001. Mẹ điên rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cửa hàng tiện lợi 24h, Chou Tzuyu đem chai nước cuối cùng đặt lên kệ, lấy tay lau đi mồ hôi trên mặt, thở phào, cuối cùng cô có thể tan ca rồi.

"Sooyoungie, mình về trước nhé." Cô cởi đồng phục ra, thay vào chiếc áo khoác bạc màu của mình, cô phải nhanh chóng trở về làm cơm tối cho mẹ.

"Ziyu, chờ một chút." Park Sooyoung đang ngồi ở quầy tính tiền liền gọi cô lại, từ bên người lấy ra một ít bánh mì: "Cái này cậu mang về cho bác gái ăn đi."

"Cám ơn." Mũi Tzuyu có chút cay cay, cô biết Sooyoungie lấy bánh mì trong phòng làm công, mỗi lần đem số bánh mì còn lại đi tiêu hủy, cô ấy đều vội vàng mang về cho cô.

"Cảm ơn cái gì? Chúng ta là bạn bè, mau về nhà chăm sóc dì đi, mai gặp ở trường nhé." Sooyoung vẫy tay với cô.

"Mai gặp." Tzuyu cẩn thận bỏ bánh mì vào trong túi xách của mình, sau đó cưỡi xe đạp rời đi.

Một khu vực cũ nát có một căn phòng cũng cũ nát đến không thể chịu nổi, ngoại trừ hai cái giường và một cái bàn đã cũ thì không còn thứ gì nữa, có một người đàn bà thần kinh không bình thường ngồi ở bên giường, tay nắm chặt quần áo của mình, thân thể không ngừng run rẩy, ánh mắt trừng lên thật to, trong mắt ẩn chứa một chút hoảng sợ, một chút phẫn nộ, như là đang ra sức trấn tĩnh bản thân.

"Không được, mình không được kích động, không được..." Miệng không ngừng lặp đi lặp lại, nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng kích động, dường như không thể khống chế chính mình.

Sau khi đem cất xe đạp, Tzuyu bước vào nhà, tuy rằng bản thân rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố gắng giả bộ ra vẻ rất dễ chịu, rất hớn hở, đẩy cửa ra: "Mẹ, con đã về rồi."

Vừa định đặt túi xách xuống liền thấy mẹ ngồi ở nơi đó không ngừng phát run, trong lòng kinh hoảng, mặt lập tức biến sắc, chạy nhanh về phía trước, ôm lấy bà, "Mẹ, đừng kích động, hãy bình tĩnh một chút, con là Ziyu, mẹ hãy nhìn con đi, con là Ziyu, mẹ không cần phải suy nghĩ gì cả."

"Ziyu" Bà Chou hình như có chút phản ứng, thân mình cũng cứng ngắc một chút, chậm rãi chuyển tầm mắt đã giảm bớt cứng ngắc về phía cô.

"Vâng, mẹ, con là Ziyu, con đã trở về." Tzuyu ra sức gật đầu, cầm tay bà một cách cẩn thận, sợ làm cho bà kích động.

Bà Chou nhìn cô, người trước mắt lại biến thành bóng dáng của một người phụ nữ khác, đột nhiên kích động đứng lên, lập tức gạt tay cô ra, thân thể lui về phía sau, lấy tay chỉ vào cô: "Không, cô không phải Ziyu, cô là cái đồ đê tiện, cô là kẻ thứ ba, cô mau trả anh ấy lại cho tôi..."

"Mẹ, mẹ, hãy bình tĩnh một chút, con xin mẹ, đừng như vậy, đừng như vậy mà, con là Tzuyu, Ziyu của mẹ mà, mẹ nhìn kỹ đi." Tzuyu biết mẹ lại phát bệnh nên ra sức ôm lấy chân của bà, khóc lóc cầu xin, cô thật sự không thể chịu nổi nữa.

"Cô là đồ đê tiện, mau buông ra, cô cút cho tôi, xéo ra khỏi nhà tôi..." Cảm xúc của bà Chou hoàn toàn không thể khống chế được, hai tay dùng sức túm lấy đuôi tóc của cô, hận không thể băm cô ra thành trăm mảnh.

"Mẹ, đau quá, mẹ mau thả con ra." Tzuyu nắm lấy tay mẹ cô, chịu đựng đau đớn trên da đầu.

"Ha ha, ha ha, tôi muốn cho anh ấy nhìn thấy bộ dáng của cô lúc này." Bà Chou điên cuồng cười lớn, ánh mắt theo bản năng nhìn quanh bốn phía, đột nhiên lại trở nên kinh hoảng, "Anh Chou đâu, anh ấy chạy đi đâu? Không phải anh ấy lại bỏ đi rồi chứ?" Bà lập tức buông tóc của cô ra.

Thân mình của Tzuyu bị đẩy lùi lại phía sau vài bước, cánh tay đụng vào trên cạnh giường.

"Tôi phải đi tìm anh ấy, anh ấy không thể vứt bỏ mẹ con chúng tôi được, không thể..." Bà Chou không biết phải làm gì, tâm tình kích động, lập tức xoay người chạy ra khỏi cửa.

"Mẹ, mẹ, mẹ muốn đi đâu, mau quay lại!" Tzuyu xoa xoa cánh tay bị đau, vội vàng đuổi theo ở phía sau, mẹ rất dễ dàng xảy ra chuyện, cô muốn đi ngăn cản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro