HLN_Buc tranh bi boi ban

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức tranh bị bôi bẩn

Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.

Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.

Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".

Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.

Truyện do bạn đọc Lilytrang gởi đến Xitrum.net

Bạn đọc bình luận:

Tôi thật cảm động khi đọc truyện này. Tôi cũng đã có lần suýt rơi xuống vực cuối cùng tôi hiểu ra một điều, cái quý nhất trong cuộc đời của mình là sự yên bình và hạnh phúc.

Xin chân thành cảm ơn.

( 07/06/2003 Chung Diệu Tùng )

Qua câu truyện, tôi đã rút ra một bài học vô cùng quý: phải tự kiềm chế trước sự phá hoại thành quả của bản thân, phải lắng nghe nguyên do trước khi nổi nóng. Người Trung Hoa thường nói nhẫn là phải lấy dao đâm tim. Bởi chữ "nhẫn" là chữ "đao" đứng trên chữ "tâm"!

( 07/06/2003 ngừơi bình dân )

"Chân - Thiện - Mỹ". Sống ở trên đời nếu có thể tạo ra "Một sự hoàn mỹ tuyệt vời"-một hoạ phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đến vậy -chết cũng đáng.Giữ mạng sống cho người ta đâu quan trọng bằng bảo vệ sự hoàn mỹ của hoạ phẩm đó....Đối với người HOẠ SĨ chân chính điều đó còn quan trong hơn mạng sống của họ !!

Chắc chưa ai nói với các bạn điều này: "Hoạ là khởi đầu của phúc và ngược lại" như truyện Tái ông mất ngựa.Sống gửi chết về-sinh ký tử qui- có gì đáng ngại...Hãy sống hết mình như con THIÊU THÂN lao vào vòng lửa vì Lửa là hoài bão cuộc đời nó..."Lửa thử vàng gian nan thử sức".Khi bất hạnh, và sự tàn ác đổ lên đầu người đức hạnh thì càng làm cho những phẩm chất này HOÀN THIỆN hơn...

( 07/06/2003 Trần Cường )

Thà mình chết mà để có một tác phẩm vĩ đại. Nên nhớ rằng sáng tác nghệ thuật không phải muốn là làm được.Kết luận câu chuyện hơi gượng ép và chưa khách quan.

( 08/06/2003 Luu Nhat Phong )

Theo mình thì sự sống của con người rất quí giá ( không gì quý bằng). Người họa sĩ đó có thể tạo được nhiều tuyệt tác hơn cho đời nếu như anh ta còn sống...... cho dù mất bức tranh kia thì người họa sĩ vẫn có thể sáng tạo những tác phẩm khác khi ông ta không chết.

( 09/06/2003 )

Theo tôi chết để có một tác phẩm để đời cũng rất xứng đáng. Nhưng nếu tác phẩm đó đóng góp cho đời- ý tôi là giúp được cho toàn nhân loài về vật chất lẫn tinh thần thì càng tốt gấp trăm ngàn lần.

( 18/06/2003 Nam Tước )

Đọc truyện này thật có ý nghĩa đó. Mình rút ra được một điều là phải suy xét sự việc xảy ra từ nhiêù khiá cạnh. Chuyện gì cũng có caí lý của nó, không nên nóng vội mà đưa ra một kết luận sai lầm.

( 18/06/2003 Thuy Phuong )

"Con người nhờ có ước mơ mà vĩ đại"

Thật là chán ngắt khi phải sống với những người không có ước mơ và lý tưởng. Nhưng những ước mơ đó không thực tế, quá hoang đường hoặc quá ngông cuồng thì người đó sẽ phải trả giá nếu không có ai kịp thời "bôi bẩn" ước mơ đó. Xin cảm ơn vì cuộc đời này vẫn còn có người biết kịp thời bôi bẩn ước mơ của kẻ khác.

( 21/06/2003 Tran Trung Phien )

khá ấn tượng đấy. Đôi lúc chúng ta mù quáng chạy theo những điều không tưởng mà lại quên đi thực tại. Tôi thích câu kết của câu chuyện lắm. Xin cho hỏi là phần kết do bạn viết à.

( 24/06/2003 naturalkiller )

Theo mình thì cảm hứng chỉ là nhất thời, nếu cứu được cuộc sống của anh hoa sĩ đó để cho anh ta sống thì anh ta có tạo được 1 tác phẩm như vậy nữa không ? Vậy anh ta sống được hạnh phúc không khi mà 1 người khác đưa ra quyết định cho cuộc sống cua chính anh ta?

( 28/06/2003 nhoai )

có những người đi qua cuộc đời rất.... nhưng có những người sống ở đời chỉ vì một lý tưởng, hoài bão của mình. Bức tranh của tôi chỉ có tôi mới có quyền phá hỏng nó. Đơn giản vậy thôi. Tôi sẽ không tha thứ cho ai nếu người nào đó "bôi " lên hoài bão của tôi để cứu tôi thoát khỏi.... gì gì đó.

( 05/07/2003 )

Cuộc sống luôn luôn có nhiều yếu tố bất ngờ xảy ra! Câu chuyện kể trên như nhắc nhở chúng ta là: dù bạn có thành công đến đâu nữa bạn cũng nên nhớ đến thực tại cuộc sống xung quanh mình! Cuộc vui nào cũng tàn, vinh quang nào cũng qua! Đúng như người ta nói: Không có gì là bất diệt cả... Người hoạ sĩ trong câu chuyện này đã quá chìm đắm trong đỉnh cao nghệ thuật của mình mà không biết rằng cuộc đời không vĩnh viễn...

( 07/07/2003 Huỳnh Mạnh Hùng )

Nói chung trong cuộc sống cũng cần nghệ thuật nhưng vì nghệ thuật mà mất đi một thiên tài thì liệu có nên chăng Lưu Nhật Phong?

( 12/07/2003 baoanhtech )

Hi, thế là sao nhỉ? chăng lẽ anh chàng đó ko hề biết rằng mình đang trong lúc nguy hiểm hay sao ấy nhỉ? nhưng mình thật sự cảm thấy vui vì một người đã có thể bỏ đi một tác phẩm rất quý để cứu lấy sinh mạng của một con người đang nằm trong đường tơ kẻ tóc của sự sống và cái chết đang đe dọa, thế nhưng ngay lúc ấy tại sao anh ta ko hiểu về vấn đề đó nhỉ?

( 17/07/2003 oanh )

Không có lý do gì để "bôi bẩn" thành quả lao động của người khác...nhưng nếu là tôi trong trường hợp này thì tôi cũng hành động như thế. Trong cuộc sống luôn xảy ra những điều bất ngờ, quan trọng là chúng ta phải luôn tỉnh táo để chấp nhân sự thật và giải quyết nó một cách tốt nhất. Hãy nghĩ là cuộc số'ng cho ta thêm một cơ hội ...

( 27/07/2003 Đức Hạnh )

Cám ơn câu chuyện của Lylitrang, chuyện hay quá!

Mọi người nói nhiều về ngưòi hoạ sỹ nhưng tôi chỉ muốn nói đến bậc thầy về xã hội-tâm lý học, người khách đã nghĩ ra cách duy nhất cứu mạng sống của anh hoạ sỹ, ngưòi đó thông minh rất hiểu đời rất hiểu người, đáng mặt làm thầy thiên hạ!? lyliTrang nghĩ sao?

( 22/08/2003 hung )

Chào các bạn trong làng xitrum.net

Và những người đã gửi bài cho trang wed ( http://xỉtum.net/ )

( 03/12/2005 Nguyễn Thị Lan Mai )

Bạn viết rất hay, nhưng hơi thiếu sót.

( 03/12/2005 phuong diem )

Bài văn thật hay và vô cùng có ý nghĩa, nó làm cho mỗi con người chúng ta cũng phải ngẫm lại về mình và những việc mình đang làm, những việc mình sẽ chuẩn bị cho tương lai của chính họ. Dù sao cũng rất cảm ơn Lilytrang đã gởi nó đến làng xì trum.

( 11/12/2005 hong nhung )

Câu chuyện rất hay, rất ý nghĩa. Điều này khiến cho mình có thể kềm chế bản thân, và xem xét sự việc một cách sâu sắc hơn trước khi quyết định bất cứ việc gì. Xin cảm ơn Xitrum.net, trang web rất hữu ích của mọi người.

( 11/01/2006 Thien Giang )

Cám ơn Trang đã gửi đến một bài viết hay như vậy!

( 18/01/2007 Candy )

Dù ước mơ hoài bão của bạn có lớn đến đâu nhưng nếu bạn không còn tồn tại thì ước muốn đó ai sẽ là người thực hiện.

( 19/07/2008 hoabattu )

Xin cam ơn, vì đã cho tôi biết được giá trị của cuộc sống này. Bất cứ ai cũng điều có ước mơ, khát vọng, luôn tự vẽ cho mình một bức tranh hoàn mỹ ở tương lay. Nhưng có mấy ai biết được vực thẩm hố sâu đang kề mình, nên cuộc sống là phải trả giá. Có người vấp ngã đứng lên, có người ... có khi còn đánh mất cả bản thân mình. Nhưng cuộc sống thì phải ước mơ phải biết vẽ cho mình những bức tranh tươi đẹp cho dù ta có đạt được hay không, cho dù có ai đó làm bẩn đi nó thì ta vẫn hãy bình thản và tìm sự bình yên từ trái tim mình.

( 15/01/2009 Polaris Andrew )

Đừng mù quáng khi nóng giận. Bạn sẽ phải trả một cái giá rất đắt đó!

( 22/01/2009 Bi )

Gởi bài bình luận của bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro