Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Thiếu niên Ma Vương

Edit: Tư Lam

~~~

"Tam tiểu thư, chạy về phía trước, không cần quay đầu lại!"

Thời điểm Lê Tô Tô có ý thức, bỗng nhiên bị người đẩy một phen.

Dưới chân nàng vừa trượt, từ trên sườn núi lăn xuống.

Trời tháng mười hai, trên mặt đất đọng một tầng tuyết thật dày, lạnh thấu xương, mà trên người cũng đau.

Khi sắp đụng vào gốc cây dưới sườn núi, trên cổ tay Lê Tô Tô bỗng xuất hiện một cái vòng tay màu ngọc bạch.

Vòng tay lưu chuyển năm màu ánh sáng, cỗ lực lượng này khó khăn lắm mới ổn định được thân mình của nàng.

Lê Tô Tô đầu váng mắt hoa, phải một lúc lâu sau mới hoãn thần được.

Lọt vào trong tầm mắt là thiên địa một mảnh trắng xoá, nàng từ trên mặt đất ngồi dậy, phát hiện mình thật sự là chật vật.

Áo khoác phấn bạch trên người một mảnh dơ bẩn, búi tóc rối tung, giày thêu trên chân cũng rơi mất một cái.

Tô Tô chống đỡ thân cây, từ trên mặt đất bò dậy.

Vòng ngọc trên tay nàng truyền đến thanh âm một tiểu shota, nó nghiêm trang nói: "Chủ nhân, đây là nhân gian 500 năm trước."

Bầu trời còn có tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống.

Tô Tô vươn tay, bông tuyết dừng ở lòng bàn tay nàng, giây lát bị nhiệt độ cơ thể nàng hòa tan, trong không khí tràn ngập nồng hậu linh khí.

Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng lộ ra sự kinh ngạc.

Thế giới 500 năm sau, nơi nơi sẽ là một mảnh sương đen, yêu ma quỷ quái hoành hành, linh khí thưa thớt, ít đến đáng thương.

"Diệp Tịch Vụ nguyện ý nhường ra thân thể." Vòng ngọc dừng một chút, nói, "Nàng ấy nói, nàng ấy hy vọng, ngài trong tương lai có thể từ trong tay ác ma kia giữ được phụ thân cùng tổ mẫu của nàng ấy."

Tô Tô lên tiếng, hỏi: "Ta hiện tại là Diệp Tịch Vụ sao?"

"Đúng vậy."

Tô Tô nói: "Ngươi nói cho Diệp Tịch Vụ, ta đáp ứng nàng ấy."

"Xuyên qua 500 năm, ta không có linh lực, chủ nhân, ta phải bắt đầu ngủ đông, khi sinh mệnh có nguy hiểm ngài lại gọi ta."

"Được." Tô Tô gật đầu, nàng nâng ngón tay mảnh khảnh lên, mơn trớn vòng ngọc.

Rất nhanh, ánh sáng trên vòng tay ảm đạm đi, lâm vào yên lặng.

Tô Tô nhắm mắt lại, những ký ức trước kia của nguyên chủ Diệp Tịch Vụ bắt đầu xuất hiện ở trong đầu Tô Tô. Rốt cuộc không phải thân thể của mình, ký ức đứt quãng, thập phần mơ hồ.

Diệp Tịch Vụ là tam tiểu thư nhà Diệp tướng quân, cũng là đích nữ duy nhất của Diệp gia.

Khoảng thời gian trước rơi xuống nước, bệnh thật sự nặng, thật lâu không khỏi. Tổ mẫu của nàng lo lắng cho nàng, mang nàng đi chùa Thiên Hoa dâng hương.

Không nghĩ tới, ở trong miếu, Diệp Tịch Vụ cùng nha hoàn bên người – Ngân Kiều bị sơn tặc bắt đi.

Diệp Tịch Vụ cùng Ngân Kiều thừa dịp sơn tặc không chú ý, chạy trốn xuống núi.

Hai chủ tớ chạy không được bao xa đã bị sơn tặc phát hiện.

Tô Tô xuyên đến trên người Diệp Tịch Vụ vừa vặn chính là một màn này, nha hoàn đẩy nguyên chủ ra để nguyên chủ chạy trốn.

Trên chân Tô Tô một trận đau đớn, nàng cúi đầu xem, mắt cá chân sưng to.

Nàng giơ tay, theo bản năng muốn làm một phép thuật trị liệu, phải một lúc lâu sau nàng mới nhớ tới mình hiện tại đã thành phàm nhân bình thường.

Không có biện pháp, Tô Tô nhịn xuống đau đớn bắt đầu tìm đường đi.

Nàng một chân sâu một chân nông đi ở trên mặt tuyết, vừa đi vừa che dấu dấu vết ở trên tuyết, nàng thở phì phò, không dừng bước chân lại.

Không biết sơn tặc khi nào sẽ trở về, nếu hiện tại phát hiện nàng, tình cảnh của nàng tuyệt đối sẽ không tốt chút nào.

Một nữ tử nhu nhược rơi vào trong tay sơn tặc, nghĩ cũng biết sẽ là cái kết cục gì.

Nàng đi không bao lâu, trên nền tuyết sột sột soạt soạt vang lên một trận tiếng bước chân.

Tô Tô vội vàng tránh ở sau một tảng đá.

Quả nhiên, không trong chốc lát, mấy hán tử cao lớn thô kệch xuất hiện ở phụ cận.

"Phế vật, chỉ một nữ nhân thôi các ngươi thật đúng là để nàng ta chạy thoát!" Kẻ cầm đầu thở phì phò, một chưởng đánh vào trên đầu thủ hạ.

"Đại ca." Thủ hạ ăn đánh, lại không dám phản kháng, bất an nói, "Tình báo của chúng ta sai lầm, cô nương kia không phải nữ nhi của phú thương gì đó, mà là khuê nữ của Diệp đại tướng quân."

Dữ tợn trên mặt sơn tặc đầu lĩnh run run, sắc mặt cũng phi thường khó coi.

Sơn tặc nào không sợ binh mã của triều đình?

Ánh mắt gã trở nên hung ác: "Nếu như vậy càng phải tìm được người, tuyệt hậu hoạn."

"Nhìn lão tử làm cái gì, còn không tách ra đi tìm đi!"

Tô Tô nấp sau tảng đá, tim đập cực nhanh.

Tiếng bước chân cách nàng càng ngày càng gần, loại cảm giác khẩn trương này làm Tô Tô cuộn tròn thành một đoàn. Nàng nhíu mày, làm tốt chuẩn bị nếu như bị phát hiện.

Cũng may tiếng bước chân ở bên người nàng dừng một chút lại đi về một hướng khác.

Tô Tô cẩn thận đợi một lúc, không dám động đậy. Thẳng đến bọn họ không có động tĩnh nàng lúc này mới ló đầu ra, trên nền tuyết dấu chân hỗn độn, bọn sơn tặc đã không thấy.

Tô Tô đứng lên tính toán rời đi, đột nhiên, một sơn tặc quay đầu lại hô lớn: "Đại ca, người tới, nữ nhân kia ở chỗ này!"

Tô Tô không chút do dự quay đầu liền chạy.

Trên chân nàng rất đau, nhưng sơn tặc phía sau rất nhanh đã đuổi theo.

Khối thân thể này đã tương đối suy yếu, trước mắt Tô Tô mông lung, tuyết địa trắng xoá một mảnh, cơ hồ nhìn không thấy con đường phía trước, nàng đột nhiên đụng vào trên người một người.

Mấy mũi tên vèo vèo bắn về phía sau nàng, sơn tặc hét lên rồi ngã gục.

Tô Tô kinh ngạc mà ngước mắt thấy một gương mặt thanh tuyển.

Thiếu niên một thân áo bào trắng, cơ hồ cùng tuyết địa tương dung, gương mặt hắn thon gầy, mắt đen nhánh, có vẻ có vài phần lạnh nhạt.

Làn da hắn rất trắng, môi đỏ tóc đen, xinh đẹp đến kinh người, nhưng bởi vì một đôi mắt bình tĩnh đạm mạc nên cũng không có vẻ nữ khí.

Khi Tô Tô đụng vào hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng khi chạm đến ánh mắt của nàng hắn hơi chuyển tầm mắt.

Thiếu niên đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, tam tiểu thư, ta đã tới chậm."

Tô Tô không rõ nguyên do, đành phải lắc đầu.

Nói mấy câu thì bọn sơn tặc chết đã chết, bị thương đã bị thương, còn sống sót thì đã chạy trốn đi rồi.

Binh lính phía sau thiếu niên ôm quyền với Tô Tô: "Tam tiểu thư! Thuộc hạ tới muộn."

Tô Tô nhớ tới tiểu nha đầu đẩy mình ra để cho mình chạy trước, Tô Tô nôn nóng nâng mắt nói: "Ngân Kiều còn ở trong tay bọn họ, chúng ta nhanh đi tìm Ngân Kiều."

Thiếu niên mắt đen nhìn nàng, rất trầm tĩnh: "Được, ta cho người đi tìm."

Bọn lính phân tán đi tìm Ngân Kiều.

Thiếu niên rũ mắt, dò hỏi: "Ngươi bị thương?"

Còn không đợi Tô Tô trả lời, hắn yên lặng chặn ngang bế nàng lên.

Trong lòng thiếu niên đã làm tốt chuẩn bị nàng sẽ đánh mình một bạt tai.

Nhưng chưa từng tưởng cái gì cũng chưa phát sinh, thiếu nữ trong lòng ngực hết sức an tĩnh. Ngón tay hắn giật giật, nảy lên vài tia khả nghi.

Tô Tô bất ngờ bị thiếu niên xa lạ ôm lên, có vài phần kháng cự. Nàng không rõ tình hình lúc này, không dám vùng vẫy, một lúc sau ngước mắt lên đánh giá hắn.

Tô Tô ôm cổ hắn, trong lòng bất an.

Có vấn đề rất lớn.

Nàng tuy rằng có bộ phận ký ức Diệp Tịch Vụ nhưng nàng không có cách nào phân biệt mọi người.

Cho nên, vị trước mắt này, rốt cuộc là ai?

Vòng tay của hắn không ấm áp chút nào, ngược lại cũng lạnh như băng giống như không khí, lạnh đến liều mạng. Nhưng nếu mang binh tới tìm mình, đại khái là người tốt đi.

Tô Tô ở trong lòng ngực hắn cũng không hơn gì, lạnh đến phát run, do dự hồi lâu, Tô Tô nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.

Thiếu niên nhìn về phía nàng.

Tô Tô nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Ta vừa mới rớt xuống sườn núi, đụng vào đầu, ký ức có chút hỗn loạn, ta không nhận ra ngươi......"

Tiếng nói vừa dứt, trong mắt thiếu niên sinh ra vài phần sắc thái cổ quái.

Cảm xúc này cũng không duy trì bao lâu, hắn rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Hắn bất động thanh sắc mà đánh giá nàng vài lần, cuối cùng bình tĩnh nói: "Ta là Đạm Đài Tẫn, ba tháng trước, chúng ta thành thân."

Lời này vừa nói ra, thân thể Tô Tô cứng đờ ở trong lòng ngực hắn, cả người đều không tốt, nàng không thể tưởng tượng được nâng mắt.

Tuyết rơi trên tóc thiếu niên làm cho sắc mặt của hắn cũng như băng tuyết.

Thiếu niên ôm nàng chặt hơn một ít, nhẹ giọng hỏi: "Tam tiểu thư, ngươi lạnh không?"

Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, nhìn qua yếu đuối mà vô hại.

Thấy Tô Tô nhìn mình, hắn lặng lẽ hạ mắt xuống, tỏ vẻ kính trọng và rụt rè.

Cơ thể của Tô Tô càng cứng nhắc.

Nàng mím chặt môi để che đi cảm xúc trong mắt.

Ta không lạnh, ngươi buông ta ra, ta sợ.

Tô Tô trăm triệu lần không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này nhìn qua gầy yếu xinh đẹp, thế nhưng chính là đối tượng nhiệm vụ của nàng.

Ma Vương động một chút vặn gãy cổ người, bóp nát hồn phách người trong tương lai kia?

Nàng dựa vào trước ngực hắn, có thể cảm giác được dưới thân hình cao gầy của hắn gầy trơ cả xương, xương cốt cộm nàng đến phát đau.

Ngay lập tức, trong tâm trí nàng xẹt qua hàng trăm phương thức giết chết một người.

Ý nghĩ này rất mãnh liệt, bàn tay cơ hồ là theo bản năng đã lặng lẽ bóp một cái để giết người.

Nhưng phản ứng gì cũng không có.

Sau đó, Tô Tô mới hậu tri hậu giác nhận ra rằng nàng hiện tại chỉ là một phàm nhân.
  
Cơ thể vừa lạnh lẽo vừa đau đớn, nếu như là nguyên chủ đã sớm không thể duy trì tỉnh táo từ lâu, Tô Tô miễn cưỡng chống được đến hiện tại dĩ nhiên là đã tới cực hạn.

Nàng cảm thấy hiện tại nàng có thể trả lời một vấn đề.

Hỏi: Xuyên qua đến 500 năm trước, bị bóng ma thơ ấu của mình ôm vào trong ngực, là cảm nhận gì?

Nàng ý đồ giãy dụa rời khỏi ôm ấp của Ma Vương, nhưng nàng đã sớm không có khí lực, ngay sau đó hai mắt Tô Tô tối sầm, mất đi tri giác.

Bước chân thiếu niên dừng lại.

Sau khi nàng ngất đi, hắn mới mặt vô biểu tình rũ mắt nhìn thiếu nữ trong lòng ngực.

Nàng lại đang làm cái gì?

Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, đuôi mắt dính lên một giọt nước mắt. Khuôn mặt ngày thường đường hoàng ương ngạnh, khuôn mặt làm người vô cùng chán ghét, thế nhưng vào lúc này dưới sự phụ trợ của băng thiên tuyết địa hiện ra vài phần nhu hòa thánh khiết.

Hắn cau mày rồi hờ hững dời ánh mắt, chần chờ một lát, ôm người trong lòng ngực, bước chân thong dong đi ra khỏi sào huyệt của sơn tặc.

Không bao lâu, binh lính thủ hạ của Diệp tướng quân, mang về nha hoàn bên người của Diệp Tịch Vụ – Ngân Kiều.

Nha đầu kia ngã vào trên mặt tuyết.

Đạm Đài Tẫn lẳng lặng nhìn cỗ thi thể trên mặt đất kia.

Trên người Ngân Kiều có mấy chục đạo đao thương, bụng có một cái huyết động, mặt đã huyết nhục mơ hồ.

Trong không khí tỏa khắp mùi máu nùng liệt.

Binh lính hỏi: "Hạt nhân điện hạ, xử lý như thế nào?"

Hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đã chết rồi vậy thiêu đi."

Ngữ khí giống như nhẹ nhàng nói, trận tuyết mùa đông năm nay rơi thật lớn.

***

Xe ngựa lảo đảo lắc lư, Lê Tô Tô mơ một giấc mộng.

Nàng mơ thấy mình khi còn nhỏ.

Nàng sinh ra ở 500 năm sau, là con gái duy nhất chưởng môn tiên môn.

Thân phận vốn quý giá nhưng mà Lê Tô Tô khá không may mắn.

Việc này nói ra thì rất dài, cái thời đại kia của nàng tà ma có quyền lực!

Đơn giản mà nói, yêu ma thành chúa tể, người tu chân cùng phàm nhân ngược lại thành thực thể mơ hồ.

Thế giới trở nên quái dị như vậy nguyên nhân ở chỗ nhóm yêu ma có Ma Vương giá trị vũ lực nghịch thiên.

Ai cũng không biết tà vật kia rốt cuộc là sinh ra vào lúc nào.

Ma Vương ngang trời xuất thế, thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, tiên môn bị đánh cho kế tiếp lui bại. Mới đầu còn có tông môn không tin tà ác, có ý đồ bao vây tiêu trừ hắn, sau này đàn người tu chân bị tàn nhẫn chôn ở "Vạn tiên trủng (1)" , hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.

(1) Vạn tiên trủng 万仙塚: Ngôi mộ 10 ngàn tiên tôn, 1 vạn = 10k

Vô số Tiên Tôn ngã xuống, cuối cùng dư lại tông môn sợ hãi chỉ có thể trốn đi kéo dài hơi tàn.

Từ đó nhắc tới hắn, chỉ cảm thấy sợ.

Không trung u ám, ma khí che lại linh khí, không thể tu hành. Nhân gian ôn dịch tàn sát bừa bãi, xác chết ở khắp nơi.

Lê Tô Tô ở thế giới như vậy mà lớn lên, miễn cưỡng trưởng thành.

Hiện tại khối thân thể phàm nhân này mệt cực kỳ, Lê Tô Tô thực sự mơ thấy nàng khi còn nhỏ.

Thực tế, nàng đã không mơ đến cơn ác mộng này trong một thời gian dài.

Khi đó nàng vừa mới hóa hình, vẫn là tiểu cô nương, trên trán có một nốt chu sa, đối với cái gì cũng tò mò.

Chưởng môn phụ thân luôn dọa nàng: "Tô Tô không thể ra khỏi tông môn, không nghe lời chạy loạn sẽ bị yêu ma bắt lấy, nó sẽ ném con cho Ma Vương."

Tiên Tôn áo xanh chỉ vào linh vị người thứ nhất.

"Thấy không, đây là đại sư thúc của con, Ma Vương giết."

Lại chỉ đến cái linh vị thứ hai.

"Đây là ngũ sư thúc của con, Ma Vương giết, hồn đều tan."

Tay chuyển qua cái linh vị thứ ba, tiểu loli Tô Tô khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, còn thật sự gật đầu, nghiêm túc nói: "Con biết, đây là nhị sư bá, cũng là Ma Vương giết, lúc chết tính cả pháp khí bản mạng của ông ấy đều cùng bị bóp nát. Cha, cha mỗi năm đều nói như vậy, con đều đã nhớ rõ, con sẽ không chạy loạn. Tương lai Tô Tô lớn lên nhất định sẽ báo thù cho nhóm sư thúc sư bá."

Vô số tiên nhân tâm cao khí ngạo, ý đồ khiêu chiến Ma Vương hiện tại đều thành một nắm đất vàng.

Chớ nói khác, tàn hồn đều không dư thừa một sợi.

Chưởng môn nhìn nữ nhi phấn điêu ngọc mài, Hạo Nhiên Chính Khí (2) như búp bê, vừa lòng gật đầu.

(2) Hạo Nhiên Chính Khí: 浩然正气浩然: cương trực, chính trực;  正气: chính khí, quang minh chính đại, kiên cường chính trực.

Tiểu Tô Tô rốt cuộc còn nhỏ, không qua bao lâu, nàng bị một đồng môn sư huynh là phản đồ lừa ra khỏi tông môn.

Giây tiếp theo, nàng bị yêu ma bắt đi. ( ╯‵□′ ) ╯︵┴─┴

Nhóm yêu ma vây quanh nàng, khen phản đồ sư huynh nói: "Ngươi làm không tồi, tiểu nữ này linh hồn phi thường thuần túy, linh hồn rất sáng, Ma Tôn nhất định có phần thưởng lớn!"

Phản đồ cúi đầu khom lưng, cao hứng cực kỳ.

Bọn họ hiến Tô Tô cho Ma Vương.

Cung Ma Vương máu tươi ào ạt, âm trầm hôn ám.

Tô Tô lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, nhóm yêu quái chung quanh trêu chọc nàng, nàng sao cũng đánh không lại, trốn cũng không thoát.

Khi đó nàng không hiểu chuyện, lại cũng sợ thảm, biết hôm nay chỉ sợ là sẽ chết. Tô Tô hóa thành nguyên hình, dùng cánh che lại gương mặt, oa oa bật khóc.

Nhóm yêu ma dâng nàng cho Ma Vương, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ma Vương.

Nam nhân giết một đống sư thúc sư bá của nàng.

Hắn rất cao, ngồi ở trên vương tọa, quanh thân quanh quẩn sương đen.

Áo choàng màu đen bao vây lấy thân thể, chỉ lộ ra một đôi mắt không hề có cảm tình.

Màu da Ma Vương trắng bệch, hắn chống cằm, bễ nghễ nhìn nàng.

Ngọn đèn dầu của Ma cung đốt đến "Đôm đốp" rung động.

Nàng tuổi tác còn nhỏ, bị lão cha bồi dưỡng thành một người đặc biệt tích mệnh túng hóa lại bị lừa đến ma động, vừa hối hận vừa thương tâm, run đến giống như chim cút nhỏ, nước mắt lưng tròng khóc thút thít đến nấc lên.

"Ta đến nhập đầu vào ma tôn, đây là lễ vật ta đưa cho ma tôn." Sư huynh phản đồ chỉ vào Tô Tô, lấy lòng mỉm cười.

Nhưng mà ngay sau đó, gã ta trừng lớn mắt, trong cổ họng phát ra thanh âm "Nặng nề", máu theo miệng gã chảy ra.

Sư huynh phản đồ cứ như vậy dễ dàng chết đi, Tô Tô lặng lẽ dời cánh, trừng lớn mắt.

Nam tử vươn ngón tay thon dài tái nhợt xách nàng lên đánh giá hồi lâu.

Tiểu Tô Tô cuộn tròn ở trong lòng bàn tay hắn, khóc đến thở hổn hển.

Mắt Tô Tô tràn đầy những giọt lệ quật cường nhưng không chịu rơi xuống: "Ta cũng không sợ ngươi!"

Nàng nghĩ đến giây tiếp theo liền đến phiên mình, nàng lấy đủ dũng khí nghển cổ chịu bị giết.

Ma Vương đánh giá nàng hồi lâu, lạnh nhạt giơ tay, ném nàng trở về Hành Dương tông.

Ai cũng không biết Ma Vương vì cái gì không giết Tô Tô, ngay cả Tô Tô cũng không hiểu được.

Nhưng điều này trực tiếp ảnh hưởng đến bao nhiêu năm sau, các trưởng lão bói toán, quyết định chọn lựa một người đưa đến năm trăm năm trước, làm rõ nguyên do ma tôn tồn tại, ngăn cản hắn thức tỉnh, cứu vớt bá tánh.

Quẻ tượng đổi tới đổi lui cuối cùng chỉ vào Lê Tô Tô.

Bọn họ chọn Lê Tô Tô, hy vọng nàng cứu vớt thế giới.

Lê Tô Tô: "......"

Có câu nói mắng chửi người, không biết có nên nói hay không.

Trong mộng, một loạt linh vị vây quanh Tô Tô, cổ vũ nàng.

Tô Tô siết chặt nắm tay, tỉnh lại.

Nàng dĩ nhiên không ở phiến tuyết địa kia, dưới thân giường đệm ấm áp, trong phòng quanh quẩn nhàn nhạt hương ấm.

Than lửa đốt đến lúc đượm nhất làm má nàng nhiễm nhợt nhạt ửng đỏ.

Trước mắt có một đại nha đầu mười lăm, mười sáu tuổi, thật cẩn thận hành lễ: "Tiểu thư, người tỉnh."

Nàng ấy nâng Tô Tô dậy, đút nước cho Tô Tô uống.

Yết hầu Tô Tô rất đau, sặc đến ho khan vài tiếng.

Tiểu nha đầu sắc mặt nháy mắt trắng bệch, quỳ trên mặt đất: "Tiểu thư tha mạng, Xuân Đào không phải cố ý."

Dứt lời liền đập đầu, một tiếng một tiếng, đập cho mặt đất bang bang rung động, không mang theo chút cẩu thả nào.

Hiển nhiên sợ Tô Tô đến muốn mệnh.

Biểu tình Tô Tô phức tạp.

Nguyên chủ Diệp Tịch Vụ tính cách bất thường, gần như hung tàn. Nhìn Tô Tô ho khan một cái thôi mà đã dọa người ta thành cái dạng này là biết.

Nàng về sau liền phải sắm vai một người như vậy.

Tô Tô lắc đầu, tận lực không dọa đến nàng ấy, nói: "Ngươi đứng lên đi, không trách ngươi."

Xuân Đào thấp thỏm đánh giá sắc mặt Tô Tô, đổi lại dĩ vãng, tiểu thư thân thể không khoẻ nhất định sẽ không khinh tha nàng ấy.

Xuân Đào cẩn thận quan sát sắc mặt tiểu thư, thấy Tam tiểu thư chỉ có một chút không kiên nhẫn, xác thật không tính toán trừng phạt mình, Xuân Đào nhẹ nhàng thở ra, vội vàng để chén trà lại.

"Đây là ở nơi nào?" Tô Tô hỏi.

Tiểu nha đầu nói: "Đã không ở trong chùa, về tới trong phủ. Tiểu thư, người đã sốt hai ngày."

Tô Tô nhìn khắp nơi, lấy hết can đảm hỏi: "Xuân Đào, Đạm Đài Tẫn đâu?"

Nàng theo mọi người ở Tu Chân Giới gọi "Ma vương", "Tà vật", hiện tại gọi tên của ma vương đối với nàng rất mới lạ.

Xuân Đào quan sát sắc mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Hạt nhân điện hạ sau khi hồi phủ liền quỳ ở mặt băng, Xuân Đào giúp ngài giám sát, hắn tuyệt đối không đứng lên."

Tô Tô cứng họng mà nhìn Xuân Đào, cái, cái gì?

Quỳ!

Trong đầu hiện lên một chút đoạn ngắn linh tinh, Tô Tô cuối cùng cũng nhớ tới là xảy ra chuyện gì.

Đây là nguyên chủ trước khi bị sơn tặc bắt đi phân phó Đạm Đài Tẫn sau khi trở về quỳ.

Tô Tô hôn mê hai ngày, nói cách khác, Đạm Đài Tẫn đã quỳ hai ngày ở băng thiên tuyết địa.

Tô Tô hữu khí vô lực nói: "Lấy gương tới."

Xuân Đào vội vàng đặt lên một cái gương đồng, nàng ấy lặng lẽ nhìn Tam tiểu thư, Tam tiểu thư lần đầu tiên dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện cùng mình a!

Tô Tô xem thân thể hiện tại của mình, trong gương, chiếu ra một gương mặt ngây ngô, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi. Mắt hạnh cong lên, môi anh đào tiểu xảo, không thể xưng là tuyệt sắc, thiên hướng về tiểu cô nương nhà bên.

Tô Tô thử cười, nháy mắt mang đến hương vị vui vẻ, hạnh phúc.

Kỳ thật, trọng điểm mà Tô Tô muốn cũng không phải xem nguyên chủ Diệp Tịch Vụ trông như thế nào.

Nàng đánh giá hồi lâu với gương, trầm mặc hồi lâu.

Lâu đến Xuân Đào nơm nớp lo sợ, nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, người đang xem cái gì?"

Sẽ không phải lại oán mình không có phong tình đại cô nương như ngày thường đi?

Tô Tô thầm nghĩ: Sư bá đã dạy nàng xem tướng mạo, miệng là Nhâm Quý thuộc phương Bắc, môi đỏ như son, răng trắng như sứ vừa nhỏ đều vừa dày, ắt có mệnh công vương  (3).

(3): Nguyên văn: 口为壬癸北方中, 唇若丹朱势要长. 齿白细多齐更密, 自然平地作公王. Đây là đoạn đoán tướng qua ngũ quan mà tớ chả biết gì về cái này nên để tạm thế nha. Đây là link bài viết có nhắc đến đoạn này :

Hiện tại nàng không tính đến nó, xem tướng mạo này chú định sống không quá hai mươi, là mệnh chết yểu.

Tô Tô rất nghi hoặc, tuy nói phàm nhân sống lâu không quá trăm tuổi nhưng khối thân thể này tuổi còn nhỏ, thế nhưng nhất định là phải chết sớm?

Mặc dù thân thể đổi thành Tô Tô cũng không có chút dấu hiệu thay đổi nào.

Tương lai nàng rốt cuộc là chết như thế nào nha?

Không biết vì cái gì, Tô Tô lập tức liên tưởng đến thiếu niên ma vương đang quỳ ở bên ngoài.

Thiếu nữ chính đạo Lê Tô Tô, đột nhiên nâng mắt lên.

Cam!(4)

(4): Nguyên văn: ! Những người trẻ đương thời sử dụng Gan như một câu cảm thán để thể hiện cảm xúc của họ. (theo Baidu)

Xong đời.

Tô Tô sống không còn gì luyến tiếc nằm về trên giường.

~~~

Tác giả có lời muốn nói:

N: "Khẩu vi nhâm quý phương bắc trung. . . . . ." trong văn nguyên tự là áo tang thần cùng "Tướng mạo ngũ quan thi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện