hinhkdt03 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt văn bản tại đây...Chương 343: Đừng quấy rầy bọn họ

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm

Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Ôi chao!"

Chu Lực Quyền vừa mới đứng lên đã bị người cảnh sát đó bay ngược lại đẩy ngã. Điều đáng buồn cười là người cảnh sát không ngã sấp xuống mà hắn ta lại ngã ngồi trên người Chu Lực Quyền. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Tư thế rất giống như tư thế ngồi Quan Âm tọa thiền của Dương Quế Nguyệt. Điều khác biệt là người cảnh sát ngồi xoay ngang. Mông hắn ngồi lên vật đó của Chu Lực Quyền. Đây mới chính là tư thế Quan Âm ngồi thiền.

"Ôi, thói đời thay đổi. Bây giờ đàn ông cũng thích xxx đàn ông. Hãy thay

đổi thành thế "lão hán đẩy xe" hay 'thế 69" gì đó, hết lần này tới lần

khác dùng tư thế Quan Âm ngồi thiền. Ôi, như vậy làm hao tổn sức khỏe

của thanh niên lắm"

Trần Thiên Minh ra vẻ thở dài hai tiếng, lắc đầu nói với bọn Chu Lực Quyền.

"Mẹ kiếp, đứng lên. Ngồi trên người tao làm gì?"

Chu Lực Quyền đau đớn mắng người cảnh sát đang ngồi trên người hắn. Hắn không biết bị người cảnh sát đè lên có làm hỏng " đồ chơi" của hắn không. "Thật vô dụng. Hai người cũng không đánh lại được thằng Trần Thiên Minh này"

Kỳ thật Chu Lực Quyền cũng thế. Không phải chính hắn cũng bị Trần Thiên Minh đánh bay ư?

Người cảnh sát bị Chu Lực Quyền mắng vội vàng đứng dậy. Một ý nghĩ chợt

đến với Trần Thiên Minh. Hắn thầm vận nội lực bắn ra một đạo chân khí nhằm vào người cảnh sát vừa đứng lên.

"Ai da" người cảnh sát bị luồng chân khí của Trần Thiên Minh bắn trúng bụng, hắn kêu lên thảm thiết rồi ngã vật xuống.

"Ai" âm thanh giống như bị người khác bịt miệng. Trần Thiên Minh chăm

chú nhìn người cảnh sát vừa bị hắn đánh trúng. Hắn lại ngã ngồi lên người Chu Lực Quyền.

Nhưng lần này hắn không ngồi lên hông mà ngồi lên mặt Chu Lực Quyền. Đặc biệt cái mông của hắn ngồi lên miệng của Chu Lực Quyền.

Xem chừng âm thanh vừa phát ra là của Chu Lực Quyền. Không biết "cái kia" của người cảnh sát có "thúi" lắm không? Nếu như hắn có mùi như vậy thì Chu Lực Quyền lãi lớn. Thật khó có cơ hội gần gũi như vậy. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một của hắn.

"Trời ơi, mấy người kỳ cục quá. Trước mặt bao nhiêu người lại làm trò thân thiết như vậy. Cái chiêu này của hai người tôi không biết phải gọi là gì nữa. Gọi là Độc long thông đạo được không? Hay là Quan Âm ma tỉnh? Này nhưng cái mặt ngựa của mày cũng nhỏ quá" Trần Thiên Minh cười ha hả nói. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Chu Lực Quyền thở hổn hển, mắt nhớn nhác, hắn lồm cồm bò dậy chỉ vào

mũi viên cảnh sát quát to:

"Mẹ kiếp. Mày sao thế vừa đứng lên đã ngồi xuống".

"Tôi, tôi cũng không biết tại sao. Tôi chỉ cảm thấy bụng bị vật gì đánh vào, đau đớn không chịu được nên ngã xuống" Người cảnh sát nhăn nhó nói.

Hắn nghĩ rằng hắn cũng chỉ là một nạn nhân. Hắn cảm thất vô cùng khó chịu khi mông hắn dính chặt vào miệng Chu Lực Quyền.

Chu Lực Quyền không nói gì hắn cầm một cái dùi cui trên bàn thẩm vấn, chạy tới bên người Trần Thiên Minh, hung hăng giơ lên đánh xuống đầu Trần Thiên Minh. Thế nhưng hắn đã tính sai khi dùi cui của hắn vừa đánh tới đầu Trần Thiên Minh lại bị chân khí hộ thể của Trần Thiên Minh chặn lại.

"Binh" một tiếng dùi cui trong tay Chu Lực Quyền đánh xuống đầu Trần Thiên Minh lại bị chân khí của hắn phản ngược đánh vào đầu Chu Lực Quyền. Như vậy Chu Lực Quyền dùng dùi cui tự đánh mình.

"Đội trưởng. Đầu của anh chảy máu"

Người cảnh sát vừa có tư thế ngồi Quân Âm phát hiện ra trên đỉnh đầu Chu Lực Quyền có máu, hắn vội la lên.

"Con mẹ nó. Bọn mày đánh chết Trần Thiên Minh cho tao"

Chu Lực Quyền càng nghĩ càng giận. Hắn không nghĩ tới chuyện cầm máu trên đầu mình, vội bắt hai người cảnh sát cầm dùi cui đánh Trần Thiên Minh.

Nhưng bọn họ càng đánh mạnh, chân khí họ thể của Trần Thiên Minh bắn ngược lại càng mạnh, bọ họ bị chân khí bắn ra đánh sưng hết cả mặt mũi.

M, bây giờ lúc ta ra tay. Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Vì vậy hắn thầm vận khí trong cơ thể, hắn vận ba đạo chân khí, mỗi cảnh sát một đạo chân khí. Sau đó ba đạo chân khí đó hướng ba người Chu Lực Quyền đánh tới.

"Bịch bịch, bịch" ba tiếng vang lên, ba người Chu Lực Quyền bị Trần Thiên Minh đánh ngã sõng soài trên nền nhà. Đặc biệt Chu Lực Quyền bị quăng ngã dập mặt xuống. Mũi hắn dập xuống nền, sưng to như củ cà rốt, máu mũi chảy ra.

Bọn chúng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng Trần Thiên Minh bị còng chân, tay nhưng bọn chúng vẫn không đánh hắn được. Hơn nữa hình như bọn chúng còn bị vật gì đó vô hình đánh. Ba người thầm nhủ, chẳng lẽ đã gặp quỷ?

"Chơi đùa vui không? Nào chúng ta tiếp tục chơi đùa nhé" Trần Thiên Minh cười nói.

Nói xong hắn lại vận nội lực đánh mấy người Chu Lực Quyền. Hắn vừa dùng chân khí đánh mấy người Chu Lực Quyền vừa nhìn bộ dạng thê thảm của mấy người cười.

'Mẹ ơi! Cứu với!" bọn người Chu Lực Quyền vừa chạy trốn quanh phòng thẩm vấn vừa kêu la. Cứ mỗi lúc bọn chúng bỏ chạy lại chân khí của Trần Thiên Minh đánh trúng ngã xuống. Khi vừa lồm cồm bò dậy muốn chạy nữa thì lại bị đánh ngã quỳ rạp trên nền nhà. Cuối cùng ba người chạy tới núp dưới bàn thẩm vấn. vừa trốn vừa la hét kêu cứu.

"Banh" một tiếng, cánh cửa phòng mở ra. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Chu đội trưởng, không được làm quá. Nếu các anh làm quá, gây chết người, các anh lấy gì giao cho cấp trên'' Dương Quyế Nguyệt vừa đẩy cửa vào vừa nói.

"Ồ, Chu đội trưởng đâu" Dương Quyế Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Nàng ở bên ngoài nghe trong phòng thẩm vấn phát ra tiếng động mạnh. Nàng biết trong phòng thẩm vấn nhất định xảy ra chuyện nghiêm trọng. Nhất định Chu Lực Quyền bị Trần Thiên Minh làm tức giận nên đánh hắn.

Sau khi âm thanh vang lên một lúc, nàng còn nghe được một tiếng động mạnh. Nàng nghĩ sớm muộn Trần Thiên Minh cũng bị mấy người Chu Lực Quyền đánh chết nên nàng liền đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào khuyên giải Chu Lực Quyền. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Thế nhưng khi nàng và Khâu Hiểu Lệ vừa bước vào phát hiện ra chỉ có Trần Thiên Minh đang ngồi trên ghế còn không thấy mấy người Chu Lực Quyền đâu.

"Ba người bọn họ đang ở dưới gầm bàn thẩm vấn. Đừng quấy rầy họ"

Trần Thiên Minh ngồi trên ghế cười nói với Dương Quế Nguyệt. Sau khi hắn

trải qua chuyện vừa rồi hắn phát hiện ra Dương Quế Nguyệt rất ôn nhu, ngay thẳng.

"Chu đội trưởng" Dương Quế Nguyệt không quan tâm đến vẻ mặt cười cợt của Trần Thiên Minh. Nàng gọi to.

"Cứu với!"

Chu Lực Quyền nghe Dương Quế Nguyệt goi, hắn vội nặng nhọc bò ra từ dưới gầm bàn thẩm vấn. Hai người cảnh sát còn lại cũng từ từ bò ra. Dương Quế Nguyệt không thể tin vào mắt mình. Tại sao ba người đàn ông to lớn lại bò được vào gầm bàn thẩm vấn?

"Cứu với! Cảnh sát đánh tôi!" Trần Thiên Minh cố ý kêu thảm thiết.

Dù thế nào đi nữa, trong hoàn cảnh này hắn diễn trò rất hay.

Chu Lực Quyền vừa lau máu mũi, vừa chỉ vào Trần Thiên Minh nói to:

"Tiểu Nguyệt, cô làm chứng cho tôi, thằng Trần Thiên Minh này đánh tôi.

Tôi muốn tố nó đánh cảnh sát".

"Ông trời ơi. Anh nói không biết phải trái gì à?" Trần Thiên Minh cũng nói to: Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Dương Quế Nguyệt, cô nhìn xem, tay và chân tôi đều bị còng. Bây giờ tôi bị còng ba cái. Tôi sao có thể đánh bọn họ được? Vì bọn họ muốn tranh giành là người đầu tiên đánh tôi nên đánh nhau. Cô nhìn xem họ đánh nhau đến chảy cả máu mũi. Cô nói đi tại sao bọn họ nôn nóng vậy? Dù gì tôi cũng bị họ đánh, ai đánh trước mà chả được. Tranh giành nhau làm gì?"

Trần Thiên Minh làm bộ oan uổng nói.

Dương Quế Nguyệt nhíu mày khi nhìn cảnh Trần Thiên Minh bị còng. Mấy người Chu Lực Quyền cũng hơi quá đáng. Sao lại thẩm vấn phạm nhân như

vậy? Trần Thiên Minh bây giờ chưa nói chuyện đánh người, cho dù bảo hắn

đứng lên cũng không đứng lên được:

"Chu đội trưởng, anh nhìn xem tình cảnh hiện nay của Trần Thiên Minh. Anh nói xem tôi phải tin ai bây giờ?" Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Tiểu Nguyệt, tôi..."

Chu Lực Quyền liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh. Hắn không biết giải thích thế nào với Dương Quế Nguyệt. Đúng thế nhìn bộ dạng Trần Thiên Minh bây giờ. Nếu nói Trần Thiên Minh đánh hắn thì chỉ người ngu si hay điên khùng mới tin hắn.

Chuyện xảy ra vừa rồi rất kinh khủng, võ công của Trần Thiên Minh rất tà môn. Người nọ đã nói trong điện thoại cho hắn biết là Trần Thiên Minh biết võ công nhưng lại không nói rõ ràng. Nếu sớm biết như thế hắn đã sử dụng biện pháp khác.<

"Dương Quế Nguyệt, tôi bị người khác ngược đãi. Cô phải đứng ra làm chủ

cho tôi"

Trần Thiên Minh vừa nhìn Dương Quế Nguyệt vừa bi thảm nói.

"Trần Thiên Minh, tôi thấy anh chưa có chuyện gì, giống như anh không bị làm phiền" Dương Quế Nguyệt cũng thấy kỳ quái.

Theo lý mà nói người bị thương phải là Trần Thiên Minh. Nhưng nàng phát hiện mấy người Chu Lực Quyền bị thương rất nặng, ngược lại Trần Thiên Minh vẫn bình yên vô sự. Việc này thực sự rất khó hiểu.

"Ồ, quên đi. Ai bảo họ là cảnh sát. Tôi cứ coi như mình chưa có việc gì. Thôi quên đi" Trần Thiên Minh thở dài nói. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Thôi được rồi. Tôi không quan tâm đến chuyện của các anh. Dù sao vụ án

này không phải do đội của chúng tôi phụ trách"

Dương Quế Nguyệt nói xong với Chu Lực Quyền liền cùng Khâu Lệ đi ra ngoài.

"Hai cậu đưa hắn tới phòng tạm giam số bốn. Cứ tạm thời giam hắn ở đó"

Chu Lực Quyền nói với hai người cảnh sát. Bây giờ hắn không có cách nào đối phó với Trần Thiên Minh. Tự tay hắn viết khẩu cung thì Trần Thiên Minh không chịu ký. Hắn muốn ra tay với Trần Thiên Minh thì không tới gần được, còn bị võ công tà môn của Trần Thiên Minh đánh cho đến kinh sợ.

"Cái này, cái này" Hai người cảnh sát do dự.

Bọn họ vẫn sợ hãi khi nghĩ tới chuyện vừa rồi. Giờ bọn họ không dám tới gần Trần Thiên Minh, sợ lại bị hắn đánh.

"Hai cậu sợ cái gì. Đồ vô dụng. Mau lên" Chu Lực Quyền quát tháo hai người cảnh sát. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Mặc dù Chu Lực Quyền nói thế nhưng bản thân hắn cũng không dám tới gần Trần Thiên Minh. Mới rồi hắn bị Trần Thiên Minh đánh bị thương nặng nhất. Đầu, mũi hắn vẫn đang chảy rất nhiều máu.

Người cảnh sát có thế ngồi Quan Âm tọa thiền suy nghĩ một lát rồi vội nói:

"Tôi có cách. Tôi ra ngoài gọi hai anh em vào đây, để bọn họ áp giải Trần Thiên Minh tới phòng tạm giam số bốn. Dù sao bọn họ cũng không biết nội tình về Trần Thiên Minh"

Biện pháp của người cảnh sát đó rất hay. Những cảnh sát bên ngoài không biết sự lợi hại của Trần Thiên Minh. Dù Trần Thiên Minh muốn đánh họ thì cũng không phải chuyện của họ, chỉ cần hắn không đánh bọn họ là được.

Lát sau người cảnh sát đó cùng hai cảnh sát khác đi vào. Anh ta bảo hai người cảnh sát đó áp giải Trần Thiên Minh tới phòng tạm giam số bốn. Sau đó anh ta cùng với ba người Chu Lực Quyền đứng vào một bên phòng thẩm vấn. mấy người sợ Trần Thiên Minh đánh hai người cảnh sát đó lại làm ngộ thương chính mình.

Nhưng Trần Thiên Minh không đánh hai người cảnh sát đó. Bởi vì Trần Thiên Minh có nguyên tắc, ngươi không động đến ta, ta không động tới ngươi, ngươi động vào ta, ta nhất định không buông tha cho ngươi. Vì vậy hắn để mặc hai người cảnh sát đó mở còng chân, tay. Tiếp theo hai người mở nốt cái còng xích tay hắn vào ghế.

"Hai cậu dẫn hắn tới phòng tạm giam số bốn" Chu Lực Quyền nói với hai

nhân viên cảnh sát.

Hắn thấy kỳ quái tại sao bây giờ Trần Thiên Minh không đánh người nữa? Chẳng lẽ hắn đã mệt mỏi, không còn sức nữa. Chu Lực Quyền thầm nghĩ dù Trần Thiên Minh lợi hại thế nào đi nữa tới phòng tạm giam số bốn hắn cũng khó sống sót ra khỏi đó. Ha, ha.

Luận nhân vật truyện -> Lưu Manh Lão Sư

Bôi đen copy cho vào Tiêu đề:

Bôi đen copy cho vào nội dung bài viết:[ Gửi Bình Luận ]

-->

(¯'·.Chữ Ký.·'¯)

Sau tất cả những gì đã đến, đang đến và sẽ đến, sau tất cả những nước mắt và nụ cười, thì nơi bình yên nhất, ngọt ngào nhất, nơi tràn ngập tình yêu và sự sẻ chia chính là gia đình thân yêu.

Nhà không nhất thiết phải là một nơi có mái che. "Nhà" chính là nơi có trái tim bạn - trái tim biết sống cho những người thương yêu của mình - dù bạn đang ở đâu cũng thế !

Chương 344: Phòng tạm giam số bốn

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm

Phòng tạm giam số bốn là một phòng giam đặc biệt. Nó đặc biệt ở chỗ trong phòng này giam giữ một đám người biến thái vô cùng đáng sợ, có tất cả hai mươi phạm nhân.

Tất cả phạm nhân ở đây đều là người liều mạng. Nhưng bởi vì mỗi người ở đây đều có chút quan hệ, có liên quan đến lợi ích của người khác, hoặc có giá trị sử dụng. Vì những nguyên nhân này nên việc xử án những người này rất chậm chạp, tất cả đều tiêu dao tự tại ở phòng tạm giam số bốn.

Vì những nguyên nhân đó nên phạm nhân phòng tạm giam số bốn coi trời bằng vung. Cảnh sát ở trại tạm giam cũng mắt nhắm mắt mở. Hơn nữa cũng hình thành một quy luật bất thành văn. Nếu cảnh sát muốn trị một phạm nhân mới nào thì sẽ đưa đến phòng giam số bốn. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Ca" một tiếng, cánh cửa phòng giam số bốn mở ra. Hai nhân viên cảnh sát áp giải Trần Thiên Minh vào trong. Những phạm nhân bên trong thấy có người mới, mắt chúng sáng lên. Bọn chúng đã chờ rất lâu mà không có người mới để chơi đùa. Toàn phải tự vui chơi giải trí với nhau, không có hứng thú.

"Tiểu Cương Cương, cái mông của cậu ngày càng to, sờ vuốt rất thoải mái" Một phạm nhân đầu bóng loáng vừa vuôt mông viên cảnh sát vừa cười dâm đãng.

"Đầu Trọc. Anh nghiêm chỉnh đi" Viên cảnh sát bị vuốt mông tức giận nói.

Hắn biết gã đầu trọc là một sắc ma biến thái. Bởi vì từ lúc bị bắt vào đây hắn không có phụ nữ để chơi đùa nên chuyển sang vui chơi cùng đàn ông.

"Cậu hung ác vậy. Tôi chỉ vuốt mông cậu có một cái thôi, tôi có sờ vào "đình hoa" của cậu đâu. Ha, ha" Gã đầu trọc kia cười rộ lên.

Trần Thiên Minh vừa nghe đã nổi hết da gà. M thì ra thằng đầu trọc này là một gã đồng tính, chỉ muốn vui vẻ ở 'đình hoa" của đàn ông. Thật khó chịu quá.

"Đây là phạm nhân mới cấp trên giao vào đây. Các anh phải cư xử "tử tế" với anh ta" Viên cảnh sát tên là Tiểu Cương Cương nói với Đầu Trọc. Hắn cố ý nhấn mạnh từ "tử tế".

"Biết rồi. Tôi sẽ chiếu cố hắn một cách chu đáo. Tiểu Cương Cương , đi làm việc của anh đi" Đầu Trọc khoát tay nói.

Hai người nói chuyện như hai người thân quen. Ôi, cảnh sát, phạm nhân là một nhà. Trần Thiên Minh thầm thở dài.

"Ca" cánh cửa phòng tạm giam bị khóa lại.

Trần Thiên Minh nhìn quanh phòng. Hắn thấy góc bên trong có một chỗ trống vì vậy hắn liền đi tới đó và ngồi xuống. Hắn âm thầm quan sát khắp phòng giam. Có người đang ngồi đánh bài, chơi mạt chược, hút thuốc lá, nói chuyện phiếm, có người nằm mát xa trên giường.

Nếu như chính Trần Thiên Minh vừa rồi không phải bị cảnh sát áp giải vào trong này thì hắn nghĩ đây là nhà nghỉ chứ không phải là phòng tạm giam.

"Này, đại ca bọn tao gọi mày" Một gã phạm nhân đầu húi cua đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh,

"Đại ca của bọn mày? Tao không biết" Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Thì ra trong phòng giam cũng có đại ca. Hình như trong xã hội này bất kỳ nơi nào cũng có đại ca.

"Kia là đại ca của bọn tao" Gã Đầu Bằng chỉ vào Đầu Trọc nói.

''Mày gọi đại ca mày sang đây. Chân tao bị còng đi lại bất tiện. Lúc nãy phải đi một đoạn giờ vẫn còn đau, không cử động được" Trần Thiên Minh ra vẻ đau đớn nói.

Đại ca là cái quái gì. Tâm tình của hắn không tốt mới tha cho hắn. Bây giờ hắn muốn xem bọn hắn muốn làm gì?

Một lát sau gã Đầu Trọc đi tới nói Trần Thiên Minh: "Thằng mặt trắng, cái bộ mặt kiêu căng của mày rất ngứa mắt. Nếu như bình thường tao sẽ cho người đánh cho mày một trận. Sau đó chúng tao sẽ từ từ chơi đùa với mày. Nhưng tao thấy mày cũng sạch sẽ, trong hậu cung của tao vẫn chưa có người xinh đẹp, vì vậy tao muốn thâu nạp mày" Gã Đầu Trọc cười dâm đãng với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh suýt nôn ra khi nghe hắn nói. M, cũng may hôm nay hắn vẫn chưa ăn gì nếu không hắn đã phun ra hết.

"Mẹ kiếp, Tiểu Cương Cương làm gì thế này? Đi còng chân của nó thế này. Tý nữa tao chơi đùa với nó thế nào được?" Gã Đầu Trọc tức giận nhìn Trần Thiên Minh nói.

Trần Thiên Minh nghe xong hắn tức giận đến suýt ngất. Cái thằng đầu trọc này lại muốn cho cái đó vào "đình hoa' của mình. Không cho hắn một trận

không được.

"Mày tên gì?" Gã Đầu Trọc hỏi Trần Thiên Minh

"Cứ gọi tao là lão Bát cũng được. Tao chỉ là một người bình thường" Trần Thiên Minh vừa cười vừa trả lời.

"Lão Bát" Gã Đầu Trọc suy nghĩ một chút rồi hắn gọi Trần Thiên Minh.

"Ai da, con rất thông minh. Ngọt ngào quá. Chờ khi ba có tiền ba sẽ mua kẹo cho con ăn" Trần Thiên Minh cao hứng cười nói.

Hôm nay hắn giao dịch rất phát tài. Đầu tiên hắn thu nạp được một cháu trai, bây giờ lại thu nạp được một con trai.

"Mẹ kiếp mày. Mày có gan chọc ông mày. Mày không sợ chết hả? Hôm nay tao không cho mày thấy một chút thủ đoạn, mày vẫn chưa biết chữ "tử " viết như thế nào" Gã Đầu Trọc tức giận nhảy dựng lên.

"Tao vẫn sống sờ sờ đây. Sao mày biết được?" Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn gã Đầu Trọc.

Hắn không thể chết được. Nếu hắn chết thì quỷ hồn của hắn ngồi đây nói

chuyện à?

"Hai thằng bọn bay xông lên đánh nó cho tao. Ngoại trừ mặt nó ra, chỗ nào chúng mày cũng đánh được" Gã Đầu Trọc nhìn Trần Thiên Minh nói. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Hắn sợ mặt Trần Thiên Minh bị đánh sưng lên. Hắn lại không còn hứng thú với chuyện đó.

Gã đầu cua và một gã phạm nhân bên cạnh nghe Đầu Trọc ra lệnh. Cả hai vội nắm tay xông tới chỗ Trần Thiên Minh. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Bây giờ Trần Thiên Minh đã có kinh nghiệm đánh nhau khi bị còng tay. Hắn vừa vận nội lực, vừa giơ hai tay chặn cú đấm của cả hai. "Binh" một tiếng. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng ra tay, gã đầu cua và đồng bọn bị nội lực của Trần Thiên Minh chấn bay ngược lại, ngã sõng xoài trên nền.

"Mẹ kiếp, đồ vô dụng. Hai thằng mà không đánh lại một thằng bị còng tay nữa. Bản lĩnh kém cỏi như vậy, sau này chúng mày sao có thể theo tao nữa đây?" Gã Đầu Trọc tức tối chửi mắng gã đầu cua và đồng bọn. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Dáng vẻ hắn vô cùng tức giận. Gã Đầu Trọc nói xong hắn tự mình đi tới, hắn cũng đã học võ công. Vì vậy hắn đã đánh bại toàn bộ phạm nhân trong phòng này và trở thành đại ca của chúng.

"Ôi, biết không xử dụng được mà vẫn phải xử dụng. Mình thật là ngốc. Trần Thiên Minh vừa thầm than thở vừa giơ hai chân bị còng đạp vào bụng Đầu Trọc.

"Ai da" Gã Đầu Trọc bị Trần Thiên Minh đá một cước vào bụng hắn té ngã kêu la thảm thiết. Xem ra hắn bị ngã dập đầu rồi.

"Ha, ha. Mày lại mắng chửi phi tần của mày. Mày hãy nhìn xem cái bọ dạng hùng dũng của mày đi" Trần Thiên Minh cười nói.

"Con mẹ chúng mày còn đứng đấy làm gì hả. Mau xông lên đánh chết thằng này cho tao"

Đầu Trọc vừa ôm bụng vừa quát mắng mấy phạm nhân đang chơi đùa bên kia.

Mấy phạm nhân nghe Đầu Trọc quát mắng vội chạy tới hỏi hắn: "Đại ca, anh sao thế?"

"Tao vẫn chưa chết. Bọn mày đánh chết nó cho tao. Cái mặt hắn vẫn kiêu căng thế kia" Gã Đầu Trọc chỉ vào Trần Thiên Minh quát lớn.

"Tao thấy mày không muốn sống nữa. Đại ca của bọn tao mày cũng dám động vào"

Đám người đó lập tức tiến lại gần Trần Thiên Minh. Mười mấy người hung hăng, nắm tay giơ lên, quang cảnh rất dọa người.

Trần Thiên Minh thấy bọn chúng tiến lại gần. Hắn từ từ vận nội lực, hình thành một tầng chân khí hộ vệ toàn thân thể. Bây giờ màn chơi đùa bắt đầu. Cứ một người vung tay đấm Trần Thiên Minh thì người đó lập tức người đó bay ngược lại. Chỉ trong chốc lát toàn bộ mười mấy người bắn hết ra ngoài. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Tên này có tà môn. Tất cả chúng mày cùng tiến lên một lượt"

Gã Đầu Trọc phát hiện Trần Thiên Minh có võ công. Hơn nữa dù tay, chân hắn bị còng mà vẫn đánh bay mười mấy người, hiển nhiên công lực của hắn rất đáng sợ. Vì vậy hắn gọi toàn bộ đàn em xông đến đánh Trần Thiên Minh.

Ngay lập tức toàn bộ phạm nhân trong phòng tiến tới, tên cầm thùng nước, tên cầm ghế, cầm gậy gỗ, có cả tên cầm dao nhỏ, có tên vác cả cái bàn định đập bể đầu Trần Thiên Minh.

Gã Đầu Trọc cầm một con dao dọc giấy. Hắn lớn tiếng nói với bọn phạm nhân bên cạnh:

"Các huynh đệ, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ. Tên này khá cứng đầu. Nhưng tay, chân nó bị còng, chúng ta đông người. Cấp trên đã giao cho chúng ta. Nếu lần này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, cuộc sống sau này của

chúng ta sẽ tốt hơn. Mỗi cuối tuần sẽ có nhiều thức ăn hơn, có khi chúng ta còn có phụ nữ để vui chơi nữa" Gã Đầu Trọc hô hào.

"Xông lên các huynh đệ"

Đầu Trọc dẫn đầu vọt tới chỗ Trần Thiên Minh. Các phạm nhân phía sau cũng tiến theo hắn. Khí thế trùng trùng điệp điệp của một đám tàn quân.

Trần Thiên Minh lạnh lùng liếc nhìn đám người đó. Hắn đứng dậy. Nếu không ra uy thì đám người này vẫn xem thường hắn. Hắn vận chân khí toàn thân, công kích về phía những người đang xông tới.

"Bịch" một tiếng vang lên những người xông tới đều bị Trần Thiên Minh đánh ngã nháo nhào. Người chấn bay xa nhất là bay ngược lại nằm trên giường. Trần Thiên Minh cũng thật sự tốt bụng. Hắn đưa người lên giường ngủ miễn phí, không mất chút sức nào cũng trèo lên giường ngủ được.

"Ôi chao" Đám phạm nhân bị chân khí của Trần Thiên Minh đánh ngã kêu la ầm ĩ. Bọn chúng vừa mới tiến lên đã gặp phải một luồng khí mạnh mẽ đánh tất cả bay ngược lại. Những người bay xa nhất là những người bị thương nặng nhất. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

"Đầu Trọc, mày đứng ngay ra đây. Nếu tao gọi ba tiếng, mày không dứng ra tao sẽ giết mày" Trần Thiên Minh hung tợn nói.

Muốn bắt trộm cần bắt kẻ cầm đầu. Trần Thiên Minh chuản bị xuống tay với Đầu Trọc để cảnh cáo những phạm nhân khác. Truyện Lưu Manh Lão Sư copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trần Thiên Minh vừa dứt lời một người đầu đội thùng nước đứng dậy.

"Tao gọi Đầu Trọc mày ra làm gì?"

Trần Thiên Minh bực mình nói nhưng hắn cũng không trách người đó vì hắn bị cái thùng nước chụp lên đầu nên không nghe rõ Trần Thiên Minh nói gì hắn cứ tưởng Trần Thiên Minh bắt mọi người đứng ra.

"Đại ca, em là Đầu Trọc" Người đo vừa bỏ thùng xuống vừa nói.

Thì ra lúc trước hắn bị Trần Thiên Minh đánh cho dầu óc choáng váng, một cái thùng nước rơi ra khỏi tay của người nào đó chụp lên đầu Đầu Trọc. Thế cũng tốt cho Đầu Trọc, đầu hắn không có tóc. Nếu không đội thứ gi đó thì rất dễ bị vật khác đả thương.

"Có phải vừa rồi mày muốn chơi đùa "đình hoa" của tao không hả?' Trần Thiên Minh nhìn Đầu Troc cười âm trầm.

M, hắn là thằng biến thái như vậy nếu mình không phế của nó đi không biết sau này nó còn làm hại bao người nữa, bao nhiêu đàn ông nhà lành nữa.

"Không phải, không phải. Em nào dám như vậy với đại ca. Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"

Đầu Trọc vừa hoảng hốt giải thích vừa cười với Trần Thiên Minh.

Giờ hắn nhìn thấy Trần Thiên Minh cười thì càng sợ hãi giống như hắn đang gặp ác mộng vậy.

THƯƠNG THIÊN PHÁCH HUYẾT

NGUYÊN TÁC: THƯƠNG THIÊN BẠCH HẠC

DỊCH THUẬT: VANDAN.VN (VANDAN.VN)

TẬP 3 : HUNG NÔ PHONG VÂN

CHƯƠNG 124: QUỐC MẪU

NGƯỜI DỊCH : DUNG NHI

Bên ngoài đại doanh tiếng người ồn ào, ba vạn Hồng Sắc Hải Dương thương kỵ binh rốt cục thuận lợi quay về.

Hứa Hải Phong mang theo Phương Doanh Anh cùng ra nghênh đón, vừa nhìn thấy hai chiếc xe lớn, Phương Doanh Anh dùng mắt nhìn hắn như ý hỏi.

Nhìn đôi mắt to xinh đẹp như biết nói của nàng, Hứa Hải Phong mỉm cười chỉ chỉ vào chiếc xe thứ hai.

Phương Doanh Anh lập tức nhảy xuống ngựa, chạy như bay tới trước chiếc xe thứ hai, vừa xoay người đã dễ dàng chui vào. Bên trong đầu tiên phát ra vài tiếng kêu thanh thúy, theo sau chính là tiếng hoan hô tràn ngập vẻ vừa vui vừa sợ.

" Tiểu đệ, ngươi thật là hảo thủ đoạn, bốn đóa kim hoa kinh sư đã bị ngươi hái đi hai đóa." Phương Hướng Minh bội phục nói.

" Hai đóa? Lần này đại ca nói sai rồi." Hứa Hải Phong ra vẻ khinh thường nói.

" Như thế nào?"

Hứa Hải Phong chỉ vào chiếc xe đầu tiên nói: " Đại ca có biết người trong xe này là người phương nào không?"

Phương Hướng Minh kinh ngạc nói: " Không phải là Lâm Uyển Nhàn cô nương sao."

Hứa Hải Phong mỉm cười vươn ngón trỏ ngoắc hắn một cái, Phương Hướng Minh hiểu ý đưa đầu qua. Sau đó hắn chợt nghe thanh âm trầm thấp mà tràn ngập đắc ý của Hứa Hải Phong nói: " Ngoại trừ Uyển nhi, còn có Nhã Quân cũng ở bên trong."

Phương Hướng Minh ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: " Thiên hạ diễm phúc đều bị ngươi hưởng hết, tiểu tử ngươi rốt cục đã gặp phải vận khí cẩu thỉ(phân chó) gì a."

" Đại ca lại sai rồi." Hứa Hải Phong vui vẻ cười nói: " Tiểu đệ đi chính là số đào hoa, mà không phải là cẩu thỉ vận gì cả."

Trong lòng hắn nghĩ đến, như vậy ngươi đã giật mình, nếu cho ngươi biết bốn đóa kim hoa đều bị ta thu vào trong túi, không biết ngươi lại có cảm tưởng gì.

Trong xe, Phương Doanh Anh lôi kéo tay Lưu Đình, cùng Đường Nhu Nhi ba người kỷ kỷ tra tra nói chuyện không ngừng.

Đột nhiên màn xe xốc lên, Hứa Hải Phong cứ như vậy không chút nào e ngại tiến vào, thấp giọng nói: " Đã tới, Đình nhi không nên lên tiếng, để tránh chọc phải phiền toái không cần thiết." Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lưu Đình nhu thuận gật đầu ân một tiếng.

Hứa Hải Phong cầm lấy bàn tay mềm nhẵn của nàng, nói: " Ủy khuất nàng, chờ sau khi ta vào kinh sư một chuyến, trở lại Lâm An, xin mời phụ mẫu làm chủ, nghênh nàng qua cửa."

Lưu Đình thẹn thùng cúi thấp đầu, nhưng không cách nào che giấu vẻ mặt vui mừng.

Hứa Hải Phong thả bàn tay ngọc của nàng ra, xoay người kéo Đường, Phương hai người, nói: " Tam thúc đã thúc giục qua hai lần, chúng ta đi gặp lão nhân gia." Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Phương Doanh Anh khẽ tránh một chút, không có tránh thoát, nàng vẫn là lần đầu tiên bị Hứa Hải Phong nắm tay trước mặt chúng nữ, trong lòng nhảy mạnh, hơi có vẻ dồn dập bất an. Một đôi mắt to qua lại bối rối, chính là không dám nhìn thẳng hắn.

Hứa Hải Phong kéo tay hai nàng, trù trừ đi nhanh tới thư phòng của Phương Lệnh Thần.

Dọc theo đường đi cũng không biết có bao nhiêu người trợn mắt nhìn xem.

" Tam thúc, chúng ta tới." Hứa Hải Phong cũng không gõ cửa, trực tiếp dùng chân đẩy ra cánh cửa khép hờ, đi vào.

Phương Lệnh Thần ngẩng đầu liếc mắt liền thấy được động tác thân mật của ba người bọn họ, không khỏi ngẩn ra.

Trong thư phòng ngoại trừ Phương Lệnh Thần, còn có mấy vị tướng lãnh. Kể cả Tô Xuân Vĩ cũng đứng lẫn trong đó, bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý.

" Tam thúc..."

Hứa Hải Phong dùng tay kéo mạnh, Đường, Phương nhị nữ rõ ràng ý hắn, ngọt ngào kêu lên một tiếng.

" Hậu sinh khả úy, hiền chất, lão phu khi còn trẻ nếu có được một nửa bản lãnh như ngươi là tốt rồi." Phương Lệnh Thần khó gặp cũng nổi lên lời đùa giỡn. Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

" Tam thúc, ngài nói bậy gì chứ?" Phương Doanh Anh giận dỗi không thuận theo, ở trong tiểu bối Phương gia cũng chỉ có nàng mới dám chỉ trích Phương Lệnh Thần vốn nổi danh cổ hủ nhất trong tam lão Phương gia.

Hứa Hải Phong nhướng mày, tăng thêm ngữ khí nói: " Doanh nhi, sao có thể vô lễ với tam thúc như thế, mau nhanh xin lỗi."

Phương Doanh Anh chu miệng, đang muốn không thuận theo, lại cảm giác được ngón tay Hứa Hải Phong xẹt qua trong lòng bàn tay nàng, thật quả quyết, lập tức tâm loạn như ma. Oan gia này, ở trước mặt nhiều người còn dám làm chuyện xấu.

Gương mặt nàng ửng đỏ, sợ hắn lại dùng thủ đoạn gì khác, không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất nói: " Tam thúc, Doanh nhi xin lỗi ngài."

Từ sau khi nàng đi tới đại doanh phương bắc, làm gì từng có thần thái như vậy, chẳng những Phương Lệnh Thần vô cùng ngoài ý muốn, mà ngay cả chúng tướng lãnh bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ không dám tin tưởng vào hai mắt cùng lỗ tai của mình.

Phương Doanh Anh chứng kiến vẻ mặt kỳ quái như thế của nhiều người trong sảnh, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rần lên, cũng không dám đứng yên tại chỗ. Nàng tránh thoát bàn tay của Hứa Hải Phong, nhanh như chớp bỏ chạy không còn bóng dáng.

Đường Nhu Nhi che miệng khẽ cười nói: " Doanh nhi muội tử rốt cục gặp phải khắc tinh."

Phương Hướng Minh cũng thở dài nói: " Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

Phương Lệnh Thần đột nhiên vung tay lên, nói: " Hôm nay lão phu phá lệ một lần, các vị buổi chiều trở lại thương nghị. Lão phu cùng Hải Phong chất nhi còn có việc thương lượng, Hướng Minh lưu lại."

Chúng tướng lãnh đều đứng dậy hành lễ rời đi, lúc Tô Xuân Vĩ rời đi, len lén hướng Hứa Hải Phong giơ ngón tay cái, theo sau làm ra thủ thế như nhào tới trước, tỏ vẻ chính mình bội phục đến sát đất.

Phương Lệnh Thần đợi tất cả mọi người cùng rời đi xong, nhìn Hứa Hải Phong, đầy mặt ngưng trọng, hỏi: " Hiền chất, ngươi đã quyết định sao?"

Hôm nay Hứa Hải Phong đặc biệt lôi kéo nhị nữ đi công khai đến đây, chính là muốn công khai tuyên bố quan hệ giữa hắn cùng nhị nữ. Hành động thực tế như vậy so với lời nói bằng miệng còn hiệu quả hơn gấp trăm lần.

Lúc này nghe Phương Lệnh Thần hỏi, hắn thản nhiên nói: " Đúng vậy, tiểu chất đã quyết định, trở lại kinh sư, liền hướng nghĩa phụ cùng Đường đại nhân cầu hôn, nghênh đón Nhu nhi cùng Doanh nhi qua cửa."

Lúc này ngay cả Đường Nhu Nhi cũng thẹn thùng cúi đầu, hai gò má nàng ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, vẻ diễm sắc như thế làm ba nam nhân trong phòng đều hoa mắt thần diêu. Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

" Ân..." Phương Lệnh Thần gật đầu nói: " Đường tiểu thư, ta có chút lời muốn nói riêng với Hải Phong, ngươi xem..."

Đường Nhu Nhi kinh ngạc nhìn vị trưởng giả được xưng là vô cùng nghiêm khắc này, nàng thật sự nghĩ không ra có lời gì mà mình không thể biết, nhưng miệng nàng vẫn nhẹ giọng nói: " Vậy ta đi tìm Doanh nhi muội tử."

Trong lòng Hứa Hải Phong sinh ra cảm giác mơ hồ không ổn, dò hỏi: " Tam thúc vì sao phải bảo Nhu nhi đi ra?"

Phương Lệnh Thần thở dài nói: " Lúc ngươi ở kinh sư có từng gặp qua Ngô vương điện hạ?"

Ngô vương Lưu Chính Khải là đứa con thứ năm của Hán Hiền đế. Phương Lệnh Thần nhắc tới tên của hắn, Hứa Hải Phong liền hiểu rõ ràng ý tứ của lão.

Ngũ vương tử từng gặp qua Đường Nhu Nhi, đến nay chưa lập gia đình, chính là tưởng muốn đợi mỹ nhân khuynh tâm vào một ngày nào đó.

Nếu như hắn biết Hứa Hải Phong đạt được trái tim của mỹ nhân, lại dễ gì bỏ qua.

Hứa Hải Phong nhớ lại tình hình gặp hắn vào ngày điện thí, người này nhìn thế nào cũng không giống hạng người khoan hồng độ lượng. Hắn đem Đường Nhu Nhi xem như cấm luyến, chính mình lại hoành đao đoạt ái, chỉ sợ đúng thật là một chuyện phiền toái. Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nếu đổi lại là Hứa Hải Phong lúc trước khi xuất sứ Hung Nô, có lẽ phải đánh trống rút lui. Nhưng hôm nay hắn làm sao lại sợ hãi gian ác hiểm trở, vì nữ tử trong tim, chớ có nói Lưu Chính Khải là con trai của hoàng đế, cho dù là hắn có đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hắn cũng không nửa phần lui nhượng.

Hứa Hải Phong mỉm cười nói: " Đa tạ tam thúc nhắc nhở, chẳng qua tiểu chất tự có suy nghĩ. Có câu là, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Muốn ta buông tha cho Nhu nhi đó là quyết không thể nào. Huống chi cho dù hiện tại ta buông tay, lấy tâm tính của ngũ điện hạ, chỉ sợ cũng đã ghi hận trong lòng, đợi thời cơ sẽ tính sổ."

Thần sắc Phương Lệnh Thần khẽ động, nói: " Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, ai...khó được ngươi xem thấu triệt như thế, so với lão đầu tử như ta còn muốn hào hiệp hơn ba phần, không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi đã tìm hiểu được tinh thần thế giới." Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Hứa Hải Phong mỉm cười, những lời này hắn trộm đến từ chỗ Tương Khổng Minh.

" Tam thúc, tiểu đệ tâm chí rộng lớn, hắn chẳng những muốn đồng thời nghênh đón tiểu muội cùng Đường Nhu Nhi, còn có một vị là Đường cung thủ tịch nhạc sĩ." Phương Hướng Minh ở một bên cố gắng thêm dấm chua nói.

" Cái gì?" Phương Lệnh Thần kinh hô lên, ánh mắt nhìn Hứa Hải Phong càng thêm cổ quái, rốt cục thở dài nói: " Nghĩ không ra lão phu còn là đánh giá thấp ngươi."

Hứa Hải Phong cười mà không nói, phảng phất như đây là việc thiên kinh địa nghĩa, căn bản không đáng giá để phải kinh hãi tiểu quái.

" Kỳ thật, luận tâm tính tài trí, khí độ đảm lược, ngũ điện hạ thật sự là trên đại điện hạ." Phương Lệnh Thần than thở không thôi: " Từ ba năm trước, bệ hạ đã muốn xác lập ngôi vị thái tử. Khi đó, ngũ điện hạ danh tiếng cao nhất, cả triều văn võ đều cũng cực kỳ xem trọng."

" Vậy vì sao còn chưa lập đông cung thái tử?" Hứa Hải Phong trong lòng vừa động, hỏi: " Chẳng lẽ có liên quan tới Nhu nhi?"

Phương Lệnh Thần gật đầu nói: " Lúc ấy, ngũ điện hạ xuân phong đắc ý, chí so với trời cao. Nhưng sau một lần ngẫu nhiên gặp nhau, hắn lại nhìn thấy Đường Nhu Nhi lúc ấy chỉ mới có mười lăm tuổi. Vì vậy ngũ điện hạ liền lập chí không được nàng quyết không cưới vợ."

" Vậy lại có quan hệ gì với việc lập thái tử?" Hứa Hải Phong khó hiểu hỏi.

" Khi thái tổ hoàng đế còn sống từng có giáo huấn, nhất quốc chi mẫu không thể là nữ tử gia đình vọng tộc. Đường gia là một trong tứ đại thế gia đương triều, truyền thừa mấy trăm năm, vị cư cực phẩm, ngươi nói có phải là vọng tộc hay không?" Phương Lệnh Thần giải thích.

" Thái tổ hoàng đế một đời anh minh, vì sao lại lập ra quy củ cổ quái như thế?" Hứa Hải Phong khó hiểu.

Phương Lệnh Thần cười khổ nói: " Đây là đạo cân bằng của đế vương, hôm nay tứ đại gia tộc chúng ta đều có sở trường, kiềm chế lẫn nhau, giang sơn Hán gia mới có thể vững như bàn thạch. Nếu cho một nhà độc đại, vậy sẽ gặp phải phân tranh vô cùng, ngôi vị hoàng đế của Lưu gia cũng sẽ ngập ngập nguy cơ."

Hứa Hải Phong có chút hiểu được, đột nhiên cười nói: " Tam thúc, nếu ngũ điện hạ thật là một vị anh hùng nhân vật, vậy hắn nhất định sẽ buông tay. Theo thế cục trước mắt đến xem, chính là thời cơ tốt nhất ta hướng Đường đại nhân xin cầu hôn."

" Như vậy là vì sao?" Lần này đến phiên Phương Lệnh Thần kỳ quái hỏi.

" Hung Nô không ngờ cùng Khải Tát đạt thành liên minh, không bao lâu sẽ phạm vào giang sơn Đại Hán ta. Hôm nay bên trong cảnh nội Đại Hán nhìn như ca múa thanh bình, kỳ thật nguy cơ tứ phía. Tại cục diện này, nếu ngũ điện hạ còn có lý trí, dù là trong lòng không muốn, cũng sẽ không đồng thời đắc tội Phương, Đường hai nhà. Huống hồ, Hắc Kỳ quân của tiểu chất cũng có chiến lực không nhỏ, hắn lại làm sao bỏ qua mà không cần." Hứa Hải Phong khóe miệng mỉm cười, tự tin nói.

Phương Lệnh Thần chú cháu nhìn nhau, đều cảm giác lời này vô cùng có đạo lý.

Cuối cùng, còn là Phương Lệnh Thần thở dài nói: " Tóm lại hiền chất ngươi nên cẩn thận ứng phó là được." Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Hứa Hải Phong gật đầu tạ ơn, hắn cũng không phải không tin được hai người Phương Lệnh Thần, mà là việc Trình gia phản quốc quá mức huyền hồ, nếu như không có chứng cớ xác thực, ngoại trừ Phương gia gia chủ Phương Lệnh Thiên, hắn vốn không muốn mà cũng không dám nói với bất kỳ ai về chuyện này.

Nhưng vào lúc này, Tương Khổng Minh điên điên khùng khùng chạy vào, trên tay cầm một chai rượu, chỉ là trong bình không phải đựng rượu ngon, mà là một loại chất lỏng màu đen đọng lại, tản ra mùi vị gay mũi.

" Phương tướng quân, vật này là nơi nào tới?" Tương Khổng Minh bất chấp lễ phép, hướng Phương Hướng Minh dò hỏi. Truyện Thương Thiên Phách Huyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Phương Hướng Minh biết thân phận của Tương Khổng Minh, không muốn đắc tội hắn, liền vui vẻ nói: " Vật này là hồi tháng trước ngoài ý muốn đào được ở phía mặt đông, chỉ là không biết vật gì."

Tương Khổng Minh hai mắt tỏa ánh sáng, đột nhiên cười ha hả: " Thật sự là trời phù hộ ta."

Ba người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ trong lòng, người này lại nổi điên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lang#tam