013. Vu oan giá họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu, một dòng máu đỏ tươi từ thân thể bà chảy ra, ông Chou cũng sợ hãi, đứa con này là niềm mong mỏi cả đời của ông, nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, tay chân luống cuống ôm lấy vợ: "Nara, không có việc gì đâu, em cố gắng kiên trì lên."

"Tzuyu, tại sao con có thể làm như vậy? Cho dù chúng ta có ngàn sai vạn sai, nhưng đứa nhỏ này là vô tội, con cũng không thể trả thù nó..." Hwang Nara tiếp tục khóc.

"Tzuyu, thật là con sao?"Lúc này ông Chou mới phẫn nộ quay đầu lại nhìn cô.

"Không, không phải tôi..." Tzuyu hoàn toàn sợ đến ngây ngươi, không hiểu được trước mắt đã xảy ra chuyện gì, thân thể bà ta chảy máu, cũng làm cho bản thân mình sợ hãi.

"Tiên sinh, phải mau chóng mang phu nhân đến bệnh viện." Chị bảo mẫu ở một bên, lo lắng nói.

"Đúng, đúng, là tôi quá hoảng sợ." Ông Chou cuống quít ôm lấy vợ, nhìn cô, rống lên giận dữ: "Con về đi, ba vẫn nghĩ con là một đứa nhỏ có tấm lòng lương thiện, thật là không nghĩ tới, vì trả thù mà con trở nên ngoan độc như vậy, ba không muốn nhìn thấy con nữa." Nói xong liền ôm vợ chạy về phía gara.

Tzuyu đứng im tại chỗ, cả người lạnh như băng, khóe môi nhếch lên một nụ cười thê thảm, cuối cùng cô đã biết, cô không nên tới đây, cô cũng biết bản thân còn rất non nớt, không phải là đối thủ của người đàn bà kia, nhưng điều làm cho trái tim cô trở nên lạnh lẽo, khiến cô đau lòng nhất chính là người mà cô đã gọi bằng ba suốt mười mấy năm, chẳng lẽ ông không hiểu rõ con gái của mình sao? Tim lạnh, rất lạnh, lạnh đến nỗi làm cho cô phát run.

"A......"Bước ra khỏi biệt thự với vẻ mặt chết lặng, cô ngửa mặt lên trời la to, cô làm sao vậy? Chỉ trong một ngày mà đã hai lần tự rước lấy nhục.

Cửa hàng tiện lợi.

"Cô à, sao lại như vậy? Cô phải thối lại tôi 30.8 chứ, tại sao chỉ thối cho tôi có 20.8?"Một nữ khách hàng cầm tiền trong tay, bất mãn hỏi.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."Tzuyu vội vàng giải thích, lấy trong tủ ra 10 đồng thối thêm cho cô ta.

Đang kiểm tra lại hàng hóa, Sooyoung nghi hoặc nhìn cô, chờ khách hàng đi rồi, mới quan tâm hỏi: "Ziyu, cậu làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Hôm nay cậu đã tính sai vài lần rồi? Vả lại, sắc mặt của cậu cũng rất khó coi? Có phải bác gái xảy ra việc gì không?"

"Không phải." Tzuyu lắc đầu, tất cả tủi thân trong lòng đều hóa thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Ziyu, sao cậu lại khóc? Có phải có chuyện gì hay không? Cậu mau nói cho mình biết." Sooyoung sợ hãi, vội vàng lau nước mắt dùm cô, rất ít khi nhìn thấy cô khóc như thế này, cô khóc, nhất định là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

"Sooyoungie, mình không biết nên làm cái gì bây giờ?"Tzuyu suy sụp một chút, ôm lấy bạn mình, cảm thấy thật khổ sở.

"Ziyu, cậu đừng khóc, trước hết hãy nói cho mình biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình mới có thể nói cho cậu phải làm như thế nào?" Sooyoung an ủi cô, trong lòng thật sự lo lắng, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô.

Lúc này Tzuyu mới ngừng khóc, đem tất cả những chuyện ủy khuất đã xảy ra hai ngày qua nói hết một lần, sau đó bất lực hỏi: "Sooyoungie, phải làm sao đây?"

"Một trăm vạn, anh ta thật sự muốn cậu bồi thường một trăm vạn? Nếu không sẽ lấy phòng của cậu?" Sooyoung cũng kinh ngạc nhìn cô, một trăm vạn, đối với bọn họ mà nói, là một con số khổng lồ.

"Ừ, làm sao bây giờ? Chỉ còn có thời gian một ngày, nếu anh ta thật sự lấy phòng, thì mẹ mình phải làm sao bây giờ? Nếu bà biết bản thân đã gây ra rắc rối, chắc chắn sẽ sống không nổi, Sooyoungie cậu hãy giúp mình." Tzuyu giống như người chết trôi với được một cái cọc, muốn bạn thân cho mình ý kiến.

"Ziyu, cậu bình tĩnh một chút, để mình suy nghĩ đã."Sooyoung đỡ lấy cô, trầm tư một lát, sau đó nhìn cô nói:"Cũng không phải không có cách nào..."

"Cậu có biện pháp?" Ánh mắt Tzuyu lập tức lóe lên.

"Ừ, nhưng mà..." Cô gật gật đầu, nhưng khó có thể mở miệng.

"Sooyoungie, cậu mau nói đi, mặc kệ là biện pháp gì, mình nhất định sẽ thử một lần." Chỉ cần có thể có đủ tiền, cho dù là lên núi lao xuống chảo dầu, cô cũng không chối từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro