Khởi đầu của chữ tình (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu Tinh Trần tách lấy hai cánh mông của Tiết Dương, hang huyệt nhỏ bé ẩn sau hai cánh mông cũng đã dần hiện rõ, anh nhìn gương mặt của Tiết Dương, hiện tại không chỉ đơn giản là đỏ, từng tiếng thở, giọt mồ hôi đều in đậm trên gương mặt vốn băng lãnh của hắn. Rồi lại nhìn hang huyết đỏ hồng cứ liên tục đóng mở, thú thật anh chưa từng làm qua ba cái loại chuyện này, nên lần đầu có chút vụng về.

Tiết Dương ánh mắt đầy nước nhìn Hiểu Tinh Trần, dù là không cam tâm nhưng theo hiện trạng bây giờ cho thấy hắn chỉ có thể giúp anh, thuận lợi trong việc lấp đầy sự trống trải trong mình. Tiết Dương nhẹ rên lên vài tiếng để thúc đẩy dục vọng trong con người của Hiểu Tinh Trần.

Tất nhiên nó đã có hiệu quả, Hiểu Tinh Trần nghe từng từ "ưm...a" ngọt lịm phát ra từ con người băng lãnh nào đó cũng đã dứt khoát đâm thẳng côn thịt của mình vào hang huyệt động bé nhỏ của tổng tài băng lãnh:

-"A~…"

Tiết Dương tay phải bụm miệng, ngăn không để tiếng rên phát ra nơi cửa môi, nhưng những tiếng rên ấy vẫn còn lưu động ở cuống họng, tay trái ghì chặt ga giường. Tiết Dương bị Hiểu Tinh Trần đột ngột khám phá mạnh như vậy hắn không kịp chuẩn bị tinh thần, nên có chút bất ngờ và hoảng loạn:

-"Anh ổn không?"

Hiểu Tinh Trần hỏi, hơi thở cũng đã trở nên nặng nề:

-"Con mợ nó a~...di chuyển đi a~"

Tiết Dương nói, nhưng với Hiểu Tinh Trần nó giúp câu ra lệnh hơn, cũng không sao. Loại ra lệnh kiểu này anh có thể đáp ứng.

Hiểu Tinh Trần phía dưới thân liên tục động, ban đầu thì từ từ chậm rãi nhưng rùi sau đó là một tốc độ nhanh đến nổi Tiết Dương có thể nhận thấy nhịp thở của mình trở nên nhanh hơn bao giờ hết nhưng vẫn không theo kip tốc độ luân động của Hiểu Tinh Trần trong cơ thể mình. Cái cảm giác tất cả bộ phận trong cơ thể đau đớn, gần như đảo lộn khiến Tiết Dương phải rên lớn chỉ mong cơn đau lắng xuống.

Hiểu Tinh Trần đan bàn tay mình vào tay trái của Tiết Dương, cảm nhận rõ sức lực yếu ớt của một Omega, hắn cũng siết chặt lấy tay anh.

  Cắn mạnh vào gáy của Tiết Dương xem như hoàn thành ấn ký, với Tiết Dương dù có làm ra cái loại sự này cũng không thể để lại dấu vết trên gáy mình nhưng hiện tại hắn không thể nghĩ nhiều được như những khi tỉnh táo. Cơn mơ mơ hồ hồ của dục vọng nhấn chìm hắn không để hắn có cơ hội thở. Tiết Dương đôi hàng mi mắt từ từ nhắm chặt lại, cơ thể hắn không nghe theo hắn nữa rồi. Ngoài tiếng "ưm~a~" rên rỉ để khích tình chẳng còn làm gì được.

Hiểu Tinh Trần hôn lấy đôi môi đỏ dày vò nó không chút thương tiếc, lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của Tiết Dương, cùng nó chơi đùa một hồi lâu, Tiết Dương dường như đã thích nghi với dị vật trong người mình, cơn đau cũng đã dần dần lấn xuống nhưng không phải tận diệt, nó len lõi vào đấy một cảm giác khoái cảm đang xen hoà quyện vào nhau, hắn cũng không ngần ngại đáp trả nụ hôn của Hiểu Tinh Trần, lần này hắn còn mãnh liệt hơn anh khiến anh mở to mắt kinh ngạc, nụ hôn lại đứt, để lại đấy một giao lưu sợi quang bạc, Tiết Dương dùng lưỡi liếm nhẹ vành môi của mình, Hiểu Tinh Trần chỉ cười, vuốt lấy gương mặt mỹ miều, non nớt của hắn, anh trêu trọc:

-"Anh thoải mái quá nhỉ?"

Tiết Dương nở nụ cười bán nguyệt đáp trả, không nói gì cả. Hiểu Tinh Trần cúi xuống hôn lấy lòng ngực đang thở hổn hển của hắn, phía dưới vẫn không ngừng luân động. Tiết Dương rên rĩ, bỏ cuộc để mặc Hiểu Tinh Trần muốn dằn xé thân xác của mình như thế nào tùy anh.

"Reng...reng...reng..."

Tiếng chuông điện thoại của Tiết Dương vang lên, hắn với tay chụp lấy chiếc điện thoại, Hiểu Tinh Trần vẫn làm trọn nhiệm vụ của anh:

-"A~……huh~~...tôi....ân~~..ưm~~~......muốn ra~~~hah~~~a~~……"

Tiết Dương nói, tay siết chặt điện thoại, mặc cho tiếng điện thoại cứ vang vang lên, rồi im bật, Hiểu Tinh Trần nói:

-"Anh cố chịu một chút nữa thôi, rồi hai ta cùng ra"

-"Tôi~~~a~~~………"

Tiếng điện thoại lại vang lên, Hiểu Tinh Trần phía dưới anh càng di chuyển mạnh và nhanh hơn khiến Tiết Dương phải cong người, uốn éo chịu đựng.

Tiết Dương lại bỏ mặc tiếng reo của điện thoại, mặc người gọi là ai, cho đến khi chiếc điện thoại rung lên, reo lần thứ ba. Hắn đành cắn răng bắt máy:

-"Tiểu lùn gọi tao có chuyện gì không?"

Tiết Dương cố ngăn chặn từng tiếng rên khoái cảm của mình, giữ lấy chất giọng thường ngày nhưng vẫn còn đâu đó tiếng khàn khàn không cất giấu được, người bên kia dường như nghe thấy những tiếng động lạ cùng chất giọng khác thường của Tiết Dương, liền hỏi:

-"Thành Mỹ, mày đang ở đâu đấy"

-"Tao...tao...tao đang ở nhà ak~~~"

Hiểu Tinh Trần cắn mạnh một cái lên ngực trái của hắn, khiến bao nhiêu kìm chế của Tiết Dương vỡ tan tành. Kim Quang Dao nghe thấy tiếng rên liền hỏi lại:

-"Thành Mỹ, mày...mày có nghe tao không?"

-"Có ak~~~ưm~~~..."

Kim Quang Dao lo lắng nếu như Tiết Dương đang làm loại chuyện đó như cậu nghĩ thì vở kịch bao nhiêu lâu nay cậu cùng hắn và Nguỵ Anh dàn dựng nên sẽ tan thành tro bụi, danh tiếng cùng địa vị của cả ba sẽ sụp đổ:

-"Thành Mỹ mày đang làm gì? Gặp tao có được không?"

-"Tao...huh~~a~~~ân~~~"

Hiểu Tinh Trần cướp lấy điện thoại của Tiết Dương, anh tắt phím kết thúc cuộc gọi rồi ném nó sang một bên.
-------------------------------------------

Tiếng "tút...tút...tút" kéo dài kết thúc cuộc gọi, Kim Quang Dao đứng ngồi không yên, tay cầm chiếc điện thoại mà lòng thì như muốn bị đốt cháy, cậu đi qua đi lại, vẻ mặt hiện rõ bao nhiêu lo lắng liền nhấn một dãy số rồi lại gọi cho một người khác:

-"Ngụy Vô Tiện, mày có ở đó không?"

-"Tao đây, có chuyện gì tao nghe mày nói giọng lo lắng vậy?"

-"Mày gọi cho Tiết Thành Mỹ thì hiểu đừng hỏi tao"

Ngụy Vô Tiện không hiểu gì thì người đầu dây bên kia lại tắt máy.
-------------------------------------------

-"Tôi chịu không nổi rồi ak~~~"

Tiết Dương nói, Hiểu Tinh Trần luân động thêm vài cái:

-"Được ta cùng bắn"

Bao nhiêu bạch trọc Tiết Dương đều xuất lên người của Hiểu Tinh Trần, dính đầy một khoảng lên bụng y, một số ít lại dính lên người của mình, Hiểu Tinh Trần lại ra bên trong hắn. Trên chiếc giường, ga giường đính đầy tinh dịch, căn phòng trở về sự im lặng chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của cả hai con người.

Điện thoại lại vang lên, Tiết Dương một lần nữa bắt máy:

-"Alo?"

-"Tiết Dương mày làm gì để Quang Dao lo lắng thế hả?"

Giọng Ngụy Vô Tiện lanh lảnh bên tai như muốn thét lên, Tiết Dương để xa chiếc điện thoại khỏi cái lỗ tai đáng thương của mình, cơ mặt hơi nhăn lại:

-"Tao đã làm gì đâu!"

-"Thế sao..?

Ngụy Vô Tiện chưa hỏi hết câu thì bên phía Tiết Dương lại nói một số câu kỳ lạ:

-"Buông tôi ra, tôi ân~~~...hah~~~"

Ngụy Vô Tiện im bật, sắc mặt thay đổi giờ thì Ngụy Anh đã biết loại sự tình Tiết Dương làm ra là gì rồi.

Hiểu Tinh Trần ném cái điện thoại sang một bên, ôm chặt lấy Tiết Dương, anh cúi đầu vào hõm cổ của hắn để hít lấy mùi hương thảo mộc êm dịu, khoang khoái:

-"Buông ra, tôi có việc!"

-"Anh nên ngủ sớm đi! Sau trận đánh này anh không mệt nhưng tôi mệt"

-"Buông ra!"

-"Cho ôm chút đi"

Hiểu Tinh Trần liếm nhẹ chiếc cổ trắng ngần của Tiết Dương, khiến gương mặt hắn có vài vệt đỏ đi ngang qua:

-"A~~...cậu làm gì vậy!"

-"Ngủ đi!"
-------------------------------------------

  Điện thoại còn chưa tắt, Ngụy Vô Tiện bên kia có thể nghe rõ từng câu chữ. Vội tắt chiếc điện thoại, hắn có chút nóng máu, thét lên phá tan sự yên tĩnh của căn phòng và giấc ngủ của ai đó:

-"TIẾT DƯƠNG!!!!!"

Lam Vong Cơ ở bên nghe vợ mình thét lớn để trút giận như vậy liền ngồi dậy, bước xuống giường đến gần hắn mà ôm lấy từ đằng sau:

-"Trễ rồi sao còn chưa ngủ?"

-"Không ngủ được!"

-"Tiết Dương lại chọc giận em sao?"

-"Cho là vậy"

Ngụy Vô Tiện gỡ tay Vong Cơ, rồi trèo lên giường, nhắm mắt lại vờ ngủ, Lam Vong Cơ chỉ cười nhẹ, đến cạnh Ngụy Vô Tiện đắp lấy cái chăn cho hắn. Rồi cũng trèo lại giường, ôm lấy Ngụy Vô Tiện. Để hắn cảm nhận hơi ấm của mình.
-------------------------------------------

Mới sáng sớm, những tia nắng đầu tiên len lõi soi rọi vào gian phòng lớn chiếu thẳng vào gương mặt Tiết Dương. Hắn đưa tay ngăn chặn những tia sáng rọi vào mắt mình.

Ôm thắt lưng đau khó khăn bước xuống giường, trên người đầy vết hôn sau đêm qua, không một mảnh vải che thân, hắn bước vào nhà tắm:

-"Tên nhãi đấy đáng ghét thật, tại sao hôm qua mình lại làm loại chuyện đấy chớ? Không được, cậu ta đã nắm được cáng của mình nếu như cậu ta nói ra không phải tổ chức và công ty của mình đổ sập hay sao? Không được, không được!"

Tiết Dương vừa soi gương vừa độc thoại, tay vặn vòi mở nước, hắn hứng nước và tát liên tục lên mặt mình, vỗ vỗ gương mặt như mún để bản thân tỉnh ra, vội thay lấy một bộ đồ rồi bước ra ngoài.

Tiết Dương thập thò mở cửa, hắn quan sát xung quanh xem xem có ai ở ngoài không mở dám bước ra, giống như một tên ăn trộm vậy. Tiết Dương thở dài, thật không ngờ hắn lại có ngày hôm nay, từ chủ nhà biến thành kẻ giống trộm.

Tiết Dương bước xuống nhà bếp thì thấy Hiểu Tinh Trần đang bận rộn dọn đồ ăn, hắn quay đầu định bỏ đi thì một lực kéo tay, kéo mạnh hắn lại ngã vào lòng Hiểu Tinh Trần:

-"Anh định đi đâu vậy, bảo bối? "

Hiểu Tinh Trần hỏi, tay ôm chặt eo của Tiết Dương:

-"Tôi đi đâu không liên quan đến cậu!"

-"Anh làm tôi đau lòng quá đi, không phải đêm qua..."

-"Nếu cậu còn nhắc đến việc diễn ra của đêm qua tôi sẽ giết cậu"

-"Anh cứ việc giết tôi, nhưng tôi nhắc cho anh nhớ không riêng gì bí mật anh là Omega mà anh còn là Omega của tôi, nếu anh giết tôi thì cái giá của một Omega đơn độc là gì anh cũng hiểu mà"

Hiểu Tinh Trần cắn nhẹ vành tai của Tiết Dương:

-"Cậu... "

-"Thôi thôi được rồi, không đùa anh nữa, ăn sáng đi"

Hiểu Tinh Trần ấn Tiết Dương ngồi xuống cái ghế gần đấy, hắn nhìn anh căm hận:"Cậu giỏi lắm, xem xem sau này tôi trả thù như thế nào"

-"Mà này..."

Hiểu Tinh Trần gọi, Tiết Dương đang bận dằn xác con tôm trong cái chén đầy cơm đã được để sẵn cho mình nghe anh gọi cũng ngẩng đầu lên:

-"Nếu anh có ý định trả thù thì dẹp đi nhé"

Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần một lúc lâu liền nói:

-"Cậu nên biết cậu đang ở nhà ai, tôi mua cậu về không phải để cậu nói xàm rỡ như vậy,  cái bếp dơ quá lau đi!"

Hiểu Tinh Trần bước đến cạnh Tiết Dương, cúi xuống thầm thì vào tai hắn:

-"Nhà của anh cũng như nhà của tôi, anh là người của tôi nên tất cả những gì của anh cũng là của tôi, anh hiểu chứ"
_________End chap 2_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro