Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người bọn họ phi nhanh liền một mạch, Vương Tuấn Khải dẫn đường, mới chỉ qua nửa nén hương sau đã đưa mọi người đến trước cửa một khách điếm.

"Chúng ta nghỉ tạm tại nơi này một đêm, ngày mai đến Mai gia." Vương Tuấn Khải buông Giang Tam ra, quay đầu mỉm cười với hai người đứng sau.

Giang Tam cổ họng nôn khan vài tiếng, căm giận tiến vào.

Vương Vân Phi theo bản năng quay đầu lại, định kêu Dịch Dương Thiên Tỉ vào trước, thì thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang đánh giá một chút kiến trúc trước mặt, rồi tầm mắt liền hướng về Vương Tuấn Khải. Vương Vân Phi xem không hiểu ánh mắt phức tạp của Dịch Dương Thiên Tỉ, cũng xem không hiểu nụ cười đọng ở khóe miệng Vương Tuấn Khải. Trong lúc đó, cậu cảm thấy giữa hai người tồn tại bầu không khí không để người khác tham gia.

"Vân Phi, đệ vào trước đi, ta và Dịchđại ca của đệ đi xem xét xung quanh."

Vương Vân Phi nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt cô đơn đáp ứng, vác hành lý sải bước tiến vào cửa.

Vương Tuấn Khải đi đến cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, mỉm cười nói: "Về đến chốn cũ, cảm giác thế nào?"

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc lắc đầu: "Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, ta nhất định là mệnh phạm tai tinh."

Vương Tuấn Khải bật cười, nắm lấy bả vai Dịch Dương Thiên Tỉ nói: "Được rồi, ngươi đừng không kiêng nể mặt mũi ta như vậy. Ngày nào đó tai tinh ta đây không cần ngươi, ngươi muốn khóc cũng không kịp."

Dịch Dương Thiên Tỉ thản nhiên liếc hắn một cái, từ chối cho ý kiến.

"Đi, phòng hảo hạng." Vương Tuấn Khải cũng không để ý, kéo tay Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghi hoặc: "Không phải ngươi nói muốn đi xem xung quanh một chút?"

Vương Tuấn Khải dưới chân đã sử lực, mang theo hai người phiêu nhiên lên phòng.

Vương Tuấn Khải kéo Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng đi lại trong phòng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Thư Ảnh nga, ngươi không cảm thấy, tên tiểu tử kia gần đây hơi quá để ý ngươi sao?"

"Không cảm thấy."

"Ngươi...chỉ như vậy? Ngươi không thể nói nhiều thêm vài lời sao?" Vương Tuấn Khải trừng mắt vấn.

Dịch Dương Thiên Tỉ mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái: "Ngươi muốn nghe cái gì? Vương đại hiệp yên tâm, ta chỉ là người mà giang hồ vẫn kêu là đại ác nhân, đoạt không nổi người sùng bái ngươi."

"Giả bộ, lại giả bộ." Vương Tuấn Khải "Hừ" một tiếng nói: "Ta mới không tin ngươi không phát hiện ra, ánh mắt tiểu tử kia nhìn ngươi nóng bỏng người."

Dịch Dương Thiên Tỉ có chút giận giật tay ra khỏi tay hắn: "Ngươi đừng cho rằng ai cũng giống ngươi, đầy đầu chỉ toàn chứa ý nghĩ xấu xa."

Vương Tuấn Khải càng lấy tay vắt qua, gắt gao cầm không cho y giằng ra, nuốt nước miêng cười nói: "Đừng tức giân, đừng tức giận, ta đây không phải là quan tâm quá sẽ bị loạn sao?! Hơn nữa, ngươi không phải thích nhất ý nghĩ xấu xa này của ta đối với ngươi ư..."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia lại bày ra, trong lòng một trận tức giận nối tiếp một trận tức giận lại không biết phải làm thế nào, cắn rắng phẫn nộ nói: "Cút! Buông."

Vương Tuấn Khải nâng bàn tay hai người nắm lên trước mắt Dịch Dương Thiên Tỉ, buông ba ngón tay ra, chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cổ tay y lắc lắc, nhếch mi nói: "Ta không khóa ngươi, cũng chẳng hạn chế công lực của ngươi, ngươi muốn tránh khai không phải dễ như trở bàn tay sao, rõ ràng bản thân không sử toàn lực, lại luôn miệng muốn ta buông ngươi ra, ngươi tư thái dục cự hoàn nghênh này, là đặc biệt làm cho vi phu xem sao..."

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn tự cho là sống chung từng ấy năm tới nay, bản thân đã sớm tu luyện nhẫn tự bí quyết đến lô hỏa thuần thanh, nhưng Vương Tuấn Khải lại luôn luôn có bản lĩnh khơi mào sự phẫn nộ của y. Dịch Dương Thiên Tỉ sớm nhận ra, Vương Tuấn Khải lấy việc chọc giận mình làm trò vui. Tật xấu này rất biến thái. Rõ ràng biết bất động thanh sắc mới khiến hắn không thể thực hiện được, nhưng đến cuối cùng lại không thể khắc chế chính mình, thỏa mãn ý nguyện của hắn.

"Ngươi...ngươi..." Dịch Dương Thiên Tỉ sớm minh bạch dùng ngôn ngữ gì cũng không thể đả động tới khuôn mặt tuấn tú bày ra bộ dạng tươi cười đáng ghét này. Một bàn tay vẫn còn bị hắn ngả ngớn cầm, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không giật ra, chỉ dùng tay kia rút ra từ vạt áo mấy ngân châm thật nhỏ, còn chưa kịp hành động, lại bị Vương Tuấn Khải mạnh mẽ kéo vào trong lòng ngực, nâng gáy hôn xuống thật sâu.

Dịch Dương Thiên Tỉ theo bản năng giơ bàn tay đang nắm ngân châm ra bên ngoài —— ngân châm này được ngâm trong cự độc*(chất vô cùng độc) chỉ có Vương Tuấn Khải mới dám tại thời điểm y cầm ngân châm mà làm càn như thế. Vạn nhất động tác lỗ mãng này của hắn khiến y mất lực đạo, mất chính xác —— Dịch Dương Thiên Tỉ không dám nghĩ thêm nữa, y trừng mắt nhìn, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc hắn hôn môi.

Mỗi lần đều như vậy, chọc giận y, rồi lại dung phương thức vừa ôn nhu vừa kịch liệt đến trấn an.

Vương Tuấn Khải càng hôn càng sâu, hôn đến bản thân y đều có chút thở không xong, Dịch Dương Thiên Tỉ bị hắn gắt gao ôm lấy, muốn lui lại phía sau thế nhưng lại bị hắn ép chặt, thân thể hơi nghiêng về sau có chút khó chịu, lông mi nhắm chặt bỗng nhiên khinh động, bàn tay ở bên ngoài không biết khi nào thì mất lực, mấy cây ngân châm nhẹ nhàng rơi xuống nền tuyết.

Đến khuya, trời lại nổi lên một trận đại tuyết, rõ ràng bên ngoài không có trăng sao, nhưng vẫn trắng muốt sáng sủa.

Trong một gian phòng hảo hạng tinh xảo trên lầu hai, chỉ điểm một ngọn đèn nhỏ bằng hạt đậu.

"A..." Một tiếng ngâm khẽ, ngón chân cân xứng kia mạnh mẽ co rụt lại, khó chịu cọ xát hai cái xuống sang trướng.

"Tuấn Khải ..." Thanh âm thanh lãnh nhẹ nhàng gọi, mang theo chút khát cầu, nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng.

"Bây giờ không được, nhẫn nại một chút nữa, ngoan." Vương Tuấn Khải nhẹ giọng dụ hống, hai tay đặt trên đầu gối khẽ run kia nhẹ vỗ về, chậm rãi theo tiểu thối lần xuống dưới, nắm lấy hai cổ chân của đôi chân thon dài quấn quanh thắt lưng mình, lại cầm lấy hạ thân của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Mái tóc dài tán loạn che ở trên lưng trước ngực, Dịch Dương Thiên Tỉ theo Vương Tuấn Khải dẫn dắt ôm lấy cổ hắn, hơi hơi mở miệng thở hổn hển, cùng đôi mắt sáng rực của Vương Tuấn Khải nhìn nhau một lát, Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn không được đưa môi tới gần.

Vương Tuấn Khải hàm trụ đôi môi vừa dâng tới, nhẹ nhàng mút cắn, lại cầm một bàn tay Dịch Dương Thiên Tỉ đưa xuống, tìm kiếm dưới thân nơi hai người dán vào nhau, bàn tay Dịch Dương Thiên Tỉ vừa chạm tới nơi lửa nóng cứng rắn kia thì co rụt lại một chút, rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy, bắt đầu thành thạo vuốt ve.

Được ngón tay thon dài hơi lạnh kia hầu hạ, Vương Tuấn Khải thở dài một hơi, Dịch Dương Thiên Tỉ có chút cảm thấy thẹn cúi đầu xuống, đem mặt chôn trên vai Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải tay dính mỡ, dọc theo thắt lưng Dịch Dương Thiên Tỉ chậm rãi lần xuống phía dưới tìm kiếm...

"A..." Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cái cổ ướt át mồ hôi lộ ra, Vương Tuấn Khải một bên lấy ngón tay chậm rãi khai phá, một bên sáp lại nhẹ nhàng liếm cắn cái cổ đẹp đẽ kia.

Một lát sau, Vương Tuấn Khải lật thân Dịch Dương Thiên Tỉ, thân thể cao lớn cũng bao phủ lên.

Lưng Dịch Dương Thiên Tỉ run rẩy, cảm thấy nơi lửa nóng cứng rắn kia chậm rãi tìm kiếm cửa vào, có chút khó nhịn nắm chặt lấy cái gối dầy dưới mặt.

Màn bắt đầu nhẹ nhàng lay động, thanh âm thẹn thùng kiều mị chậm rãi vang lên, theo biên độ lay động của bức màn kia càng ngày càng lớn, rốt cục một tiếng rên rỉ thanh lãnh chậm rãi vút cao.

Trong đêm đông dài, màn lay động hòa cùng từng tiếng từng tiếng rên rỉ cố kiềm chế mà hoặc nhân kia, mãi cho đến sau nửa đêm mới dừng lại, chỉ còn vài tiếng thầm thì to nhỏ, thêm ánh lửa chập chờn, bồng bềnh ở trong căn phòng lịch sự tao nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro