hinhkdt03 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt văn bản tại đây...

Chương 352: Ba mươi sáu kinh mạch

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu

Lại tiếp tục

Tiếp theo, Tiểu Trữ cởi tới cái cúc áo thứ hai, thứ ba... Cúc áo sơ mi hoàn toàn bị cởi sạch, cái áo lót đang úp lên con thỏ trắng lộ ra trước mặt Trần Thiên Minh, tuy hắn không nhìn từ chính diện, nhưng nhìn từ bên cạnh thôi cũng đủ khiến cho hắn dễ dàng động lòng rồi.

Tiểu Trữ lui ra sau một chút, tiếp theo cởi đến quần của Lương Thi Mạn , vì để cho Tiểu Trữ có thể cởi được dễ dàng, thế là cô ta bèn nằm xuống giường, Tiểu Trữ nhẹ nhàng mà kéo quần của Lương Thi Mạn xuống, Trần Thiên Minh lập tức nhìn thấy cái quần lót màu hồng của Lương Thi Mạn, quần lót rất mỏng, Trần Thiên Minh thậm chí còn có thể nhìn thấy bãi cỏ đen mượt ở bên trong.

Sau khi cởi quần ra, Tiểu Trữ đỡ Lương Thi Mạn dậy, định cởi nốt cái áo lót màu đen của Lương Thi Mạn ra. Lương Thi Mạn đỏ mặt nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, cái này thì để tự chị cởi." Lương Thi Mạn nói xong liền từ từ đưa tay ra sau rồi cởi nút cài.

Do nút cài đã được cởi, dây lưng của áo lót rủ xuống. Vì thế, Tiểu Trữ cầm lấy từ trên tay của Lương Thi Mạn kéo ra. Thế là một đôi thỏ trắng trêu người xuất hiện trong tầm mắt của Trần Thiên Minh,lại thêm một điểm hồng trong khoảng trắng, thực sự khiến Trần Thiên Minh phải nuốt nước bọt một cách mất tự chủ.

Đôi thỏ trắng này đã bị mình giày vò ba tiếng liền, nhưng chất lượng của nó vẫn không giảm đi chút nào, ngược lại hình như còn săn chắc hơn. không chút tì vết giống như bạch ngọc, đặc biệt là hạt anh đào màu hồng ở bên trên, thực sự khiến người ta không nhịn được mà muốn sờ một cái, rồi hôn thêm một cái.

Tiểu Trữ đặt áo lót của Lương Thi Mạn sang một bên, sau đó tiếp tục cởi nốt quần lót của Lương Thi Mạn, nàng ta nhẹ nhàng kéo một cái, quần lót của Lương Thi Mạn theo tay nàng mà tuột ra, cũng có thể là do Lương Thi Mạn phối hợp chổng cái mông lên nên mới cởi được dễ dàng như vậy. Quần lót được cởi ra, Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn vào chỗ giữa hai chân của Lương Thi Mạn, mặt lập tức đờ ra.

Ở giữa hai chân Lương Thi Mạn là một bãi cỏ đen mượt mọc rậm rạp mà lại

phủ đầy khí thức thanh tân, nó dường như đang kêu gọi Trần Thiên Minh, kêu gọi hắn hãy tới thám hiểm.

Không ngờ thân thể của Lương Thi Mạn vào lúc đang mắc bệnh mà vẫn mê người như vậy, Trần Thiên Minh nghĩ thầm trong lòng.

"Anh còn nhìn cái gì nữa, mau giúp chị Thi Mạn chữa bệnh đi."

Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh chỉ đứng nhìn ở bên cạnh chứ không bước tới, không khỏi trợn mắt nhìn hắn, có chút tức giận nói.

"Anh... anh đang suy nghĩ những chi tiết có liên quan đến quá trình chữa bệnh." Trần Thiên Minh vội vàng lấp liếm.

Nếu như để tiểu Trữ biết mình dang nhìn trộm cơ thể của Lương Thi Mạn, cô nàng nhất định sẽ không tha cho mình đâu, cô nàng hiện tại còn thân với Lương Thi Mạn hơn cả chị ruột, nếu như cô nàng biết mình đã từng làm chuyện ấy với Lương Thi Mạn trong ba tiếng, không biết cô nàng sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Trần Thiên Minh nói xong liền đi tới cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống nói với Lương Thi Mạn:

"Thi Mạn, em đã chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì anh bắt đầu nhé?"

"Ừ!" Lương Thi Mạn đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân mặt đỏ rực, cúi đầu không dám nhìn Trần Thiên Minh, cô ta chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã có thể bắt đầu.

"Anh vì tránh khi em loạn động sẽ ảnh hưởng được hành động liệu thương của anh, cho nên một lát nữa anh sẽ điểm vào ma huyệt của em, em không

thể động đậy nhưng vẫn có thể nói chuyện, sau ba mươi sáu tiếng ma huyệt sẽ tự động giải khai."

Trần Thiên Minh nói xong liền nhấc tay lên rồi nhìn Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn hiện giờ muốn nói xinh đẹp bao nhiêu thì chính là xinh đẹp bấy nhiêu, hai má hồng hồng, đôi mắt mê ly, hai con thỏ trắng ở trước ngực có thể vì sợ hãi hoặc là vì nguyên gì đó khác mà đang hơi hơi rung động. Trần Thiên Minh nhìn thấy hai con thỏ trắng ở cự ly gần, thực sự chỉ muốn đưa tay ra sờ soạng mấy cái.

Lại còn bãi cỏ thơm ngát của Lương Thi Mạn càng khiến cho Trần Thiên Minh mê mẩn, hắn cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, nếu như không phải là Tiểu Trữ đang có mặt và mình phải chữa thương cho Lương Thi Mạn, Trần Thiên Minh thật sự muốn lôi con ngựa cường hãn của mình ra, sau đó cho nó chạy bon bon trên bãi cỏ này.

Không thể nhìn thêm được nữa, còn nhìn nữa là thằng em bên dưới kiểu gì

cũng phát hỏa. Trần Thiên Minh thầm nói với mình. Vì thế, hắn cắn răng định thần, vận nội lực điểm một cái lên người Lương Thi Mạn.

"Á!" Lương Thi Mạn bị Trần Thiên Minh điểm một cái, thân thể run lên, muốn ngã xuống giường. Trần Thiên Minh vội vàng dùng tay phải ôm lấy Lương Thi Mạn, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Trần Thiên Minh hiện tại cũng không dám chậm trễ nữa, hắn vận nội lực đưa chân khí của mình vào kinh mạch thứ nhất của Lương Thi Mạn. Chân khí vừa tiến vào thân thể của Lương Thi Mạn, tinh thần của Lương Thi Mạn dường như tốt hơn rất nhiều, có điều, ma huyệt của cô nàng đã bị điểm, cho nên không thể động đậy.

Sau khi đưa chân khí vào, Trần Thiên Minh cũng không có không dảm buông

lỏng, hắn tiếp tục dùng chân khí thúc đẩy chân khí vừa phát ra tiếp tục đi tới kinh mạch thứ hai, chỉ cần chân khí tới được kinh mạch thứ hai, hắn lập tức lại tiếp tục ở vị trí của kinh mạch thứ hai dùng chân khí của mình từ từ đẩy chân khí ở kinh mạch thứ hai tới kinh mạch thứ ba.

Qua một tiếng, Trần Thiên Minh cảm giác được chân khí đã tới kinh mạch thứ hai, thế là, hắn liền vội vàng đặt tay trái của mình lên trên kinh mạch thứ hai của Lương Thi Mạn, sau đó từ từ dùng chân khí để thúc đẩy. Theo theo, hắn lại đặt tay phải lên kinh mạch thứ nhất.

Khi Trần Thiên Minh sắp nối được với kinh mạch của nhũ trung huyệt của Lương Thi Mạn thì trong lòng hắn không khỏi do dự. Bởi vì chỗ đó nằm ở trên ngực của Lương Thi Mạn. Có điều, tình huống hiện tại rất khẩn cấp, Trần Thiên Minh cũng không muốn nghĩ quá nhiều, hắn nhẹ nhàng áp tay lên cặp vú đầy đặn của Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn bị Trần Thiên Minh đặt tay lên ngực thì mặt lập tức đỏ như ráng chiều, nhưng cô nghĩ đây là Trần Thiên Minh đang giúp mình chữa thương, cho nên trong lòng cũng không quá xấu hổ. Nhưng tay của Trần Thiên Minh vì không ngừng đẩy chân khí, thỉnh thoảng lại ấn một cái lên ngực cô nàng, khiên cho cô nàng cảm thấy nhồn nhột.

Lương Thi Mạn vốn tưởng rằng Trần Thiên Minh chỉ đặt tay lên ngực mình một lát là bỏ ra, nhưng, cô nào biết rằng kinh mạch ở mỗi một nơi đều phải đẩy chân khí đúng một tiếng. Thế là, tay của Trần Thiên Minh tiếp tục nhẹ nhàng ấn lên ngực Lương Thi Mạn, tim của Lương Thi Mạn cũng không kiềm chế được mà dao động theo.

Hiện tại, Lương Thi Mạn có cảm giác giống như Trần Thiên Minh đang nhẹ nhàng vuốt ve bầu vú của mình, cái lòng bàn tay to lớn có lực đó, đang nhẹ nhàng ma sát hạt anh đạo mẫn cảm của mình, khiến cho mình có một loại cảm giác đê mê không nói thành lời.

"Ớ!!" Lương Thi Mạn khẽ rên một tiếng, tiếng rên này khiến cho người khác tưởng rằng đây la thanh âm do nàng bị đau mà phát ra. Kỳ thực không phải, đây là do Lương Thi Mạn vì bị Trần Thiên Minh động vào hạt anh đào trên bầu vú của mình dẫn tới tiếng rên hưng phấn.

Cô nàng cũng không hề muốn rên, nhưng sự khoái cảm ở trong lòng khiến

cho cô nàng không thể nhịn nổi mà bật ra tiếng rên sung sướng. Lương Thi Mạn nhìn sang bên cạnh, phát hiện Trần Thiên Minh đang chăm chú chữa thương cho mình, còn Tiểu Trữ thì cũng đang nhìn mình với vẻ lo lắng, do đó cô nàng cũng yên tâm, may quá, không bị ai phát hiện.

Trần Thiên Minh cũng cảm giác được bầu vú mềm mại của Lương Thi Mạn đang từ mềm biến thành cứng, đặc biệt là hạt anh đạo thì càng cứng vô cùng, hắn biết rằng đây là phản ứng của cơ thể Lương Thi Mạn, một cô gái mà để mình ấn vào chỗ đó cả tiếng đồng hồ, nếu không có phản ứng thì chắc là cô ta không bình thường.

Nếu không phải là mình đang vận công chữa thương, thì thực sự mình rất muốn được hôn lên hạt anh đào đáng yêu đó. Có điều, hiện tại đang phải vận công, Trần Thiên Minh không dám lỗ mãng, hắn sợ nếu mình buông tay, không chỉ không cứu được Lương Thi Mạn mà còn hại chính bản thân mình.

Cuối cùng, Trần Thiên Minh cũng chuyển sang kinh mạch ở nơi khác, Lương Thi Mạn thầm thở phào nhẹ nhõm, tay của Trần Thiên Minh sờ lên chỗ đó của mình lâu như vậy, may mà mình không thể động đậy, nếu không chỉ sợ sẽ xuất hiện cử động bất nhã khác.

Thời gian cứ thế chậm chậm trôi đi, từ sớm cho tới tận tối, căn phong rạng rỡ lúc trước hiện giờ đã phải bật đèn điện. Tiểu Trữ cũng đã ăn uống và tắm rửa xong rồi, bởi gì hôm nay cô luôn ở bên cạnh trông chừng nên chưa được nghỉ ngơi, hơn nữa hiện tại đã là tối khuya, cho nên cô quá mệt mà ngủ luôn trên ghế.

Trần Thiên Minh cũng không biết hiện tại là mấy giờ, hắn chỉ biết mình đã thúc động chân khí qua được mười lăm nơi, nghĩ tới còn phải làm thêm hai mươi mốt tiếng nữa, trong lòng Trần Thiên Minh hiện tại đã không còn nắm chắc như lúc đầu, tuy hắn hiện tại vẫn có thể kiên trì, nhưng hắn không biết mình có thể kiên trì thêm hai mươi mốt tiếng nữa hay không.

Hiện tại, Trần Thiên Minh đã đẩy chân khí tới kinh mạch ở gần huyệt hội âm của Lương Thi Mạn, hắn nhẹ nhàng dùng một tay còn lại tách một đùi của Lương Thi Mạn ra, sau đó đè một tay lên. Kinh mạch của huyệt hội âm này, nằm ở vị trí giữa hậu môn và phần ngoài của cơ quan sinh dục, cái địa phương nho nhỏ đó giờ đang bị tay của Trần Thiên Minh ấn lên.

Lương Thi Mạn vốn đã nhìn thấy, nhưng cho rằng Trần Thiên Minh đã thay đổi kinh mạch khác, cho nên lay mình tỉnh dậy. Khi cô nàng phát hiện ra cái chỗ xấu hổ đó bị tay của Trần Thiên Minh ấn lên, cô nàng xấu hổ đến nỗi vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ. Dưới tác dục của chân khí của Trần Thiên Minh, cô nàng cảm thấy bên dưới của mình nóng rực.

Đẩy mạch ở huyệt hội âm, cũng giống như đẩy mạch ở những chỗ trước, vì tay của Trần Thiên Minh ấn lên đó cả tiếng trời, không thể làm như không có gì mãi được, hơn nữa chân khí của hắn do tay đẩy ra, cho nên có lúc phải nhấn một cái. Nhưng cái nhấn này của Trần Thiên Minh gây ra phiền phức rất lớn.

Thử nghĩ phần bên dưới của một cô gái, bị một bàn tay của một người đang ôm nhấn đi nhấn lại ở chỗ đó cả một tiếng trời, mà cô gái đó lại có cảm tình với người đàn ông đó, hơn nữa giữa hai người còn từng làm chuyện ấy, cô gái này sao có thể không có bất kỳ phản ứng nào giống như một tảng đá được.

Khi Trần Thiên Minh thỉnh thoảng lại nhấn một cái, Lương Thi Mạn cảm thấy bên dưới của mình càng lúc càng ngứa, giống như có hàng ngàn hàng vạn con giun đang cắn chỗ ấy của mình vậy, khiến mình vô cùng khó chịu. Cô nàng len lén mở mắt, nhìn Tiểu Trữ một cái, phát hiện Tiểu Trữ đã ngủ, cô nàng lại vội vàng nhắm mắt lại, cắn chặt môi giả vờ như không có chuyện gì.

Nhưng, sao mà thế mãi được? Tuy Trần Thiên Minh không sờ tới chỗ đặc biệt mẫn cảm của mình, nhưng tay của Trần Thiên Minh lại chạm vào bên dưới của mình, loại cảm giác khiến mình thèm muốn mà không thể, muốn động đậy mà không được, thực sự là vô cùng khó chịu, hơn nữa thân thể của mình còn đang từ từ nóng rực lên.

Trần Thiên Minh hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao, khi hắn sờ vào hạ thân của Lương Thi Mạn, thằng em của hắn cũng bắt đầu có phản ứng, đặc biệt là lúc tay của hắn đang đẩy chân khí vào trong bãi cỏ đen mượt của Lương Thi Mạn, những ngọn có nho nhỏ mê người đó chạm vào tay hắn, khiến hắn không thể không hưng phấn, hắn hiện tại rất muốn rút ngay khẩu súng của mình ra, xung phong hãm trận trên bãi cỏ của Lương Thi Mạn.

Đột nhiên Trần Thiên Minh giật mình, bởi vì hắncảm thấy trên cánh tay đang vận công của mình có dị dạng khác với vừa rồi.

Chương 353: Tẩu hỏa nhập ma

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu

Lại tiếp tục

Lúc ban đầu Trần Thiên Minh tưởng rằng do mình vận công không đúng mà

tạo thành, bởi vì hắn cảm thấy tay của mình hình như hơi ươn ướt, giống như là có máu loãng vậy.

Hắn vội vàng nhìn xuống, vừa nhìn thấy đã trở nên sững sờ, thì ra, cảm giác ướt át trên tay của Trần Thiên Minh chính là đến từ hạ thân của Lương Thi Mạn.

Bên dưới bãi cỏ đen mượt đó đang chậm chậm rỉ nước, những giọt nước này

vừa hay đang chảy lên tay của Trần Thiên Minh, tạo thành dị dạng mà Trần Thiên Minh vừa rồi cảm thấy.

Trời ạ, dọa chết ta rồi, ta còn cho rằng là máu của Lương Thi Mạn, thì ra đó là "nước sướng" của cô ấy. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong bụng.

Nhìn hạ thân mê người của Lương Thi Mạn, Trần Thiên Minh không kiềm chế

nổi mà nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng lúc trước đã từng tiếp xúc thân mật với chỗ đó, thế nhưng vẫn chưa được nhìn kỹ, hiện tại nhìn vào chỗ đó của Lương Thi Mạn, phát hiện không ngờ là nó lại dễ thương như vậy, dễ thương tới mức khiến hắn muốn sờ một cái, hôn một cái...

Đột nhiên, Trần Thiên Minh cảm giác được chân khí có chút không thuận, hắn vội vàng định thần, chú ý vận hành thật tốt chân khí của mình, nếu mình tiếp tục nghĩ tới chuyện đó, khẳng định là không thể kiên trì tiếp được. Trần Thiên Minh nhìn vào thằng em bên dưới, mắng thầm:

"Đều là tại mày hết."

Trần Thiên Minh tính toán, mình đã nói nối tới kinh mạch thứ ba mươi hai rồi, chỉ còn vài kinh mạch nữa là mình sẽ có thể nói là đại công cáo thành. Nhưng, hắn cảm thấy thân thể của mình vô cùng mệt mỏi, hơn nữa bốn đạo chân khí trong cơ thể cũng có chút cảm giác không thể tiếp tục được nữa, Trần Thiên Minh hơi hoảng hốt, mình nếu như không thể kiên trì thêm bốn tiếng nữa, không những không cứu được Lương Thi Mạn mà bản thân mình cũng sẽ vì thế mà tẩu hỏa nhập ma.

Kỳ thực, Trần Thiên Minh không biết rằng, nếu như không phải là trong cơ thể của hắn có bốn đạo chân khí đặc thù, đặc biệt là huyết khí và chân khí của Hương Ba công, hắn sớm đã không trụ nổi rồi, vào lúc đẩy tới kinh mạch thứ mười mấy hai mươi đã ngừng đẩy mạch, tẩu hỏa nhập ma từ lâu. Cho nên, hắn có thể kiên trì tới hiện tại đã là phi thường cường hãn rồi.

" Kiên trì. ta phải kiên trì." Trần Thiên Minh trong lòng kêu thầm.

Hắn cắn chặt răng, nhấc tay chuyển tới kinh mạch thứ ba mươi ba của Lương

Thi Mạn. Hiện tại, hắn đã không còn đường lui, không thành công thì thành nhân, cho nên, hắn bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng phải kiên trì tới cuối cùng.

Khi đẩy mạch tới kinh mạch thứ ba mươi tư, Trần Thiên Minh cảm thấy đầu

mình có cảm giác choáng váng, hắn biết, đây chính là dấu hiệu chân khí sắp hết. Dưới tình huống không có cách nào khác, hắn chỉ đành đổi sang dùng bốn đạo chân khí hợp nhất, dùng chân khí cuối cùng để đẩy mạch.

Sắp phải đẩy tới kinh mạch thứ ba mươi tư, Trần Thiên Minh cảm thấy chân khí của mình sắp dùng hết rồi, nếu như vậy, cho dù mình có thể đẩy xong hai kinh mạch này thì vẫn còn hai kinh mạch còn lại cũng không thể hoàn thành, làm sao bây giờ? Trần Thiên Minh nghĩ thầm trong lòng.

Đột nhiên, hắn nhớ tới quyển sách đã nhìn thấy lúc bế quan, bên trong giới thiệu một phương pháp kích thích chân khí, chính là dùng sức điểm kích vào huyệt khí hộ của mình, như vậy sẽ kích phát tiềm năng trong cơ thể, khiến cho nội lực trong nháy mắt đề cao lên không ít, có thể tiếp tục được một đoạn thời gian.

Nhưng rốt cuộc là có thể kiên trì bao lâu, liệu có thể kiên trì trong hai tiếng không, trong sách không viết rõ, chỉ viết phương pháp kích thích tiềm năng này chính là một phương pháp vô cùng nguy hiểm, người dùng cho dù không chết cũng tẩu hỏa nhập ma, hoặc là thân bị trọng thương, võ công mất sạch, khuyên rằng không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì chớ nên dùng phương pháp này.

Trần Thiên Minh cảm thấy chân khí của mình càng lúc càng ít dần, hắn nghĩ rằng nếu cơ thể hết sạch chân khí, vậy thì không những không thể đẩy xong ba mươi sáu kinh mạch của Lương Thi Mạn mà mình cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, nếu đằng nào cũng tẩu hỏa nhập ma thì chẳng thà trước tiên cứ cứu được Lương Thi Mạn đã. Hơn nữa thân thể của mình vì có máu của kiến vàng, chắc là sẽ không gặp hậu quả nghiêm trọng đâu.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh thầm hạ quyết định, xòe ngón giữa và ngón trỏ của bàn tay phải ra, vận khởi một đạo chân khí cuối cùng trong cơ thể, dùng sức điểm lên huyệt khí hộ.

Quả nhiên quyển sách đó không lừa Trần Thiên Minh, sau khi hắn điểm xuống, thân thể giống như trào ra một cỗ khí lưu phi thường cường đại, Lúc này, Trần Thiên Minh không dám có chút sơ xuất, hắn sau khi đẩy xong kinh mạch thứ ba mươi tư, lập tức đẩy tới kinh mạch thứ ba mươi nhăm.

Chỉ đáng tiếc là kiểu đẩy mạch này chỉ có thể làm từ từ, mỗi một kinh mạch phải đẩy đủ một tiếng, nếu như không phải vậy, Trần Thiên Minh đã đẩy hết toàn bộ chân khí vừa đột nhiên tăng cường trong cơ thể lên người Lương Thi Mạn.

Khi đẩy xong kinh mạch từ ba mươi nhăm và chuẩn sang kinh mạch cuối cùng, Trần Thiên Minh liền cảm thấy chân khí mà mình vừa đột nhiên tăng

cường đã dùng hết không ít, chân khí còn lại trong cơ thể không biết là có thể duy trì nốt một tiếng đồng hồ cuối cùng không.

Chân khí đột nhiên tăng cường này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nữa Trần Thiên Minh cảm thấy thân thể của mình hình như càng lúc càng khó chịu, có một loại cảm giác không thể trụ nổi nữa.

Kiên trì thêm một tiếng nữa là được. Trần Thiên Minh cắn chặt răng, đẩy chân khí vào kinh mạch thứ ba mươi sáu, chỉ cần đẩy xong kinh mạch này,

vậy thì chân khí mà mình phát đi trong ba mươi sáu tiếng vừa hay vận hành trong cơ thể của Lương Thi Mạn được một vòng. hoàn toàn chữa khỏi thương thế của ngũ tạng và những kinh mạch bị tắc nghẽn trong cơ thể cô ta.

Khi Trần Thiên Minh sắp thành công đẩy xong kinh mạch thứ ba mươi sáu, chân khí trong cơ thể hắn đột nhiên bị dùng hết. Thấy chân khí trong cơ thể Lương Thi Mạn từ từ biến mất, Trần Thiên Minh quýnh lên, hắn lại giơ tay gõ mạch lên huyệt khí hội của mình.

"Bốp" một tiếng, cái gõ này của Trần Thiên Minh lại một lần nữa kích thích tiềm năng trong cơ thể hắn, thế nhưng lần kích thích thứ hai này không giống với lần thứ nhất. Trần Thiên Minh hiện tại đã tiêu hao hoàn toàn cực hạn của thân thể.

Hắn cảm thấy trong thân thể của mình lại xuất hiện một cỗ chân khí, Trần Thiên Minh cũng không nghĩ nhiều làm gì, vội vàng đẩy cỗ chân khí cuối cùng này vào kinh mạch thứ ba mươi sáu của Lương Thi Mạn.

Khi chân khí trong cơ thể hắn hoàn toàn bị đẩy ra hết, Trần Thiên Minh cảm thấy hai mắt tối sầm, trong đầu trống rỗng.

"Phù" một tiếng, Trần Thiên Minh phun ra một ngụm máu, máu đỏ phun lên trên ga giường trắng tinh, giống như một đóa hoa hồng mỹ lệ, trông rất bắt mắt. Sau khi Trần Thiên Minh hộc máu liền từ từ ngã xuống.

Hiện tại Trần Thiên Minh tuy rằng dùng chân khí của mình đẩy xong ba mươi sáu huyệt của Lương Thi Mạn, thế nhưng, hắn hai lần kích thích huyệt khí hộ. Trong sách đã viết, hắn kích thích một lần, có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, mà hiện tại Trần Thiên Minh lại liên tục kích thích đến hai lần, cho nên đã tiêu hao cực hạn lớn nhất trong cơ thể hắn.

Trần Thiên Minh đang hôn mê bất tỉnh trên giường hiện tại trong cơ thể đã khí huyết không thông, kinh mạch hỗn loạn, sắp bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Nếu như cứu không kịp, hắn sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vì sắp qua ba mươi sáu tiếng, cho nên Tiểu Trữ một mực khẩn trương nhìn Trần Thiên Minh chữa thương cho Lương Thi Mạn. Đặc biệt là lúc sau cùng cô nhìn thấy Trần Thiên Minh dùng tay của mình đánh chính mình, sau đó phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống giường.

Cô vội vàng chạy tới, gọi: "Thiên Minh, Thiên Minh, anh mau tỉnh lại đi!"

Thế nhưng, Trần Thiên Minh đã hôn mê làm sao có thể nghe được tiếng gọi của Tiểu Trữ.

Một lát sau, Lương Thi Mạn từ từ mở mắt ra, hiện tại thân thể của cô về cơ bản mà nói đã không còn vấn đề gì. Chỉ là bởi vì vừa khôi phục cho nên có chút vô lực mà thôi. Cô thấy Tiểu Trữ ngồi ở bên cạnh đang gọi Trần Thiên Minh, vội vàng vừa ngồi dậy vừa nói với Tiểu Trữ:

"Tiểu Trữ, có chuyện gì vậy?"

"Chị Thi Mạn, em cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, Thiên Minh sau khi phun ra một ngụm máu thì liền gục xuống bất tỉnh." Tiểu Trữ vừa khóc vừa nói.

Cô ta vừa rồi nhìn thấy tình cảnh Trần Thiên Minh thổ huyết, biết rằng Trần Thiên Minh hiện tại khẳng định đã bị thương rất nặng.

Lương Thi Mạn nghe Tiểu Trữ nói vậy, lo lắng nói:

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Thiên Minh cứu chị xong lại thành như vậy?"

Tiểu Trữ lau nước mắt, nói với Lương Thi Mạn:

"Chị Thi Mạn, tối nay lúc em ăn cơm, em nghe Tiểu Tô nói, nếu như đêm nay Thiên Minh có thể cứu tỉnh được chị, vậy thì anh ấy sẽ không sao, nhưng nếu không cứu được chị, Thiên Minh sẽ tẩu hỏa nhập ma."

"Vậy sao các người còn để hắn làm vậy?" Lương Thi Mạn vừa khóc vừa nói.

Nếu như Trần Thiên Minh vì cứu mình mà bị tẩu hỏa nhập ma, vậy thì mình

dù sống sót thì cũng còn ý nghĩa gì đâu?

"Tiểu Tô nói đây là quyết định của Thiên Minh, sư phụ của Tiểu Tô đã khuyên anh ấy nhưng không được. Còn em thì tối nay mới biết chuyện này." Tiểu Trữ đau lòng nói.

Nếu như để cô ta lựa chọn trong hai ngươi Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn chỉ có một người có thể sống sót, cô cũng không biết phải lựa chọn thế nào.

"Vậy Tiểu Tô có nói biện pháp cứu anh ấy hay không?" Lương Thi Mạn hỏi tiểu Trữ.

Tiểu Trữ lắc đầu, nói: "Tiểu Tô nói bọn họ cũng không có cách nào để cứu, võ công của Thiên Minh vốn đã rất cao, nếu như bản thân Thiên Minh cũng không cứu được chính mình thì bọn họ cũng chịu thua."

Tiểu Trữ nói đến đây trong lòng càng đau đớn hơn.

"Tự cứu mình?" Lương Thi Mạn lẩm bẩm. Đột nhiên, cô dường như nhớ ra gì đó, vội vàng dùng tay cởi quần Trần Thiên Minh ra.

"Chị Thi Mạn, chị định làm gì vậy?"

Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn muốn cởi quần Trần Thiên Minh, kỳ quái hỏi.

"Tiểu Trữ, em tin chị không?"

Lương Thi Mạn toàn thân vẫn trần truồng, vì vừa tỉnh lại đã phát hiện ra Trần Thiên Minh đang hôn mê, cho nên vẫn chưa kịp mặc quần áo vào.

"Chị Thi Mạn, em đương nhiên tin chị." Tiểu Trữ gật đầu, nói.

"Em tin chị là được rồi, hiện tại rất cấp bách, chị không có thời gian giải thích cho em, chờ khi xong chuyện chị sẽ giải thích, hiện tại cứu Thiên Minh quan trọng hơn, em đừng trách chị, chị làm như vậy là để cứu Thiên Minh."

Lương Thi Mạn nói xong, lại tiếp tục cởi quần Trần Thiên Minh. Cô thấy Tiểu Trữ ở bên cạnh không động đậy, thế nên nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, giúp chị đi, cởi toàn bộ quần áo của Thiên Minh ra."

"Cởi toàn bộ quần áo?" Mặt Tiểu Trữ lập tức đỏ lên,

Bảo nàng ta cởi quần áo cho Lương Thi Mạn nàng ta còn thấy ngượng, hiện tại lại bảo cùng Lương Thi Mạn cởi quần áo của Trần Thiên Minh, thật sự là khiến nàng ta xấu hổ đến chết mất.

"Ừ, cởi toàn bộ, nếu em muốn cứu Thiên Minh thì đừng có xấu hổ, hiện tại cứu người quan trọng hơn, nếu như làm mất nhiều thời gian, có thể sẽ không cứu được Thiên Minh đâu." Lương Thi Mạn nói nghiêm túc.

Tiểu Trữ thấy vẻ mặt của rất nghiêm túc, biết cô ta không phải đang nói đùa, đồng thời Trần Thiên Minh hiện tại bị thương như vậy, tiểu Tô còn nói rằng hắn có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, bị nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên, nàng ta cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ biết nghe theo sự phân phó của Lương Thi Mạn.

Chỉ một lát sau, Tiểu Trữ đã cởi quần của Trần Thiên Minh ra, đặt ở một bên giường. Khi nàng ta nhìn thấy cái quần lót màu đen và cái thứ đang nhô lên ở bên trong, trong lòng liền hoảng hốt, không dám tiếp tục cởi.

Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ như vậy, cô nàng cũng không đợi nữa, tự mình dùng tay tụt quần lót của Trần Thiên Minh xuống.

Chương 354: Tái diễn kịch cũ.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu

Lại tiếp tục

Lương Thi Mạn kéo quần lót của Trần Thiên Minh xuống, Tiểu Trữ nhìn thấy thằng em của Trần Thiên Minh, vội vàng nhắm mắt lại, đỏ mắt không dám nhìn nó nữa.

Lương Thi Mạn nhìn vào thằng em của Trần Thiên Minh, phát hiện nó tuy không cương cứng, nhưng trông vẫn khá to và dài. Kỳ thực Lương Thi Mạn làm như vậy là bởi vì cô nàng nhớ tới ba tiếng mà mình cùng Trần Thiên Minh ở ngoại ô ngày trước.

Lúc đó Trần Thiên Minh vốn bị Thái Đông Phong hạ Nhuyễn cốt đoạt hồn tán, vốn là không thể sống nổi, nhưng mình kích thích thằng em của hắn, sau ba tiếng thì Trần Thiên Minh không có chuyện gì. Có điều là khiến cho cô em của mình cả tháng không được thoải mái, cho nên, cô nàng hiện tại muốn dùng phương pháp cũ để cứu Trần Thiên Minh.

"Tiểu Trữ, dùng tay làm cho cái thứ ở phía dưới của Thiên Minh cửng lên đi." Lương Thi Mạn đỏ mặt nói với Tiểu Trữ.

"Làm cho cái thứ này... cửng lên..."

Tiểu Trữ vừa nghe thấy Lương Thi Mạn nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn. Hiện tại ngay cả nhìn vào cái chỗ đó của Trần Thiên Minh còn không dám, mà Lương Thi Mạn còn bắt mình dùng tay làm cho nó cương lên, như thế, như thế không phải là khiến mình xấu hổ chết đi được ư? Tiểu Trữ càng nghĩ càng xấu hổ.

Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ không dám làm, biết rằng cô ta xấu hổ, hiện

tại cứu người là quan trọng nhất, cô nàng cũng không nhiều lời với Tiểu Trữ nữa. Vì thế, cô nàng tự bò tới cạnh Trần Thiên Minh, thò bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy thằng em của Trần Thiên Minh, nhẹ nhàng sục.

Cô nàng vừa làm vừa nói với Tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, muốn cứu Thiên Minh thì chỉ có dùng cách này thôi, trước đây chị cũng từng làm thế để cứu anh ấy rồi,

đợi lát nữa chỉ sẽ kể cho em nghe chuyện ngày trước."

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Trữ, Lương Thi Mạn chỉ nói qua loa hai câu, để cứu Trần Thiên Minh, cô cũng không thể để ý quá nhiều. Có điều, Trần Thiên Minh đã hôn mê, sao có thể biết rằng Lương Thi Mạn đang kích thích cho thằng em bên dưới, nếu như hắn biết, thì sớm đã chuẩn bị đạn dược, sẵn sàng chiến đấu rồi.

Ve vuốt thằng em của Trần Thiên Minh một lúc lâu, Lương Thi Mạn phát hiện nó vẫn không có chút khởi sắc, chẳng có chút cảm giác cương cứng nào cả. Vì thế, cô nàng vội vàng cúi xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng ngậm lên thằng em của Trần Thiên Minh.

"Ối!" Tiểu Trữ xấu hổ vội vàng lấy tay che miệng, để cho tiếng hét kinh hãi không phát ra.

Tình cảnh hiện tại, Lương Thi Mạn dùng miệng ngậm cái đó của Trần Thiên Minh mà nhẹ nhàng mút mát, khiến cô nàng vừa thẹn lại không dám nhìn. Cô nàng trước đây chưa từng nhắc đến chuyện tình ái, cái lần hôn môi đó với Trần Thiên Minh đã khiến cho nàng ta cảm thấy mình làm như vậy là có chút quá lắm rồi.

Hiện tại, lại bảo cô nàng nhìn cái đó của Trần Thiên Minh, đồng thời Lương Thi Mạn còn hôn cái chỗ đó nữa, điều này sao không khiến cho nàng ta xấu hổ? Tuy rằng Lương Thi Mạn nói đây là vì cứu Trần Thiên Minh, nhưng kiểu cứu này khiến nàng ta không chịu nổi.

Tiểu Trữ hiện tại không dám nhìn, thế nhưng sợ Trần Thiên Minh gặp phải chuyện gì nên không thể không nhìn. Loại tâm lý mâu thuẫn này khiến cho Tiểu Trữ một lúc thì quay đầu lại nhìn, một lúc lại quay đi.

Lương Thi Mạn không chỉ dùng miệng của mình hôn thằng em của Trần Thiên

Minh, mà còn chầm chậm ngậm lấy nó, cô nàng cảm thấy thứ đó hình như đã

có chút phản ứng. Thế là, cô nàng còn dùng cái lưỡi thơm của mình chầm chậm miết quanh nó, do đó càng kích thích Trần Thiên Minh hơn.

Kỳ thực, lần này Lương Thi Mạn đã chó ngáp phải ruồi. Bởi vì Trần Thiên Minh vì tiêu hao quá độ tiềm năng trong cơ thể, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, hôn mê bất tỉnh.

Nếu như Trần Thiên Minh không đả thông được kinh mạch đã thác loạn, hậu quả e rằng không kham nổi. Mà hiện tại lại không có hạng cao thủ giống như đại bá ở bên cạnh, Trần Thiên Minh chỉ đành tự mình cứu mình mà thôi.

Mà lần trước Trần Thiên Minh kích thích thằng em bị Huyết Nghĩ Hoàng cắn, do đó kích phát huyết dịch của Huyết Nghĩ Hoàng trong thân thể, từ đó sản sinh ra nhiệt lưu cường đại để giúp hắn khôi phục thân thể, nhiệt lưu này sau đó đã chuyển hóa thành một đao huyết khí chân khí trong cơ thể Trần Thiên Minh.

Hiện tại Trần Thiên Minh trong cơ thể đã không còn một chút chân khí nào, cái mà hắn thiếu chính là chân khí, cho nên, nếu như Lương Thi Mạn có thể kích thích được máu của Huyết Nghĩ Hoàng trong cơ thể Trần Thiên Minh, từ đó hình thành một cỗ nhiệt lưu để cung cấp chân khí cho Trần Thiên Minh, vậy thì mới có thể cứu được Trần Thiên Minh.

Dần dần, Trần Thiên Minh đang hôn mê cũng cảm giác được sự kích thích của Lương Thi Mạn, chỗ bị Huyết Nghĩ Hoàng cắn cũng bắt đầu có phản ứng, nó càng lúc càng cứng, càng lúc càng to hơn.

"Ối!" Lương Thi Mạn ngẩng đầu dậy, kêu lên một tiếng mệt mỏi, thân thể nàng ta vừa mới được khôi phục đã phải mút mát thằng em của Trần Thiên Minh trong một khoảng thời gian dài nên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa còn phải cúi người xuống nên càng làm cho nàng ta mệt hơn. Vì vậy, nàng ta ngồi dậy thở hổn hển.

Nhưng nàng ta vừa ngồi dậy đã cảm thấy thằng em của Trần Thiên Minh lập

tức ỉu xìu. Vì thế, nàng ta vội vàng nói với Tiểu Trữ:

"Tiểu Trữ, chị mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi một lát, em mau dùng tay vuốt ve chỗ đó của Trần Thiên Minh đi, mau lên không phí hết công của chị vừa rồi."

Tiểu Trữ nhìn thằng em của Trần Thiên Minh đã hơi ngóc đầu dậy, xấu hổ không dám nhìn, cô nàng trước giờ đã bao giờ nhìn thấy chỗ này của đàn ông đâu, hiện tại Lương Thi Mạn bảo cô phải dùng tay vuốt ve chỗ đó, mình sao dám làm đây?

"Chị Thi Mạn, muốn em vuốt ve chỗ đó á? Em sợ, sợ lắm!"

"Tiểu Trữ, mau đi, làm một lúc thôi, nếu như thứ đó của Thiên Minh lại mềm xìu thì không cứu được anh ấy đâu." Lương Thi Mạn sốt ruột nói.

Hiện tại, cô thấy Tiểu Trữ đang xấu hổ như vậy, liền cao giọng nói với Tiểu Trữ.

"Chị Thi Mạn, em, em không biết phải làm thế nào." Tiểu Trữ đỏ mặt nói.

"Em cứ làm như chị ấy, nắm lấy chỗ đó của Thiên Minh rồi nhẹ nhàng sục,

Tiểu Trữ, đừng do dự nữa, nhanh lên một chút đi!"

Lương Thi Mạn hiện tại đã sốt ruột lắm rồi.

Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn sốt ruột như vậy, biết rằng tình huống hiện tại rất khẩn cấp, nếu như không làm vậy Trần Thiên Minh có thể sẽ xảy ra chuyện. Vì thế, nàng đưa cánh tay đang run nhẹ của mình ra, nắm về phía thằng em của Trần Thiên Minh. Cô nàng nhìn cái thứ vừa dài lại vừa to đó, tim đập thình thịch, như muốn nhảy tót ra ngoài.

Rốt cục tiểu Trữ cũng nắm được chỗ đó của Trần Thiên Minh, một loại cảm

giác vừa cứng lại vừa to lập tức từ tay truyền lên não, khiến cô nàng vừa xấu hổ lại vừa có một loại cảm giác khác lạ. Hiện tại, cô nàng không biết mình phải làm thế nào mới đúng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, giống như cảm giác đang choáng váng vậy.

"Tiểu Trữ, em lấy tay sục đi chứ!"

Lương Thi Mạn thấy tiểu Trữ chỉ cầm cái đó của Trần Thiên Minh, sốt ruột nói với Tiểu Trữ. Chỉ nắm như thế mà không sục, thì chẳng có hiệu quả gì cả, đặc biệt là hiện tại Trần Thiên Minh còn chưa tỉnh.

Nghe được lời "dạy bảo" của Lương Thi Mạn, Tiểu Trữ không thể làm gì khác hơn là lấy tay nhẹ nhàng làm theo động tác vừa rồi của Lương Thi Mạn. Dần dần, Tiểu Trữ cảm giác được chỗ đó của Trần Thiên Minh càng lúc càng cứng hơn, giống như là đang vùng vẫy thoát khỏi tay của mình .

Tiểu Trữ cảm thấy chỗ đó của Trần Thiên Minh đang cương cứng, cô nàng xấu hổ nhắm mắt lại, vừa run rẩy vừa sục.

Một lát sau, hô hấp của Lương Thi Mạn đã bình ổn trở lại, cô thấy vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Trữ, mỉm cười với nàng ta, nói:

"Tiểu Trữ, để chị làm cho, em nghỉ ngơi một lát đi!"

Tiểu Trữ nghe thấy Lương Thi Mạn nói vậy, vội vàng buông tay ra, sợ hãi chạy về ghế của mình. Bởi vì, khi nàng sục, không ngờ đã phát hiện ra rằng mình thích làm như vậy, đồng thời trong lòng còn có một loại khoái cảm không tên, phát hiện này khiến nàng ta thực sự vô cùng xấu hổ.

Lương Thi Mạn thấy Tiểu Trữ đã chạy đi, liền lập tức lại dùng tay của mình cầm lấy thằng em của Trần Thiên Minh, sau đó lại nhẹ nhàng sục tiếp.

"Ối!" Trần Thiên Minh khẽ rên một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Vì Lương Thi Mạn và Tiểu Trữ không ngừng mà kích thích thằng em bị Huyết

Nghĩ Hoàng cắn của hắn, cho nên, khiến cho máu của Huyết Nghĩ Hoàng trong cơ thể hắn sản sinh biến hóa, tạo ra một cỗ nhiệt lưu, lan tỏa khắp người hắn, do đó hắn mới tỉnh lại được.

"Thiên Minh, anh sao rồi? Hiện giờ cảm thấy thân thể của mình thế nào?"

Lương Thi Mạn phát hiện Trần Thiên Minh tỉnh lại, vừa kêu lên vui mừng

vừa tiếp tục sục thằng em của Trần Thiên Minh.

"Anh, anh cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể hình như không có một chút khí lực nào." Trần Thiên Minh yếu ớt nói.

Hiện tại chủ yếu là hắn cảm thấy trong cơ thể của mình không có một chút chân khí nào, nếu như mình có thể tìm lại được chân khí, thì có thể tự liệu thương.

"Thiên Minh, anh tỉnh rồi!"

Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh tỉnh lại, vội vàng từ trên ghế chạy lên giường, nhìn Trần Thiên Minh với ánh mắt quan tâm.

"Bộ dạng vừa rồi của anh làm em sợ muốn chết."

"Anh, anh không sao."

Trần Thiên Minh muốn lắc đầu với Tiểu Trữ, nhưng

hắn phát hiện mình không sử ra nổi chút khí lực nào nữa rồi.

"Thiên Minh, anh đừng nói chuyện, còn nhớ lần trước không? Anh vừa rồi hôn mê bất tỉnh, em và Tiểu Trữ đã giúp anh sục chỗ này, hiện tại anh tỉnh rồi, có cần bọn em làm tiếp không, anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Lương Thi Mạn nói xong, lại đổi tay khác tiếp tục sục thằng em của Trần Thiên Minh.

"Á!" Trần Thiên Minh hiện tại mới biết Lương Thi Mạn đang sờ mó thằng em của mình, hắn nhìn thân thể của Lương Thi Mạn vì đang quay tay mà ngực đung đưa, mắt sáng rực lên, hơn nữa chỗ thằng em của mình được Lương Thi Mạn sục đang mang tới từng đợt khoái cảm, hắn nhịn không được mà hét lên.

Hiện tại, hắn đã cảm thấy chỗ đó lại sinh ra một cỗ nhiệt lưu, từ từ lan tỏa khắp bên trong thân thể hắn, dường như đang trùng kích những kinh mạch đang hỗn loạn và không thống suốt của hắn.

"Thi Mạn, cứ làm tiếp đi, thân thể của anh hình như đã cảm thấy nhiệt lưu rồi, cứ làm như lần trước là được." Trần Thiên Minh cao hứng nói,

Nếu Lương Thi Mạn cứ tiếp tục làm vậy, chỗ đó của mình nhất định sẽ sinh ra nhiệt lưu mạnh hơn, giúp thân thể của mình điều tức, từ đó sẽ khiến chân khí từ từ khôi phục, như vậy mình sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma nữa.

Lương Thi Mạn nghe thấy giọng nói cao hứng Trần Thiên Minh, biết rằng mình làm như vậy là đúng, Trần Thiên Minh vì cứu mình mà biết thành như vậy, cho dù bảo mình làm chuyện đó ba tiếng như lúc trước, mình cũng bằng lòng. Nghĩ tới đây, mặt Lương Thi Mạn lại đỏ lên.

"Thiên Minh, anh cảm thấy thân thể của mình sao rồi, khá hơn chưa?"

Lương Thi Mạn lo lắng hỏi Trần Thiên Minh.

Hiện tại, nàng cảm thấy thân thể của mình đã quá mệt, đồng thời cứ tiếp tục ve vuốt cái chỗ cương cứng này của Trần Thiên Minh mãi, thân thể của của mình cũng bắt đầu hưng phấn rồi.

"Vẫn như vừa rồi, nhiệt lưu vẫn chưa nhanh và mãnh liệt, không thể dẫn chân khí của anh ra để liệu thương được." Trần Thiên Minh lo lắng nói.

Hiện tại nhiệt lưu mà Huyết Nghĩ Hoàng sản sinh không lớn, chỉ có thể khiến cho thân thể của hắn có chút phản ứng, nhưng vẫn chưa thể dẫn chân khí trong cơ thể ra được.

Trần Thiên Minh biết rằng, nếu như không thể làm vậy, thì không có cách nào để chữa thương, vậy thì mình cũng không thể khôi phục được công lực lúc trước.

Chương 355: Hay là để anh làm nhé!

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu

Lại tiếp tục

Lương Thi Mạn nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của Trần Thiên Minh, cô suy nghĩ một thoáng rồi cắn chặt môi, quyết định sẽ lại làm giống như lần trước, dùng cô em của mình để kích thích thằng em của Trần Thiên Minh, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho nhiệt lưu trong người hắn mạnh hơn, từ đó khôi phục lại thân thể.

Lương Thi Mạn không phải là không muốn để Tiểu Trữ làm, vì dù sao đi nữa Tiểu Trữ cũng là bạn gái của Trần Thiên Minh, thế nhưng, cô vừa rồi thấy Tiểu Trữ chỉ giúp Trần Thiên Minh ve vuốt chỗ đó thôi mà đã xấu hổ gần chết rồi,

Lương Thi Mạn đoán rằng giữa Tiểu Trữ và Trần Thiên Minh vẫn còn rất thanh bạch. Cho nên, để có thể cứu Trần Thiên Minh một cách nhanh nhất, Lương Thi Mạn nghĩ rằng tốt nhất là để mình ra tay.

Vì thế, Lương Thi Mạn lại dùng tay nhấc thằng em đang cương cứng của Trần Thiên Minh lên, sau đó quay lại nói với Tiểu Trữ:

"Tiểu Trữ, chị là vì muốn cứu Thiên Minh, em đừng trách chị, em giúp chị canh chừng cửa đi, đừng để ai vào."

Nói xong, Lương Thi Mạn lại ngồi dậy, dịch chuyển cặp mông tròn trịa của mình lên người Trần Thiên Minh, đặt khớp với vị trí của thằng em của hắn, sau đó từ từ ngồi xuống.

"Á!" Lương Thi Mạn khẽ rên một tiếng,

Cái đó của Trần Thiên Minh đã được đút vào trong chỗ ấy của mình, khiến cho nó có cảm giác như đang căng ra.

Hôm qua khi nàng bị Trần Thiên Minh xoa hai kinh mạch ở chỗ đặc biệt, bản thân cảm thấy đã vô cùng thèm muốn rồi, lòng bàn tay của Trần Thiên Minh cạ cạ đầu ti của mình, từng dòng điện lưu truyền đến làm mình như tê đi.

Mà khi Trần Thiên Minh đặt tay lên chỗ đó của mình để đẩy mạch, chỗ đố càng hưng phấn hơn, nhất cử nhất động của hắn khiến cho chỗ ấy của mình vừa nhột lại vừa sướng, hơn nữa khiến mình không thể khống chế nổi bản thân mình mà chảy ra nước "sướng", đúng là khiến nàng ta vừa xấu hổ lại vừa lo lắng, không biết Trần Thiên Minh có sờ thấy nước "sướng" của mình hay không.

Hiện tại, khi thằng em của Trần Thiên Minh đút vào trong cô em của mình, Lương Thi Mạn cảm thấy được sự thỏa mãn đặc biệt.

Để kích thích Trần Thiên Minh khiến hắn có được nhiệt lưu lớn hơn để khôi phục thân thể, Lương Thi Mạn tiếp tục động tác một lên một xuống, khoái cảm từ chỗ cô em truyền tới khiến cô nàng không khỏi cắn chặt môi.

Tiểu Trữ đang ngây người ngồi trên ghế, nàng ta không ngờ sau khi Lương Thi Mạn dặn mình xong lại làm luôn chuyện này. Hiện tại Lương Thi Mạn đang nhấp nhô không ngừng trên người Trần Thiên Minh, đôi thỏ trắng mê người đó của cô ta giống như đang vui mừng nhảy nhót, khiến cho Tiểu Trữ phi thường khó chịu trong lòng.

Hiện tại, Tiểu Trữ cảm thấy trong lòng mình có một loại cảm giác rung động không tên, nàng ta tưởng tượng mình đang giống như Lương Thi Mạn, đang vận động không ngừng trên người Trần Thiên Minh:

"Trời ạ, sao mình lại có ý nghĩ này?" Tiểu Trữ thầm nghĩ trong lòng.

Nàng không ngờ mình lại có ý nghĩ đó, mặt không khỏi đỏ lên.

Trần Thiên Minh cảm thấy thằng em của mình dưới sự vận động kích thích

của Lương Thi Mạn đã sản sinh ra nhiệt lưu càng lúc càng lớn hơn, đồng thời giống như một bầy khoái mã đang chạy trong thân thể mình.

"Thi Mạn, nhiệt lưu trong thân thể anh càng lúc càng lớn hơn rồi."

Trần Thiên Minh vừa kêu lên vui vừa nhìn đôi thỏ trắng trước ngực Lương Thi Mạn,

Đôi thỏ trắng này đang nhảy nhót trước mặt hắn, khiến cho hắn muốn sờ một cái, thế nhưng, Trần Thiên Minh nhìn sang Tiểu Trữ ở bên cạnh, không dám thò tay ra, nếu như bị Tiểu Trữ thấy được mình sờ ngực Lương Thi Mạn, thì có nhảy xuống biển cũng không sạch tội. Vừa rồi vì chữa thương cho Lương Thi Mạn mình cũng đã sờ vào chỗ đó của nàng, thế nhưng, hiện tại mình vuốt ve đôi thỏ trắng của Lương Thi Mạn, thì có lý do gì để giải thích đây?

Nghe thấy Trần Thiên Minh nói rằng nhiệt lưu trong thân thể hắn càng lúc càng lớn, Lương Thi Mạn biết rằng hiện tại cũng giống như lần trước, chỉ cần mình kiên trì, nhất định có thể cứu được Trần Thiên Minh.

Vì thế, cô nàng không quản mệt mỏi, liều mạng vận động. Vì mình, cũng vì Trần Thiên Minh, nàng phải cố sức mà vận động.

Cô em bên dưới càng lúc càng hưng phấn, Lương Thi Mạn giờ cũng chẳng cố

kỵ gì nữa, nàng ta vừa cố sức dập vừa khe khẽ rên rỉ, khoái cảm từ bên dưới từ từ lan tỏa khắp đại não, khiến cho nàng hiện tại chỉ muốn làm nhanh hết mức để đạt tới cao trào, được bay lên thiên đường.

Dần dần, dưới sự dẫn động nhiệt lưu của huyết dịch của kiến máu vàng, Trần Thiên Minh cảm thấy huyết khí trong cơ thể của mình đã xuất hiện. Cỗ huyết khí này từ từ lưu động trong thân thể hắn. Vì thế, Trần Thiên Minh vội vàng vận khởi Hương Ba công, muốn huyết khí dẫn ra chân khí của bản thân mình.

Do kinh mạch các nơi đều tắc nghẽn, Trần Thiên Minh cảm thấy lần luyện công này có chút khó khăn, thế nhưng hắn cũng không nóng lòng, hắn biết vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có thể kiên trì luyện xong một vòng, thì có thể hoàn toàn chữa khỏi tất cả những kinh mạch đã bị thụ thương và bị tắc nghẽn của mình.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh âm thầm vận Hương Ba công, tiếp tục khai

thông kinh mạch bị tắc nghẽn. Đặc biệt là sự kích thích của Lương Thi Mạn đã khiến cỗ nhiệt lưu đó không ngừng biến thành huyết khí, khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn cho hắn.

Hắn biết rằng chỉ cần tiếp tục thế này, mình không lâu nữa sẽ luyện được một vòng, và chân khí khác cũng sẽ vì kinh mạch được khai thông mà khôi phục trở lại.

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, chính vào lúc Trần Thiên Minh đang cao hứng thì Lương Thi Mạn đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó gã gục lên thân thể của hắn, rồi run rẩy khe khẽ.

Căn cứ vào kinh nghiệm đã qua, Trần Thiên Minh biết Lương Thi Mạn đã lên tới thiên đường, đạt tới cực khoái.

Hơn nữa từ chỗ bên dưới của Lương Thi Mạn đột nhiên tuôn ra một cỗ âm lương, Trần Thiên Minh mừng rỡ như điên vội vàng hấp thu vào trong đan điền của mình để hóa thành chân khí, như vậy, chân khí của mình sẽ cường đại hơn một chút.

Có điều, bởi vì Lương Thi Mạn đã đạt tới cực khoái, nàng ta vì quá mệt mỏi cho nên không thể động đậy nổi nữa.

Cô nàng nhẹ nhàng từ trên mình Trần Thiên Minh trượt xuống, nằm ở bên cạnh hắn, sau đó vừa dùng tay nắm lấy thằng em đang ướt nhẹp của Trần

Thiên Minh, vừa nói:

"Thiên Minh, em mệt quá rồi, em không động đậy nổi nữa, em dùng tay giúp anh nhé." Nói xong lại thở hổn thển.

Trong lòng Trần Thiên Minh lạnh toát, tưởng rằng mình sắp thành công rồi, không ngờ Lương Thi Mạn lại mệt đến nỗi không thể động đậy nổi, phải làm sao bây giờ? Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.

Đột nhiên hắn linh cơ lóe sáng, thân thể của mình chẳng phải đã có thể động đậy rồi sao? Dẫu sao thì mình bất kể là dùng tư thế gì cũng có thể luyện được Hương Ba thần công mà, ài,

''Vậy thì để anh làm nhé! ''

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh xoay người lại, ngồi dậy, sau đó dùng tay tách hai chân Lương Thi Mạn ra, nhấn thằng em to khỏe của mình vào trong cô em nhỏ xinh của Lương Thi Mạn...

Cảm giác nằm và cảm giác mình ở bên trên mà nhấp hoàn toàn khác nhau, thế này, có thể khiến cho mình thể hội sâu sắc sự cường hãn và sự kích thích của Trần Thiên Minh, hơn nữa cũng không bị mệt.

Trần Thiên Minh hiện tại cũng chẳng để ý gì nữa, lễ tiết và cố kỵ gì đó cũng mặc kệ, hắn chỉ muốn luyện xong một vòng nhanh hơn một chút, để mau chóng khôi phục lại công lực của mình, nếu không, thời gian kinh mạch bị tắc nghẽn kéo dài, sau này muốn khai thông càng phiền phức hơn. Thế là, hắn lại ra sức mà nhấn thằng em và trong Lương Thi Mạn.

Hắn vừa động, thứ đó lập tức sản sinh ra một cỗ nhiệt lưu cường liệt, phối hợp với Hương Ba công của hắn, hướng tới những kinh mạch đang bị tắc nghẽn.

Trần Thiên Minh trong lòng mừng rỡ, tiếp tục dùng sức đập vào cái nơi đã ướt nhẹp của Lương Thi Mạn, hắn nghĩ chỉ cần mình tiếp tục làm thế này, rất nhiên sẽ khôi phục lại được thân thể.

Lúc này, Tiểu Trữ càng xem càng đỏ mặt, vừa rồi Lương Thi Mạn ở bên trên, hiện tại Trần Thiên Minh lại ở bên trên, hình như bọn họ đang luân phiên đổi ca thì phải, hơn nữa nghe tiếng rên của Lương Thi Mạn và Trần Thiên Minh hình như là đang hưng phấn lắm, nàng cảm thấy trong cơ thể có một loại rung động vô danh đang lan tỏa khắp cơ thể.

Nàng ta không khỏi giậm mạnh chân một cái, sau đó nhắm mắt lại không dám nhìn, nhưng, một lát sau lại mở ti hí mắt ra nhìn trộm, giống như là không nỡ bỏ qua tình cảnh trước mắt này.

Dưới một loạt những động tác mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, Lương Thi Mạn

bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, vừa rồi lúc ban đầu nàng còn có thể khống chế mình, cắn môi không để không phát ra tiếng, nhưng theo sự trùng kích không ngừng của Trần Thiên Minh, hơn nữa bên dưới càng lúc càng sung

sướng, cô nàng rên khẽ:

"Á..ớ..ôi"

Nghe thấy tiếng rên của Lương Thi Mạn, bản thân Trần Thiên Minh cũng cảm thấy hưng phấn, hiện tại, nhiệt lưu bên dưới phát ra càng lúc càng lớn, càng lúc càng cường liệt, đã khai thông được rất nhiều kinh mạch bị tắc nghẽn.

"Á, mệt chết em rồi..."

Lương Thi Mạn lại hét lên một tiếng hưng phấn, sau đó ngọe đầu sang một bên, hình như là đã ngất. Hơn nữa hai chân nàng còn khép chặt lại, rồi run khe khẽ, bên trong trào ra một cỗ âm lương, tràn về phía thằng em của Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh biết rằng Lương Thi Mạn lại một lần nữa đạt tới cực khoái, hắn lại hấp thu âm lương của Lương Thị Mạn để chữa thương cho mình, sau đó lại tiếp tục nhấn vào....

Dần dần, Trần Thiên Minh đã luyện xong một vòng, chân khí của Hương Ba

công trên người lập tức xuất hiện, cùng với huyết khí hợp thành một thể, giống như là ôm lấy nhau rồi nhảy nhót sung sướng.

Trần Thiên Minh thấy kinh mạch bị tắc nghẽn của mình đã được khai thông rồi, hắn cũng không luyện Hương Ba công nữa, sau đó nhấn vào trong Lương Thi Mạn một phát cuối cùng.

Không có cách nào khác, thằng em của mình đã cố nhịn một khoảng thời gian lâu như vậy, nếu như không cho nó phát tiết, nhất định sẽ nổ tung. Cho nên, hắn nghĩ mình dẫu sao cũng đã làm rồi, thôi thì làm nốt cho xong. Thế là, hắn phát tiết luôn trong người Lương Thi Mạn.

"A..." Trần Thiên Minh rên lên một tiếng thỏa mãn, sau đó ngã lên người Lương Thị Mãn thở hổn hển.

Dù sao thân thể của hắn cũng chỉ vừa phục hồi được một chút, làm loại vận động kịch liệt này, khẳng định là phải mệt.

Mình và cô gái này thật là có duyên, mỗi lần mình gặp nguy hiểm tới tính mạng, cô ta đều giúp đỡ mình, xem ra, sau này mình không thể để cô ấy rời khỏi mình nữa, Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.

Một lát sau, Trần Thiên Minh đang đè lên người Lương Thi Mạn chống tay từ từ đứng dậy, sau đó chậm rãi bước xuống giường, đối diện với Tiểu Trữ.

Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh xuống giường, quan tâm hỏi: "Thiên Minh,

anh sao rồi?"

Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ lên, bởi vì, nàng thấy thằng em của Trần Thiên Minh vẫn còn đang ngỏng đầu dậy, hơn nữa còn nhìn thẳng vào mình.

Trần Thiên Minh cười với Tiểu Trữ, nói: "Anh đỡ hơn rồi, anh điều tức thêm một lúc nữa là sẽ ổn thôi."

Nói xong, Trần Thiên Minh lại ngồi xuống đất, khoanh chân luyện Hương Ba công.

Hiện tại, trong thân thể hắn chỉ có hai đạo chân khí, hắn muốn ngồi dưới đất để tiếp tục luyện công, luyện về hai đạo chân khí còn lại là thiên khí và địa khí, có như vậy thì công lực của hắn mới hoàn toàn khôi phục.

Chương 356: Em phải chịu trách nhiệm đối với anh

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi Tiểu Dê - 4vn.eu

Lại tiếp tục

Trần Thiên Minh luyện xong Hương Ba công liền mở mắt ra. Hắn hiện tại sau khi trải qua một trận điều tức, đã thu thập toàn bộ bốn đạo chân khí trong cơ thể trở về, dường như chân khí so với trước đây còn sung mãn hơn. Khi hắn vừa mở mắt ra liền phát hiện tiểu Trữ đang ngồi ở bên cạnh quan tâm nhìn hắn.

"Thiên Minh, anh tỉnh rồi, thân thể anh giờ sao rồi?"

Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh đã tỉnh, vội vàng hỏi thăm. Vừa rồi Trần Thiên Minh ngồi trên đất cả ba tiếng liền, khiến cho nàng ta vô cùng sốt ruột.

"Anh không sao rồi, tiểu Trữ, hiện tại là mấy giờ rồi?" Trần Thiên Minh lắc đầu, đứng dậy vươn người, nói.

"Mười hai giờ rồi, nếu như anh không tỉnh lại, em thực sự lo lắng chết luôn đó."

Tiểu Trữ vừa cười vừa nói, hiện tại nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh tỉnh lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

"Trời đất, mười hai giờ rồi ư, thời gian trôi nhanh thật."

Trần Thiên Minh tính thời gian, sau khi mình chữa thương cho Lương Thi Mạn ba mươi sáu tiếng xong chắc là tám giờ tối, hiện tại là mười hai giờ, xem ra,

thời gian điều tức của mình rất dài.

"Đúng vậy, anh, anh mau mặc quần vào đi."

Tiểu Trữ đột nhiên thấy bên dưới của Trần Thiên Minh trống trơn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ rực. Vừa rồi vì lo lắng cho nên nàng ta cũng không để ý, nhưng hiện tại đã thấy rồi, cho nên vội vàng bịt mắt lại.

"Ặc, xin lỗi, vừa rồi anh vì vội luyện công, quên mất không mặc quần. Đúng rồi, tiểu Trữ, Thi Mạn hiện tại sao rồi."

Trần Thiên Minh nhớ tới thương thế của Lương Thi Mạn, liền hỏi tiểu Trữ.

"Chị Thi Mạn không sao cả, hừ, có phải là anh nhớ chị ấy không?"

Tiểu Trữ nhớ tới cái cảnh xấu hổ giữa Trần Thiên Minh và Lương Thi Mạn vừa

rồi, không khỏi cố ý nghiêm mặt lại, nói với Trần Thiên Minh.

"Anh, anh không... anh chỉ là quan tâm tới thương thế của cô ấy thôi!"

Trần Thiên Minh ngượng ngùng vừa cười vừa nói, hắn thấy tiểu Trữ tức giận nên vội vàng giải thích.

"Anh xem anh kìa, em chỉ nói đùa thôi mà, em không trách anh đâu, anh vì cứu chị ấy mà thiếu chút nữa mất cả mạng, ấy, anh mặc quần vào đi đã!"

Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh vẫn chưa mặc quần, vừa thẹn vừa bực mình nói.

Trần Thiên Minh vội vàng cầm quần lên mặc vào, sau đó hỏi tiểu Trữ: "Tiểu Trữ, là em cởi quần cho anh hả?"

"Không, không phải!" Tiểu Trữ đỏ mặt lắc lắc đầu,

Cô nàng nhất quyết không chịu thừa nhận đã cởi quần cho Trần Thiên Minh.

"Không phải ư?"

Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt đỏ rực của tiểu Trữ, giống như là đang giấu đầu lòi đuôi vậy, hắn tiếp tục hỏi:

"Không phải em thì là ai?"

"Em, em làm sao mà biết được?" Tiểu Trữ ấp úng nói.

" Được rồi, tiểu Trữ, vừa rồi Thi Mạn nói là em và cô ấy cùng giúp anh kích thích chỗ đó, em có phải là vào lúc anh chưa tỉnh lại, đã làm giống như cô ấy lúc về sau, ngồi lên anh rồi làm chuyện đó không." Trần Thiên Minh dâm đãng nói.

Nếu như tiểu Trữ vào lúc mình chưa tỉnh lại mà làm chuyện đó với mình, như vậy thì thật là chán quá, mình có cảm giác gì đâu.

"Anh nói bậy, em chút giúp anh sờ sờ một chút mà thôi." Tiểu Trữ đỏ mặt nói

"Một chút thôi ư? Anh không tin, khẳng định là sờ rất lâu." Trần Thiên Minh lộ ra vẻ mặt ngờ vực

"Chỉ một lát thôi mà, không lâu đâu."

Tiểu Trữ dưới sự dẫn dắt của Trần Thiên Minh, cuối cùng cùng nói ra tất cả những gì mình đã làm

"Vậy vừa rồi quần của anh cũng là do em cởi, Thi Mạn không có sức để cởi quần anh đâu, cô ấy ngay cả quần của mình còn phải nhờ em cởi giúp nữa là." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Đúng, là chị Thi Mạn bảo em cởi cho anh, em vốn không muốn cởi mà, anh

hư chết đi được." Tiểu Trữ hung hăng lườm Trần Thiên Minh, nói.

"Trời đất, tấm thân trong trắng của anh đã bị em làm cái gì rồi, em bảo anh sau này phải sống sao đây?" Trần Thiên Minh giả vờ thương tâm nói.

"Người ta không phải cố ý mà, là vì cứu anh nên mới làm vậy thôi." Tiểu Trữ đỏ mặt, xấu hổ nói.

"Nè, tiểu Trữ, dẫu sao thì chuyện cũng vậy rồi, em cũng không còn gì để nói, em phải chịu trách nhiệm đối với anh." Trần Thiên Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói.

Tiểu Trữ nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, nói:

"Thiên Minh, chị Thi Mạn vì cứu anh nên mới cùng anh làm vậy, anh cũng phải chịu trách nhiệm đối với chị ấy."

Nói xong, trong lòng nàng bỗng dưng xuất hiện cảm giác mất mát.

"Tiểu Trữ, anh không muốn em bỏ anh đâu."

Trần Thiên Minh nghe tiểu Trữ nói vậy, vội vàng đáp, hắn không muốn vì chuyện vừa rồi mà phải chia tay với tiểu Trữ, như thế thì chẳng khác nào được cái này lại mất cái kia.

"Em không nói là muốn chia tay anh, em chỉ nói là anh phải chịu trách nhiệm với chị Thi Mạn thôi." Tiểu Trữ lắc đầu nói.

"Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm thế nào?"

Trần Thiên Minh trong lòng thì cao hứng muốn chết, hắn không phải là thằng ngốc, sao còn không nghe ra ý tứ trong lời nói của tiểu Trữ, có điều, hắn muốn nghe tiểu Trữ chính miệng nói ra.

"Chị Thi Mạn vì cứu anh mà phải cùng anh làm chuyện dó, lẽ nào anh cứ như vậy mà không đếm xỉa gì đến chị ấy ư? Thiên Minh, dẫu sao thì anh cũng có mấy bạn gái, có thêm một người cũng có sao đâu, anh phải chịu trách nhiệm với chị Thi Mạn đó?" Tiểu Trữ chân thành khuyên Trần Thiên Minh.

"Nhưng, không biết ý Thi Mạn thế nào?"

Trần Thiên Minh trong lòng hiện tại chỉ có bốn chữ - vô cùng sung sướng. Ông trời đối với mình quá tốt, mình đang muốn thu nhận Lương Thi Mạn về dưới trướng, hiện tại tiểu Trữ lại đứng ra mai mối cho mình.

"Em vừa hỏi chị Thi Mạn, chị Thi hình như không bằng lòng lắm, chị ấy nói rằng không xứng với anh, xem ra, anh phải tự mình ra tay mới được." Tiểu Trữ nói.

"Dẫu sao thì anh cũng là người gây ra chuyện, nếu chị Thi Mạn không theo anh thì em cũng không theo anh đâu." Tiểu Trữ nói như chém đinh chặt sắt.

"Được rồi, anh sẽ nói chuyện với Thi Mạn, tiểu Trữ, khổ cực cho em rồi, em đã hai ngày không ngủ, nào, lại đây cho anh ôm một cái."

Trần Thiên Minh lại lao lên ôm tiểu Trữ, hôn nàng ta một cái.

"Đừng, anh bẩn chết đi được, anh mau đi tắm đi, sau đấy ăn gì đó, đồ ăn ở trong phòng khách ý. Chị Thi Mạn cũng qua bên đó tắm rồi."

Tiểu Trữ vừa đẩy Trần Thiên Minh vừa nói

"Được rồi, anh đi tắm đây, em ở đây chờ anh nhé." Trần Thiên Minh nói,

"Em muốn qua nói với chị Thi Mạn là anh không sao cả, anh mau đi tắm

đi."

Tiểu Trữ vừa nói vừa vừa đẩy Trần Thiên Minh ra khỏi phòng.

"Lão đại!"

Tiểu Tô và hai huynh đệ đang ngồi trong phòng khách thấy Trần Thiên Minh đi ra, vui mừng gọi. Tuy lúc trước tiểu Trữ đã nói với bọn họ rằng Trần Thiên Minh đã tỉnh lại và đang điều tức, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng.

Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt tiều tụy của bọn tiểu Tô, áy náy nói:

"Tiểu Tô, các chú khổ cực rồi, anh không sao cả, các chú về công ty nghỉ ngơi đi, nơi này có anh là được rồi."

Bọn Tiểu Tô nghe Trần Thiên Minh nói vậy liền gật đầu, quay về công ty.

Lúc Trần Thiên Minh đi ra, phát hiện Tiểu Trữ đã không còn ở trong phòng, đoán là đã qua chỗ Lương Thi Mạn. Vì thế, hắn ăn một chút đồ rồi cầm chìa khóa đi ra cửa.

Gõ cửa phòng Lương Thi Mạn, một lát sau cửa mở ra, người mở cửa là Tiểu Trữ. Tiểu Trữ hỏi:

"Thiên Minh, anh tắm rửa xong rồi à?"

"Ừ" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi vào, hỏi: "Thi Mạn có trong phòng không?"

"Có, chị ấy còn chưa ngủ, anh vào thăm chị ấy đi, tâm tình của chị ấy hiện giờ không tốt lắm, anh bảo chị ấy theo anh đi, em không nói gì đâu."

"Để anh vào xem."

Trần Thiên Minh vừa nói vừa vừa đi vào phòng của Lương Thi Mạn. Tiểu Trữ để cho bọn họ được nói chuyện riêng, cho nên không theo vào mà ngồi lại phòng khách xem TV.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, chỉ thấy Lương Thi Mạn mặc áo

ngủ đang nằm trên giường, trên mình đắp một cái chăn màu vàng, đang nhắm mắt ngủ.

"Thi Mạn!" Trần Thiên Minh gọi khẽ, vì vừa rồi Tiểu Trữ nói Lương Thi Mạn chưa ngủ cho nên hắn mới dám gọi.

Lương Thi Mạn không trả lời, cũng không mở mắt, chỉ có lông mi là hơi động đậy.

Trần Thiên Minh thấy rõ rất cả những điều này, hắn biết Lương Thi Mạn chưa ngủ, chỉ là không trả lời mình mà thôi. Vì thế, hắn đi tới cạnh giường của Lương Thi Mạn, nhẹ nhàng ngồi xuống, "két", cái giường phát ra tiếng như chào đón Trần Thiên Minh.

"Anh sao lại ngồi lên giường em? Anh mau đứng dậy đi, để Tiểu Trữ thấy thì không hay đâu!"

Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh ngồi lên giường mình, nàng không giả vờ ngủ nữa, vội vàng mở mắt, lấy tay đẩy Trần Thiên Minh.

"Tiểu Trữ bảo anh vào, anh chỉ muốn nói vài câu với em thôi." Trần Thiên Minh mỉm cười nói với Lương Thi Mạn.

"Anh nói đi!"

Lương Thi Mạn ngồi dậy, dựa vào tường, dùng chăn che kín người, như sợ Trần Thiên Minh thấy được cơ thể của nàng.

"Em, em làm bạn gái của anh nhé?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.

"Không được." Lương Thi Mạn kiên định lắc đầu.

"Em vì cứu anh mà phải hi sinh nhiều như vậy, anh sẽ đối đãi với em thật tốt." Trần Thiên Minh nói.

"Thiên Minh, em muốn anh biết rõ rằng, em lần này cứu anh, là bởi vì anh đã cứu em, hai người chúng ta không ai nợ ai cả, hơn nữa em luôn đối đãi với tiểu Trữ như em ruột của mình, nếu như em theo anh, tiểu Trữ sẽ thế nào đây? Em không thể làm chuyện có lỗi với tiểu Trữ được." Lương Thi Mạn lắc đầu nói.

"Đây là ý của Tiểu Trữ, cô ấy còn nói, nếu như em không chịu theo anh, cô ấy cũng không theo anh, cho nên em cũng đừng từ chối anh, nếu không, anh sẽ thảm lắm đó."

Trần Thiên Minh biết rằng cuộc buôn bán này rất gay go, hoặc là sẽ kiếm lời lớn, hoặc là mất rất nhiều.

"Nhưng, nhưng Thiên Minh, em biết anh là người tốt, nhưng em đã là hoa tàn liễu úa, em không xứng với anh, người ta đã từng hãm hiếp em rất nhiều, trừ Thái Đông Phong và Điệp Đại Vĩ ra, còn có bạn bè của chúng nữa!" Lương Thi Mạn đau lòng nói,

Vốn nàng không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng vì để Trần Thiên Minh từ bỏ ý định, nàng chỉ đành nhắc lại chuyện đau lòng của mình trước kia.

"Anh biết chuyện trước kia của em, nhưng cái này cũng không trách em được, đều là tại những tên vương bát đản đó hại em, em vẫn còn trong trắng mà." Trần Thiên Minh nghiêm úc nói.

"Thế nhưng, em..." Lương Thi Mạn nói không ra lời,

Trong khoảng thời gian nàng tiếp xúc với Trần Thiên Minh, nàng đã rất thích Trần Thiên Minh rồi, thế nhưng, nàng biết tiểu Trữ là bạn gái của Trần Thiên Minh, nàng không thể làm gì có lỗi với tiểu Trữ, hơn nữa, nàng cảm thấy mình không xứng với Trần Thiên Minh.

"Thi Mạn, em đừng nói nữa, chuyện trước kia cứ để cho nó qua đi, coi như đó là một cơn ác mộng, anh không để ý đến những chuyện trước kia của em đâu, anh ngược lại còn cảm thấy em là một cô gái rất kiên cường. Hơn nữa, sau này em theo anh, anh sẽ không để cho anh khi dễ em nữa đâu." Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Lương Thi Mạn.

"Thiên Minh!" Lương Thi Mạn bật khóc,

Nghe Trần Thiên Minh nói vậy, nàng có thể không cảm động được ư?

"Em không cần danh phận gì cả, em chỉ cần được đứng đằng sau anh, lặng lẽ nhìn anh là được rồi."

"Em đừng khóc, em mà khóc, lát nữa Tiểu Trữ lại nói anh khi dễ em, rồi tìm anh tính sổ thì anh sẽ thảm lắm đó."

Trần Thiên Minh vừa nói vừa ngồi xuống giường, đưa tay lên ôn nhu lau nước mắt cho Lương Thi Mạn.

Lương Thi Mạn chưa từng được ai đối đãi một cách ôn nhu như vậy, nàng cảm động lao vào lòng Trần Thiên Minh mà khóc. Hiện tại, nàng cảm thấy cho dù mình phải chết cũng đáng, bởi vì, nàng đã tìm thấy người mà mình yêu nhất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lang#tam