4. Em người yêu cũ là ông trời con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu hẹn hò với nữ bác sĩ mà nhờ Đặng Thành An nên anh mới biết tên, Hoàng Mỹ Anh.

Mọi việc êm đềm hơn nhiều so với khi hẹn hò với Thành An, bởi vì bệnh viện trung tâm rất lớn nên đôi khi Hiếu cũng không cần phải vắt óc nghĩ xem nên đi hẹn hò chỗ nào mới phù hợp. Không cần lập lịch hẹn hò cụ thể, chỉ cần có bệnh nhân cần chụp chiếu là bác sĩ Mỹ Anh đã xuất hiện trước mặt Hiếu. Tranh cãi chủ yếu giữa hai người đều là về việc hình ảnh này cho ra kết luận bệnh tình gì, những thứ bao giờ cũng có lời giải, không giải được thì tìm người giỏi hơn hoặc gấp quá thì chọn một trong hai rồi mổ banh ra để biết chính xác kết quả. Tạm thời Hiếu không có mấy bất mãn về mối quan hệ đặt tên cho con này, một đôi lần anh còn để ý xem đồng nghiệp gửi con vào mầm non nào cho phù hợp.

Em người yêu cũ của Minh Hiếu hình như cũng không bất mãn lắm, bằng chứng là từ ngày hai người gặp nhau ở buổi xem mắt, Thành An không xuất hiện. Hoặc có thể cậu trai trắng trẻo cơ bắp thơm lừng kia thấy được ở Thành An tính quyết đoán chớp cơ hội nên hai người đã hẹn hò, Hiếu nghĩ. Chờ đến lần tiếp theo hai người gặp lại thì đã tới gần Giáng Sinh. Hôm đó Hiếu sang khoa Nhi chơi, được Phạm Bảo Khang tròng vào đầu một cái mũ ông già tuyết. Về phòng cấp cứu, Hiếu đội nguyên cái mũ đỏ chóe vừa co chân ngủ được năm phút thì tấm màn đã bị kéo rẹt ra. Bác sĩ Thảo Ly đá một cái vào chân giường, cất giọng lạnh lùng:

"Em người yêu cũ của cậu vào cấp cứu kìa."

Hiếu lờ đờ mở mắt nói:

"Bây giờ em nên đi cứu hay nên đi trốn?"

Thảo Ly nói:

"Ra cứu đi. Vỡ đầu rồi."

Hiếu mò cặp kính đeo vào mắt, hai chân quờ quạng tìm đôi dép xanh. Đặng Thành An ngồi khom khom ở giường bệnh đầu tiên, bên cạnh hẳn là đồng nghiệp đang áp tay lên trán cậu. Người mất máu là Thành An, thế mà đồng nghiệp của cậu lại xanh như tàu lá chuối. Máu từ kẽ tay đó rỉ ra một chút, mắt của An cũng tím bầm. Minh Hiếu nín cười bước tới, Thành An vừa nhìn thấy Hiếu thì đã méo môi kêu lên:

"Anhhhh!"

Hiếu phẩy tay ra hiệu cho đồng nghiệp của Thành An rời vị trí, cô y tá cũng đã đo xong huyết áp nên vội rời đi. Hiếu gảy gảy mấy sợi tóc đã bết lại vì máu trên trán Thành An, anh nói:

"Làm sao?"

An làu bàu:

"Em bị đánh. Đau chết mất, thêm tí nữa chắc em nứt đôi đầu."

Minh Hiếu nói:

"Nứt đôi đầu có cái hay là em sẽ hết đau. Anh đã bảo là bị ai đánh thì nhớ ôm đầu chạy đi rồi. Sao mà đánh?"

Đặng Thành An nhỏ xác mà lắm mồm, bù lại thể chất cũng không tệ, có điều cậu ghét đánh nhau. Thành An không bao giờ đánh nhau, có đánh thì cũng là bỏ chạy hoặc để yên cho người ta đánh.

An nói:

"Em chê bìa xấu. Nhiếp ảnh gia đánh em. Cái này...", Thành An chỉ tay lên vết rách trên mé đầu. "Là máy ảnh."

Minh Hiếu chậc lưỡi một tiếng rõ to, anh ôm đầu Thành An tìm xem có vết thương nào khác hay không rồi mới quay lại với vết rách vẫn đang rỉ máu. Đổ cồn sát trùng ra miếng gạc, Hiếu nói:

"Đau."

Thành An giật đứng khi gạc chạm vào đầu, rồi đến lượt phòng cấp cứu giật đứng khi thấy Thành An vòng tay ôm cứng eo người yêu cũ. Minh Hiếu thản nhiên nâng đầu cậu lên tiếp tục chấm chấm, anh xem xét vết rách hở miệng một chút rồi nói với Thành An:

"Da đầu mỏng, da mặt thì hơi dày. Tự trọng lên em."

Thành An lầm bầm chửi bới tay nhiếp ảnh gia nhưng nhất định không chịu buông tay. Hiếu vẫy cô y tá đang đứng gần hóng chuyện, phân phó cô đưa Thành An đi chụp não. Thành An ngồi thừ trên giường bệnh, cậu chỉ vào chiếc giường kéo rèm kín mít ở cách đó không xa.

"Nó ở đằng kia."

Minh Hiếu tháo găng tay, nheo mắt nhìn vào tấm rèm ca rô phất phơ lên xuống.

"Ai?"

"Tay đánh em."

Hiếu òa lên một tiếng hân hoan:

"Em cũng làm người ta tới phòng cấp cứu được cơ à?"

Thành An tím mặt nói:

"Em không biết."

An được dắt đi chụp não một cách không tình nguyện, còn lại Hiếu và tấm rèm che mất người đánh Thành An. Hít một hơi sâu lấy tinh thần, Hiếu kéo rèm ra rồi suýt nữa thì lăn ra sàn cười ngất. Em người yêu cũ một mét sáu tám (chắc vậy) nặng gần sáu mươi cân của Hiếu bị dần một trận đến thâm tím mắt, Hiếu đã tưởng tượng rằng tay nhiếp ảnh gia này ít thì cũng phải ngang sức hoặc to gấp đôi với Thành An. Nhìn thân hình chưa chắc được một mét sáu nhỏ nhoi rúm ró lại càng rúm ró hơn vì ôm bụng của người trên giường, Hiếu cố lấy lại nghiêm túc, nhẹ nhàng nói:

"Cậu có nghe tôi nói không? Cậu đau ở đâu?"

Trái với sự nhỏ nhoi của kích thước, âm thanh mà nhiếp ảnh gia tạo ra là không thể đùa:

"Đặng Thành An! Tôi phải giết nó!"

Hiếu lắc đầu:

"Đặng Thành An đi chụp não rồi, trong trường hợp xấu nhất thì cậu cầu được ước thấy. Nào, đau ở đâu?"

Nhiếp ảnh gia lật bụng lên, Hiếu vừa đeo ống nghe lên tai vừa nói:

"Bị đánh như thế nào?"

Nhiếp ảnh gia rên rỉ:

"Bị đạp."

Minh Hiếu gật gù:

"Đúng là vừa tầm chân. Ở đây có đau không?"

Minh Hiếu ấn mạnh vào bụng, nhiếp ảnh gia rú lên:

"ÁAAAAA!"

"Ở đây thì sao?"

"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Hiếu ấn thêm vài chỗ nữa, nhiếp ảnh gia đau đến quằn quại. Anh khoác tai nghe lên cổ, cất tiếng gọi:

"Y tá Trang, FAST."

Y tá đưa máy siêu âm tới, Hiếu ngồi tại chỗ kiểm tra chấn thương. Nhiếp ảnh gia như con sâu lăn hết bên này sang bên kia, cuối cùng Minh Hiếu buông máy, vứt bẹp chiếc khăn khô lên cái bụng bắt đầu có dấu hiệu của việc tăng mỡ nội tạng.

"Xong rồi, cậu chỉ bị chấn thương phần mềm thôi. Nghỉ ngơi một chút rồi ra thanh toán."

Nhiếp ảnh gia có vẻ không tin vào tai, y tá Trang bên cạnh Hiếu thì che miệng cười. Minh Hiếu ngáp dài, anh đưa tay sờ đầu rồi mới nhận ra rằng mình vẫn còn đội chiếc mũ ông già tuyết. Nhiếp ảnh gia sau cơn hoang mang thì bắt đầu lải nhải rằng bác sĩ khám chưa kĩ, Đặng Thành An có cặp giò vừa dài vừa thẳng, đá một cái đau thấu xương sống thì nhất định đã xuất huyết nội tạng hay dập lá lách rồi, không thể chỉ bị chấn thương phần mềm.

Minh Hiếu nhớ đến cặp giò vừa dài vừa thẳng của em người yêu cũ khi mặc quần Balmain, anh nhăn mặt rồi đưa tay gãi cằm. Y tá Trang đẩy máy siêu âm ra xa khỏi tầm với của Hiếu, Hiếu không động tay động chân, anh chỉ bảo y tá nhắn tin gọi bác sĩ chẩn đoán hình ảnh sang làm việc.

--

Mỹ Anh nghiêng đầu nhìn hình ảnh trên hồ sơ của nhiếp ảnh gia, cô hỏi Hiếu:

"Tim phổi ra sao?"

"Tim đập hơi nhanh, phổi trong."

Nhiếp ảnh gia la lên:

"Thấy chưa? Có vấn đề!"

Mỹ Anh lắc đầu:

"Tim đập nhanh là do cậu tức quá thôi. Kết quả siêu âm bình thường, một chút dịch đọng cũng không có."

Hiếu nhẹ nhàng chỉ tay về phía nhiếp ảnh gia:

"Thấy chưa? Không có vấn đề! À, có kết quả của người còn lại rồi, em xem qua một chút đi."

Hiếu và Mỹ Anh bỏ ngang tiếng kêu ca đòi kiện của nhiếp ảnh gia để sang xem hồ sơ của Thành An. Hình ảnh CT não của em người yêu cũ hiện ra trên màn hình máy tính, Hiếu cau mày nhìn.

Mỹ Anh hỏi:

"Người này bị cái gì đập vào?"

Hiếu nói:

"Máy ảnh."

Mỹ Anh khoanh tay nhún vai:

"Chắc là tôm tép đánh nhau thôi, em không thấy có vấn đề gì."

Hiếu vẫn tiếp tục nhìn ảnh CT của Thành An. Nói cho thật chính xác, tâm lý của Đặng Thành An đơn giản đến không có gì đơn giản hơn. Cậu thích thì nói, không thích thì nói, không để cái gì trong lòng, cảm xúc lên xuống rất rõ ràng, làm gì cũng có nguyên do. Nguyên do có thể hợp lý hoặc không, nhưng Thành An luôn có. Giống như là việc không thể chịu nổi anh mặc cái áo quê mùa in chữ Adidos, mãi mãi là một nguyên do vô lý với nhiều người nhưng hợp lý với An.

Mỹ Anh nhìn thêm một lần nữa cho chắc chắn, Minh Hiếu tự nhiên để ý có một lọn tóc nhỏ buông ra khỏi búi tóc của cô. Đưa cây bút bi hất lọn tóc đó ra sau vai Mỹ Anh, Hiếu hỏi:

"Tối nay em trực không?"

Mỹ Anh đáp:

"Em trực suốt một ngày rồi, sáu giờ giao ban."

Hiếu nói:

"Muốn ngủ hay muốn đi ăn gì đó?"

Mỹ Anh nói:

"Ăn gì đó ngon đi. Hôm nay anh ăn được thịt bò medium rare không?"

Hiếu gật đầu, Mỹ Anh mỉm cười quay ra khỏi phòng cấp cứu thì nụ cười dần biến thành cái nhìn nghi ngại. Hiếu nhìn theo cô rồi ngay lập tức hiểu ra. Mỹ Anh không biết Đặng Thành An là ai, thành ra cái nhìn mà Thành An dành cho cô đúng là khó hiểu.

Mỹ Anh nói:

"Xin lỗi, bệnh nhân này..."

Hiếu bước tới trước mấy bước cướp lời Mỹ Anh:

"Bệnh nhân của anh. Em không sao rồi, lần sau bị đánh thì nhớ bỏ chạy, chân em dài thế cơ mà. Tới đây anh khâu cho."

Thành An mở miệng lầm rầm:

"Hai người hẹn hò à?"

Hiếu nói:

"Ừ, anh bảo xem mắt tốt mà."

Thành An không nói gì thêm, cậu ngồi xuống giường bệnh, mắt nhìn chằm chằm vào tấm màn kẻ ca rô của nhiếp ảnh gia. Hiếu lại như cũ, ôm đầu An nói một tiếng "đau" trước khi bắt đầu, nhưng Thành An không buồn phản ứng. Mắt cậu cứ nhìn mãi vào tấm màn kẻ ca rô đang lung lay nhiệt tình cùng với mấy tiếng chửi bới nhiệt tình đó. Hiếu tỉ mẩn cố gắng làm sao để vết thương không để lại sẹo quá xấu, anh lấy làm lạ vì An chưa nhắc nhở một tiếng nào.

"Một chút nữa thôi, em chịu đau giỏi đấy."

Minh Hiếu nói như thì thầm trên đỉnh đầu Thành An, cùng lúc chuông điện thoại phòng cấp cứu vang lên. Y tá trưởng nhận điện thoại rồi ngẩng đầu lên thông báo:

"Có một ca tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc sắp được chuyển về đây, một bệnh nhân dập xương đùi, một nghi xuất huyết trong, một mất ý thức chưa rõ nguyên nhân. Xe cấp cứu đến trong ba phút nữa."

Hiếu hô "cắt", y tá Trang cắt đoạn chỉ cuối cùng. Y tá Trang vừa đưa miếng gạc sạch lên định dán, Hiếu xua tay tỏ ý không cần rồi tự mình cầm lấy miếng gạc. Dán gạc xong, Hiếu búng nhẹ vào đầu Thành An.

"Xong rồi, về nhà ăn uống tẩm bổ, nếu vết thương có đau nhức hay lên mủ thì nhắn anh. Không cần trả viện phí đâu, anh mời."

An gật gật đầu, Hiếu mới chỉ đứng dậy thì một đoàn băng ca đã rầm rập nối nhau vào bệnh viện. Liếc nhìn băng ca thứ nhất, nội tâm Minh Hiếu nghĩ hôm nay sẽ không ăn bít tết medium rare được, còn nội tâm Thành An thì đã ở đâu đó xa tít ngoài hệ mặt trời.

Bác sĩ Hậu lãnh ca bệnh dập xương đùi, Hiếu bắt lấy băng ca chở bệnh nhân nghi xuất huyết. Y tá Trang không còn đứng yên hóng chuyện nữa mà đã tự động di chuyển máy móc ra trước khi Hiếu yêu cầu. Phòng cấp cứu đầy chật bệnh nhân, Minh Hiếu nhìn quanh rồi giật phăng tấm màn đang có nhiếp ảnh gia rên rỉ.

"Kết quả của cậu đã có rồi, cậu cầm bệnh án ra ngoài thanh toán viện phí đi."

Nhiếp ảnh gia cong môi hờn dỗi:

"Tôi vẫn còn đau, còn nữa, sao nó lại được miễn phí?"

"Nó" cầm cái áo khoác, tay che miệng, cố gắng co nhỏ tấm thân to đùng để lách khỏi đám người đang cắt phăng ống quần của bệnh nhân. Minh Hiếu cau mày, "nó" dừng ngay lại.
Hiếu nói:

"Cậu về đi, trước khi tôi gọi bảo vệ."

Nhiếp ảnh gia gào lên:

"Tôi có mệnh hệ gì, bác sĩ có chịu trách nhiệm không?"
Hiếu hít một hơi sâu:

"Có."

Nhiếp ảnh gia lại nói:

"Tôi không được có mệnh hệ gì, cho nên là..."

"Cút khỏi đây đi." Cả Minh Hiếu lẫn nhiếp ảnh gia đều quay đầu, Đặng Thành An nheo mắt.

"Nhường giường, không thấy người ta đang bệnh nặng à?"

Nhiếp ảnh gia nói:

"Mày đánh tao, mày lấy cái gì đảm bảo là tao không b..."

"Lấy cái chân trái."

Thành An vung áo khoác rồi co gối, cậu nghiến răng gằn từng tiếng:

"Tránh ra cho anh tao làm việc, đi về với tao, tao trả viện phí, hay là muốn xuất huyết thật?"

Nhiếp ảnh gia đứng lên thì đỉnh đầu chỉ vừa đủ chạm vai Thành An. Thành An không chào Minh Hiếu, cậu lừng lững áp tải nhiếp ảnh gia ra khỏi phòng cấp cứu. Ngang qua giường bệnh nhân dập đùi, An liếc mắt nhìn sang, vừa đúng lúc bác sĩ Hậu gắp một mẩu thịt dính vụn gỗ lên săm soi. Hiếu ấn đầu dò của máy siêu âm lên bụng của bệnh nhân xuất huyết, hình ảnh vừa hiện lên còn mờ mờ chưa rõ, anh đã nghe rầm một tiếng thật to ở phía cửa phòng.

Nhiếp ảnh gia sợ quá đã trốn đi đâu mất, nhân viên y tế xúm quanh người đang nằm sóng soài bên cạnh một mớ kẹp panh bông băng thuốc đỏ. Minh Hiếu xác định vùng xuất huyết trong ổ bụng bệnh nhân, gọi hội chẩn, yêu cầu phòng phẫu thuật, vào phòng phẫu thuật, anh không có thời gian nhìn lại em người yêu cũ đã được nhân viên y tế khuân tạm lên chiếc giường của bệnh nhân xuất huyết ổ bụng vừa được chuyển đi. Ca mổ hoàn thành thì cũng đã hơn tám giờ ba mươi, Hiếu quay về phòng cấp cứu, Mỹ Anh mặc áo quần thường ngày đứng chờ anh trước hành lang.

Y tá Trang ôm chồng hồ sơ đi lại trong phòng cấp cứu, Hiếu nhặt lại chiếc mũ ông già tuyết đội lên đầu, xem hồ sơ một lần rồi ngáp dài rời đi. Y tá Trang kêu lên:

"Hiếu, còn người trong này thì sao?"

Hiếu nhìn qua thấy Thành An đang nằm ngủ ngon lành trên giường cấp cứu, anh vung tay chỉ vào chỗ mấy cậu bác sĩ nội trú.

"Bệnh nhân này của ai?"

Đức Duy đưa tay lên, còn chưa kịp mở miệng báo cáo thì Minh Hiếu đã nói:

"Thiếu máu não cục bộ, bị sốc khi nhìn thấy thứ không nên nhìn thôi. Chút nữa đưa về phòng tôi đi, không cần nhập viện."

Hiếu quay lưng bước ra khỏi phòng cấp cứu, đôi dép xanh vừa lê ba bước thì Đức Duy đã hóng hớt nói với y tá Trang:

"Nhưng mà em trai này là..."

Minh Hiếu nhấc mũ ông già tuyết lên, vui vẻ buông thêm câu cuối:

"Ông trời con của anh."Và thế là hết. Trong một đêm không buồn lắm, bác sĩ Hoàng Mỹ Anh còn chưa kịp ăn bữa thịt bò medium rare nào với bác sĩ Trần Minh Hiếu thì hai người đã vội vàng chia tay. "Em không thích người dây dưa với người yêu cũ. Đã là người yêu cũ thì không có gì là "của anh" hết", bác sĩ Mỹ Anh nói.

Minh Hiếu cụp mắt nhìn bàn ăn đầy rau củ của nhà hàng đồ chay, anh đáp:

"Anh không đồng ý với tư tưởng đó. Đã là người yêu cũ thì đầu tiên phải là người yêu cũ của anh, vừa rồi còn là bệnh nhân của anh."

Mỹ Anh đưa ra chiếc điện thoại đang sáng màn hình, trên đó có ảnh chụp em người yêu cũ của bác sĩ Minh Hiếu đang ôm eo bác sĩ Minh Hiếu chặt cứng trong phòng cấp cứu.

Hiếu uống một ngụm nước, anh tiếc nuối nhìn qua ba chiếc màn thầu vừa ăn được một.

"Em có biết trước đây có bác sĩ cấp cứu nổi tiếng cả viện vì bị bệnh nhân nắm nhầm của quý khi rút miểng thủy tinh ra khỏi vết thương bắp đùi không? Phản ứng của con người khi bị đau rất phức tạp, làm sao anh đề phòng được?"

Mỹ Anh nói:

"Em biết bác sĩ cấp cứu nổi tiếng đó là anh."

Hiếu thở dài:

"Em biết rồi mà em vẫn đánh giá."

Mỹ Anh cao giọng:

"Còn ông trời con của anh thì sao? Vì sao phải là của anh?"

Hiếu chậc lưỡi:

"Anh là bác sĩ, không phải nhà văn đâu..."

Mỹ Anh đã có vẻ xuôi xuôi, cô gắp một gắp rau cải muối rồi đặt vào bát Hiếu. Hiếu gảy một cọng rau, Mỹ Anh nói:

"Thôi được rồi, còn chuyện chia tay mà em nói lúc trước..."

Hiếu nói:

"Tùy em đi, anh không ép."

Mỹ Anh: ????

Vừa mới tròn sáu mươi ngày nhận hoa hồng. Câu chuyện người yêu cũ của Mỹ Anh nghe còn mệt mỏi hơn cả cái áo Adidos của Đặng Thành An.

Minh Hiếu về phòng nghỉ khi chưa đến nửa đêm. Khu cấp cứu lạnh lẽo mà bình yên không có bệnh nhân lưu lại, Hiếu ít khi muốn leo bộ bốn tầng lầu để về phòng nghỉ. Phòng nghỉ có bốn giường, ba cậu bác sĩ nội trú đã đi trực, Thành An đang ôm gối ngủ ngon lành ở chiếc giường đóng mạng nhện.

Hiếu đặt lên bàn học dưới chân giường hộp gà rán cùng chai bia rồi vỗ vai An.

"Này, dậy ăn đi."

Không cần Hiếu gọi đến hai tiếng, An chồm dậy gặm đùi gà, còn định khui bia uống. Hiếu ngồi nhìn An ăn, anh lục túi cậu tìm gói thuốc, soạn ra mấy viên thuốc đủ màu.

"Anh đã bảo em sống mạnh khỏe đừng đau ốm rồi", Hiếu nói.

Thành An đáp:

"Ốm thì sao?"

Minh Hiếu nói:

"Thì phiền phức. Ăn xong rồi về đi, giường này không đủ duỗi chân."

Tốc độ ăn gà của Thành An vẫn không hề chậm đi. Ăn xong, cậu uống thuốc, uống nước, ngoan ngoãn mặc áo khoác ra về.

Ra đến cửa, An quay lại nói với Hiếu bằng vẻ mặt buồn rười rượi:

"Cô Mỹ Anh đó có vẻ hợp với anh?"

Hiếu nói thản nhiên:

"Ừ, cảm ơn em."

An nói:

"Em cũng không có nói chúc hai người hạnh phúc."

Cửa đóng rầm một cái, Hiếu thu dọn mấy mẩu xương gà, uống nửa chai bia, sau đó lên giường nằm ngủ. Em người yêu cũ "be bé" nằm sẵn làm chăn gối ấm lên, mạng nhện vẫn còn nhưng nhện thì đã bỏ đi đâu mất. Hiếu còn chưa kịp nghĩ về cuộc chia tay mới vừa qua thì mắt đã díp lại, chẳng để cho anh một giây đau khổ.

Tự nhiên Hiếu nhớ ra là Mỹ Anh đã hỏi anh "anh từng hẹn hò bao nhiêu người" trong màn điều tra về quá khứ. Nếu cô đổi câu hỏi một chút, "anh đã yêu bao nhiêu người", đáp án có thể sẽ khác đi nhiều.
__

fic gốc thì nhân vật cao tận m8 cơ mà bạn an nhà mình thì...nên thôi đành kéo nhiếp ảnh gia kia xuống m5 vậy -))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro