[Oneshot] 3 nguyện vọng của quỷ đầu xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tsui_charlie
Pairing: Jack x Triệu Tử
Warning: có H, có ngược một chút, tóm lại là cua khét đường
Đôi lời tâm sự: một con fic dịch hoài hông hết (vì chủ nhà quá lười) làm quà mừng 1k view và lễ Quốc Khánh cho bà con =))))

----------------------

"Triệu Lập An dương thọ 28 tuổi qua đời ngày 7 tháng 6 ngày nhưng tấm thân xử nam chưa phá thân nên không được luân hồi chuyển thế" vẻ mặt Diêm Vương yêu thương hướng linh hồn trên đại điện nói.

"Diêm Vương đại nhân ý ngài là sao?"

"Những linh hồn ở địa phủ cũng như ở nhân gian sẽ vì những nguyên nhân khác nhau mà không thể đầu thai chuyển thế, cậu cũng thuộc loại này, đây gọi là 'Quỷ đầu xanh (?)'" (ý là bảo còn zin thì không đầu thai được =)))) )

"Đây là đang kỳ thị chó độc thân đó hả? Tôi tốt xấu gì cũng là một bảo mẫu nhân dân còn bởi vì muốn cứu bé mèo đột nhiên lao ra đường nên mới thế này" Triệu Lập An dẩu cái miệng nhỏ bất mãn mà kháng nghị, đáng yêu đến làm cho Diêm Vương đại nhân võng khai một mặt.

"Đúng là bởi vì niệm tình cậu có tấm lòng lương thiện nên ta hiện tại liền cho cậu một cơ hội, trong một tháng ở nhân gian cậu phải tìm được người tự nguyện mà phá thân cho cậu thì cậu mới được phép đầu thai chuyển thế"

Vài giờ sau khi tham quan địa phủ, Triệu Lập An trở lại nhân gian với tư cách là một hồn ma, khác biệt chính là ở nhân gian đã trôi qua mấy tháng rồi.

Đối với việc tìm người tới phá thân, ý của Triệu Lập An chính là đến hộp đêm tìm một mỹ nữ giải tỏa nhu cầu, nhưng vì cái gì mà Diêm Vương lại phải cho hắn kỳ hạn tới tận một tháng?

Triệu Lập An trước nay sinh hoạt cá nhân luôn luôn kiểm điểm, kiểm điểm đến 28 tuổi vẫn là một tiểu xử nam, đã chết ngoài ý muốn lại còn vì cái lí do quỷ quái này mà không thể đầu thai.

Hồn ma nhỏ xuyên qua đám đông, giống như một đứa trẻ đối với thế giới tràn ngập sự tò mò, lưu ý tới ánh mắt của người khác nhìn mình mặc dù cậu so với người thường chẳng có gì khác biệt.

Ánh đèn rực rỡ dần xuất hiện, xa hoa truỵ lạc, toàn bộ thành phố đều lâm vào dục vọng nóng cháy.

Nơm nớp lo sợ mà ngừng ở một hộp đêm tên "Knight", ánh đèn đỏ chiếu ở hai bên lối đi nhỏ, phản chiếu trên tấm thảm dưới chân, chói mắt lại không rời mắt được, tựa như kỵ sĩ dũng mãnh thiện chiến trên chiến trường có thể bảo về bạn chu toàn, cũng có thể lấy đi tính mạng của bạn.

Triệu Lập An tâm lý có chút kháng cự, nhưng thân thể lại thành thật mà rảo bước tiến vào cái nơi so với địa phủ càng đáng sợ hơn này.

"Xin hỏi có thể giúp gì được cho quý khách?" Cô phục vụ trang điểm tinh xảo trên người mặc một bộ trang phục hình thỏ, đôi tay linh hoạt còn quấn lên khuỷu tay Triệu Lập An, mặt tiểu xử nam liền đỏ tới tận mang tai, cậu ngượng ngùng kéo tay cô gái mặt đồ thỏ này ra, vâng vâng dạ dạ mà nói "Tôi muốn tìm...tìm người..."

"Quý khách tới nơi này dĩ nhiên là để tìm người rồi, hãy nói em biết vài thông tin cá nhân của anh và điều kiện mà anh muốn, chúng em sẽ tìm cho anh người phù hợp nhất."
"Nhưng những người như thế giá không đắt chứ?"

"Anh yên tâm, nếu không hài lòng chúng em sẽ không thu phí."

"Sao loại may mắn này đến lúc chết rồi tôi mới được dùng vậy."

"Xin hỏi họ tên của quý khách là gì?"

"Triệu Lập An." (Sau chữ Triệu Lập An còn giải thích cái gì đó nữa nhưng tui không hiểu, bồ nào biết xin chỉ giáo. Bản gốc câu này là: 趙立安 立正的立 安全的安)

"Xin hỏi anh đủ tuổi chưa?"

"Tôi 28 tuổi rồi." Triệu Lập An vẫn luôn cảm thấy gương mặt giống con gái của mình là trở ngại vô cùng lớn.

"Xin hỏi anh đối với đối tượng có yêu cầu gì?"

"Lớn lên đẹp là được." yêu cầu này không quá cao đi.

"Còn dáng người thì sao?"

"Tôi muốn cảm nhận được khi chạm vào." trong đầu tất cả đều là những chị gái eo thon trong truyện tranh thiếu nữ.

"Còn tuổi tác?"

"Lớn hơn tôi một chút" Triệu Lập An sợ chính mình đến lúc đó chân tay luống cuống, đương nhiên muốn tìm người có kinh nghiệm một chút.

"Tìm được người phù hợp rồi, em dẫn anh tới phòng chờ một lát."

Triệu Lập An sinh thời chỉ cần ăn no là đủ, mới vừa rồi ở địa phủ đói bụng đến độ muốn đem canh Mạnh Bà uống, nhưng lại bị một quái nhân mang mặt ngựa ngăn cản. Thấy trong phòng có đồ ăn liền không nói hai lời mà ăn luôn. Vị kem ngọt lịm len lỏi vào trong cổ họng, há to miệng mà hưởng thụ vị sữa chuối giống hệt như mùi của bản thân.

Vì cái gì vào hộp đêm không thể không uống Vodka, đương nhiên một đứa trẻ như Triệu Lập An không nghĩ nổi vấn đề này.

Vừa ăn lòng vừa nóng như lửa đốt mà nhìn về phía cửa, mơ tưởng về một mỹ nữ sẽ làm người ta dục tiên dục tử.

Nhưng trong nháy mắt cửa bị đẩy ra, nhìn thấy một nam nhân tóc đỏ cậu liền ngẩn ngơ.

"Xin chào, cậu Triệu cậu cứ việc gọi tôi là Jack, tôi là người phù hợp với cậu nhất."

"Ơ? Anh không phải là nam sao?!"

"Tôi có phải nam hay không cậu nhìn không ra sao?"

"Không phải, ý tôi là tôi muốn một cô gái cơ."

"Nhưng cậu Triệu à tôi thỏa mãn với yêu cầu của cậu mà." Jack lộ ra biểu tình của chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi, hy vọng chủ của mình hồi tâm chuyển ý.

Hắn đến gần sofa, trên đầu Triệu Lập An giống hệt như đang có hai cái tai thỏ, sợ hãi con sói lớn kia tiến lại gần mà không ngừng run rẫy, cố gắng hướng bên ngoài mà phát ra tín hiệu cầu cứu.

"Tôi lớn lên đẹp chứ?"

Đột nhiên gẫn gũi như thế làm thỏ con đỏ mặt, giống như quả đào nhỏ vừa chín, thật mẹ nó muốn cắn một ngụm, nếm thử xem có phải ngọt đến làm người ta nghiện hay không.

"Ừ... Anh lớn lên rất đẹp trai nhưng tôi..." Không đợi Triệu Lập An phản bác mấy lời vô vị đó, Jack nắm cái tay nhỏ đang bất an kia đặt lên trên ngực mình.
"Dáng người tôi tốt chứ?"

Sau khi thỏ con sờ ngực của vị nam nhân kia xong, thái độ nháy mắt chuyển biến, một giây trước còn kháng nghị tại vì sao không có một cô gái thơm tho mềm mại, một giây sau liền rơi vào bẫy của đối phương.

"Anh tập như thế nào vậy, tôi bao nhiêu năm qua có tập cũng không đứng dậy được cứ như gà luộc ấy."

"Nam sinh mà không đứng dậy được thì hơi nghiêm trọng đó."

"Không phải, ý tôi nói cơ bắp kìa, anh mới là không đứng dậy được đó, tôi bình thường nha." Triệu Lập An nghĩ người này như thế nào lại nghe không hiểu tiếng người.

"Tôi thường tin tưởng lúc luyện tập ấy." hai người khoảng cách bất tri bất giác dán lại càng gần, Triệu Lập An cũng không có cách nào trốn khỏi sofa, Jack liền đè lên người cậu.

Thời khắc hôn lên cái miệng nhỏ kia một cái, vị sữa chuối ngọt lịm toả ra, người có kinh nghiệm tình trường như Jack cảm thấy mình đã quá xem nhẹ lực công kích của nhóc nhỏ con này rồi.

Thỏ con bên dưới cực lực mà giãy giụa, đôi tay lại bị nam nhân giữ chặt ở trên đầu, tốt xấu gì sinh thời cũng là cảnh sát, như thế nào khi đối mặt với nam nhân lớn lên đẹp trai này lại trở thành trói gà không chặt thế này?

Đầu lưỡi lão luyện liếm qua hàm răng đối phương cho đến tận khi hàm răng đóng chặt kia thất thủ, cái lưỡi không biết làm sao, mấp máy, giao triền, nước bọt không kịp nuốt theo khoé miệng chảy xuống, dính ướt cái cổ gợi cảm. Triệu Lập An cảm giác như bên trong miệng mình đang nhảy một điệu waltz.

Dưỡng khí vốn có đều bị cướp đi, thiếu oxy làm đại não quên mất phải phản kháng, nhưng trái tim lại giống như vừa ăn một viên kẹo, là cái loại có nhân Coca.

Đôi tay kia còn không an phận mà ở dưới sườn eo du tẩu, tự nhiên lại khơi dậy dục vọng của thân thể. Mắt nhìn thấy đã di chuyển đến nơi nguy hiểm, tuy rằng đã tránh được nhưng lại không kháng cự.

"Cầm thú, nụ hôn đầu tiên của tôi!"

"Tôi cũng vậy mà"

"Ai tin chứ."

"Em người đầu tiên của tôi, tôi có thể gọi em là nhỏ con không?"

"Không thể, gọi ông chủ anh tới đây tôi muốn khiếu nại anh."

"Tôi chính là chủ của nơi này."

Triệu Lập An tránh thoát sự giam cầm của người trước mắt, giận dữ nhằm phía cửa mà đi, còn không quên đối diện với cô gái mặc đồ thỏ nói một câu: "Lừa gạt khách hàng là gây trở ngại cho người khác... Đúng rồi... Là gây trở ngại cho quyền lợi của khách hàng."

-

Ông trời từ lúc Triệu Lập An chết một khắc cũng không để cậu được đẹp đẽ một chút, mưa tầm tã như là cười nhạo nhân sinh buồn cười mà lại ngắn ngủi của cậu.

Tan làm, Jack phát hiện có con koala nho nhỏ đang nằm trong bốt điện thoại, tư thế ngủ có hơi xấu.

"Nhóc nhỏ con không về nhà sao?"

Xác thật là căn phòng cậu thuê lúc trước không thể ở được, tìm A Phi, chẳng phải là đem cậu ta hù chết.

"Tới nhà của tôi đi dù sao tôi cũng đang muốn tìm bạn cùng phòng"

"Nhưng tôi không có tiền để trả tiền thuê nhà đâu"

"Cho thịt là được."

Lớn như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Lập An ngồi phía sau xe máy, không khỏi căng chặt thân thể, chỉ là tay có chút không biết làm sao. Jack kéo lấy tay nhỏ con ôm eo mình, "Sợ hãi thì ôm chặt một chút"

"Kỳ quái ai nói tôi sợ hãi chứ."

"Tôi tăng tốc đấy." Triệu Lập An thân thể mất khống chế mà dựa về phía trước, dựa vào đám cơ dày rộng của đối phương mang lại cho cậu cảm giác an toàn, ấm áp, trước đây lúc có loại cảm giác này hẳn là khi bà nắm tay cậu đi trên đường vào ban đêm.

Khác biệt chính là, lần này còn kèm theo động tâm nữa.

Tiếng gió gào thét bên tai cũng không che dấu được tiếng tim đậm kịch liệt.

"Thật ra người anh khá tốt đấy."

"Vậy em thích không?"

Triệu Lập An nhớ tới hành động của người này ở hộp đêm, mặt lại một lần nữa nóng lên, trong lòng nai con cố gắng bình tĩnh một chút!
"Tôi là nói làm bạn với anh rất tốt"

"Tôi làm bạn trai lại càng tốt."

"Không thể cùng anh nói chuyện được mà, anh chuyên tâm lái xe đi."

Jack nghĩ lại muốn trêu chọc thỏ con này một tí được không nhỉ?

"Hiện tại là tôi đang chở em về nhà đó nhỏ con à em cũng quá không khách khí rồi"

"Được, vậy anh có yêu cầu gì cứ nói, làm được tôi đều làm chỉ cần không phạm pháp, dù sao tôi cũng không có tiền."

"Vậy tôi phải suy nghĩ kĩ một chút rồi mới nói cho em."

Cảnh vật trên đường lại càng thêm quen thuộc, nơi dừng xe càng làm cho Triệu Lập An trợn mắt há hốc mồm.

Chỗ này không phải nhà cậu sao?!

Nhà lúc sinh thời?!

"Anh ở chỗ này sao?!"

"Có vấn đề gì à?"

"Anh không biết nơi này rất nguy hiểm sao? Chủ nhà trước đây đột nhiên lại chết."

"Có nghe nói, hình như là đột nhiên lao ra đường cái nên bị tông trúng ngốc ghê."

"Hừm, tôi... Cậu ta là vì cứu một bé mèo nên mới lao ra đường cái, không chú ý nên mới bị tông trúng thôi."

"Sao em biết rõ vậy?"

"TV có nói mà."

Triệu Lập An tức phì phì mà đẩy ra chủ nhân hiện tại của căn nhà, giống như được trở lại nhà mình mở tủ giày ra mà tìm dép lê, lại phát hiện đôi dép hình con thỏ của mình vẫn còn ở đó, nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ bức ảnh chụp cùng bà ra, tất cả đều được duy trì nguyên dạng, tạp dề của bà cũng an tĩnh mà treo ở phòng bếp.

"Anh như thế nào lại không đem đồ vật của chủ trước đổi hết đi?"

"Sao em biết tôi không có đổi?"

"Anh chán ghét như thế làm sao lại có kiểu dép lê đáng yêu thế này được." Triệu Lập An cảm thấy mình đi một chuyến từ địa phủ trở về nên thông minh ghê.

Ở lúc Triệu Lập An không để ý, khoé miệng Jack mang theo ý cười, sâu không lường được, trong phút chốc biến mất không tìm thấy dấu vết.

"Đói bụng không nhỏ con?"

"Ừ tôi chưa ăn tối mà hình như cơm trưa cũng không ăn"

"Chờ một chút tôi nấu cho em ăn"

Jack giống như lái xe quen đường mà mặc vào tạp dề của bà, Triệu Lập An ngồi yên ở bàn ăn bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở ông chủ hộp đêm đang rửa tay vào bếp kia. Trong lòng đột nhiên có một dòng nước ấm len vào, căn nhà này hình như đã thật lâu rồi không có khói bếp, thật có cảm giác gia đình.

Đầu bếp Jack trổ tài không đến một giờ, ba món ăn chính một món canh hiện ra trước mắt tiểu xử nam đói đến thảm.

"Jack anh thật là lợi hại, từng học qua sao?"

"Không thầy dạy cũng hiểu, nhanh ăn đi"

"Khiếp." Triệu Lập An bắt đầu nhìn mấy món ngon trước mặt, chay mặn đều có, thậm chí rau dưa màu sắc khác nhau cũng đều được chuẩn bị, dinh dưỡng hay hương vị đều đầy đủ.

Thói ham ăn lại giở ra, một bộ dáng ăn cái gì cũng ngon xuất hiện, Jack không khỏi có chút lo lắng, thế giới này quá nguy hiểm, nếu nhỏ con không phải bị mình bắt được thì phải làm sao bây giờ?

Hắn như thể đã quên chính mình cũng không phải người tốt.

Sau khi ăn uống no nê, Triệu Lập An thỏa mãn mà sờ sờ cái bụng nhỏ đang trướng lên của mình, không đành lòng mà hỗ trợ dọn dẹp.

"Đi chơi cũng không biết đồ để chỗ nào"

"Tôi biết... Hoặc có thể không biết nhưng tôi cũng không thể làm việc cho anh mãi được mà "

"Vậy cho tôi nguyện vọng thứ hai, tôi nghĩ xong liền nói cho cậu."

Hình như có cái gì đó không đúng?

Câu con thỏ này cũng dễ dàng quá rồi.

-

Trên người Triệu Lập An có mùi thơm, đang chuẩn bị mặc vào áo ngủ Jack đưa cho cậu, sao lại chỉ có mỗi áo sơ mi vừa vặn che lại mông?

"Jack anh chưa đưa tôi quần"

Jack hai tay trống trơn đẩy cửa vào, nhỏ con không vui.

"Nhà các anh đi lại không mặc quần à?"

"Kích cỡ của tôi quá lớn em mặc không vừa đâu."

"Anh đừng xem thường, người tôi nơi nào nhỏ chứ?"

"Nhìn thử là biết"

Jack đem nhỏ con giam giữa chính mình cùng với vách tường, áo sơmi to rộng che không được xương quai xanh mê người, lưu lại dấu vết trên đó sẽ càng đẹp hơn. Đùi trắng nõn hoàn toàn lộ ra ngoài, Jack giờ phút này đang ghen tị với không khí, sao lại phải cùng nó chia sẻ chiếc pudding nhỏ hoặc là hộp sữa có vị chuối ngon lành này chứ.

"Không để cho tôi kiểm tra thì đừng mong mặc"

"Không mặc thì không mặc" vội vàng trốn mất, chỉ để lại trong lòng pháo hoa còn ở nở rộ.

"Tôi ngủ chỗ nào giờ? Sofa hả?" tuy rằng Triệu Lập An thực sự nhớ giường trong nhà mình, nhưng ăn nhờ ở đậu thì phải co được dãn được, chờ chính mình vừa vỡ chỗ là có thể ném ra gia hỏa này. (Troi oi khong hieu gi hetttt)

"Bằng không em ngủ chung với tôi, tính hai ngàn khối một giờ thôi"

"Ai muốn cùng anh ngủ chứ đồ cầm thú"

Đêm khuya đi WC xong Triệu Lập An mơ mơ màng màng mà đi đến phòng ngủ, còn phung phí mà bò lên trên giường. Jack là kiểu người ngủ không sâu lập tức bừng tỉnh, nhóc nhỏ con này còn không biết nguy hiểm mà quấn lên eo hắn, đầu tóc xù xù hướng trên ngực Jack cọ cọ, muốn cùng với miếng bò bít tết ở trong mơ thân mật tiếp xúc.

Kỳ thật Triệu Lập An khi trước có thói quen không ôm thú bông thì ngủ không ngon, đã không có tiểu khủng long làm bạn, cậu lại là một mình đối mặt với đêm khuya. Nhưng hiện tại trong ngực có gối ôm hình người, giống như làn cho cậu cảm thấy thật ấm áp, thật yên ổn.

Jack nhìn người này ngủ đến nước miếng chảy ròng, thỏ con chỉ mặt mỗi cái áo sơmi của bạn trai, hai chân cũng không an phận mà quấn lên người hắn, gia hỏa này rốt cuộc là thứ quý giá gì! Khẽ nâng hạ thân ẩn ẩn đau, tính toán khi nào mới có thể ăn được.

Nhưng hắn không vội, thỏ con này sớm muộn gì cũng sẽ tự nguyện đi vào động sói thôi.

Jack siết chặt vòng tay vây quanh nhỏ con, còn xấu xa vỗ vỗ lên cái mông mượt mà kia, co dãn không tệ.

Nhóc này bế lên cũng vừa vặn.

Đêm lạnh, một thứ gì đó nảy sinh dưới đáy lòng.

"Tại sao tôi lại ngủ cùng anh vậy?" Triệu Lập An vừa tỉnh tới liền phát hiện bên cạnh có người.

"Vấn đề này hẳn là nên tự hỏi em đi tiểu sắc quỷ"

Triệu Lập An nỗ lực nhớ lại tình cảnh tối qua, mơ hồ nhớ hình như là chính mình nhào vào trong ngực người ta, không phải, là đưa thỏ vào miệng sói.

"Cái kia... Vậy anh phải đánh thức tôi chứ chỉ biết chiếm tiện nghi của tôi thôi."

"Em cũng chiếm tiện nghi của tôi mà, tối hôm qua toàn thân tôi em đều sờ qua rồi"
"A có sao?" Triệu Lập An rõ tư thế ngủ của mình nhất.

"Thật đáng yêu"

"Anh mới đáng yêu đó, cả nhà anh đều đáng yêu"

"Em nếu là muốn tiếp tục ngốc trên giường tôi cũng không ngại cùng em tái diễn màn tình cảm mãnh liệt tối hôm qua nha"

"Cầm thú"

"Đứng lên đi nhỏ con, cầm thú của em sẽ làm bữa sáng cho em"

"Bữa sáng? Được nha, tôi muốn ăn trứng chiên lòng đào, thịt xông khói, chân giò hun khói còn có mì gói nữa." Triệu Lập An hình như đã quên chính mình là một con quỷ đầu xanh, tên đầy đủ là háo sắc lại tham ăn quỷ đầu xanh.

Sau bữa sáng, Triệu Lập An nhìn chằm chằm Jack trong phòng bếp, trong lòng đột nhiên xuất hiện một dòng nước ấm.

Giống cái gì nhỉ? Giống kẹo bông gòn vừa ấm lại vừa ngọt.

"Anh không cần đi làm sao?"

"Tôi là chủ muốn thì đi, mà đi vào buổi sáng sẽ có người thất vọng đó."

"Anh làm việc đấy bao lâu rồi, nhìn anh giống như người có kinh nghiệm phong phú ấy."

"Kinh nghiệm chỉ có một tuần từ lúc mở của hàng thôi nhưng tôi vẫn có thể dạy cho em những kinh nghiệm độc nhất vô nhị đó, ngoan, đi tắm trước đi."

Người này còn muốn sống hả, lớn lên đẹp trai lại nấu ăn ngon vậy mà lại như thế!

"Anh có thể trả lời tất cả các thắc mắc của tôi một cách đứng đắn hơn được không vậy hả!"

"Không trêu em nữa, suy cho cùng chúng ta cũng là bạn cùng phòng không bằng đi ra ngoài hẹn hò đi"

-

Từ Ximending đến Jiufen (cái này không biết dịch ra tên là gì nên để nguyên nhé ._.) , nhỏ con bên người vẻ mặt khó coi, một bộ dáng sắp nôn tới nơi.

"Nhỏ con em ổn chứ?"

Triệu Lập An cảm thấy làm một hồn ma cũng quá thất bại đi, vẫn là huyết nhục chi thân, xuyên tường, tàng hình đều làm không được.

Jack duỗi tay đem đầu nhóc nhỏ con dời về phía vai mình, nhẹ vỗ về cậu ý đồ làm cậu thoải mái một chút.

Người nổi lên chút xương làm Jack có hơi đau lòng, "Em gầy quá làm tôi lại muốn nấu đồ ăn cho em ăn rồi."

Triệu Lập An giống như cá không xương mà rúc vào cái ôm của Jack, nhưng lại sợ tài xế phía trước nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt của cậu, liền làm nũng hướng vào ngực Jack mà chôn cả gương mặt vào. Nhiệt khí trực tiếp truyền đến trái tim, ngứa.

Triệu Lập An tuy rằng không muốn duy trì cái tư thế ám muội này, nhưng thân thể lại theo bản năng mà dán vào Jack.

"Jack chúng ta mới quen biết mấy ngày mà thôi anh làm gì đối với tôi tốt như thế."

"Có anh tài xế ở đây em muốn tôi nói sao?"

"Đứng đắn chút đi."

"Bởi vì em đáng yêu"

"Con trai đáng yêu chỗ nào chứ!" Triệu Lập An không biết bộ dáng  tức phì phì của mình lại càng đáng yêu.

"Muốn biết vậy hoàn thành cho tôi nguyện vọng thứ ba tôi liền nói cho em, hiện tại đừng nói chuyện nữa ngủ đi"

Triệu Lập An chưa từng nói qua chuyện tình yêu, đối với Jack có chút thích nhưng lại không biết làm sao, chuyện này bà cũng chưa từng dạy cậu.

Nhiệt độ cơ thể dần gần lại, nghe nói người yêu nhau ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng sẽ tương tự như nhau.

Jack đương nhiên không biết tiểu ngu ngốc này giống như thiếu nữ mà nghĩ đến đoạn đối thoại kia, Triệu Lập An lắc lắc đầu, muốn đem cái ý tưởng này vứt ra sau đầu, không nghĩ tới nó đã ăn sâu bén rễ trong lòng.

Tới Hầu Đồng Miêu Thôn đã là giữa trưa, nhóc nhỏ con ngủ trên xe, cảm giác không khoẻ cũng biến mất, nhớ tới ngày tháng còn làm người, mỗi một ngày vội vàng ở cục cảnh sát làm chuyện lớn chuyện nhỏ, thời gian yêu đương cũng không có, huống chi là nhàn nhã mà đi du lịch.

Bé mèo béo ở cửa thôn kia được nhiều người chú ý nhất, Triệu Lập An bước lên vuốt vuốt bé mèo, bé mèo ngoan ngoãn thoải mái mà cọ cọ chân cậu.

"Hình như nó rất thích em"

"Đương nhiên, thể chất của tôi là làm người ta thích mà."

"Khó trách tôi cũng thích em."

Người này cả một ngày đều như thế không mệt sao?

Cậu quyết định ngó lơ gia hoả này để che dấu rung động.

Chậm rãi bước trên con đường nhỏ, bé mèo bên đường lười biếng mà duỗi eo, làm nũng, cùng với Triệu Lập An lúc đói bụng giống hệt nhau.

"Tách" 

Khoảnh khắc Jack nhìn bé mèo ngây ngô cười bị nhóc nhỏ con chụp lại được, coi như là tôi làm việc này cho anh vì tình bạn một tháng qua đi, nghĩ đến đây, tim lại có một cảm giác gì đó.

Nói không rõ là cảm giác gì, đau sao?

Triệu Lập An quá mức hào hứng mà chạy tới chạy lui vuốt lông mèo, trong mắt người anh này giống như một đứa trẻ ngốc, Jack bất đắc dĩ mà gắt gao đi theo sau lưng.

"Cẩn thận một chút đừng để té ngã"

Nhóc nhỏ đáng yêu tựa hồ bị ánh mặt trời phát hiện, bằng không như thế nào lại chạy theo hắn.

Nhưng ánh mặt trời kia, ngươi sẽ không tìm được em, em ấy đã ở trong lòng ta không ra được.

-

"Không cần... Không cần quá nhanh... Nhanh..."

Triệu Lập An bị làm đến vô lực mà hồ ngôn loạn ngữ, nam nhân tóc đỏ trên người còn không ngừng va chạm cậu, không biết là mồ hôi hay là đục dịch che kín thân thể hai người, tới điểm giới hạn, nam nhân cũng không hề có ý muốn buông tha câu.

"Bảo bối em chặt như thế là muốn đem tôi ép khô sao?"

Nhịn không được mà bắn ra, Triệu Lập An cũng tỉnh mộng, cảm thấy thẹn không phải vì là xử nam 28 tuổi có mộng xuân, mà người trở thành nam chính trong giấc mộng xuân này lại là Jack.

Giấc mơ vừa rồi rất khó nói, cơ bắp trên người đối phương rất cân xứng, phân thân dữ tợn không ngừng ở trong cơ thể mình rút ra, lại toàn bộ đi vào, mới vừa bắn xong phân thân lại có dục vọng mà ngẩng đầu, tiểu huyệt chưa từng bị khai phá phía sau cũng có một loại cảm giác trống rỗng không tên. Triệu Lập An che hạ thân vội vàng chạy vào phòng tắm, muốn dùng nước lạnh để tắm, nhưng đại não lại không khống chế mà cầm lấy khăn của Jack.

"Mình đang làm gì vậy" buông khăn ra.

"Hắn cũng sẽ không biết" lại cầm lấy khăn.

"Triệu Lập An mày điên rồi sao" lại buông khăn ra.

"Nhỏ con em đang làm gì vậy?"

Nhìn về phía bộ vị đang đứng thẳng của nhóc nhỏ con, Jack cũng đoán được một vài phần.
"Muốn tôi giúp em không?"

"Không cần anh mau đi ra" cảm thấy mỹ mãn mà nhìn bộ dáng đáng yêu của nhóc nhỏ con đang thẹn quá hoá giận, làm người ta càng muốn nỗ lực hơn mà bắt nạt, Jack tưởng tượng vô số lần nhóc nhỏ bị làm đến khóc lóc xin tha, hoặc là làm nũng vẫn còn chưa đủ.

Jack hôn lên quả anh đào chín mọng trước mặt, không phải lần đầu tiên, dễ như trở bàn tay liền tiến vào trong miệng đối phương, đầu lưỡi linh hoạt cướp đoạt dưỡng khí, mãnh liệt tiến công như thể muốn tiến sâu vào bên trong cổ họng.

Tay cũng tự nhiên mà vói vào cái quần đùi rộng thùng thình của Triệu Lập An, an ủi phân thân đáng yêu kia, tùy tiện vài cái, nhóc nhỏ con liền chịu không nổi mà phát ra một tiếng ngâm khẽ.

"Buông... Buông tay..."
"Được thôi" Jack thật sự buông tay, ngược lại là quỳ xuống ngậm lấy phân thân của con thỏ này.

Đầu lưỡi cọ qua lỗ chuông, còn không quên ra sức mút vào cán. Tiểu xử nam bị đùa giỡn đến đứng không vững, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại theo bản năng mà hướng tới miệng Jack, giống như nghĩ tới tiết tấu lúc giao hợp. Jack lựa chọn rời đi phân thân một lát, âu yếm hai quả cầu vẫn luôn bị vắng vẻ bên cạnh, nhẹ nhàng đem chúng ngậm vào, như là liếm láp kem dâu tây sắp chảy, một chút một chút ôn nhu che chở làm khoái cảm xông thẳng lên não, chỉ để lại những lời nói lộn xộn.

"Không cần... Không... Muốn"

"Em là muốn hay không muốn đây hả?"

Jack tiếp tục động tác vừa rồi,  khoang miệng ướt át lại lần nữa bao vây lấy miếng bọt biển phát ngạnh kia thậm chí dùng tốc độ nhanh hơn mà phun ra nuốt vào, nhưng mà xử nam chính là rất nhanh liền bắn.

"Bảo bảo em cũng quá nhanh rồi."

"Anh lại cười tôi tôi liền..."

"Liền như thế nào nha?" miệng lại một lần nữa bị lấp kín, cái hôn triền miên như là đang trong tình yêu cuồng nhiệt với tình nhân nhỏ, hôn hết, còn không quên khẽ cắn ở vành tai hồng đến nhỏ máu, dùng chất giọng gợi cảm nói: "Lần sau mơ thấy tôi cũng không thể dùng khăn của tôi nha."

"Tránh ra đồ cầm thú."

-

Ngày tháng vẫn trôi qua bình bình đạm đạm như thế, Jack mỗi ngày đều dẫn Triệu Lập An đi chơi khắp nơi.

Như là theo bản năng ở chợ đêm nhiều người nắm lấy cái tay nhỏ kia, đối phương luôn là không hiểu được hành động này của hắn. Nhóc nhỏ con sẽ bất mãn mà kháng nghị mình không phải trẻ con, không cần nắm tay như thế, mà nam nhân tóc đỏ sẽ cười sờ sờ đầu tóc nhu thuận của cậu nói là sợ đi lạc ở trong đám người đông đúc này. Dần dần nhóc nhỏ con cũng quen với việc nắm tay nam nhân tóc đỏ này, đầu ngón tay hơi hơi nóng quấn vào nhau, độ ấm tựa hồ xuyên qua động mạch chạy thẳng tới trái tim.

Hoặc là ôm nhau ở trên ghế sofa nhỏ xem phim, cùng uống chung cùng ly bia lạnh. Hôn gián tiếp làm trong lòng lại nóng nên, nhiều khối băng cũng không làm lạnh được cái gọi là tâm động nóng cháy. Nhóc nhỏ con vẫn luôn vô hại mà nheo mắt, một bên lại muốn ăn bắp rang. Nam nhân tóc đỏ đành phải tự mình đút, đầu ngón tay dài cùng với bắp rang ngọt ngào đồng thời truyền đến bên miệng, lúc há miệng luôn là lơ đãng đem ngón tay đối phương ngậm vào một chút, đầu lưỡi cũng không biết là cố ý hay là vô tình mà cùng ngón tay nhảy múa, mật dịch cũng sắc tình mà tràn ra, có thể nhóc nhỏ con này không biết mình chính là hồ ly chuyển thế, cũng quá câu nam nhân rồi.

Hai người cơ hồ mỗi ngày 24 giờ đều dính ở bên nhau, nhóc nhỏ con làm bộ làm tịch làm cơm, nam nhân tóc đỏ liền ôn nhu mà ôm lấy cậu, đợi cho nhóc nhỏ con mặt đỏ tới mang tai, đối phương mới giải thích tôi đây là đang giúp em mặc tạp dề mà thôi. Lúc xắt rau nam nhân tóc đỏ chạy tới back hug tự nhiên đến nước chảy mây trôi, cằm cũng tự nhiên mà để ở trên vai nhỏ con, rõ ràng nói cách làm đồ ăn, lại làm người nghe tới giống như đang nghe chuyện cười người lớn. Làm một bữa cơm không đếm được số lần đụng chạm, dòng điện trộm sinh ra lúc cọ mu bàn tay của đối phương, tựa như những ái muội kia nở rộ đến sáng lạn.

Tựa hồ ai cũng không có nói toạc ra mối quan hệ, nhưng rõ ràng vẫn là có ràng buộc.
Thời hạn một tháng chỉ còn lại một tuần, mà hôm nay Jack lại đi làm, Triệu Lập An lần đầu tiên cảm nhận được hư không chán muốn chết, không có cá nước (?), cũng không có sữa đậu nành bánh quẩy.

Jack giống như ở trong lòng cậu càng lúc càng quan trọng, so với việc tự hỏi tiếp theo ăn cơm với cái gì càng quan trọng hơn.

"Triệu Lập An mày thật sự có bệnh" cậu quên mất hồn ma sẽ không có bệnh.

Một ngày thời gian luôn trôi rất chậm.

Bất tri bất giác đi tới trước cửa  "Knight", nhìn thấy nam chính du tẩu trong đầu mình cả ngày, Triệu Lập An lòng tràn đầy vui mừng mà muốn tiếp đón, nhưng thấy bên cạnh hắn có một mỹ nam xinh đẹp liền lùi bước. Mắt thấy Jack tay tự nhiên mà để ở trên eo đối phương, không khí ái muội đến phảng phất giây tiếp theo ngọc và tơ lụa gặp nhau.

Ở một bên ăn dấm chua cũng không phải cách hay, tưởng tượng đến việc Jack sẽ cùng người khác làm cái việc kia, trong lòng liền ê ẩm.

Đột nhiên nhảy ra thiên sứ Triệu: "Ngươi còn không đi lên ngăn cản nam nhân của ngươi sẽ bị bắt mất đó"

Ác ma Triệu: "Ngươi thích hắn sao? Nếu không thích thì đừng quấy rầy chuyện của người khác."

"Các ngươi đừng gây nữa để ta tự mình quyết định"

Nhóc nhỏ con im ắng mà đi tới sau lưng hai người, kéo kéo góc áo nam nhân xinh đẹp, "Thật ngại quá có thể trả lại nam nhân của tôi cho tôi được không?"

Andy kinh ngạc mà nhìn Jack, đối phương liền làm một bộ dáng anh chưa bao giờ gặp qua, quả nhiên nam nhân khi yêu đương đều là bệnh tâm thần.

Jack phát hiện từ lúc gặp gỡ nhóc nhỏ con này, khóc hay cười đều không phải việc chính mình có thể khống chế, quyền vui vẻ hay ưu thương đều nằm trong tay nhóc nhỏ con.

"Nhỏ con em sao lại đến đây?"

"Em ở nhà cảm thấy thật nhàm chán liền nghĩ đến việc tìm anh, thấy anh tiếp khách liền cả người không thoải mái"

"Như là món đồ chơi bị cướp đi sao?" Andy quyết định muốn tát tát phong.

"Không phải, tôi cảm thấy như mình chính là chú chó nhỏ bị vứt bỏ"

"Jack, tự anh giải quyết đi, tôi đi trước"

"Hiện tại gọi là tống cổ hồ ly tinh đó hả"

"Đó là Andy là bar tender của anh"

"Cái gì của anh, anh chỉ có thể là của em"

"Nhỏ con, em hiện tại là đang dùng thân phận chính cung để bắt gian đó hả"

"Em là muốn khuyên anh hoàn lương mà thôi"

"Nhỏ con, anh hiện tại muốn em thực hiện nguyện vọng thứ nhất là cùng anh ở bên nhau không được cự tuyệt"

"Em vốn dĩ chỉ là muốn khuyên anh hoàn lương thôi, bây giờ về nhà nấu cơm cho em đi "

"Anh đang đi làm mà?"

"Hôm nay nhà ông chủ có hỉ, nghỉ ngơi một ngày"

"Bà xã của ông chủ nói nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, vậy giờ anh cùng em về nhà của chúng ta"

-

"Bảo bảo anh có thể thực hiện cái nguyện vọng thứ hai không?"

"Vừa mới ở bên nhau kêu cái gì bảo bảo, nghe buồn nôn chết được"

"Bà xã chính là bảo bảo "

"Đều không cần, Jack xấu xa" gương mặt phấn hồng của nhỏ con hấp dẫn Jack, hơi hơi cúi đầu cắn một chút, lưu lại dấu răng trên gương mặt hồng hồng đó.

"Nhỏ con, cho ăn không? Đó là nguyện vọng thứ 2 của anh"

Đột nhiên tim giống như nhanh chóng rơi xuống đến đáy vực, Triệu Lập An lúc này mới nhớ ra lý do mình trở về nhân gian.

Cảm xúc của nhỏ con nhanh chóng thay đổi mà đẩy ra nam nhân trước mặt, ánh mắt sắp tràn nước mắt vẫn không qua được Jack, "Nhỏ con, không ăn nữa, chờ em chuẩn bị tốt đã."

Từ lúc quen biết người nam nhân này tới nay, Triệu Lập An vẫn luôn có loại cảm giác được chiều như vật quý của quốc gia, bị chiều hư mà thậm chí đã quên chính mình chỉ là hồn ma lưu luyến nhân gian, cậu cùng Jack sẽ có kết quả sao?

Nhận ra ngày cuối cùng của thời hạn một tháng đã đến, cũng biểu thị việc Triệu Lập An sẽ đi không từ biệt.

Triệu Lập An tâm sự nặng nề mà dựa vào trên giường đôi, Jack giống như nhận thấy được cái gì, đem đầu nhỏ con dựa vào vai mình, hương vị an tâm làm nháy mắt thần kinh không còn căng chặt.

Jack biểu tình có một tia vi diệu, "Nhỏ con em xảy ra chuyện gì?"

"Chúng ta làm đi" Triệu Lập An hồi phục ý cười đưa ra thỉnh cầu.

Hiện tại cách lúc mặt trời mọc còn không đến tám giờ, cậu muốn dùng phần thời gian còn sót lại này một lần nữa hưởng thụ tình yêu của đối phương.

"Jack em chỉ có anh, em chỉ tin tưởng anh"

Được cho phép, Jack hôn lên đôi môi kia, dán sát đến trời cũng không tách được, tựa như người bạn sinh ra đã hợp nhau (giống như soulmate í, tui hiểu nghĩa nhưng không biết giải thích như nào cho dễ). Hôn môi khi trong cơ thể dục vọng bị vô hạn khuếch tán, tựa như nghiện thuốc phiện mà kêu gào, khiêu chiến điểm mấu chốt, đối với Jack mà nói, khiêu chiến quần lót của Triệu Lập An là tương đối quan trọng.

Đầu lưỡi được hưởng ưu thế tuyệt đối chui vào trong miệng đối phương, vô luận là hàm trên, hay là vách trong, đem một chút dưỡng khí còn lại nuốt sạch, quấn lên lưỡi nhỏ con, trao đổi nước bọt, khóe miệng không kịp nuốt vào mật dịch cũng bị Jack nhất nhất liếm sạch, từng giọt từng giọt đều không lãng phí.

Triệu Lập An bị hôn đến vong tình, thiếu Oxy, tay nhỏ không tự giác mà quấn lên bờ ngực kiên cố của đối phương, theo da thịt mân mê như là đốt lửa nội tâm mãnh thú của Jack, có thể đem thỏ con ăn đến một chút không dư lại.

Tay cũng không an phận mà bắt đầu cởi áo đối phương, nhóc nhỏ con luôn là thích mặc áo sơmi, càng làm sói lớn thỏa mãn sở thích đem con mồi chậm rãi mở từng lớp đóng gói. Sau khi cởi bỏ hàng nút, thân thể trắng nõn liền hiện ra trước mắt.

Đoá hoa đào trước ngực tiếp xúc với không khí liền run rẩy, Jack  cúi người ngậm lấy thứ đáng yêu đó một chút. Hành động đó làm Triệu Lập An cảm thấy thẹn, cậu chỉ từng xem qua trên phim. Đầu lưỡi quen thuộc của đối phương theo điểm đỏ đảo quanh theo hình xoắn ốc, từng đợt rên rỉ từ khóe miệng rơi ra, không thể nghi ngờ đó chính là thuốc kích thích tốt nhất.

"Jack đừng, đừng ngậm, cảm giác kỳ quá đi"

Jack nhẹ nhàng mà cắn điểm đỏ trong miệng, còn cố ý tăng lực độ mút vào.

"Anh lại bắt nạt em."

"Thích em nên mới bắt nạt em như thế, ngoan, giúp anh cởi"

Triệu Lập An vụng về mà bắt đầu cởi ra áo thun của đối phương, không phải lần đầu tiên thấy thân thể kia, nhưng vẫn là bởi vì đám cơ bắp mà xuất thần.

"Thích như thế sao? Anh nghi ngờ em ở bên anh chỉ là vì cơ bắp của anh."

"Em là như vậy đó"

Nhóc nhỏ con kích khởi chiếm hữu dục của Jack không thể nghi ngờ chính là dẫn lửa thiêu thân.

Jack không nói mà vói vào quần Triệu Lập An, bắt đầu an ủi phân thân nảy mầm của người yêu. Một cái tay khác cũng duỗi đến tiểu huyệt chưa bị khai phá, chậm rãi tiến vào một ngón tay.

Đột nhiên bị công kích cả trước lẫn sau, nhóc nhỏ con không vui mà vặn vẹo thân thể, muốn ngăn cản đối phương nhưng lại buột miệng kêu ra âm thanh dâm mĩ trên giường.

"Ưm...Jack... A Jack... Đừng... Dừng lại"

"Có người nói không nên, nói là phải bị phạt" vừa nói lại còn ác ý mà vói vào một ngón tay.

Bị dị vật xâm lấn mà phân bố ra tràng dịch, xúc cảm dính dính làm cả ba ngón tay thuận lợi tiến vào, "Bảo bảo, cơ khát như thế à, ẩm ướt như con gái vậy"

"Em không có"

"Tới phía trước nào" Jack nhanh hơn mà loát động phân thân nhỏ con, nói ra những lời cợt nhã khó nghe hơn nữa, dịch trắng nháy mắt phun ra.

"Bảo bảo bây giờ đến anh" đem thân thể mềm như bông của nhỏ con xoay lại, chuẩn bị dùng hung khí của mình tiến quân thần tốc.

"Jack, như vậy em không nhìn anh được"

"Từ phía sau đi vào sẽ không bị thương"

"Không quan hệ em chỉ muốn nhìn anh, em tin anh"

Jack cúi người hôn lên cái miệng nhỏ màu hồng phấn, đem chân người dưới thân tách ra đặt ở trên vai mình, thời điểm đi vào, Triệu Lập An đau đến kinh hô một tiếng, "Quá lớn... Sẽ hỏng... Hỏng mất"

"Ông xã còn chưa thoải mái thì hỏng thế nào được"

Đợi cho Triệu Lập An bắt đầu thích ứng, yêu cầu đối phương nhanh hơn, Jack xấu xa lại cố tình né tránh nghiền phía trên tuyến tiền liệt, mắt thấy nhỏ con sắp bắn lần thứ hai, còn bắt lấy lỗ chuông đối phương.

"Anh... Anh cố... Cố ý" trước sau đều không chiếm được an ủi nhóc nhỏ con bắt đầu đáng thương mà lên án.

"Là ai vừa rồi nói thích cơ bắp nhiều hơn thích anh?"

"Keo kiệt, ấu trĩ"

Jack ra sức mà va chạm huyệt thịt khẩn trí, lại cố tình tránh đi nơi kia một chút.

"Kêu ông xã liền không bắt nạt em nữa, thế nào?"

"Ông xã" nhỏ con không tình nguyện mà mở miệng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng khiến cho người nhịn không được muốn ăn sạch.

"Lớn tiếng chút"

"Ông xã em muốn... Muốn anh..."

"Ngoan, liền cho em"

Buông lỏng ra giam cầm phân thân đối phương, hạ thân điên cuồng tiến công kia một chút nổi lên.

Tiếng kêu của nhóc nhỏ con trộn lẫn dục vọng. Mỗi lần bị đỉnh một chút, tiếng kêu liền càng kích động, hậu huyệt liền càng kịch liệt mà co rút lại. Nước mắt sinh lý nơi khoé mắt có vẻ càng điềm đạm đáng yêu, Jack lựa chọn cúi đầu hôn lấy, hắn không muốn nhỏ con vì hắn rơi một giọt nước mắt nào, làm đến khóc cũng không được.

"Bảo bảo bên trong em thật thoải mái"

Nơi giao hợp liên tục không ngừng mà luật động, Triệu Lập An nghênh đón lần thứ hai tiết dục. Mặt ửng hồng biểu thị thể lực cậu bắt đầu tiêu hao quá mức, Jack có chút không đành lòng, ở trong cơ thể bảo bối thở gấp rồi phóng thích.
Rút ra xong muốn ôm bảo bối của hắn đi rửa sạch, chính là nhóc nhỏ con này lại không muốn.

"Lại một lần đi anh trai"

Ai chịu nổi nhóc nhỏ con này quần áo bất chính, sắc mặt ửng hồng, mềm mại mà kêu anh trai chứ.

Quả nhiên lại cương.

-

Sau một đêm tình cảm mãnh liệt, Triệu Lập An mệt thấu xương cũng không muốn ngủ.

"Jack em thật sự rất yêu anh, yêu như chiều cao của Everest, như độ dài của Vạn Lý Trường Thành, hay là độ nghiêng của tháp nghiêng Pisa vậy"

"Em đây yêu anh so với anh yêu em lại nhiều hơn một chút, chúng ta cùng đi hết những nơi đó làm người của thế giới này đều biết Triệu Lập An là em"

Triệu Lập An nhìn Jack còn ngủ trên giường, nước mắt liền không khống chế mà tràn ra.

"Em vì cái gì sẽ chết lại còn muốn cho em gặp được anh" cậu không dám lên tiếng, chỉ là lẳng lặng mà dùng đôi mắt miêu tả cái trán, cái mũi, cái miệng, mỗi một cái biểu tình, mỗi một cái tâm tư của người yêu, cậu sợ quên hắn, cậu sợ uống sạch canh Mạnh Bà trong nháy mắt liền sẽ mất đi những kí ức vốn có về Jack.

"Em đi rồi anh có thể hay không vẫn luôn chờ em, em nói cho anh biết, anh không được làm những việc ngốc nghếch bằng không kiếp sau em sẽ tìm anh tính sổ, nếu em còn có thể nhìn thấy anh..."

Triệu Lập An lúc chết đi một khắc cũng chưa từng sợ hãi , nhưng mất đi Jack, cái loại đau đến tê tâm liệt phế này, cậu thật sự chịu đựng không nổi......

"Thực xin lỗi em không thể cùng anh đi đến già, cũng không thể cùng anh đi khắp thế giới, càng không thể thoả mãn nguyện vọng thứ ba của anh, anh trách em sao cũng được, em tình nguyện để anh cả đời hận em, cũng không cần anh cả đời phải nhớ đến em... Em rất hối hận vì sao không yêu anh sớm một chút, dù chỉ là sớm một phút thôi thì chúng ta vẫn có thể hạnh phúc nhiều thêm một phút..."

Đồng hồ chỉ 12h kém 1 phút, một tháng kì hạn sắp hết, đầu trâu mặt ngựa sáng sớm đã ở ngoài cửa chờ đợi.

"Mã thúc thúc ngưu thúc thúc nếu không đầu thai vậy vẫn có thể ở lại nhân gian chứ? "

"Sẽ có một ngày ngươi phát điên và rồi tổn thương tới hắn"

Nhưng cậu không muốn tổn thương hắn dù chỉ là một chút ít, thế giới thật sự quá tàn nhẫn, ông trời cũng không tốt, bằng không vì cái gì cậu phải trả giá như thế, cũng không cho cậu cùng hắn bên nhau lâu dài?

"Jack, sống tốt nhé."

-

Cậu hỗn độn mà theo đầu trâu mặt ngựa thúc thúc trở lại địa phủ, nghĩ giây tiếp theo liền sẽ quên hết thời gian cùng Jack ở bên nhau, lòng bàn tay nắm chặt lấy tấm ảnh chụp Jack cùng với bé mèo ngây ngô cười.

Nguyên lai đó chính là lúc tình yêu bắt đầu.

Em đi rồi, anh sẽ quên mất phải cười như thế nào sao?

Trên đại điện Diêm Vương ngồi nghiêm chỉnh, ánh sáng hắc ám đến thấy không rõ mặt.

"Nhỏ con"

Nhưng giọng nói quen thuộc làm thân thể cậu tự nhiên phản ứng.

Là Jack? Nhất định là ảo giác, Jack đang sống tốt, như thế nào lại ở địa phủ được.

"Nhỏ con, anh ở chỗ này"

Người ngồi ở đại điện đúng là Jack, mà "Diêm Vương" lần trước lại đứng ở một bên đợi mệnh.

"Jack, chuyện là sao, anh như thế nào có thể đối Diêm Vương đại nhân bất kính như thế, mau đi xuống"

"Triệu Lập An dương thọ 28 tuổi chết  ngày 7 tháng 6, tấm thân xử nam chưa phá không được tiến vào luân hồi chuyển thế nhưng Diêm Vương phá lệ khai ân cho hồi nhân gian tục dương thọ"

Triệu Lập An vẻ mặt ngơ ngác mà chờ mong Jack cho cậu một lời giải thích.

"Nhỏ con, lúc em chết anh vừa vặn đi nghỉ liền đến nhân gian làm một nghề tay trái không nghĩ tới liền gặp được em"

Còn thua trên tay em.

"Vậy mà anh cũng chưa từng nói cho em biết"

"Thực xin lỗi, nhỏ con, chúng ta cùng nhau về nhân gian bắt đầu một lần nữa đi"

"Khốn kiếp, tôi mới vừa rồi còn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn rời xa anh, tôi tin tưởng anh như thế, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi muốn đi đầu thai"

"Anh cũng đi"

"Đi mẹ anh, Diêm Vương đại nhân còn muốn đầu thai sao" Triệu Lập An lại bị hắn chọc khóc, Jack theo bản năng mà hôn lấy những giọt nước mắt trên mặt cậu, lại liên tục chiến đấu ở trên cái miệng nhỏ đầy ủy khuất.

"Nhỏ con em nghe anh nói, tuy rằng lời nói của anh với em có thật có giả nhưng anh là thật sự yêu em, anh có thể vì em từ bỏ hết thảy chức vị Diêm Vương này, chúng ta về nhà, từ nay về sau em có thể tin tưởng anh"

"Còn muốn tôi tin tưởng anh!"

"Anh thề sau này nếu lại lừa em anh liền vĩnh viễn không được siêu..." Triệu Lập An hoảng loạn mà hôn lên môi Jack, ngăn lại lời thề đáng sợ của hắn.

"Không được thề loạn em tin anh rồi"

Từ lúc mới gặp, cậu đều tuyệt đối tín nhiệm hắn, bằng không ai sẽ đi theo người xa lạ vừa mới quen về nhà chứ?

"Nếu em kiên quyết muốn đầu thai anh sẽ đi cùng em, anh cũng không tin đời tiếp theo lại tìm không thấy em"

"Em chờ không được anh như thế lỡ cả đời đều tìm không thấy thì em phải làm sao bây giờ dứt khoát đời này chắp vá luôn đi"

"Triệu Lập An anh yêu em"

"Em cũng vậy"

-

"Nhỏ con, nguyện vọng thứ 3 của anh chính là muốn chúng ta kết hôn được không?"

"Suỵt"

"Không muốn anh sẽ thực thất vọng"

"Không có không muốn, em là sợ anh chịu không nổi sẽ đổi ý"

"Đối với cái gánh nặng ngọt ngào này anh chịu được ngược lại là em không thể trốn tránh."

"Từ ngày đầu tiên gặp anh em đã không trốn được rồi, em rõ ràng là nói muốn một cô gái, hơn nữa anh còn gạt em."

"Nói thật đó hả?"

"Thật, em không đồng ý đâu nhưng em mà đồng ý thì anh đừng hòng trốn, chúng ta ngày mai đi đăng ký đi" mũi  Triệu Lập An chạm vào môi người yêu, "Ký xong rồi không được đổi ý"

"Ừ, hiện tại anh không có địa phủ cũng không có hộp đêm, em nuôi anh nhé"

"Em chỉ là một cảnh sát nhỏ không có tiền đâu, đi theo em sẽ nghèo đó"

"Không cần tiền, dùng tình yêu nuôi anh cả đời là được"

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu thẳng đến đến trong phòng, hình thành một chiếc cầu vồng nhỏ ôn nhu mà chiếu vào ảnh chụp trên tường.

Lúc bọn họ kết hôn, còn chụp Mạnh Thiếu Phi khóc đến lung tung rối loạn cùng vẻ mặt bất đắc dĩ Đường Nghị; có bé mèo ngây ngô cười cùng Jack; nhỏ con lúc thấy quà sinh nhật là một bộ đồ thủy thủ liền sinh khí; lần đầu tiên dắt tay nhau đi xem mặt trời mọc; còn có đi Everest, Vạn Lý Trường Thành, tháp nghiêng Pisa, đi khắp nơi chụp ảnh.

Nhỏ con nói phải dùng ảnh chụp để ghi lại tình yêu của bọn họ.

Nam nhân tóc đỏ nói chẳng phải nên chụp việc bọn họ làm mỗi đêm sao.

Nhỏ con sẽ đỏ mặt mà nói biến thái.

Nam nhân tóc đỏ nói vậy em đáng thương thật đó, cái tên biến thái này thật yêu em, so với tưởng tượng còn muốn yêu em thêm một ngàn lần, một vạn lần.

Dưới ánh mặt trời danh chính ngôn thuận mà ôm hôn, mười ngón đan chặt.

Từ nay về sau cả đời này, còn có kiếp sau nữa, xin chỉ giáo nhiều hơn.

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro