Chương 2-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dịch Dương Thiên Tỉ đánh giá một lượt nam tử trẻ tuổi trước mặt. Người nọ ngẩng đầu, ưỡn ngực, bàn tay siết chặt thanh kiếm, lông mày nhíu lại tràn đầy vẻ không đồng ý cùng khiển trách.

Trong đại đường nhất thời lặng ngắt như tờ, mấy nam nhân bị thương dìu nhau lảo đảo lui về góc, rụt rè nhìn cảnh hai người im lặng giằng co.

Một trong số ít những người dân bình thường vội vội trả tiền cơm rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, còn lại những nhân sĩ giang hồ hoặc ngồi, hoặc đứng tại chỗ vây xem.

"Vị huynh đài này, không biết bọn họ mạo phạm gì đến huynh mà huynh lại hạ độc thủ như vậy?" Bạch y nhân nói trước, khoảng giữa hàng lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), làm cho gương mặt non trẻ tăng thêm một chút sự ổn trọng không hợp với tuổi.

"Bớt xen vào việc của người khác." Dịch Dương Thiên Tỉ hừ nhẹ một tiếng: "Không cần nhiều lời vô nghĩa, ra tay đi."

"Ra tay?!" Bạch y nhân sửng sốt một chút, rồi sau đó lắc đầu nói : "Vị huynh đài này, huynh hiểu nhầm rồi, ta không phải cố ý muốn cùng ngươi đối địch. Chẳng qua giữa ban ngày ban mặt huynh lại định giết người hành hung, thân là người trong giang hồ đều nên ra tay ngăn lại, tại hạ thầm nghĩ muốn giúp đỡ các vị hòa giải mà thôi. "

Dịch Dương Thiên Tỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn xung quanh một lát, sau khi thấy nam tử trẻ tuổi nói xong, một số người rõ ràng trên mặt đã không nén được giận, lại nhìn nhìn những người vừa được cậu ta cứu, mặt mày u ám nhìn hai người bọn họ, đối cậu ta chẳng tỏ ra nửa phần cảm kích.

"Không biết các hạ đang cười điều gì ? " Nam tử trẻ tuổi nhíu mày thắc mắc nói : " Ngươi... "

Cậu còn chưa dứt lời, chỉ thấy nam nhân phía đối diện vốn đang lạnh nhạt cười đột nhiên thân hình khẽ động, biến hóa như ảo ảnh, thẳng hướng lại đây.

Bạch y nhân phi thân lên phía trên, nhẹ nhàng hạ xuống một chỗ khác. Dưới chân còn chưa kịp đứng vững, một đạo nội kình như gió táp theo phía sau đâm thẳng đến. Bạch y nhân lập tức vận khởi nội lực, cầm kiếm múa một vòng, hướng phía sau quét tới, đồng thời xoay người lại.

"Vương đại hiệp cẩn thận!" Một thanh âm từ trên lầu truyền xuống.

Bạch y nhân lúc này mới thấy rõ,trên thân kiếm trong tay hắn đã đính mấy cái tế châm*( kim nhỏ) lấp lánh lục quang, nam nhân trước mặt huy tay phải mang theo ba đạo ngân quang thẳng hướng mặt mà bay đến.

Bạch y nhân đang muốn lui về phía sau, lại thấy người nọ bỗng nhiên dừng lại công kích, ngón tay kẹp ba cái ngân châm vững vàng dừng ngay trước mũi.

"Ngươi họ Vương?" Nam nhân nhíu mày, trong khẩu khí pha lẫn nhè nhẹ ý tứ không rõ.

Bạch y nhân không biết cái này thì có quan hệ gì, nhưng vẫn gật gật đầu.

"Vương đại hiệp?! Hừ!" Nam nhân hạ xuống mí mắt, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Tuy rằng đối với sự khinh thường của y có chút mạc danh kì diệu* (ko hiểu ra sao). Bạch y nhân vẫn là thái độ đúng mực, nói : "Tại hạ Vương Vân Phi, là đại đệ tử phái Thiên Sơn. Tại hạ tự biết năng lực còn thấp, là do bằng hữu trên giang hồ cấp chút mặt mũi, mới xưng hô một tiếng Vương đại hiệp. "

Dịch Dương Thiên Tỉ ngượng ngùng thu hồi thế công, tiểu nhị nãy giờ vẫn đứng ngoài xem cuống quít nhân cơ hội tiến lên nói: "Khách quan đồ ăn ngài dặn đã làm xong, chúng ta cũng đã xếp hết vào thực hạp cho ngài rồi, ngài về đến nhà cũng sẽ vẫn còn nóng hầm hập. Ngài xem... "

Dịch Dương Thiên Tỉ ý bảo hắn mang lên, chờ tiểu nhị vẻ mặt niềm nở mang thực hạp tinh xảo đến, Dịch Dương Thiên Tỉ xuất ra một thỏi bạc đưa cho hắn xoay người liền rời đi.

Vương Vân Phi không biết đây là chuyện gì xảy ra, người này như thế nào vừa nãy sát khí mười phần, rồi đột nhiên nói đi là đi, chỉ còn cách thu kiếm, đuổi theo vài bước nói: "Huynh đài xin dừng bước, chuyện vừa rồi còn chưa có..."

"Ta ghét nhất người nào hay thích xen vào việc của kẻ khác, đã hay xen vào việc người khác lại còn lại mang họ Vương ta càng ghét hơn, ngươi hãy tự lo thân mình đi. " Dịch Dương Thiên Tỉ ném lại mấy câu, ra cửa liền phi thân rời đi, hảo khinh công lập tức liền không thấy thân ảnh, khiến Vương Vân Phi âm thầm cứng lưỡi.

Công lực tốt như vậy, nếu vừa rồi thật sự cùng y chém giết, nhất định không chiếm được thế thượng phong. Vương Vân Phi lắc lắc đầu, vội vã trở lại với đồng bạn.

"Người này bất thường kiêu ngạo, xuống tay ngoan độc, tựa hồ có chút tâm thuật bất chính. Không biết có lại lịch gì, chẳng qua ở ngay dưới chân Thanh Phong Kiếm phái, vì sao lại xuất hiện một người như vậy. " Vương Vân Phi đi về chỗ ngồi, trầm ngâm nói.

"Ta khuyên ngươi một tiếng, nơi này long xà hỗn tạp, ngươi lần sau đừng có mà lỗ mãng ra tay." Vị bằng hữu của cậu lắc lắc đầu nói.

"Sao Tiểu Khúc ngươi lại nói thế? Chẳng lẽ ngươi muốn ta thấy chết mà không cứu, vừa rồi nếu ta không ra tay chỉ sợ bấy giờ đã có thêm mấy bộ xương khô, lúc nãy người kia rõ ràng là đã động sát tâm." Vương Vân Phi không đồng ý nói.

Người bằng hữu được gọi Tiểu Khúc bất đắc dĩ nói: "Ngươi nha, ngươi thật sự là....Ngươi xem xem vừa rồi mấy người kia giống người tốt ở chỗ nào?" Nói xong ngẩng đầu nhìn bốn phía một vòng, trong đại đường lại khôi phục tình trạng như trước, giống như tràng hỗn loạn vừa rồi chưa bao giờ phát sinh qua. "Đó ngươi xem, một người cũng không thấy, ngươi mạo hiểm cứu tính mệnh bọn họ, ánh mắt bọn họ nhìn ngươi không hề có một chút lòng biết ơn. "

"Tại hạ cứu người không phải vì muốn bọn họ cảm tạ. " Vương Vân Phi nói.

"Ai, quên đi, không nói bọn họ, có điều nam nhân khiến kia ta nghĩ đến một người..." Tiểu Khúc vuốt cằm, vẻ mặt hứng thú nói.

"Ai?" Vương Vân Phi ngẩn ra.

"Còn có thể là ai? Chính cái...ai nha, ban nãy trên lầu có người nhắc ngươi cẩn thận, y nghe thấy "Vương đại hiệp" liền dừng tay, ngươi nói xem còn có thể là ai?" Tiểu Khúc nhíu lông mày với Vương Vân Phi.

"Ách....ai?" Vương Vân Phi có chút bối rối nhíu nhíu mày.

"A! A ngốc a, ngươi thực là ngốc a! Ngươi không phải thực sùng bái Vương Tuấn KhảiVương đại hiệp sao? Loại giang hồ đại bát quái này mà ngươi cũng không biết?! " Tiểu Khúc bất đắc dĩ nói.

"Vương đại hiệp?! Vừa rồi vị kia là... Vương Tuấn KhảiVương đại hiệp?!" Vương Vân Phi mở to hai mắt, có chút vui mừng hỏi dồn.

"Vương cái đầu ngươi a, ngốc, ngươi cũng nói vừa rồi người nọ tâm thuật bất chính, ngươi ngẫm lại đi, liên quan đến Vương đại hiệp lại tâm thuật bất chính là... "

"Dịch Dương Thiên Tỉ ?!" Vương Vân Phi ánh mắt mở lớn hơn nữa.

" Hư!__ " tiểu Khúc vội nghiêng thân che miệng hắn lại, "Ngươi nhỏ giọng chút được không ?! "

"Hóa ra là tên ma đầu này!" Vương Vân Phi hạ thấp thanh âm,oán hận nói : "Sớm biết là y, ta đã không nhiều lời vô ích như vậy, một đao giết chết yêu nhân này là tốt nhất. "

"Ngươi hận y như vậy?" Tiểu khúc ngược lại mê muội : "Ngươi trước kia đã từng gặp qua y. "

"Ai đã gặp gỡ tên yêu nhân ma giáo này?!" Vương Vân Phi hừ một tiếng nói : "Đều là bởi vì hắn làm hại thanh danh Vương đại hiệp bị hao tổn. Hiện giờ không biết có bao nhiêu bọn trộm cướp lấy chuyện này ra âm thầm chửi bới Vương đại hiệp. Rõ ràng là...rõ ràng là một người nam nhân, cư nhiên...Hừ!"

"Hoá ra ngươi cũng biết." Tiểu Khúc nhặt viên đậu phộng ném vào miệng : "Hai người đều là nam nhân, ngươi làm sao biết được chính hắn là dùng yêu pháp mê hoặc Vương đại hiệp của ngươi?"

"Ngươi nói gì!" Vương Vân Phi phẫn nộ đập cái bàn: "Vương đại hiệp từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, nếu nói trong chốn giang hồ ai xứng làm đại hiệp nhất thì chính là Vương đại hiệp! Hiện giờ bị yêu nhân ma giáo mê hoặc, suýt nữa rơi vào cảnh thân bại danh liệt, thật làm cho người ta căm giận hết mức. Ta chỉ hận không thể giáp mặt tỉnh ngộ hắn, không nên cứ tiếp tục sai lầm như vậy nữa. "

"Được rồi, được rồi!" Tiểu khúc vội trấn an nói: "Ngốc, ngươi bớt giận đi, những việc bát quái gì gì đó là khi bọn họ không có việc gì lấy ra tiêu khiển thôi. Đừng quên lần này ngươi xuống núi là có nhiệm vụ của sư môn trong người. Chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn. "

"Cái này đâu phải chỉ là giang hồ bát quái..." Vương Vân Phi không đồng ý nói, vừa nhấc đầu thấy tiểu Khúc vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, giật mình chuyển sang thở dài một tiếng: "Nhiệm vụ sư môn ta đương nhiên nhớ. Sư phụ bảo ta đi tìm về nửa đoạn Hiểu Tinh kiếm bị trộm đi. Nhưng manh mối chỉ có Thanh Châu mà thôi. Đã nhiều ngày ở đây điều tra nghe ngóng, một manh mối cũng tìm không được. Mặc dù có mấy môn phái cùng phái Thiên Sơn ta có giao hảo tương trợ, nhưng vẫn như cũ không chút tiến triển. Ta hiện giờ thật sự là, hết đường xoay sở. "

Tiểu khúc vỗ vỗ vai cậu, an ủi nói: "Xe đến trước núi ắt có đường, nghĩ thoáng ra chút, a ngốc, ta cũng sẽ giúp ngươi. "

************

Dịch Dương Thiên Tỉ một mạch thi triển khinh công bay trở về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Vương Tuấn Khảiđưa lưng về phía đại môn, ngồi xổm trước cái bàn.

"Ngươi đang làm gì đó?" Dịch Dương Thiên Tỉ đi tới, đặt thực hạp cầm trong tay lên trên mặt bàn.

Khi đến gần mới thấy rõ, sắc mặt Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức cứng đờ.

Vương Tuấn Khảiđau lòng ôm Tiểu Thạch Đầu đang nhào vào lòng hắn, ô ô khóc, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Nghe được tiếng Dịch Dương Thiên Tỉ đến gần. Hai người cùng nhau giương mắt lên án nhìn y, Tiểu Thạch Đầu lại tiếp tục ghé vào lòng Vương Phi Dương, tràn đầy ủy khuất.

"Ngươi nha, ngươi thuyên*(buộc) Tiểu Thạch Đầu cư nhiên lại dùng Hàn Băng Huyền Thiết khóa. Ngươi có biết thứ này từng khóa qua những nhân vật lợi hại thế nào không? Ngươi quá coi trọng nhi tử của mình đi. Xem xem Tiểu Thạch Đầu sợ tới mức nào. " Vương Tuấn Khảibất đắc dĩ nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ sờ sờ cái mũi, giải thích: "Tiểu đông tây này biết cởi dây thừng, dùng cái gì kết cũng thuyên không được, ta mới nghĩ đến sử dụng thứ này."

-Hết chương 2-

CHƯƠNG 3 :

Dịch Dương Thiên Tỉ sờ sờ cái mũi, giải thích : "Tiểu đông tây này biết cởi dây thừng, dùng cái gì kết cũng thuyên không được, nên ta mới nghĩ đến sử dụng thứ này."

Vương Tuấn Khảilắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nha, ngươi nha, không phải ta đã nói, chuỵện khác thì không sao, nhưng với tiểu oa nhi yếu ớt, mỏng manh thế này, ngươi sao có thể thiếu hiểu biết như vậy..."

"Ngươi nói ai thiếu hiểu biết?! Vương Tuấn Khảingươi muốn đánh nhau phải không?" Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận nheo mắt lại : "Muốn đánh nhau cứ việc nói thẳng, ta bất cứ lúc nào cũng phụng bồi."

"Ta không phải muốn đánh nhau với ngươi, ta đang cùng ngươi giảng đạo lý, cổ nhân nói biết sai để sửa, ngươi đem loại thiết liên này thuyên Tiểu Thạch Đầu ở nhà một mình,chuyện này không được tái làm lần thứ hai. Lý do hợp tình thì nên lắng nghe, đừng có luôn cố chấp như vậy." Vương Tuấn Khảiđể Tiểu Thạch Đầu xuống, đứng dậy, thân hình vĩ ngạn cao ngất ngẩng đầu ưỡn ngực một bước cũng không nhường, nói.

"Ngươi...được lắm! Vương Tuấn Khảihôm nay ta mà không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết đầu heo vì cái gì lớn như vậy!" Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người lại, đi về phía tường, lấy xuống hai thanh kiếm treo trên đó, tùy tay ném một thanh cho Vương Phi Dương, "Keng" một tiếng rút ra bảo kiếm, trừng mắt giận dữ quát : "Rút kiếm."

Vương Tuấn Khảicầm ngang thanh kiếm rồi rút ra khỏi vỏ, tay trái đem vỏ kiếm dấu ở sau người, tay phải vững vàng nắm chuôi kiếm, mũi kiếm sáng loáng chỉ thẳng vào Dịch Dương Thiên Tỉ .

Dịch Dương Thiên Tỉ bị ánh sáng phản chiếu trên thân kiếm làm lóa mắt, y không nghĩ tới Vương Tuấn Khảinói rút liền rút, lại còn dứt khoát chĩa kiếm vào y, nhất thời sững sờ một chút, trong lòng thế nhưng có gì đó không thoải mái. Tuy nhiên, chốc lát phần ủy khuất, oán phẫn này đều biến thành đào thiên nộ hỏa, hừng hực thiêu đốt ở trong ngực, bàn tay cầm chuôi kiếm nhất thời trở nên căng thẳng, dưới chân vừa động, một đạo ngân quang thẳng hướng Vương Tuấn Khải đâm tới.

Vương Tuấn Khảikhóe miệng nở nụ cười khẽ, cước bộ nhẹ nhàng, uyển chuyển hơi nghiêng thân mình, nhưng chưa nghênh chiến, mà đem mũi kiếm tà tà chỉ xuống phía dưới, tay trái cầm vỏ kiếm nhanh chóng khẽ lật.

"Kengg..." Chỉ nghe thấy một tiếng vang trong trẻo, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn chăm chú thì thấy kiếm của mình đã bị vỏ kiếm của Vương Tuấn Khảithu vào vững vàng. Dịch Dương Thiên Tỉ muốn dùng lực rút kiếm ra, nhưng Vương Tuấn Khảiđem kiếm trên tay phải ném đi, chỉ cầm lấy vỏ kiếm sử một chút lực, kéo Dịch Dương Thiên Tỉ đến trước ngực, mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy.

"Được rồi, được rồi." Vương Tuấn Khảicười đến mặt mày loan loan, ở sau tai Dịch Dương Thiên Tỉ hôn hôn, "Đừng tức giận như vậy a, ta chỉ đùa chút thôi."

"Hỗn đản ai vui đùa với ngươi, buông ra!" Dịch Dương Thiên Tỉ giãy giụa, tức giận nói: "Buông ra, cùng ta hảo hảo đánh một hồi."

"Không muốn." Vương Tuấn Khảikiên quyết cự tuyệt, vô cùng thân thiết lấy chóp mũi cọ cọ mái tóc dài phía sau của Dịch Dương Thiên Tỉ , ôn nhu nói: "Ta làm sao nỡ lòng đánh nhau với ngươi chứ."

Dịch Dương Thiên Tỉ lại giãy giụa, vặn vẹo, cuối cùng đành phải bỏ cuộc chỉ hừ lạnh hai tiếng.

Vương Tuấn Khảicười cười, buông ra một tay, lấy đi thanh kiếm trên tay Dịch Dương Thiên Tỉ đặt lên bàn, rồi lại ôm y, thanh âm trầm thấp đến không thể nghe thấy: "Có điều ta không ngại cùng ngươi lên giường luận bàn, luận bàn..."

Dịch Dương Thiên Tỉ mạnh mẽ thoát khỏi Vương Phi Dương, vội vàng quay đầu lại nhìn Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn ngồi trên đệm mao chiên bên cạnh bàn, cái đệm kia là do Dịch Dương Thiên Tỉ sợ Tiểu Thạch Đầu bị lạnh, cố ý độn thêm mấy lớp, mới đặt Tiểu Thạch Đầu lên.

Chiếc mũ trên đầu Tiểu Thạch Đầu hơi lệch, trên cái áo bông dày màu đỏ thẫm dược thêu hoa tinh xảo, bao lấy thân thể tròn vo lộ ra đôi hài đầu hổ nhỏ xinh, bé con vẻ mặt tò mò nâng đầu, đôi mắt to đen nhánh nhìn cái này lại xem cái kia. Nhìn đến sự chú ý của Dịch Dương Thiên Tỉ trên người mình, Tiểu Thạch Đầu chùi chùi miệng, cúi đầu, do áo bông quá dày nên khó di chuyển được, cánh tay nhỏ nhắn, bàn tay xinh xắn túm lấy một đạo thiết liên tinh tế quấn quanh bụng kéo kéo, làm cho thiết liên phát ra tiếng "loạt soạt", rồi lại ủy khuất nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ .

Dịch Dương Thiên Tỉ nháy mắt có cảm giác mà trước kia khi y mưu toan chuyện xấu chưa từng cảm thụ qua, Vương Tuấn Khảihết lòng hết sức, hao phí tâm tư hi vong khiến y cảm nhận được một loại cảm giác: cảm giác tội ác, cảm giác tội ác sâu sắc. trong đôi mắt to tròn, hắc bạch phân minh ngân ngấn nước đang chăm chú nhìn mình, y cảm thấy thật sự đối Tiểu Thạch Đầu làm một chuyện vô cùng quá đáng.

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy chìa khóa ra, đi đến ngồi xổm xuống, chỉnh lại mũ da hổ cho Tiểu Thạch Đầu, đồng thời giải trừ thiết liên quanh bụng bé.

Tiểu Thạch Đầu nắm lên góc áo ngắm nghía, không muốn nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ . Dịch Dương Thiên Tỉ có điểm hối hận vì đối đãi Tiểu Thạch Đầu như vậy, ôm lấy bé con đặt lên bàn, nâng khuôn mặt của bé con lên cọ cọ, thở dài nói : "Tiểu đông tây, sợ lắm phải không, lần sau sẽ không thế nữa."

Tiểu Thạch Đầu dẩu môi, lại cúi đầu nghịch góc áo, giống như góc áo kia là một thư gì đó thực đáng giá để nghiên cứu.

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy Tiểu Thạch Đầu tựa hồ không muốn tha thứ cho mình, có chút không biết nên như thế nào dỗ dành bé con.

Vương Tuấn Khải đã đi tới, bàn tay to đặt trên trán Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Được rồi xú tiểu tử, già mồm cãi láo ngươi cũng nên nể mặt cha, lúc cha trở về ngươi rõ ràng ghé vào cái đệm ngủ rất ngon đi, có chỗ nào ủy khuất ngươi."

Tiểu Thạch Đầu chu chu cái miệng nhỏ, bộ dạng muốn khóc mà không khóc được nhìn Vương Phi Dương, Vương Tuấn Khảilàm bộ trên lòng bàn tay ói ra khẩu nước miếng. Tiểu Thạch Đầu nâng tay lau con mắt, chuyển hướng Dịch Dương Thiên Tỉ duỗi hai tay ra: "A cha, a cha ôm Tiểu Thạch Đầu___ !"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn nhìn một cha một con diễn qua diễn lại, hoàn toàn vô lực, bất đắc dĩ ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy mĩ mãn ghé lên vai Dịch Dương Thiên Tỉ , chôn mặt trong chiếc khăn lông quấn quanh cổ y, thoải mái mà hừ hai tiếng.

"Tiểu tử này, cái cốt học võ thì bình thường, mà công phu làm nũng lại nhất lưu." Vương Tuấn Khảibất đắc dĩ nói: "Không biết học từ ai a."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn hắn một cái, chỉ chỉ thực hạp trên bàn : "Hãy bớt sàm ngôn đi. Đây là ban nãy ta đến tửu lâu mua về, mau mang bày ra bàn, ăn cơm."

Vương Tuấn Khảinhìn nhìn hạp tử*(hộp) kia điêu hoa khắc thảo vô cùng tinh xảo, xoa trán nói: "Thứ này hẳn không ít tiền?"

"Cũng không còn biện pháp nào khác, bên ngoài rất lạnh, không dùng hạp tử đồ ăn sẽ lạnh mất." Dịch Dương Thiên Tỉ chau mày nói: "Ngươi làm gì mà ngay cả cái này cũng muốn tính toán chi li?"

"Ai..." Vương Tuấn Khải thở dài một tiếng, một mặt lấy từ trong hạp tử ra từng chiếc bát cái đĩa chứa đồ ăn được làm vô cùng cận thận tinh xảo kia, một mặt ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, phá sản thật sự là tật xấu không được a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro