HMDGH 28-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4 Chương 28

Thiên Hạ Võ Lâm Đệ Nhất Chiêu Thân Lệnh

[hat]Nam Cung thế gia, đại thiên kim Nam Cung Thi Thi tài nghệ song tuyệt, Thiên Hạ Mỹ Nhân Bảng bài danh đệ nhị, đã đến tuổi cập kê, xinh đẹp như hoa, rực rỡ như hoa cúc, lộng lẫy như xuân tùng. Phảng phất như trăng treo đầu non, phiêu tựa như gió thổi tuyết rơi, đã đến tuổi thành gia lập thất nhưng vẫn chưa có ý trung nhân.

Hiện tại anh hùng thiếp được bố cáo rộng rãi, mời các thiếu niên anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ đến Hàng Châu tham gia thiên hạ đệ nhất tỷ võ chiêu thân đại hội. Cuộc thi bắt đầu năm Đại Minh Vĩnh Lạc thập tam niên, ngày 28 tháng mười, phàm thiếu niên anh hùng độ tuổi trên 16 dưới 30, chưa kết hôn, tự thị có văn tài võ lược đều có thể tham gia. Người chiến thắng sau cùng sẽ được thành thân với Nam Cung Thi Thi, ân ái hoan hỷ, tương thân tương ái.

Nam Cung thế gia, Đại Minh Vĩnh Lạc thập tam niên, ngày 28 tháng tám.

Tin tức vừa được truyền đi lập tức gây chấn động khắp võ lâm, Nam Cung Thi Thi đích thị thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, Nam Cung thế gia tại võ lâm là đương kim võ lâm tức đại gia chi thủ, danh môn vọng tộc. Nhất thời giang hồ hào kiệt sôi sục nhiệt tâm, đi đến Hàng Châu, hy vọng sẽ đoạt được mỹ nhân.

Lăng Hạo Thiên bị Bạch Tiên cắn trúng, hiện tại là ngày 28 tháng tám Đại Minh Vĩnh Lạc thập tam niên.

Lăng Hạo Thiên không biết đã hôn mê bao lâu rồi, cuối cùng chàng dần hồi tỉnh. Lăng Hạo Thiên thức giấc phát giác toàn thân không có một chút thương tích nào, trái lại còn tràn trề khí lực, nội lực sung mãn, thậm chí cảm thấy nội lực cũng mạnh hơn trước rất nhiều. Chàng biết mình đã uống phải huyết của "Bạch Tiên".

Tại sao Lăng Hạo Thiên bị "Bạch Tiên" cắn mà vẫn toàn mạng? Nguyên lai là từ thuở niên thiếu chàng đã uống huyết của thiên niên kim ngọc xà, thân thể bách độc bất xâm. Hiện tại "Bạch Tiên" tuy là kịch dộc chi xà, bị nó cắn người thường không thể duy trì sinh mạng, ngay cả Lăng Hạo Thiên uống thiên niên kim ngọc xà huyết bách độc bát xâm cũng không có ích trong trường hợp này. Nhưng cơ duyên xảo hợp, Lăng Hạo Thiên bị rắn cắn, thậm chí còn uống máu của "Bạch Tiên". Trong nội thể chàng còn tồn tại Thiên Niên Kim Ngọc Xà trộn với nhau. Không chỉ bách độc bất xâm, mà còn vạn độc bất xâm, gia tăng một giáp tý công lực.

Kinh mạch của Lăng Hạo Thiên chân khí tràn đầy dưới sự tác động mạnh mẽ, sản sinh cảm giác giữa sống và chết, thậm chí hôn mê. Khi chàng tỉnh dậy, thân thể đã hấp thu toàn bộ nội kình, toàn thân tự nhiên thư thái, chàng đã đạt đến đỉnh cao của võ học mà cả chàng cũng không hay biết.

Tại nhất lộ chi thượng, Lăng Hạo Thiên nghe "Thiên hạ đệ nhất tỷ võ chiêu thân lệnh" Chàng xuyên qua màn đêm đến Hàng Châu, đích xác muốn tham gia tỷ võ chiêu thân.

Lăng Hạo Thiên đứng tại đại lộ suy nghĩ: "Lý Nhân Nhân không phải nói muốn thành thân với Nam Cung Thi Thi là nằm mơ giữa ban ngày mà?" Lăng Hạo Thiên ta sẽ làm được cho muội xem. Nếu được như vậy, xem ra có thể giải trừ hôn ước với Ôn Thu Cầm, nghĩ đến đây chàng vội nhanh chân rảo bước đến Hàng Châu.

Lăng Hạo Thiên đến Hàng Châu vào Đại Minh Vĩnh Lạc thập tam niên ngày 27 tháng mười, cách ngày Nam Cung thế gia tỷ võ chiêu thân chỉ một ngày.

Giang Nam, giang hồ thịnh điển đang chờ đón Lăng Hạo Thiên ghé thăm.

Đại Minh Triều Vĩnh Lạc thập tam niên là năm giang hồ có nhiều biến động khác thường.

Tục thoại thuyết: "Thượng hữu thiên đường, hạ hữu Tô Hàng."

Hàng Châu là nơi lịch sử vinh quang, từ Tần triều đến nay, cũng đã có lịch sử hơn 1000. Hơn 4000 năm trước, nhân loại đã có mặt tại đây, Ngũ đại Ngô Việt quốc cùng Nam Tống vương đều kiến đô tại đây, một trong thất đại cổ đô của Trung Hoa. Hàng Châu là địa phương có lịch sử vô cùng nổi tiếng, tự cổ văn phong hưng thịnh,văn sĩ tao khách, được sinh hoặc đang sống ở đây. Đường đại thi nhân Bạch Cư Dị, Bắc Tống văn hào Tô Thức, Nam Tống ái quốc thi nhân Lục Du Đằng. Hàng Châu có nhiều cảnh đẹp, Linh Ẩn Tự, Phi Lai Phong, Nhạc Miếu,Lục Hòa Tháp, Lôi Phong Tháp, Tiễn Vương Lăng, Thái Miếu Đằng...du nhân dường như quên hết mọi thứ, Hàng Châu cũng đáng để tham quan rồi, còn thêm vào những cảnh quan phong phú, xinh đẹp của nó.

Nói đến Hàng Châu không thể nhắc đến Tây Hồ. Nếu Hàng Châu là thiên đường,Tây Hồ là tâm điểm của thiên đường.

Tây Hồ đẹp như một bài thơ, thiên nhiên lôi cuốn như tranh vẽ, những mỹ nhân xinh đẹp, không vẫn đề gì nhiều năm qua rất nhiều du khách du ngoạn đến đây, cảnh đẹp vô song mỹ cảnh khuynh đảo. Dương xuân tam nguyệt, Oanh phi tảo trường, Tô bạch lưỡng đê, Đào liễu giáp ngạn. Bao quanh Tây Hồ là sõng nước mênh mông, thuyền du ngoạn trên sông, xa xa là những dải núi, xanh như ngọc bích. Khi bạn dạo bước trên đê, bạn sẽ kinh ngạc trước phong cảnh diệu kỳ của Tây Hồ, hoài nghi mình có phải đang du ngoạn nơi tiên cảnh.

Tây Hồ mỹ cảnh không chỉ đẹp về mùa xuân, hạ nhật sen nhữngở suốt mùa, thu dạ nguyệt quang chiếu tam đàm, đông tuyết hồng mai sơ ảnh, chim bay trong làn sương khói, mưa phùn bay bay trong lâu thai - vô luận bạn đến bất cứ nơi đâu cũng có thể thuởng lãm cái đẹp của Tô Châu.

Thiên hạ nghe danh Tây Hồ thập cảnh hình thành từ thời Nam Tống, phân bố xung quanh Tây Hồ là những cái hồ. Tô dê xuân hiểu, Khúc uyển phong hà, Bình Hồ thu nguyệt, đoạn kiều tàn tuyết, Liễu lãng văn oanh, Hoa cảng quan ngư, Lôi phong tịch chiếu, Song phong sáp vân, Nam bình vãn chung, Tam đàm ấn nguyệt. Chính là Tây Hồ thập cảnh đã được truyền tụng từ lâu.Tổ hợp lại có thể đại biểu cho Tây Hồ cổ đại thắng cảnh tinh hoa, vô luận Hàng Châu bổn địa, các du khách du ngoạn trên sông đều huyên thuyên về nó. Nhà thơ Tô Đông Pha đã viết về Tây Hồ như sau: "Dục bả Tây Hồ bỉ Tây tủ, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi!"

Hàng Châu là một địa phương mỹ lệ, không chỉ sơn mỹ mà con người còn đẹp hơn. Vì thế tài hội xuất hiện mỹ nữ đẹp như Tây Thi, hiện tại, Hàng Châu tuyệt đại mỹ nhân không phải Nam Cung Thi Thi thì đâu còn ai khác.

Lăng Hạo Thiên đã vượt suối băng rừng cả ngày lẫn đêm đẻ đến Hàng Châu, chàng muốn đến tiểu điếm để dùng điểm tâm. Lăng Hạo Thiên mệt mỏi tìm đến khách sạn để nghỉ ngơi cũng không, lập tức bước vào phạn điếm, nhiệt khí phát diện, chỉ thấy tửu điếm đối diện có rất nhiều thực khách, sắc diện ai nấy đỏ đỏ, hồng hồng có lẽ vì uống rượu khá nhiều, đặc biệt huyên náo.

Lăng Hạo Thiên chọn một cái bàn phía sau song cửa, thấy tiểu nhịn đến chàng bèn cầm "chiêu bài" chọn thức ăn và rượu nhắm, thanh toán ngân lượng trước cho hắn.

Sở dĩ Lăng Hạo Thiên hành động như vậy vì sợ không có thời gian trả tiền. Như quả hội ngộ bọn địch nhân Thần Ưng Bảo, tự kỷ nếu đối phương đông đúc, không địch lại, tối thiểu chàng cũng không nợ tiền thức ăn và rượu.

Lăng Hạo Thiên vừa ăn vừa nghe các khách nhân giang hồ nghị luận về cuộc tỷ võ chiêu thân của Nam Cung thế gia Nam Cung Thi Thi.

Gần Lăng Hạo Thiên kề cửa ra vào có một đại hánđang tâm sự với đại hán bên cạnh: "Nam Cung thế gia gia thế lớn mạnh, Nam Cung Thi Thi là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân. Yêu cầu tuyển nữ tế của họ thế nào?"

Người kia nói: "Người trên thiên hạ đều biết sự kiện này nhưng ít ai biêt được nguyên nhân. Giang hồ võ lâm thiếu niên hào kiệt đại triển quyền cước, những ngày gần đây những người đến ghi danh vượt quá một ngàn. Mọi người đến Nam Cung thế gia cũng vì Nam Cung Thi Thi. Bất quản mưu đồ hắn thế nào, chỉ cần chiến thắng trên lôi đài, là trở thành nữ tế của Nam Cung thế gia , chỉ e dựa vào danh vọng của Nam Cung thế gia trên giang hồ việc bội ước là không thoả đáng."

"Phải! Không biết hỗn tiểu tử đó có khả năng đối phó hay không?"

"Hiện tại báo danh thi đấu, có hy vọng nhất là võ lâm tứ công tử : Võ Đương Thanh Tùng Tử, Mộ Dung thế gia - Mộ Dung Tiêu Bằng cùng Thàn Dao Đường - Bạch Khôn Vũ. Cũng không nên quá bi quan, có thể cùng quần hùng thi triển võ công, quá chiêu với thập đại cao thủ cũng có thu hoạch lớn rồi."

"Thật đáng tiếc! Hoa Sơn Lục Dật Phi không đến, không thì võ lâm tứ công tử tụ họp đông đủ, thì quả là một cuộc tranh tài hoành tráng."

Lăng Hạo Thiên nghe xong, cười thầm: "Đại sư huynh không đến, Lăng Hạo Thiên ta không thể không đến. Ta sẽ không làm mất mặt Hoa Sơn, ta sẽ cho tam vị trong võ lâm tứ công tử kia biết lợi hại!"[/hat]

Quyển 4 Chương 29

Nam Cung Như Đình

[hat]Lăng Hạo Thiên đang suy tưởng cảnh mình đại triển thân thủ ở võ lâm đại hội tỷ võ, tức thì tiểu nhị của tửu điếm đi đến bàn của chàng, hắn nói: "Công tử, tửu điếm của chúng tôi không còn bàn trống, vị công tử này có thể ngồi cùng bàn với công tử được không?"

Lăng Hạo Thiên nhìn bên cạnh tiểu nhị quả thật là một vị công tử, phong lưu anh tuấn, ngọc diện thiên thành, đẹp tựa Phan An, anh khí toả sáng kinh nhân. Trông chàng ta tựa như thư sinh, nhưng có lẽ cũng từng tập qua võ công, tuổi tác tương đương Lăng Hạo Thiên.

Lăng Hạo Thiên thấy chàng ta không phải giống loại người bất lương, hơn nữa còn tiêu sái phong nhã, vì thế tươi cười: "Quả như vị công tử đây không hiềm tại hạ lỗ mãng, xin mời ngồi!"

Vị công tử nở nụ cười, ngồi xuống cạnh chàng nói: " Đa tạ, tiểu đệ không khách khí. Công tử, ta tên gọi Ôn Hằng Thiên. Huynh đài xưng hô thế nào?"

Lăng Hạo Thiên trông thấy vị công tử này quả thật sảng khoái, chàng cười nói: "Ha, tại hạ Lăng Hạo..." vừa tính nói ra đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên gặp người ta đã xưng danh tánh thật, vì thế chàng nói: "Tại hạ Lăng Hạo Vũ!"

Ôn Hằng Thiên giật mình: "Lăng Hạo Vũ, hảo danh tính, tiểu đệ đã từng nghe qua. À, phải rồi, Hoa Sơn có Lăng Hạo Thiên, không biết nhân huynh có biết người này."

Lăng Hạo Thiên kinh ngạc, tự kỷ chưa hề xuất lai giang hồ, xuất lai Hoa Sơn chỉ có sư huynh cùng các sư muội, thân thích và bằng hữu bên ngoài, người ta không thể nào biết danh tính của chàng, sao Ôn Hằng Thiên có thể biết!

Lăng Hạo Thiên nói: "Lăng Hạo Thiên, ta biết."

Lăng Hạo Thiên vừa nói xong, dột nhiên song nhãn Ôn Hằng Thiên lộ vẻ hoang mang, chàng cảm thấy thân thể chàng ta rung động. Lăng Hạo Thiên vừa định truy vấn, đột nhiên ở tầng dưới từ xa vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Ngay lập tức chàng và Ôn Hằng Thiên vội nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy từ xa ngựa phi đến như bay, bạch mã sắc thượng, người ngồi trên lưng ngựa là một thiếu nữ mỹ lệ vận xiêm y hồng đang ra sức quất roi da vào ngựa.

Hồng y thiéu nữ đang toạ trên lưng ngựa, tựu thị mãn thiên tuyết hoa nhất đoá hồng mai, tĩnh mục động nhân. Vẻ đẹp của nàng ta đều làm cho tất cả nam nhân rung động, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo.

Trên đại lộ mọi người đều dạt sang hai bên, ai nấy cũng đều hoảng sợ trước cảnh tượng trước mặt do nàng ta mang lại, chỉ thấy một lão nông phu lúng túng, vội vã kéo giỏ trái cay sang một bên, con ngựa chuẩn bị dẫm lên người lão nông, tình thế thập phần nguy hiểm.

Hồng y thiếu nữ trông thấy thét to: "Tránh đường, ngươi không sợ à, lão đại thúc!" Nói xong bất ngờ vung roi da ngay người lão nông phu.

Lăng Hạo Thiên và Ôn Hằng Thiên cùng chứng kiến cảnh tượng như vậy, lập tức thấy căm phẫn, phóng qua cửa sổ, đứng án ngữ trước bạch mã.

Lăng Hạo Thiên thân thủ nhất điểm, chàng sải bước đến trung tâm đại lộ, giữ lấy đầu bạch mã, bạch mã khó nhọc dừng lại, tránh cho bạch mã dẫm lên người lão nông phu. Bạch mã bị Lăng Hạo Thiên nắm giữ, hồng y thiếu nữ từ trên lưng bạch mã phóng xuống, nàng ta giận dữ sấn đến trước quát to: "Hoại tử!" Nói rồi roi da thẳng hướng Lăng Hạo Thiên quất tới.

Lăng Hạo Thiên cười lạnh, trảo thủ nắm chặt lấy roi da, hồng y thiếu nữ muốn kéo lại, nhưng lực bất tòng tâm. Lăng Hạo Thiên lạnh lùng nhìn nàng, sau đó quay đầu lại nói với Ôn Hằng Thiên : "Huynh xem lão nông có thương tích gì không?"

Ôn Hằng Thiên nghe vậy liền đỡ lão nông đứng dậy, kiểm tra thương tích.

Lăng Hạo Thiên nhìn hồng y thiếu nữ nói: "Nàng muốn đánh người?"

Hồng y thiếu nữ kiêu căng nói: "Liên quan gì đến ngươi!Tiểu tử, ngươi không cần đa sự. Ngươi có biết nơi này là đâu không?"

Lăng Hạo Thiên cười lạnh: "Nghe khẩu khí của nàng, biết rằng gia đình ngươi ở đây thế lực to lớn. Nhưng ta có thể nói cho nàng biết, ta không sợ thế lực, ngay cả nàng có là Ngọc Hoàng Thượng Đế, làm tổn thương người khác, phải xin lỗi!."

Hồng y thiếu nữ nhìn Lăng Hạo Thiên chăm chú rồi nói: "Trông bộ dạng của ngươi, nhất định là đến tỷ võ chiêu thân! Nếu không muốn thảm tử, thả ra cho ta, tốt hơn ngươi nên xin lỗi ta! Cô nãi nãi này sẽ bỏ qua cho ngươi!"

Lăng Hạo Thiên cười lạnh: "Phải, chỉ e phải làm nàng thất vọng."

Hồng y thiếu nữ lạnh lùng: "Cho ngươi biết, ta là nhị tiểu thư của Nam Cung thế gia, Thi Thi là tỷ tỷ ta. Ngươi dám tại Hàng Châu chống lại ta, hừm! Không cần tỷ võ chiêu thân, trước tiên nên tự giữ cái tiểu mạng của ngươi!"

Lăng Hạo Thiên cười lớn: "Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng! Nguyên lai chính là nhị tiểu thư của Nam Cung thế gia."

Hồng y thiếu nữ thấy Lăng Hạo Thiên cung kính, nàng càng lúc càng tỏ vẻ kiêu ngạo.

Hồng y thiếu nữ đích xác là nhị tiểu thư của Nam Cung thế gia - Nam Cung Như Đình, nàng ta cùng tỷ tỷ Nam Cung Thi Thi khác biệt rất lớn. Nam Cung Thi Thi ôn nhu thiện lương, tri lý hiền thục, hơn nữa thông thạo thi thư, đích thị thục nữ thiên kim. Nam Cung Như Đình luôn gây rắc rối, tác oai tác quái, dã man, kiêu ngạo, nghĩ mình là tiểu công chúa.

Đột nhiên Lăng Hạo Thiên lạnh lùng nói: "Ta không cần quan tâm nàng là ai! Thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, hôm nay nàng để ta bắt gặp, quả không phải hảo vận của nàng."

Tức thì, Ôn Hằng Thiên đi đến bên cạnh nói: "Lăng huynh, đại thúc không sao cả."

Nam Cung Như Đình nghe thấy, đắc ý nói: "Nghe thấy chưa, lão ta không có gì, ta đã nói rồi, bất quản ngươi đa sự..."

Lăng Hạo Thiên phẫn hận quát: "Câm miệng!"

Nam Cung Như Đình thấy nhãn thần Lăng Hạo Thiên lộ sát khí bức nhân, nàng run sợ hỏi: "Ngươi, ngươi muốn gì?"

Hiện tại, Ôn Hằng Thiên nói nhỏ vào tai Lăng Hạo Thiên : "Lăng huynh, không nên gây rắc rối."

Lăng Hạo Thiên giận dữ nhìn Nam Cung Như Đình,lạnh lùng nhìn nàng nói: "Nếu để ta bắt gặp nàng còn có hành vi độc ác như thế này, ta sẽ không tha cho nàng!" Nói xong chàng ném roi da về phía Nam Cung Như Đình.

Nam Cung Như Đình thấy Lăng Hạo Thiên rời khỏi, vội vã hỏi: "Có gan thì lưu lại danh tính."

Lăng Hạo Thiên trừng mắt nhìn Nam Cung Như Đình: "Nàng muốn báo phục? Hảo! ta nói cho nàng nghe, ta là Lăng Hạo Vũ, hiện tại đến báo danh tham gia đại hội tỷ võ chiêu thân, nàng hãy trông ta thảm tử thế nào!"

Lăng Hạo Thiên chuyển thân, nhìn Ôn Hằng Thiên nói: "Ôn huynh, chúng ta đi!"

Ôn Hằng Thiên gật đầu, sau đó cả hai ly khai đại lộ.

Nam Cung Như Đình nhìn theo thân ảnh của họ, tâm trung đại hận, đứng tại chỗ nghiến răng dậm chân bình bịch .

Hết chương 29.[/hat]

Quyển 4 Chương 30

Duyên Phận Thiên Định

[hat]Lăng Hạo Thiên cùng Ôn Hằng Thiên đi đến Nam Cung thế gia báo danh tham gia tỷ võ chiêu thân,hiện tại đang trọ ở đệ nhất khách sạn gần Nam Cung thế gia. Cả hai đang ngồi tại gian phòng thưởng thức rượu thịt và chuyện trò với nhau.

Ôn Hằng Thiên nói: "Lăng huynh, nói thật, hôm nay chứng kiến bộ dạng Nam Cung Như Đình như thế này, đệ thật không muốn đến Nam Cung thế gia tỷ võ chiêu thân. Nam Cung nhị tiểu thư kiêu căng hống hách, huynh nghĩ Nam Cung thế gia đại tiểu thư có thể tốt đến đâu?"

Lăng Hạo Thiên nói: "Nàng ta đã như thế, chúng ta cần phải cạnh tranh, giảm uy phong của Nam Cung thế gia cũng tốt, nói thật, ta cũng không có hứng thú với Nam Cung Thi Thi."

Ôn Hằng Thiên nói: "Nhung Lăng huynh không nghĩ đến vấn đề, nếu huynh thắng, phải thành thân với Nam Cung Thi Thi."

Lăng Hạo Thiên nói: "Sao phải kết hôn với nàng ta? Ta chưa hề nghĩ ngày nào đó có thể kết hôn với nàng ta?"

Ôn Hằng Thiên nói: "Lăng huynh, điều này huynh không đúng rồi, Nam Cung Như Đình tệ như thế này,huynh cũng không thể quy tội cho tỷ tỷ của nàng ta. Nếu huynh không muốn thành thân với tỷ tỷ của nàng ta, hà tất tham gia tỷ võ chiêu thân? Nam tử hán anh hùng không nên làm thế."

Lăng Hạo Thiên lúng túng, không tưởng Ôn Hằng Thiên có thể nói những lời này,chàng nói: "Nghe huynh nói một câu còn hơn đọc mười quyển sách! Ôn huynh nói phải lắm, nhưng chúng ta đã báo danh rồi."

Ôn Hằng Thiên cười nói: "Thắng hay bại làm sao chúng ta có thể biết trước?"

Lăng Hạo Thiên hơi ngẩn người, sau đó cười sảng khoái: "Phải, phải, cạn ly nào!"

Ôn Hằng Thiên nang ly cùng Lăng Hạo Thiên sướng ẩm.

Lăng Hạo Thiên uống cạn ly rượu rồi đặt nó xuống bàn cất tiếng thở dài: "Ngay cả nếu bại, chúng ta phải cố gắng vào đến chung kết, không thể để tổ tông mất mặt."

Ôn Hằng Thiên gật đầu nói: "Nói phải lắm! Phải rồi, Lăng huynh chưa kể cho tiểu đệ về sư thừa, môn phái."

Lăng Hạo Thiên mỉm cười: "Ôn huynh, ta cung không dáu diếm nữa, hôm nay ta nói với huynh là tên giả, đăng ký báo danh cũng là tên giả."

Ôn Hằng Thiên kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"

Lăng Hạo Thiên nói: "Hôm nay huynh hỏi ta cùng Hoa Sơn Lăng Hạo Thiên có quan hệ gì mà? Kỳ thật, ta chính là Hoa Sơn Lăng Hạo Thiên."

"A!" Ôn Hằng Thiên nghe xong rung động, đôi đũa từ hữu thủ rớt xuống bàn.

Lăng Hạo Thiên tịnh không lưu ý đến hành động của Ôn Hằng Thiên, tiếp tục nói: "Hôm nay ta rời Hoa Sơn vì ta đã đào hôn, phụ thân buộc ta cùng một cô nương thành thân, ta đã nghĩ đến chung thân hạnh phúc, nên đã đào tẩu."

Ôn Hằng Thiên trố mắt nhìn chàng: "Huynh có quen với Nam Cung Thi Thi?"

Lăng Hạo Thiên nói: "Làm cách nào để quen biết, ta chưa từng gặp nàng ta."

Ôn Hằng Thiên nói: "Tại sao huynh lại tham gia tỷ võ ở Nam Cung thế gia?có phải vì huynh thích dung nhan mỹ lệ của nàng ta?"

Lăng Hạo Thiên kinh ngạc: "Ta không nghĩ đến nhiều như thế, thật ra chỉ muốn tham gia cho thêm phần náo nhiệt. Như thích mỹ mạo nhan sắc, ta tin rawnghf taatscar nam nhân đều thích mỹ nhân, không có gì lạ cả. Ôn huynh, huynh không thích sao?"

Ôn Hằng Thiên căm phẫn nói: "Ta đã nhìn lầm người, nguyên lai Lăng huynh cũng như những kẻ háo sắc khác chỉ thích mỹ sắc."

Lăng Hạo Thiên không tưởng Ôn Hằng Thiên lại phản ứng gay gắt như thế, chàng bèn rót rượu cho chàng ta rồi nói: "Ôn huynh, huynh nghe nè, quan quan thư cưu, tại hà chi châu,m yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Điều này thì không sai, ta tịnh không có một chút hứng thú với thiên hạ đệ nhị mỹ nhân! Nhưng thê tử của ta không thể là nữ nhân bình thường được! Hơn nữa ta nghĩ hôn nhân nên dựa trên cơ sở tình yêu, yếu tố đầu tiên phải gặp gỡ thiếu nữ ấy, yêu nhau rồi mới có thể trở thành thê tử, quả như không thì sau này phát hiện tính cách, giáo dưỡng, sở thích không hợp, đời sống hôn nhân sẽ không hạnh phúc. Điều này không chỉ mình không thoải mái mà thiếu nữ đó cũng không vui vẻ gì.Thật là hại người hại mình!"

Ôn Hằng Thiên nghe chàng nói liền trầm tư suy nghĩ, lâu lắm mới cất tiếng nói: "Lăng huynh, huynh nói trúng tâm sự của tiểu đệ!"

Lăng Hạo Thiên mỉm cười: "Ôn huynh không phải cũng đào hôn như ta chứ!"

Ôn Hằng Thiên nhìn chàng nói: "Không!"

Lăng Hạo Thiên cười: "Ta nói thật, thiên hạ có nhiều sự tình trùng hợp nhau. Ta có thể đào hôn, huynh cũng có thể đào hôn. Hiện tại lại cùng tham gia đại hội tỷ võ chiêu thân."

Ôn Hằng Thiên thì thầm: "Lăng huynh, huynh có tin vào duyên phận?"

Lăng Hạo Thiên nói: "Duyên phận? Nói đến duyên phận, Phật gia thuyết pháp: Duyên bởi thiên định, như ta và huynh tương ngộ, cũng là kỳ duyên. Phận: cần phải do con người tạo, như quả hai người có duyên được đặt ở cạnh nhau, muốn bách niên giai lão, phải xem song phương nỗ lực thế nào. Vì thế ta không tin vào duyên phận, ta chỉ tin vào duyên, còn phận phải do nỗ lực của chúng ta."

Ôn Hằng Thiên nói: "Duyên do thiên định, phận phải tranh thủ! Lăng huynh, huynh nói đúng."

Lăng Hạo Thiên cười ha ha: "Như quả chúng ta tại đại hội tỷ võ chiến thắng, như vậy có duyên với Nam Cung Thi Thi, còn phận thì phải xem thành ý của mỗi người."

Ôn Hằng Thiên nói:"Nguyên lai Lăng huynh đối với Nam Cung Thi Thi thủy chung cũng có hứng thú!"

Lăng Hạo Thiên nói: "Cha ta đã thành thân với mẫu thân của ta, mà người chính là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân hai mươi năm trước, phụ thân là Hoa Sơn Thần Long, ta là nhi tử, tự xưng Thiên Địa Tiểu Thần Long, làm cách nào để so sánh với phụ thân? Ta phải mang tối thiểu tứ mỹ nhân trở về để không thua kém phụ thân!"

Ôn Hằng Thiên nói: "Lăng huynh sao lại có thể đấu với phụ thân mình!"

Lăng Hạo Thiên nói: " Không phải đấu với ông ấy, ta chỉ muốn chứng minh cho người biết, ta không phải tiểu hài tử, không phải mọi chuyện đều theo sắp đặt của ông ấy."

Ôn Hằng Thiên nói: "Phải! Thanh niên luôn có lý tưởng, không phải lúc nào cũng nghe theo sự sắp xếp của gia trưởng."

Lăng Hạo Thiên vui vẻ: "Ôn huynh cũng vì tranh cãi với gia trưởng rồi mới đến đây?"

Ôn Hằng Thiên nói: "Kỳ thật, tiểu đệ cũng muốn xuất tẩu."

Lăng Hạo Thiên nói: " Ôn huynh, huynh thuộc môn phái nào?"

Ôn Hằng Thiên nói: "Thiên Sơn Phái."

Lăng Hạo Thiên gật gù: "Thảo nào khinh công huynh khá như vậy! Nào cùng nâng ly, chúc cho chúng ta ngày mai đắc thắng."

Ôn Hằng Thiên nâng ly nói: " Hảo! Mã đáo thành công!"

Cả hai tại gian phòng uống rượu thâu đêm, Lăng Hạo Thiên lần đầu tiên gặp người tâm đầu ý hợp, tâm trung hoan hỷ không còn gì để nói. Qua đêm, Lăng Hạo Thiên đã uống say túy lúy.

-------o0o-------

Ngày kế tiếp, Lăng Hạo Thiên được Ôn Hằng Thiên lay tỉnh: "Lăng huynh, mau dậy thôi! Đại hội sắp bắt đầu."

Lăng Hạo Thiên đang say ngủ nghe Ôn Hằng Thiên nói liền phóng ra khỏi giường

Cả hai nhanh chóng chỉnh lại y trang, vội vã dùng điểm tâm, nhanh chóng đi đến Nam Cung thế gia.

Hiện tại Nam Cung thế gia đã tụ tập hơn một ngàn người. Đại hội tỷ võ chiêu thân này quả thật quá uy nghi lộng lẫy, quy mô to lớn.

Đối diện với số lượng nhân tuyển đông như thế này, Nam Cung thế gia cũng đã phân cấp. Để cuộc thi rõ ràng hơn, Nam Cung thế gia cũng thải loại bớt, hiện tại đã bị giữ lại khá nhiều ở ngoài cổng.

Đã đến lúc bắt đầu, trông thấy người từ Nam Cung thế gia đi ra, đám đông trở nên sôi động.

Nam Cung thế gia - quản gia Nam Cung Dự đã quá ngũ tuần, tầm vóc bình thường, khuôn mặt như mãn nguyệt, bước đi trầm ổn, thần thái an tường, trên mặt vui vẻ, tuy vận y phục quản gia, nhưng đám nhân tuyển đều có cảm giác lão chính là người chủ trì lôi đài. Khi lão bước đến trước mặt thì đám đông im lặng chú ý.

Nam Cung Dự nhìn xung quanh, cất giọng: "Chư vị bằng hữu anh hùng! Hôm nay cát nhật Nam Cung lão gia tuyển nữ tế, nhằm gả hạt minh châu của Nam Cung thế gia - Nam Cung Thi Thi tiểu thư, sự góp mặt của các vị, ta đại biểu lão gia cảm tạ quý vị." Nói xong lão ôm quyền cảm tạ, rồi nói tiếp: "Thướng có câu: Bảo kiếm tặng hiệp sĩ, hồng phấn phối giai nhân. Thi Thi cô nương thiên tư quốc sắc, phẩm mạo tuyệt thế, tự nhiên xứng đáng phối ngẫu với anh hùng. Vì thế lão gia thiết lập lôi đài, tuyển chọn anh hùng thiên hạ. Các bậc anh hùng tự thị văn võ song toàn, phẩm mạo xuất chúng, chiêu thân gồm có 3 vòng, thứ nhất thi võ, thứ hai thi văn. Tối hậu cạnh tranh cùng đối thủ quyết đấu, người chiến thắng sau cùng sẽ đoạt được mỹ nhân."

"Lôi đài thi văn lẫn võ?"

"Văn thi thế nào? Thi từ ca phú?"...

Nam Cung Dự chưa nói xong, thiên hạ quần hùng đã bàn tán.

"Chư vị bình tĩnh, nghe lão phu nói" Nam Cung Dự nói, thanh âm không lớn nhưng quần hùng đều im lặng.

Nam Cung Dự tiếp tục nói: "Võ thí, bắt đầu hôm nay, tiếp theo văn thí, chỉ được thi văn nếu vượt qua vòng thi võ. Hôm nay, ai chiến thắng sẽ được tham gia vòng văn thí ngày mai. Hôm nay vòng thi đầu tiên là nhấc khối đại thạch, phàm ai nhấc nổi thuận lợi tiến nhập văn thí."

Nói xong, chúng nhân đều nhìn chăm chú về khối đại thạch, chuẩn bị thi thố.

Hết chương 30.[/hat]

Quyển 4 Chương 31

Võ Đấu Văn Thí

Khối đại thạch nặng tựa ngàn cân, nếu là người chưa luyện qua nội công, hoàn toàn không có khả năng nâng nó lên. Hiện tại ở vòng này, năm sáu trăm người bị đào thải, Lăng Hạo Thiên cùng Ôn Hằng Thiên tự nhiên cũng thuận lợi vượt qua.

Vòng thứ hai kì võ thí là cưỡi ngựa bắn cung, yêu cầu cách xa trăm bước bắn trúng hồng tâm, mỗi người được quyền bắn hai lần. Vòng này khá khó khăn, mục đích việc bắn hai lần để tránh trường hợp cao thủ sơ ý thất thủ, cũng khảo nghiệm được trình độ của nhân tuyển. Qua vòng này, đào thải gần 300 người. Hiện tại cuối cùng chỉ còn 200 người được thi văn vào giờ ngọ.

Lăng Hạo Thiên cùng Ôn Hằng Thiên rời khảo trường về khách sạn, cả hai đều cảm thấy tâm đắc.

Ôn Hằng Thiên nói: "Nam Cung thế gia tổ chức mọi việc đều chu toàn, sau đợt võ thí đào thải hơn tám phần đối thủ. Các tuyển thủ còn lại toàn la tinh anh."

Lăng Hạo Thiên nói: "không biết chủ đề của văn thí là gì?"

Ôn Hằng Thiên nói: "không kể đề thi là gì, đệ tin tưởng rằng sau cuộc thi lúc chính ngọ ngày mai, sẽ chỉ còn lại 100 người. Thời điểm đó cũng là lúc chân chính quyết đấu."

Lăng Hạo Thiên nói: " Đệ thấy có trưởng lão Thiếu Lâm, Võ Đương, Nga My, ngoài ra còn có chưởng môn các phái khác."

Ôn Hằng Thiên nói: "Đệ nghĩ rằng họ sẽ quan khán để chứng nhận kết quả ngày mai."

Lăng Hạo Thiên nói: "Ôn huynh, huynh đối với văn thí ngày mai có nắm chắc không?"

Ôn Hằng Thiên mỉm cười: "Đệ hiện tại chỉ nghĩ ngày mai thuận lợi qua vòng có thể là ai?"

Lăng Hạo Thiên tràn đầy khí thế nói: " Nhất định chúng ta có thể!"

Ôn Hằng Thiên cũng vui vẻ cười phụ họa.

-----o0o-----

Văn thí bắt đầu, tất cả các tuyển thủ được an bày tại thư đường của Nam Cung thế gia, mỗi một tuyển thủ nhận đề sau đó về chỗ ngồi làm bài.

Nam Cung Dự nói đề thi là do Nam Cung Thi Thi đưa ra, toàn bộ bài thi cũng do Nam Cung Thi Thi chấm, tối hậu xác định 64 tuyển thủ ngày mai, nộp bài xong đến hậu hoa viên phía sau đợi thông tri, nếu được thông qua, đêm nay đến phòng khách của Nam Cung thế gia nghỉ ngơi, bị đào thải cứ tự tiện rời khỏi.

Lăng Hạo Thiên nhận đề rồi ngồi xuống, môi nở nụ cười. Chàng mở từ trong đề thi nhận thấy tất cả gồm 5 đề. tương ứng:

Thứ nhất: Hôn nhân tất tu tự chủ nguyện thiên hạ hữu tình nhân chung thành quyến chúc.

Thứ hai: Nhân quá đại phật tự, đại phật tự quá nhân.

Thứ ba: Bạch điểu vong cơ, nhân lâm gian vân khứ vân lai, vân lai vân khứ

Thứ tư: Thính vũ, vũ trụ, trụ thính vũ lâu dã trụ thính vũ thanh, thanh tích tích, thính, thính, thính.

Thứ năm: Hắc bất thị bạch bất thị hồng hoàng canh bất thị hòa hồ ly miêu cẩu bàng phật ký phi gia súc hựu phi dã thú.

Lăng Hạo Thiên đọc đề, tâm tưởng, như quả đề cho người khác đọc, cũng không nhất định phải theo ý người ta, tốt nhất giữ nguyên chính kiến của mình.

Chàng cẩn thận đọc lại năm đề đó,hạ bút đáp liễn. Lăng Hạo Thiên đối đáp như sau:

Thứ nhất: Ái tình khởi dung mãi mãi thượng nhân gian tương tư giả tảo kết nhân duyên.

Thứ hai: Khách lai thiên nhiên cư, cư nhiên nhiên thượng khách

Thứ ba: Thanh sơn vô ngữ, khán thế thượng hoa khai lạc, hoa lạc hoa khai.

Thứ tư: Quan triều, triều lai, lai triều các thượng lai quan triều lãng, lãng thao, quan, quan,quan.

Thứ năm: Thi dã hữu tử dã hữu luận ngữ thượng dã hữu đối đông tây nam bắc mô hồ tuy thị đoản phẩm khước thị diệu văn.

Dịch các câu đối:

1- Hôn nhân tất phải từ chủ nguyện thiên hạ có ái tình chung thành quyến thuộc

Ái tình không dung buôn bán để nhân gian người tương tư sớm kết lương duyên.

2- Người đi qua đại phật tự, tự phật to hơn người

Người tới thiên nhiên sông,không ngờ là khách trên trời

3-Chim trắng mất mùa, bỏ khu rừng bay di bay lại, bay lại bay đi

Núi xanh không nói, nhìn thế gian hoa nở hoa tàn, hoa tàn hoa nở

4-Nghe mưa, mưa lưu luyến, ở thính vũ lâu lưu luyến nghe tiếng mưa, tiếng từng giọt, tinh tinh tinh

Nhìn triều, triều đến, đến quan triều các đi lên nhìn sóng triều, sóng mông mênh, rào rào rào

5-Đen không phải trắng không phải hồng vàng càng không phải cùng hồ ly miêu cẩu dường như đã không phải gia súc lại không phải dã thú

Thơ phải có từ, lại có luạn ngữ, tren có đối đông tây nam bắc mơ hồ tuy là đoản phẩm (tác phẩm ngắn) lại là diệu văn (văn hay)

Sự thật việc dối liễn rất chuẩn, Nam Cung Thi Thi thượng liễn dụng chữ "sai". Lăng Hạo Thiên hạ liễn đề thị "mê".

Lăng Hạo Thiên hoàn tất cả các đè, không quá một tuần trà, chàng là người đầu tiên đáp quyển. Nam Cung Dự cũng nghĩ chàng không hiểu đề, khi nhận được đáp quyển từ Lăng Hạo Thiên,đã đem đén gian phòng của Nam Cung Thi Thi.

Lăng Hạo Thiên quay đầu nhìn lại thấy Ôn Hằng Thiên đang vẽ họa, có lẽ chàng ta minh họa cho đề tài, một số người tranh luận đề bài, một số làm thơ...

Lăng Hạo Thiên nghĩ thầm, đề tài của Nam Cung Thi Thi quả rất xuất sắc, điều này chứng minh nàng đã đọc hết thi thư, tài cao học rộng.

Lăng Hạo Thiên đi đến hậu hoa viên, thấy thiếu nữ mà chàng đã nộp bài thi, nàng ta đi đến gần nói: "Lăng công tử, ngài đã vượt qua vòng này, có thể tiến vào vòng thi ngày mai, hiện tại mời ngài theo tôi đến sương phòng nghỉ ngơi."

Lăng Hạo Thiên thấy nữ tì khá xinh đẹp, chàng nói: "Ta nghe quản gia nói, các tuyển thủ sau ngày hôm nay sẽ chỉ có 64 người được chấp nhận phải không?"

Nữ tì uyển chuyển mỉm cười, thật là lay động lòng người: "Lăng công tử, ngài không biết chứ khi đại tiểu thư nhận đáp quyển từ ngài, hạnh phúc tràn đầy, tiểu tỳ chưa từng thấy tiểu thư vui như vậy. Người đã chấm Lăng công tử là người đầu tiên tiến nhập cuộc thi ngày mai."

Ngay khi Lăng Hạo Thiên nghe những lời của nàng, trong lòng hoan hỷ, chàng không tưởng bài thi của mình Nam Cung Thi Thi lại ưa thích thế, chàng nói: "Đa tạ tiểu thư đã quý mến."

Nữ tỳ nói: "Nếu ngài muốn tiểu thư tiếp tục vui vertoots nhất ngài nên cố gắng chiến thắng ở cuộc thi ngày mai."

Lăng Hạo Thiên thầm đắc ý nói: "Ta ngày mai sẽ dốc toàn lực thi đấu, không biết phương danh cô nương?"

Nữ tỳ mỉm cười: "Tiểu tỳ là nha đầu của tiểu thư, ngài có thể gọi tôi là Bách Hợp."

Lăng Hạo Thiên nói: "Bách Hợp,Bách Hợp, bách niên hảo hợp!Hảo danh tự!"

Bách Hợp cười e thẹn: "Lăng công tử, người trêu chọc tiểu tỳ."

Lăng Hạo Thiên nói: "Nếu ngay mai ta thất bại, Bách Hợp cô nương còn nhớ đến ta chăng?"

Bách Hợp suy nghĩ rồi nói: "Nếu ngài thất bại, sẽ mất đi hạnh phúc tương lai, gia tiểu thư của chúng tôi như thiên tiên hạ phàm, thế gian hiếm có."

Lăng Hạo Thiên mỉm cười, thầm nghĩ: "không phải thiên hạ đệ nhị mỹ nhân sao? Mẫu thân của ta cũng là...,thật là hi hữu."

Lăng Hạo Thiên theo sau Bách Hợp dến một phòng khách trang nhã, phóng hạ hành trang. Sau khi Bách Hợp tiếp đãi chàng chu đáo, đã cáo lui về khảo trường.

Không lâu sau, Ôn Hằng Thiên đã xuất hiện, Lăng Hạo Thiên chất vấn, quả thật chàng ta đã vẽ minh họa!

Trừ Lăng Hạo Thiên là người đầu tiên được thông qua văn thí, các tuyển thủ khác đều ở khảo tường đợi khảo nhân, để nghe công bố thành tích ai được chấp nhận.

Văn thí thượng bảng, Lăng Hạo Thiên độc chiếm ngôi đầu, tiếp theo đích thị Võ Đương Thanh Tùng Tử, Ôn Hằng Thiên bài danh đệ cửu, đều tiến vào cuộc thi ngày mai.

Lăng Hạo Thiên hiện tại không tưởng chàng lại đứng đầu văn thí, chàng đã trở thành một đệ nhất tuyển thủ nhưng còn một người khác đáng quan tâm đó là Ôn Hằng Thiên.

Hết Chương 31

Quyển 4 Chương 32

Tỉ Võ Chiêu Thân Khai Thủy

"Lăng Hạo Vũ, ngươi đến đây cho ta!"

Lăng Hạo Thiên hiện tại đang cùng Ôn Hằng Thiên uống rượu bàn luận cuộc thi đấu sau cùng ngày mai, thình lình bên ngoài cửa nghe có tiếng gọi lớn!

"Nam Cung Như Đình" Lăng Hạo Thiên và Ôn Hằng Thiên nhìn nhau không nói được nên lời!

Không đợi họ bước đến, Nam Cung Như Đình đã đâm sầm vào trong phòng, nàng quát: "Lăng Hạo Vũ, ngươi là tên ô quy!"

Lăng Hạo Thiên nghe xong điềm tĩnh nói: "Đại tiểu thư, nàng nói thật không phải tí nào! Mặc dù lúc trước ta đối xử có phần không tốt với nàng nhưng hiện tại ta sắp là tỷ phu của nàng."

Nam Cung Như Đình nói: "Chuẩn tỷ phu, là ngươi à! Lão ô quy!"

Ôn Hằng Thiên nói: "Sao nàng lại thóa mạ người ta!"

Nam Cung Như Đình kiêu căng nói: "Trách mắng hả? Bổn tiểu thư muốn trách ai thì trách, muốn mắng ai thì mắng! Cũng là do hắn, ta gọi hắn đến, hắn không dám, hắn ta đích thị là ô quy?"

Lăng Hạo Thiên nói: "Ta chưa đi ra nàng đã phóng vào, nàng..."

Nam Cung Như Đình đắc ý nói: "Cái gì? Bất phục hả? lý do ngươi chậm chạp cũng bởi ngươi sợ mà! Vì vậy ngươi là con rùa rụt đầu!"

Ôn Hằng Thiên tức giận: "Nàng khi người thái quá rồi!"

Lăng Hạo Thiên vội kéo Ôn Hằng Thiên lại, không để chàng ta nói thêm một lời nào nữa, bình tĩnh nhìn Nam Cung Như Đình nói: "Đại tiểu thư, nàng đến gặp ta có chuyện gì?"

Nam Cung Như Đình quan sát kỹ Lăng Hạo Thiên từ đầu đến chân, nàng cười khẩy: "Xem ra ngươi cũng tuấn tú, đích thị nhất biểu nhân tài, nhưng không hợp với tỷ tỷ của ta, ta khuyên ngươi nên sớm bỏ cuộc từ bây giờ, đừng đến trường thi ngày mai, tránh cho ngươi phải mất mặt ê chề!"

Lăng Hạo Thiên cười nói: "Hiện tại là tỷ tỷ của nàng tuyển phu quân chứ không phải nàng! Nếu người tuyển là nàng, ta đảm bảo, ngay cả nàng không bảo ta đi, ta cũng phải đào tẩu đến tận chân trời góc bể."

Nam Cung Như Đình hỏa bốc lên đến tận đầu, giận dữ quát: "Ngươi đắc ý lắm hả? Tỷ tỷ sẽ không thích ngươi, ngươi chết đi!"

Lăng Hạo Thiên cười nói: " Thích hay không cũng không quan trọng, ta thắng hay thua không phải do sự điều khiển của nàng!"

Nam Cung Như Đình nói: " Xú mỹ!Ngươi..."

"Quả nhu không còn vấn đề khác, mời tiểu thư ly khai! Chúng ta phải nghỉ ngơi!" Lăng Hạo Thiên ôn nhu điềm đạm nói với nàng.

Nam Cung Như Đình phẫn hận: "Hãy chờ xem!" Nói rồi cũng quay người chuyển thân ra khỏi phòng.

Ôn Hằng Thiên nhìn theo bóng nàng rời khỏi lắc đầu: "Đúng là một đại tiểu thư hung dữ!"

Lăng Hạo Thiên cười nói: "Quản chuyện nàng ta làm gì? Ôn huynh, chúng ta tiếp tục uống."

Ôn Hằng Thiên nhìn Lăng Hạo Thiên cười nói: "Hảo!"

Chung quy đây là vòng thi đấu chung kết của tỷ võ chiêu phu lần này, hiện tại,cánh cửa lớn của Nam Cung thế gia đã rộng mở từ lâu, tiến vào khảo trường là những võ lâm hào khách do gia đinh dẫn, rời phòng khách của Nam Cung thế gia đến võ trường.

Chỉ thấy lôi đài được thiết lập tại nơi trung tâm chính, phía Nam là chỗ ngồi của chủ tọa, hiện tại những trọng tài đại hội này đã an vị, bốn người gồm Nam Cung Đào, Thiếu Lâm Không Tương đại sư, Võ Đương Lăng Phong đạo trưởng, Nga Mi Thanh Vân sư thái.

Phía đông được đặt những cái ghế, đại danh môn phái và đệ tử thế gia ngồi tại đây,phía tây đng từ từ tiến vào vũ trường 64 tuyển thủ còn lại, Lăng Hạo Thiên và Ôn Hằng Thiên cũng có ở trong nhóm người này. Phía bắc không được đặt ghế, lãng khách giang hồ đứng tại đây quan sát.

Hiện tại cũng đã đến lúc đại hội bắt đầu, hội trường dần yên tĩnh.

Lôi đài cao sáu xích, rộng ba mươi trượng, sàn được lót hai lớp ván khá dày, để tránh sự giúp đỡ của những người bên ngoài, xung quanh võ đài mười trượng bao bọc bởi những thanh gỗ đan chéo vào nhau.

Tổng quản Nam Cung thế gia - Nam Cung Dự trước tiên nói vài lời khách sáo, sau đó giới thiệu các vị võ lâm tiền bối đang tọa tại chỗ ngồi.

Giới thiệu xong, Nam Cung Dự nói: "Ngày hôm nay vòng thi đầu tiên, 64 tuyển thủ đã được chọn chia thành 32 cặp thi đấu với nhau, 32 người chiến thắng sẽ bước vào vòng thi đấu ngày mai! Thứ tự thi đấu, tất cả đều do các tuyển thủ rút thăm quyết định. Hiện tại xin mời 64 tuyển thủ đến rút thăm!"

Nam Cung Dự vừa nói xong đã nghe thấy tiếng nghị luận xôn xao dưới võ đài, 64 tuyển thủ bước đến rút thăm, Lăng Hạo Thiên văn thí danh đệ nhất nên chàng là người rút thăm đầu tiên, chàng rút được số chín, người tiếp theo Thanh Tùng Tử số mười ba, các võ lâm cao thủ đều rút được những số không kề nhau, Mộ Dung thế gia - Mộ Dung Tiêu Bằng số năm mươi mốt, Thần Đao Đường - Bạch Khôn Vũ số sáu mươi hai, Ôn Hằng Thiên số hai mươi tám.

Sau khi kết thúc quá trình rút thăm, số lẻ được chia thành một nhóm, số chẵn cũng chia thành một nhóm, lần lượt chia thành những cặp: 1 với 3, 5 với 7, 2 với 4, 6 với 8,...

Lăng Hạo Thiên nếu thắng trong trận đấu với số 11, sẽ gặp người chiến thắng trong cặp 13 và 15, khả năng lớn chính là Võ Đương Thanh Tùng Tử. Ngay cả nếu thắng Võ Đương Thanh Tùng Tử trong trận đấu ngày mai, bước chân vào bán kết khả năng sẽ đối đầu với Mộ Dung Tiêu Bằng, quả là ngọa hổ tàng long! Ôn Hằng Thiên thì gặp phải những đối thủ nhẹ nhàng hơn, chỉ khi bước vào bán kết, ngoại trừ Thàn Đao Đường - Bạch Khôn Vũ, những trận khác đối với chàng ta thật dễ dàng.

Hiện tại, Nam Cung Đào đã đi đến trước mặt các chủ quản, lão nói: "Hiện tại các vị tuyển thủ đã hoàn tất việc rút thăm, kính mời Võ Đương Lăng Phong đạo trưởng tuyên bố các quy tắc tỷ võ."

Võ Đương Lăng Phong đạo trưởng bước ra phí trước, đưa song nhãn nhìn một lượt lên tất cả thí sinh, nói lớn: "Các quy tắc tỷ võ lôi đài, thứ nhất, hôm nay thi đấu mỗi trận chỉ thời gian một nén nhang, người chiến thắng sẽ tiến vào vòng thi ngày mai, nếu bất phân thắng bại, ban giám khảo sẽ quyết định tuyển thủ chiến thắng. Thứ hai, tỷ võ lôi đài nhằm nâng cao tinh thần thượng võ, do đó không được cố ý đả thương người, nếu không hủy bỏ tư cách dự thi, thứ ba, phòng thương vong ngoài ý muốn, cần phải khai nhận các binh khí đao kiếm, ai không có binh khí có thể mượn, còn mang những hung khí, thứ lỗi ở đây không chấp nhận. Thứ tư, các tuyển thủ tỷ võ lôi đài không được sử dụng ám khí, độc vật cùng tà thuật, nếu không sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi. Những quy tắc trên, mong chư vị chú ý tuân theo."

Sau khi Võ Đương Lăng Phong đạo trưởng tuyên đọc hoàn tất, Nam Cung Dự tuyên bố tỷ võ lôi đài bắt dầu.

Thiên hạ đệ nhất tỷ võ chiêu thân từ đầu đến giờ đã tiến đến giai đoạn khẩn trương...

Hết chương 32

Quyển 4 Chương 33

Lôi Thai Kiến Cao Hạ

"Trận đấu đầu tiên, tuyển thủ mang số 1 đến từ Nam Hải phái Hà Tấn Thăng đối đầu với tuyển thủ số 3 từ Thái Sơn Phái - Ngô Kiến Hào, trận đấu bắt đầu ngay bây giờ!"

Nam Cung Dự vừa kết thúc thông báo, Hà Tấn Thăng cùng Ngô Kiến Hào song song phóng lên lôi đài.

Hà Tấn Thăng bước tới một bước, đối mặt với Ngô Kiến Hào, hắn nói: "Ngô thiếu gia, mong người hạ thủ lưu tình." Miệng vừa nói xong, trên mặt vẫn không có một chút biểu tình nào gọi là nhân nhượng cả.

Ngô Kiến Hào bất tất quan tâm, hắn cười nói: "Hà công tử không cần khách khí, cứ tận lực mà thi đấu."

Nam Cung Dự quản gia bước đến rút ra một nén hương, cắm lên lư hương ở trên bàn, lão tuyên bố: "Tỷ võ bắt đầu."

Tiếng hô của Nam Cung Dự vừa dứt, đã nghe thấy tiếng Hà Tấn Thăng quát lớn: "Tiếp chiêu."Thanh âm vừa vang lên, thân thủ đã nhắm ngay hướng Ngô Kiến Hào phóng đến.

Tuy nhiên, Ngô Kiến Hào cũng đã chuẩn bị từ sớm, nhưng cũng không nghĩ đối phương có thể xuất chiêu nhanh như thế, hơn nữa lại nhanh chóng và dữ tợn đến thế, nhất thời bị áp bức thối lui vài bước. Nhưng đã bước vào vòng chung kết thì không hẳn là người bất tài hoặc yếu kém, tuy hắn đã bị bức thối lui vài bước nhưng đã nhanh chóng ổn định, trụ lại cước bộ, lập tức thi triển kỳ chiêu, triển khai phản công.

Hà Tấn Thăng tiên phát chế nhân, tấn công trước để chiếm thượng phong, lập tức khai triển chiêu thức nhanh chóng và dũng mãnh, nhưng Ngô Kiến Hào bộ pháp ổn định, công thủ vững chắc, thường xuất kỳ chiêu tấn công dịch thủ làm cho Hà Tấn Thăng không hoàn toàn chiếm được tiên cơ.

Ném hương đã gần tàn, song phương vẫn chưa thể phân được thắng bại. Tức thời Hà Tấn Thăng đã có sự biến đổi lớn. Tốc độ tấn công chậm lại, phòng bị lộ ra sự yếu kém, lực bất tòng tâm, khi Ngô Kiến Hào sử dụng chiêu "Ngọa Hổ Phác Dương" tấn công, đột nhiên bất thình lình đảo ngược phía sau.

Ngô Kiến Hào đang đối đầu với đối thủ đương nhiên có ý đề phòng, cảm thấy sự tiềm tàng nguy hiểm, lập tức phòng thủ đề phòng bất trắc, nhưng liệu có quá muộn không?! Hà Tấn Thăng đồng thời chuyển thân, song cước phóng đến nhằm ngay phúc bộ của Ngô Kiến Hào.

"Binh! Binh! Binh!" Ngô Kiến Hào liên tục bị thối lui, hắn cố trụ thân nhưng nhìn biểu tình thống khổ trên mặt hiển nhiên đã bị đả thương bởi đối thủ.

Biến cố nhất thời, thật là tai nạn ngoài ý. Võ Đương Lăng Phong đạo trưởng nhướng lông mày nhíu lại, trên mặt biểu hiện vẻ lạnh giá, Thiếu Lâm Không Tương đại sư thần sắc ngưng trọng, Nga My Thanh Vân sư thái và Nam Cung Đào trên mặt cũng có những biến hóa khác thường.

Dưới khán đài quần chúng lao xao bàn luận, một số người cho rằng Hà Tấn Thăng xứng đáng chiến thắng, người khác lại vì Ngô Kiến Hào mà bất bình, cho rằng Hà Tấn Thăng thắng không quân tử, trông như một kẻ vô lại.

Hà Tấn Thăng chấp hai tay tiến lên một bước nói: "Tại hạ đã vượt qua vòng đấu này?"

Võ Đương Lăng Phong đạo trưởng đúng dậy nói: " Trận đấu đầu tiên kết thúc, Nam Hải phái Hà Tấn Thăng chiến thắng, được tiến vào vòng thi đáu ngày mai." Nói xong lạnh lùng nhìn Hà Tấn Thăng nói: "Hy vọng ngươi ngày mai có thể thuận lợi cản phá những trở ngại."

Hà Tấn Thăng lập tức cười nói: "Đa tạ đạo trưởng đã tận lực chúc phúc, tại hạ sẽ tận sức."

Hiện tại, Nam Cung Dự tiến đến trước lôi đài tuyên bố: "Nam Hải Hà Tấn Thăng đã được thông qua, và sẽ tham gia trận đấu ngày mai, bây giờ đến cặp thi đấu thứ hai: số 2 và số 4."

Sau đó, lưỡng nhân bắt đầu thi đấu!

Lăng Hạo Thiên là cặp thứ năm bước lên lôi đài, đối thủ là đệ tử của Vũ Di Sơn phái. Nam Cung Dự tuyên bố: "Phí dưới là số 9 Lâm Hào Điền đối đầu với số 11 Vũ Di Sơn Trần Nhân Kiệt." Lăng Hạo Thiên đưa song nhãn nhìn về phía Ôn Hằng Thiên biểu thị xem chàng biểu diễn thế nào, rồi khoan thai bước lên looiu đài nhìn Trần Nhân Kiệt nói: "Trần thiếu hiệp, không biết người muốn dùng xích thủ không quyền hay vũ đao động thương."

Trần Nhân Kiệt nói: "Bổn thiếu gia dụng kiếm."

Lăng Hạo Thiên không để tâm, mỉm cười nói: "Hảo, tại hạ cũng dùng kiếm lĩnh giáo kỳ chiêu kiếm pháp của công tử." Liền đi đến giá binh khí, có một trung niên tráng sĩ đang ngồi tại đó, lưỡng thủ nâng kiếm khai nhận, Sau đó thu lại binh khí bước đến lôi đài.

Lăng Hạo Thiên cùng Trần Nhân Kiệt nhìn chằm chằm vào nhau, Nam Cung Dự cầm nén hương trên hương lô rồi tuyên bố: "Trận tỷ võ thứ năm bắt đầu."

Trần Nhân Kiệt thân phap phiêu linh, chiêu thức quỷ dị, không bao lâu cũng biết, hắn cũng là võ lâm cao thủ chứ không phải chỉ biết một ít công phu. Tuy nhiên, Lăng Hạo Thiên cũng chẳng kém phần lợi hại, Hoa Sơn phái lợi hại nhất chính là kiếm pháp, Trần Nhân Kiệt cùng Lăng Hạo Thiên thi đấu kiếm pháp tụ nhiên như múa rìu qua mắt thợ. Lưỡng nhân thi đấu đã được mười chiêu, Trần Nhân Kiệt chỉ còn cách chỉ thủ không công, lộ ra vẻ yếu kém. Lăng Hạo Thiên cùng với trường kiếm tựa như Hắc long nhập hải, quỷ thần xuất chiến, từng chiêu thức áp bức khí thế của đối phương, tuy thanh kiếm này không phải thần binh lợi khí của chàng, nếu bị nó chém trúng cũng bị tổn thương trầm trọng dến thâm tím da thịt, bất đắc dĩ Trần Nhân Kiệt thối lùi liên tục đến gần lối đi của lôi đài để tránh bị trúng thương bởi Lăng Hạo Thiên. Đột nhiên Trần Nhân Kiệt quyền ý xuất ra một tuyệt chiêu, nhưng Lăng Hạo Thiên đã nhanh hơn hắn ta, không thể hắn phản công dễ dàng như thế, phát ra một chiêu hóa giải thế của kẻ địch, hơn nữa còn làm hắn phún ra một ít máu.

Chỉ trong vòng ba mươi chiêu, Trần Nhân Kiệt đã rơi vào tình huống xấu, thay vào đó càng lúc càng bị động, xem ra không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, hắn không thể chấp nhận thất bại, đột nhiên song nhãn lóe ra một tia hung quang, trường kiếm hươ liên tục trước thân thể, đồng thời vô số hoa kiếm nhắm hướng Lăng Hạo Thiên phóng đến.

Ngay lập tức Lăng Hạo Thiên lách người né tránh, triển khai "Thuận thủy thôi chu" nhằm tay phải của đối phương hướng đến, tức thời Trần Nhân Kiệt vội triệt chiêu hoán thức, trường kiếm liên tục nhắm Lăng Hạo Thiên, chấp nhận cánh tay sẽ bị phế bỏ. Đột nhiên Trần Nhân Kiệt vươn trường kiếm ra phía trước, như lưu tinh phóng đến Lăng Hạo Thiên, đồng thời triển khai quyền cước, ném thanh kiếm xuống đất.

Lưỡng nhân cách nhau chỉ trong gang tấc, trường kiếm vẫn nắm chặt trong tay, Lăng Hạo Thiên nhanh chóng trụ lại thân thể, vung kiếm phát chiêu "Phong Vũ Bất Thấu", một tia sét nhắm chính giữa thanh kiếm, thanh kiếm đã trở nên bình thường, cạnh của thanh kiếm không còn sắc nhọn nữa, không thể gây thương tích cho đối thủ. Hảo Lăng Hạo Thiên,tựa hồ cùng đối phương không có một chút sát ý, "Phong Vũ Bất Thấu" chỉ có xuất nửa chiêu liền vội biến đổi chiêu thức thành "Phi Kinh trảm Cúc", chuyển kiếm xuống dưới nhằm chân phải của Trần Nhân Kiệt.

"Ai..." Chỉ nghe thấy tiếng la thất thanh, Trần Nhân Kiệt đã nằm trên đất.

Lăng Hạo Thiên lập tức thu chiêu, trụ lại thân thể, nói to: "Đã nhường." Nói rồi bước về chỗ ngồi.

Dưới lôi đài lập tức bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều khen ngợi Lăng Hạo Thiên. tất cả đã chứng kiến Lăng Hạo Thiên hạ thủ lưu tình, ngay khi chiến thắng đối phương không tiếp tục gây thương tổn mà còn lập tức thu chiêu. Nhưng chân của Trần Nhân Kiệt đã bị tổn thương dù Lăng Hạo Thiên đã lập tức thu chiêu, nó cũng đã bị trúng một kiếm của chàng.

Võ Đương Lăng Phong đạo trưởng chứng kiến Lăng Hạo Thiên võ học cao thâm, có lòng nhân hậu tài đức, so với người chiến thắng đầu tiên là Hà Tấn Thăng hảo cảm muôn phần, liền đứng dậy nói: " Lăng thiếu hiệp, ngươi cần về nghỉ ngơi?"

Lăng Hạo Thiên đứng lên đáp lễ, cười nói: " Đa tạ người đã quan tâm. Tại hạ cảm thấy không cần thiết. Tại hạ muốn xem những trận đấu tiếp theo."

Hiện tại Trần Nhân Kiệt đã cố gượng dậy, đứng bằng chân trái, trên mặt đầy mồ hôi, có lẽ bị tổn thương trầm trọng, hắn nói: "Lâm Hào Điền, một kiếm do ngươi ban cho, thiếu gia nhất định sẽ ghi nhớ. Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, ba năm sau thiếu gia nhất định sẽ đến lĩnh giáo ngươi." Nói rồi thân hình di chuyển, phóng xuống lôi đài, đi xuyên qua đám đông, thân thể Trần Nhân Kiệt nổi bật giữa đám người đang nhốn nháo đó, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.

Lăng Hạo Thiên cười nói: "Hà tất phải ghi hận lâu như vậy! Ba năm sau ta đợi ngươi."

Tức thời, Nam Cung Dự đã bước lên phía trước lôi đài tuyên bố: "Trận tỷ võ thứ năm kết thúc, Số chín - Lâm Hào Điền chiến thắng, hiện tại tiến hành trận tỷ võ thứ sáu."

Hết chương 33.

Quyển 4 Chương 34

Thực Lực Đối Thủ

Tác giả: Diện Bao

Dịch giả: hoangtuech12

Biên tập: vodanh84

Lăng Hạo Thiên tiếp tục quan sát cuộc thi, chàng đặc biệt muốn xem hai trận đấu của lưỡng nhân, thứ nhất là Võ Đương Thanh Tùng Tử, còn lại là trận đấu của Ôn Hằng Thiên.

Võ Đương Thanh Tùng Tử là cặp đấu thứ bảy, đối thủ đích thị đệ tử Điểm Thương Phái. Trận đấu của họ sớm đã bắt đầu, Ôn Hằng Thiên ngồi cạnh chàng thì thầm: "Lăng huynh, được xem trận này thật là hữu ích, bảo đảm chín phần đối thủ ngày mai của huynh là Võ Đương Thanh Tùng Tử, chàng ta cũng là ứng cử viên đầu tiên sáng giá của vòng bán kết. huynh hãy chú tâm quan sát, xem chiêu thức của chàng ta tinh diệu thế nào, từ đó tìm ra đối sách, để mai có thể chiến thắng."

Lăng Hạo Thiên mỉm cười, đương nhiên chàng minh bạch ý tứ này! Bất quá hiện tại tình huống hết sức có lợi cho chàng, thập phần lợi thế, Võ Đương Thanh Tùng Tử ngoài sáng, Lăng Hạo Thiên trong tối. Nói cách khác, thực lực của Thanh Tùng Tử như thế nào, Lăng Hạo Thiên đều rõ, chỉ có điều việc này không phải ai cũng biết.

Võ Đương Thanh Tùng Tử phóng nhẹ nhàng lên võ đài, thân pháp phiêu dật, động tác tiêu sái. Chàng ta trông lớn hơn Lăng Hạo Thiên ba tuổi, tuổi quá hai mươi, ngũ quan đoan chính, mày thanh, mục tú, thần sắc thư thái hiển thị phong thái của đại gia, tuổi tác thanh niên nhưng chững chạc như bậc lão thành. Ngay khi Võ Đương Thanh Tùng Tử thượng lôi đài, lập tức quanh lôi đài trâm trồ bàn tán.

Ôn Hằng Thiên nói: "Võ Đương Thanh Tùng Tử thật không hổ danh, quả thật là một thanh niên võ công kiệt xuất!"

Ôn Hằng Thiên nói vừa dứt câu, dưới lôi đài đã nghe thấy tiếng trầm trồ tán thưởng của mọi người, nguyên lai đối thủ của Thanh Tùng Tử cũng đã thượng trên lôi đài. Đám đông trầm trồ theo dõi, niên phụ lão ấu cũng để tâm, trận đấu này quả nhiên được nhiều người mong đợi. Nam Cung Dự vội thắp nén hương, cắm vào trong hương lô.

Chỉ nghe thanh âm " Trận đấu bắt đầu" vừa dứt, lưỡng nhân đã bước vào thế đối đầu. Điểm Thương phái đệ tử ngay từ niên thiếu đã luyện cho công phu vững chãi, bộ pháp trầm ổn, sử dụng chánh tông công phu Điểm Thương, đại khai đại hợp, công phu dũng mãnh, mỗi một lần cước bộ di chuyển, sàn thi đấu đều bị chấn động, thất quyền phảng phất linh hoạt hướng đến Thanh Tùng Tử. Tuy nhiên, Thanh Tùng Tử không phải là kẻ bất tài yếu kém, thân pháp tinh xảo, phản ứng mẫn tiệp, vị đệ tử của Điểm Thương nhất quyền đều chấn động thiên quân, mỗi một chưởng, Thanh Tùng Tử đều khéo léo tránh được.

Lưỡng nhân đấu với nhau đã gần 20 hồi, vị đệ tử của Điểm Thương phái ngay cả chéo áo của Thanh Tùng Tử cũng không động đến được, tự nhủ cơ hội đắc thắng đã trở nên vô vọng, mãnh công nhất chiêu, phóng ra khỏi vòng thi đấu hét to: "Thanh Tùng Tử, ta đã thua cho ngươi." Nói xong phóng xuống lôi đài.

Võ Đương Thanh Tùng Tử mỉm cười nói: "Đã nhường." Nói xong bước xuống ghế ngồi điềm nhiên quan sát.

Tất cả chúng nhân tại trường đấu đều kinh ngạc, không nghĩ Thanh Tùng Tử có thể chiến thắng dễ dàng như thế, mới đây trận đấu đã vội kết thúc, hiện tại Thanh Tùng Tử đang là tuyển thủ thoải mái qua vòng nhất!

Ôn Hằng Thiên liên tục gật gù tán thưởng: "Lợi hại, lợi hại! Lăng huynh, trông Thanh Tùng Tử quả thật danh bất hư truyền mà!"

Lăng Hạo Thiên nói: " Không đấu không thể biết lợi hại, Ôn huynh, nếu huynh cùng Thanh Tùng Tử quyết đấu, huynh nắm chắc phần thắng là bao nhiêu?"

Ôn Hằng Thiên nói: "Một phần cơ hội cũng không có! Ôn huynh, còn huynh?"

Lăng Hạo Thiên nói: "Năm phần"

Ôn Hằng Thiên thất kinh nói: "Lăng huynh, huynh nói cơ hội chia đều năm năm cho cả hai bên à?"

Lăng Hạo Thiên cười nói: "Thanh Tùng Tử tuy lợi hại nhưng võ công chưa phải là thiên hạ đệ nhất. Ta có quyết tâm, trong vòng một nén hương có thể bình thủ với chàng ta, còn thắng hay bại, do giám khảo quyết định!"

Ôn Hằng Thiên nói: "Lăng huynh, nhưng trọng tài quả có người của phái Võ Đương."

Lăng Hạo Thiên nói: "Thật sự Lăng Phong đạo trưởng không phải hạng người như vậy."

Ôn Hằng Thiên là cặp thi đấu thứ mười bốn, đối thủ là đệ tử của Phi Ưng Môn, Lăng Hạo Thiên lần đầu tiên chứng kiến võ nghệ của Ôn Hằng Thiên. Mặc dù nội kình chàng ta không mạnh mẽ nhưng kiếm pháp thành thục và tinh xảo, thậm chí vượt trội Hoa Sơn Tứ Phượng. Duy chỉ có khiếm khuyết sức mạnh, nội kình không đủ, thậm chí quá nhu nhuyễn. Ngay cả như thế, kiếm pháp của Ôn Hằng Thiên vẫn tinh xảo hơn người.

Ôn Hằng Thiên chỉ sử dụng thời gian nửa nén hương, đã chiến thắng đối thủ.

Lăng Hạo Thiên phóng đến dưới lôi đài đón Ôn Hằng Thiên tung chưởng chúc mừng, Lăng Hạo Thiên nói: "Bằng vào thực lực của Ôn huynh, rất nhiều khả năng sẽ tiến đến trận chung kết."

Ôn Hằng Thiên nói: "Điều đó phải xem thực lực của các tuyển thủ còn lại như thế nào??"

Trường đấu im ắng trở lại, các tuyển thủ còn lại bắt đầu phân thắng bại. Toàn bộ 32 trận đấu đã kết thúc, trời cũng đã sập tối. Sau khi 32 trận đấu kết thúc, đổ trường bên ngoài trường đấu bắt đầu sôi nổi nhộn nhịp cá cược người chiến thắng.

Được cá cược nhiều nhất là Võ Đương Thanh Tùng Tử, một đền một, tiếp theo là Thần Đao Đường Bạch Khôn Vũ, được nhiều người đặt chàng ta sẽ tiến vào vòng chung kết, vị trí số hai, một đền hai, tiếp theo Mộ Dung Tiêu Bằng vị trí thứ ba, một đền ba, Ôn Hằng Thiên hôm nay biểu hiện xuất sắc vị trí thứ sáu, một đền sáu, Lăng Hạo Thiên vị trí thứ hai mươi chín, một đền năm mươi, cuối cùng là Nam Hải Hà Tấn Thăng.

Bởi vì trận đấu ngày mai của Lăng Hạo Thiên là đấu với Võ Đương Thanh Tùng Tử, mọi người hầu hết không ai nghĩ chàng có thể đánh bại Thanh Tùng Tử, cho nên xếp chàng ở vị trí gần cuối với mức cá cược nếu thắng khá cao. Thậm chí trận đấu ngày mai, nếu bắt Thanh Tùng Tử thắng chỉ ăn được một nửa, còn bắt Lăng Hạo Thiên thì một đền hai mươi lăm. Đa phần tỷ lệ cá cược đều áp đảo đặt cho Thanh Tùng Tử thắng.

Sau khi Lăng Hạo Thiên biết mọi chuyện, trước tiên đắc ý mỉm cười. Ôn Hằng Thiên phiền muộn nhìn Lăng Hạo Thiên hỏi: " Lăng huynh, huynh cười gì vậy?"

Lăng Hạo Thiên nói: " Vì ta nghĩ ta sẽ chiến thắng vào ngày mai."

Ôn Hằng Thiên nhìn Lăng Hạo Thiên hỏi: " Sao huynh có thể chắc chắn như thế?"

Lăng Hạo Thiên nói: " Huynh đi theo ta rồi sẽ biết!" Nói xong ung dung đi về phía đổ trường.

Lăng Hạo Thiên chăm chú hạ bút đặt cược, sau đó rút ngân lượng ra đếm được cả thảy 2 vạn lượng. Đổ trường lão bản tiếp lấy ngân lượng giật mình kinh sợ. Nếu quả Lăng Hạo Thiên thắng, lão ta phải bồi thường 50 vạn lượng, bà cố nội tôi ơi, mua Thanh Tùng Tử thắng cả thảy chỉ có 30 vạn lượng. Quả như ngày mai phát sinh kỳ tích, lão ta phải bù 20 vạn lượng, làm sao lão không lo lắng được.

Sau khi Lăng Hạo Thiên đặt cược 2 vạn lượng cho chính mình, tỷ lệ đặt cược đã có sự thay đổi lớn. Trận đấu giữa Lăng Hạo Thiên và Thanh Tùng Tử ngày mai, Lăng Hạo Thiên từ 1 đền 25 trở thành 1 đền 10. Nhưng đền bồi cho người chiến thắng không phải vào phút cuối cùng.

Những người có mặt đều cảm giác trận thi đấu ngày mai của Lăng Hạo Thiên và Thanh Tùng Tử sẽ có biến động lớn, hiện tại không còn phụ thuộc nhân tố bên trong nữa. Đổ chủ ngay lúc này dột nhiên thay đổi tỷ lệ cá cược, nhiều người ngầm hiểu, trận đấu ngày mai sẽ có việc không thể tưởng tượng xảy ra.

Quyển 4 Chương 35

Thùy Bỉ Thùy Canh Dã Man

Tác giả: Diện Bao

Dịch giả: hoangtuech12

Biên tập: vodanh84

Đả tự cao thủ: doivamong

Sau khi xác định được 32 tuyển thủ được lọt vào vòng thi đấu ngày mai, Nam Cung thế gia đều dùng hậu lễ đối đãi với riêng từng tuyển thủ. Trước kia thì hai người một phòng, giờ thì mỗi người một phòng, hơn nữa đều có người thu xếp cho các tuyển thủ. Lăng Hạo Thiên được an bài một góc riêng của hậu hoa viên, Lăng Hạo Thiên bước đến nơi, thì chỉ thấy có một mình chàng ở gian phòng này.

"Bách Hợp, làm sao nàng lại an bài cho ta ở gian phòng này?" Lăng Hạo Thiên nhìn Bách Hợp hỏi.

Bách hợp liền cười duyên dáng nói: "Tiểu thư nói làm như thế người mới có thể yên lòng chuyên tâm vào trận đấu ngày mai."

Lăng Hạo Thiên kinh ngạc hỏi: "Thứ lỗi ta mạo muội, gia tiểu thư thật hy vọng ta chiến thắng? Ta có thể không thể thắng được Võ Đương Thanh Tùng Tử"

Bách Hợp nói: " Lâm công tư quá khiêm nhường, tiểu thư nói người cốt cách thanh cao, nhân tài xuất chúng, võ công đương nhiên không thể yếu kém được."

Lăng Hạo Thiên mỉm cười: "Gia tiểu thư đã từng chứng kiến võ công của ta?"

Bách Hợp nói: "Hôm nay tiểu thư quan sát trận thi đấu của người và Thanh Tùng Tử. Tiểu thư nói rằng người có cơ hội chiến thắng vào ngày mai, để đảm bảo cho điều đó, vì thế mới sắp xếp người ở đây, tránh cho ngoại nhân phiền nhiễu đến người."

Lăng Hạo Thiên trong lòng cảm thấy bay bổng, không nghĩ Nam Cung Thi Thi đỗi đãi tử tế với mình như vậy, lập tức niềm tin chiến thắng tràn trề, trong lòng tràn đầy tự hào và cảm giác quyết thắng.

Lăng Hạo Thiên nói: "Nếu ta thất bại, gia tiểu thư có thể thất vọng?"

Bách Hợp cười nói: "Điều này phải hỏi tiểu thư mới biết."

Hiện tại, ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng cười khinh bỉ: "Thế nào? Ngươi nghĩ ngươi sẽ chiến thắng?"

Lăng Hạo Thiên không cần quay đầu cũng biết nguwoif đó đích thị là Nam Cung Như Đình.

Bách Hợp hướng đến Nam Cung Như Đình cung kính thi lễ: "Nhị tiểu thư."

Nam Cung Như Đình đưa song nhãn nhìn Bách Hợp nói: "Ta mệt rồi, muốn ở đây nghỉ ngơi, ngươi mau đem một ít thức ăn đến đây!"

Bách Hợp ngây ngô nói: "Nhị tiểu thư, gian phòng này do đại tiểu thư cấp riêng cho Lâm công tử nghỉ ngơi."

Nam Cung Như Đình tối sầm mặt, trở nên rất giận dữ, quát to: "Gan lắm! Đây là Nam Cung thế gia, ta thích ăn ở đâu, nghỉ ở đâu thì tùy ta. Ngươi dám lấy đại tỷ ra đe dọa ta? Hừm...ta nghĩ ngươi muốn tạo phản rồi!"

Bách Hợp sợ hãi nói: "Dạ, nô tỳ biết lỗi rồi. Mong nhị tiểu thư tha thứ. Nhị tiểu thư muốn dùng gì, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị."

Nam Cung Như Đình thần sắc bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: " Đem hồ tửu đến đây, ngoài ra còn thêm ít thức nhắm, nếu người ta có hỏi, ngươi nói bổn tiểu thư đang ở trong phòng Lâm công tủ uống rượu."

Bách Hợp cúi đầu vâng dạ, lập tức cáo lui chuẩn bị.

Lăng Hạo Thiên nhìn Nam Cung Như Đình chế nhạo: "Không thể nghĩ nàng có thể làm lớn chuyện như thế, oai thế của nàng không phải nhỏ."

Nam Cung Như Đình cười khinh bỉ Lăng Hạo Thiên : "Ta chỉ e rằng có một số người không có cái bản sự lớn như thế, nằm mơ giữa ban ngày, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga."

Lăng Hạo Thiên chế nhạo: "Thật đáng tiếc, nhiều người muốn làm thiên nga cũng không được, ta thấy làm khủng long có vẻ thích hợp hơn."

Nam Cung Như Đình giận dữ: "Ngươi nói ai?"

Lăng Hạo Thiên không thèm quan tâm đến nàng ta, chàng nói: "Nói ai thì tự người ấy hiểu rõ."

Hiện tại, Bách Hợp đã chuẩn bị rượu thịt mang đến phòng. Nghe thây thanh âm đấu khẩu của cả hai, bất giác không cẩn thận làm đổ chén rượu xuống đất.

Nam Cung Như Đình không đề phòng, một vài giọt rượu đã đổ lên xiêm y làm vấy bẩn y phục trắng của nàng, giận dữ quát to: "Ngươi dám! Muốn chết hả?"

"Bạch", thân thể nàng không di chuyển nhưng hữu thủ đã vươn ra nhắm ngay má của Bách Hợp giáng xuống. Gò má trắng bệch của Bách Hợp đã in dấu chưởng của nàng làm ửng hồng, nàng không dám phản kháng, chỉ biết im lặng chịu ủy khuất, cúi đầu xin lỗi.

Lăng Hạo Thiên sớm nhìn Nam Cung Như Đình không thuận nhãn, lần này chứng kiến nàng trừng phạt Bách Hợp, trong lòng căm phẫn nói: "Nàng thật quá đáng, xú mỹ nhân."

Nam Cung Như Đình lần đầu tiên nghe những lời như thế, từ trước tới nay chưa ai dám nói với nàng những lời như thế. Ngay lập tức Nam Cung Như Đình đập mạnh xuống bàn quát lớn: " Lâm Hạo Vũ, câm cái miệng bẩn thỉu của ngươi lại, cẩn thận bổn tiểu thư sẽ không khách khí với ngươi."

Nàng vừa nói xong, Bách Hợp lo lắng nói: "Lâm công tử, do nô tỳ không tốt, không nên trách sai nhị tiểu thư."

Lăng Hạo Thiên vẫn điềm nhiên giữ chủ kiến của mình, chàng nói: " Bách Hợp,nàng sợ nàng ta, còn ta thì không thể chịu đựng tính khí của nàng ta được."

Nam Cung Như Đình không kìm được nữa, thân hình di chuyển, thình lình vươn hữu thủ, nhất chưởng mãnh liệt hướng đến Lăng Hạo Thiên, muốn đánh mạnh vào tai chàng. Nam Cung Như Đình đối với cái bạt tai này có vẻ tâm đắc, cái bạt tai này bao gồm tất cả những phẫn hận của trước giờ đối với Lăng Hạo Thiên, không hề có chút thương tiếc, hạ thủ nhanh chóng, tựa như phải đánh Lăng Hạo Thiên nàng mới hả giận.

nhưng Lăng Hạo Thiên ngay một cái nhìn vè phía Nam Cung Như Đình cũng không, lạnh lùng hừ nhẹ, song nhãn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tay đưa tách trà lên môi nhấp, tách trà trong tay chàng, một giọt cũng không văng ra ngoài, nguyên chàng không hề chuyển động. Cái bạt tai của Nam Cung Như Đình thật sự đã rơi xuống khoảng không. Nam Cung Như Đình thần sắc đại biến, tựa hồ như bất minh bạch mọi việc. Khi thấy thần tình Lăng Hạo Thiên điềm nhiên như thế, trong lòng nàng bốc khói, lửa giận phừng phừng: "Hảo! bổn tiểu thư thường đánh người, cũng không một ai dám trốn tránh cả."

Nàng vừa nói xong, nhất chưởng phóng đến. Nhất chưởng này quả thật hiểm độc, nhanh nhẹn lạ thường. Nhưng nhất chưởng vừa đi đến nửa đường thì đột nhiên khó khăn di chuyển đến nơi. Bởi vì trường kiếm đã đặt ngay yết hầu của Nam Cung Như Đình, cán của trường kiếm cũng mỏng dài. Hàn quang sáng lạnh, băng lãnh xam nhập vào tận xương cốt mà người sử dụng kiếm chính là Lăng Hạo Thiên.

Bách Hợp thấy Lăng Hạo Thiên hiện tai trong khoảnh khắc một chung trà, không biết lấy đâu ra một thanh trường kiếm, mà nó hiện tại đang đặt ngay yết hầu của Nam Cung Như Đình, nàng thất kinh hoảng sợ. Thật sự Bách Hợp không thấy Lăng Hạo Thiên làm cách nào có thể phát xuất trường kiếm, Nam Cung Như Đình cũng không biết, không ai tưởng tượng được chàng xuất kiếm nhanh như vậy!

Nam Cung Như Đình trên mặt giận dữ đỏ ửng, vận hết sức lực thân thể, bằng mọi phương pháp thoát ra khỏi trường kiếm, tuy nhiên bán thân bất động, ngay cả thóa mạ địch nhân cũng không có khí lực. Nam Cung Như Đình sắc mặt trắng bệch nói: "Ngươi, ngươi muốn sát nhân mà?"

Lăng Hạo Thiên điềm nhiên đáp: "Ta không muốn giết người, đặc biệt là nữ nhân. Tuy nhiên đối với hạng nữ nhân đáng ghê tởm này, ta sẽ để lại trên mặt những vết sẹo mà mãi mãi không thể xóa bỏ."

Nữ nhân luôn ưa chuộng cái đẹp, Nam Cung Như Đình luôn tự hào mình là mỹ nữ tuyệt trần, nghe thấy những lời của chàng, nàng lo lắng sợ hãi nói: "Ngươi, ngươi dám..."

Lăng Hạo Thiên cười khẩy: "Nàng muốn thử không?"

Nam Cung Như Đình không dám nói thêm một lời nào cả, Bách Hợp lo lắng nói: "Không muốn, Lâm công tử."

Lăng Hạo Thiên thu hồi trường kiếm: "Hảo, Bách Hợp, ta không làm nàng hoảng sợ, ta thả nàng ta ra. Tuy nhiên ta phải nghỉ ngơi, hy vọng không có người ở đây ăn uống gây phiền nhiễu."

Bách Hợp im lặng rồi nhìn Nam Cung Như Đình nói: "Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ đi ngay bây giờ. Nhị tiểu thư, nô tỳ sẽ dọn bàn ăn cho người ngay tại thư phòng của người." Nói xong, nàng mang đồ ăn bước ra khỏi phòng.

"Hừm! Xú nam nhân, ngươi hãy đợi đó! ta sẽ quay lại tính sổ với ngươi." Nam Cung Như Đình phẫn hận nói với chàng.

Ghi chú: Như đã nói ở các chương trước. cách xưng hô của Lăng Hạo Thiên:

- Tên sử dụng khi gặp Nam Cung Như Đình: Lăng Hạo Vũ

- Tên khi tỷ võ chiêu thân: Lâm Hào Điền

Cho đến hiện tại Bách Hợp vẫn xưng hô với Lăng Hạo Thiên bằng Lâm công tử.

Sở dĩ phải ghi chú rõ ràng vì e độc giả sẽ hiểu lầm, thắc mắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#28-35