Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý đây là bản test, mong mọi người đóng góp ý kiến giùm mình nhé
Hiện tại tôi đang cảm thấy rất buồn bã, đau khổ kèm theo cả sự tuyệt vọng.
Có một đồng nghiệp nữ hơn tôi hai tuổi, Gotou-san.
Gotou-san là một người rất quan tâm. Cô ấy đã đối xử tốt với tôi trong suốt thời gian tôi thực tập. Nụ cười của cô ấy thật duyên dáng và tính cách ân cần của cô ấy đem lại tinh thần tuyệt vời cho một nhân viên làm việc ở công ty như tôi.
“Nếu cô ấy đã có bạn trai, cô ấy nên nói như vậy ngay từ đầu…”
Tôi đã không đếm được mình đã uống bao nhiêu loại bia. Hashimoto- người ngồi đối diện tôi, mỉm cười như thể đó là vấn đề của người khác.
Vâng, chúng tôi đã hẹn hò; Gotou-san và tôi, chỉ hai chúng tôi. Sau 5 năm làm việc cùng nhau, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm để mời cô ấy đi hẹn hò. Cô ấy đã nhanh chóng nhận lời và cùng tôi bước vào cuộc hẹn hò với đầy hy vọng và ước mơ. Điều này có thể thành công! Tôi đã nghĩ như vậy. Chúng tôi đã đi đến sở thú cùng nhau. Thành thật mà nói, tôi dành nhiều thời gian để nhìn Gotou-san hơn là nhìn động vật, thỉnh thoảng liếc nhìn vào ngực cô ấy.
Dù sao, trong sự bùng nổ và nhiệt huyết, tôi đã thuyết phục bản thân rằng tôi không thể để cơ hội này vụt mất. Sau buổi hẹn hò ở vườn thú của chúng tôi, tôi đưa cô ấy đến một nhà hàng Pháp sang trọng để ăn tối. Tôi không nhớ mùi vị của thức ăn ở đấy như thế nào nữa.
Sau đó, sau một thời gian dài chờ đợi, tôi hỏi cô ấy:
"Cô có muốn đến chỗ của tôi sau đó không?"
Vì cả hai chúng tôi đều là người lớn, cô ấy nên hiểu ngay ý tôi. Khi tôi nhìn cô ấy với sự xen lẫn mong đợi và lo lắng, cô ấy nở một nụ cười ngượng nghịu.
Rồi cô ấy lắc đầu.
“Hãy giữ bí mật điều này với những người khác ở công ty. Thực ra, tôi đã có bạn trai ”.
“ĐÃ VẬY TẠI SAO CÔ LẠI ĐẾN CUỘC HẸN NÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ NỮA!!!”
“Bình tĩnh đi Yoshida, đó là lần thứ 6 trong này hôm nay rồi.”
“Tôi sẽ nói điều đó một nghìn lần nếu tôi phải…”
"Tôi không muốn nghe điều đó cả nghìn lần."
Hashimoto cố gắng nở một nụ cười trên môi khi nhìn tôi uống một ngụm bia khác.
"Cậu thực sự nên dừng lại."
"Làm sao tôi có thể bình tĩnh lại nếu tôi không uống rượu !?"
“Cậu sẽ chỉ say sau khi uống. Cậu sẽ chẳng thể giải quyết mọi việc theo cách này. "
Chỉ vì đó là vấn đề của người khác nên Hashimoto mới có thể nói như vậy. Tôi không thể kiềm chế được nữa nếu tôi không uống.
Ngay sau khi bị từ chối, tôi ngồi xuống một chiếc ghế dài trong một công viên nhỏ, sững sờ, đầu cúi thấp.
Theo những gì cô ấy nói với tôi, có vẻ như cô ấy đã có bạn trai từ năm năm trước.
Về cơ bản, cô ấy đã có bạn trai ngay cả trước khi tôi quen cô ấy.
"Điều này tôi cảm thấy rất là ngu ngốc…"
Trong suốt năm năm, tôi đã phải lòng một cô gái có bạn trai.
“Tôi đã bị lừa… Xin hãy trả lại cho tôi những cảm xúc của mình…”
Tôi càng cúi đầu xuống sau khi đùn đẩy trách nhiệm cho người khác về vụ việc này. Tôi cảm thấy tức giận, nhiều hơn là buồn bã, bắt đầu âm ỉ trong lồng ngực.
Nhận thấy điều đó, tôi gọi cho Hashimoto.

‘’Tôi nghĩ đó là công việc cấp bách, nhưng hình như cậu chỉ cần một người nào đó ở đây để than vãn.”
“Như vậy là không sao chứ? Tôi luôn nghe cậu khoe khoang về vợ mình ”.
“Tôi không thực sự muốn khoe khoang. Nó giống như càu nhàu hơn ”.
“Nghe chẳng giống tôi chút nào!!”
Sau một vài lời, Hashimoto ra đón tôi và bắt đầu lắng nghe những lời phàn nàn vu vơ của tôi.
“Agh… Tôi đã thực sự nghĩ rằng nó sẽ thành công, cậu biết không?”
“Không phải với bạn trai của cô ấy xung quanh. Cộng thêm với họ cũng đã năm năm rồi ”
“Tôi thực sự muốn vuốt ve bộ ngực trông mềm mại đó!”
“Cậu đang ồn ào đó, đồ ngu.”
Tôi có thể nhìn thấy nụ cười gượng gạo của người phụ nữ văn phòng đang ngồi uống rượu cạnh tôi trong góc tầm nhìn của tôi. Tôi thoáng cảm nhận được ánh mắt của cô ấy nhìn tôi, nhưng ai them quan tâm chứ? Do rượu nên tôi không cảm thấy xấu hổ chút nào.
“Nghĩ rằng những bàn tay vỗ vai tôi và cái miệng cô ấy sẽ nói với tôi rằng “ hôm nay anh làm tốt lắm ” tất cả dường như đã thực sự đốt cháy trái tim tôi…”
“Trí tưởng tượng phong phú thế người anh em?”
“Dù sao kể cả bị crush đã thì tôi cũng đã muốn làm điều đó ít nhất một lần.”
“Tôi cứ cảm thấy như thế còn gây sốc hơn cho cậu.”
Sau khi uống rượu và trò chuyện, tôi nhận thức rõ ràng rằng tôi đang nghĩ về Gotou-san theo một cách khá đồi bại. Tuy nhiên, nó cũng là điều không thể tránh khỏi. Dù tôi có cố gắng đến đâu, ở tuổi của tôi, tôi không thể tách rời cảm xúc của tình yêu và ham muốn của mình. Đó ít nhiều là ý chính cũng là ham muốn của con người.
“Chà, thật là một cảm giác tuyệt vời khi một trong những mối nghi ngờ bấy lâu nay của tôi được giải tỏa.”
“Nghi ngờ?”
“Ý tôi là, tôi nghĩ không thể nào có một người xinh đẹp như Gotou-san lại không có bạn trai. Chưa kể, cô ấy đã 28 tuổi, phải không? Đó là độ tuổi mà phụ nữ bắt đầu quan tâm đến hôn nhân. "
“Uh, chuẩn. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng nếu tôi cố gắng một chút nữa thì mọi chuyện sẽ thoát kiếp F.A … Tôi không biết rằng cô ấy đã có bạn trai… Ah, thưa quý cô! Cho tôi xin cốc bia! ”
Khi tôi giơ tay và gọi thêm một cốc nữa, Hashimoto thở dài.
“Cậu đang uống quá nhiều. Tôi ở cùng bạn cho đến chuyến tàu cuối cùng được chứ? ”
“Tôi đã biết rồi mà.”
“Cho dù cậu đang cảm thấy tồi tệ thế nào, tôi cũng không ở lại và chăm sóc cậu, có ổn không ?”
“Tất nhiên, tôi sẽ không sao đâu”
Tôi gạt đi lời cảnh báo của Hashimoto và tiếp tục đắm mình trong bia. Tôi có thể cảm thấy bản thân tạm thời thoát khỏi sự đau khổ của việc đau lòng.
*
“Ou… Gah… U-Ueeeghh…”
Tôi gục đầu xuống và dựa đầu vào rãnh nước ven đường và nôn mửa.
Tôi cảm thấy ổn sau khi tạm biệt Hashimoto và nhảy lên chiếc xe taxi, nhưng mùi đặc trưng của chiếc taxi cùng với cơn say của tôi nhanh chóng khiến bụng tôi quặn lại. Tôi cảm thấy buồn nôn.
Một lúc sau khi tôi xuống xe, tôi nôn ra. Thịt và rau mà tôi đã ăn giờ đã tuôn hết ra từ trong dạ dày
Sau khi đi được một vài bước nữa, tôi lại nôn lần nữa. Lần này, chất lỏng có mùi rượu mới trào ra.
Sau đó, khi tôi đến một con hẻm gần nhà tôi, tôi lại nôn ra một lần nữa. Lần này, một số loại chất dịch màu vàng chảy ra. Điều này thật tởm.
“Chết tiệt… Gotou….”
Tất cả là lỗi của cô ấy.
Tôi loạng choạng đứng dậy. Sau khi tôi bước được vài bước, tôi nhanh chóng cảm thấy thôi thúc muốn nôn ra một lần nữa. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy như có thêm bất cứ thứ gì trong dạ dày để tống khứ ra ngoài. Vì vậy, tôi không khuỵu xuống nữa.
Tôi tiếp tục bước đi trong khi chống lại sự thôi thúc muốn nôn mửa. Chẳng bao lâu, một cột đèn ở ngã tư đã xuất hiện. Rẽ phải ở đây và tôi sắp về đến nhà.
Tôi lơ đãng nhìn vào cột đèn khi bước đi. Chẳng bao lâu, tôi nhận thấy rằng có gì đó đang ở đấy. Nó đang ở bên dưới cột đèn. Có một người đang ngồi xổm ở đó.
…Một ông chú say rượu?
Khá phổ biến khi thấy mọi người nằm trên mặt đất bên ngoài các nhà ga trong khu vực thành phố nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó ngồi xổm trên đường bên gần nhà mình.
Nhìn kỹ hơn, rõ ràng người đó là nữ; chưa kể  trông người ấy có vẻ là một nữ sinh trung học. Tại sao? Đó là bởi vì người này đang mặc "đồng phục học sinh" gồm áo khoác navy màu xanh nước biển và chiếc váy ca rô màu xám. Với cách em ấy đang ngồi trên sàn và hai tay ôm lấy đầu gối, tôi có thể nhìn thấy chiếc pantsu của cô ấy. Nó màu đen.
…Trông nó không giống như một người đang cosplay.
Tôi nhanh chóng đi đến nhận định đó. Ở những “con phố nào đó” trong thành phố, tôi thường thấy những cô gái ăn mặc như học sinh trung học cố gắng quyến rũ, phục vụ khách hàng. So với điều đó, cô bé này có vẻ quá “sạch”.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đã hơn một giờ đêm. Một nữ sinh trung học đang làm gì ở đây vào lúc này?
“Này nhóc JK.”
Cô gái trung học vùi đầu vào giữa hai đầu gối và ngực, cô bé ấy ngước lên và nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt trống rỗng.
“Nhóc đang làm cái quái gì ở ngoài này vậy. Về nhà của nhóc đi.”
Nghe tôi nói, cô bé đó chớp mắt vài lần, trước khi nói:
“Dù sao thì hôm nay các chuyến tàu cũng đã dừng hoạt động rồi.”
“Vậy nhóc định ở lại đây cho đến sáng?”
“Chà, có thể trời hôm nay hơi lạnh.”
“Vậy giờ nhóc định làm gì?”
Cô gái trung học đang lẩm bẩm một điều gì đó và nghiêng đầu.
Bây giờ tôi nhìn kỹ lại, cô bé ấy có một khuôn mặt khá dễ thương. Tóc của cô bé ấy có màu nâu khi quan sát gần thì có  màu đen và đôi mắt của cô ấy có những khóe mắt dài. Sống mũi của em ấy cũng khá đẹp, đầu mũi tròn. Khuôn mặt của em ấy nằm ở đâu đó giữa “đẹp” và “dễ thương”. Cô ấy dễ thương, nhưng cô ấy không phải là mẫu người lý tưởng của tôi.
Nữ sinh trung học ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi.
“Ông chú ơi, cho cháu ở lại chỗ ông chú qua đêm.”
“Ông chú… Nhóc này—”
Thật là khó chịu khi được một nữ sinh trung học gọi là “ông chú” một cách dễ thương như vậy. Tôi cất cao giọng mình lên và nói:
“Ở thế giới nào lại có một nữ sinh trung học theo người mà họ gọi là “ông chú” về nhà họ không!?”
“Chà, cháu không có chỗ nào khác để đi tối nay cả.”
“Này, nếu nhóc đến nhà ga thì có các phòng karaoke hoặc quán cà phê internet để nhóc có thể ở lại, phải không?”
“Nhưng cháu không có tiền.”
“Vì vậy, nhóc muốn tôi để cho nhóc ở lại chỗ của tôi mà không có gì để trả à?"
Nghe những gì tôi nói, cô bé đó tỏ vẻ “Ahh—” trước khi gật đầu giống kiểu hiểu ý mà tôi nói vậy.
“Ông chú có thể làm điều đó với cháu nếu ông chú cho tôi ở lại.”
Tôi không thể nói nên lời trước lời nói của cô bé đó.
Nữ sinh cấp ba ngày nay đều như thế này sao? Không, hoàn toàn không. Cô bé này có gì đó thật kỳ lạ.
“Nếu nhóc muốn nói đó là một trò đùa, thì điều đó chẳng vui chút nào.”
“Cháu không hề giỡn đâu. Cháu thấy ổn mà. ”
“Vậy thì hãy cho phép tôi nói với nhóc rằng tôi không có hứng thú với những học sinh như nhóc.”
“Hmm?”
Cô bé gật đầu, sau đó nói với một nụ cười tươi tắn.
“Vậy thì, hãy cho cháu có thể ở lại.”

“…”
Tôi lại không nói nên lời .
“Xin lỗi vì đã làm phiền ạ ~”
Cuối cùng, tôi để cô bé ấy đến nhà mình. Nếu ai đó mà nhìn thấy tôi đang sống cùng với nữ sinh trung học thì có lẽ tôi sẽ gặp rắc rối mất. Tôi có thể đuổi cô bé ấy ra ngoài vào sáng mai.
“Nghe này nhóc. Là do chính nhóc đã nói rằng nhóc muốn ở lại, hiểu không? ”
“Yup, đúng rồi anh zai."
“Tôi không bắt cóc nhóc hay làm bất cứ điều gì, được không !?”
“Haha, vui quá. cháu hiểu rồi.”
Đây là không phải chuyện đùa. Trong thời đại ngày nay, nếu có rắc rối giữa một người nam và một người nữ, thì người đàn ông sẽ luôn là người bị nhìn nhầm (thế này là phân biệt đối xử rồi còn gì nữa). Ngay cả khi tôi đã chăm sóc cô bé này theo một thỏa thuận chung từ trước, nó vẫn có thể bị coi như một vụ bắt cóc. Đã có những ví dụ về điều này xảy ra trong quá khứ.
“Phòng của ông là trông bừa bộn thế.”
“Phòng dành cho một người đàn ông độc thân thì có thể sạch sẽ đến mức nào chứ?”
“Cháu đã từng thấy một số điều tương tư trước đây.”
Nghe những gì cô bé nói, tôi vội vàng quay lại nhìn nhóc.
Cô bé ấy trông khá thờ ơ khi nghiêng đầu bối rối.
“Gì vậy?”
“…Không có gì.”
Điều đó không có liên quan gì đến tôi.
Cho dù cô bé này đã sống trong cuộc sống như thế nào cho đến bây giờ, cô ấy đã trải qua những gì, điều đó không liên quan gì đến tôi. Tôi sẽ đuổi cô bé ấy vào sáng mai. Đó là tất cả những gì tôi phải làm.
Tôi nằm xuống giường mà không thay quần áo đang mặc.
Quá nhiều chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Cơ thể của tôi đã đến mức giới hạn của nó. Với sự trợ giúp của rượu, tôi đã có thể cảm thấy ý thức của mình mờ dần.
“Ah, ông chú đđi ngủ i à?”
“Ừ… Hãy làm bất cứ điều gì mà nhóc muốn.”
Tôi lầm bầm trả lời. Nữ sinh cấp ba ngồi xuống trên chiếc giường.
“Ông chú không muốn làm điều đó sao?”
“Đừng bắt tôi phải nói điều này quá nhiều lần nhưng… tôi không có hứng thú với nhóc.”
“Vậy à?”
Tôi có thể cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Khi tôi nhắm mắt lại và thả lỏng ý thức, giọng nói của một nữ sinh trung học lại đập vào màng nhĩ của tôi một lần nữa.
“Anh có cần gì không?”
Nếu tôi phải nói, tôi muốn nhóc im lặng. Ngoài ra, hãy hứa với tôi là nhóc sẽ không cướp ví của tôi khi tôi đang ngủ nhé
Tuy nhiên, tôi đã không nói như vậy do đã quá mệt.
Tôi cảm thấy quá buồn ngủ. Cả cơ thể và miệng của tôi đều không có bất kỳ mong muốn cử động nào.
Tuy nhiên, trong tâm trí hoang mang của tôi, có một điều mà tôi vô cùng mong muốn.
“Súp miso.”
Đến khi tôi nhận ra thì những lời đó đã tuột khỏi miệng tôi.
“Tôi muốn uống súp miso do một cô gái nấu.”
Cùng với đó, ý thức của tôi cuối cùng cũng mờ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro