PN1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạo diễn: Ánh sáng, đạo cụ, ba vị diễn viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng! Màn ba sơn động ở cô đảo....Ai, ta nói đồng chí Tiểu Quân nha, ngươi nhanh nhanh chóng chóng dán vào người Đại Vương như vậy để làm chi?! Hắn chạy làm sao thoát. Mau lui về sau, mau lui về sau.

Quân:...........Hừ! (lạnh lùng lùi về sau hai bước).

Đại Vương: (chọc) Đừng mất hứng. Buổi tối quay về khách điếm, ngươi muốn gần thế nào thì gần.

Quân:.....Cút.

Đạo diễn: Đồng chí Đại Vương ngươi xem ngươi xem...! Đừng tùy thời tùy chỗ đùa giỡn giở trò lưu manh ra nha! Hảo, tất cả vào vị trí! Màn ba sơn động ở cô đảo, action!

******************************************

Vương Tuấn Khải xem xét cẩn thận bốn phía trong động, quả nhiên phát hiện thấy trên vách đá gần đó một chất lỏng màu sắc quỷ dị đang từ từ chảy ra, tích tụ càng ngày càng nhiều, hợp thành dòng chảy nhỏ, chầm chậm di chuyển.

Vương Tuấn Khải muốn đến gần để nhìn cho kĩ lại bị Dịch Dương Thiên Tỉ ngăn cản: "Mấy thứ này thật cổ quái, không nên tùy tiện chạm vào."

Vương Vân Phi cũng tới gần bọn họ, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kinh hô một tiếng: "Nha, Vương đại giáp....." (Vương nách to!?! ><) (bên ngoài: giáp cái gì mà giáp, sai lời thoại òi!)

Vương Vân Phi không nao núng tiếp tục duy trì biểu tình kinh ngạc, lặp lại: "Nha, Vương đại ca, ngươi mau lại đây xem!"

[ Trợ lý: Trên kịch bản ghi là "Vương đại hiệp". Chỗ này tình cảm của Tiểu Vương đã có biến hóa, xưng hô phải đổi....

Đạo diễn: Quên đi quên đi, hắn thích kêu là "ca" thì để cho hắn kêu...]

Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ đến gần quan sát, chỉ thấy trên vách đá trơn nhẵn bỗng nổi lên một cái thạch nữu (đại loại là then, chốt gì đó...) vuông vức, thạch nữu bên cạnh có khắc ba chữ Khải nhỏ nhắn xinh xắn: "Không được ấn."

Tuy rằng thông qua kịch bản đã sớm biết rõ nội dung, thế nhưng đến lúc tận mắt nhìn thấy, ba người trên mặt vẫn là biểu tình như vầy: 囧!

[ Quân: (nhỏ giọng) Nội dung vở kịch thật ngu ngốc, tác giả nên quay lại trung học tu bổ ngữ văn thì hơn.

Đại Vương: Từ bỏ đi, lão sư của nàng chắc chắn sẽ khóc thét.

Tiểu Vương: Hãn, ca ngươi thực độc, nàng ta đã muốn khóc.

= =. . . . . .]

Ba người nhìn nhau một lát, trên mặt đều lộ vẻ khó hiểu.

"Tính sao đây?" Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng nói.

Vương Vân Phi ngẩng đầu nhìn sơn động nhỏ hẹp bị bịt kín này, trưng ra khuôn mặt lo lắng đáp: " Động này tứ phía đều không thấy lối ra, chỉ sợ vật duy nhất này có thể làm thay đổi hiện trạng gì đó."

Vương Tuấn Khải nói: "Chúng ta nếu có thể đi vào, tất sẽ có đường đi ra. Tốt hơn hết không nên đụng vào thạch nữu này, chúng ta cẩn thận đến chỗ khác tìm thử xem." Nói xong rút kiếm ra, men theo vách động gõ gõ vài cái.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng bắt chước theo. Vương Vân Phi quay qua nhìn viên đá nho nhỏ vuông vắn kia một lúc lâu. Có lẽ đây là chốt mở của cơ quan ngầm nào đó, chỉ cần nhẹ nhàng ấnmột cái, nhất định sẽ thấy địa ao phía dưới...

Vương Vân Phi thống khổ lắc lắc đầu, rời xa khỏi vật kì lạ nọ. Nếu tiếp tục đứng ở đó, cậu nhất định sẽ không nhịn được mà thò tay ấn xuống.

Ba người gõ cả nửa ngày, chỉ cảm thấy bốn phía đều là vách tường cứng rắn, Vương Tuấn Khải thậm chí đến các hốc nhỏ cũng đều tra xét qua, thật sự không tìm thấy gì, hết hy vọng đành ngừng việc tìm kiếm lại.

"Hình như chỉ có một con đường duy nhất...." Vương Vân Phi quay đầu nhìn về phía thạch nữu kia, thạch nữu vẫn như cũ lẳng lặng nằm ngay ngắn trên vách động.

Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ hiển nhiên cũng biết lời Vương Vân Phi nói là đúng, hai người nhìn thoáng qua nhau, Dịch Dương Thiên Tỉ hướng Vương Tuấn Khải gật gật đầu. Vương Tuấn Khải giữ chặt tay Dịch Dương Thiên Tỉ niết tới niết lui, sau đó đi đến chỗ thạch nữu kia.

Nhẹ nhàng nhấn một cái, thạch nữu ẩn vào bên trong vách động. Ba người đề phòng nhìn quanh bốn phía.

Trong chốc lát, chỉ nghe phía sau vách tường của sơn động truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, càng lúc càng lớn, giống như có đồ vật gì đó đang cuốn đến gần.

Vương Tuấn Khải ngưng thần nghe ngóng, thân thủ nhanh chóng đến trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, đưa y rời xa nơi đang truyền ra thanh âm mờ ám nọ.

Chỉ trong nháy mắt, tiếng động ù ù kia đã kề sát bên tai, Dịch Dương Thiên Tỉ mắt thấy vách động phía sau Vương Tuấn Khải đột nhiên xốc mạnh lên, một màn sương trắng dẫn đầu tuôn nhanh vào.

"Phi Dương!" Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ kịp hô một tiếng, sương mù màu trắng xóa đã bao quanh thân thể của Vương Tuấn Khải cùng Vương Vân Phi lúc này đang đứng ở phía trước.

Dịch Dương Thiên Tỉ than nhẹ, vận khí bế khởi hô hấp, lao vào đám sương trắng trước mặt.

Sương trắng mặc dù dày đặc nhưng lại tiêu tán rất nhanh, trong nháy mắt chỉ còn lại một vẻ mỏng manh bàng bạc, vách động phía trước mở rộng ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một sơn động thật lớn, còn có chút ánh sáng chiếu vào.

Thân ảnh của Vương Tuấn Khải cùng Vương Vân Phi cũng dần dần hiển hiện , hai người ngã vào cùng một lúc, thân thể xếp chồng lên nhau.

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ cảm thấy cổ họng thoáng chốc như nghẹn lại, bước nhanh về phía trước, đem Vương Tuấn Khải lật trở đối diện y, lấy tay thăm dò hơi thở của hắn. Cảm nhận thấy có hơi thở ấm áp quen thuộc phả ra , Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Trong khi đó Vương Tuấn Khải cũng đã mở mắt, chớp chớp hai cái, nhìn nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Ngươi không sao chứ." Dịch Dương Thiên Tỉ đem kiếm cắm trên mặt đất, hạ thấp người nâng hắn dậy.

"Ta ....Ngươi......."Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy hắn thần sắc cổ quái, thân thiết hỏi: "Ngươi rốt cuộc sao rồi? Cảm thấy thân thể có chỗ nào khác thường không?"

Vương Tuấn Khải vội vàng lắc lắc đầu, cắn cắn môi. Biểu tình quái dị càng khiến Dịch Dương Thiên Tỉ thêm nghi hoặc. Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi lại, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, thanh âm mang theo mười phần trách cứ: "Các ngươi ở đó làm gì?!!"

Dịch Dương Thiên Tỉ quay người ra sau, thì ra là Vương Vân Phi cũng đã tỉnh lại, vẻ mặt kinh nghi bất định nhìn hai người bọn họ.

"Câm miệng, rống cái gì mà rống." Dịch Dương Thiên Tỉ bất mãn ra lệnh.

"Ngươi! Hắn .......Ta!" Vương Vân Phi nhìn nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, lại nhìn nhìn vẻ mặt như ăn phải mướp đắng của Vương Tuấn Khải, nhất thời cứng họng.

Mộ lát sa­­­­­­­­­­­­­u──

"Ta mới là Vương Tuấn Khải a!"

"Hắn mới là Vương đại ca....."

Một tiếng thét cùng một thanh âm mỏng manh đồng thời vang lên.

"Gì?!" Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn nhìn Vương Tuấn Khải đang đỡ lấy trong tay, lại quay qua Vương Vân Phi đang quắc mắt nhìn mình trừng trừng, kinh hoàng.

********************

Trong sơn động một đống lửa nhỏ đang cháy rực, ba người ngồi vòng quanh đống lửa, đều cố gắng duy trì khoảng cách. Ánh lửa lúc sáng lúc tối, trong không khí có chút quỷ dị.

"Này.... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng đầu tiên hỏi, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về Vương Tuấn Khải ở bên trái —— ách, là thân thể của Vương Tuấn Khải.

"Uy, ta ở trong này, người nhìn đi đâu thế?!" Tay áo bên phải bị người kia kéo kéo, thanh âm của Vương Vân Phi bất mãn nói.

Thanh âm đó khiến Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy thái dương nổi hằn gân xanh, làm y cực kì khó chịu. Nhưng khi vừa nhìn đến trong cặp mắt xa lạ kia có chút ấm áp quen thuộc, trong lòng không khỏi hòa hoãn một chút.

"Khụ,ta.... Ta chỉ là có điểm không quen mà thôi." Dịch Dương Thiên Tỉ mất tự nhiên đáp.

Vương Vân Phi ở một bên nhìn hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo —— thân thể của chính mình lại đang thân mật tiếp xúc với bàn tay thon dài trắng noãn của Dịch Dương Thiên Tỉ, da thịt liền kề, mười ngón tay đan vào nhau, thật không biết cảm giác này là gì......Vương Vân Phi giật giật ngón tay —— đây là tay của Vương Tuấn Khải, đôi tay này nếu chạm vào thân thể đối diện trước mặt sẽ khiến y phát ra thanh âm mà người khác chưa bao giờ nghe thấy, nhất định có thể khiến người ta huyết mạch sôi sục....

Vương Vân Phi nghĩ nghĩ, cảm giác vô cùng xấu hổ, thầm mắng chính mình sao lại có ý tưởng xấu xa như vậy, mạo phạm đến y.

Dịch Dương Thiên Tỉ dư quang nơi khóe mắt nhìn sang khuôn mặt của Vương Tuấn Khải đang làm bộ nhăn nhó, không khỏi một trận ác hàn.

"Ngươi! Ngươi lại nhìn hắn!"Vương Tuấn Khải tức giận nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng đem bàn tay đang bị nắm rút trở về, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Tốt nhất mau tìm cách biến trở về nguyên dạng đi."

"Ngươi tưởng ta và hắn muốn như vậy sao? Đám sương mù vừa rồi nhất định có điểm quái dị. Chúng ta đã tìm kiếm mấy chỗ gần đó, ngay cả cơ quan bị lộ ra kia cũng tra xét qua, chẳng phải cái gì cũng không thấy hay sao."Vương Tuấn Khải lần đầu tiên đánh mất kiên nhẫn, phiền não nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ hiển nhiên biết sự tình không đơn giản như vậy, lần này thực sự lâm vào khốn cảnh, trong tay không hề có thứ gì rõ ràng, khiến y có chút trầm mặc.

Mà Vương Vân Phi vẫn một mực lặng yên không mở miệng từ nãy đến giờ lại lên tiếng, thanh âm là của Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ nghe vào tai như thế nào có vẻ không được tự nhiên: "Khụ, chúng ta hiện giờ ngay cả tại sao biến thành như vậy cũng không biết, nếu muốn trở lại như cũ, phải bắt đầu từ đâu."

Vương Tuấn Khải hai mắt nheo lại, ý vị thâm trường nhìn về phía Vương Vân Phi: "Vân Phi a, ta nghe thế nào thấy ngươi có vẻ không muốn biến trở về như cũ a?"

Vương Vân Phi nghiêm mặt nói: "Sao có thể như vậy? Tuy rằng Vương đại ca bộ dạng ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc, nhưng ta vẫn là thích thân thể trẻ trung trước đây hơn. Tự dưng vô duyên vô cớ già đi vài tuổi, ta cuối cùng lại bị thiệt a."

"Xú tiểu tử này!"Vương Tuấn Khải mọi việc đã không được thuận lợi, lúc này quả thực tức giận đến hộc máu.

"Nghỉ ngơi đủ rồi thì tiếp tục tìm kiếm đi." Dịch Dương Thiên Tỉ thở dài một tiếng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

"Hảo, vậy cũng tốt!" Vương Vân Phi dùng thanh âm của Vương Tuấn Khải nhanh nhẹn ngoan ngoãn trả lời, làm bộ hướng nơi khác đi được vài bước, sau đó vui vẻ đuổi theo Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đối với hành động đó của Vương Vân Phi không hề phản ứng lại, trong lòng khẽ động, cảm nhận có tia nguy hiểm.

——

Ba người lại trải qua một phen bận rộn tìm kiếm nhưng vẫn không thu hoạch được gì, quay trở về ngồi quanh đống lửa.

Dịch Dương Thiên Tỉ giống như trước trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì. Vương Tuấn Khải vẻ mặt nghiêm trọng —— tuy rằng đây lại là mặt của Vương Vân Phi. Vương Vân Phi khẽ chuyển đôi mắt, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, sau đó cúi đầu xem chính mình, không hiểu nghĩ đến cái gì, nâng tay vò đầu, lộ ra biểu tình ngượng ngùng. Bộ dạng đó khiến Vương Tuấn Khải nổi giận nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn không phát.

Qua một lúc lâu, Dịch Dương Thiên Tỉ nói : " Tất cả đều mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi đi, ngày mai tìm manh mối cũng không muộn."

"Hảo hảo, nghỉ ngơi nghỉ ngơi." Vương Vân Phi nhu thuận đáp ứng. Rõ ràng là thanh âm của Vương Tuấn Khải, lại thêm thái độ kính sợ chưa bao giờ có cùng y nói chuyện, cho dù biết rõ đây không phải là bản thân hắn, nhưng vẫn khiến Dịch Dương Thiên Tỉ phải bật cười.

Vương Vân Phi nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đối chính mình lộ ra khuôn mặt tươi cười, cũng gượng cười ha hả hai tiếng, mặt đỏ bừng.

Vương Tuấn Khải ở một bên trông thấy, nhịn —— cố gắng nhịn, rốt cuộc không cam tâm đem cục tức mắc trong họng nuốt vào bụng, khinh thường trở mình đi ngủ.

Ba người nằm cạnh nhau, trong không gian nhỏ hẹp, khoảng cách thật gần, tiếng củi gỗ nổ cháy lép bép, không khí quỷ dị lan tràn.

Vương Vân Phi trở mình, hướng về phía Dịch Dương Thiên Tỉ lăn một vòng, tay khẽ chạm vào eo của y.

Dịch Dương Thiên Tỉ thân thể cứng đờ, không nhịn được xê dịch một chút, nhích lại gần chỗ của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải theo thói quen ôm lấy y, cảm thấy người trong lòng thân thể quả thực sắp cương thành mộc đầu.

"Ngươi làm sao vậy?"Vương Tuấn Khải khó hiểu cúi đầu hỏi.

Vương Vân Phi nhìn thấy bàn tay vốn thuộc về mình đang đặt trên vai Dịch Dương Thiên Tỉ, mặt thoáng chốc lại đỏ phừng phừng.

"Ngươi......."Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ mặt phức tạp nhìn Vương Tuấn Khải liếc mắt một cái.

Vương Vân Phi ở phía sau vội vội vàng vàng đáp: "Các ngươi cứ tự nhiên, ta....Ta không ngại." Nói xong cười cười ngượng ngùng.

Vương Tuấn Khải đột nhiên phản ứng lại, một phen buông Dịch Dương Thiên Tỉ ra, xoay người ngồi dậy hướng về phía Vương Vân Phi cả giận nói: "Xú tiểu tử, ngươi không ngại ta để ý! Ta đã sớm nhìn thấy ngươi có vấn đề, từ sáng đến giờ hơi động một tí là ngươi lại đỏ mặt. Ngươi nói xem ngươi xấu hổ cái gì a?! Với ngươi một đồng cũng không quan hệ? Đầu óc chứa rặt toàn là ý tưởng hạ lưu.!"

"Rõ ràng trong đầu ngươi cũng nghĩ như vậy...."Vương Vân Phi bất mãn thấp giọng đáp.

"Nói thầm cái gì đó, nói lớn tiếng ra!"

"Không có gì....." Vương Vân Phi nghiêng thân, đưa lưng về phía Vương Quân hai người, làm ra vẻ phải ngủ. Vương Tuấn Khải cũng lười để ý đến cậu, ánh mắt phức tạp nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ khá lâu, cho đến khi thấy Dịch Dương Thiên Tỉ cả người không được tự nhiên, mới miễn cưỡng hướng phía tường xa xa nằm xuống.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn trái nhìn phải, bất đắc dĩ thở dài.

Qua một lúc, thanh âm rầu rĩ của Vương Vân Phi từ bên kia phát ra truyền đến: "Kỳ thực nếu Vương đại ca ngươi muốn dùng thân thể ban đầu này để làm, ta cũng không để ý...."

"Làm?" Vương Tuấn Khải thái dương nhảy dựng, "Làm cái gì?Ngươi muốn làm cái gì?! Cái tên xú tiểu tử hạ lưu nhà ngươi, ngươi muốn ăn đòn a?"

"Vương đại ca, đau a! Đây là thân thể của ngươi , sao có thể ra tay nặng như vậy chứ!" Ánh lửa phản chiếu bóng người vặn vẹo trên tường, dây dưa lẫn nhau, âm thanh hỗn lọan quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.

Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa cái đầu đau nhức, đứng dậy đếnmột bên nằm xuống, tạm thời không có tâm tư đi quản hai kẻ đối diện đang đánh đến hôn thiên hắc địa.

*********************************

Không biết qua bao lâu, trong sơn động hôn ám cả ngày không thấy mặt trời , Dịch Dương Thiên Tỉ mơ mơ màng màng cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, lông mi không khỏi giật giật, chậm rãi mở ra hai mắt.

Trước mắt hé ra một khuôn mặt phóng đại gần trong gang tấc, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo chút si mê cùng kinh ngạc nhìn y.

"Phi Dương a...." Dịch Dương Thiên Tỉ nâng tay vỗ vỗ hắn, sau đó tùy ý khoác lên vai, lại buồn ngủ nên một lần nữa nhắm mắt .

..............

Thời gian trôi qua trong yên lặng. Sau một lúc, Dịch Dương Thiên Tỉ mạnh mở to hai mắt, ngay lập tức tỉnh táo lại. Y một phen bỏ qua "Vương Tuấn Khải" trước mặt, xoay người, trong tư thế nửa quỳ trên đất, mạnh áp chế người nọ.

"A —— ngươi từ từ!" "Vương Tuấn Khải" kêu to một tiếng.

Dịch Dương Thiên Tỉ đối với thân thể của Vương Tuấn Khải ra tay vốn là không kiêng nể gì cả, thanh âm quen thuộc đến cực điểm kia lại làm cho y có phần do dự, hai tay vốn không sử lực trở nên lóng ngóng. Người bị chế trụ hơi dùng sức một chút liền giãy thoát ra.

"Ngươi......"Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn khuôn mặt thật quen mà cũng thật xa lạ này,không biết phải nói tiếp như thế nào.

"Vương Tuấn Khải" nhu nhu cổ, ánh mắt trên mặt Dịch Dương Thiên Tỉ quét qua một vòng, rầm rì nói: "Ngươi thật đúng là không tiếc dùng sức a."

Trong lời nói lộ vẻ thân mật khiến Dịch Dương Thiên Tỉ không khỏi nghi hoặc. Y đem người trước mặt đánh giá vài lần, kinh nghi bất định mở miệng đáp: "Ngươi rốt cuộc..."

"Ngươi muốn mưu sát phu quân a."Vương Tuấn Khải yên lặng nhìn y một lát, đột nhiên cười cười trêu chọc một câu.

Dịch Dương Thiên Tỉ bình thường một câu nói không để vào tai, lúc này nghe thấy vậy, lại quả thực giống như thanh âm từ trên trời cao rơi xuống.

"Các người khôi phục?!" Dịch Dương Thiên Tỉ cất giọng hỏi, quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy thân ảnh Vương Vân Phi đâu cả. "Người kia đâu?"

"Ách... Đi dò đường." Vương Tuấn Khải tùy tiện đáp, rồi sau đó liền cười mở ra hai tay, "Lại đây."

"Làm cái gì?"Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ mặt đề phòng.

"Không làm cái gì a, ta chỉ là thật sự- thật sự hảo hảo muốn ôm ngươi."Vương Tuấn Khải ánh mắt càng lúc càng nhu hòa, thấp giọng khẩn cầu nói.

Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ như cũ không có động tĩnh gì, Vương Tuấn Khải mỉm cười chậm rãi đi đến phía trước. Khi sắp đến gần, liền vươn hai tay nắm lấy bờ vai của y, đem người kia nhẹ nhàng kéo vào trong lòng.

"Ngươi sao lại thế này...."Dịch Dương Thiên Tỉ bị Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng ôm lấy, tuy đáy lòng có chút nghi hoặc, hơi thở quen thuộc đến cực điểm lại làm cho y không thể cảnh giác được, huống chi bao quanh thân thể lại là hương vị ôn nhu như vậy, là hương vị chỉ thuộc về Vương Tuấn Khải.

Chỉ là một cái ôm nhẹ, sau đó Vương Tuấn Khải liền buông Dịch Dương Thiên Tỉ ra, lại dùng ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn y một lúc, chậm rãi đem mặt tiến sát vào...

Dịch Dương Thiên Tỉ lưng thẳng đứng, vội lui về phía sau, lại bị Vương Tuấn Khải dùng sức giữ chặt, tầm mắt kiên định nhìn vào đôi môi y, chấp nhất tiếp tục tới gần.

"Vương Vân Phi! Ngươi đang làm cái gì?"Một thanh âm lạnh lùng đột ngột vang lên.Hai người cùng quay đầu lại nhìn, thấy Vương Vân Phi không biết đã trở về từ lúc nào đang dùng vẻ mặt âm trầm nhìn bọn họ.

Dịch Dương Thiên Tỉ trong khoảnh khắc liền hiểu được, y một phen tránh xa "Vương Tuấn Khải", đôi mắt căn bản tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cũng không kém phần ôn nhu bỗng chốc chuyển lãnh.

"Vương Tuấn Khải"trong lòng đau đớn, lẩm bẩm nói: " Thiên Tỉ..."

"Ngươi câm mồm! Thiên Tỉ là tên ngươi có thể gọi sao!"Vương Tuấn Khải thân hình vừa động, một phen ngăn chặn Vương Vân Phi, hừ lạnh nói: "Ngươi bất qua là ở trong thân thể ta, liền vọng tưởng có thể thay thế được ta?! Vân Phi, ngươi hẳn là biết, Vương đại ca thực đang ở đâu? Không cần phải thử !"

Vương Vân Phi nhìn nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Vương Tuấn Khải. Mặc dù đó là mặt mình, nhưng cặp mắt lạnh như băng kia vẫn là làm cho cậu không tự chủ được mà run rẩy. Vương Vân Phi quay đầu lại nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, giống như từ trước tới nay đối cậu chỉ là ánh mắt lãnh đạm hờ hững, phút trước có một lát còn trở nên nhu hòa nhẹ nhàng, tất cả đều là ảo giác của chính cậu.

"Ta chỉ là muốn... muốn xem bộ dáng nhu hòa của hắn đối ta mà thôi, như vậy thực tốt..."Vương Vân Phi lẩm bẩm nói.

Vương Tuấn Khải buông cậu ra, xoay người đi đến bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, kéo y ra ngòai: "Nhanh đi tìm manh mối, ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"

Hiếm thấy Vương Tuấn Khải mất bình tĩnh mà lại che lấp không nổi lệ khí như vậy. Tuy rằng Dịch Dương Thiên Tỉ bấy lâu này đều biết, Vương Tuấn Khải vẻ bề ngoài chính trực bình thản , nhưng hai tay hắn giống y đã nhuốm đầy máu tươi. Khi phải đối mặt với hắn những lúc thô bạo, quả thực vẫn là không thể thích ứng.

Xem ra chuyện thay đổi thân thể này ảnh hưởng rất lớn đến hắn .... Phải nhanh chóng tìm cách biến trở lại là tốt nhất....

***

Nhưng là ——

***

Lại một phen uổng công tìm kiếm không có kết quả.

Ba người tìm chẳng biết đã tốn bao nhiêu thời gian, theo như suy đoán,có lẽ đã một ngày một đêm rồi. Mặc dù đều là những người có nội công thâm hậu, nhưng căn bản vẫn tiêu hao phần lớn tinh lực, lại không ăn không ngủ tìm kiếm lâu như vậy, ai cũng có phần ủ rũ.

Một lần nữa đốt lên đống lửa, xua tan đi sự ẩm ướt và hắc ám bao bọc quanh thân, chiếu rọi làm không gian nhỏ này thêm ấm áp.

Ba người trầm mặc ngồi ăn lương khô. Vương Vân Phi mang vẻ mặt ủy khuất nhìn về một phía, hai người bên cạnh vẫn như cũ chẳng thèm để ý tới, vô tình làm như không thấy.Vương Vân Phi bĩu môi, yên lặng đi đến một góc sáng sủa nằm xuống ngủ.

Vương Tuấn Khải cầm một cành khô khều khều đống lửa, chờ Dịch Dương Thiên Tỉ ăn xong nhẹ nhàng bảo y: "Đi ngủ đi, ta sẽ gác đêm."

Vương Vân Phi thân thể co rúm lại, cuộn thành một đống nằm trong góc, nói có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Vương Tuấn Khải biết là Vương Vân Phi hiểu lầm, thở dài một hơi giải thích: "Xú tiểu tử, này không phải là muốn phòng ngươi, làm ra vẻ đáng thương cái gì. Ngày hôm qua chính là ta gác đêm. Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sau một hồi ăn ngon ngủ kĩ có thể động tay động chân vào người của ta?!"

Vương Vân Phi rầm rì vài tiếng, lui vào trong góc bất động.

Dịch Dương Thiên Tỉ lại nói: "Hôm nay để ta gác đêm, ngươi đi ngủ đi."Vương Tuấn Khải vốn định phản đối, cùng Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn nhau một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi giữ đống lửa, nhàm chán cầm cành khô gạt qua gạt lại, không hề chú ý tới theo ánh lửa truyền ra một mảnh hắc ám bên ngoài, dòng sương trắng đậm đặc đang chậm rãi lan tràn.

...................

"............. Thiên Tỉ? Thiên Tỉ?Tỉnh tỉnh!"Dịch Dương Thiên Tỉ bị ai đó dùng sức lay lay vài cái mới từ từ hé mi, khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Vương Tuấn Khải đập vào mắt.

Dịch Dương Thiên Tỉ trợn to hai mắt, không để ý trong óc thực nặng nề khổ Vương, một phen chế trụ Vương Tuấn Khải, cả giận nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Vương Tuấn Khải thuận thế nhào vào trên người Dịch Dương Thiên Tỉ, ai kêu một tiếng: "Ngươi, ngươi mưu sát tướng công a!"

"Câm mồm!"Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận đáp.

"Ngươi nhìn kĩ a, ta là thật!"Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, thừa dịp Dịch Dương Thiên Tỉ chưa kịp chuẩn bị vừa động đã hôn lên môi y.

"Ngươi!" Dịch Dương Thiên Tỉ trừng lớn hai mắt, nhìn người nọ cười đến mức lông mi cong cong.

Vương Tuấn Khải nhân cơ hội Dịch Dương Thiên Tỉ không kịp đề phòng, một phen ném y xuống đất, hạ thấp người đè ép cười đáp: "Không cần lo lắng, ta thật sự là tướng công của ngươi."

Dịch Dương Thiên Tỉ bị hắn ép tới thở dốc một cách khó khăn, mất kiên nhẫn nói: "Cút! Buông ta ra!"

"Ta không........"Vương Tuấn Khải chưa nói xong, một bóng người đột ngột xuất hiện, trong miệng hét lớn: " Thiên Tỉ a, ta............."

Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy Vương Vân Phi vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa động, lời nói còn ở trong họng chưa kịp thoát ra, khuôn mặt vặn vẹo nhìn hai người dây dưa trên mặt đất.

" Thiên Tỉ?!"Vương Tuấn Khải vẻ nguy hiểm trầm hạ thanh âm, chậm rãi đứng đậy, xoa xoa cổ tay phát ra tiếng răng rắc: " Kêu tên cũng thật thân thiết a. Sao hả Vân Phi, ngươi còn muốn giả mạo Vương đại ca đến khi nào?!"

"Ta.... Ta ..... Ngươi...."Vương Vân Phi lắp bắp nói, "Ngươi như thế nào trở về nhanh như vậy?! Ta tỉnh trước ngươi cơ mà! Ta đã đem ngươi đến một nơi rất xa!"Vương Vân Phi lớn tiếng hô, có chút bi phận cùng không cam lòng.

Vương Tuấn Khải thay đổi sắc mặt, xắn tay áo lên, nghiến răng đáp: "Sao hả?! Ta nếu tối nay mới trở về, ngươi lại muốn làm cái gì a?!"

"A —— Vương đại ca, đau! Ta cái gì cũng chưa kịp làm mà! Ngươi không thể đánh ta!"Vương Vân Phi ôm đầu hô lớn. Lại càng khiến Vương Tuấn Khải tức giận lầm bầm vài tiếng, nắm tay ra sức dùng lực.

"Ngươi còn muốn làm cái gì?! Ngươi cái đồ sắc lang khoác da dê này, ta hôm nay không đánh chết ngươi, ta với ngươi cùng họ!" (vốn là cùng họ rùi=.=)

Thanh âm rống giận của Vương Tuấn Khải cùng tiếng kêu hỗn loạn của Vương Vân Phi vang vọng cả sơn động.

Dịch Dương Thiên Tỉ đi đến một bên, an tâm mà thở.

Một trận khôi hài này, cuối cùng đã xong.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro