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, không hiểu gì lặp lại nói: "Sạch sẽ, không phát hiện ra."

Dịch Dương Thiên Tỉ che trán bất đắc dĩ thở dài.

"A cha, a cha, muốn hôn hôn." Lúc này Tiểu Thạch Đầu vẫn chưa biết đoán sắc mặt người, ngồi ở trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ nhích tới nhích lui, cong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, vui vẻ kêu lên.

Vương Tuấn Khải ngã vào bên người Dịch Dương Thiên Tỉ, kéo Tiểu Thạch Đầu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vuốt ve: "Tiểu quỷ, gặp ai cũng muốn hôn hôn, học từ đâu a! Không có tiền đồ!" Tuy nói vậy nhưng cũng nhịn không được hôn mấy cái lên khuôn mặt non mềm, đến nỗi Tiểu Thạch Đầu khanh khách cười không ngừng.

Sau đó Vương Tuấn Khảiđi tìm Giang Tam, cùng nhau nghiên cứu bảo khố đồ. Bản đồ kia vốn đã thô sơ, lại vì niên đại đã lâu, nên càng thêm mơ hồ khó nhận thức. Cuối cùng chỉ có thể nhìn ra đại khái là trên một hòn đảo vô danh đơn độc giữa biển khơi.

Nghĩ rằng lần xuất hành này có lẽ sẽ mất nhiều thời gian, Vương Tuấn Khảitrước mang Tiểu Thạch Đầu lên núi dàn xếp ổn thỏa, rồi mới cùng mọi người xuất phát, bước lên con đường truy tìm bảo vật không biết ngày mai rồi sẽ ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro