Lời nguyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



WARNING:  16+ (maybe), fic nay hơi khó đọc (?) bạn toi nói vậy chứ cá nhân toi thì viết được 1 nửa là đã từ chối hiểu những gì mình viết ra rồi, cắn hơi nhiều đớ, hehe. 


Biết là cảnh báo hay không thì người ta vẫn đọc thôi à, nhưng mà coi như chuẩn bị tinh thần trước đi.



----





Vừa rơi xuống nước, ban đầu sẽ rất bất ngờ, nhắm chặt mắt, nín thở, rụt người lại hoặc vùng vẫy để trồi lên. Hoặc nếu không. Trước hết là cảm giác lạnh, cơ thể chầm chậm chìm xuống, tạm thời không có gì đặc biệt chỉ là ánh sáng bên trên ngày một nhỏ lại, bóng tối làm cảm giác sợ hãi từ từ dâng lên. 


Đến một độ sâu nào đó, áp lực nước sẽ tăng và bóp nghẹt cơ thể, nặng trĩu và bỏng rát trong phổi vì lượng oxi cần thiết đã sắp cạn kiệt. Giống như nằm gọn trong bàn tay của ai đó và họ siết chặt lấy mình. Mặt trời phía trên chỉ còn là một ngôi sao, ở đây đã quá sâu rồi. Nỗi đau ở khắp mọi nơi và sức nóng cào xé trong lồng ngực, có lẽ bản thân cũng không còn tỉnh táo nữa. Kể cả bây giờ có khóc cũng không thể nào biết được, nơi này là vòng tay của nước.


Tất cả những gì hiện diện là một nỗi đau vô hình, người ngoài nhìn vào sẽ không biết mình đang vặn vẹo vì điều gì, đó chỉ là nước, chẳng có gì cả, nước êm ả và dịu nhẹ, nước không tràn vào để giết bạn từ bên trong và nghiền nát từ bên ngoài. Cả bong bóng cũng không còn.


Cốc cốc...


"Rita, tài liệu cần chữ ký của ngài nè."


Chánh án chớp mắt, những sợi mi ướt bết lại nhọn hoắc, ngài lau chúng đi và buông bàn tay đang siết chặt ở cổ ra, thở ra một hơi thật dài đến khi phổi khô cạn và hít vào một luồng khí mới. Kéo khóa cổ áo lên, hết giờ rồi.


"Đem đến văn phòng đi."


Những chiếc ổ khóa dày đặt trên cửa lần lượt được mở. Không khí bên ngoài vẫn lạnh như mọi khi, không khác gì bên trong, trợ lý mang theo một xấp tài liệu theo sau Chánh án, nhận thấy có điều gì đó khác lạ, có một lá thư được gửi đến lúc nãy, ngài ấy đã mang nó vào phòng đọc và bên trong im lặng đến kỳ lạ, như thể không có người. 


"Lá thư hồi nãy là gì vậy?"


"..."


"Rita?"


"..." 


"Nè... ừm Rita-sama?"


"..."


Chuyện này có vẻ không ổn rồi, sự im lặng này từ trước đến giờ trợ lý chưa từng gặp, trước giờ dù có vụ án nào khó hay căng não đến mấy Chánh án cũng chưa từng như vậy.


Văn phòng cũng lạnh như mọi nơi khác trong Zaibaan, dù có máy sưởi đi nữa thì khi bước vào đây ai cũng tự nhiên thấy lạnh sống lưng, nó chưa là gì so với khi đứng giữa hai mũi kiếm của tượng Nữ thần Công lý và nhìn lên trên là một Chánh án với ánh mắt đanh thép đến tàn nhẫn. Trợ lý đứng bên cạnh quan sát Chánh án làm việc, hoàn hảo, một quá trình đọc và phê duyệt lặp đi lặp lại hoàn hảo như cỗ máy được lập trình sẵn. 


Nhưng chắc chắn như vậy không đúng, dù là ai đi nữa cũng là con người mà thôi, không phải máy móc, vậy nên có điều gì đó đã sai rồi. 


Mọi việc trong ngày hôm đó đều rất hoàn hảo, cứ mỗi một hình ảnh như vậy cái "sai" mà trợ lý cảm thấy lại lớn dần thêm, nó phải được sửa chữa dù cho nó có là gì. 


Trước khi Chánh án có thể trở lại phòng mình và khóa tất cả ổ khóa lại một lần nữa trợ lý đã ôm lấy ngài ấy từ phía sau.


"Rita, nói gì đó đi, sự im lặng này không giống ngài chút nào."


"Không có gì để nói."


Vòng tay của cô ấy siết chặt hơn.


"Chắc chắn là có gì đó. Nhưng ngài không nói cũng được, để tôi vào nhé."


Bây giờ cô ấy có vào hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa, chẳng có gì bên trong cả, dạo này Moffun cũng không nói chuyện, vì chẳng có gì cả.


Vậy nên ngài đã để trợ lý vào, như một vài lần trước đây, có những lần là cô ấy lẻn vào, có những lần là ngài đã để cô ấy vào, như lần này. Lúc đầu, những gì trợ lí có thể trao cho ngài ấy là những cái ôm an ủi và đương nhiên là nó không đủ, hố sâu trong ngài ấy quá rộng lớn để cô trợ lý có thể chạm vào. Sau này cô ấy đã thử một thứ táo bạo hơn, một cái chạm môi, nó có tác dụng, ngài ấy đã phản ứng lại bằng cảm xúc thật của mình, và từ đó Chánh án đã dựa vào trợ lý của mình nhiều hơn. 


Những bước lê chân chậm chạp này dường như chẳng dẫn đến đâu cả, nhưng không sao, dù sao thì ở nơi tận cùng thế giới này cũng chỉ có bọn họ có thể sang sẻ với nhau. 


Lần này cô trợ lý cũng làm vậy, khi kéo khóa để cổ áo cao rơi xuống làm khuôn mặt của Chánh án được phô bày hoàn toàn, ngài thậm chí không nhìn cô ấy nhưng trợ lý biết đó là phong cách của Chánh án, tiếp nhận mọi điều người khác làm với mình là cách ngài ấy thể hiện rằng ngài cũng yêu họ. Ở đó cô đã thấy, trên chiếc cổ trắng nổi bật lên nhiều dấu vết cùng nhau, một vết cắn rất sâu.


"Đó là gì vậy?"


Cô hỏi, đến lúc này Chánh án mới có phản ứng lại, ngài nhìn liếc qua bên phải, đương nhiên sẽ không thể thấy được gì, ngài chạm vào nó bằng một tay, vẫn không rời mắt.


"Một lời nguyền." 


Một ánh chớp lóe sáng, trợ lý dường như đã nhìn thấy đáy của cái hố sâu đó, và nó thật diệu vợi làm sao. 


"Tôi có thể chữa nó không?"


"Không, cứ để vậy đi."


"Hiểu rồi."


Chính là như vậy, đây chính là lý do, ngài ấy để cô vào bởi vì nơi đây chẳng còn gì cả, tất cả và bản thân Chánh án cũng đã bị lời nguyền nuốt chửng. Cho nên, chẳng có vấn đề gì khi một ai khác bước vào đây, một nơi trống rỗng, dù có ôm hay hôn họ bao nhiêu lần thì một con người đã bị ăn mất sẽ không thể nào đáp lại điều gì. 


Trợ lý trở lại ôm ngài ấy, bây giờ cô mới là người cần sự an ủi. 


Chánh án biết, nhưng ngài vẫn không làm gì cả, ngay từ đầu ngài là một kẻ chỉ có thể lợi dụng người khác. Những cái ôm của cô ấy rất ấm áp, vì đó là nhiệt độ của con người, của thứ gọi là tình cảm, nhưng không đến đâu cả, không một thứ gì có ý nghĩa nhiều hơn một que diêm. Điều Chánh án còn lại là lời nguyền này, thứ đã gặm nhấm hết mọi thứ của ngài.


Một lời nguyền rủa tàn độc cho thấy dã tâm của kẻ gieo nó phải xấu xa thế nào, nỗi hận thù của người ấy dành cho ngài đều được truyền vào đây, để chúng luôn bám lấy và nhắc nhớ về sự oán hận đó.


Tuy nhiên đối với Chánh án, đây là một ân điển. Bất chấp tội lỗi mà mình đã gây ra, người đó vẫn để lại một dấu vết của họ cho mình, cho dù đó là một lời nguyền rủa nhưng nó vẫn là sự hiện diện của người đó bên cạnh mình mọi lúc. Vậy nên đây là một ân điển.


Cô gái bên cạnh vẫn cần sự an ủi và tình cảm mà cô ấy xứng đáng được nhận, nhưng người trao chúng cho cô ấy sẽ không phải là Chánh án, ngài thuộc về một nơi khác, vượt qua đại dương đến nơi có ánh mặt trời chiếu rọi. 



...




Một con bướm nằm dưới chiếc càng sắc nhọn của thiên địch, kẻ săn mồi nhìn xuống với ánh mắt trừng trừng.


"Ý là ngươi sao hả?"


Âm thanh sắc lạnh như lưỡi dao đang kề vào cổ, một chút xê dịch là máu tươi sẽ chảy ra từ đường kẻ mỏng. 


"Chúng ta sẽ không có kết quả, nếu có cơ hội thì hãy chớp lấy, cũng đâu có tệ."


Ở khoảng cách này con bướm có thể nghe thấy tiếng răng của bọ ngựa nghiến lại. 


"Ngươi có biết mình đang nói gì không vậy? Ngươi bảo ta đồng ý đi à?"


"Không, Hymeno cứ chọn con đường mình muốn, đó mới là Nữ Vương chứ." 


"Còn ngươi?"


"Tôi đã chọn từ lâu rồi, như tôi nói, chúng ta sẽ không có kết quả."


"Bởi vì chúng ta đều là Vua?"


"Đúng vậy, tôi sẽ không phản bội lại tính trung lập, kể cả khi phải phản bội Hymeno đi nữa."


Vẫn là giọng nói trầm đều không thay đổi, giọng của một người thi hành luật pháp, không có chỗ cho cảm xúc, chỉ có tính công bằng ở đây.


Đôi lúc tình yêu là không đủ, cho dù đó là 10 năm, 15 hay nhiều hơn, đứng trước những ngã rẽ thế này thì chúng là không đủ. Bây giờ con đường đã đầy vết nứt và chúng sẽ tách ra như nam châm cùng dấu. 


"Được."


Khóa kéo lại được mở, bọ ngựa trút nỗi oán hận vào trong những chiếc răng và cắm sâu vào cổ con mồi, xuyên qua lớp da bên ngoài và cả bên trong, phá vỡ mạch máu để dòng nước ấm có vị kim loại chảy ra ngoài cơ thể con mồi, tràn vào khoang miệng kẻ đi săn và thấm vào lớp vải đen. Một dấu vết sẽ không lành nhanh chóng, với điều kiện thời tiết của bên kia nó có thể mang lại những cơn đau âm ĩ. 


Liếm vết máu đã nhuộm đỏ màu môi, ngón tay cái vuốt ve dấu tích mình đã để lại, ngọn lửa bên trong vẫn chưa tan.


"Đây là một lời nguyền cho ngươi, kẻ đã phản bội ta. Ta nguyền rủa ngươi sẽ phải mang theo dấu vết này mãi mãi để ngươi không bao giờ quên ngày hôm nay."


Đối diện với luật pháp là sự cao ngạo đầy thù hận, nọc độc có lẽ đã được tiêm vào lời nguyền lúc nãy nhưng cũng chẳng đủ để xua tan cơn thịnh nộ khi mà chúng vẫn nồng nặc trong từ lời nói.


Có lẽ con bướm đã cười, bởi vì đó là một ân điển. Một dấu tích của Chúa sẽ theo nó mãi mãi, cho thấy rằng nó thuộc về Chúa. Kể cả khi không có kết quả thì cái này cũng quá đủ rồi.


Những chiếc cúc áo trên trang phục đen bật ra và chiếc váy vàng cũng rơi xuống.


"Sắp phải đính hôn rồi đấy."


Một cánh tay của con bướm được nhặt lên, bọ ngựa đưa cổ tay của nó lên miệng và lại cắm những chiếc răng sắc vào đó, lần này không phải một lời nguyền, chỉ là dục vọng của thợ săn.


"Thì sao? Bây giờ ta đang cảm thấy rất nóng, hạ nhiệt cho ta đi."



...



Lời nguyền đó đã đi theo Chánh án cho đến ngày nay, luôn âm ĩ để nhắc nhở về sự hiện diện của nó và không ngừng ăn vào sâu bên trong.


Sau khi thuốc giảm đau từ "tính trung lập" hết tác dụng, nước đã tràn vào phổi. Bóp nghẹt sự sống từ bên trong, ngăn chặn mọi con đường tiếp thêm không khí để kẻ tội nhân quằn quại tự siết lấy mình trong tuyệt vọng. Một màn tra tấn không có kết thúc, nó nuốt mọi thứ thật chậm, chỉ để lại sự trống rỗng phía sau. Dù cố gắng vùng vẫy đến đâu cũng không thể thoát ra được. Cứ như vậy, không gian xung quanh và chính bên trong rỗng tuếch đi mà kẻ hèn nhát này không thể giữ lại được chút gì.


"Moffun... đau quá."


"... Tại sao~?"


"Rita không biết, Rita đã chuẩn bị rồi nhưng nó vẫn rất đau."


Vốn ngay từ đầu đã biết chuyện rồi sẽ thế này, rồi sẽ có một ngày phải buông tay, cũng đã tự nói với mình nhiều lần rồi nhưng cho đến khi nó thật sự xảy ra thì nỗi đau lại không thuyên giảm chút nào. 


Bấu víu vào chút tỉnh táo và gạt chuyện này sang một bên, nếu không nghĩ về nó thì ít nhất sẽ có thể quên đi trong chốc lát.


Mỗi ngày trôi qua căn phòng lại trống trải đi một chút. Một nơi bừa bộn chỉ có điểm sáng duy nhất là Moffun, khắp nơi đều là Moffun, Moffun mềm mại và có bộ lông ấm áp, Moffun sẽ luôn bên cạnh bạn. Moffun gợi lên hình bóng của cô ấy. Vùi mình trong chính nỗi đau để tìm sự an ủi, là đại dương mà kẻ khốn khổ này đắm mình. 


Vòng tay dịu dàng ôm lấy cũng chính là vòng tay đang nghiền nát bản thân. 


Bỏ tay ra khỏi cổ, một vết hằn tím tái hiện diện, những hơi thở khó nhọc thưa dần cho đến khi dừng hẳn, cơ thể cuộn tròn bên dưới cánh tay của Moffun trở nên yên tĩnh. Vậy ra đây chính là lời nguyền của cô ấy, lời nguyền của Chúa dành cho tội nhân, kẻ đã phản bội Ngài, một bản án thích đáng. 


Cho nên Moffun mới mất dần tiếng nói, vì những lời cầu xin đã ít đi, vì tội nhân đã chấp nhận phán quyết và hình phạt.


Đó là khoảng thời gian Chánh án ngã vào vòng tay an ủi của trợ lý, cô ấy đã nhìn ra điều gì đó không đúng và chủ động sửa chữa, hơi ấm mà cô ấy trao cho ngài khi ấy đã khiến ngài sa ngã nhanh như một tên ăn xin thiếu thốn. 


Sau đó Chánh án cũng đã nhận ra, cũng chỉ là như vậy thôi, mọi thứ của ngài đã chảy ra ngoài qua những dấu răng, nằm lại trên giường và ở chiếc lưỡi của người đó. Nói cách khác, một cái vỏ rỗng, những gì trợ lý bỏ vào đều chìm nghỉm và nằm dưới đáy như sỏi đá, trong một đại dương bao la, chỉ như vậy sẽ không bao giờ đầy. 


Kẻ đã chọn hèn nhát sẽ mãi mãi ở lại vực thẳm cùng với lời nguyền khắc trên da thịt, vào tận sâu trong tâm can. 


"Moffun, Hymeno sắp cưới rồi, cô ấy gửi thiệp đến."


"Rittan có đi không~?"


"Đi chứ, đó là ngày cô ấy xinh đẹp nhất mà."


"Rittan có thấy đau không~?"


"Hymeno sẽ trở thành một người vợ, Moffun, lý do tồn tại sẽ trở thành vợ của một ai đó khác đấy, cậu có buồn không?"


"...."


"Khó nói quá ha, chẳng biết nữa, Rita không biết rốt cuộc thì mình thấy đau vì điều gì, bởi vì Hymeno sẽ là vợ của người khác chăng? Cái đó thì Rita đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi. Nhưng dù sao thì cũng vẫn vậy, Moffun, nó đau vẫn đau đến nỗi Rita cảm thấy tự bóp chết mình sẽ thoải mái hơn." 


Không biết nếu trực tiếp đưa thiệp mời thì cô ấy sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ? Từ lúc đó đến giờ họ chưa gặp lại nhau, khi mà Rita kéo chăn cho cô ấy lần cuối cùng. 


Ah... 


Sao lại không để ý sớm hơn.


 Là đôi mắt.


Khi cô ấy nhìn với cơ thể đỏ bừng và hơi thở đứt quãng trên chiếc giường lộn xộn hôm ấy, đôi mắt tràn ngập hưng cảm của dục vọng đó mới là lời nguyền thật sự. 


"Moffun, Rita nghĩ Rita điên mất rồi."


Moffun không đáp lại, người nói cũng không cần. Chánh án ngã đầu lên ghế dùng bàn tay siết lấy cổ khi nãy đập vào mặt mình. Ai mà ngờ một Nữ Thần lại có thể nguyền rủa giỏi đến vậy chứ.




...




Cảm giác lúc đó phải diễn tả thế nào thì đúng nhất đây? Nó hơi phức tạp đặc biệt khi trường hợp này lại là chính cô ấy, Nữ Vương của một Vương Quốc, Nữ Thần trong mắt nhiều người. Cô hầu như chưa bao giờ bị từ chối một điều gì từ khi sinh ra, một Công chúa từ lúc vừa chào đời cho đến một Nữ Vương, toàn bộ cuộc đời cho đến hiện tại đều sống trên hàng vạn người, mọi điều cô muốn là mệnh lệnh tuyệt đối.


Từ khóa: hầu như.


Có những lần hiếm hoi mà ý thích, hay thậm chí cô đã ra lệnh bằng tất cả con người mình, trái tim cho đến tâm hồn, không được thực hiện, hoặc nói một cách chính xác theo những gì cô cảm nhận, bị từ chối và khinh thường như những quý tộc kiêu căng liếc nhìn đứa trẻ ăn xin bẩn thỉu thảm thương đang xin mẩu bánh mì vụn của họ với đôi lông mày cau có mà họ cố tình thể hiện để không phải nói chuyện với con chuột bần hèn. 


Với thân phận của cô ấy như đã nói, chuyện như thế thậm chí không thể gọi là thỉnh thoảng hay đôi khi xảy ra được. Thậm chí cả từ hiếm khi cũng cảm thấy quá nhiều so với tần suất mà người ta nghĩ khi xét đến cô ấy. Không ai nghĩ rằng Nữ Vương xinh đẹp kiêu kỳ của Ishabana có thể bị từ chối. Nếu yêu cầu của cô ấy thật sự không thể thực hiện thì người ta sẽ đi đường vòng để làm cô ấy thay đổi suy nghĩ, không ai từ chối cô ấy một cách thẳng thừng chứ đừng nói đến việc cư xử như cách cô ấy đã cảm nhận.


Đó là bởi vì những gì cô ấy cầu xin là quá sức để bất cứ con người nào có thể đáp ứng, và thậm chí nếu thần thánh có thật thì cũng chưa chắc rằng có thể chiều chuộng được cô ấy. Rốt cuộc thì cô có mọi thứ trước cả khi đến với thế giới này, nên sẽ không quá ngạc nhiên khi cô có những ước muốn vượt ra ngoài trời sao. 


Cô đã làm vậy hai lần, tính đến lúc này, hai điều ước, và cả hai đều bị từ chối một cách dứt khoát, không có dù chỉ một từ nào nói "không", chỉ là sự im lặng vô tận đến thừa thãi, vài giây đầu tiên thôi là cô đã biết rồi, vậy mà nó vẫn cứ kéo dài như những quý tộc nhìn đăm đăm đầy ghê tởm xuống đứa trẻ kể cả khi họ đã đi qua nó được một đoạn. Nhấn mạnh để cô ấy không bao giờ dám làm phiền họ nữa. 


Đó là một lần khi cô công chúa nhỏ khóc lóc cầu xin bố mẹ mình thức dậy, bàn tay họ thậm chí còn không thể chạm đến nhau và chúng cứ lạnh dần dù cho cô bé nắm chặt chúng  thế nào. Da họ sạm đen vì thứ đã tiêm vào họ, xấu xí, và cô bé tự cắn mình khi dám nghĩ như vậy, nhưng nó vẫn rất xấu xí, đó là hai sinh mệnh thiêng liêng nhất bị nhuộm đen và lạnh cóng, bất động trong khi đáng lẽ họ phải di chuyển không ngừng để cứu những người hiện sắp phải đến chỗ họ.


Lời từ chối đầu tiên trong cuộc đời màu vàng lung linh của công chúa có lẽ đến từ bố mẹ cô, bởi vì chính những vị Thần đã tạo ra vấn đề.


Đó là cái tàn nhẫn nhất. Cô không cảm thấy tương tự như lúc đó ở cái thứ hai, không khóc lóc, không kêu gào cũng không van xin, ánh nắng nhạt chiếu rọi vào cô bên dưới chiếc chăn sang trọng này vẫn rất ấm. Trái ngược với lần đầu tiên nên nó lần đó vẫn là tàn nhẫn và cay độc nhất. 


Trong lúc cô nghĩ rằng lịch sử sẽ không lặp lại thì nó đã tát cô một cái, nó không lặp lại đúng y như vậy, nó lặp lại theo một cách khác hẳn rồi cười nhạo sự ngu ngốc của kẻ tự đại. 


Cô ấy vẫn bất động ở đấy, chờ cho cơn chấn động của cái tát tan biến, để cô có thể cảm nhận, đáng lẽ phải có cảm giác nào đó trong lồng ngực này bên dưới tấm chăn. Cô ấy không mặc bất cứ thứ trang phục gì nên nếu có khác biệt thì đó phải là những nhịp đập rõ ràng và hệ thần kinh phải cho cô biết chúng đang cảm thấy điều gì. Không có gì cả, vẫn là sự im lặng vô tận. 


Cô ấy bị tê liệt.


Nhìn vào phần giường rộng rãi trước mặt, những ngón tay của bản thân lấp ló dưới chăn, cô đưa nó lại gần miệng và liếm, không sạch sẽ tí nào, đó không phải chuyện mà một Nữ Vương sẽ làm. Có vị, hoặc là do bộ não đang hoang tưởng theo những gì cô ấy muốn nghĩ. Nhưng dù sao thì cũng vậy, không ảnh hưởng đến việc cô lại bị từ chối. Không có nhiều cảm giác hụt hẫng vì cô đã không thật sự đặt hi vọng vào hành động đầy cảm tính của một tâm hồn nóng nảy đang bị thiêu đốt. 


Để trái tim dẫn đường như mọi khi và lần này lý trí đã thêm dầu, một con dốc không biết đến gì khác ngoài việc trượt xuống. 


Và cô ấy đã để lại một lời nguyền, đó không thật sự là ý định cho bất kỳ trường hợp nào nhưng bộ não sắp cháy đen lúc đó không nghĩ ra được gì tốt hơn. Cô ấy chỉ muốn một cái gì đó để giữ người này lại, như một đứa trẻ ích kỷ xấu tính đã cắn một miếng lớn trên mẩu bánh trước khi đưa nó ra để người khác sẽ không thể ăn nó vì nó đã là của cô ấy với dấu răng trên đó.


Nếu phải giao chiếc bánh yêu thích ra thì cô sẽ đảm bảo rằng không ai có thể xem nó là của họ. 


Thật xấu tính. Nhưng cuối cùng thì cái bánh vẫn không thuộc về cô ấy. Những gì mà cô ấy nhận lại là tiếng xấu về mình. 


Ai quan tâm đâu chứ.


Hình ảnh trống trải trước mắt đã khoang được một cái lỗ trên bức tường tê liệt của hệ thần kinh, cô bắt đầu cảm nhận được một chút gì đó trong con người mình. Từ từ và chậm chạm, chúng lan dần ra khắp nơi như nước đổ ra sàn. Ước gì cô có thể khóc như lúc trước, sẽ thoải mái biết bao. Cuộn chân lên gần ngực, cô ôm lấy mình như một quả trứng, cố gắng vào trạng thái hoang tưởng rằng mình đang được ôm trong vòng tay của người mà mình đã nguyền rủa.


Bỗng nhiên trên môi kéo ra một nụ cười khẽ.


Dù sao thì cô cũng kiếm được niềm vui mà không phải cô gái nào cũng có được cho dù họ cố gắng thế nào, dấu răng đã ở trên chiếc bánh mang ý nghĩa rằng cô ấy đang ngự trị nó. Và người này thích cô gái của họ điên cuồng một chút, thụ động không có nghĩa là bất động, nếu dạy họ trước sau đó dẫn dắt đúng cách thì phần đó sẽ thức giấc và đi theo sợi dây. Đương nhiên, cô biết cách cầm dây cương sao cho đúng, đồng thời đảm bảo rằng không ai khác có thể tròng sợi dây của họ vào. 


Nổi tiếng vì tính ích kỷ có nghĩa là luôn có được điều mình muốn mà không san sẻ với ai, nó cũng bao gồm khiến người khác tự dâng lên và dành riêng cho cô ấy. 


Nhưng cũng chẳng được gì khi không thể giữ trong tay. Chỉ có thể an ủi cái tôi bị tổn thương của chính mình bằng cách nghĩ rằng nó không thuộc về bất kỳ ai được nữa. Cuối cùng, cô ấy vẫn không thể có chiếc bánh của mình. 


Nếu đã vậy thì là ai cũng không quan trọng. Không phải chính cái đó thì những cái khác có là gì cô ấy cũng không quan tâm. 


Sau tất cả, một Nữ Vương ích kỷ sẽ chỉ muốn những thứ mình thích và không thích việc chia sẻ, còn lại, cô ấy không buồn bận tâm đến.


Cô tiếp tục bất động trên giường, cảm nhận vũng nước lan tỏa vả thấm vào người mình, cô đang mong chờ những giọt nước mắt, như thế này thật khó chịu, ngứa ngáy bởi sự lưng chừng không đủ để giải phóng nhưng lại quá nhiều để lờ đi. Cô ước gì mình có thể khóc. 


Lần thứ hai này không có màu, không có nước mắt hay lời cầu xin nào. Chỉ có lượng chì xám xịt tuần hoàn trong máu làm trì trệ cả con người từ trong ra ngoài. Cô cắn những ngón tay của mình, nếm nó như trẻ con chưa cai sữa, ít nhất thì vịt ngọt ngọt chua chua này cũng an ủi được một chút. Ý nghĩ đó lại kéo ra một nụ cười khác, tự mãn và cay đắng. 




...




Khác với lễ đính hôn, Chánh án có thể viện cớ không đến, nhưng còn lễ cưới mà không đến thì không phải phép chút nào, với cương vị là Vua và được nhận thiệp mời viết tay của Nữ Vương. Còn với cương vị là Chánh án thì ngài cũng nên đến để làm người chứng kiến hôn lễ diễn ra đúng luật, nếu bị mời làm người chủ trì thì khó mà từ chối. 


kể cả khi không được mời thì ngài cũng sẽ đến, đứng ở một góc khuất nào đấy để xem, cung điện tráng lệ này ngài biết rõ đường đi như lòng bàn tay mình. Cho nên lúc này ngài ấy mới có thể đứng dựa vào tường trong phòng chờ của cô dâu mà không ai khác có thể ngăn cản. Hình ảnh phản chiếu rõ rệt trên tấm gương mà cô dâu đang ngồi, cô ấy có thể thấy rất rõ người đứng sau mình nhưng không quay lại. 


"Ngươi đến rồi."


"Đích thân Nữ Vương gửi thiệp cho tôi mà."


"Từ khi nào mà ngươi lại biết nghe lời quá vậy?"


"Tôi vẫn luôn như vậy."


Qua tấm gương Chánh án có thể nhìn thấy cái nhếch môi chế giễu.


"Dối trá."


Không có phản hồi. Lần này cô dâu rời khỏi bàn, di chuyển nhẹ nhàng trong bộ váy cưới vẫn là màu vàng đặc trưng và cầu kỳ hơn bất cứ thứ gì khác. Nữ Vương đến trước mặt Chánh án, chênh lệch chiều cao làm cô ấy phải ngẩng mặt lên nhìn, cũng vì thế nên rất dễ để Chánh án nhìn vào mắt cô ấy. Lời nguyền lại găm những chiếc nanh của nó.


Nữ Vương không nói, không hỏi cũng chẳng thèm xin phép, cứ tự nhiên đưa tay tháo lớp che mặt của Chánh án xuống, ngắm nghía rồi lại vuốt ve vết cắn trên cổ ngài ấy, ngân nga một giai điệu hài lòng. 


"Có vẻ việc lành lại không tốt lắm nhỉ."


"Định làm mới?"


"Không, lớp trang điểm sẽ hỏng mất..."


Rồi cô ấy dừng lại, ánh mắt của một người bề trên biến mất, thay vào đó là đôi mắt mà Chánh án sợ phải nhìn vào. 


"Ngươi vẫn còn có thể hối hận đấy."


Chúng đâm xuyên vào trong những góc khuất sâu nhất. Nước, êm ái như một cái vuốt ve trên má, cũng có thể châm chích như nọc độc và thô bạo siết chặt khí quản. Tùy vào lựa chọn mà tình yêu của nước có thể bị bóp méo thành bất cứ thứ gì.


"Tôi sẽ không làm vậy."


Ở đây, tội nhân không xin ân xá. Chấp nhận toàn bộ sức mạnh của cơn sóng dữ ập đến, để mình bị kéo xuống tầng sâu nhất của vực thẳm. 


"Tại sao phải như vậy chứ!?"


Sự điềm tĩnh của cô ấy nứt ra theo chất giọng mà cô ấy hỏi, cũng như cách những ngón tay yêu kiều ghim thật sâu vào cổ người đứng trước đôi mắt đang cháy.


Tại sao? Điều gì có thể trở thành tấm bia để họ đỗ lỗi vào đấy? Có lẽ nếu một trong hai hoặc cả hai chỉ là những cư dân bình thường thì sẽ tốt hơn? Nếu vậy thì họ thậm chí còn không thể tìm thấy nhau. Câu chuyện phải như thế này. 


"Chỉ cần bây giờ nói một chữ "đừng" thôi thì mọi thứ có thể thay đổi. Tại sao lại không chứ?"


"Bởi vì nó thật sự sẽ xảy ra, tôi biết, cho nên tôi sẽ không nói gì cả."


Lực nhấn trên cổ Chánh án giảm bớt, đoán chắc sẽ có những dấu đỏ hình lưỡi liềm in sâu đến đó sau này. Nhưng cô ấy vẫn không buông tay ra, ngọn lửa đã tắt, nhanh như khi nó bùng lên, dưới đáy đại dương kể cả mặt trời cũng chỉ còn là một ngôi sao. 


Thay vào đó, đôi mắt vàng ẩm ướt, dâng tràn một vị đắng dù không có giọt nước mắt nào hình thành, một Nữ Vương kiên cường hơn những gì người ta có thể thấy từ vẻ bề ngoài. Thật tốt, nếu để những giọt nước thoát ra thì kẻ phản bội của cô ấy sẽ không thể ngăn mình cúi xuống và nếm vị mặn đó trên đầu lưỡi. Làm thế với vợ của người khác sẽ là vô đạo đức. 


Nhưng có người không quan tâm đến điều cao cả như vậy, vị ngọt của lớp son đắt tiền lưu lại trên môi làm người đang giả vờ cao thượng lay động, lùi lại để tiếp tục lớp vỏ đạo đức giả của bản thân hay tiến đến theo lời mời gọi, nhưng ở thân phận hiện tại vốn không có bất kỳ sự lựa chọn nào. Đó là bản năng thứ hai của con người này khi để lưỡi mình bị quấn lấy bởi chính cô ấy.


Chỉ có một tấm vé để nói lời từ chối và nó đã được dùng, nên bây giờ Nữ Vương không vấp phải bất cứ phản kháng nào.


"Chú rễ sẽ rất buồn."


"Ai cơ? Ta thậm chí còn chẳng nhớ một chữ cái nào trong cái tên được viết bên cạnh tên mình.  Hắn buồn hay không thì có vấn đề gì?"


Không còn là sự ích kỷ quen thuộc nữa, ngươi đã bóp méo nhân cách của Nữ Thần và tạo ra một Chúa độc đoán. Không có chỗ để hối hận, ngay từ đầu không gặp nhau có lẽ đã khác. 


"Đây là lần cuối cùng rồi, còn điều gì muốn nói không?"


Không. Không có lời có lời nào thích hợp cho hoàn cảnh này, những lời thật lòng sẽ chỉ châm chích họ dai dẳng mà thôi. Đôi khi nói ra lại chẳng thể hiểu nhau rõ hơn việc chỉ im lặng nhìn vào mắt nhau, họ là một cặp đôi kì lạ khi ghép lại. Cho nên lời trăn trối tốt nhất là nhìn sâu vào cô ấy. Đường nét ở quai hàm sắc lại khi cô ấy cắn vào má trong, ánh mắt cay đắng và nụ cười ngạo mạn tạo thành hình ảnh vặn vẹo xoắn vào ruột. 


"Taselles mirullia da'pago."


Lời cuối cùng mà Nữ Thần dành cho kẻ mang lời nguyền của ngài. 




...




Tiếng chuông ngân trong trẻo luôn là âm thanh của điều tốt đẹp, một ngày mới bắt đầu, chuyển giao các buổi trong ngày hoặc là một nghi lễ nào đó trọng đại, chẳng hạn như lễ cưới. 


Khi tiếng chuông ngân, cô dâu lộng lẫy bước trên thảm đỏ trong những cánh hoa bay và lời chúc của mọi người, ánh nắng ngọt ngào đổ vào qua ô cửa sổ tạo nên bầu không khí gần như thần thánh. Tất cả chỉ là làm nền cho một người duy nhất, một đóa hoa không bao giờ tàn phai, cho dù ẩn dưới lá là bao nhiêu gai nhọn hay chất độc chạy khắp tế bào, không ai sẽ vì vậy mà ngần ngại tôn vinh, vẻ đẹp đó sẽ được lưu truyền mãi mãi.


..................................................................


.....................................


.......................


...........


...


Tiếng rít sắc lạnh xoáy không ngừng trong một vòng lặp chết chóc trở thành âm thanh trắng trong nền, chỉ có tiếng chuông vọng lại bên tai một cách ma quái là rõ ràng. Sương giá bao quanh người rét đến cóng hết các khớp, lớp băng dần hình thành. 


Ngoài việc để phong ấn những tội ác không thể xét xử và cả chính người sử dụng, bí kỹ Gokkan còn có thể đóng băng vĩnh cửu cả những ký ức cuối cùng. 


Cho dù đóa hoa có bị ngắt, vò nát hay xơ xác trong chất lỏng của chính nó thì cũng không sao cả, khối băng này sẽ lưu giữ những ngày rực rỡ của nó mãi mãi. 


Taselles mirullia da'pago.


Nếu không thể lôi ngươi xuống địa ngục thì hôm nay ta cũng sẽ không đến đó đâu. 


Không ai nói về điều đó không có nghĩa là thần thánh không lừa dối, bây giờ thì bản thân tội nhân đã nếm được vị của cảm giác bị phản bội, dở tệ. Lời nguyền lúc trước đã nuốt chửng mọi thứ và để lại khoảng không trống rỗng, hôm nay khoảng không đó được lấp đầy bởi băng giá, qua mỗi giây lại càng thêm lạnh giống như cái xác trơ trọi của đóa hoa trên tuyết. 


Cả địa ngục cũng không có cơ hội giữ cả hai với nhau.


Hiện thực phá vỡ lớp vỏ được xây dựng suốt bấy lâu, để cái lạnh giá hòa vào cơn bão bên ngoài, cùng nhau gào lên những tiếng thét của cả con người, từ trái tim đến tâm hồn. 


Sau cùng, chỉ có lời nguyền là ở lại, vĩnh viễn trong băng.


Có lẽ thần thánh đã không dối trá, cả hai thật sự đã đến địa ngục, chỉ là khác nơi mà thôi. 


Đây là bản án thật sự của một kẻ đã chọn sự giả dối.






"Đừng buồn mà, tôi sẽ luôn ở bên Hymeno, giống như Moffun, tôi sẽ không bỏ Hymeno một mình đâu."


"Thật không?"


"Ừm!"


"Rita hứa đấy nhé, nếu Rita cũng thất hứa thì tôi sẽ nguyền rủa Rita mãi mãi luôn!"


"... Ừm, Rita hứa."


Lúc đó người bạn duy nhất đã vui vẻ trở lại, như vậy là đủ rồi. Nhưng Rita vẫn nghĩ đến tương lai, bản án được cô ấy phán quyết có thể là gì? 





----+++----




5.864 từ


Lần trước tui đã nói sẽ viết 1 cái SE cho đàng hoàng, nó đây? Không biết nữa, tui chỉ thấy tui sad vì viết không ra sad thôi chứ fic hình như không có sad :((((( Câu chuyện muôn thuở.


Có lẽ do cuộc sống thường nhật của tui nhạt nên fic không dạt dào cảm xúc được, viết HE còn oke chứ viết buồn nó sao sao ấy. 


Mà fic này hơi nhiều đớ, sặc mùi nhất là đoạn của Hymeno-sama, viết 1 mạch suốt 1h đồng hồ với 1k từ hay gì đó, viết xong còn thấy ảo lòi mà, nên nếu đọc không thấm được thì cũng không bất ngờ.


Như đã nói, tui đã từ bỏ việc hiểu những gì mình đang viết.


Ehehe.



29/02/2024  22h36m   Kỷ niệm ngày mà 4 năm mới có 1 lần luôn



Riky✨ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro