Chương 25: Sát Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Sát Ý

Edit by Thanh Thanh

~~~

Tô Tô cũng không biết mình bơi bao lâu.

Nước sông băng lãnh, băng nhỏ vụn vạch phá da thịt của nàng, tứ chi cứng ngắc chết lặng không cảm giác được đau đớn.

Nàng cứ bơi về phía trước, tốc độ càng ngày càng chậm, lại không dám dừng lại.

Vội vàng không kịp chuẩn bị sặc nước bọt, giữa bối rối, Tô Tô bắt được cây gỗ đang trôi, nàng nửa người nằm sấp ở phía trên, nửa người khác đắm chìm vào ở trong nước, vô lực trôi nổi theo cây gỗ.

Trên trời lại bắt đầu có tuyết rơi, hoa tuyết rơi vào trên gò má nàng.

Tô Tô nhắm mắt lại, một đầu ngón tay đều không động được, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Có người êm ái ôm lấy nàng, lập tức, thân thể trở nên ấm áp.

Không biết trôi qua bao lâu, lúc Tô Tô lại có ý thức, nghe thấy được tiếng rao hàng đầu đường, tiếng chiêng gõ, còn có tiếng bọn nhỏ reo hò cười.

Có người thấp giọng đàm luận sự tình.

Nàng mở to mắt, phát hiện mình nằm trên giường mềm mại.

Bên cạnh là một cái cửa sổ thấp, trong phòng than lửa đốt đến đôm đốp rung động.

Tô Tô từ trên giường ngồi xuống, liếc mắt thì nhìn thấy hai nam nhân ngồi ở bên cạnh bàn.

"Tuyên Vương điện hạ, Ngu Khanh?"

Ngu Khanh nghe vậy, nhíu mày: "Ngươi đã tỉnh a, cảm giác thế nào?"

Tô Tô nói: "Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Ngu Khanh mở quạt xếp ra, ra hiệu Tô Tô nhìn Tiêu Lẫm.

"Việc này ngươi phải hỏi sư huynh ta, hắn không yên lòng về ngươi, chỉ sợ ngươi bị Yêu Hồ giết, buộc ta một đường lần theo dấu vết tới. Hai ta ở trên sông vẽ thuyền vài ngày, kết quả trông thấy ngươi ôm một khối gỗ hôn mê bất tỉnh. Cũng là ngươi vận khí tốt, chậm thêm chút chỉ sợ cũng chết rét."

Tô Tô chân thành nói: "Cám ơn các ngươi."

Tiêu Lẫm nói: "Tam cô nương, ngươi đừng nghe Ngu Khanh nói bậy, mạng của chúng ta là ngươi cứu, nên nói lời cảm tạ chính là ta cùng Ngu Khanh mới đúng. Về tình về lý, chúng ta cũng nên cam đoan an toàn của ngươi."

Ngu Khanh hỏi: "Ngươi làm sao lại ở trong sông?"

Tô Tô trả lời hắn ta: "Đạm Đài Tẫn muốn để ta viết thư cho Đại ca, thả bọn họ qua Gia Dự quan, ta nhảy sông chạy trốn."

Ngu Khanh tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Phu quân này của ngươi cũng thật là lợi hại." Cũng không phải nghĩa xấu, Ngu Khanh chân tình cảm thấy tâm tư người kia thâm trầm, chịu nhục nhiều năm, thật lợi hại.

Trước đó mình và Triệu Vương đều không nhìn ra đó là nhân vật hung ác.

Tô Tô bèn vội hỏi: "Đại ca ta thế nào, y không có xảy ra việc gì a?"

Tiêu Lẫm rót cho Tô Tô một chén trà ấm, nói ra: "Ngươi ngủ hai ngày, thuyền Đạm Đài Tẫn đã qua Gia Dự quan. Diệp tiểu tướng trong quân độc, được đưa về Hoàng Thành trị liệu."

Thấy Tô Tô sắc mặt tái nhợt, Tiêu Lẫm an ủi: "Yên tâm, không phải thuốc độc thương tới tính mệnh, trở lại Hoàng Thành chẳng mấy chốc sẽ không có việc gì."

Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, vậy là tốt rồi, chí ít không là phản quốc, Diệp Thanh Vũ mệnh là bảo vệ.

Nàng uống xong trà, Tiêu Lẫm lại quan tâm cho nàng ăn.

Tô Tô đói gần chết, bưng bát bắt đầu ăn.

Ngu Khanh có chút hăng hái mà nhìn nàng: "Trước kia nghe nói Diệp Tam tiểu thư không coi ai ra gì, ngang ngược càn rỡ, vì cái gì ngươi cùng lời đồn kém nhiều như vậy?"

Thời điểm bọn họ nhặt được Diệp tam, nàng đều sắp đông lạnh thành một người băng nhỏ, một nữ hài tử, lại có lá gan nhảy vào trong nước sông đông, phần dũng khí này nhiều ít nam nhân cũng không sánh nổi.

Tô Tô cười nói: "Ta cũng nghe nói môn khách Triệu Vương Ngu tiên sinh tính tình ôn hòa, là quân tử nho nhã. Ngu tiên sinh, ngươi cùng lời đồn, cũng có chênh lệch không nhỏ."

Cho nên lời đồn không thể tin.

Ngu Khanh sắc mặt tối đen, hừ một tiếng.

Tiêu Lẫm nhìn Tô Tô, khóe miệng nhịn không được hiển hiện mỉm cười.

Tô Tô nói: "Còn có một chuyện, con thất vĩ Yêu Hồ kia làm sao bây giờ?"

Tiêu Lẫm nói: "Ta đã nghĩ biện pháp liên hệ sư thúc của ta, y có đối sách."

Tô Tô tuy có bất an, nhưng cũng biết chỉ có dạng này. Nàng nhất định phải tiến về hoang Uyên tìm Thần Quy, chuyện thất vĩ hồ, chỉ có thể gửi hi vọng trên thân sư thúc của Tiêu Lẫm.

Trình độ bây giờ của mình, lưu lại cũng không có cách nào đánh bại Yêu Hồ.

Tô Tô cơm nước xong xuôi, Tiêu Lẫm nói: "Diệp Tam cô nương, nơi này là Thanh Thủy trấn, cách Hoàng Thành năm ngày lộ trình, chờ ngươi nghỉ ngơi tốt, chúng ta sẽ trở về. Yên tâm, chuyện của Đạm Đài Tẫn, phụ hoàng nhìn rõ mọi việc, Đại tướng quân trung tâm nghĩa đảm, giá họa không được người nhà ngươi."

Tô Tô vội vàng nói: "Ta còn có việc, tạm thời không thể trở về. Tuyên Vương điện hạ, ngươi cùng Ngu tiên sinh có thể chuyển cáo phụ thân ta cùng tổ mẫu, nói ta hết thảy mạnh khỏe, làm xong việc sẽ về nhà."

"Tam cô nương, ngươi có chuyện gì, thế nhưng là ta có thể giúp được một tay?"

Y áo trắng tóc đen, vẻ mặt nghiêm túc, là thật sự nghĩ báo đáp chi tình Tô Tô lúc trước cứu mạng.

Trong lòng Tô Tô ấm áp, trước khi đến thế giới này, phụ thân cũng đã nói, có thể sẽ gặp gỡ cố nhân, để Tô Tô thong dong.

Tô Tô Đại sư huynh gọi là Công Dã Tịch Vô, là một con em quý tộc nhân gian. Y mười hai tuổi bái nhập tiên môn, lấy thân thể phàm nhân tu luyện đến Hóa Thần kỳ mới hơn ba trăm tuổi, hoàn toàn xứng đáng là thiên tài.

Nếu như nàng không có suy tính sai, Tiêu Lẫm nhất định là kiếp trước cua Đại sư huynh.

Thế nhưng là, hai chữ kiếp trước, lại cũng không để cho người ta vui sướng. Bởi vì làm một người chỉ có tử vong, linh hồn bất diệt, tài năng chuyển thế.

Gặp Tô Tô sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Lẫm, Ngu Khanh nói: "Này, tiểu nha đầu, nhìn cái gì đấy, còn đối với sư huynh ta nhớ mãi không quên a?"

Tiêu Lẫm thấp giọng trách cứ: "Ngu Khanh!"

Ngu Khanh nói: "Được được được, miệng ta tiện, ta ngậm miệng."

Tô Tô vội vàng khoát tay: "Tuyên Vương điện hạ, ngươi đừng hiểu lầm, ta vừa mới nghĩ chút chuyện nên có chút xuất thần. Trước kia là ta không hiểu chuyện, sau này sẽ không."

Tiêu Lẫm gật đầu, ý cười ôn nhu: "Ta biết, Tam cô nương... Cùng trước kia không giống nhau lắm. Ngu Khanh miệng không tốt, Tam cô nương chớ cùng hắn so đo."

Tô Tô ăn uống no đủ, lúc này mới phát hiện quần áo trên người mình cũng đổi.

Ngu Khanh nói: "Là nữ nhi ông chủ nhà trọ đổi cho ngươi, yên tâm, chúng ta cũng không dám chiếm tiện nghi của ngươi."

Tô Tô có khí lực, lại sinh long hoạt hổ.

Tô Tô cũng không cùng Tiêu Lẫm khách khí quá phận, nàng hiện tại hoàn toàn chính xác cần trợ giúp, nàng nói: "Ta muốn đi một chỗ rất xa, khả năng một đoạn thời gian rất dài mới trở về. Tuyên Vương điện hạ thuận tiện có thể cho ta mượn một chút bạc hay không, ta viết một lá thư, để Xuân Đào đưa qua cho ngươi."

Tiêu Lẫm từ trong ngực lấy ra mấy tấm ngân phiếu, Tô Tô xem xét, khá lắm, phải có mấy ngàn lượng.

Tô Tô chỉ lấy một tấm: "Dạng này là đủ rồi, điện hạ, Ngu tiên sinh, bảo trọng."

Cứ việc nàng cũng hi vọng, đầu này thay đổi vận mệnh trên đường, có thể có người cùng nàng đồng hành, nhưng Tô Tô biết, cũng không có khả năng.

Tiêu Lẫm còn chưa trở thành Công Dã Tịch Vô, y là hoàng tử Đại Hạ, hai nước sắp giao chiến, y có sứ mệnh thân là Hoàng. Mà sứ mệnh của Tô Tô nhất định là cô độc một đường.

Nàng hướng bọn họ phất phất tay, xuống thang lầu nhà trọ.

Ngu Khanh nhìn bóng lưng thoải mái của nàng, trêu chọc nói: "Sư huynh, nha đầu này nhiều có sinh mệnh lực, còn trách đáng yêu, lúc trước nếu như nàng là cái bộ dáng này, ngươi sẽ lấy nàng sao?"

Tiêu Lẫm cau mày nói: "Nói cẩn thận."

Không có cái gì nếu như.

Trong tầm mắt của bọn họ, thiếu nữ mua một tiểu mã đỏ thẫm, biến mất ở trong gió tuyết.

***

"Chúng ta bao lâu không có về cố hương rồi?" Kinh Lan An đưa tay tiếp được hoa tuyết, vẻ mặt có mấy phần hoảng hốt.

Sau năm ngày vượt qua Gia Dự quan, bọn họ cuối cùng đã tới biên cảnh Chu quốc.

Lại đi về Chu quốc, khí hậu sẽ càng ngày càng ấm áp.

Hoa tuyết trong lòng bàn tay Kinh Lan An bị hòa tan, cái này đại khái là một trận tuyết bọn họ nhìn thấy cuối cùng.

Đạm Đài Tẫn hỏi: "Cô cô tưởng niệm Chu quốc?"

"Chưa nói tới tưởng niệm, nhưng là lá rụng về cội, mỗi người sinh ra đã có cây của mình, trở lại cố thổ, mười phần cảm khái." Kinh Lan An nói, "Nói đến, điện hạ lúc trước hỏi ta muốn một phần Kết Xuân tằm, nhưng là giải dược Kết Xuân tằm cũng không dễ phối trí, Thánh nữ trong tộc mấy ngày trước đây dùng cánh hoa tuyết liên còn sót lại, phối trí ra một phần giải dược, điện hạ có thể cần?"

Bà ta lấy ra một bình sứ tinh xảo thanh ngọc, cũng không có hỏi Đạm Đài Tẫn đến cùng dùng Kết Xuân tằm trên thân ai.

Đạm Đài Tẫn nhận lấy, bình sứ ấm áp, hắn vô ý thức vuốt ve một lát, sau đó nói: "Không cần đến."

Hắn đưa tay, ném thuốc giải vào trong nước sông.

"Điện hạ nhưng có hào hứng đánh cờ một ván?"

Đạm Đài Tẫn nói: "Có thể."

Hắn xốc vạt áo khoác lên, ngồi ở đối diện Kinh Lan An.

Kinh Lan An cầm cờ đen, hắn cầm cờ trắng.

"Điện hạ, cô cô hiếm khi hỏi đến chuyện ngươi ở Đại Hạ, năm đó ta phái Lưu thị đi chiếu cố ngươi, về sau ta nghe nói, Lưu thị điên rồi." Kinh Lan An đặt xuống một con, "Nàng ta có bảo vệ tốt cho ngươi?"

Quân trắng rơi xuống, mang theo sát phạt chi khí, nhớ tới đêm mất nhũ mẫu điên trong lãnh cung kia, vẻ mặt Đạm Đài Tẫn không thay đổi: "Ngươi hoài nghi là ta bức điên bà ta?"

Kinh Lan An trầm mặc nửa ngày: "Dĩ nhiên không phải."

Đạm Đài Tẫn vuốt vuốt một quân cờ, thình lình ném ra một tin tức tính chất bạo tạc: "Ngươi hoài nghi đến không có sai. Bà ta thoạt đầu không điên, còn nghĩ bảo vệ tốt ta, trông mong ta có một ngày có thể trở lại Chu quốc, tiếp tục làm Hoàng tử, bà ta có thể khổ tận cam lai."

"Ý nghĩ đáng thương cỡ nào, rõ ràng chỗ sâu luyện ngục, vẫn còn ngóng trông có một ngày có thể thoát ra ngoài. Thời gian ở lãnh cung quá dài dằng dặc, bà ta rốt cục ý thức được, ý tưởng này ngu xuẩn."

"Ngũ hoàng tử Đại Hạ, yêu thích luyến đồng." Đạm Đài Tẫn tỉnh táo nói ra câu nói này, Kinh Lan An biến sắc.

"Điện... Điện hạ."

Đạm Đài Tẫn hạ xuống một quân cờ, thanh âm thanh thúy vang lên, hắn chống đỡ cằm hồi ức lại: "Lưu thị tăng thêm trong thức ăn của ta chút thuốc, nhưng đáng tiếc, một trận kia quá phong phú, phong phú cho ta không chịu đựng nổi, ta đem thức ăn cho bà ta ăn, mang bà ta đi uyển hái vòng nguyệt quế."

"Cô cô, ngươi chỉ sợ không biết uyển hái vòng nguyệt quế là địa phương nào, trong cung ướp H lão thái giám, là ở chỗ này sinh hoạt." Đạm Đài Tẫn thương hại cong môi lên, nói, "Lưu thị trở ra, trở về thì điên rồi."

Kinh Lan An nhắm mắt lại, bi ai nói: "Điện hạ, là ta không tốt."

Đạm Đài Tẫn lắc đầu, hắn ra một quân tối hậu.

"Ngươi thua."

Kinh Lan An nhìn về phía bàn cờ, đều nói xem cờ như nhân sinh, lạc tử thì có thể nhìn ra tính cách một người. Quân cờ trong tay Đạm Đài Tẫn sát phạt quả quyết, hắn lại hoàn toàn không thèm để ý chết sống của quân tốt.

Quân cờ của hắn chết nhiều hơn.

Nhưng hắn là người thắng.

Đạm Đài Tẫn không có hào hứng đến ván thứ hai, hắn đứng dậy, trở về buồng nhỏ trên tàu.

Kinh Lan An nhặt từng viên cờ vào hộp, cho dù dưỡng dục qua Đạm Đài Tẫn, bà ta lại hoàn toàn không hiểu hắn.

Tỉ như chuyện của Tô Tô,bsau khi nàng nhảy sông, Kinh Lan An coi là Đạm Đài Tẫn sẽ phái người đuổi bắt, hoặc là cứu nàng, nhưng mà qua nhiều ngày như vậy, hắn thờ ơ.

Phần lạnh lùng này, để đầu ngón tay Kinh Lan An nổi lên mấy phần ý lạnh.

Sắc trời đen ngầm, trên mặt nước, ẩn ẩn xuất hiện bóng một chiếc thuyền khác.

Kinh Lan An đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía chiếc thuyền kia, có người thấp giọng nói: "Phu nhân, là người tiếp ứng."

Kinh Lan An nói: "Mấy ngày nay mệt nhọc, để điện hạ nghỉ ngơi thật tốt một phen, phân phó phòng bếp đêm nay chuẩn bị phong phú chút. Danh linh ta mua mấy ngày trước đây đâu?"

Không bao lâu, một cô gái xinh đẹp nhu nhu phủ phục dưới chân Kinh Lan An.

Kinh Lan An nói: "Nghe nói ngươi còn chưa khai bao, nhưng là điều nên biết đều biết. Hảo hảo hầu hạ điện hạ, để hắn cao hứng chút."

Tích Cầm ngượng ngùng lại chờ mong nói: "Vâng."

Nàng ta gặp qua điện hạ, đẹp như vậy, ngay cả mình đều mặc cảm. Nghĩ đến có thể làm bạn với nam tử như thế, tim của nàng ta đập đều nhanh thêm mấy phần.

Sau khi Tích Cầm yêu kiều thướt tha đi, nha hoàn xuất hiện bên cạnh Kinh Lan An.

"Điện hạ sẽ dùng sao?"

Kinh Lan An nói: "Không quan trọng."

Ngón tay của bà ta điểm một cái tại vị trí trái tim: "Nơi này không có ai, cái gì đều không quan trọng."

Nhưng nếu như trong lòng có người.

Kinh Lan An nghĩ thầm, có lẽ, bà ta có thể ngóng trông chuyện không muốn làm người tuyệt vọng như thế.

***

Tích Cầm đẩy phòng ra.

Thiếu niên mặc áo đen, ngồi xếp bằng ở trên giường. Hắn từ từ nhắm hai mắt, lông mi đen nhánh như lông quạ.

Thấy có người tiến đến, hắn mở mắt ra.

Tích Cầm duyệt vô số người, nhưng là lần đầu tiên bị ánh mắt một người mà thấy chân có chút như nhũn ra.

Nàng ta có chút sợ hãi, lại cũng cảm thấy càng thêm hâm mộ nam tử trước mắt.

Tích Cầm quỳ xuống, quỳ gối tới gần hắn.

Nàng ta môi đỏ run nhè nhẹ, thổ lộ ra lời nói làm người thương tiếc: "Phu nhân để nô đến hầu hạ điện hạ đi ngủ."

Đạm Đài Tẫn nói: "Lan An để ngươi đến?"

"Vâng." Tay Tích Cầm tháo đai lưng, nhịn xuống rung động trong lòng, rút đi quần áo.

Da thịt nữ tử tiếp xúc đến không khí băng lãnh.

Thân hình của nàng ta rất tốt, làn da cũng trắng, có được một bộ thân thể có thể câu dẫn bất luận nam nhân gì.

Tích Cầm coi là sẽ ở thấy nồng đậm tình dục trong mắt Đạm Đài Tẫn, nhưng mà hắn không vui không buồn, nhìn nàng ta phảng phất như nhìn một bãi thịt chết.

Nàng ta cực lực dẫn dụ hắn, nhịn không được đi nhìn dưới rốn ba tấc của hắn có phản ứng hay không.

Nhưng mà thiếu niên bình tĩnh như vậy, môi mỏng của hắn hơi câu: "Làm sao? Rất kinh ngạc?"

Tích Cầm bối rối, vội vàng quỳ xuống.

Nàng ta khó tránh khỏi hoài nghi, điện hạ đối với thân thể nữ tử mỹ diệu không có cảm giác lên, có phải là...

Đạm Đài Tẫn giơ tay lên, máu tươi rơi xuống bả vai Tích Cầm, một con cổ trùng màu đen từ trên người nữ tử bò ra.

Tích Cầm trông thấy côn trùng nhúc nhích, nghĩ thét lên, lại phát hiện yết hầu của mình không phát ra thanh âm nào.

"Một đêm triêu dương." Đạm Đài Tẫn nắm cổ trùng, cảm thán nói, "Thật khiến cho người ta thương tâm, Lan An muốn cho ta chết sung sướng chút."

Trên miệng hắn nói thương tâm, nhưng trong mắt cũng không có nửa điểm khổ sở.

Một con Xích Viêm ong từ bên trong đầu Tích Cầm bay qua, nàng ta trừng to mắt, thẳng tắp ngã xuống.

Đến chết cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Đạm Đài Tẫn mặt không biểu tình, từ bên cạnh thi thể đi qua.

Ở lãnh cung mười bốn năm, hắn cái gì chưa từng gặp qua?

Đạm Đài Tẫn không cùng bất kỳ kẻ nào nói qua, thế gian mọi vật trong mắt hắn, bất quá là khô thạch cỏ cây, đất vàng khô lâu. Một miếng thịt chết co quắp mà thôi, hắn động dung đều làm không được.

Tương lai, cũng sẽ không vì bất luận một thân thể gì mà khó có thể khống chế.

Hết chương 25!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện