- 00 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Author: 一块甜味小饼干
Translator: dancingberriez
Permission: chưa xin được vì không có sdt TQ để nhắn tin trên Lofter ="=

Link fic: https://lyf-ct.lofter.com/post/1e249987_2bba1af91

-x-

Vào năm thứ ba sau cuộc hôn nhân của hai Tông chủ Lam gia và Giang gia, tin tức Lam Hi Thần bị đoạt xá lan truyền như cháy rừng. Trạch Vu Quân vốn luôn dịu dàng, hiền lành và đoan chính bỗng trở nên như một người khác.

Câu chuyện bắt đầu từ cuộc săn đêm trên núi Bình Sơn ba ngày trước, núi Bình Sơn nằm trong một ngọn núi sâu, dân cư thưa thớt, quanh năm phủ đầy sương mù, xác chết và tà linh thường xuất hiện ở đây. Nên núi đã trở thành nơi chốn lý tưởng để các tông gia đào tạo đệ tử của họ.

Những cây cổ thụ cao chót vót đã che mất ánh trăng, bên tai chỉ có tiếng bước chân tới lui, tiếng lá xào xạc trong gió và tiếng chửi rủa của Hà nhị công tử người Sơn Đình.

Hà nhị công tử mấy hôm trước đã ghé Câu Lan Uyển rồi bị cha mình tóm được, gã đã bị giam cầm thời gian dài, cuối cùng được thả với lý do đi săn đêm, nên Hà nhị công tử nghĩ đến việc làm gì đó lấy công chuộc tội. Đêm nay Bình Sơn bị bố giáp, không biết ai đã giăng đầy Lưới Trói Tiên, nên đoàn người của gã không những phải đề phòng những ác linh thi thoảng xuất hiện mà còn cẩn thận để không giẫm vào lưới.

Mức độ căng thẳng rất cao khiến Hà nhị thiếu gia càng không nói nên lời, thậm chí còn thốt ra những từ vô nghĩa đầy ngạo mạn như: "Nếu ngươi cho ta biết ai đã giăng đống lưới chết tiệt này, gia tộc Hà chúng ta sẽ tiêu diệt cả tông môn hắn!"

Gã vừa dứt lời, không khí như đông cứng lại, dãy núi vốn đã yên tĩnh hoang vắng càng lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi. Rồi mọi người nhìn nhau, một giọng nói lạnh lùng từ trong rừng xa gần truyền đến: "Ta giăng lưới, các ngươi có gì trăn trối không?"

Hà Uyên đông cứng, xuyên qua ánh trăng rải rác trong rừng, gã cố mở mắt để nhận dạng người đang đứng cách đó không xa.

Vóc người cao lớn, y phục xanh trắng, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi chân của Hà Uyên đột nhiên như muốn nhũn ra, "Lam.. Lam.. nhị công tử..."

Thấy hắn không có phản ứng, Hà Uyên bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Dù người đàn ông này nhìn giống Lam Vong Cơ đến tám chín phần, trên thắt lưng lại đeo một chiếc chuông bạc, một vầng sáng màu tím nhàn nhã chiếu rọi trong bóng tối. - chính là Tịnh Tâm Linh của Giang gia. Hà Uyên vội vàng đổi lời: "Tại hà mù quáng, không nhận ra Trạch Vu Quân."

Hà Uyên đã gặp Lam Hi Thần vài lần trước đây. Hắn luôn lịch lãm, đoan trang, dịu dàng, mà giờ đây trông hắn còn khó tiếp cận hơn cả đệ đệ Lam Vong Cơ.

Hà Uyên chỉ có thể tiếp tục cắn răng nói: "Không rõ Lam Tông chủ có sự vụ gì ở đây?"

"Săn đêm."

"Thật trùng hợp, chúng ta cũng đến đây săn đêm, haha.." Hà Uyên cười hối lỗi, thấy Lam Hi Thần không để ý tới mình cũng không thả bọn họ đi, đành phải đổi chủ đề: "Lam Tông chủ giăng thiên la địa võng như vậy, chắc là đang muốn bắt loại quái vật đặc biệt nào?"

"Không."

"Thế thì.."

Nghe gã chất vấn, Lam Hi Thần chẳng những không giận mà biểu tình lại dịu đi rất nhiều, khóe môi bất giác nhếch lên: "A Trừng sợ ta mệt nên trải 800 tấm lưới này để giúp ta."

Hà Uyên: "..."

Trạch Vu Quân, ngài không có tí hiểu biết gì về sức mạnh của chính mình sao? Với trình độ tu luyện của ngài, mọi quái vật trong Bình Sơn cộng lại cũng không thể sánh được. Ngài vẫn cần giăng lưới sao? Những 800 cái? Tại hạ sẽ chiến đấu với những kẻ giàu có như ngài!!

Lam Hi Thần tựa hồ đọc được suy nghĩ của gả, trong giọng mang vui mừng mà rằng: " Vì A Trừng thương ta."

Gã đi săn đêm hay là đi săn cẩu lương á á á?!!!

Hạ Uyên đột nhiên có chút nghi ngờ về mục đích của chuyến đi này, may mắn thay hiện tại Trạch Vu Quân tiên sinh tâm tình có vẻ rất tốt, tình cảm dạt dào bèn rèn sắt ngay khi còn nóng: "Từ lâu đã nghe Lam Tông chủ và Giang Tông chủ tình cảm mặn nồng, hôm nay thật sự chứng kiến quả nhiên khiến tại hạ hâm mộ không thôi."

Lam Hi Thần không để ý đến lời sáo rỗng của gã, quăng lại câu "cẩn thận với lời nói và hành động của mình" rồi bỏ đi.

Sau khi đám Hạ Uyên rời đi, Lam Hi Thần đến gặp Giang Trừng, "A Trừng, em có cảm thấy ta quá hung hãn không?"

Giang Trừng cười: "Sao huynh lại hỏi thế?"

"Gã đó mới vừa nhận nhầm ta thành Vong Cơ."

Thấy phu quân nhà mình có chút thất vọng, Giang Trừng hai tay ôm lấy mặt hắn nói: "Gã là đồ có mắt không tròng, Lam Vong Cơ không đẹp như huynh."

Lam Hi Thần buồn cười nói: "Nhưng Vong Cơ và ta giống nhau."

"Khác chứ," Giang Trừng nhìn vào mắt Lam Hi Thần mà nói: "Trong mắt ta, Giang Vãn Ngâm, mặc kệ huynh có như thế nào, huynh đều là tốt nhất."

Trời càng lúc càng tối, có cơn gió nhẹ thổi qua, Bình Sơn lại trở về yên tĩnh.

Khi Lam Hi Thần mới chuyển đến Liên Hoa Ổ, hắn khá khó thích ứng. Với tư cách một Tông chủ, sinh hoạt ở Lam gia gần nửa đời người, 5000 gia quy đó sớm đã khắc sâu vào xương cốt hắn, chi phối mọi hành động lời nói hằng ngày. Rồi đột nhiên vào ở một Giang gia mà chẳng có quy luật gì khiến hắn có chút không thích nghi được.

May thay sự khó chịu này không kéo dài, những ngày sống chung với Giang Trừng có quá nhiều màu sắc. Họ cùng nhau ngắm trăng lại ngắm sao, cùng nhau chèo thuyền, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau săn đêm. Cả hai dường như có nguồi năng lượng vô hạn.

Trong quãng thời gian đó, Lam Hi Thần đã thay đổi rất nhiều, hắn có những cảm xúc thật sự, và chúng đều hiện hết lên trên mặt. Mọi điều hắn làm và nói đều xuất phát từ trái tim.

Ở tuổi 30, Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy như được sống một cuộc đời mới.

Sau mùa xuân, nhiệt độ dần dần ấm lên, khi Kim Lăng đến bến tàu Liên Hoa, cậu thấy Giang Trừng đang câu cá bên hồ và Lam Hi Thần ngồi cạnh, cầm một cuốn sách trong tay đọc say mê, nhìn kỹ chỉ là một cuốn thoại bản bình thường. Nhìn dáng vẻ say mê của cữu phụ (chồng của cữu cữu =))))) nhà mình, cậu nghĩ đó hẳn phải là loại sách độc đáo gì, Kim Lăng thấp giọng lẩm bẩm: "Cữu phụ, cữu đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn đọc truyện à?"

Lam Hi Thần cười nói: "Có chút thú vị mà."

"Cháu đã ngừng đọc cuốn thoại bản này sau khi cháu lên sáu. Cữu.. cữu.." Kim Lăng muốn tiếp tục nhưng bị Giang Trừng đang câu cá cắt ngang.

"Kim Lăng, cháu muốn ăn cá om hay cá hấp?"

Nghe được cữu cữu hỏi ý kiến, Kim Lăng lập tức ngoác miệng: "Cháu muốn thịt lợn kho ~"

Giang Trừng đứng dậy, thu hồi cần câu, nhấc giỏ cá lên: "Vậy bữa trưa chúng ta ăn cá hấp."

"Cữu cữu!"

Giang Trừng dùng bàn tay tanh tanh véo mặt Kim Lăng, trêu chọc: "Cữu phụ của cháu thích đồ hấp, lần sau ta sẽ kho thịt cho cháu."

Kim Lăng tức giận giậm chân: "Cữu cữu! Cữu thật thiên vị!"

Trên bàn ăn, Kim Lăng vẫn có chút oán giận, nhìn thấy trên bàn có một món ăn mà Lam Hi Thần chưa động tới, cố ý nói: "Cữu cữu, nhìn cữu phụ nhà cháu kén chọn đồ ăn quá, thế này là sai rồi."

Giang Trừng thản nhiên: "Không thích thì không ăn, có vấn đề gì?"

Kim Lăng bất mãn hừ một tiếng: "Cháu lúc nhỏ cữu cữu đâu có nói vậy?!"

"Con nít quả thực không nên kén ăn," nói xong Giang Trừng bỏ thêm ít rau vào bát Kim Lăng, cậu nhìn một cái chỉ toàn món mình không thích ăn, giận dỗi ầm ầm: "Cữu cữu chiều cữu phụ như vậy sớm muộn gì cũng chiều hư."

Sớm muộn gì cũng bị chiều hư cữu phụ Lam Hi Thần nhặt xương rồi bỏ khoanh cá vào bát Kim Lăng, "sau này A Lăng sẽ gặp được người việc gì cũng đều chiều cháu."

Ăn xong, ba người cước bộ quanh hồ, Kim Lăng nhìn Lam Hi Thần và Giang Trừng đi phía trước, nhắm mắt cậu cũng biết cả hai đã nắm tay nhau dưới tay áo dài rộng kia, trên gương mặt toàn là nụ cười.

Gió xuân luôn ấm áp dễ chịu, cuốn bay đi ý nghĩ 'cữu cữu đã bị cướp mất' trong đầu Kim Lăng. Cậu thoải mái vô cùng mà híp mắt, nhìn hai người họ dừng bước chân, cữu cữu nhà cậu quay đầu, như khi cậu còn nhỏ mà chìa tay ra với cậu: "Còn đứng đó làm gì không mau qua đây?"

Quá khứ đen tối đã qua đi, trong tương lai mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn..

-x-

Chào mừng wattpad trở lại, vật vã lắm mới up được dời ơi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro