Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về dáng vẻ trước đây. (Dáng vẻ trước đây? chỉ dựa vào như vậy liền muốn lừa bịp khán giả a?) 

Không, phải nói là trở về dáng vẻ lúc trước cũng không bằng. (thôi, tha cho chúng tôi đi a, trước đây rốt cuộc là tình hình gì? Trước đây cũng không bằng là cái dạng gì a?!) 

Từ lúc Gintoki trở lại Yorozuya, Hijikata bỗng nhiên liền bắt đầu bận bịu lên. (Chết tiệt, đại thần Mayonaise người có lỗi với ta! Tại sao Nhương di chí sĩ khắp thiên hạ không đi mổ bụng hết đi a? ! Người quấy rối an bình của người khác tại sao không đi mổ bụng đi chứ!)

Vốn chỉ là một con phố chật hẹp... . . . Gintoki cùng Hijikata lại không gặp được nhau... (Khốn nạn, ngươi nghĩ đang viết tiểu thuyết sao? ! con đường chật hẹp như vậy tại sao không gặp được! Ngươi đem khán giả xem là trẻ con ra lừa gạt phải không?)

"Gin-san, Sadaharu muốn được đi dạo aru." Kagura hướng Gintoki đang nằm trên sofa xem JUMP nói. Gintoki đầu cũng không nhấc: "Không nhìn thấy anh đang rất bận sao, trẻ con thực sự không thể hiểu được và thông cảm cho chúng ta gì cả, anh rất buồn phiền nha"

Shinpachi-kun: "Tên nam nhân vô dụng như anh có cái gì mà buồn phiền! Buồn phiền là chúng em mới đúng này! " 

"Shinpachi-kun, đừng có ở đó nói nhảm mãi, mau nhanh mang Kagura và Sadaharu ra ngoài tản bộ đi, để anh một chút thanh tĩnh nào."

Shinpachi (bất lực): "Em nói này, Gin-san, anh là nói em mag Kagura và Sadaharu đi dạo?"

"Ừ!" Gintoki bị đánh ngã xuống đất, máu từ lỗ mũi bắn ra tung tóe.

"Tên mắt cá chết khốn nạn, ngươi đang ám chỉ cái gì? !" Kagura lên trên người Gintoki, vung quyền hướng mặt Gintoki bắt chuyện...

"Xin lỗi!"

"A a a a!"

"Tha cho anh đi mà!"

"Chỉ là nhất thời nói sai!"

"Lần này tạm tha cho anh aru, em đây muốn dẫn Sadaharu đi dạo! Anh hảo hảo ở đây, nếu như trước lúc em về không chuẩn bị Sukonbu, xem em đánh gãy chân anh aru!"(Này này này, đây là đe dọa đi, ngươi là xã hội đen hả!?) Kagura lúc này mới ném ra Gintoki bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, cùng Shinpachi ra ngoài. Shinpachi quay đầu lại căn dặn: " A, Gin-san, em với Kagura hôm nay sẽ ở nhà đại tỷ, anh ở nhà nhớ ăn cơm tối đầy đủ! rồi nghỉ ngơi cho tốt." 

"A~a, biết rồi mà, Shinpachi-kun, em là mẹ anh sao?" Gintoki đầu cũng không nhấc, mặt từ phía sau JUMP phất phất tay.

.

"Shinpachi-kun, Gin-chan có gì đó là lạ aru."

"Đúng đấy, từ lúc trở về đến giờ chính là bộ dạng này." 

"Gin-chan chắc là có chuyện không vui a, Shinpachi-kun, chúng ta trở lại bồi Gin-chan đi aru!"

"Kagura-chan, Gin-san cũng có lúc cần ở một mình, chúng ta liền để không gian an tĩnh cho anh ấy là được rồi. Gin-san nhất định có thể xử lý tốt, anh tin tưởng anh ấy."

"Em cũng vậy aru."

.

"Toshi, muộn như vậy vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"

"A, Kondou-san, trên tay vẫn còn việc chưa làm xong, xong việc sẽ về nhà !"

"Em không cần miễn cưỡng mình làm việc như thế Toshi, công việc lúc nào cũng không thể làm xong hết!"

"A!"

"Ngoại trừ công việc thì người đàn ông nên cho mình một không gian nghỉ ngơi. Thích hợp buông lỏng một chút." 

"Vâng, em biết."

"Chúng ta đi uống một chén đi?"

"Không được..." ...Ạch, Hijikata chậm nửa nhịp mới ý thức được lý do về nhà sớm của mình đã không còn, một ngôi nhà trống rỗng, đã không còn ai chờ y trở về, "Được!"

Đổi một cái kimono nhẹ nhàng, theo Kondou và mấy người nữa cùng vào quán rượu, không kịp chuẩn bị đột nhiên một cái đầu màu trắng bạc tóc quăn đập vào mắt.

Một tháng chưa thấy hắn... ...

"A, Gin-san cũng ở đây uống rượu a!" Kondou nhiệt tình cùng Gintoki chào hỏi, "Còn có Hasegawa-san. . ." 

Hijikata lúc này mới ý thức được, trước khi bọn họ vào, Gintoki vẫn luôn ở đây cùng Hasegawa uống rượu... ... 

"Hijikata-san cũng tới a!" Hasegawa nhiệt tình bắt chuyện với Hijikata. Gintoki chỉ cúi đầu uống rượu, tránh ánh mắt của y.

Xem trước mặt hắn là một đống vỏ chai rượu, hiển nhiên là đã uống một quãng thời gian không ngắn.

"Này, Yorozuya có thời gian ở đây uống rượu không bằng hảo hảo đi làm việc đi!" Hijikata cố ý chau mày liếc xéo Gintoki.

"Cạnh"

"Ha ha!" Gintoki đặt chén rượu xuống, "Gin ta làm gì không cần người khác chỉ giáo, ngươi là mẹ ta à?"

"Gin-san, tha cho tôi đi, tối nay cậu uống quá nhiều rồi ... . . ." Hasegawa vẻ mặt đau khổ xem Gintoki một chén một chén uống vào. Hijikata nghe vậy càng nhíu mày.

Chết tiệt!

Chán ghét nói chuyện với ta như vậy... ...

Nhưng có thể cùng nam nhân khác uống rượu lâu như vậy sao?

Này này này, ngươi coi ta là cái gì ?

Hay là. . . là . . . chẳng là cái thá gì?

Hoài niệm hương cơm lượn lờ trong nhà, lúc ăn cơm ngầm hiểu yên tĩnh, lúc ngủ thì trên mặt phủ đầy ánh mặt trời ấm áp.

Chỉ có mình ta tiếc nuối đi?

Chết tiệt, Hijikata Toushirou, ngươi lại không giống ngươi rồi!

Kéo ghế ra: "Kondou-san, thật không tiện, em có chút việc nên đi trước."

"Sao vậy? Em chỉ mới uống một chén mà . . ."

"Không, đủ rồi ."

"Vậy cũng được. Ngày mai gặp."

"Vâng!"

A Ngươi còn chút dáng vẻ của nam nhân không? Hảo hảo tỉnh lại đi! Hijikata bước ra khỏi ra rượu...

"Gin-san, sao vậy?" Thấy Gintoki liên tục nhìn chằm chằm vào hướng lối ra, Hasegawa lên tiếng hỏi hắn.

"Không có gì! Đến, chúng ta tiếp tục uống..." Gintoki khoác vai Hasegawa...

Tại sao?

Tại sao từ khi trở về đều liên tục nhớ đến cái kia bệnh tăng nhãn áp! Gin-san là một hảo thanh niên bình thường khỏe mạnh a!

Tại sao vừa thấy được tên kia, nhịp tim lại tăng nhanh đây? 

Tại sao tên kia rời đi, trong lòng Gin-san lại cảm thấy lạc lõng? Ai đến nói cho ta biết đi!

Nói đến.

Y là không muốn gặp hắn đi? mới vừa uống một chén rượu liền rời đi... . ..

.

Tại sao ta lại ở chỗ này a! ! ! ! ! ! 

Hijikata phát điên nắm tóc chính mình... Rõ ràng là đang cổ vũ lấy ra tôn nghiêm nam tử hán, rõ ràng là muốn đi tìm nữ nhân uống rượu, trong đầu không ngừng xuất hiện dáng vẻ tên kia, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, mình lại đứng dưới lầu Yorozuya.

Chết tiệt, tại sao lại dẫn ta tới nơi này ! ! !  ! ! !

Hijikata tàn nhẫn mà nhìn chân mình, đưa tay vứt đi điếu thuốc trong miệng.

Không phải, không phải, ta không nghĩ muốn gặp hắn, cũng không nghĩ muốn cùng hắn cãi nhau, càng không nghĩ đến mái tóc mềm mại cùng làn da trắng nõn của hắn...

Ta chỉ là... Có chút... Có chút muốn hắn...

Ai nói là ta nghĩ đến hắn a? ! ! Nói lại lần nữa xem! Nói lại ta liền chém nga! Thực sự chém nga!

Giơ tay, hít sâu một cái, hô----làn khói bạc ở ban đêm yên tĩnh chậm rãi tản ra.

Nếu đã đến, liền ở đây chờ một lát cũng không sao-----

Ngược lại... Nơi này cũng thuộc phạm vi ta tuần tra... . . . 

Chờ hắn trở về, hỏi một chút thương thế hắn thế nào rồi cũng tốt... . . .

Mười giờ--- Cái tên đầu quắn kia, vẫn chưa trở về? đợi thêm một tiếng, một tiếng, một tiếng nữa không trở lại, lão tử ta liền trở về!

Mười một giờ---- này! Hiện tại hắn vẫn chưa về, sẽ không xảy ra chuyện gì đi? nhóc China cùng kính mắt đều không có nhà, hắn sẽ trở về chứ?

12 giờ--- hắn sẽ không say rồi đi nơi nào đó ngủ lại chứ? Không không không, tửu lượng của hắn rất tốt, nhất định sẽ trở về. Nhất định.

1 giờ---- -- --hay là mình đi xung quanh tìm xem... . . .

2 giờ--- -- -- xung quanh đây không có...

2 giờ rưỡi------cũng không về Yorozuya... . . .

Hắn... . . . 

Sẽ không... ... . . .

Cùng Hasegawa... ... . . .

... ... ... . . .

... ... ...

... ...

... . . .

3 giờ: Ba giờ rồi ----- nên trở về thôi.

_______________________________

Editor: đoán xem Gin-san ở đâu nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro