Chương 1 : Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Anh đứng dưới tán hoa bay

Má hây hây em nhìn ai ngây ngốc "

                               ................................................................................................................

Tokyo, mùa xuân 2007

8:45 sáng , tranh thủ nuốt vội ly sữa đậu nành, gặm miếng sandwich, cô khăn gói lên chiếc mama-chari (*) ba năm vẫn chạy tốt của mình . Lội qua hai con dốc , không kịp ngắm hoa anh đào đang độ nở rộ hai bên đường mà phóng hết tốc lực đến trường Đại học.

Trường Đại học R ở Tokyo, cách ga và nhà cô cỡ mười phút chạy xe đạp. Hiện cô là sinh viên năm hai khoa Nhật ngữ- văn hoá Nhật.

8: 55 , tới bãi đậu xe đạp của trường, nếu giờ bắt đầu phóng với tốc độ ánh sáng lên giảng đường thì vừa kịp 9 giờ .

" Yatta !!! ( Kịp rồi ) "

Nghĩ vậy cô dựng xe, vừa xoay người chuẩn bị hết tốc lực để phóng đi thì ......

Ầm !!!!!!!!!!!!!!!!

Một dãy xe ngã , xoay đầu nhìn lại mới biết được " hung thủ " chính là váy dài màu trắng cô vướng vào chống xe, mà khổ nỗi xe lại đậu đầu dãy nên hiệu ứng domino " thần kì " đã kéo theo hơn hai mươi chiếc đổ rạp xuống đất.

Như vậy thì trễ học chắc rồi ! Haizzz . Đúng là " nghèo còn mắc cái eo " .

Cô nhìn qua, thầm tính trong đầu sẽ dựng xe mình lên trước tiên vì nó nằm chồng lên xe khác, xe đầu tiên bị ngã nên làm như vậy sẽ nhanh nhất , tiết kiệm thời gian nhất .

Ở Nhật ba năm , cô học được rất nhiều điều , trong đó có việc trước khi làm gì cũng phải cân nhắc sao cho hiệu quả nhất, tiết kiệm thời gian nhất. Cái mà cô thiếu nhất có lẽ là thời gian để ngủ . Đương nhiên là thiếu cả tiền .

Vậy là công cuộc dựng xe bắt đầu.

Một chiếc, hai chiếc ,.....

Đang lui cui dựng xe thì va phải một người .

" Xin lỗi ", cô vội vã cúi đầu .

" À, không sao đâu " , giọng nam Nhật trầm ấm vang lên .

Cô ngẩng đầu lên thì chợt choáng váng. Không phải vì cả đêm qua thức trắng để làm thêm ở tiệm Mì Ramen , sáng về chỉ kịp ngủ 2 tiếng rồi lật đật đạp xe với vận tốc ánh sáng để kịp giờ học . Cũng chẳng phải do ánh nắng mùa xuân quá rực rỡ vì mùa xuân ở Nhật rất mát mẻ . Càng không phải do kì nghỉ đông vừa rồi mỗi ngày cô phải làm hai việc arubaito (**) để có đủ tiền sinh hoạt, đóng học phí .

Mà là :

Bạn trai trẻ này đẹp xuất sắc !

Không, quá ư xuất sắc !!

Bạn ấy cao chừng một mét tám , làn da rám nắng , đôi mắt ôn hoà với nụ cười " như mùa thu toả nắng " . Khuôn mặt có nét hao hao như cầu thủ bóng đá David Beckham với những góc cạnh rất nam tính . Lông mày tướng dày, rậm không giống như các anh Nhật thích tỉa lông mày thật mỏng hình dấu " â " , mắt mí lót với hàng mi dài rậm rất có hồn, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng nhạt đang cười lộ ra hàm răng đều như bắp.

Vù - .

Cơn gió xuân thổi qua, cuốn bay theo cánh hoa anh đào , vương lên mái tóc ngắn, gọn gàng của anh . Anh bận áo sơ mi xanh da trời, bên trong là áo thun trắng, quần kaki rộng màu be, mang giày thể thao .

" Bạn ơi, bạn không sao chứ ? "

" Không .... không sao, ah..... không sao. ", cô không dám nhìn thẳng anh lắp bắp.

Cô bừng tỉnh lại , chợt thấy mình sao thật mất hình tượng. Đã qua Nhật gần ba năm, từng tự hào rằng trai đẹp dạng nào cô cũng đã từng gặp , ngay cả Trần Minh cũng chưa làm cô phải đơ như cây cơ . Vậy mà.... Tại sao lúc này cô lại nghĩ tới Trần Minh nhỉ. Cái tên ấy ..... không đáng tồn tại trong kí ức của cô .

Cô thở dài vô tình tầm mắt nhìn ra đằng sau bạn trai đẹp , những chiếc xe đã được dựng nên rất ngay ngắn.

" Cảm ơn bạn đã dựng xe giúp mình nha." , cô cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng với má lún đồng điếu khẽ nói

" Không có chi, tiện tay thôi " , anh lại cười

Tim cô lỡ nhịp. Đã đẹp thì đã đành, sao lại còn hay cười vậy nữa chớ . Điệu này thì con gái trong trường đại học R này chỉ có từ chết đến bị thương thôi . Trời đầu xuân sao lại nóng vậy ! Chắc do ảnh hưởng của hiện tượng trái đất ấm lên . Đúng rồi, là lỗi do trái đất, không phải tại cô, cô vô tội .

" Khi cánh hoa anh đào nhẹ bay trong gió , em vẫn cô đơn một mình nơi đây

Em chết lặng đứng đây với những xúc cảm khó lòng đè nén "

Chuông điện thoại reo lên bài Sakura iro mau koro ( Mùa hoa anh đào rơi ) của Nakashima Mika, bài hit mà cô thích từ khi bước chân đến Nhật năm 2004, đặt làm nhạc chuông và không thay đổi cho đến giờ.

" Cảm ơn bạn " , cô nói và cúi nhẹ đầu chào theo kiểu Nhật. Vừa mở điện thoại gấp ra , thấy màn hình hiển thị " Chị Lan – Đại học R " cô khựng lại một giây rồi đành bấm nút nghe .

" Dạ em nghe "

" Em hôm nay lại nghỉ học à. Thế em có lấy tài liệu hay không để chị còn biết mà lấy hộ em ? " , giọng Hà Nội trầm ấm khẽ vang lên ở đầu dây bên kia .

" Em đang ở cổng trường, sẽ lên lớp liền nên không sao đâu chị "

" Em vào liền nhé , thầy giáo đang điểm danh đấy. "

" Dạ, cảm ơn chị "

Cúp máy, cô chạy vội về giảng đường .

Sau lưng cô nắng xuân ấm áp, cánh hoa anh đào là đà bay.

..................................................

Hết chương 1

Chú thích :

(*) mama-chari : cách gọi xe đạp của Nhật. Xuất phát từ việc những chị nội trợ thường dùng xe đạp làm phương tiện chính để đi chợ, đưa đón con đi học . Có người tự thiết kế lại để các bà mẹ có thể chở được 2 bé , 1 trước 1 sau ^^ )

(*) arubaito : việc làm bán thời gian

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro