Chương 51: Bé con (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Bé con (1)

Hình như sắp sinh.

Mục Trạm nghe vậy liền cả kinh, nháy mắt đã tỉnh ngủ, hắn cảm thấy cần phải chuẩn bị đồ sinh, rồi lại vội vàng xuống giường gọi người, nhưng vừa mở miệng muốn truyền thái y, câu tiếp theo đã nghẹn lại.

Hắn hồi thần, phát hiện có điểm không đúng.

Văn Minh Ngọc mới thay đổi khẩu vị, thích ngủ, làm tổ các kiểu mới khoảng mười ngày, dù tính cả số tháng mang thai trước đó cũng ước chừng chỉ hơn ba tháng, làm sao có thể sinh con được?

Mục Trạm cảm thấy không phải, nhưng tình huống này, vẫn nên truyền thái y tới chẩn bệnh thì hơn.

“Đau bụng sao? Thời gian chưa được bao lâu, không thể sinh sớm vậy được, bình tĩnh lại nào.” Mục Trạm nhẹ giọng trấn an cậu.

Văn Minh Ngọc nghe vậy mới phản ứng lại, cậu hơi sửng sốt.

Đúng nha, sao cậu lại cảm thấy vậy nhỉ? Chuyện đó không hợp lý.

Nhưng trong tiềm thức, cậu thực sự đã cho là như vậy, tựa như lúc trước khi cậu có cảm giác rồi tự bứt lông, làm tổ.

Cậu đặt tay lên bụng, nhẹ nhàng sờ sờ rồi hoang mang đáp: “Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy vậy…..”

Mục Trạm cũng cảm thấy lạ, nhưng nghe nói sau khi một người có thai, cảm xúc sẽ dao động, dễ suy nghĩ nhiều, có thể đây chính là lý do.

Trong lúc chờ thái y, Văn Minh Ngọc chậm rãi sờ sờ bụng mình, cơn đau đã giảm bớt, vài phút sau thì hoàn toàn biến mất như thể lúc nãy chỉ là ảo giác.

Cơ thể co quắp của cậu bất giác thẳng ra, đôi mày cau có vì cơn đau lúc nãy cũng giãn ra, mọi thứ trở lại bình thường. Cậu không thể không đứng dậy xem xem có gì dưới chân mình không. Cậu luôn cảm thấy hình như mình đã sinh rồi.

Mục Trạm thấy cậu muốn động, vội vàng giữ cậu lại.

Văn Minh Ngọc lại thất thần suy nghĩ, cậu cảm thấy trong bụng mình đã không có bé con nữa rồi, cũng không thấy cảm giác như có gì đang níu giữ tâm mình nữa. Cậu cảm thấy có lẽ bé con của mình đã ở trên giường rồi.

Nhưng Văn Minh Ngọc ngại nói ra, liền ậm ừ: “Nằm, không thoải mái, với lại, bụng ta cũng không đau nữa…..”

Mục Trạm rũ mắt quan sát cậu, thấy cậu quả thực không sao, lại có vẻ vô cùng kiên trì muốn đứng dậy dành phải cẩn thận đỡ cậu lên.

Văn Minh Ngọc ngồi dậy liền xốc chăn nhìn quanh chân mình, sau đó lại quan sát một lượt trên đệm, không bỏ qua một ngóc ngách nào, thậm chí còn nhấc chân mình lên nhìn.

“Muốn tìm gì sao?” Mục Trạm nhíu mày, càng nhìn càng không hiểu.

Văn Minh Ngọc lắc đầu không nói. Dù sao cũng không thể trả lời là tìm con mình vừa sinh được, tuy lý trí cậu cảm thấy không có khả năng nhưng vẫn cảm giác như mình đã sinh rồi.

Nếu lúc này Văn Minh Ngọc ở trong bộ dáng thỏ tai cụp, hẳn là đang cuống quýt đi tìm đàn con, nhưng không thấy gì cả, cậu sẽ lo lắng đến mức tai thỏ run lên, kêu ô ô.

Nhưng Văn Minh Ngọc trong hình dáng nhân loại vẫn luôn khắc chế bản thân, chỉ có đôi mắt nhỏ vẫn không ngừng nhìn xung quanh, rõ ràng là sững sờ không yên, dường như có chuyện gì đó rất khó hiểu, cả người đều ngẩn ra.

Đương nhiên Mục Trạm sẽ không tin là không có chuyện gì chỉ vì cậu lắc đầu. Hắn thấy Văn Minh Ngọc cứ nhìn nhìn trên tấm nệm mềm mại, suy nghĩ xem rốt cuộc cậu đang làm gì, trong lòng nổi lên rất nhiều suy đoán.

Đúng lúc này, thái y tới, hơn nữa không chỉ có một người.

Còn chưa kịp hành lễ đã bị ngăn lại, Mục Trạm ra lệnh cho họ bắt mạch.

Thái y râu bạc có kinh nghiệm phong phú nhất bước đến trước tiên, ngón tay đặt lên cổ tay Văn Minh Ngọc, ngưng thần bắt mạch. Qua một hồi lâu, ông nhăn mi, sắc mặt không nhịn được thay đổi, cho dù đã cố gắng khắc chế nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Hơn nữa Mục Trạm còn đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.

Mục Trạm lạnh lùng: “Vấn đề gì? Tại sao lại đau bụng?”

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, ngự y đã rầm một tiếng quỳ xuống.

Ông cúi đầu, vừa cung kính vừa sợ hãi, giọng điệu run rẩy, “Căn cứ theo mạch tượng, thân thể Văn công tử không có gì đáng ngại, chỉ là…..”

Vì ông đã quỳ xuống, vẻ mặt lại có vẻ vô cùng nghiêm trọng nên sắc mặt Mục Trạm cũng rất xấu, thấy ông ấp a ấp úng lại càng không kiên nhẫn, lập tức ép hỏi: “Chỉ là cái gì?”

Trán thái y đầy mồ hôi lạnh, ông không dám tưởng tượng sai lầm lớn như vậy, sự việc lại còn liên quan đến hoàng tự thì kết cục sẽ thế nào.

“Chỉ là, chỉ là không có thai!”

Không còn cách nào khác, cố tình kéo dài chỉ khiến tình hình nghiêm trọng thêm, ông chỉ có thể dứt khoát nói nhanh.

Thái Cực Điện lập tức yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ có tiếng hít thở cực nhẹ, xen lẫn cả tiếng run rẩy.

Chỉ mấy giây mà như thể đã mấy trăm năm, thái y chịu đủ dày vò. Đặc biệt là vị thái y lần trước chẩn bệnh nói Văn Minh Ngọc có thai kia, chân ông ta mềm nhũn quỳ ngồi xuống đất.

“Có ý gì?” Thanh âm Mục Trạm vang lên trong điện, ngữ khí thực bình tĩnh, nhưng lại khiến các thái y càng thêm khủng hoảng bất an.

“Vi thần có tội, trước đây không phát hiện ra việc chẩn đoán sai lầm này. Vừa rồi vi thần đã bắt mạch, mạch của Văn công tử không phải hoạt mạch. Đây là việc trọng đại, bệ hạ có thể bảo cả đám người Chu thái y cùng bắt mạch để xác định thật giả.”

Mục Trạm nhíu mày thật sâu, ra hiệu cho các thái y còn lại tới xem, kết quả giống nhau, Văn Minh Ngọc không hề mang thai.

Đứa trẻ lớn vậy rồi, sao có thể nói không có là không có được?

Văn Minh Ngọc sững sờ, cậu ngơ ngác ngồi trên giường, đầu óc rối loạn, lòng không thể tin nổi, cũng không thể hiểu nổi đây là tình huống gì.

Trước đó rõ ràng cậu cảm giác được trong bụng mình có đứa bé, bụng phồng lên, còn cả buồn nôn, nôn nghén, thai động, không khống chế được bản năng bứt lông, xây tổ, thậm chí nơi đó còn trướng đau, có sữa…..Sao có thể là giả được?

Vẻ mặt Văn Minh Ngọc chết lặng, tới mức hoài nghi nhân sinh.

Cậu không nhịn được hỏi: “Nhưng ta đều có những dấu hiệu đó, nếu không phải mang thai, vậy tại sao?”

Thái y cẩn thận quan sát vẻ mặt Thánh thượng, sau đó mới trả lời: “Bẩm Văn công tử, là thế này. Có đôi khi một người không hề có thai nhưng vẫn có toàn bộ các triệu chứng, đó gọi là mang thai giả. Mấy ngày trước, trong đám vi thần có người bắt được hoạt mạch nên lại càng dễ lẫn lộn.”

“Hai ngày trước Thánh thượng có lệnh cho hạ quan tìm kiếm những thư tịch liên quan đến thỏ, vi thần đã xem qua, quả thực thỏ cũng có loại tình huống này, khi chúng thường xuyên bị vuốt lưng sẽ xuất hiện trạng thái mang thai giả, thân thể cũng sẽ phát sinh biến hóa tương ứng, cho là mình đang mang thai, cũng bắt đầu xây tổ cho con non.”

Nghe thái y nói, Văn Minh Ngọc không nhịn được mở to hai mắt. Thỏ cũng sẽ bị vậy ư? Giống y hệt tình huống của cậu rồi!

Thái y cúi đầu, vẫn chưa chú ý đến vẻ mặt Văn Minh Ngọc, tiếp tục giải thích: “Người cũng có tình huống tương tự, khi cực kỳ mong ngóng có thai sẽ sinh ra triệu chứng đó, chính là do ý tưởng trong lòng ảnh hưởng đến thân thể, nhưng thực tế…..là không phải.”

Thái y gian nan nói nốt mấy câu, còn giải thích thai động là do vấn đề của dạ dày, sau đó vội vàng vỏ vẻ, “Lần này tuy không có, nhưng Văn công tử có thể chất cực kỳ hiếm thấy trong số các nam tử, chỉ cần điều dưỡng thích đáng thì về sau sẽ có.”

Sau một hồi giải thích, Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm đều đã hiểu tại sao lại có chuyện này. Trong nhất thời, không khí vô cùng trầm mặc, tràn đầy xấu hổ mà an tĩnh lại.

Họ đã tạo ra chuyện hiểu lầm lớn như vậy, còn cho là đã thực sự mang thai, thậm chí còn chuẩn bị cả quần áo đồ chơi cho em bé.

Nhưng kết quả cuối cùng chỉ là không khí, chẳng có gì cả.

Văn Minh Ngọc căn bản không hề mang thai.

Sau khi hiểu ra mình chỉ là mang thai giả, cậu mới xuất thần một lúc rồi mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ vì chuỗi hành động trước đó của mình, chỉ muốn chui xuống gầm giường để không phải đối mặt với ai.

Sau khi “sinh con” đồng thời phát hiện mình không hề mang thai, mọi triệu chứng mang thai giả của cậu cũng biến mất, lý trí trở về, cậu nghiêm túc suy nghĩ một phen, cậu với Mục Trạm vốn chưa hề gần gũi, cũng không hề làm tới một bước cuối cùng kia, sao có thể mang thai được.

Nhưng lúc mang thai giả, tâm lý cậu cho rằng mình có rồi, sau đó theo bản năng mà vững tin như vậy, cuối cùng tự đi vào ngõ cụt, cảm thấy Mục Trạm đã hoàn toàn đánh dấu mình rồi, chỉ là mình không nhớ rõ khi nào mà thôi.

Quả thực là điên rồi.

Hiện trường chết lặng.

Vẻ mặt của Văn Minh Ngọc có chút suy sụp, rốt cuộc nhịn không được, cậu ngã người lăn xuống giường trốn đi, không muốn đối mặt với hiện thực ma huyễn này. Thôi thì cứ làm một con đà điểu chôn đầu xuống cát như thể không có chuyện gì xảy ra đi.

Thái y chẩn bệnh sai có thể nói là đã trêu chọc Thánh thượng, đã phạm tội khi quân. Tuy nói họ không cố ý nhưng thân là thái y như vậy là đã mắc sai lầm lớn trong công việc, đã vậy sự việc còn liên quan đến hoàng tự, Thánh thượng có thể sẽ có đứa con đầu tiên. Sự tình nghiêm trọng như vậy, trong cơn giận dữ, Thánh thượng muốn giết họ cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Trong lòng thái y rất sợ hãi, âm thầm mong Thánh thượng có thể lưu tình mà cho họ một cơ hội lấy công chuộc tội, họ nhất định sẽ cố gắng điều dưỡng cho Văn công tử, để cậu có thể nhanh chóng mang thai long chủng.

Nhưng họ cũng không dám nói ra những lời này. Bởi vì sắc mặt Thánh thượng rất xấu, họ chỉ có thể giữ im lặng tuyệt đối, chờ phán quyết của Thánh thượng.

Mục Trạm lạnh mặt, không nói gì.

Tất cả thái y đều cho rằng hắn đang cực kỳ tức giận, nhưng thực ra tâm trạng hắn giờ đang rất phức tạp, chính hắn cũng chẳng thể nói rõ. Từ đầu lúc biết Văn Minh Ngọc mang thai, trong lòng hắn vô cùng tức giận, sau có kiệt lực thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật này, quyết định nhận đứa bé không biết là con ai này, cảm xúc của hắn đã vô cùng phập phồng.

Nhưng hiện tại thái y nói cho hắn tất cả đều là giả, đứa bé không tồn tại, trong phút chốc, những vướng bận, đau đớn cùng giận dữ trước đó đều biến thành một trò cười, hắn bị lừa mà vẫn cứ ngây ngốc tin.

Lúc này, Mục Trạm hẳn là phải lửa giận ngập trời hận không thể giết sạch đám thái y kia. Hắn cho rằng bản thân sẽ như vậy, nhưng thực tế, trong lòng hắn lại dâng lên nỗi vui mừng không thể che giấu, nó dâng lên nhanh hơn cả sự tức giận.

Ngay từ đầu, hắn đã không muốn tin trong bụng Văn Minh Ngọc có con của người khác, trước đó tuy đã tận lực thuyết phục nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn có thể thản nhiên tiếp thu. Có đôi khi hắn sẽ không nhịn được sát ý muốn giết luôn đứa bé kia.

Giữa tất cả những cảm xúc khác thường ấy, được mấy ngày, hắn bỗng nhiên biết đứa trẻ mà hắn chán ghét kia vốn không hề tồn tại.

Cục đá vẫn đè nặng trên ngực hắn đã biến mất, đến mức nhìn những thái y kia cũng thấy thuận mắt hơn chút. Vốn họ phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy thì phải nghiêm trị, nhưng Mục Trạm cũng chỉ phạt bổng lộc rồi cho họ lui ra, về sau tuyệt đối không được tái phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy, hơn nữa phải điều dưỡng thật tốt cho Văn Minh Ngọc.

Mục Trạm đứng bên mép giường duỗi tay xốc chăn trên đầu Văn Minh Ngọc xuống, nhưng Văn Minh Ngọc nắm rất chặt không chịu buông ra. Mục Trạm chỉ có thể thấy nửa bên mặt đỏ bừng của cậu cùng mùi hương trái cây ngọt ngào.

Tâm trạng u ám của Mục Trạm biến mất, ngay cả khóe miệng cũng cong lên, hắn cười nói: “Ngượng ngùng sao? Mang thai giả cũng không sao, là chuyện bình thường của thỏ thôi mà.”

Rõ ràng là đang có ý an ủi nhưng vào tai Văn Minh Ngọc lại như đang cười nhạo, không phải ngươi là thỏ sao, sao chuyện bình thường như vậy cũng không biết? Bản thân mình mà cũng bị lừa? Thật quá ngốc.

Văn Minh Ngọc mím chặt môi, vừa xấu hổ vừa khó chịu, cậu túm chặt chăn muốn trốn thật kỹ, nhưng Mục Trạm không cho, hắn cứ kéo, rồi cậu liền xù lông ngồi bật dậy, tức giận nhìn Mục Trạm.

“Ta không biết thì làm sao hả? Ta không nghĩ tới, mà còn không phải tại ngươi sao, ngươi không vuốt lưng ta thì sao có thể có chuyện xấu hổ như vậy!”

Cậu trực tiếp quát to, đám cung nhân ngoài điện tuy không nghe rõ là chuyện gì, nhưng mơ hồ có thể nghe ra là Văn công tử đang trách mắng Thánh thượng. Thật lớn mật, dám quát tháo bạo quân. Cung nhân sợ tới mức không nhịn được run rẩy.

Hai người trong điện đang giằng co, một người ngồi trên giường, một người đứng bên mép giường.

Nói chung thì Văn Minh Ngọc cũng không có dũng khí gào thét với Mục Trạm, nhưng giờ cậu đang bị cảm xúc lấn át, đầu óc nóng lên, căn bản không thể khống chế nổi.

Sau khi quát xong, vì mình đang ngồi còn Mục Trạm đứng nên chiều cao chênh lệch, người bị nhìn xuống luôn có vẻ yếu thế hơn chút, ngón tay cậu nắm chặt đệm mềm dưới thân, muốn đứng lên, nhưng khi nhìn đến Mục Trạm, lý trí cậu đang chậm rãi trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro