Chương 20 return (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bắt đầu từ chương này tác giả viết rất loạn. Rất đúng chất "Câu thời gian" của Gintama. Xin mọi người kiên nhẫn, có thể đọc lướt các tình tiết đã lặp lại (Phần in nghiêng), nhưng lưu ý còn có một đoạn đối thoại nhỏ ở cuối mỗi chương.

_____________________________

"Sưu!" Một trận kiếm khí lạnh lẽo đập vào mặt, Hijikata không chút nghĩ ngợi giơ thanh katana bên hông lên ngăn lại đòn đánh, nhưng vẫn làm Hijikata cùng thanh katana chịu một áp lực không nhỏ, thân kiếm đều khẽ run lên~~~~~

"Ngươi đến cùng là có nghe thấy lời ta nói không?!" Khuôn mặt Gintoki không còn nhu hòa, đường nét căng thẳng biểu hiện y hiện tại đang có mười vạn phần chăm chú, ánh mắt kiên định không chịu dao động, y đã quyết tâm... . . .

Chọn buông tay, tất không lưu luyến... . . .

"A! Tôi nghe rất rõ!" Hijikata cắn răng cố đứng vững trước áp lực ngày càng nặng nề của Gintoki, từ trong kẽ răng bỏ ra một câu hoàn chỉnh, rào một cái Hijikata dùng lực vung mở áp chế của Gintoki với hắn, kêu to múa đao xông đến, "Cũng bởi vì nghe rõ, cho nên mới phải gọi em là Gintoki!"

"Cạch!" Hai đường kiếm mạnh mẽ đụng vào nhau, ai cũng không chịu lùi một bước.

"Khốn khiếp, em mới là người cần nghe người khác nói chuyện! ! !" Hijikata cắn răng tăng thêm sức lực lên kiếm.

"A a a, thực sự xin lỗi a, phỏng chừng cả đời Gin-san ta, đều không muốn nghe người khác nói chuyện!" Gintoki không chút do dự mà phản kích trở lại, đáng ghét, Hijikata tên khốn khiếp này từ khi nào sức lực lại lớn đến vậy?

"Coong!" Hai người đồng thời dùng sức vung mở đối phương.

Nhưng lần này không đợi Gintoki phản ứng lại, Hijikata đã dùng hết sức lực bổ xuống... . . .

"Cạch!" Gintoki cắn răng khó khăn tiếp được chiêu kiếm này. Rất tốt... Chính là loại khí thế này..."

"Tên đầu quắn khốn khiếp!" Hijikata nghiến răng nghiến lợi gọi Gintoki: "Ta là tới nói em cẩn thận..."

"Cạch!" Gintoki rút kiếm chém trở lại: "Không cần ngươi bận tâm... Ngươi là mẹ ta sao?"

"Khốn khiếp!" Hijikata hung ác đánh trả lại: "Tôi. . . Là. . . Người yêu em!"

Gintoki vốn là muốn tàn nhẫn mà phản kích lại, thế nhưng Hijikata không có cho y thời gian đã vung kiếm bất chấp vọt tới,

"Cạch!" "Cái gì nữ nhân tốt hơn? !"

"Cạch!" "Cái gì Mitsuba rất xinh đẹp? !"

"Cạch!" "Cái gì là cái bóng của người khác? !"

"Cạch!" "Em cái tên đầu quắn ngu ngốc này!"

"Rõ ràng chính là một ông chú MADAO!"

"Rõ ràng chính là tính cách ác liệt đến không chịu nỗi!"

"Tại sao ta lại từ sáng đến tối luôn nghĩ đến em chứ, chết tiệt! !"

"Cạch!"

"Tại sao Mitsuba xuất hiện trước mắt của ta

Tại sao đối với chính mình cũng cảm thấy khinh bỉ

Tại sao muốn Sougo thương tâm

Tại sao muốn gánh vác sự thù hận của Sougo... . . ."

"Không phải là vì muốn đi cùng em sao ? ! Chết tiệt! !"

"Hô, hô, hô..." Hijikata tức giận không có quy luật gì ngổn ngang mà công kích, làm Gintoki ngăn chặn cũng có chút vất vả, chờ lúc hắn ngừng lại hai người đều gấp gáp mà thở khí... Không chịu thua trừng mắt nhìn đối phương...

"Ta chính là có quá khứ như vậy, mới không bỏ xuống được em, tên ngu ngốc này!"

"Chính bởi vì mất đi, cho nên mới muốn quý trọng!"

"Coi như đối với cái chết của Mitsuba cảm thấy hổ thẹn, coi như muốn gánh vác thù hận của Sougo, cũng là vì liều lĩnh muốn nắm chặt em a tên khốn!"

"Hảo hảo mà dùng đầu óc suy nghĩ một chút cho ta cái tên khốn khiếp đầu quắn này!"

"Ngươi... ngươi. . .Nói cái gì. . .Ngớ ngẩn !!!" Lần đầu tiên nghe hắn nói trắng ra như vậy, hai gò má Gintoki đều nóng cả lên... . . .

Xem ra y cuối cùng cũng coi như nghe vào lời của hắn nói, Hijikata đột nhiên cảm thấy thanh tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, bình yên giơ tay ôm y vào ngực... . . . Sau đó nhìn thấy phía sau y, một đối mắt lạnh lùng nguy hiểm híp lại, trong tay giơ lên thanh kiếm lóe hào quang màu đỏ ngòm... . . .

Gintoki vốn định đẩy Hijikata ra để thoát khỏi cái ôm, không nghĩ tới Hijikata bỗng nhiên xoay người một cái, sau đó Gintoki liền nhìn thấy Takasugi sau lưng bọn họ... . . .

Kiếm từ trong tay của hắn ta thẳng tắp đâm vào lưng Hijikata, từ trước ngực lộ ra một đoạn kiếm, cách Gintoki chỉ có một đoạn nhỏ...

Máu từ khóe miệng Hijikata chảy xuống...

_______

Shinpachi: Ặc! Đây là cái gì?

Kagura: Đây là chương 20 aru

Shinpachi: Không, ta không hỏi cái này, ta muốn hỏi, cái này không phải nội dung y như đúc của chương 18 sao?

Kagura (ngoáy ngoáy mũi): Không còn cách nào khác aru, so với dự toán ban đầu bị thiếu hụt. Hiện tại tài chính của tác giả đang trong trạng thái 'ngàn cân treo sợi tóc' aru.

Shinpachi (nổi khùng): Vấn đề không phải là cái này chứ? ? ? Mà tại sao em lại biết dự toán không đủ chứ? ! ! Lại nói này thì cần dự toán gì chứ? ! ! Qua loa với khán giả như vậy, sẽ bị đập chết đó !!!!

Gin-san (ngoáy ngoáy mũi): Shinpachi-kun yên lặng một chút đi. Lại nói chúng ta cũng phải thông cảm cho nỗi khổ sở của tác giả. Con người ta đôi khi cũng không thể tự mình chống đỡ, chúng ta cũng nên thông cảm một chút.

Kagura: Đúng vậy, đúng vậy. Thế giới này cần là tình yêu aru. Love and peace aru

Shinpachi (hắc tuyến): Kagura-chan, em học cái này ở đâu vậy?

Kagura: Hoàng tử Baka aru.

Shinpachi (nổi khùng): Tại sao em lại đi học cái tên đó? ? ? Thêm nữa đến cùng em đã chuẩn bị bao nhiêu lời để giải vây cho tác giả vậy? ! ! Đến cùng là vì cái gì đã làm em phải cảm thông cho tác giả như vậy? ! ! Quá kì quái ! !...

Kagura (ngoáy ngoáy lỗ tai): Im miệng, tên bốn chết tiệt! Hắn đã cho ta Sukonbu aru.

Shinpachi (vô lực, cười gượng) : A ầy, ta nói, Kagura-chan, em đúng là rất dễ thu mua... . . .

Gintoki: Tốt, Minna-san ở trước máy tính (hoặc điện thoại) chương 21 bên dưới. Dâng!

__________

Bình luận của mọi người là động lực của mình ...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro