6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đi ngủ, Lisa uống một hơi cạn hết ly sữa bò nóng đã chuẩn bị, rồi mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Cô không hề phát hiện, lỗ chân lông trên da đều mở ra, dưới ánh trăng, cả người dường như được phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo trong suốt.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ được làm bằng kính, tản mát ở trên sàn nhà, tạo thành những tia sáng lấp lánh.

Lisa ngồi bên cửa sổ cạnh bàn đọc sách, cô đang học thuộc các từ đơn trong sách tiếng Anh.

Ánh nắng mặt trời chiếu trên người cô, không gian yên lặng đến hoàn hảo.

"Li... Li... "

Chitthip đứng ở cửa muốn gọi con gái xuống dưới ăn sáng, vừa lúc chứng kiến một màn đẹp như tranh vẽ trước mắt, bà không đành lòng phá vỡ hình ảnh này.

Bà có cảm giác con gái đã thay đổi rất nhiều, gần đây không chỉ gầy đi, mà khí chất trên người cũng khác, giống như sau một đêm liền trưởng thành.

Nhẹ nhàng khép cửa lại, Chitthip vui mừng đi xuống lầu.

Lisa không hề phát hiện việc mẹ mình đi lên, rồi lại đi xuống.

Cô chuyên chú học thuộc từ, lúc trước đã quen với chuyện học thuộc các từ đơn, hơn nữa cô có khả năng xem qua một lần là nhớ, chưa tới một tiếng, toàn bộ từ đơn đã được nhớ kỹ.

Khi cô xuống lầu, cha mẹ đã ra ngoài, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên mặt bàn.

Tối hôm qua nghe nói ba muốn đưa mẹ đi xem phòng ở.

Hiện giờ cha mẹ không biết rõ bộ mặt của bọn họ, tạm thời cô không ngăn cản hai nhà lui tới.

Trên mặt bàn có vài bình sữa tươi, Lisa cầm lấy một bình, gỡ ống hút cắm vào, rồi mở miệng hút.

Quả thực quá mỹ vị rồi, mùi vị sữa tươi nhàn nhạt thuận theo cổ họng chảy vào trong dạ dày, cơ thể cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Uống sữa tươi xong, Lisa mang một vài cái bánh hạt đậu đỏ và bánh móng ngựa đã hâm nóng bỏ vào hộp giữ nhiệt.

Khi cô tới bệnh viện, Taehyung đang rót nước, mà bà nội Kim cũng đã tỉnh, bà ngồi ở trên giường.

"Bà nội Kim, bà đã tỉnh!"

Marco vui mừng.

Thấy Lisa đến, Taehyung đem ly nước ấm đặt vào tay bà, tới gần nhẹ nói bên tai bà:

"Bà nội, cô gái đó là Lisa, chính cô ấy là người gọi xe cứu thương, đưa bà tới bệnh viện đó."

Bà nội Kim nhìn Lisa, khóe miệng mỉm cười, gian nan mở miệng.

"Cám ơn con, cô gái nhỏ."

Lisa nhanh tiến đến, nhỏ giọng chào hỏi:

"Bà nội Kim, cháu là bạn học của Taehyung, bà mới dọn tới, nên chưa có cơ hội gặp mặt, nhà cháu ở ngay sát vách nhà bà ạ."

"Tốt, thật tốt... Đây cũng coi như là duyên phận."

Bà nội Kim cảm thán.

"May mà có cháu, nếu không, bà già ta đã đi gặp ông nội của Taehyung..."

"Bà nội!"

Giọng Taehyung hơi cao một chút, cậu không muốn nghe mấy lời như vậy, cũng không muốn tưởng tượng luôn.

"Được, được rồi, bà không nói."

Bà cũng không nỡ bỏ cháu trai lại, như vậy cậu sẽ phải cô độc một mình.

Có lẽ do thân thể mới khôi phục, bà nội Kim uống mấy ngụm nước, rồi nằm xuống nghỉ ngơi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Taehyung thay bà nội đắp kín mền, xoay người quay lại nhìn xem Lisa đang ôm hộp giữ nhiệt, lông mày nhướng cao.

"Cậu muốn đưa bữa sáng cho tôi?"

Chắc là mới rửa mặt không bao lâu, nên toàn bộ tóc được Taehyung vén cao lên đỉnh đầu, đường nét khuôn mặt phơi bày rõ nét trước mặt Lisa.

Quầng mắt màu đen mờ mờ, đoán được rằng hai ngày nay cậu không nghỉ ngơi tốt, thế nhưng đôi mắt màu đen thâm thúy như đá quý vẫn nhìn cô đầy lấp lánh và có hồn.

Trong nháy mắt, Lisa cảm thấy hai má nóng lên một, nếu như da của cô trắng một chút, nhất định sẽ lộ.

"Ừm".

Cô nhẹ nhàng lên tiếng.

"Cám ơn cậu, vậy đưa cho tôi đi."

Taehyung vươn tay muốn lấy.

Lisa đưa hộp tới, không cẩn thận chạm phải tay của đối phương, trong nháy mắt, tay tê dại phân nửa, mặt càng đỏ hơn.

Trong lòng không nhịn được sự khinh bỉ dành cho chính bản thân, linh hồn rõ ràng hai mươi mấy tuổi, lại còn xấu hổ với một thiếu niên, thực sự uổng công sống vài chục năm qua, không phải đối phương có dáng dấp đẹp trai sao, sao cô lại khẩn trương đến vậy.

Âm thầm thở mấy hơi, tâm trạng đã hoà hoãn lại.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, hai người ngồi hai góc trên ghế, hạ giọng, nhẹ nói chuyện với nhau.

"Ngày mai là thứ hai, cậu phải đi học, vậy bác sĩ sẽ tới chăm sóc bà nội Kim hả?"

Lisa hỏi.

"Bà nội hồi phục được phần nào, bác sĩ biết hoàn cảnh của tôi, đã tìm giúp một người hộ lí, ngày mai sẽ tới chăm sóc bà."

Taehyung chậm rãi mở hộp đựng đồ ăn, lập tức thấy bên trong chứa bánh ngọt.

Lisa gật đầu.

"Vậy là tốt rồi, bác sĩ giới thiệu, chắc là kinh nghiệm mười phần, nhất định sẽ chăm sóc bà nội Kim thật tốt. Thế nhưng..."

Lông mày của cô không khỏi nhíu chặt, tiền chữa bệnh nhiều như vậy, hiện tại cậy ấy còn thuê hộ lí, khoản phí này cũng không ít...

"Nhưng cái gì?"

Giọng nói của cô mang theo vài phần cẩn thận:

"Nếu như, cậu cảm thấy cần, tôi có thể giúp cậu."

Cô gái trước mặt có đôi mắt đào hoa long lanh, trong veo như nước, trong đó phản chiếu rõ bóng hình của cậu, khoé miệng Taehyung khẽ nhếch lên.

Cô ấy đang lo lắng cậu không đủ tiền, rồi lại sợ tổn thương lòng tự tôn của cậu, nên mới không nói rõ!

Cậu cầm lấy một cái bánh đậu đỏ, vẫn còn hơi nóng, cắn nhẹ một cái, tình cảm ấm áp truyền vào trong lòng.

"Ừm, đến lúc cần, sẽ làm phiền cậu."

_

Sáng sớm, lúc Lisa tới lớp, đã có nửa già người đã ngồi vào chỗ.

Trong phòng học rất yên tĩnh, mọi người chăm chỉ học tập.

Học kỳ sau sẽ lên lớp mười hai, tất cả mọi người đều rất nỗ lực.

"Lisa, chào buổi sáng."

Minnie mới vừa ngồi xuống đã lập tức chào hỏi.

Lisa cười đáp lại:

"Sáng tốt lành, Minnie."

"Cậu đang ăn sáng sao?"

"Ừ, mình đang ăn."

Lisa lắc lắc bình sữa bò về phía cô như muốn nói.

"Uống sữa tươi sao có thể no, hơn nữa bụng rỗng uống sữa cũng không có hiệu quả."

Minnie nói.

Lisa lười giải thích, mím môi cười, trả lời:

"Mình quen rồi."

Minnie bị nụ cười của Lisa làm cho hoa mắt, sửng sốt một chút, mới mở miệng:

"Lisa, mình phát hiện da cậu gần đây thay đổi theo chiều hướng rất tốt nha."

Cô lao đến gần khuôn mặt Lisa.

"Không chỉ hết mụn, còn trắng lên, xinh tươi hơn, thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng không có."

Càng đến gần, cô nàng càng phát ra hiện giờ da Lisa được cải thiện rất nhiều, mặc dù không trắng, nhưng so với lúc trước, cũng tốt hơn nhiều.

Quan trọng nhất là, cô gầy đi rất nhiều.

Minnie cảm thấy Lisa lại gầy đi nữa chắc hẳn dáng dấp sẽ rất đẹp mắt.

"Mùi gì đó?"

Lúc này, Minnie đột nhiên dùng sức ngửi xung quanh, cô ngửi thấy trên người đối phương có mùi.

"Cậu... người cậu thơm quá!"

Nhàn nhạt, ngọt ngào, lại tựa như mùi sữa dê, xen lẫn vài phần hương hoa, mùi đó thật thơm và dễ chịu.

"Cậu xịt nước hoa?"

Minnie thấp giọng hỏi.

"Không hề, có thể đó là mùi sữa tắm."

Lisa nói đùa. Mùi này tỏa ra từ trên người, sáng nay lúc rời giường cô mới phát hiện ra, cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng may là mùi không quá nồng, chỉ cần không dựa sát vào, thì về cơ bản sẽ không ngửi được.

"Xem ra mình phải đổi sữa tắm rồi."

Minnie không truy hỏi nữa, trêu ghẹo nói.

Kỳ thi giữa kỳ chấm dứt, kế tiếp lag khóa học mới.

Lisa đã chuẩn bị hết bài, cho nên khi ngày thi tới, cô không có áp lực chút nào.

"Vào đi. "

Lisa dừng việc ghi bài lại, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Thân hình cao lớn thẳng tắp đứng đó, nghe thấy lời của thầy sư, cậu bước dài bước đi vào.

Lisa không thể không cảm thán, trong đám bạn cùng lứa tuổi, chiều cao của cậu thực sự chiếm ưu thế.

Tóc che nửa gương mặt Taehyung, cô không thấy rõ thần sắc của cậu, thế nhưng cô rõ ràng cảm nhận được một cách rõ ràng, khi cậu thiếu niên đi ngang qua, ánh mắt khẽ lướt qua Lim Yeongoo, dừng lại trên người cậu ta một chút.

Tay cầm bút của Lisa nắm chặt lại trong vô thức.

Cô cho là hôm nay cậu sẽ không đi học, nên cũng không nghĩ nhiều, đôi mắt khẽ rũ xuống, tiếp tục chuyên tâm làm.

Thấy Taehyung đến lớp, mọi người cũng không để ý nhiều.

Mọi người đã quen với chuyện Taehyung nói đến là đến, nói đi là đi, không còn biện pháp, người không lên lớp, cũng chính người có thành tích đứng đầu lớp.

Mặt trời ngả về phía tây, cũng đã đến lúc tan học.

Trước đây, có thể Lisa sẽ thấy thời gian dài đằng đẵng, nhưng sau khi trọng sinh, cô rất quý trọng thời gian, đi học chuyên chú, tan học nỗ lực làm đề, việc làm mỗi ngày đều rất phong phú.

Lúc này, học sinh trong phòng học đều lần lượt thu dọn đồ đạc ra về, dần dần, lớp học chỉ còn lại Lisa đang tập trung làm bài.

"Cách giải đề quá rắc rối, tìm một vòng, khi phân tích không chỉ chú ý tới vai trò và ứng dụng, đặc biệt hơn hết là cậu phải hạn chế việc khoanh vùng, bám sát định nghĩa."

Giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn của thiếu niên đang tuổi dậy thì vang lên bên tai Lisa.

Lisa hoảng sợ, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần run rẩy:

"Cậu... vẫn chưa đi?"

Nhất thời bị dọa nên tim đập nhanh, cô vô lực trừng mắt liếc nhìn Taehyung, người mà đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.

Nhìn tiểu mỹ nhân bùng nổ, cậu mím chặt khóe môi, sâu trong đáy mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên.

"Ừm".

Cậu cầm bút của cô, rút một tờ giấy nháp, bắt đầu suy nghĩ và biểu diễn cho cô xem.

Trong phòng học vắng vẻ, chỉ có tiếng nhỏ của giấy.

Rất nhanh, Taehyung đã tính ra.

"Nhìn có hiểu không?"

Cậu đưa giấy nháp cho cô, nhẹ giọng hỏi.

Lisa gật đầu, không hổ là học sinh giỏi nhất lớp, cách làm rõ ràng lại đơn giản dễ hiểu, tiết kiệm rất nhiều bước, cô không thể không phục.

"Cám ơn cậu."

"So với những gì cậu giúp tôi, cái này không tính là gì."

Nói xong, cậu giúp cô thu dọn đồ đạc.

"Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."

"Hả?"

Lisa nghi ngờ nhìn về phía cậu.

"Tôi nghe nói phía ngoài trường học có tên biến thái háo sắc, những lớp khác đã có mấy học sinh nữ gặp, một mình cậu đi không an toàn."

Giọng Taehyung rất nghiêm túc.

Chuyện này cô cũng đã nghe, việc học sinh có thành tích tương đối cao cùng vị trí địa lý là có quan hệ, xung quanh là hồ nước và đất hoang, cảnh vật tĩnh mịch, có sự ngăn cách với bên ngoài, về hay đi đến trường học, đều phải đi qua một con đương với hai bên đều là cánh rừng.

Vậy nên, hoàn cảnh như vậy rất thích hợp cho việc học tập.

Cô nghe nói, tên biến thái thường trốn ở trong rừng, chuyên quấy rầy nữ sinh, cảnh sát đã triển khai hành động, nhưng hiện giờ vẫn chưa bắt được nghi phạm.

Thế nhưng, cô chưa từng lo lắng, với vẻ ngoài như cô, trừ phi tên biến thái kia đói bụng ăn quàng mới có thể quấy rầy cô.

Nghĩ như vậy, cô liền thốt ra:

"Vẻ ngoài của tôi rất an toàn."

Đáy mắt Taehyung đầy tràn ý cười:

"Tôi không yên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro